Mưa Ư ?? Hay Là Nước Mắt Em Rơi ??
Chương 73: Phép Thuật Thứ 73
meo meo
05/02/2017
Cô ngất đi , may là có anh đỡ. Nó rối trí chuẩn bị tháo giày ra thì :_Cô mau thay đồ nhanh đi ,mang theo chút tiền cùng giấy máy bay nữa . Nghi Nghi sẽ đưa cô đi , nhanh
Nó hoàn hồn đáplại :
_Chị tôi nhờ vào anh vậy !
Nó nói xong liền vào nhà thay đồ . Chưa đầy 5 phút nó đã đi ra với bộ đầm xanh lam cùng đôi giày búp bê . Mái tóc cũng được xả tự nhiên , vội vàng tháo trang sức và bôi lớp trang điểm đi . Nó nhìn Nghi Nghi :
_Chúng ta đi !
_Được
Nghi Nghi vừa phụ nó xách đồ liền tò mò hỏi :
_Tại sao cô lại thay đổi như vậy ?
_Bất đắc dĩ, mà sau này có gặp tôi mà thấy tôi đeo bông tai màu hồng này thì biết tôi là Song Nhạc , còn chị tôi là màu khác . Nếu thấy tôi thì cứ làm như không quen biết được chứ , không phải tôi chảnh mà có nguyên nhân
Nghi Nghi trầm ngâm rồi gật đầu. Nhìn đồng hồ rồi lấy điện thoại ra :
_Kid, ra sân bay đón em. Mua cho em chai nước với chút đồ ăn . Cám ơn anh !
Nghi Nghi vừa lái xe hỏi :
_Bạch Phàm là ai ?
Nghe nhắc tới Bạch Phàm nó chợt mỉm cười:
_Là chị em tốt ! ............Dù liều cái mạng này tôi sẽ bảo vệ họ và Song Lam.
_Tại sao lại thế ?
_Họ đã tha lỗi cho tôi !Cô chạy nhanh đi
Nghi Nghi liền tăng tốc nhanh nhất, nhưng có một điều là nhiệt độ không những không mát mà là nóng . Nó nghi ngờ hỏi:
_Cô là ai ?
_Hàn Nghi Nghi
_Nhất Nhất Cát là cô ?
Nghi Nghi hờ hững không đáp, tốc độ ngày càng nhanh :
_Sao cô biết tôi ?
_Cô cũng biết tôi đấy , ngốc khờ
_Phong Phong là cô ?
Nó không nói chỉ mỉm cười ,chưa gì đã đến nơi. Nó đi xuống rồi vẫy tay vào sân bay . Nó vào khoang thượng hạng rồi chọn đại vị trí nào đó rồi ngồi xuống. Nhìn vào xấp báo tiêu đề thu hút * THỜI TRANG VÀ ĂN MÀY*,nó nhíu mày lẩm bẩm :
_Tiêu đề gì lãng nhách thế
Một vị khách nào đó tựa như nghe nó nói rồi đáp như không:
_Đôi khi nhìn bằng mắt không bao giờ đánh giá được mà hãy đọc , trải nghiệm nó.
Nó không đáp liền mở ra đọc,quả thật là nó thu hút thật . Những mẩu chuyện đời thường được viết vào và kết bằng suy nghĩ của họ. Ví như câu chuyện * Gã ăn xin và viên ruby*,tiêu đề có sự chênh lệch giữa nghèo khổ và sang trọng.Đa số kết luận đều nói lên * Hãy sống như những con người bình thường để chan hòa với mọi người, đừng tạo cho mình và người khác những vạch kẽ ranh giới*
Nó cũng cho là đúng vì ngày nay trường học cũng đang cố tạo sự bình đẳng bằng việc cho học sinh bận đồng phục . Vì một khi bận đồngphục thì ai cũng như ai không chênh nhau hay thua nhau gì cả . Nhưng vẫn chưa đủ, vì học sinh không bao giờ biết nhà trường đẳng tạo sự bình đẳng nên dù có khoác đồng phục thì vẫn vậy. Ngang nhau về đồng phục làm nhưng người khác , những con người không có vật chất nhiều dần dễ thở hơn nhưng phút chốc lại nghẹt chết bơi : Điện thoại xịn ,ipad, son ,phấn hay những chiếc giày đắt tiền cùng những chiếc balo màu mè . Tiêu đề này bắt đầu thu hút nó nhưng chưa bao lâu sau gập quyển báo lại và ánh mắt lơ đãng nhìn ra bên ngoài,một tiếng kêu làm nó giật thót :
_Cô bé trẻ
Nó quay sang ,là vị đàn ông lúc nãy :
_Chào ông
_Con đang có tâm sự ?
_Một chút,ông muốn nghe chứ ?
Ông lão lắc đầu :
_Gìa đây không có thời gian nhiều ,già chỉ muốn trò chuyện cùng con. Thế nào, gia đình gặp bất trắc ?
Nó gật đầu kể về tình trạng chị nó :
_Gìa không nói nhiều ,con đưa địa chỉ đi , già sẽ giúp.
_Người .....
_Đừng nhìn ta như thế,haha thôi ta về chỗ đây,rảnh thì đưa ta danh thiếp
Nó khồng chần chừ đưa danh thiếp cùng địa chỉ cho vị đàn ông đó . Không bao lâu thì nó rơi vào giấc ngủ. 10 tiếng đồng hồ ,nó dần tỉnh dậy nhờ tiếng đánh thức. Vừa kéo hành lý ra sân bay đã thấy Kid cùng Ken. Nó không nói gì mà đi lại, cầm đồ ăn trên tay Kid mà ăn :
_Em không vui khi thấy anh và Ken ?
_Không , không mà do em đói . Mà anh kể về Phàm và du đi
Nó hoàn hồn đáplại :
_Chị tôi nhờ vào anh vậy !
Nó nói xong liền vào nhà thay đồ . Chưa đầy 5 phút nó đã đi ra với bộ đầm xanh lam cùng đôi giày búp bê . Mái tóc cũng được xả tự nhiên , vội vàng tháo trang sức và bôi lớp trang điểm đi . Nó nhìn Nghi Nghi :
_Chúng ta đi !
_Được
Nghi Nghi vừa phụ nó xách đồ liền tò mò hỏi :
_Tại sao cô lại thay đổi như vậy ?
_Bất đắc dĩ, mà sau này có gặp tôi mà thấy tôi đeo bông tai màu hồng này thì biết tôi là Song Nhạc , còn chị tôi là màu khác . Nếu thấy tôi thì cứ làm như không quen biết được chứ , không phải tôi chảnh mà có nguyên nhân
Nghi Nghi trầm ngâm rồi gật đầu. Nhìn đồng hồ rồi lấy điện thoại ra :
_Kid, ra sân bay đón em. Mua cho em chai nước với chút đồ ăn . Cám ơn anh !
Nghi Nghi vừa lái xe hỏi :
_Bạch Phàm là ai ?
Nghe nhắc tới Bạch Phàm nó chợt mỉm cười:
_Là chị em tốt ! ............Dù liều cái mạng này tôi sẽ bảo vệ họ và Song Lam.
_Tại sao lại thế ?
_Họ đã tha lỗi cho tôi !Cô chạy nhanh đi
Nghi Nghi liền tăng tốc nhanh nhất, nhưng có một điều là nhiệt độ không những không mát mà là nóng . Nó nghi ngờ hỏi:
_Cô là ai ?
_Hàn Nghi Nghi
_Nhất Nhất Cát là cô ?
Nghi Nghi hờ hững không đáp, tốc độ ngày càng nhanh :
_Sao cô biết tôi ?
_Cô cũng biết tôi đấy , ngốc khờ
_Phong Phong là cô ?
Nó không nói chỉ mỉm cười ,chưa gì đã đến nơi. Nó đi xuống rồi vẫy tay vào sân bay . Nó vào khoang thượng hạng rồi chọn đại vị trí nào đó rồi ngồi xuống. Nhìn vào xấp báo tiêu đề thu hút * THỜI TRANG VÀ ĂN MÀY*,nó nhíu mày lẩm bẩm :
_Tiêu đề gì lãng nhách thế
Một vị khách nào đó tựa như nghe nó nói rồi đáp như không:
_Đôi khi nhìn bằng mắt không bao giờ đánh giá được mà hãy đọc , trải nghiệm nó.
Nó không đáp liền mở ra đọc,quả thật là nó thu hút thật . Những mẩu chuyện đời thường được viết vào và kết bằng suy nghĩ của họ. Ví như câu chuyện * Gã ăn xin và viên ruby*,tiêu đề có sự chênh lệch giữa nghèo khổ và sang trọng.Đa số kết luận đều nói lên * Hãy sống như những con người bình thường để chan hòa với mọi người, đừng tạo cho mình và người khác những vạch kẽ ranh giới*
Nó cũng cho là đúng vì ngày nay trường học cũng đang cố tạo sự bình đẳng bằng việc cho học sinh bận đồng phục . Vì một khi bận đồngphục thì ai cũng như ai không chênh nhau hay thua nhau gì cả . Nhưng vẫn chưa đủ, vì học sinh không bao giờ biết nhà trường đẳng tạo sự bình đẳng nên dù có khoác đồng phục thì vẫn vậy. Ngang nhau về đồng phục làm nhưng người khác , những con người không có vật chất nhiều dần dễ thở hơn nhưng phút chốc lại nghẹt chết bơi : Điện thoại xịn ,ipad, son ,phấn hay những chiếc giày đắt tiền cùng những chiếc balo màu mè . Tiêu đề này bắt đầu thu hút nó nhưng chưa bao lâu sau gập quyển báo lại và ánh mắt lơ đãng nhìn ra bên ngoài,một tiếng kêu làm nó giật thót :
_Cô bé trẻ
Nó quay sang ,là vị đàn ông lúc nãy :
_Chào ông
_Con đang có tâm sự ?
_Một chút,ông muốn nghe chứ ?
Ông lão lắc đầu :
_Gìa đây không có thời gian nhiều ,già chỉ muốn trò chuyện cùng con. Thế nào, gia đình gặp bất trắc ?
Nó gật đầu kể về tình trạng chị nó :
_Gìa không nói nhiều ,con đưa địa chỉ đi , già sẽ giúp.
_Người .....
_Đừng nhìn ta như thế,haha thôi ta về chỗ đây,rảnh thì đưa ta danh thiếp
Nó khồng chần chừ đưa danh thiếp cùng địa chỉ cho vị đàn ông đó . Không bao lâu thì nó rơi vào giấc ngủ. 10 tiếng đồng hồ ,nó dần tỉnh dậy nhờ tiếng đánh thức. Vừa kéo hành lý ra sân bay đã thấy Kid cùng Ken. Nó không nói gì mà đi lại, cầm đồ ăn trên tay Kid mà ăn :
_Em không vui khi thấy anh và Ken ?
_Không , không mà do em đói . Mà anh kể về Phàm và du đi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.