Mua Vợ (Bắt Lấy Tình Yêu: Cô Dâu Đắt Giá Của Tổng Tài)
Chương 36: Lần đầu tiên hẹn hò
Trích Tinh Lãm Nguyệt
18/04/2019
Bà Nam Cung xấu hổ trừng con gái mình: “Con gái còn chưa lấy chồng mà sao nói chuyện không biết giữ miệng thế!”
“Ôi mẹ ơi, mẹ cho rằng đây là những năm bảy mươi ạ. Bây giờ, học sinh tiểu học cũng bắt đầu yêu đương rồi. Con chỉ nói lời công bằng mà mẹ còn trừng con, thôi, con không nói với mẹ nữa đâu, khoảng cách thế hệ lớn quá.”
Cô em chồng đứng lên, nói: “Chị dâu, mình đi chung đi, nếu không em đi rồi là không còn ai cứu chị nữa đâu.”
Âu Dương Vân mỉm cười ôn hòa: “Không sao, em đi trước đi, dù sao cũng không thuận đường.”
“Vậy em đi nhé.”
“Ừ.”
Đợi em chồng đi rồi, mẹ chồng thở dài nặng nề: “Con cũng đi đi, đừng để muộn giờ làm.”
Âu Dương Vân thật sự không muốn nhìn thấy một người lớn tuổi phải thất vọng, nhưng có những chuyện mà cô cũng bất lực: “Mẹ, con hiểu tâm trạng của mẹ, nhưng chuyện sinh con đẻ cái không thể gấp gáp được. Con cảm thấy bây giờ, giúp Phong nhanh chóng thoát khỏi bóng ma quá khứ quan trọng hơn là việc sinh con nhiều ạ.”
Trên đường đến trường học, Âu Dương Vân không ngừng suy nghĩ một việc. Tối hôm qua rõ ràng cô đã tự cảnh cáo bản thân nhất định không được để Nam Cung Phong yêu cô, nhưng sáng hôm nay cô đã làm gì? Tại sao cô lại nói cho anh biết chứng sợ hãi không gian hẹp của mình chứ? Hơn nữa, tại sao cô lại hứa hẹn một cách chân thành với mẹ chồng là sẽ không rời đi?
Khi nói ra những lời kia, khi quyết định những điều kia, cô có còn nhớ rõ mong muốn ban đầu của cô khi cưới chồng hay không?
Thời gian một ngày nhanh chóng trôi qua. Buổi chiều, sau khi tan học, Âu Dương Vân đi chung với Lâm Ái ra cổng trường. Cô đang cúi đầu, Lâm Ái bên cạnh cô đột nhiên la lên đầy kinh ngạc: “Wow, tiến triển không tồi đâu nha.”
“Cái gì?”
Cô cũng không ngẩng đầu mà hỏi luôn.
“Nhìn bên kia!”
Theo đường nhìn của Lâm Ái nhìn sang, Âu Dương Vân đột nhiên mở to hai mắt, không dám tin hỏi lại: “Đó là Nam Cung Phong sao?”
“Đúng vậy, chồng của cậu mà cậu không nhận ra nữa à!”
Không phải cô không nhận ra mà chẳng qua là cô không thể tin nổi Nam Cung Phong lại xuất hiện trước cổng trường học, quá khó tin rồi!
Nam Cung Phong đeo kính râm, hai tay khoanh trước ngực, người tựa vào cạnh xe, vì anh quá đẹp trai nên thu hút sự chú ý của không ít nữ sinh.
Thấy hai người đi tới, Nam Cung Phong tự tay mở một bên cửa xe. Âu Dương Vân ngẩn ngơ nhìn anh vài cái, không hỏi gì mà ngồi vào xe.
“Cô có muốn đi cùng luôn không?”
Nam Cung Phong hỏi Lâm Ái, cô ấy vội vàng lắc đầu từ chối: “Không cần, không cần đâu, nhà tôi ở gần đây!”
Cô ấy chớp chớp mắt với Âu Dương Vân đầy vẻ sâu xa rồi rời đi.
Xe khởi động máy, Âu Dương Vân không chịu nổi bầu không khí nặng nề nên giả bộ thuận miệng hỏi một câu: “Anh thuận đường đi ngang qua đây à?”
“Ừ.”
Nam Cung Phong hờ hững đáp, một người kiêu ngạo như vậy cho dù là cố ý cũng sẽ không chịu thừa nhận.
Vất vả lắm mới phá vỡ được không khí im lặng, mà vì câu trả lời lạnh nhạt của anh lại khiến nó lâm vào cục diện bế tắc.
Qua một hồi lâu, Âu Dương Vân lại lên tiếng, nhưng là nhắc nhở Nam Cung Phong: “Anh không đi nhầm đấy chứ? Đây đâu phải đường về nhà!”
“Ai nói chúng ta về nhà?”
“Không về nhà thì chúng ta đi đâu?” Cô lo lắng hỏi.
Nam Cung Phong hờ hững liếc cô một cái, tức giận đáp: “Cô sợ cái gì, không bán cô đi đâu mà lo.”
Gió đêm giữa mùa hè, thổi lên mặt người tạo cảm giác như có lụa phất qua, cảm giác vừa êm dịu lại ấm áp.
Âu Dương Vân không ngờ Nam Cung Phong lại đưa cô tới một quán ăn ngoài trời đầy tiếng người huyên náo. Hai người xuống xe, cô mờ mịt chớp chớp mắt: “Tới nơi này làm gì thế?”
“Hỏi thừa, tất nhiên là để ăn cơm rồi.”
Nam Cung Phong đi trước, Âu Dương Vân theo sát phía sau, chọn một vị trí sạch sẽ rồi thuận tiện ngồi xuống.
“Hai vị muốn ăn món gì?”
Ông chủ đeo tạp dề thân đầy mùi dầu khói tiến lên, híp mắt cười hỏi, thuận tay đưa ra một quyển menu cũ nát.
“Cô chọn đi.”
Nam Cung Phong đẩy menu đến trước mặt cô, có thể duy trì sự ga lăng ở một nơi thế này cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Âu Dương Vân cũng không từ chối mà chọn luôn hai món mặn hai món chay, đóng menu lại: “Cám ơn, mấy món đấy thôi ạ.”
“Được, hai người chờ một lát nhé.”
Ông chủ vừa đi, Âu Dương Vân đột nhiên phì cười. Nam Cung Phong nhíu mày hỏi: “Cô cười cái gì?”
“Không ngờ anh cũng tới ăn cơm ở chỗ thế này?”
“Lạ lắm sao? Những chuyện trên thế giới này không phải chuyện nào cô cũng ngờ đến được đâu.”
Âu Dương Vân nhún vai: “Chẳng qua là tôi cảm thấy có chút khó tin thôi.”
“Sợ là trong lòng cô đang mắng tôi bủn xỉn rồi. Bị chồng đưa tới một nơi như thế này mà dùng bữa, có phải trong lòng cô đang cảm thấy rất bất công không?”
“Không có nha.”
Âu Dương Vân lắc đầu, cười đáp: “So với mấy khách sạn năm sao hay nhà hàng nổi tiếng, quán ăn ngoài trời trở thành nơi hẹn hò đầu tiên của tôi và Nam Cung Phong anh, đương nhiên sẽ rất khó quên rồi.”
“Xin sửa lại cho đúng, đây không phải là hẹn hò, tôi và cô còn chưa đến mối quan hệ như vậy đâu.”
“Thế thì là gì? Sao bây giờ chúng ta lại ngồi ở đây?”
“Đã bảo là ăn cơm rồi. Đừng nói với tôi là không có quan hệ thân mật thì không thể ăn cơm với nhau nhé. Nếu không tôi sẽ hỏi cô và Giang Hựu Nam có quan hệ gì đấy.”
“Tôi và Giang Hựu Nam là quan hệ bạn bè, nói vậy thì anh cũng muốn xem tôi như bạn bè à?”
Âu Dương Vân giảo hoạt hỏi dồn. Người đàn ông này bài xích phụ nữ như vậy thì muốn trở thành bạn bè với anh ta là việc vô cùng khó khăn.
“Tôi từng thề là cả đời này cũng sẽ không làm bạn với phụ nữ nữa, nhưng hôm nay sẽ phá lệ một lần vì cô vậy.”
Nam Cung Phong vươn tay: “Chúc mừng cô, từ giờ phút này, cô đã trở thành người bạn khác phái duy nhất của tôi.”
“Đúng là khiến người ta kích động quá! Người bạn duy nhất, tôi cảm thấy tí nữa chúng ta nên mua vé số Hồng Kông, có thể chúng ta sẽ trúng được giải lớn đấy!”
Âu Dương Vân cười một cách vô tư, thật ra trong lòng cô lại hiểu rõ việc Nam Cung Phong làm bạn với cô cũng chỉ vì cảm kích cô đã không lựa chọn rời đi vào thời điểm anh thảm hại nhất. Đây là một cách giữ gìn tự tôn cho anh.
“Để ăn mừng ngày chúng ta trở thành bạn bè, đêm nay nhất định phải uống thoải mái!”
Cô la lên với ông chủ đang bận rộn: “Mang cho chúng tôi mười chai bia đi!”
“Có nhiều quá không?”
Nam Cung Phong trợn mắt hỏi. Anh thật sự không nhìn ra được người phụ nữ này có tửu lượng tốt như vậy.
“Không nhiều đâu. Một người đàn ông mà không uống được mười chai bia thì không phải là đàn ông rồi.”
Ha, Nam Cung Phong tức giận nhếch môi: “Lần đầu tiên cô tới chỗ thế này à?”
“Anh nghĩ sao?”
Nam Cung Phong đánh giá trên dưới cô vài lần. Thật ra, từ khi kết hôn tới giờ, anh thật sự hiếm khi nhìn kĩ cô.
“Chắc là lần đầu tiên. Tuy nhà cô không phải là gia tộc tài phiệt gì nhưng cũng được coi là nhà giàu có, nhìn lên tuy chẳng bằng ai nhưng nhìn xuống thì không ai bằng mình.”
“Nếu anh cảm thấy mấy cô gái gia cảnh như thế sẽ không đến những nơi này thì anh sai rồi. Tôi đến còn nhiều hơn mấy cô gái nhà nghèo nữa kìa!”
Hai mắt Âu Dương Vân dần mơ hồ. Trong tầm mắt mông lung, dường như cô nhìn thấy được bản thân khi còn bảy tuổi, đầm đìa mồ hôi chạy theo mẹ rửa chén bát đầy dầu mỡ, rửa hoài cũng không hết kia.
“Không thể chứ?”
Trên mặt Nam Cung Phong hiện lên vẻ khó tin, anh không tin Âu Dương Vân thường xuyên tới nơi thế này ăn cơm. Nói gì đi nữa thì cô cũng là lá ngọc cành vàng nhà giàu mà.
Nhận ra mình thất lễ, Âu Dương Vân nhanh chóng điều chỉnh lại thái độ của mình, thuận miệng nói: “Có gì kỳ lạ đâu, loại công tử giàu như anh có thể đến nơi này thì con gái người buôn bán nhỏ như tôi đến đây không phải là chuyện bình thường sao?”
“Đừng so sánh với tôi! Tôi là đàn ông, cô là phụ nữ. Tục ngữ đã nói, con trai phải cho chịu khổ, con gái thì nên cưng chiều.Tôi tới nơi này là bình thường nhưng cô tới nơi này thì lại rất không bình thường đấy.”
Không bình thường mới là bình thường, vì cuộc đời của Âu Dương Vân từ khi mới bắt đầu đã là bất thường rồi.
“Được rồi, không nói chuyện này nữa, mau ăn đi, món ăn nguội hết rồi kìa!”
Âu Dương Vân rót một ly bia đầy rồi nâng lên: “Cạn ly!”
Cô ngửa cổ, ừng ực uống cạn tới đáy, sau đó lại rót thêm một ly, rồi lại uống một hơi cạn sạch. Nam Cung Phong bị hành động của cô làm cho kinh sợ, trầm giọng hỏi: “Âu Dương Trường Phong thường dẫn con gái ra ngoài xã giao à?”
“Không có, sao thế?”
“Vậy tửu lượng của cô làm sao luyện được thế?”
“Mới chỉ uống hai ly bia thôi mà, cái này thì gọi là tửu tượng gì, anh chưa từng gặp phụ nữ uống được rượu à?”
Nam Cung Phong hừ cười một tiếng: “Đúng vậy, tôi chưa từng gặp.”
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, đồ ăn thì không ăn bao nhiêu, nhưng bia lại uống vào không ít. Đa số đều là Âu Dương Vân tự rót tự uống, dần dần, cô cũng có chút say.
“Đã muộn rồi, chúng ta về thôi.”
Nam Cung Phong nâng cổ tay lên, chỉ vào chiếc đồng hồ Rolex đang đeo trên tay rồi nói.
“Đã muộn rồi sao?” Âu Dương Vân nhìn quanh một vòng: “Không phải còn rất nhiều người sao?”
“Quán nhậu thì muộn cỡ nào vẫn có người, chẳng lẽ cô định đợi tất cả mọi người về hết rồi mới chịu về à?”
“Uống thêm vài ly nữa đi, hôm nay tôi rất vui. Lâu lắm rồi tôi mới đến lại chỗ này. Cám ơn anh, Nam Cung Phong. Cám ơn anh đã đưa tôi tới đây, khơi gợi lại một ít hồi ức không thể quên đi của tôi.”
Âu Dương Vân rõ ràng là đang nói lời say nhưng cơ hồ để lộ ra chút thương cảm.
“Hồi ức gì mà không thể quên? Chẳng lẽ…. cô cũng từng bị đàn ông vứt bỏ sao?”
“Chậc… anh cho rằng ai cũng xui xẻo như anh à?”
Ánh mắt của Nam Cung Phong trở nên ảm đạm. Âu Dương Vân lập tức tỉnh rượu được một nửa: “Xin lỗi, thật xin lỗi! Tôi không cố ý đâu, anh hãy coi như tôi chưa nói gì, anh cũng không nghe thấy gì đi nhé!”
“Không sao, tôi cũng không yếu ớt như cô nghĩ, huống hồ….” Nam Cung Phong trừng cô một cái: “Tôi cũng sẽ không tính toán với một kẻ nát rượu đâu!”
“Ai là kẻ nát rượu, anh mới là người nát rượu!”
Âu Dương Vân khui chai bia cuối cùng, híp mắt rót vào trong ly. Người thì lung lay, lảo đảo, một nửa số bia đã bị rót đổ ra ngoài mặt bàn.
“Được rồi, đừng uống nữa. Thật sự phải về rồi.”
Nam Cung Phong ngăn cô lại, tay cô loạng quạng đẩy anh ra: “Đừng có như quỷ đòi mạng thế, đều là dùng tiền mua mà, uống hết rồi về.”
“Rốt cuộc cô có về hay không?”
Nam Cung Phong cũng đã mất hết kiên nhẫn, cuối cùng đe dọa cô: “Tôi đếm tới ba mà cô còn chưa chịu về thì đừng trách sao tôi vô tình. Cô cũng biết tôi có thể vứt cô ở đây một mình đấy nhé.”
“Sẽ không đâu. Chúng ta đã là bạn bè rồi, anh chắc chắn sẽ không làm vậy đâu.”
Dám khiêu chiến giới hạn của tôi cơ à. Được thôi! Nam Cung Phong bật dậy, không hề băn khoăn mà tiêu sái rời đi.
Đi ra khỏi khu phố xá sầm uất, xe anh dừng ở bên đường lớn rộng rãi.Anh lấy chìa khóa xe trong túi ra, đang định mở cửa xe thì tay lại chần chờ. Thật sự định bỏ lại người phụ nữ say tới mức thần trí không rõ ở đây sao?
Sau giây phút do dự và đấu tranh ngắn ngủi, cuối cùng anh cũng nổi lòng từ bi với cô, xoay người quay lại…
“Ôi mẹ ơi, mẹ cho rằng đây là những năm bảy mươi ạ. Bây giờ, học sinh tiểu học cũng bắt đầu yêu đương rồi. Con chỉ nói lời công bằng mà mẹ còn trừng con, thôi, con không nói với mẹ nữa đâu, khoảng cách thế hệ lớn quá.”
Cô em chồng đứng lên, nói: “Chị dâu, mình đi chung đi, nếu không em đi rồi là không còn ai cứu chị nữa đâu.”
Âu Dương Vân mỉm cười ôn hòa: “Không sao, em đi trước đi, dù sao cũng không thuận đường.”
“Vậy em đi nhé.”
“Ừ.”
Đợi em chồng đi rồi, mẹ chồng thở dài nặng nề: “Con cũng đi đi, đừng để muộn giờ làm.”
Âu Dương Vân thật sự không muốn nhìn thấy một người lớn tuổi phải thất vọng, nhưng có những chuyện mà cô cũng bất lực: “Mẹ, con hiểu tâm trạng của mẹ, nhưng chuyện sinh con đẻ cái không thể gấp gáp được. Con cảm thấy bây giờ, giúp Phong nhanh chóng thoát khỏi bóng ma quá khứ quan trọng hơn là việc sinh con nhiều ạ.”
Trên đường đến trường học, Âu Dương Vân không ngừng suy nghĩ một việc. Tối hôm qua rõ ràng cô đã tự cảnh cáo bản thân nhất định không được để Nam Cung Phong yêu cô, nhưng sáng hôm nay cô đã làm gì? Tại sao cô lại nói cho anh biết chứng sợ hãi không gian hẹp của mình chứ? Hơn nữa, tại sao cô lại hứa hẹn một cách chân thành với mẹ chồng là sẽ không rời đi?
Khi nói ra những lời kia, khi quyết định những điều kia, cô có còn nhớ rõ mong muốn ban đầu của cô khi cưới chồng hay không?
Thời gian một ngày nhanh chóng trôi qua. Buổi chiều, sau khi tan học, Âu Dương Vân đi chung với Lâm Ái ra cổng trường. Cô đang cúi đầu, Lâm Ái bên cạnh cô đột nhiên la lên đầy kinh ngạc: “Wow, tiến triển không tồi đâu nha.”
“Cái gì?”
Cô cũng không ngẩng đầu mà hỏi luôn.
“Nhìn bên kia!”
Theo đường nhìn của Lâm Ái nhìn sang, Âu Dương Vân đột nhiên mở to hai mắt, không dám tin hỏi lại: “Đó là Nam Cung Phong sao?”
“Đúng vậy, chồng của cậu mà cậu không nhận ra nữa à!”
Không phải cô không nhận ra mà chẳng qua là cô không thể tin nổi Nam Cung Phong lại xuất hiện trước cổng trường học, quá khó tin rồi!
Nam Cung Phong đeo kính râm, hai tay khoanh trước ngực, người tựa vào cạnh xe, vì anh quá đẹp trai nên thu hút sự chú ý của không ít nữ sinh.
Thấy hai người đi tới, Nam Cung Phong tự tay mở một bên cửa xe. Âu Dương Vân ngẩn ngơ nhìn anh vài cái, không hỏi gì mà ngồi vào xe.
“Cô có muốn đi cùng luôn không?”
Nam Cung Phong hỏi Lâm Ái, cô ấy vội vàng lắc đầu từ chối: “Không cần, không cần đâu, nhà tôi ở gần đây!”
Cô ấy chớp chớp mắt với Âu Dương Vân đầy vẻ sâu xa rồi rời đi.
Xe khởi động máy, Âu Dương Vân không chịu nổi bầu không khí nặng nề nên giả bộ thuận miệng hỏi một câu: “Anh thuận đường đi ngang qua đây à?”
“Ừ.”
Nam Cung Phong hờ hững đáp, một người kiêu ngạo như vậy cho dù là cố ý cũng sẽ không chịu thừa nhận.
Vất vả lắm mới phá vỡ được không khí im lặng, mà vì câu trả lời lạnh nhạt của anh lại khiến nó lâm vào cục diện bế tắc.
Qua một hồi lâu, Âu Dương Vân lại lên tiếng, nhưng là nhắc nhở Nam Cung Phong: “Anh không đi nhầm đấy chứ? Đây đâu phải đường về nhà!”
“Ai nói chúng ta về nhà?”
“Không về nhà thì chúng ta đi đâu?” Cô lo lắng hỏi.
Nam Cung Phong hờ hững liếc cô một cái, tức giận đáp: “Cô sợ cái gì, không bán cô đi đâu mà lo.”
Gió đêm giữa mùa hè, thổi lên mặt người tạo cảm giác như có lụa phất qua, cảm giác vừa êm dịu lại ấm áp.
Âu Dương Vân không ngờ Nam Cung Phong lại đưa cô tới một quán ăn ngoài trời đầy tiếng người huyên náo. Hai người xuống xe, cô mờ mịt chớp chớp mắt: “Tới nơi này làm gì thế?”
“Hỏi thừa, tất nhiên là để ăn cơm rồi.”
Nam Cung Phong đi trước, Âu Dương Vân theo sát phía sau, chọn một vị trí sạch sẽ rồi thuận tiện ngồi xuống.
“Hai vị muốn ăn món gì?”
Ông chủ đeo tạp dề thân đầy mùi dầu khói tiến lên, híp mắt cười hỏi, thuận tay đưa ra một quyển menu cũ nát.
“Cô chọn đi.”
Nam Cung Phong đẩy menu đến trước mặt cô, có thể duy trì sự ga lăng ở một nơi thế này cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Âu Dương Vân cũng không từ chối mà chọn luôn hai món mặn hai món chay, đóng menu lại: “Cám ơn, mấy món đấy thôi ạ.”
“Được, hai người chờ một lát nhé.”
Ông chủ vừa đi, Âu Dương Vân đột nhiên phì cười. Nam Cung Phong nhíu mày hỏi: “Cô cười cái gì?”
“Không ngờ anh cũng tới ăn cơm ở chỗ thế này?”
“Lạ lắm sao? Những chuyện trên thế giới này không phải chuyện nào cô cũng ngờ đến được đâu.”
Âu Dương Vân nhún vai: “Chẳng qua là tôi cảm thấy có chút khó tin thôi.”
“Sợ là trong lòng cô đang mắng tôi bủn xỉn rồi. Bị chồng đưa tới một nơi như thế này mà dùng bữa, có phải trong lòng cô đang cảm thấy rất bất công không?”
“Không có nha.”
Âu Dương Vân lắc đầu, cười đáp: “So với mấy khách sạn năm sao hay nhà hàng nổi tiếng, quán ăn ngoài trời trở thành nơi hẹn hò đầu tiên của tôi và Nam Cung Phong anh, đương nhiên sẽ rất khó quên rồi.”
“Xin sửa lại cho đúng, đây không phải là hẹn hò, tôi và cô còn chưa đến mối quan hệ như vậy đâu.”
“Thế thì là gì? Sao bây giờ chúng ta lại ngồi ở đây?”
“Đã bảo là ăn cơm rồi. Đừng nói với tôi là không có quan hệ thân mật thì không thể ăn cơm với nhau nhé. Nếu không tôi sẽ hỏi cô và Giang Hựu Nam có quan hệ gì đấy.”
“Tôi và Giang Hựu Nam là quan hệ bạn bè, nói vậy thì anh cũng muốn xem tôi như bạn bè à?”
Âu Dương Vân giảo hoạt hỏi dồn. Người đàn ông này bài xích phụ nữ như vậy thì muốn trở thành bạn bè với anh ta là việc vô cùng khó khăn.
“Tôi từng thề là cả đời này cũng sẽ không làm bạn với phụ nữ nữa, nhưng hôm nay sẽ phá lệ một lần vì cô vậy.”
Nam Cung Phong vươn tay: “Chúc mừng cô, từ giờ phút này, cô đã trở thành người bạn khác phái duy nhất của tôi.”
“Đúng là khiến người ta kích động quá! Người bạn duy nhất, tôi cảm thấy tí nữa chúng ta nên mua vé số Hồng Kông, có thể chúng ta sẽ trúng được giải lớn đấy!”
Âu Dương Vân cười một cách vô tư, thật ra trong lòng cô lại hiểu rõ việc Nam Cung Phong làm bạn với cô cũng chỉ vì cảm kích cô đã không lựa chọn rời đi vào thời điểm anh thảm hại nhất. Đây là một cách giữ gìn tự tôn cho anh.
“Để ăn mừng ngày chúng ta trở thành bạn bè, đêm nay nhất định phải uống thoải mái!”
Cô la lên với ông chủ đang bận rộn: “Mang cho chúng tôi mười chai bia đi!”
“Có nhiều quá không?”
Nam Cung Phong trợn mắt hỏi. Anh thật sự không nhìn ra được người phụ nữ này có tửu lượng tốt như vậy.
“Không nhiều đâu. Một người đàn ông mà không uống được mười chai bia thì không phải là đàn ông rồi.”
Ha, Nam Cung Phong tức giận nhếch môi: “Lần đầu tiên cô tới chỗ thế này à?”
“Anh nghĩ sao?”
Nam Cung Phong đánh giá trên dưới cô vài lần. Thật ra, từ khi kết hôn tới giờ, anh thật sự hiếm khi nhìn kĩ cô.
“Chắc là lần đầu tiên. Tuy nhà cô không phải là gia tộc tài phiệt gì nhưng cũng được coi là nhà giàu có, nhìn lên tuy chẳng bằng ai nhưng nhìn xuống thì không ai bằng mình.”
“Nếu anh cảm thấy mấy cô gái gia cảnh như thế sẽ không đến những nơi này thì anh sai rồi. Tôi đến còn nhiều hơn mấy cô gái nhà nghèo nữa kìa!”
Hai mắt Âu Dương Vân dần mơ hồ. Trong tầm mắt mông lung, dường như cô nhìn thấy được bản thân khi còn bảy tuổi, đầm đìa mồ hôi chạy theo mẹ rửa chén bát đầy dầu mỡ, rửa hoài cũng không hết kia.
“Không thể chứ?”
Trên mặt Nam Cung Phong hiện lên vẻ khó tin, anh không tin Âu Dương Vân thường xuyên tới nơi thế này ăn cơm. Nói gì đi nữa thì cô cũng là lá ngọc cành vàng nhà giàu mà.
Nhận ra mình thất lễ, Âu Dương Vân nhanh chóng điều chỉnh lại thái độ của mình, thuận miệng nói: “Có gì kỳ lạ đâu, loại công tử giàu như anh có thể đến nơi này thì con gái người buôn bán nhỏ như tôi đến đây không phải là chuyện bình thường sao?”
“Đừng so sánh với tôi! Tôi là đàn ông, cô là phụ nữ. Tục ngữ đã nói, con trai phải cho chịu khổ, con gái thì nên cưng chiều.Tôi tới nơi này là bình thường nhưng cô tới nơi này thì lại rất không bình thường đấy.”
Không bình thường mới là bình thường, vì cuộc đời của Âu Dương Vân từ khi mới bắt đầu đã là bất thường rồi.
“Được rồi, không nói chuyện này nữa, mau ăn đi, món ăn nguội hết rồi kìa!”
Âu Dương Vân rót một ly bia đầy rồi nâng lên: “Cạn ly!”
Cô ngửa cổ, ừng ực uống cạn tới đáy, sau đó lại rót thêm một ly, rồi lại uống một hơi cạn sạch. Nam Cung Phong bị hành động của cô làm cho kinh sợ, trầm giọng hỏi: “Âu Dương Trường Phong thường dẫn con gái ra ngoài xã giao à?”
“Không có, sao thế?”
“Vậy tửu lượng của cô làm sao luyện được thế?”
“Mới chỉ uống hai ly bia thôi mà, cái này thì gọi là tửu tượng gì, anh chưa từng gặp phụ nữ uống được rượu à?”
Nam Cung Phong hừ cười một tiếng: “Đúng vậy, tôi chưa từng gặp.”
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, đồ ăn thì không ăn bao nhiêu, nhưng bia lại uống vào không ít. Đa số đều là Âu Dương Vân tự rót tự uống, dần dần, cô cũng có chút say.
“Đã muộn rồi, chúng ta về thôi.”
Nam Cung Phong nâng cổ tay lên, chỉ vào chiếc đồng hồ Rolex đang đeo trên tay rồi nói.
“Đã muộn rồi sao?” Âu Dương Vân nhìn quanh một vòng: “Không phải còn rất nhiều người sao?”
“Quán nhậu thì muộn cỡ nào vẫn có người, chẳng lẽ cô định đợi tất cả mọi người về hết rồi mới chịu về à?”
“Uống thêm vài ly nữa đi, hôm nay tôi rất vui. Lâu lắm rồi tôi mới đến lại chỗ này. Cám ơn anh, Nam Cung Phong. Cám ơn anh đã đưa tôi tới đây, khơi gợi lại một ít hồi ức không thể quên đi của tôi.”
Âu Dương Vân rõ ràng là đang nói lời say nhưng cơ hồ để lộ ra chút thương cảm.
“Hồi ức gì mà không thể quên? Chẳng lẽ…. cô cũng từng bị đàn ông vứt bỏ sao?”
“Chậc… anh cho rằng ai cũng xui xẻo như anh à?”
Ánh mắt của Nam Cung Phong trở nên ảm đạm. Âu Dương Vân lập tức tỉnh rượu được một nửa: “Xin lỗi, thật xin lỗi! Tôi không cố ý đâu, anh hãy coi như tôi chưa nói gì, anh cũng không nghe thấy gì đi nhé!”
“Không sao, tôi cũng không yếu ớt như cô nghĩ, huống hồ….” Nam Cung Phong trừng cô một cái: “Tôi cũng sẽ không tính toán với một kẻ nát rượu đâu!”
“Ai là kẻ nát rượu, anh mới là người nát rượu!”
Âu Dương Vân khui chai bia cuối cùng, híp mắt rót vào trong ly. Người thì lung lay, lảo đảo, một nửa số bia đã bị rót đổ ra ngoài mặt bàn.
“Được rồi, đừng uống nữa. Thật sự phải về rồi.”
Nam Cung Phong ngăn cô lại, tay cô loạng quạng đẩy anh ra: “Đừng có như quỷ đòi mạng thế, đều là dùng tiền mua mà, uống hết rồi về.”
“Rốt cuộc cô có về hay không?”
Nam Cung Phong cũng đã mất hết kiên nhẫn, cuối cùng đe dọa cô: “Tôi đếm tới ba mà cô còn chưa chịu về thì đừng trách sao tôi vô tình. Cô cũng biết tôi có thể vứt cô ở đây một mình đấy nhé.”
“Sẽ không đâu. Chúng ta đã là bạn bè rồi, anh chắc chắn sẽ không làm vậy đâu.”
Dám khiêu chiến giới hạn của tôi cơ à. Được thôi! Nam Cung Phong bật dậy, không hề băn khoăn mà tiêu sái rời đi.
Đi ra khỏi khu phố xá sầm uất, xe anh dừng ở bên đường lớn rộng rãi.Anh lấy chìa khóa xe trong túi ra, đang định mở cửa xe thì tay lại chần chờ. Thật sự định bỏ lại người phụ nữ say tới mức thần trí không rõ ở đây sao?
Sau giây phút do dự và đấu tranh ngắn ngủi, cuối cùng anh cũng nổi lòng từ bi với cô, xoay người quay lại…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.