Mua Vợ: Vợ Yêu Của Chủ Tịch Ác Ma
Chương 3
Võ Anh Thơ
06/06/2023
Khách sạn cao cấp bậc nhất ở Dubai, nơi phòng ngủ rộng lớn sang trọng, sự yên lặng của đêm tối bị khuấy động bởi hơi thở gấp gáp, rên rỉ của đôi vợ chồng mới cưới. Phong Tĩnh rõ ràng muốn “quần” chết Lâm Hi, đã ba bốn đêm nay trôi qua, cứ từ lúc nằm xuống giường, cậu đều bị hắn lột sạch mọi thứ trên người, hắn muốn “ăn” hết mọi ngóc ngách trên cơ thể cậu!
Cái thuở Phong Tĩnh chỉ là sinh viên đại học, liếc nhìn trộm cậu chủ xinh đẹp thanh thuần, hắn đã nghĩ tới một ngày nào đó sẽ đè cậu xuống giường như vậy. Hắn cuồng dã hôn cậu, cuồng dã mà sờ nắn tấm thân chưa một lần bị đàn ông chạm vào. Phong Tĩnh như dồn hết mọi thù hận, ngưỡng vọng, say mê lẫn yêu, dữ dội mà trút xuống. Lâm Hi trân mình chịu đựng, cắn răng nhất quyết không r.ên rỉ dù sớm bị khoái cảm nhấn chìm rồi. Tới khi hắn bạo liệt tách hai đùi cậu ra, mạnh mẽ xâm chiếm, thì từng lớp triều tình dồn dập đánh sập sự kìm nén, cậu liền bật ra âm thanh hổn hển đầu tiên “a”, tiếp đến hai hạt đậu đỏ trước ngực cậu đều bị miệng hắn vùi dập.
- Nhẹ... nhẹ lại! Tên khốn kiếp này!
- Chỉ mới bắt đầu mà em đã chịu không nổi sao\, “vợ” yêu...?
Giọng nói trầm đục vì hưng phấn cao trào, Phong Tĩnh muốn trêu đùa, cũng muốn giày vò người đang nằm bên dưới hắn, bắt cậu phải quy phục, chấp nhận.
Yêu và hận, Phong Tĩnh muốn phá hủy Lâm Hi bằng chính dục vọng của mình.
Cậu xinh đẹp, thì hắn sẽ hủy hoại, cậu ngang bướng thì hắn sẽ khuất phục, và cậu không yêu hắn thì hắn sẽ buộc cậu phải nhớ hắn tới chết!
Một lần, lại một lần nữa Phong Tĩnh mãnh liệt xâm chiếm bên dưới, Lâm Hi theo bản năng quắp hai chân quanh eo hắn, nhịp nhàng phối hợp. Hắn liên tục “tấn công” nơi mẫn cảm sâu kín nhất, kích thích tới từng tế bào cảm giác, cậu chỉ biết ủy khuất đón nhận, cong lưng ưỡn ngực, cả người rướn lên tạo thành đường cong thật đẹp! Lệ trào nơi đuôi mắt, Lâm Hi cảm nhận những ngón tay nhẹ nhàng lau, mở mắt ra, lấp đầy cái nhìn nơi cậu là đôi vai rộng, khuôn ngực săn chắc đẫm mồ hôi, Phong Tĩnh chống hai tay bên xương sườn cậu, đáy mắt lạnh lẽo mà lấp loáng chút ôn nhu. Hắn cúi xuống hôn cậu, một tay vòng qua ôm chặt eo thon, tiếp tục luận động không dứt. Cậu ôm cổ hắn, cùng hòa làm một, đau đớn tủi nhục mà cũng khoái cảm tận cùng.
Trời hửng sáng, Phong Tĩnh thức dậy sau một đêm mây mưa nồng nhiệt nữa, đưa mắt nhìn qua Lâm Hi ngủ say, nằm quay lưng về phía mình. Tấm chăn bị kéo xuống, hơn nửa thân thể trần trụi của cậu phô bày, không nơi đâu là không có dấu vết của hắn lưu lại! Đêm qua hắn và cậu “vật qua vật lại” trên giường cũng cả thẩy năm lần, thấy cậu như rã rời, hắn mới tạm buông tha.
Kéo chăn đắp qua vai Lâm Hi để khỏi cảm lạnh, Phong Tĩnh quay người ngồi bên mép giường, hai chân đặt xuống sàn thảm, hắn ngồi khom lưng, trên tấm lưng rộng lớn có vài vệt cào từ móng tay cậu. Ánh mắt sâu thăm thẳm, chẳng rõ lại nghĩ ngợi điều gì, hắn đứng dậy tiến về phía phòng tắm...
Hắn tắm cũng phải nửa tiếng sau thì Lâm Hi cựa mình tỉnh giấc. Những buổi sáng thức dậy ở thành phố giàu có Dubai này, thứ cảm giác đầu tiên của cậu luôn chỉ là mỏi người kinh khủng! Từ vai, eo, mông đều nhưng nhức. Lật tấm chăn lên, cậu mím môi rủa chết tên chồng quái thú, làn da trắng trẻo mỏng manh của cậu đều có dấu hôn, vết hằn của sự nắn bóp, thậm chí cả vết cắn. Chết tiệt!
Lâm Hi từng nói sẽ chấp nhận mọi sự trả thù của Phong Tĩnh, nhưng khi ấy bản thân quá ngây thơ không thể nghĩ đến cảnh tượng bị “hành hạ” trên giường kiểu này. Lỡ hắn cứ vậy mỗi đêm, với cậu mà nói, sự trả thù này là muốn người ta chết đi mà!
Phong Tĩnh tắm rửa xong xuôi, đi vào phòng ngủ thấy Lâm Hi ngồi thừ người trên giường, liền bảo cậu đi tắm. Cậu không đáp lời hắn, chỉ nhích người một cái liền kêu khẽ. Hắn hỏi cậu bị đau ở đâu à, cậu liếc hắn bằng tia nhìn sắc bén tới nỗi muốn xuyên thủng cả bức tường. Phong Tĩnh buồn cười, tự bản thân biết rõ mình sinh lực dồi dào, dục vọng cao ngất ngưởng, còn Lâm Hi mảnh mai như vậy, mấy đêm qua đều bị hắn “quần” trên giường, sớm cũng đau nhức khắp người rồi! Hắn liền đứng trước mặt cậu, tháo luôn khăn tắm che bên dưới xuống, tinh ranh hỏi:
- Hay em muốn tiếp tục “cuộc chơi” thứ năm bị dang dở tối qua?
Lâm Hi ném gối vào tên chồng biến thái tồi tệ, miệng mắng chửi liên tục: “Chết đi!”, rồi vớ lấy áo choàng ngủ mặc vào, nhanh chóng xuống giường đi vào phòng tắm. Bật cười vui thú, Phong Tĩnh quấn khăn lại, tiếp tục lau tóc ướt.
Thuộc một trong số bảy vương quốc của Các Tiểu Vương Quốc Ả Rập Thống Nhất, Dubai nổi tiếng như một thành phố toàn cầu và là trung tâm kinh tế, trở thành nơi đắt đỏ nhất trên thế giới, thu hút sự tìm đến của giới siêu giàu! Đặt chân tới Dubai đã là ngày thứ năm, sáng Phong Tĩnh đưa Lâm Hi đi dạo khắp Dubai, lúc thì mua sắm, lúc thì hưởng thụ dịch vụ và nhiều thú vui xa xỉ khác. Đêm đến thì họ “lăn giường” chẳng ngơi nghỉ, quả đúng cách hưởng thụ của một vị chủ tịch quyền lực. Lâm Hi tâm trạng chẳng vui chẳng buồn, giống như đêm nay chỉ đứng yên lặng bên quầy bar trên bãi biển. Tối tối, các bãi biển ven thành phố Dubai nhộn nhịp vô cùng, nào là bar tiệc tùng, uống rượu nhảy nhót, ánh đèn thắp sáng khắp nơi như không ngủ!
Uống một ly cocktai Margarita, Lâm Hi tựa hờ vào thành quầy bar, đưa đôi mắt chán chường trước dòng người xập xình trước mặt, Phong Tĩnh trước đó bảo đi đâu một lát sẽ về, và cậu chẳng bận tâm hắn đã đi bao lâu rồi. Một người đàn ông tiến lại quầy, cất giọng: “Anh là người Đại Lục?”. Lâm Hi nhìn qua, người đàn ông tầm tuổi Phong Tĩnh, nụ cười thân thiện khiến cậu bất giác cởi mở hơn, gật đầu. Anh ta tiếp:
- Hồi nãy tôi có nghe anh gọi cocktai\, giọng có vẻ là người Quảng Châu.
- Đúng vậy\, ba và mẹ tôi đều gốc gác Quảng Châu\, anh cũng thế ư?
- Ừm\, tôi sang đây làm việc đã năm năm\, ở nơi đất khách quê người\, tôi nhớ nhà kinh khủng! Này nhé\, tôi nhớ mì hoành thánh\, mì gạo\, bánh hạt dẻ nước\, chao ôi!
- Anh nhớ cháo Tingzai\, phở cuốn hấp và ngỗng quay nữa không? - Nét mặt Lâm Hi hào hứng kỳ lạ\, vẻ như cuộc gặp gỡ tình cờ với đồng hương giúp cậu vui hơn.
Và tiếp theo, hai người đã có cuộc nói chuyện sôi nổi vô cùng, về tất tần tật mọi thứ ở quê nhà Quảng Châu. Hình như từ lúc đặt chân đến Dubai này, đây là lần đầu tiên tâm trạng Lâm Hi trở nên vui đến thế! Tới nỗi, Phong Tĩnh đứng phía sau cậu hơn mười phút, chứng kiến cái chuyện mình vừa đi một lát mà trở về đã thấy vợ cười đùa với đàn ông xa lạ! Mãi khi Lâm Hi thoáng giật mình vì có ai vòng tay qua eo kéo cậu sát lại, bấy giờ mới phát hiện là Phong Tĩnh. Không để cậu phản ứng, hắn bảo với anh chàng nọ rằng: “Xin lỗi, cậu ấy say rồi, tôi phải đưa về khách sạn”.
Phong Tĩnh đi khá nhanh, Lâm Hi bị lôi ở phía sau, bực mình nói vọng lên:
- Anh buông ra? Tôi uống cocktai thì làm gì say? Tôi đang nói chuyện rất vui mà...
Phong Tĩnh đột ngột ngừng bước, ở phía sau Lâm Hi mất trớn đâm sầm vào lưng hắn. Cậu sờ nhẹ chóp mũi, tiếp theo thấy hắn hơi quay người lại, ra dấu bằng mắt như yêu cầu cậu nhìn theo. Nơi cảng biển, có một siêu du thuyền đang neo đậu, chưa gì đã có tốp vệ sĩ đứng chờ sẵn. Rồi cậu bị hắn kéo đi về phía siêu du thuyền, lại nghe hắn nói: “Đêm nay chúng ta sẽ ở trên biển, không về khách sạn nữa”.
Siêu du thuyền rộng rãi sang trọng, bên trong khoang có phòng ngủ sáng đèn lấp lánh, vậy mà chỉ có tốp vệ sĩ trên dưới mười người và đôi vợ chồng trẻ. Biển đêm gió cuộn lạnh lẽo, Phong Tĩnh không đưa Lâm Hi vào trong khoang cho ấm, chỉ đứng trước mũi du thuyền ngắm cảnh, không khỏi làm cậu co người run run. Ly rượu đưa ra trước mặt, cậu nghe hắn bảo uống đi cho ấm! Cậu ngửa cổ uống một hơi, chưa kịp đặt ly xuống bàn đã thấy hắn lột nhanh áo sơ mi, để mình trần, bẻ cổ xoay vai.
- Tôi muốn cho em trải nghiệm một “thú vui” mới mẻ\, chuẩn bị xong chưa?
Cái thuở Phong Tĩnh chỉ là sinh viên đại học, liếc nhìn trộm cậu chủ xinh đẹp thanh thuần, hắn đã nghĩ tới một ngày nào đó sẽ đè cậu xuống giường như vậy. Hắn cuồng dã hôn cậu, cuồng dã mà sờ nắn tấm thân chưa một lần bị đàn ông chạm vào. Phong Tĩnh như dồn hết mọi thù hận, ngưỡng vọng, say mê lẫn yêu, dữ dội mà trút xuống. Lâm Hi trân mình chịu đựng, cắn răng nhất quyết không r.ên rỉ dù sớm bị khoái cảm nhấn chìm rồi. Tới khi hắn bạo liệt tách hai đùi cậu ra, mạnh mẽ xâm chiếm, thì từng lớp triều tình dồn dập đánh sập sự kìm nén, cậu liền bật ra âm thanh hổn hển đầu tiên “a”, tiếp đến hai hạt đậu đỏ trước ngực cậu đều bị miệng hắn vùi dập.
- Nhẹ... nhẹ lại! Tên khốn kiếp này!
- Chỉ mới bắt đầu mà em đã chịu không nổi sao\, “vợ” yêu...?
Giọng nói trầm đục vì hưng phấn cao trào, Phong Tĩnh muốn trêu đùa, cũng muốn giày vò người đang nằm bên dưới hắn, bắt cậu phải quy phục, chấp nhận.
Yêu và hận, Phong Tĩnh muốn phá hủy Lâm Hi bằng chính dục vọng của mình.
Cậu xinh đẹp, thì hắn sẽ hủy hoại, cậu ngang bướng thì hắn sẽ khuất phục, và cậu không yêu hắn thì hắn sẽ buộc cậu phải nhớ hắn tới chết!
Một lần, lại một lần nữa Phong Tĩnh mãnh liệt xâm chiếm bên dưới, Lâm Hi theo bản năng quắp hai chân quanh eo hắn, nhịp nhàng phối hợp. Hắn liên tục “tấn công” nơi mẫn cảm sâu kín nhất, kích thích tới từng tế bào cảm giác, cậu chỉ biết ủy khuất đón nhận, cong lưng ưỡn ngực, cả người rướn lên tạo thành đường cong thật đẹp! Lệ trào nơi đuôi mắt, Lâm Hi cảm nhận những ngón tay nhẹ nhàng lau, mở mắt ra, lấp đầy cái nhìn nơi cậu là đôi vai rộng, khuôn ngực săn chắc đẫm mồ hôi, Phong Tĩnh chống hai tay bên xương sườn cậu, đáy mắt lạnh lẽo mà lấp loáng chút ôn nhu. Hắn cúi xuống hôn cậu, một tay vòng qua ôm chặt eo thon, tiếp tục luận động không dứt. Cậu ôm cổ hắn, cùng hòa làm một, đau đớn tủi nhục mà cũng khoái cảm tận cùng.
Trời hửng sáng, Phong Tĩnh thức dậy sau một đêm mây mưa nồng nhiệt nữa, đưa mắt nhìn qua Lâm Hi ngủ say, nằm quay lưng về phía mình. Tấm chăn bị kéo xuống, hơn nửa thân thể trần trụi của cậu phô bày, không nơi đâu là không có dấu vết của hắn lưu lại! Đêm qua hắn và cậu “vật qua vật lại” trên giường cũng cả thẩy năm lần, thấy cậu như rã rời, hắn mới tạm buông tha.
Kéo chăn đắp qua vai Lâm Hi để khỏi cảm lạnh, Phong Tĩnh quay người ngồi bên mép giường, hai chân đặt xuống sàn thảm, hắn ngồi khom lưng, trên tấm lưng rộng lớn có vài vệt cào từ móng tay cậu. Ánh mắt sâu thăm thẳm, chẳng rõ lại nghĩ ngợi điều gì, hắn đứng dậy tiến về phía phòng tắm...
Hắn tắm cũng phải nửa tiếng sau thì Lâm Hi cựa mình tỉnh giấc. Những buổi sáng thức dậy ở thành phố giàu có Dubai này, thứ cảm giác đầu tiên của cậu luôn chỉ là mỏi người kinh khủng! Từ vai, eo, mông đều nhưng nhức. Lật tấm chăn lên, cậu mím môi rủa chết tên chồng quái thú, làn da trắng trẻo mỏng manh của cậu đều có dấu hôn, vết hằn của sự nắn bóp, thậm chí cả vết cắn. Chết tiệt!
Lâm Hi từng nói sẽ chấp nhận mọi sự trả thù của Phong Tĩnh, nhưng khi ấy bản thân quá ngây thơ không thể nghĩ đến cảnh tượng bị “hành hạ” trên giường kiểu này. Lỡ hắn cứ vậy mỗi đêm, với cậu mà nói, sự trả thù này là muốn người ta chết đi mà!
Phong Tĩnh tắm rửa xong xuôi, đi vào phòng ngủ thấy Lâm Hi ngồi thừ người trên giường, liền bảo cậu đi tắm. Cậu không đáp lời hắn, chỉ nhích người một cái liền kêu khẽ. Hắn hỏi cậu bị đau ở đâu à, cậu liếc hắn bằng tia nhìn sắc bén tới nỗi muốn xuyên thủng cả bức tường. Phong Tĩnh buồn cười, tự bản thân biết rõ mình sinh lực dồi dào, dục vọng cao ngất ngưởng, còn Lâm Hi mảnh mai như vậy, mấy đêm qua đều bị hắn “quần” trên giường, sớm cũng đau nhức khắp người rồi! Hắn liền đứng trước mặt cậu, tháo luôn khăn tắm che bên dưới xuống, tinh ranh hỏi:
- Hay em muốn tiếp tục “cuộc chơi” thứ năm bị dang dở tối qua?
Lâm Hi ném gối vào tên chồng biến thái tồi tệ, miệng mắng chửi liên tục: “Chết đi!”, rồi vớ lấy áo choàng ngủ mặc vào, nhanh chóng xuống giường đi vào phòng tắm. Bật cười vui thú, Phong Tĩnh quấn khăn lại, tiếp tục lau tóc ướt.
Thuộc một trong số bảy vương quốc của Các Tiểu Vương Quốc Ả Rập Thống Nhất, Dubai nổi tiếng như một thành phố toàn cầu và là trung tâm kinh tế, trở thành nơi đắt đỏ nhất trên thế giới, thu hút sự tìm đến của giới siêu giàu! Đặt chân tới Dubai đã là ngày thứ năm, sáng Phong Tĩnh đưa Lâm Hi đi dạo khắp Dubai, lúc thì mua sắm, lúc thì hưởng thụ dịch vụ và nhiều thú vui xa xỉ khác. Đêm đến thì họ “lăn giường” chẳng ngơi nghỉ, quả đúng cách hưởng thụ của một vị chủ tịch quyền lực. Lâm Hi tâm trạng chẳng vui chẳng buồn, giống như đêm nay chỉ đứng yên lặng bên quầy bar trên bãi biển. Tối tối, các bãi biển ven thành phố Dubai nhộn nhịp vô cùng, nào là bar tiệc tùng, uống rượu nhảy nhót, ánh đèn thắp sáng khắp nơi như không ngủ!
Uống một ly cocktai Margarita, Lâm Hi tựa hờ vào thành quầy bar, đưa đôi mắt chán chường trước dòng người xập xình trước mặt, Phong Tĩnh trước đó bảo đi đâu một lát sẽ về, và cậu chẳng bận tâm hắn đã đi bao lâu rồi. Một người đàn ông tiến lại quầy, cất giọng: “Anh là người Đại Lục?”. Lâm Hi nhìn qua, người đàn ông tầm tuổi Phong Tĩnh, nụ cười thân thiện khiến cậu bất giác cởi mở hơn, gật đầu. Anh ta tiếp:
- Hồi nãy tôi có nghe anh gọi cocktai\, giọng có vẻ là người Quảng Châu.
- Đúng vậy\, ba và mẹ tôi đều gốc gác Quảng Châu\, anh cũng thế ư?
- Ừm\, tôi sang đây làm việc đã năm năm\, ở nơi đất khách quê người\, tôi nhớ nhà kinh khủng! Này nhé\, tôi nhớ mì hoành thánh\, mì gạo\, bánh hạt dẻ nước\, chao ôi!
- Anh nhớ cháo Tingzai\, phở cuốn hấp và ngỗng quay nữa không? - Nét mặt Lâm Hi hào hứng kỳ lạ\, vẻ như cuộc gặp gỡ tình cờ với đồng hương giúp cậu vui hơn.
Và tiếp theo, hai người đã có cuộc nói chuyện sôi nổi vô cùng, về tất tần tật mọi thứ ở quê nhà Quảng Châu. Hình như từ lúc đặt chân đến Dubai này, đây là lần đầu tiên tâm trạng Lâm Hi trở nên vui đến thế! Tới nỗi, Phong Tĩnh đứng phía sau cậu hơn mười phút, chứng kiến cái chuyện mình vừa đi một lát mà trở về đã thấy vợ cười đùa với đàn ông xa lạ! Mãi khi Lâm Hi thoáng giật mình vì có ai vòng tay qua eo kéo cậu sát lại, bấy giờ mới phát hiện là Phong Tĩnh. Không để cậu phản ứng, hắn bảo với anh chàng nọ rằng: “Xin lỗi, cậu ấy say rồi, tôi phải đưa về khách sạn”.
Phong Tĩnh đi khá nhanh, Lâm Hi bị lôi ở phía sau, bực mình nói vọng lên:
- Anh buông ra? Tôi uống cocktai thì làm gì say? Tôi đang nói chuyện rất vui mà...
Phong Tĩnh đột ngột ngừng bước, ở phía sau Lâm Hi mất trớn đâm sầm vào lưng hắn. Cậu sờ nhẹ chóp mũi, tiếp theo thấy hắn hơi quay người lại, ra dấu bằng mắt như yêu cầu cậu nhìn theo. Nơi cảng biển, có một siêu du thuyền đang neo đậu, chưa gì đã có tốp vệ sĩ đứng chờ sẵn. Rồi cậu bị hắn kéo đi về phía siêu du thuyền, lại nghe hắn nói: “Đêm nay chúng ta sẽ ở trên biển, không về khách sạn nữa”.
Siêu du thuyền rộng rãi sang trọng, bên trong khoang có phòng ngủ sáng đèn lấp lánh, vậy mà chỉ có tốp vệ sĩ trên dưới mười người và đôi vợ chồng trẻ. Biển đêm gió cuộn lạnh lẽo, Phong Tĩnh không đưa Lâm Hi vào trong khoang cho ấm, chỉ đứng trước mũi du thuyền ngắm cảnh, không khỏi làm cậu co người run run. Ly rượu đưa ra trước mặt, cậu nghe hắn bảo uống đi cho ấm! Cậu ngửa cổ uống một hơi, chưa kịp đặt ly xuống bàn đã thấy hắn lột nhanh áo sơ mi, để mình trần, bẻ cổ xoay vai.
- Tôi muốn cho em trải nghiệm một “thú vui” mới mẻ\, chuẩn bị xong chưa?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.