Mua Vợ: Vợ Yêu Của Chủ Tịch Ác Ma
Chương 59
Võ Anh Thơ
06/06/2023
Hất nhẹ chiếc áo khoác dài ra sau, Phong Tĩnh đi thẳng một nước. Trần Thế Ninh khẽ liếm môi, vị tanh xộc lên mũi, liếc nhìn theo bóng dáng kia với sự căm ghét cùng cực.
Vào trong xe Limo, Phong Tĩnh lấy điện thoại ra gọi, đầu dây bên kia là giọng quản gia Lương. Hắn hỏi sáng nay có ai đem hoa tới tặng Lâm Hi không, thì nghe bà ta đáp có ba bó hoa lay ơn tặng phu nhân! Hắn mím môi, bảo đem đi vứt rác hết!
Quản gia Lương cúp máy, Lâm Hi đứng bên cạnh hỏi, là Phong Tĩnh sao?
- Chủ tịch hỏi tôi về mấy bó hoa\, còn ra lệnh đem bỏ rác hết tất cả. Ngài ấy bảo tôi nói với phu nhân\, đừng để tâm tới mấy bó hoa nữa\, chỉ là của một kẻ quấy rối thôi.
Dù cảm giác có gì đó bất thường nhưng Lâm Hi cũng gật đầu, tiếp theo chợt nghĩ ra điều gì mới hỏi: “Thế trước giờ Phong Tĩnh có hay tặng hoa cho tôi không?”
- Hình như không\, chủ tịch vốn đâu phải tuýp người sẽ làm mấy chuyện này. Nhưng dù không tặng hoa thì ngài ấy vẫn rất yêu thương phu nhân mà\, chuyện chăn gối chẳng phải luôn thường xuyên đều đặn ư?
Bà quản gia này nói chuyện tế nhị mà chả chút biến sắc, trong khi Lâm Hi đỏ mặt một chút, thấy bà ta rời khỏi phòng rồi thì liền nghĩ ngợi, kiểu người luôn “tấn công” và “chiếm hữu” như Phong Tĩnh hẳn rất thích gần gũi vợ, thế nhưng hơn một tuần nay hắn chỉ ôm cậu ngủ mà không hề đòi hỏi gì cả, liệu cậu có đang làm khó hắn?
Về đến tòa nhà Goldplace, Phong Tĩnh dặn Hồ Quân không cho ai vào phòng chủ tịch làm phiền, hắn muốn xem nốt mấy dự án bên trụ sở Singapore gửi qua. Hồ Quân cúi chào xong, chợt thấy Đằng Vân đang bê thùng tài liệu đi vào từ cổng sau, liền chạy đến ngỏ lời giúp đỡ. Bắt đầu hiểu ra tình cảm của anh chàng, Đằng Vân vẻ như tránh né.
- Được rồi\, tôi tự làm được mà Quân ca.
- Đừng khách sáo\, tôi cũng không có việc gì\, cậu để tôi giúp.
Hai bên cứ giành lấy thùng tài liệu, bỗng nghe ngoài cổng ầm ĩ tiếng cãi cọ của dàn bảo vệ và một gã choai choai nào đấy, đến khi gã ta gọi thật to:
- Đằng Đằng! Có phải mày không? Là tao đây\, Zack chôm chỉa nè!
Hồ Quân thấy Đằng Vân nhìn về phía gã Zack nọ, biểu hiện có phần bất ngờ lẫn lo lắng. Anh yêu cầu bảo vệ cho gã Zack đi vào, vì xem ra là người quen của Đằng Vân. Zack nhảy chân sáo lại chỗ hai người nọ, nhìn Đằng Vân mà cười nhe răng:
- Quả đúng là mày rồi\, hồi nãy tưởng nhìn lầm! Woa\, mày mặc vest kìa\, xinh đẹp quá đi\, còn làm trong tòa nhà to khủng thế này nữa\, đúng là lên đời mà!
Mặc dù Zack rất phấn khởi nhưng Đằng Vân lại mang một màu sắc u ám, xen lẫn chút khó xử, Hồ Quân đều nhận ra hết. Tiếp theo thấy gã nắm tay cậu đầy thân mật, anh liền cầm cổ tay Zack ghìm lại, bấy giờ gã mới để ý đến chàng trai cao to nghiêm nghị đứng cạnh Đằng Vân nãy giờ, nhướn nhướn lông mày hệt muốn hỏi chuyện gì?
- Tuy tôi không rõ mối quan hệ của hai người là gì nhưng anh hãy lịch sự hơn\, đừng tùy tiện đụng chạm vào Tiểu Vân.
- Tùy tiện? Lại còn “Tiểu Vân”? Hà\, Đằng Đằng này\, lại thằng mới nữa hả? Trông bảnh đấy\, nó làm gì trong cái tòa nhà này\, coi bộ cũng có tiền ha?
Hồ Quân khó hiểu trước mấy lời kỳ lạ của Zack, về phía Đằng Vân như sợ gã này sẽ nói những điều không nên nói, liền đưa thùng tài liệu cho anh chàng vệ sĩ, bảo anh hãy mang giúp lên phòng thư ký, còn mình có chuyện riêng cần nói với Zack. Hồ Quân đời nào yên tâm, lập tức ngăn lại:
- Tiểu Vân\, nếu không phải chuyện riêng tư thì để tôi đi theo với\, lỡ gã giở trò gì...
Mới nghe tới đấy, gã Zack đã cười rỡn lên, phán ngay một câu chấn động:
- Giở trò? Tao từng lên giường với nó bao nhiêu lần rồi\, mà còn sợ giở trò gì hử?
- Cái gì? Lên giường...? - Hồ Quân thoáng bất động.
- Đủ rồi Zack! - Đằng Vân gắt lên\, nghe tim mình đập mạnh - Đi chỗ khác nói chuyện!
- Khốn kiếp! Mày đang sợ cái quái gì\, Đằng Đằng? - Zack quát ầm lên\, sấn tới trước mặt Hồ Quân - Đằng Vân xinh đẹp của mày ấy\, lên giường với cả khối thằng rồi! Suốt bốn năm đại học\, vì để kiếm tiền đóng học phí và thuê phòng trọ\, mà nó cặp bồ hết thằng này tới thằng khác\, thay người yêu như thay áo\, và tao là một trong số đó...
Đằng Vân tát mạnh vào mặt Zack, nhưng trễ rồi, những điều cậu không muốn để Hồ Quân nghe nhất thì anh cũng nghe rõ cả! Hồ Quân vẫn còn bất động, riêng Zack thì tức điên lên, lao tới định đánh Đằng Vân thì nhanh như cắt, Hồ Quân thả thùng giấy xuống, nắm cổ áo phía sau của gã, kéo mạnh gã văng ra xa. Anh gọi bảo vệ, lôi gã này ra khỏi đây! Zack bị kéo đi còn la hét khí thế, Đằng Vân quay qua nhìn Hồ Quân, trông mặt anh tối sầm, lần đầu thấy anh giận dữ tới vậy.
Vào trong xe Limo, Phong Tĩnh lấy điện thoại ra gọi, đầu dây bên kia là giọng quản gia Lương. Hắn hỏi sáng nay có ai đem hoa tới tặng Lâm Hi không, thì nghe bà ta đáp có ba bó hoa lay ơn tặng phu nhân! Hắn mím môi, bảo đem đi vứt rác hết!
Quản gia Lương cúp máy, Lâm Hi đứng bên cạnh hỏi, là Phong Tĩnh sao?
- Chủ tịch hỏi tôi về mấy bó hoa\, còn ra lệnh đem bỏ rác hết tất cả. Ngài ấy bảo tôi nói với phu nhân\, đừng để tâm tới mấy bó hoa nữa\, chỉ là của một kẻ quấy rối thôi.
Dù cảm giác có gì đó bất thường nhưng Lâm Hi cũng gật đầu, tiếp theo chợt nghĩ ra điều gì mới hỏi: “Thế trước giờ Phong Tĩnh có hay tặng hoa cho tôi không?”
- Hình như không\, chủ tịch vốn đâu phải tuýp người sẽ làm mấy chuyện này. Nhưng dù không tặng hoa thì ngài ấy vẫn rất yêu thương phu nhân mà\, chuyện chăn gối chẳng phải luôn thường xuyên đều đặn ư?
Bà quản gia này nói chuyện tế nhị mà chả chút biến sắc, trong khi Lâm Hi đỏ mặt một chút, thấy bà ta rời khỏi phòng rồi thì liền nghĩ ngợi, kiểu người luôn “tấn công” và “chiếm hữu” như Phong Tĩnh hẳn rất thích gần gũi vợ, thế nhưng hơn một tuần nay hắn chỉ ôm cậu ngủ mà không hề đòi hỏi gì cả, liệu cậu có đang làm khó hắn?
Về đến tòa nhà Goldplace, Phong Tĩnh dặn Hồ Quân không cho ai vào phòng chủ tịch làm phiền, hắn muốn xem nốt mấy dự án bên trụ sở Singapore gửi qua. Hồ Quân cúi chào xong, chợt thấy Đằng Vân đang bê thùng tài liệu đi vào từ cổng sau, liền chạy đến ngỏ lời giúp đỡ. Bắt đầu hiểu ra tình cảm của anh chàng, Đằng Vân vẻ như tránh né.
- Được rồi\, tôi tự làm được mà Quân ca.
- Đừng khách sáo\, tôi cũng không có việc gì\, cậu để tôi giúp.
Hai bên cứ giành lấy thùng tài liệu, bỗng nghe ngoài cổng ầm ĩ tiếng cãi cọ của dàn bảo vệ và một gã choai choai nào đấy, đến khi gã ta gọi thật to:
- Đằng Đằng! Có phải mày không? Là tao đây\, Zack chôm chỉa nè!
Hồ Quân thấy Đằng Vân nhìn về phía gã Zack nọ, biểu hiện có phần bất ngờ lẫn lo lắng. Anh yêu cầu bảo vệ cho gã Zack đi vào, vì xem ra là người quen của Đằng Vân. Zack nhảy chân sáo lại chỗ hai người nọ, nhìn Đằng Vân mà cười nhe răng:
- Quả đúng là mày rồi\, hồi nãy tưởng nhìn lầm! Woa\, mày mặc vest kìa\, xinh đẹp quá đi\, còn làm trong tòa nhà to khủng thế này nữa\, đúng là lên đời mà!
Mặc dù Zack rất phấn khởi nhưng Đằng Vân lại mang một màu sắc u ám, xen lẫn chút khó xử, Hồ Quân đều nhận ra hết. Tiếp theo thấy gã nắm tay cậu đầy thân mật, anh liền cầm cổ tay Zack ghìm lại, bấy giờ gã mới để ý đến chàng trai cao to nghiêm nghị đứng cạnh Đằng Vân nãy giờ, nhướn nhướn lông mày hệt muốn hỏi chuyện gì?
- Tuy tôi không rõ mối quan hệ của hai người là gì nhưng anh hãy lịch sự hơn\, đừng tùy tiện đụng chạm vào Tiểu Vân.
- Tùy tiện? Lại còn “Tiểu Vân”? Hà\, Đằng Đằng này\, lại thằng mới nữa hả? Trông bảnh đấy\, nó làm gì trong cái tòa nhà này\, coi bộ cũng có tiền ha?
Hồ Quân khó hiểu trước mấy lời kỳ lạ của Zack, về phía Đằng Vân như sợ gã này sẽ nói những điều không nên nói, liền đưa thùng tài liệu cho anh chàng vệ sĩ, bảo anh hãy mang giúp lên phòng thư ký, còn mình có chuyện riêng cần nói với Zack. Hồ Quân đời nào yên tâm, lập tức ngăn lại:
- Tiểu Vân\, nếu không phải chuyện riêng tư thì để tôi đi theo với\, lỡ gã giở trò gì...
Mới nghe tới đấy, gã Zack đã cười rỡn lên, phán ngay một câu chấn động:
- Giở trò? Tao từng lên giường với nó bao nhiêu lần rồi\, mà còn sợ giở trò gì hử?
- Cái gì? Lên giường...? - Hồ Quân thoáng bất động.
- Đủ rồi Zack! - Đằng Vân gắt lên\, nghe tim mình đập mạnh - Đi chỗ khác nói chuyện!
- Khốn kiếp! Mày đang sợ cái quái gì\, Đằng Đằng? - Zack quát ầm lên\, sấn tới trước mặt Hồ Quân - Đằng Vân xinh đẹp của mày ấy\, lên giường với cả khối thằng rồi! Suốt bốn năm đại học\, vì để kiếm tiền đóng học phí và thuê phòng trọ\, mà nó cặp bồ hết thằng này tới thằng khác\, thay người yêu như thay áo\, và tao là một trong số đó...
Đằng Vân tát mạnh vào mặt Zack, nhưng trễ rồi, những điều cậu không muốn để Hồ Quân nghe nhất thì anh cũng nghe rõ cả! Hồ Quân vẫn còn bất động, riêng Zack thì tức điên lên, lao tới định đánh Đằng Vân thì nhanh như cắt, Hồ Quân thả thùng giấy xuống, nắm cổ áo phía sau của gã, kéo mạnh gã văng ra xa. Anh gọi bảo vệ, lôi gã này ra khỏi đây! Zack bị kéo đi còn la hét khí thế, Đằng Vân quay qua nhìn Hồ Quân, trông mặt anh tối sầm, lần đầu thấy anh giận dữ tới vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.