Mua Vợ: Vợ Yêu Của Chủ Tịch Ác Ma
Chương 74
Võ Anh Thơ
06/06/2023
Chắc chắn đoạn clip còn lại sẽ là đáp án cuối cùng, Phong Tĩnh ném nhẹ con chuột, chửi một tiếng: “Mẹ kiếp!”, tiếp theo nghe Hồ Quân lên tiếng:
- Sau khi phá mã và nhận ra đây là chứng cứ quan trọng\, ngài Jowen bảo tôi nhanh chóng về đây đưa chủ tịch xem. Đoạn clip kia cần có vân tay BlackW mới mở pass...
- Gã BlackW này\, tóm mãi bao nhiêu lần vẫn không xong!
- BlackW ở bên Nga suốt 10 năm\, thông thuộc địa hình cũng như có qua lại với một số băng đảng đường phố\, trong khi nhóm người của ngài Jowen chỉ mới tới Nga tầm một tháng\, mạng thông tin tìm kiếm hơi khó khăn. Jowen nói rằng sẽ phái thêm người từ Ý qua đây\, đối với BlackW trước đó đã hơi xem thường\, nên kỳ này nhất định rốt ráo tới cùng. Ngài ấy hẹn trễ nhất là 20 ngày sẽ đem BlackW về cho chủ tịch.
Vốn hiểu Jowen cũng tận lực rồi, dù sao đợt này tuy để sổng BlackW nhưng cũng thu về một thứ cực kỳ quan trọng thế này, Phong Tĩnh thở dài gật đầu:
- Chuyện này chỉ có ba chúng ta biết thôi\, kể cả phu nhân cũng không được nói gì cả.
Hồ Quân vừa gật đầu xong thì Phong Tĩnh nhận được một cuộc gọi, tiếp theo đứng dậy mặc áo khoác vào, bảo bây giờ sẽ đến gặp chính khách K có chuyện cần bàn, dặn Hồ Quân đem USB kia bỏ vào két sắt cẩn thận! Thấy anh vừa từ Nga trở về, cũng mệt mỏi rồi nên Phong Tĩnh nói để vệ sĩ Từ chở mình đi là được...
Trước khi vào xe Limo, Phong Tĩnh còn dặn dò Đằng Vân một số công việc, cậu cúi chào khi xe chạy đi. Rất nhanh, Đằng Vân bước vào thang máy, ban nãy vừa đến ngân hàng xong về lại công ty đã nghe nói Hồ Quân từ Nga trở về cách đây mấy tiếng trước. Nghĩ anh thể nào cũng đang ở phòng chủ tịch, cậu bấm thang máy lên thẳng tầng 40. Vừa bước ra ngoài, cậu đã nghe âm thanh ồn ào ngay góc hành lang, tiếp theo mới thấy Hồ Quân đứng nói cười với chị Lạc trợ lý phụ của chủ tịch, sau đó chị ấy đụng vào bắp tay rắn rỏi của anh chàng vệ sĩ, khen một câu: “Đại Hồ phong độ vậy, khỏi lo ế vợ”. Ánh mắt Đằng Vân tối sầm một chút, cũng không hiểu tại sao lại cảm giác khó chịu. Thay vì bước đến chỗ họ thì cậu lẳng lặng quay lưng rời đi. Và đúng lúc Hồ Quân đưa mắt về phía cửa thang máy, tự thấy dường như bóng dáng ai đó vừa mới lướt qua.
Tầng thượng vắng vẻ, gió thổi hơi lạnh, Đằng Vân rút điếu thuốc ra hút, ngửa mặt nhìn bầu trời trong veo có vài gợn mây trắng bồng bềnh. Nhả khói trắng rồi thở dài, cậu khó hiểu trước cái việc mình leo lên đây hút thuốc với một tâm trạng nặng nề kỳ lạ. Đang miên man nghĩ ngợi thì cậu thấy một bàn tay kéo điếu thuốc trên môi mình ra, quay lại mới bất ngờ bởi thấy Hồ Quân đang cầm thuốc hút một phát, xong ném xuống đất, phán câu: “Cái mùi nhạt nhẽo”. Đằng Vân im lặng vài giây mới hỏi:
- Anh làm gì vậy\, tôi hút thuốc mà cũng cấm sao?
- Cậu biết là tôi không thích cậu hút thuốc\, rất có cho hại sức khỏe và mỗi lần hút thì y như rằng cậu đang buồn hoặc có tâm sự chất chứa. - Nhìn trực diện đối phương\, Hồ Quân hỏi - Khi nãy là cậu đứng ở cửa thang máy đúng không?
Đằng Vân định nói thì phát hiện bàn tay Hồ Quân có vết thương, nhìn qua là biết bị vật sắc nhọn chém vào, một đường đứt rướm máu không khỏi làm cậu sốt sắng:
- Anh bị thương à? Là do truy đuổi gã BlackW?
Hồ Quân gật đầu, sau đó bị Đằng Vân kéo đến ngồi xuống bục hoa kiểng, bảo:
- Thế sao anh không chăm sóc vết thương\, dán băng cá nhân\, tên ngốc này? Chờ đó\, tôi có đem theo thuốc thoa vết thương hở\, sẽ bôi cho anh ngay.
- Cậu đem theo những thứ đó luôn ư?
- Tôi từng nói với anh mình dị ứng với vết cắn côn trùng đó\, nếu không có thuốc thì vết cắn sẽ sưng mủ\, cho nên tôi phải đem theo mấy chai thuốc này.
Hồ Quân ngồi trên bục hoa hơi khom người xuống do Đằng Vân ngồi xổm dưới đất, một tay anh chống lên đầu gối còn tay kia thì được cậu nhẹ nhàng cầm lấy, cậu lôi trong túi áo vest ra một hộp thuốc sát trùng và thuốc bôi. Buồn cười trước việc Đằng Vân đi làm mà lại đem theo cả thuốc trị thương thế này, Hồ Quân ngắm nhìn cậu tẩn mẩn làm, được một lúc lại vén tóc qua vành tai, rồi cúi mặt thổi nhè nhẹ vào vết thương trên tay anh. Vẫn là khó kìm lòng, anh vươn tay đặt nhẹ lên mái đầu cậu, kéo lại gần, hôn vào trán cậu một cái. Đúng là, Tiểu Vân đáng yêu quá!
- Quân ca\, hình như anh rất thích hôn trán. - Đằng Vân sờ lên trán vừa nhận nụ hôn.
- Hay cậu thích tôi hôn ngực hơn?
Hồ Quân nhanh như cắt vùi đầu vào trong ngực áo vest của Đằng Vân khiến cậu giật mình, phản xạ liền đẩy anh ra, mắng cho vài câu! Anh cười cười, hỏi tiếp câu ban nãy:
- Tại sao lúc ở cửa thang máy\, cậu lại không tới chỗ tôi mà bỏ đi lên đây vậy?
- Sao anh lại biết đó là tôi trong khi tôi đã bỏ đi rồi?
- Nếu đó là Đằng Vân thì tôi luôn có cách để nhận ra!
Ngừng thổi, Đằng Vân hơi ngước mắt lên, bắt gặp khuôn mặt Hồ Quân rất dịu dàng.
- Sau khi phá mã và nhận ra đây là chứng cứ quan trọng\, ngài Jowen bảo tôi nhanh chóng về đây đưa chủ tịch xem. Đoạn clip kia cần có vân tay BlackW mới mở pass...
- Gã BlackW này\, tóm mãi bao nhiêu lần vẫn không xong!
- BlackW ở bên Nga suốt 10 năm\, thông thuộc địa hình cũng như có qua lại với một số băng đảng đường phố\, trong khi nhóm người của ngài Jowen chỉ mới tới Nga tầm một tháng\, mạng thông tin tìm kiếm hơi khó khăn. Jowen nói rằng sẽ phái thêm người từ Ý qua đây\, đối với BlackW trước đó đã hơi xem thường\, nên kỳ này nhất định rốt ráo tới cùng. Ngài ấy hẹn trễ nhất là 20 ngày sẽ đem BlackW về cho chủ tịch.
Vốn hiểu Jowen cũng tận lực rồi, dù sao đợt này tuy để sổng BlackW nhưng cũng thu về một thứ cực kỳ quan trọng thế này, Phong Tĩnh thở dài gật đầu:
- Chuyện này chỉ có ba chúng ta biết thôi\, kể cả phu nhân cũng không được nói gì cả.
Hồ Quân vừa gật đầu xong thì Phong Tĩnh nhận được một cuộc gọi, tiếp theo đứng dậy mặc áo khoác vào, bảo bây giờ sẽ đến gặp chính khách K có chuyện cần bàn, dặn Hồ Quân đem USB kia bỏ vào két sắt cẩn thận! Thấy anh vừa từ Nga trở về, cũng mệt mỏi rồi nên Phong Tĩnh nói để vệ sĩ Từ chở mình đi là được...
Trước khi vào xe Limo, Phong Tĩnh còn dặn dò Đằng Vân một số công việc, cậu cúi chào khi xe chạy đi. Rất nhanh, Đằng Vân bước vào thang máy, ban nãy vừa đến ngân hàng xong về lại công ty đã nghe nói Hồ Quân từ Nga trở về cách đây mấy tiếng trước. Nghĩ anh thể nào cũng đang ở phòng chủ tịch, cậu bấm thang máy lên thẳng tầng 40. Vừa bước ra ngoài, cậu đã nghe âm thanh ồn ào ngay góc hành lang, tiếp theo mới thấy Hồ Quân đứng nói cười với chị Lạc trợ lý phụ của chủ tịch, sau đó chị ấy đụng vào bắp tay rắn rỏi của anh chàng vệ sĩ, khen một câu: “Đại Hồ phong độ vậy, khỏi lo ế vợ”. Ánh mắt Đằng Vân tối sầm một chút, cũng không hiểu tại sao lại cảm giác khó chịu. Thay vì bước đến chỗ họ thì cậu lẳng lặng quay lưng rời đi. Và đúng lúc Hồ Quân đưa mắt về phía cửa thang máy, tự thấy dường như bóng dáng ai đó vừa mới lướt qua.
Tầng thượng vắng vẻ, gió thổi hơi lạnh, Đằng Vân rút điếu thuốc ra hút, ngửa mặt nhìn bầu trời trong veo có vài gợn mây trắng bồng bềnh. Nhả khói trắng rồi thở dài, cậu khó hiểu trước cái việc mình leo lên đây hút thuốc với một tâm trạng nặng nề kỳ lạ. Đang miên man nghĩ ngợi thì cậu thấy một bàn tay kéo điếu thuốc trên môi mình ra, quay lại mới bất ngờ bởi thấy Hồ Quân đang cầm thuốc hút một phát, xong ném xuống đất, phán câu: “Cái mùi nhạt nhẽo”. Đằng Vân im lặng vài giây mới hỏi:
- Anh làm gì vậy\, tôi hút thuốc mà cũng cấm sao?
- Cậu biết là tôi không thích cậu hút thuốc\, rất có cho hại sức khỏe và mỗi lần hút thì y như rằng cậu đang buồn hoặc có tâm sự chất chứa. - Nhìn trực diện đối phương\, Hồ Quân hỏi - Khi nãy là cậu đứng ở cửa thang máy đúng không?
Đằng Vân định nói thì phát hiện bàn tay Hồ Quân có vết thương, nhìn qua là biết bị vật sắc nhọn chém vào, một đường đứt rướm máu không khỏi làm cậu sốt sắng:
- Anh bị thương à? Là do truy đuổi gã BlackW?
Hồ Quân gật đầu, sau đó bị Đằng Vân kéo đến ngồi xuống bục hoa kiểng, bảo:
- Thế sao anh không chăm sóc vết thương\, dán băng cá nhân\, tên ngốc này? Chờ đó\, tôi có đem theo thuốc thoa vết thương hở\, sẽ bôi cho anh ngay.
- Cậu đem theo những thứ đó luôn ư?
- Tôi từng nói với anh mình dị ứng với vết cắn côn trùng đó\, nếu không có thuốc thì vết cắn sẽ sưng mủ\, cho nên tôi phải đem theo mấy chai thuốc này.
Hồ Quân ngồi trên bục hoa hơi khom người xuống do Đằng Vân ngồi xổm dưới đất, một tay anh chống lên đầu gối còn tay kia thì được cậu nhẹ nhàng cầm lấy, cậu lôi trong túi áo vest ra một hộp thuốc sát trùng và thuốc bôi. Buồn cười trước việc Đằng Vân đi làm mà lại đem theo cả thuốc trị thương thế này, Hồ Quân ngắm nhìn cậu tẩn mẩn làm, được một lúc lại vén tóc qua vành tai, rồi cúi mặt thổi nhè nhẹ vào vết thương trên tay anh. Vẫn là khó kìm lòng, anh vươn tay đặt nhẹ lên mái đầu cậu, kéo lại gần, hôn vào trán cậu một cái. Đúng là, Tiểu Vân đáng yêu quá!
- Quân ca\, hình như anh rất thích hôn trán. - Đằng Vân sờ lên trán vừa nhận nụ hôn.
- Hay cậu thích tôi hôn ngực hơn?
Hồ Quân nhanh như cắt vùi đầu vào trong ngực áo vest của Đằng Vân khiến cậu giật mình, phản xạ liền đẩy anh ra, mắng cho vài câu! Anh cười cười, hỏi tiếp câu ban nãy:
- Tại sao lúc ở cửa thang máy\, cậu lại không tới chỗ tôi mà bỏ đi lên đây vậy?
- Sao anh lại biết đó là tôi trong khi tôi đã bỏ đi rồi?
- Nếu đó là Đằng Vân thì tôi luôn có cách để nhận ra!
Ngừng thổi, Đằng Vân hơi ngước mắt lên, bắt gặp khuôn mặt Hồ Quân rất dịu dàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.