Mua Vợ: Vợ Yêu Của Chủ Tịch Ác Ma
Chương 79
Võ Anh Thơ
06/06/2023
Lâm Hi đứng bên cửa sổ suy tư, Phong Tĩnh bây giờ đang đối mặt với vụ việc của chung cư cao cấp, khó lòng giải quyết rốt ráo nếu thực sự liên quan tới một chính khách Q nào đấy, liệu Trần Thế Ninh có đứng sau vụ này? Cậu muốn giúp hắn, cần phải nghĩ ra cách nào đó... Cậu lục tìm số điện thoại của Trần Thế Ninh, nghe anh ta nhắc tới “thư ký Trần” và cậu đã thấy nó ở trong danh bạ, liền viết lại vào trong giấy. Hít sâu một hơi, cậu bấm gọi. Trần Thế Ninh bắt máy, không giấu được sự ngạc nhiên:
- Lâm Hi? Em chủ động gọi cho tôi ư?
- Trần Thế Ninh\, tôi không có nhiều thời gian vì Phong Tĩnh không cho tôi dùng điện thoại\, tôi chỉ nói ngắn gọn thôi: ngày mai\, chúng ta hãy gặp nhau đi! Sau lần gặp ở tiệm cafe\, tôi vẫn còn nhiều chuyện muốn hỏi anh\, cho tôi một cuộc gặp được chứ?
- Chẳng phải em bị Phong Tĩnh giám sát 24/7? Sau đợt ở cafe\, hắn sẽ không lơ là nữa.
- Trưa mai tôi có buổi khám định kỳ ở bệnh viện\, Phong Tĩnh nhất định sẽ để tôi đi\, tới lúc đó chúng ta gặp nhau ở bệnh viện. Tôi sẽ tìm cách liên lạc với anh\, còn anh cần nghĩ cách qua mặt vệ sĩ để hai ta có thể nói chuyện. Tôi cúp máy đây\, quản gia về rồi!
Qua cửa sổ, Lâm Hi trông cảnh quản gia Lương bước xuống xe vệ sĩ, đi vào nhà, và cậu mau chóng rời phòng ngủ, trả điện thoại về chỗ cũ. Tối hôm đó, Phong Tĩnh không về King House, còn Lâm Hi thì suy nghĩ ra đối sách cho cuộc gặp mặt ngày mai.
***
Đang nghĩ ngợi vẩn vơ bên máy photocopy thì Đằng Vân thoáng giật mình khi nghe tiếng Hồ Quân ngay sát bên cạnh, hơi thở ấm nóng phả vào tai cậu: “Làm việc mà thiếu tập trung là không được đâu”. Đằng Vân xoay người đồng thời lùi ra xa một chút, chớp mắt nhìn anh đang quan sát mình, liền hỏi anh vào đây từ lúc nào?
- Tôi ở ngoài phòng thư ký gõ cửa hai lần mà chả nghe gì cả\, mới đi vào luôn. Xem kìa\, cậu đang có chuyện gì mà không biết có người vào đây vậy?
Đằng Vân rút giấy ra khỏi máy photocopy, sắp xếp cho ngay ngắn, bảo tất nhiên là nghĩ về vụ tai nạn của khu chung cư! Đúng là việc đó quan trọng thật nhưng Hồ Quân vốn hiểu rõ tính Đằng Vân, lúc nào cũng che giấu suy nghĩ trong lòng, nếu đơn thuần chỉ là lo lắng cho tập đoàn thì cậu sẽ không mang dáng vẻ bần thần tới vậy. Trước ánh mắt dò xét từ anh chàng vệ sĩ, Đằng Vân chuyển chủ đề, hỏi anh vào đây có chuyện gì?
- Chả có gì lắm\, chỉ là tôi nhớ cậu nên vào gặp mặt cậu thôi.
- Nghiêm túc đi\, tôi bận muốn chết đây. Giờ đã thấy tôi\, anh ra được rồi.
- Tiểu Vân\, tôi muốn ở bên cậu một lúc mà. - Đằng Vân ngó lơ\, tập trung vào công việc\, trông thế Hồ Quân liền nghĩ ra lý do chính đáng hơn - À\, tôi muốn nhờ cậu thay băng cá nhân cho vết thương trên tay tôi.
- Anh là nít ba tuổi hay sao mà phải bắt người khác chăm vết thương cho.
- Tôi quên đem băng cá nhân mới\, giờ chạy đi mua chắc hết giờ ăn trưa luôn...
Hồ Quân than vãn mà miệng cười tươi vô cùng, Đằng Vân liếc mắt một cái, nhưng thấy băng cá nhân trên tay anh là của miếng cũ cách đây ba ngày trước thì bắt đầu mềm lòng, thật là tên ngốc đó không chịu để ý gì tới bản thân luôn sao? Đặt tài liệu xuống bàn, cậu tiến đến trước mặt anh đang vui vẻ chờ đợi, lấy trong túi áo vest ra miếng băng cá nhân mới, yêu cầu: “Đưa tay ra đây”. Hồ Quân hớn hở trong khi Đằng Vân tháo miếng cũ ra, dán miếng mới vào. Anh biết mà, Tiểu Vân ngoài lạnh trong ấm, đưa mắt nhìn bên ngoài cửa kính lớn, thấy vắng người liền tranh thủ hôn lên tóc cậu!
- Hồ Quân! - Đằng Vân phản xạ nhìn ra ngoài - Anh còn làm thế thì ra khỏi đây!
- Tôi nhìn hết rồi mới hành động mà\, Tiểu Vân dán băng cá nhân đẹp thật\, cảm ơn.
- Xong xuôi rồi\, anh mau ăn trưa đi\, tôi còn làm vài việc nữa...
Đằng Vân đến bên bàn tài liệu, phía trước là cửa sổ kính, bên ngoài hành lang lác đác vài nhân viên đi ngang qua. Hồ Quân bỏ hai tay vào túi quần, quan sát tấm lưng áo lặng lẽ đó vài giây, tiếp theo đi đến gần nhưng chỉ đứng ở sau lưng cậu, cách tầm nửa gang tay, rất muốn ôm cậu nhưng biết chắc thể nào cậu cũng phản ứng.
- Cậu nghĩ sao về vụ tai nạn ở khu chung cư cao cấp?
- Chắc chắn có kẻ muốn hãm hại\, nhìn là biết ngay.
- Cậu có cho rằng đó là Trần Thế Ninh?
- Khả năng cao lắm\, nhưng trước mắt chưa có bằng chứng. Chủ tịch sẽ không để yên chuyện này dù nhìn bề ngoài thì ngài ấy tĩnh lặng như vậy.
- Vệ sĩ Từ nói\, dạo này chủ tịch thường xuyên gặp chính khách K lắm\, nhất định hai người họ đang chuẩn bị lên kế hoạch nào đó. Dù không có vụ ở khu chung cư thì chủ tịch cũng muốn “diệt trừ” Trần Thế Ninh rồi. Sắp tới sẽ xảy ra sóng gió đây...
- Lâm Hi? Em chủ động gọi cho tôi ư?
- Trần Thế Ninh\, tôi không có nhiều thời gian vì Phong Tĩnh không cho tôi dùng điện thoại\, tôi chỉ nói ngắn gọn thôi: ngày mai\, chúng ta hãy gặp nhau đi! Sau lần gặp ở tiệm cafe\, tôi vẫn còn nhiều chuyện muốn hỏi anh\, cho tôi một cuộc gặp được chứ?
- Chẳng phải em bị Phong Tĩnh giám sát 24/7? Sau đợt ở cafe\, hắn sẽ không lơ là nữa.
- Trưa mai tôi có buổi khám định kỳ ở bệnh viện\, Phong Tĩnh nhất định sẽ để tôi đi\, tới lúc đó chúng ta gặp nhau ở bệnh viện. Tôi sẽ tìm cách liên lạc với anh\, còn anh cần nghĩ cách qua mặt vệ sĩ để hai ta có thể nói chuyện. Tôi cúp máy đây\, quản gia về rồi!
Qua cửa sổ, Lâm Hi trông cảnh quản gia Lương bước xuống xe vệ sĩ, đi vào nhà, và cậu mau chóng rời phòng ngủ, trả điện thoại về chỗ cũ. Tối hôm đó, Phong Tĩnh không về King House, còn Lâm Hi thì suy nghĩ ra đối sách cho cuộc gặp mặt ngày mai.
***
Đang nghĩ ngợi vẩn vơ bên máy photocopy thì Đằng Vân thoáng giật mình khi nghe tiếng Hồ Quân ngay sát bên cạnh, hơi thở ấm nóng phả vào tai cậu: “Làm việc mà thiếu tập trung là không được đâu”. Đằng Vân xoay người đồng thời lùi ra xa một chút, chớp mắt nhìn anh đang quan sát mình, liền hỏi anh vào đây từ lúc nào?
- Tôi ở ngoài phòng thư ký gõ cửa hai lần mà chả nghe gì cả\, mới đi vào luôn. Xem kìa\, cậu đang có chuyện gì mà không biết có người vào đây vậy?
Đằng Vân rút giấy ra khỏi máy photocopy, sắp xếp cho ngay ngắn, bảo tất nhiên là nghĩ về vụ tai nạn của khu chung cư! Đúng là việc đó quan trọng thật nhưng Hồ Quân vốn hiểu rõ tính Đằng Vân, lúc nào cũng che giấu suy nghĩ trong lòng, nếu đơn thuần chỉ là lo lắng cho tập đoàn thì cậu sẽ không mang dáng vẻ bần thần tới vậy. Trước ánh mắt dò xét từ anh chàng vệ sĩ, Đằng Vân chuyển chủ đề, hỏi anh vào đây có chuyện gì?
- Chả có gì lắm\, chỉ là tôi nhớ cậu nên vào gặp mặt cậu thôi.
- Nghiêm túc đi\, tôi bận muốn chết đây. Giờ đã thấy tôi\, anh ra được rồi.
- Tiểu Vân\, tôi muốn ở bên cậu một lúc mà. - Đằng Vân ngó lơ\, tập trung vào công việc\, trông thế Hồ Quân liền nghĩ ra lý do chính đáng hơn - À\, tôi muốn nhờ cậu thay băng cá nhân cho vết thương trên tay tôi.
- Anh là nít ba tuổi hay sao mà phải bắt người khác chăm vết thương cho.
- Tôi quên đem băng cá nhân mới\, giờ chạy đi mua chắc hết giờ ăn trưa luôn...
Hồ Quân than vãn mà miệng cười tươi vô cùng, Đằng Vân liếc mắt một cái, nhưng thấy băng cá nhân trên tay anh là của miếng cũ cách đây ba ngày trước thì bắt đầu mềm lòng, thật là tên ngốc đó không chịu để ý gì tới bản thân luôn sao? Đặt tài liệu xuống bàn, cậu tiến đến trước mặt anh đang vui vẻ chờ đợi, lấy trong túi áo vest ra miếng băng cá nhân mới, yêu cầu: “Đưa tay ra đây”. Hồ Quân hớn hở trong khi Đằng Vân tháo miếng cũ ra, dán miếng mới vào. Anh biết mà, Tiểu Vân ngoài lạnh trong ấm, đưa mắt nhìn bên ngoài cửa kính lớn, thấy vắng người liền tranh thủ hôn lên tóc cậu!
- Hồ Quân! - Đằng Vân phản xạ nhìn ra ngoài - Anh còn làm thế thì ra khỏi đây!
- Tôi nhìn hết rồi mới hành động mà\, Tiểu Vân dán băng cá nhân đẹp thật\, cảm ơn.
- Xong xuôi rồi\, anh mau ăn trưa đi\, tôi còn làm vài việc nữa...
Đằng Vân đến bên bàn tài liệu, phía trước là cửa sổ kính, bên ngoài hành lang lác đác vài nhân viên đi ngang qua. Hồ Quân bỏ hai tay vào túi quần, quan sát tấm lưng áo lặng lẽ đó vài giây, tiếp theo đi đến gần nhưng chỉ đứng ở sau lưng cậu, cách tầm nửa gang tay, rất muốn ôm cậu nhưng biết chắc thể nào cậu cũng phản ứng.
- Cậu nghĩ sao về vụ tai nạn ở khu chung cư cao cấp?
- Chắc chắn có kẻ muốn hãm hại\, nhìn là biết ngay.
- Cậu có cho rằng đó là Trần Thế Ninh?
- Khả năng cao lắm\, nhưng trước mắt chưa có bằng chứng. Chủ tịch sẽ không để yên chuyện này dù nhìn bề ngoài thì ngài ấy tĩnh lặng như vậy.
- Vệ sĩ Từ nói\, dạo này chủ tịch thường xuyên gặp chính khách K lắm\, nhất định hai người họ đang chuẩn bị lên kế hoạch nào đó. Dù không có vụ ở khu chung cư thì chủ tịch cũng muốn “diệt trừ” Trần Thế Ninh rồi. Sắp tới sẽ xảy ra sóng gió đây...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.