Mua Vợ: Vợ Yêu Của Chủ Tịch Ác Ma
Chương 83
Võ Anh Thơ
06/06/2023
Chưa khi nào thấy Lâm Hi quyết liệt tới vậy, Trần Thế Ninh bất giác cười nhạt nhẽo:
- Thì ra em tới đây không phải vì ký ức bị mất mà là vì Phong Tĩnh? Lại vẫn vì hắn...
Nói tới đó thì ngưng lại, Trần Thế Ninh đang kìm chế cơn đại họa bùng phát trong lòng, nhưng vượt lên trên sự cuồng nộ là thứ cảm xúc đau đớn lẫn nặng nề! Nhìn cây kéo trên tay Lâm Hi, cả cái câu “chúng ta sẽ cùng chết” từ cậu, khiến anh chùng tay. Anh không muốn thua cuộc, nhưng cũng không muốn hủy hoại Lâm Hi. Trên đời này, Trần Thế Ninh có thể tổn hại người khác, tuyệt nhiên sẽ không tổn hại người đó! Cơn giận dữ qua đi, anh trở về dáng vẻ hết sức bình thản, lấy điện thoại ra.
- Đem gã nhân công bị mua chuộc tới đồn cảnh sát\, nói với gã biết phải làm gì rồi! Về gia đình gã\, chúng ta sẽ lo liệu chu toàn! Vụ tai nạn khu chung cư\, giải quyết êm đi...
Trần Thế Ninh cúp máy, dang ngang hai tay, dáng vẻ hết sức lãnh đạm khi hỏi: “Vừa ý em rồi chứ?” và bấy giờ Lâm Hi mới buông kéo, rời lưng khỏi bức tường, đứng thẳng dậy. Hai bên nhìn nhau chằm chặp một lúc, bên ngoài vang lên tiếng vệ sĩ, Lâm Hi liền nói sẽ ra ngay! Thấy Trần Thế Ninh chẳng phản ứng gì nữa, cậu quay gót, nhưng còn chưa kịp mở cửa thì tiếng anh vang lên, từ phía sau dội thẳng vào tai cậu:
- Tôi sẽ khiến Phong Tĩnh mất tất cả\, trong đó có em\, Lâm Hi!
Lâm Hi lập tức xoay mặt qua, Trần Thế Ninh biến mất rồi, tấm rèm che giường bệnh bay phất phơ, giờ mới để ý có một cánh cửa thông qua phòng bên cạnh. Cậu bất động vài giây, tiếp theo mở cửa phòng đi ra.
... Ngồi nói chuyện với chính khách K trong một nhà hàng cao cấp kín đáo, Phong Tĩnh nghe bên ngoài Hồ Quân nói có chuyện gấp cần thông báo! Hắn cho gọi, anh chàng vệ sĩ đến gần bảo nhỏ vào tai chủ tịch, sau đó hắn kinh ngạc liền mở điện thoại, truy cập trang tin tức và bài báo giật tít vừa đăng cách đây vài phút: “Tại nạn nghiêm trọng ở khu chung cư cao cấp: Thủ phạm ra đầu thú, thừa nhận có thù oán với Phong chủ tịch”! Đối diện, chính khách K cũng đọc sơ qua mấy con chữ chi chít, cười nhẹ:
- Coi bộ vụ việc được giải quyết êm xuôi hơn chúng ta nghĩ.
- Lý nào đây là sự thật? Rõ ràng kẻ gây ra vụ này là Trần Thế Ninh!
- Thế thì anh ta... bị ai đó nắm thóp rồi chăng?
Chẳng hiểu sao, vừa nghe câu đó xong thì trong đầu Phong Tĩnh nghĩ tới... Lâm Hi! Đúng lúc thế nào, ánh mắt hắn bắt lấy tia sáng nháy kỳ lạ trên màn hình, như phát hiện ra một điều, hắn liền kiểm tra cài đặt trên di động! Quả nhiên, có cài chế độ nghe lén! Tức thì những hình ảnh cùng lời nói khác thường của Lâm Hi trưa nay, bật ra nhanh chóng. Tự nhiên cậu đưa cơm trưa cho hắn, còn nói “để qua hết ngày hôm nay, xem thử anh có thể bỏ qua một chuyện này không”, và kẻ cài nghe lén vào di động hắn, cũng có thể là cậu! Rồi tiếp theo, sự việc kia được giải quyết nhanh chóng tới mức khó hiểu, tất cả giống như các mảnh ghép đã kết nối rõ ràng.
- Lâm Hi... Anh đã quá xem nhẹ em rồi!
Phong Tĩnh nói với chính khách K, hắn có việc phải về nhà bây giờ, hẹn ông lần khác sẽ bàn chuyện tiếp. Lúc Phong Tĩnh vào trong xe, Hồ Quân cúi chào, đêm nay tới lượt vệ sĩ Từ đưa chủ tịch về King House. Chiếc Limo chạy đi, anh mở điện thoại nhắn tin cho Đằng Vân, thì nhận lại phản hồi cậu sắp tan làm, liền mau chóng vào trong xe hơi.
Đằng Vân đứng trước cổng Goldplace với dáng vẻ suy tư, đúng lúc nghe tiếng bấm còi xe khá gần mới sực tỉnh, đưa mắt nhìn thì thấy Hồ Quân đang lái chiếc Bugatti mọi khi trườn đến gần, mau chóng cậu mở cửa xe. Trên đường đi, Hồ Quân trông cảnh Đằng Vân im lặng liền hỏi muốn ăn tối món gì không, cậu lắc đầu, tiếp theo thấy xe chạy lên giữa cầu rồi mới bảo anh dừng xe.
Đêm gió lớn, đứng trên cầu thật không khỏi lạnh lẽo. Đằng Vân hít sâu một hơi cho căng lồng ngực, bên cạnh Hồ Quân cũng thấy dễ chịu, lúc này xe cộ tự dưng thưa thớt, bầu không khí quanh họ trở nên tĩnh lặng hơn. Quan sát mặt sông lững lờ đen ngòm bên dưới, Đằng Vân chậm rãi cất tiếng:
- Tôi sinh ra trong một gia đình chỉ toàn tiếng cãi vã\, ba mẹ không hợp nhau\, kinh tế cũng rất khó khăn\, ba anh em chúng tôi lớn lên trong sự thiếu thốn tình cảm\, có lẽ vậy mà tôi trở thành người lạnh lùng\, xa cách. Hồi đi học\, tôi có hai mối tình ngây ngô\, dĩ nhiên chẳng kéo dài lâu\, thậm chí lên đại học\, tôi cũng không duy trì được quan hệ với ai quá một năm. Vấn đề nằm ở bản thân tôi...
- Sao tự dưng cậu lại kể về chuyện quá khứ vậy? - Hồ Quân khó hiểu.
- Quân ca\, anh nghe hết đã... Tôi chưa bao giờ chia sẻ suy nghĩ\, cảm xúc thực của mình cho anh biết\, kể cả con người thật sự của tôi. Anh có hiểu vì sao một người lại không thể duy trì mối quan hệ lâu dài với bất cứ ai? Là bởi vì họ không muốn bị tổn thương\, nên không chẳng thể có tình cảm thật lòng với ai cả.
Đằng Vân quay qua nhìn Hồ Quân, ánh mắt đó trong đêm tối buồn mênh mang:
- Quân ca\, ban đầu tôi nghĩ chúng ta thích nhau\, và cứ làm bạn tình là đủ. Nhưng thời gian gần đây\, tôi thấy rằng chuyện này không ổn nữa rồi.
- Thì ra em tới đây không phải vì ký ức bị mất mà là vì Phong Tĩnh? Lại vẫn vì hắn...
Nói tới đó thì ngưng lại, Trần Thế Ninh đang kìm chế cơn đại họa bùng phát trong lòng, nhưng vượt lên trên sự cuồng nộ là thứ cảm xúc đau đớn lẫn nặng nề! Nhìn cây kéo trên tay Lâm Hi, cả cái câu “chúng ta sẽ cùng chết” từ cậu, khiến anh chùng tay. Anh không muốn thua cuộc, nhưng cũng không muốn hủy hoại Lâm Hi. Trên đời này, Trần Thế Ninh có thể tổn hại người khác, tuyệt nhiên sẽ không tổn hại người đó! Cơn giận dữ qua đi, anh trở về dáng vẻ hết sức bình thản, lấy điện thoại ra.
- Đem gã nhân công bị mua chuộc tới đồn cảnh sát\, nói với gã biết phải làm gì rồi! Về gia đình gã\, chúng ta sẽ lo liệu chu toàn! Vụ tai nạn khu chung cư\, giải quyết êm đi...
Trần Thế Ninh cúp máy, dang ngang hai tay, dáng vẻ hết sức lãnh đạm khi hỏi: “Vừa ý em rồi chứ?” và bấy giờ Lâm Hi mới buông kéo, rời lưng khỏi bức tường, đứng thẳng dậy. Hai bên nhìn nhau chằm chặp một lúc, bên ngoài vang lên tiếng vệ sĩ, Lâm Hi liền nói sẽ ra ngay! Thấy Trần Thế Ninh chẳng phản ứng gì nữa, cậu quay gót, nhưng còn chưa kịp mở cửa thì tiếng anh vang lên, từ phía sau dội thẳng vào tai cậu:
- Tôi sẽ khiến Phong Tĩnh mất tất cả\, trong đó có em\, Lâm Hi!
Lâm Hi lập tức xoay mặt qua, Trần Thế Ninh biến mất rồi, tấm rèm che giường bệnh bay phất phơ, giờ mới để ý có một cánh cửa thông qua phòng bên cạnh. Cậu bất động vài giây, tiếp theo mở cửa phòng đi ra.
... Ngồi nói chuyện với chính khách K trong một nhà hàng cao cấp kín đáo, Phong Tĩnh nghe bên ngoài Hồ Quân nói có chuyện gấp cần thông báo! Hắn cho gọi, anh chàng vệ sĩ đến gần bảo nhỏ vào tai chủ tịch, sau đó hắn kinh ngạc liền mở điện thoại, truy cập trang tin tức và bài báo giật tít vừa đăng cách đây vài phút: “Tại nạn nghiêm trọng ở khu chung cư cao cấp: Thủ phạm ra đầu thú, thừa nhận có thù oán với Phong chủ tịch”! Đối diện, chính khách K cũng đọc sơ qua mấy con chữ chi chít, cười nhẹ:
- Coi bộ vụ việc được giải quyết êm xuôi hơn chúng ta nghĩ.
- Lý nào đây là sự thật? Rõ ràng kẻ gây ra vụ này là Trần Thế Ninh!
- Thế thì anh ta... bị ai đó nắm thóp rồi chăng?
Chẳng hiểu sao, vừa nghe câu đó xong thì trong đầu Phong Tĩnh nghĩ tới... Lâm Hi! Đúng lúc thế nào, ánh mắt hắn bắt lấy tia sáng nháy kỳ lạ trên màn hình, như phát hiện ra một điều, hắn liền kiểm tra cài đặt trên di động! Quả nhiên, có cài chế độ nghe lén! Tức thì những hình ảnh cùng lời nói khác thường của Lâm Hi trưa nay, bật ra nhanh chóng. Tự nhiên cậu đưa cơm trưa cho hắn, còn nói “để qua hết ngày hôm nay, xem thử anh có thể bỏ qua một chuyện này không”, và kẻ cài nghe lén vào di động hắn, cũng có thể là cậu! Rồi tiếp theo, sự việc kia được giải quyết nhanh chóng tới mức khó hiểu, tất cả giống như các mảnh ghép đã kết nối rõ ràng.
- Lâm Hi... Anh đã quá xem nhẹ em rồi!
Phong Tĩnh nói với chính khách K, hắn có việc phải về nhà bây giờ, hẹn ông lần khác sẽ bàn chuyện tiếp. Lúc Phong Tĩnh vào trong xe, Hồ Quân cúi chào, đêm nay tới lượt vệ sĩ Từ đưa chủ tịch về King House. Chiếc Limo chạy đi, anh mở điện thoại nhắn tin cho Đằng Vân, thì nhận lại phản hồi cậu sắp tan làm, liền mau chóng vào trong xe hơi.
Đằng Vân đứng trước cổng Goldplace với dáng vẻ suy tư, đúng lúc nghe tiếng bấm còi xe khá gần mới sực tỉnh, đưa mắt nhìn thì thấy Hồ Quân đang lái chiếc Bugatti mọi khi trườn đến gần, mau chóng cậu mở cửa xe. Trên đường đi, Hồ Quân trông cảnh Đằng Vân im lặng liền hỏi muốn ăn tối món gì không, cậu lắc đầu, tiếp theo thấy xe chạy lên giữa cầu rồi mới bảo anh dừng xe.
Đêm gió lớn, đứng trên cầu thật không khỏi lạnh lẽo. Đằng Vân hít sâu một hơi cho căng lồng ngực, bên cạnh Hồ Quân cũng thấy dễ chịu, lúc này xe cộ tự dưng thưa thớt, bầu không khí quanh họ trở nên tĩnh lặng hơn. Quan sát mặt sông lững lờ đen ngòm bên dưới, Đằng Vân chậm rãi cất tiếng:
- Tôi sinh ra trong một gia đình chỉ toàn tiếng cãi vã\, ba mẹ không hợp nhau\, kinh tế cũng rất khó khăn\, ba anh em chúng tôi lớn lên trong sự thiếu thốn tình cảm\, có lẽ vậy mà tôi trở thành người lạnh lùng\, xa cách. Hồi đi học\, tôi có hai mối tình ngây ngô\, dĩ nhiên chẳng kéo dài lâu\, thậm chí lên đại học\, tôi cũng không duy trì được quan hệ với ai quá một năm. Vấn đề nằm ở bản thân tôi...
- Sao tự dưng cậu lại kể về chuyện quá khứ vậy? - Hồ Quân khó hiểu.
- Quân ca\, anh nghe hết đã... Tôi chưa bao giờ chia sẻ suy nghĩ\, cảm xúc thực của mình cho anh biết\, kể cả con người thật sự của tôi. Anh có hiểu vì sao một người lại không thể duy trì mối quan hệ lâu dài với bất cứ ai? Là bởi vì họ không muốn bị tổn thương\, nên không chẳng thể có tình cảm thật lòng với ai cả.
Đằng Vân quay qua nhìn Hồ Quân, ánh mắt đó trong đêm tối buồn mênh mang:
- Quân ca\, ban đầu tôi nghĩ chúng ta thích nhau\, và cứ làm bạn tình là đủ. Nhưng thời gian gần đây\, tôi thấy rằng chuyện này không ổn nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.