Mua Vợ: Vợ Yêu Của Chủ Tịch Ác Ma
Chương 96
Võ Anh Thơ
06/06/2023
Cũng không nằm ngoài dự đoán, Trần Thế Ninh hình như đã thở dài, ngồi thẳng người lên đồng thời cái nhìn cũng sâu thẳm hơn, hệt sắp kể lại câu chuyện đã lâu rồi.
- Lần đầu tôi gặp em không phải lúc vào công ti Lâm Thị\, mà là năm 15 tuổi\, mẹ đưa tôi đến gặp Lâm Văn Lôi\, nói rằng đây chính là ba ruột tôi. Tôi thấy em\, và lúc ấy đâm ra căm ghét vì nghĩ\, đứa chẳng phải con ruột ông ta mà lại sống sung sướng giàu có\, trong khi tôi thì lại sống vất vả nghèo khổ.
- Kể từ sau lần đó\, em biết chứ\, hầu như mỗi ngày tôi đều đến trước biệt thự Lâm gia\, chỉ để quan sát em. Nói ra thì tôi chẳng có tình cảm gì với Lâm Văn Lôi dù là ba ruột\, ngoại trừ việc trách cứ ông ta vô trách nhiệm. Nhưng với em\, thì tôi ghen tị\, một cậu ấm xinh đẹp có cuộc đời như mơ. Kỳ lạ thay\, sau một thời gian quan sát em\, tôi trở nên rung động\, nếu em hỏi lý do thì thực sự cả bản thân tôi cũng không biết. Vừa ghét vừa thích\, thứ cảm xúc quá kỳ quặc.
- Vậy liên quan gì tới ba Phong Tĩnh? - Lâm Hi khó hiểu.
- Từ từ nào... Tôi đã âm thầm bên cạnh em rất nhiều năm sau đó\, tình cảm dành cho em cũng ngày một nhiều\, tới nỗi tôi không khống chế được sự khao khát muốn ở gần em. Nhưng điều cản trợ chính là Lâm Văn Lôi\, ông ta nhận ra tôi\, vì vậy tôi kiên nhẫn chờ đợi tìm ra cách tiếp cận em. Tôi biết được Lâm Dận biển thủ tiền công ti\, lúc ông ta rơi vào bí bách\, tôi tìm đến và đề nghị giúp đỡ\, đổi lại ông ta phải nghĩ cách để tôi ở bên cạnh em.
- Lâm Dận có nói về Phong Y\, tôi liền nghĩ ra việc đổ tội cho người này. Tôi làm một cuộc giao dịch “đen” để có được 200 triệu CYN\, tiếp theo ra tay giết Phong Y. Chỉ có vậy\, Lâm Dận sẽ nợ tôi món nợ tình nghĩa\, từ đó mà giúp tôi vào Lâm Thị. May mắn khi Lâm Văn Lôi bị bệnh liệt giường\, thế là tôi lập tức thành thư ký bên cạnh em. Tôi muốn em\, cũng muốn lấy lại những thứ vốn dĩ tôi nên hưởng!
Trần Thế Ninh kết thúc lời kể, Lâm Hi ngồi bất động trên ghế, chẳng thể ngờ tâm địa đáng sợ của con người đó. Chỉ vì muốn ở bên cậu mà anh ta không màng thủ đoạn, lợi dụng Lâm Dận, giết chết Phong Y - người hoàn toàn vô tội, thậm chí không để tâm tới “ba ruột”. Anh ta dõi theo cậu suốt 20 năm trời, âm thầm kiên nhẫn hệt một chiếc bóng. Nào đâu mỗi Lâm Hi, ngay cả Phong Tĩnh đứng bên ngoài cửa phòng, lắng nghe rõ ràng từng lời, cũng phẫn nộ và căm hận tới đỉnh điểm. Sinh mạng của ba hắn, chỉ để phục vụ cho mục đích thấp hèn vậy thôi...
Một khoảng lặng kéo đến, Trần Thế Ninh thấy Lâm Hi im lặng, liền cất tiếng lần nữa:
- Sao? Em khinh bỉ tôi đúng không? Hay sợ tôi?
- Đã bao giờ anh tự hỏi\, rốt cuộc mình làm như vậy có đáng không?
- Ha\, cái gì mà đáng với không đáng\, nếu người ta đã không cho mình thì mình phải tự giành lấy thôi! Là Lâm Văn Lôi từ bỏ tôi\, dù biết tôi là con ruột nhưng ông ta vẫn chẳng màng đến! Ông ta chỉ chấp nhận một đứa trẻ chẳng phải con mình\, là em! Ông ta có lỗi với tôi trước\, cả em cũng thế\, là hai người đẩy tôi vào con đường này!
Trần Thế Ninh nói một hơi dài như thể trút xả, phía bên kia tấm kính, Lâm Hi vẫn lặng thinh, nào đâu hề giận dữ hay tổn thương gì, cảm thấy buồn cười khi người ta cứ viện cớ vì kẻ khác mà làm việc sai trái. Trần Thế Ninh bình tĩnh lại, cười với Lâm Hi:
- Câu trả lời nãy giờ của tôi đã thỏa lòng em chưa?
- Được rồi\, tôi đã hiểu rõ khúc mắc của mình. Để cảm ơn anh vì điều đó\, tôi cũng muốn cho anh biết một sự thật cuối cùng\, vì anh “xứng đáng” được biết về nó. - Lâm Hi lấy trong hồ sơ ra hai tờ giấy\, đưa lên trước mặt đối phương - Thực ra ba tôi đã từng làm xét nghiệm ADN với tôi\, và kết quả thật sự: tôi chính là con trai ruột của ông! Và ba tôi cũng đã xét nghiệm ADN cho anh\, nhưng không phải với ông mà là người này!
- Lần đầu tôi gặp em không phải lúc vào công ti Lâm Thị\, mà là năm 15 tuổi\, mẹ đưa tôi đến gặp Lâm Văn Lôi\, nói rằng đây chính là ba ruột tôi. Tôi thấy em\, và lúc ấy đâm ra căm ghét vì nghĩ\, đứa chẳng phải con ruột ông ta mà lại sống sung sướng giàu có\, trong khi tôi thì lại sống vất vả nghèo khổ.
- Kể từ sau lần đó\, em biết chứ\, hầu như mỗi ngày tôi đều đến trước biệt thự Lâm gia\, chỉ để quan sát em. Nói ra thì tôi chẳng có tình cảm gì với Lâm Văn Lôi dù là ba ruột\, ngoại trừ việc trách cứ ông ta vô trách nhiệm. Nhưng với em\, thì tôi ghen tị\, một cậu ấm xinh đẹp có cuộc đời như mơ. Kỳ lạ thay\, sau một thời gian quan sát em\, tôi trở nên rung động\, nếu em hỏi lý do thì thực sự cả bản thân tôi cũng không biết. Vừa ghét vừa thích\, thứ cảm xúc quá kỳ quặc.
- Vậy liên quan gì tới ba Phong Tĩnh? - Lâm Hi khó hiểu.
- Từ từ nào... Tôi đã âm thầm bên cạnh em rất nhiều năm sau đó\, tình cảm dành cho em cũng ngày một nhiều\, tới nỗi tôi không khống chế được sự khao khát muốn ở gần em. Nhưng điều cản trợ chính là Lâm Văn Lôi\, ông ta nhận ra tôi\, vì vậy tôi kiên nhẫn chờ đợi tìm ra cách tiếp cận em. Tôi biết được Lâm Dận biển thủ tiền công ti\, lúc ông ta rơi vào bí bách\, tôi tìm đến và đề nghị giúp đỡ\, đổi lại ông ta phải nghĩ cách để tôi ở bên cạnh em.
- Lâm Dận có nói về Phong Y\, tôi liền nghĩ ra việc đổ tội cho người này. Tôi làm một cuộc giao dịch “đen” để có được 200 triệu CYN\, tiếp theo ra tay giết Phong Y. Chỉ có vậy\, Lâm Dận sẽ nợ tôi món nợ tình nghĩa\, từ đó mà giúp tôi vào Lâm Thị. May mắn khi Lâm Văn Lôi bị bệnh liệt giường\, thế là tôi lập tức thành thư ký bên cạnh em. Tôi muốn em\, cũng muốn lấy lại những thứ vốn dĩ tôi nên hưởng!
Trần Thế Ninh kết thúc lời kể, Lâm Hi ngồi bất động trên ghế, chẳng thể ngờ tâm địa đáng sợ của con người đó. Chỉ vì muốn ở bên cậu mà anh ta không màng thủ đoạn, lợi dụng Lâm Dận, giết chết Phong Y - người hoàn toàn vô tội, thậm chí không để tâm tới “ba ruột”. Anh ta dõi theo cậu suốt 20 năm trời, âm thầm kiên nhẫn hệt một chiếc bóng. Nào đâu mỗi Lâm Hi, ngay cả Phong Tĩnh đứng bên ngoài cửa phòng, lắng nghe rõ ràng từng lời, cũng phẫn nộ và căm hận tới đỉnh điểm. Sinh mạng của ba hắn, chỉ để phục vụ cho mục đích thấp hèn vậy thôi...
Một khoảng lặng kéo đến, Trần Thế Ninh thấy Lâm Hi im lặng, liền cất tiếng lần nữa:
- Sao? Em khinh bỉ tôi đúng không? Hay sợ tôi?
- Đã bao giờ anh tự hỏi\, rốt cuộc mình làm như vậy có đáng không?
- Ha\, cái gì mà đáng với không đáng\, nếu người ta đã không cho mình thì mình phải tự giành lấy thôi! Là Lâm Văn Lôi từ bỏ tôi\, dù biết tôi là con ruột nhưng ông ta vẫn chẳng màng đến! Ông ta chỉ chấp nhận một đứa trẻ chẳng phải con mình\, là em! Ông ta có lỗi với tôi trước\, cả em cũng thế\, là hai người đẩy tôi vào con đường này!
Trần Thế Ninh nói một hơi dài như thể trút xả, phía bên kia tấm kính, Lâm Hi vẫn lặng thinh, nào đâu hề giận dữ hay tổn thương gì, cảm thấy buồn cười khi người ta cứ viện cớ vì kẻ khác mà làm việc sai trái. Trần Thế Ninh bình tĩnh lại, cười với Lâm Hi:
- Câu trả lời nãy giờ của tôi đã thỏa lòng em chưa?
- Được rồi\, tôi đã hiểu rõ khúc mắc của mình. Để cảm ơn anh vì điều đó\, tôi cũng muốn cho anh biết một sự thật cuối cùng\, vì anh “xứng đáng” được biết về nó. - Lâm Hi lấy trong hồ sơ ra hai tờ giấy\, đưa lên trước mặt đối phương - Thực ra ba tôi đã từng làm xét nghiệm ADN với tôi\, và kết quả thật sự: tôi chính là con trai ruột của ông! Và ba tôi cũng đã xét nghiệm ADN cho anh\, nhưng không phải với ông mà là người này!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.