Chương 60: “Đại Lang, đến giờ uống thuốc rồi.”
Đào Chi Chi Chi
21/05/2024
Editor: Cỏ May Mắn
–
Người đầu tiên biết buổi chiều Thịnh Tuệ đến khoa tâm thần là em trai cô – Hứa Ngôn Trạch.
Sau bữa ăn, Chu Thời Dư dọn dẹp trong bếp, Thịnh Tuệ bế Bình An đi vào phòng tắm tắm rửa thì bất ngờ nhận được tin nhắn từ em trai khác cha khác mẹ của mình.
Bình An cực kỳ cáu kỉnh khi cắt móng tay nhưng lúc tắm lại vô cùng ngoan ngoãn, nó không chỉ hợp tác trong suốt quá trình mà còn híp mắt thoải mái và kêu meo meo khi Thịnh Tuệ chà bụng cho nó.
Điện thoại di động trên bồn rửa mặt rung lên, Thịnh Tuệ dùng chiếc khăn dày quấn con mèo đã tắm rửa sạch sẽ, bế nó ra khỏi bồn tắm rồi đi đến bàn đá cẩm thạch cầm điện thoại lên.
[Hứa Ngôn Trạch: Chị bị bệnh à? Chiều nay bạn em đến bệnh viện, nói là thấy chị ở khoa tâm thần trên tầng bốn.]
Sau đó cậu lại gửi tới một bức ảnh. Tuy người phụ nữ mảnh khảnh ở chính giữa trông rất mờ nhưng nhìn lướt qua sườn mặt cũng không khó để nhận ra đó là Thịnh Tuệ.
Thịnh Tuệ thấy bức ảnh thì nhíu mày.
Bạn học Hứa Ngôn Trạch sao lại biết mặt cô?
Cô không biết đám con trai ngày nay có cảm giác về ranh giới hay không, nhưng Thịnh Tuệ cảm thấy câu hỏi của Hứa Ngôn Trạch đã đi quá giới hạn.
Vì đối phương không có ý xấu nên cô vẫn trả lời xa cách và lịch sự:
[SS: Không bị bệnh. Em chăm chỉ học hành đi, đừng lo lắng về chuyện khác.]
Bên kia ngay lập tức trả lời lại: [Dài dòng. Hôm nay có thành tích bài kiểm tra hàng tháng rồi, với thứ hạng của em để vào lớp thiếu niên trường đại học X thì dư dả.]
Lần trước Hứa Ngôn Trạch nói muốn tham gia kỳ thi lớp thiếu niên, không phải là nói giỡn ư?
Thịnh Tuệ cau mày, cảm thấy có gì đó không đúng, cô ngồi lên nắp bồn cầu, lau sạch nước trên người Bình An rồi tiếp tục gõ tin nhắn trả lời:
[SS: Em có ý định đăng ký vào lớp thiếu niên thật à? Ba mẹ em đồng ý rồi?]
[Hứa Ngôn Trạch: Nếu không thì sao? Chị nghĩ em đang nói giỡn với chị à?]
“……”
Cô cảm thán thanh thiếu niên thật quyết đoán nhưng lại khó bảo. Thịnh Tuệ đặt điện thoại xuống không trả lời nữa, cô cúi đầu tiếp tục lau mặt cho Bình An.
Xoa tới xoa lui, cô chợt nhớ ra ban ngày Thịnh Điền nằm trên giường bệnh có nói đến việc phân chia tiền đền bù cho căn nhà bị di dời.
Trên giấy chứng nhận bất động sản có ghi hai cái tên nên số tiền đền bù hẳn phải chia đều cho cả hai người.
Theo như lời Thịnh Điền, nếu ông ta chết bất ngờ và lập di chúc rõ ràng, tài sản thừa kế của ông ta – chủ yếu là số tiền đền bù vì di dời – sẽ do Thịnh Tuệ hoàn toàn quản lý.
Nhưng nếu tình hình đảo ngược lại, Vu Tuyết Mai là người gặp chuyện, thì bởi vì bà ấy có gia đình mới nên mọi việc sẽ hoàn toàn khác.
Trong trường hợp không có di chúc, Vu Tuyết Mai là vợ hiện tại, cùng với con trai hợp pháp là Hứa Ngôn Trạch sẽ chia số tiền di dời với Thịnh Tuệ.
Để đảm bảo toàn bộ số tiền di dời sẽ được giao toàn bộ cho Thịnh Tuệ, sau khi biết tin Thịnh Điền đã lập tức gọi luật sư đến hỏi ý kiến, thậm chí còn lập di chúc không chút do dự.
Logic rất suôn sẻ và rành mạch, có điều với tư cách là con gái ông ta, Thịnh Tuệ biết rất rõ rằng với tầm nhìn và mối quan hệ của Thịnh Điền thì ông ta chỉ biết đi thẳng đến chỗ Vu Tuyết Mai sau khi xuất viện mà thôi.
Làm gì có đầu óc mà đi tìm luật sư, lại còn lập di chúc?
Chắc hẳn ai đó đã nói bóng nói gió chuyện này cho ông ta, còn không quên cung cấp đường hướng cụ thể.
Khi Thịnh Tuệ ôm mèo đến lồng sấy lông trong phòng khách, cô thấy Chu Thời Dư đang ngồi trên ghế cao ở quầy bar trong phòng ăn nhìn máy tính và duỗi thẳng đôi chân dài, trong lòng cô chợt có suy đoán.
Trên đường từ bệnh viện về nhà, cô đã thử tìm kiếm bằng nhiều từ khóa khác nhau nhưng vẫn không tìm thấy bất kỳ video nào liên quan đến vụ gây rối ở bệnh viện hồi đó nữa.
Chuyện kinh động cả vùng không thể nào không có tung tích, nhất định là đã có người cố tình xóa dấu vết rồi.
Ngoại trừ Chu Thời Dư, Thịnh Tuệ không thể nghĩ ra còn có người nào vừa có năng lực vừa có quyết tâm như vậy, chuyện đã xảy ra mười ba năm trước cũng chẳng buông tha.
Nếu là Thịnh Tuệ của trước đây, khả năng cao là cô sẽ hỏi vòng hỏi vo, trong tích tắc sẽ bị Chu Thời Dư nhìn thấu rồi dễ dàng bị anh dẫn đi chệch hướng.
Lắc đầu cười bất đắc dĩ, Thịnh Tuệ ngồi xổm xuống trước lồng sấy đặt con mèo vào, cô dùng ngón tay chạm vào chân Bình An qua vách ngăn sau đó đứng dậy đi về phía phòng ăn.
Khi đến gần Chu Thời Dư, Thịnh Tuệ giơ tay định tháo cặp kính gọng vàng trên mặt anh ra thì vòng eo thon gọn của cô đã bị cánh tay rắn chắc bao lấy, Chu Thời Dư vững vàng bế cô lên, đặt cô ngồi lên chân mình.
Chóp mũi cô tràn ngập hương gỗ lạnh đặc trưng của anh, lưng Thịnh Tuệ áp vào khuôn ngực rắn chắc của Chu Thời Dư, vai cô chùng xuống, cô nghe thấy người đàn ông tựa đầu vào vai cô thì thầm bên tai:
“Nói đi.”
“Hôm nay em lại muốn làm cái gì?”
Hơi thở nóng hổi phả vào cổ cô, Thịnh Tuệ cảm thấy tai phát ngứa râm ran, cô nghiêng người, mắt nhìn tủ lạnh hỏi:
“Trên đường về, em đã xếp hàng nửa tiếng để mua tiramisu của tiệm Assen đó. Anh có muốn nếm thử một chút không?”
Chu Thời Dư rất giỏi làm món tráng miệng, lúc trước Thịnh Tuệ tự mình đa tình tưởng anh học làm vì cô, nhưng sau đó cô phát hiện ra hình như anh có sở thích ăn đồ ngọt.
“Vô sự hiến ân cần.” Hiển nhiên rất khó lừa được Chu Thời Dư, anh ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng đung đưa. Anh nheo mắt, nhếch môi thấp giọng nói:
“Có một số người, dường như có mục đích không trong sáng.”
“Ngày mai em cần sơn dầu cho lớp học, nhưng lúc về lại quên mua.” Thịnh Tuệ vòng tay qua cổ anh, môi nở nụ cười, lúm đồng điếu lờ mờ hiện lên: “Nếu không có dụng cụ, em có thể sẽ bị chủ nhiệm giáo dục mắng đó.”
“Vậy…” Cô tiến tới hôn lên khóe môi Chu Thời Dư, ánh mắt sáng ngời: “Ngài Chu có thể cho em vào thư phòng mượn chút sơn được không?”
“……”
Căn thư phòng nào có sơn dầu? Trường giáo dục đặc biệt liệu có áp dụng phương pháp dạy vẽ tranh sơn dầu khó và chi phí cao hay không? Trong lòng cả hai đều biết rõ ràng.
Lời nói dối của Thịnh Tuệ thực sự không thông minh lắm.
Chu Thời Dư biết cô nói dối, ngay cả Thịnh Tuệ cũng biết anh đã sớm nhận ra động cơ của cô không trong sạch.
Cô nhất định phải bước vào căn thư phòng một cách đường đường chính chính lần nữa.
Thịnh Tuệ ban đầu còn có chút e ngại, nhưng sự thật một lần nữa chứng minh, chỉ cần không làm theo ý kiến đối phương thì để Chu Thời Dư thỏa hiệp không khó chút nào.
Sau vài giây im lặng giằng co, đôi mắt đen sau tròng kính của Chu Thời Dư tràn ngập ánh mắt mong đợi của Thịnh Tuệ, cuối cùng mặt anh hiện lên vẻ bất đắc dĩ và cưng chiều quen thuộc.
Anh đặt cô xuống, giơ tay nhẹ xoa đỉnh đầu Thịnh Tuệ: “Ừm, đi thôi.”
Không gian khép kín có cánh cửa đóng chặt lại được mở ra. Lấy song cửa làm ranh giới, phía sau lưng là ánh sáng vàng ấm áp, còn bước thêm nửa bước thì sẽ chìm trong bóng tối mênh mang vô tận.
Lọt vào tầm mắt là một kệ sách bằng gỗ chứa đầy dụng cụ vẽ tranh và bút lông, một giá sách treo tường và một bức tranh được che bằng tấm vải trắng dày ở căn phòng nhỏ bên trong.
Cánh cửa căn phòng rộng mở nhưng luôn có một bầu không khí mục nát kỳ lạ.
Chu Thời Dư mặt không cảm xúc đứng ở ngoài cửa, tia dịu dàng trong mắt nhạt dần, cho đến khi toàn thân Thịnh Tuệ chìm trong bóng tối, anh mới khẽ nhíu mày đi theo.
So với sự kháng cự của Chu Thời Dư, Thịnh Tuệ đi vào căn phòng tối tăm với vẻ mặt bình thường, cô bình tĩnh đi qua bức tranh, ngay lập tức nhìn về phía những lọ sơn dầu nằm rải rác trong góc rồi ngồi xổm xuống.
Nương theo ánh đèn mờ nhạt phía trên đầu, cô nghiêm túc chọn ra vài màu, ngẩng đầu lên hỏi: “Em muốn sáu màu này được không?”
Kìm nén cảm xúc khó chịu xuất hiện, Chu Thời Dư nghe tiếng thì cụp mắt xuống, trong bóng tối, anh nhìn thấy Thịnh Tuệ với nước da trắng ngần là ánh sáng và hơi ấm duy nhất ——
Nếu bỏ qua đôi chân đang để trần, không mang dép của cô.
Anh thở dài cởi dép ra, đi đến gần ngồi xổm xuống trước mặt Thịnh Tuệ, ánh mắt anh rơi trên ngón chân tròn như ngọc của cô, đôi mắt đen hơi tối sầm lại.
Anh nắm lấy mắt cá chân thon nhỏ của cô rồi chạm vào mu bàn chân của Thịnh Tuệ, đầu ngón tay anh tham lam cảm nhận hơi ấm, giọng anh hơi khàn:
“Sao em không mang dép mà lại tới đây —— Nhấc chân.”
“Chu Thời Dư.”
Thịnh Tuệ ở đối diện đột nhiên gọi họ tên anh, cuối cùng cũng nói ra ý đồ của mình: “Em có thể lấy hết thuốc của anh ra bên ngoài, chúng ta uống thuốc ở nơi có ánh sáng được không?”
“……”
Sự im lặng kéo dài thật lâu, chỉ nghe thấy tiếng chân chạm đất rất khẽ từ xa truyền đến —— Hóa ra là Bình An thích xem náo nhiệt tung tăng chạy tới.
Nó đi tới gần rồi dừng lại. Con mèo lông xù tò mò nhìn qua nhìn lại giữa hai người, mấy sợi râu trắng mỏng của nó run lên theo từng nhịp thở.
Chú mèo con nghiêng đầu suy nghĩ một lát, đôi mắt màu hổ phách di chuyển tới lui. Sau khi suy nghĩ một lúc, nó cẩn thận dùng móng chân nhỏ vỗ nhẹ vào mu bàn chân của Thịnh Tuệ, phát ra một tiếng meo nhỏ đáng yêu.
“Meooo~”
“Anh xem kìa, Bình An cũng ủng hộ em.”
Thịnh Tuệ nghĩ thầm bình thường mình hay cho nó ăn vặt cũng không phải là vô ích. Cô hài lòng xoa đầu chú mèo con thơm ngào ngạt, sau đó nhìn về phía Chu Thời Dư, lời nói tự tin vô cùng hùng hồn:
“Trong nhà chỉ có ba thành viên, có ba phiếu thì hai phiếu thắng. Ngài Chu là thiểu số phải phục tùng đa số.”
Giọng nữ cười nhẹ nhàng dễ nghe vang lên giống như ma thuật làm dịu đi cảm giác khó chịu của Chu Thời Dư khi bước vào cánh cửa này. Hơn nữa lúc đi cắm trại ở trên xe, anh đã ậm ừ đi bước đầu tiên, đi tiếp bước thứ hai dường như là chuyện không thể tránh khỏi.
Trước mặt anh là người phụ nữ mảnh khảnh, mắt cá chân và cổ tay cô anh chỉ cần một tay là có thể khống chế, đôi vai hẹp và tấm lưng mềm mại dường như rất dễ bị bẻ gãy.
Mà chính Thịnh Tuệ nhỏ gầy như vậy lại khiến Chu Thời Dư gần đây trút bỏ gánh nặng và phụ thuộc vào cảm xúc hết lần này đến lần khác.
Chu Thời Dư cúi đầu cẩn thận xỏ dép cho cô, bỗng thấy có gì lơ lửng trước mặt mình, đột nhiên nhếch môi cười.
Xung quanh là căn phòng tối tăm, anh ngẩng đầu nhìn thấy một lọn tóc rơi trên chóp mũi Thịnh Tuệ, anh dùng ngón trỏ kéo tóc lên rồi nhẹ giọng nói:
“Vì chuyện này mà em xếp hàng nửa tiếng để mua bánh kem?”
“Cũng không hẳn.” Thịnh Tuệ dùng mặt mình dụi vào ngón tay anh, cô chống tay xuống đất để gần anh hơn, khẽ chớp đôi mắt tròn xoe, hơi thở nhẹ nhàng ấm áp.
Cô đưa tay chạm vào sườn mặt hơi lạnh của Chu Thời Dư, những hộp sơn dầu trong lòng ngực bị rơi đầy xuống sàn: “Lúc đó em chỉ nghĩ là, nếu cuộc sống sau này của anh có thể ngọt ngào hơn thì thật tốt.”
Nói xong, trong phòng vang lên một tiếng thở dài nhận mệnh.
Bình An cả kinh, nó nhảy ra ngoài. Khi môi răng hai người khóa chặt, ngay cả Chu Thời Dư cũng cảm thán, anh chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày tại căn phòng đáng xấu hổ này, anh có thể ôm Thịnh Tuệ ở đây, ước ao sát nhập cô vào thân thể mình.
Căn bệnh lưỡng cực đã gài một quả bom hẹn giờ vào não anh, khiến anh luôn cảnh giác trước mọi cám dỗ từ thế giới bên ngoài.
Chỉ hôn thôi cũng khiến anh có cảm giác khoái cảm như bồng bềnh trên mây, lại không khiến anh cảm thấy nguy hiểm, nhưng chẳng là gì so với vòng eo mềm mại của Thịnh Tuệ cong về phía trước, hoàn toàn hợp tác với nụ hôn sâu của anh.
Mãi cho đến khi lưng chạm vào giá vẽ lớn phát ra âm thanh cót két, Chu Thời Dư mới khôi phục lại lý trí. Trước khi định thần lại, thân thể anh đã ôm Thịnh Tuệ vào lòng tránh để bức tranh rơi trúng vào người anh yêu.
Nhưng Thịnh Tuệ lại chui ra khỏi lồng ngực của anh, ánh mắt sáng ngời nhìn sang, trong mắt là ý cười ranh mãnh:
“Qua lâu như vậy mà vẫn chưa từ chối, đi ra ngoài uống thuốc thôi, em coi như anh đã đồng ý rồi nhé.”
Nói xong cô liền vùng vẫy thoát ra khỏi vòng tay của Chu Thời Dư.
Chu Thời Dư thấy cô đã đạt được mục đích thì giây tiếp theo vui vẻ đứng dậy rời đi, không biết anh nghĩ đến chuyện gì mà đột nhiên cong môi cười nhẹ, bất đắc dĩ lắc đầu.
Hiếm khi nghe được Chu Thời Dư cười thành tiếng, Thịnh Tuệ tò mò quay đầu lại: “Anh cười cái gì?”
“Không có gì, chỉ là đột nhiên nghĩ đến một câu.”
Tiếng cười trầm thấp vang lên, Chu Thời Dư dựa vào giá vẽ, hai chiếc cúc trên cổ áo mở ra làm lộ một mảng da trắng lạnh, cùng với đôi vai hơi run lên vì cười gợi lên mấy phần mê hoặc.
Thịnh Tuệ cảm thấy rất khó để mình không bị nam sắc trong nhà mê hoặc, cô rời mắt khỏi lồng ngực anh, hắng giọng rồi hỏi lại:
“Nghĩ đến câu gì?”
Dường như Chu Thời Dư cảm thấy thật sự rất buồn cười, phải mấy giây vai anh mới ngừng run. Anh hơi nhướng mày, giả vờ nghiêm túc:
“—— Đại Lang, đến giờ uống thuốc rồi.” (*)
(*)
Đại Lang, đến giờ uống thuốc rồi: câu nói kinh điển của Phan Kim Liên khi đút thuốc cho chồng là Võ Đại Lang trong “Thủy Hử truyện”, thuốc ở đây chính là thuốc độc.
“……”
Cả người Thịnh Tuệ lạnh đến nổi da gà, khi thấy ánh mắt Chu Thời Dư không còn điềm đạm như ông cụ non mà lại có sự tươi tắn hoạt bát hiếm có phù hợp với lứa tuổi của anh, khóe môi cô không khỏi nhếch lên.
Tại căn thư phòng mấy ngày trước hai người tránh còn không kịp, miệng cô nói đầy ghét bỏ:
“Chu Thời Dư, sao trước khi kết hôn em lại không phát hiện ra nhỉ, anh thật sự rất trẻ con đấy.”
“Trễ mất rồi.” Anh không cam lòng yếu thế, nói vô cùng tự hào: “Bây giờ bà Chu lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó.”
“Xem ra em chỉ đành cố gắng chấp nhận mà thôi.”
Ý cười trong mắt Thịnh Tuệ càng sâu, cô cúi người xuống đưa tay ra dùng tay kéo Chu Thời Dư từ trong bóng tối kéo lên.
“Vậy ngài Chu thân mến, bây giờ chúng ta có thể ra ngoài uống thuốc được chưa?”
–
Người đầu tiên biết buổi chiều Thịnh Tuệ đến khoa tâm thần là em trai cô – Hứa Ngôn Trạch.
Sau bữa ăn, Chu Thời Dư dọn dẹp trong bếp, Thịnh Tuệ bế Bình An đi vào phòng tắm tắm rửa thì bất ngờ nhận được tin nhắn từ em trai khác cha khác mẹ của mình.
Bình An cực kỳ cáu kỉnh khi cắt móng tay nhưng lúc tắm lại vô cùng ngoan ngoãn, nó không chỉ hợp tác trong suốt quá trình mà còn híp mắt thoải mái và kêu meo meo khi Thịnh Tuệ chà bụng cho nó.
Điện thoại di động trên bồn rửa mặt rung lên, Thịnh Tuệ dùng chiếc khăn dày quấn con mèo đã tắm rửa sạch sẽ, bế nó ra khỏi bồn tắm rồi đi đến bàn đá cẩm thạch cầm điện thoại lên.
[Hứa Ngôn Trạch: Chị bị bệnh à? Chiều nay bạn em đến bệnh viện, nói là thấy chị ở khoa tâm thần trên tầng bốn.]
Sau đó cậu lại gửi tới một bức ảnh. Tuy người phụ nữ mảnh khảnh ở chính giữa trông rất mờ nhưng nhìn lướt qua sườn mặt cũng không khó để nhận ra đó là Thịnh Tuệ.
Thịnh Tuệ thấy bức ảnh thì nhíu mày.
Bạn học Hứa Ngôn Trạch sao lại biết mặt cô?
Cô không biết đám con trai ngày nay có cảm giác về ranh giới hay không, nhưng Thịnh Tuệ cảm thấy câu hỏi của Hứa Ngôn Trạch đã đi quá giới hạn.
Vì đối phương không có ý xấu nên cô vẫn trả lời xa cách và lịch sự:
[SS: Không bị bệnh. Em chăm chỉ học hành đi, đừng lo lắng về chuyện khác.]
Bên kia ngay lập tức trả lời lại: [Dài dòng. Hôm nay có thành tích bài kiểm tra hàng tháng rồi, với thứ hạng của em để vào lớp thiếu niên trường đại học X thì dư dả.]
Lần trước Hứa Ngôn Trạch nói muốn tham gia kỳ thi lớp thiếu niên, không phải là nói giỡn ư?
Thịnh Tuệ cau mày, cảm thấy có gì đó không đúng, cô ngồi lên nắp bồn cầu, lau sạch nước trên người Bình An rồi tiếp tục gõ tin nhắn trả lời:
[SS: Em có ý định đăng ký vào lớp thiếu niên thật à? Ba mẹ em đồng ý rồi?]
[Hứa Ngôn Trạch: Nếu không thì sao? Chị nghĩ em đang nói giỡn với chị à?]
“……”
Cô cảm thán thanh thiếu niên thật quyết đoán nhưng lại khó bảo. Thịnh Tuệ đặt điện thoại xuống không trả lời nữa, cô cúi đầu tiếp tục lau mặt cho Bình An.
Xoa tới xoa lui, cô chợt nhớ ra ban ngày Thịnh Điền nằm trên giường bệnh có nói đến việc phân chia tiền đền bù cho căn nhà bị di dời.
Trên giấy chứng nhận bất động sản có ghi hai cái tên nên số tiền đền bù hẳn phải chia đều cho cả hai người.
Theo như lời Thịnh Điền, nếu ông ta chết bất ngờ và lập di chúc rõ ràng, tài sản thừa kế của ông ta – chủ yếu là số tiền đền bù vì di dời – sẽ do Thịnh Tuệ hoàn toàn quản lý.
Nhưng nếu tình hình đảo ngược lại, Vu Tuyết Mai là người gặp chuyện, thì bởi vì bà ấy có gia đình mới nên mọi việc sẽ hoàn toàn khác.
Trong trường hợp không có di chúc, Vu Tuyết Mai là vợ hiện tại, cùng với con trai hợp pháp là Hứa Ngôn Trạch sẽ chia số tiền di dời với Thịnh Tuệ.
Để đảm bảo toàn bộ số tiền di dời sẽ được giao toàn bộ cho Thịnh Tuệ, sau khi biết tin Thịnh Điền đã lập tức gọi luật sư đến hỏi ý kiến, thậm chí còn lập di chúc không chút do dự.
Logic rất suôn sẻ và rành mạch, có điều với tư cách là con gái ông ta, Thịnh Tuệ biết rất rõ rằng với tầm nhìn và mối quan hệ của Thịnh Điền thì ông ta chỉ biết đi thẳng đến chỗ Vu Tuyết Mai sau khi xuất viện mà thôi.
Làm gì có đầu óc mà đi tìm luật sư, lại còn lập di chúc?
Chắc hẳn ai đó đã nói bóng nói gió chuyện này cho ông ta, còn không quên cung cấp đường hướng cụ thể.
Khi Thịnh Tuệ ôm mèo đến lồng sấy lông trong phòng khách, cô thấy Chu Thời Dư đang ngồi trên ghế cao ở quầy bar trong phòng ăn nhìn máy tính và duỗi thẳng đôi chân dài, trong lòng cô chợt có suy đoán.
Trên đường từ bệnh viện về nhà, cô đã thử tìm kiếm bằng nhiều từ khóa khác nhau nhưng vẫn không tìm thấy bất kỳ video nào liên quan đến vụ gây rối ở bệnh viện hồi đó nữa.
Chuyện kinh động cả vùng không thể nào không có tung tích, nhất định là đã có người cố tình xóa dấu vết rồi.
Ngoại trừ Chu Thời Dư, Thịnh Tuệ không thể nghĩ ra còn có người nào vừa có năng lực vừa có quyết tâm như vậy, chuyện đã xảy ra mười ba năm trước cũng chẳng buông tha.
Nếu là Thịnh Tuệ của trước đây, khả năng cao là cô sẽ hỏi vòng hỏi vo, trong tích tắc sẽ bị Chu Thời Dư nhìn thấu rồi dễ dàng bị anh dẫn đi chệch hướng.
Lắc đầu cười bất đắc dĩ, Thịnh Tuệ ngồi xổm xuống trước lồng sấy đặt con mèo vào, cô dùng ngón tay chạm vào chân Bình An qua vách ngăn sau đó đứng dậy đi về phía phòng ăn.
Khi đến gần Chu Thời Dư, Thịnh Tuệ giơ tay định tháo cặp kính gọng vàng trên mặt anh ra thì vòng eo thon gọn của cô đã bị cánh tay rắn chắc bao lấy, Chu Thời Dư vững vàng bế cô lên, đặt cô ngồi lên chân mình.
Chóp mũi cô tràn ngập hương gỗ lạnh đặc trưng của anh, lưng Thịnh Tuệ áp vào khuôn ngực rắn chắc của Chu Thời Dư, vai cô chùng xuống, cô nghe thấy người đàn ông tựa đầu vào vai cô thì thầm bên tai:
“Nói đi.”
“Hôm nay em lại muốn làm cái gì?”
Hơi thở nóng hổi phả vào cổ cô, Thịnh Tuệ cảm thấy tai phát ngứa râm ran, cô nghiêng người, mắt nhìn tủ lạnh hỏi:
“Trên đường về, em đã xếp hàng nửa tiếng để mua tiramisu của tiệm Assen đó. Anh có muốn nếm thử một chút không?”
Chu Thời Dư rất giỏi làm món tráng miệng, lúc trước Thịnh Tuệ tự mình đa tình tưởng anh học làm vì cô, nhưng sau đó cô phát hiện ra hình như anh có sở thích ăn đồ ngọt.
“Vô sự hiến ân cần.” Hiển nhiên rất khó lừa được Chu Thời Dư, anh ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng đung đưa. Anh nheo mắt, nhếch môi thấp giọng nói:
“Có một số người, dường như có mục đích không trong sáng.”
“Ngày mai em cần sơn dầu cho lớp học, nhưng lúc về lại quên mua.” Thịnh Tuệ vòng tay qua cổ anh, môi nở nụ cười, lúm đồng điếu lờ mờ hiện lên: “Nếu không có dụng cụ, em có thể sẽ bị chủ nhiệm giáo dục mắng đó.”
“Vậy…” Cô tiến tới hôn lên khóe môi Chu Thời Dư, ánh mắt sáng ngời: “Ngài Chu có thể cho em vào thư phòng mượn chút sơn được không?”
“……”
Căn thư phòng nào có sơn dầu? Trường giáo dục đặc biệt liệu có áp dụng phương pháp dạy vẽ tranh sơn dầu khó và chi phí cao hay không? Trong lòng cả hai đều biết rõ ràng.
Lời nói dối của Thịnh Tuệ thực sự không thông minh lắm.
Chu Thời Dư biết cô nói dối, ngay cả Thịnh Tuệ cũng biết anh đã sớm nhận ra động cơ của cô không trong sạch.
Cô nhất định phải bước vào căn thư phòng một cách đường đường chính chính lần nữa.
Thịnh Tuệ ban đầu còn có chút e ngại, nhưng sự thật một lần nữa chứng minh, chỉ cần không làm theo ý kiến đối phương thì để Chu Thời Dư thỏa hiệp không khó chút nào.
Sau vài giây im lặng giằng co, đôi mắt đen sau tròng kính của Chu Thời Dư tràn ngập ánh mắt mong đợi của Thịnh Tuệ, cuối cùng mặt anh hiện lên vẻ bất đắc dĩ và cưng chiều quen thuộc.
Anh đặt cô xuống, giơ tay nhẹ xoa đỉnh đầu Thịnh Tuệ: “Ừm, đi thôi.”
Không gian khép kín có cánh cửa đóng chặt lại được mở ra. Lấy song cửa làm ranh giới, phía sau lưng là ánh sáng vàng ấm áp, còn bước thêm nửa bước thì sẽ chìm trong bóng tối mênh mang vô tận.
Lọt vào tầm mắt là một kệ sách bằng gỗ chứa đầy dụng cụ vẽ tranh và bút lông, một giá sách treo tường và một bức tranh được che bằng tấm vải trắng dày ở căn phòng nhỏ bên trong.
Cánh cửa căn phòng rộng mở nhưng luôn có một bầu không khí mục nát kỳ lạ.
Chu Thời Dư mặt không cảm xúc đứng ở ngoài cửa, tia dịu dàng trong mắt nhạt dần, cho đến khi toàn thân Thịnh Tuệ chìm trong bóng tối, anh mới khẽ nhíu mày đi theo.
So với sự kháng cự của Chu Thời Dư, Thịnh Tuệ đi vào căn phòng tối tăm với vẻ mặt bình thường, cô bình tĩnh đi qua bức tranh, ngay lập tức nhìn về phía những lọ sơn dầu nằm rải rác trong góc rồi ngồi xổm xuống.
Nương theo ánh đèn mờ nhạt phía trên đầu, cô nghiêm túc chọn ra vài màu, ngẩng đầu lên hỏi: “Em muốn sáu màu này được không?”
Kìm nén cảm xúc khó chịu xuất hiện, Chu Thời Dư nghe tiếng thì cụp mắt xuống, trong bóng tối, anh nhìn thấy Thịnh Tuệ với nước da trắng ngần là ánh sáng và hơi ấm duy nhất ——
Nếu bỏ qua đôi chân đang để trần, không mang dép của cô.
Anh thở dài cởi dép ra, đi đến gần ngồi xổm xuống trước mặt Thịnh Tuệ, ánh mắt anh rơi trên ngón chân tròn như ngọc của cô, đôi mắt đen hơi tối sầm lại.
Anh nắm lấy mắt cá chân thon nhỏ của cô rồi chạm vào mu bàn chân của Thịnh Tuệ, đầu ngón tay anh tham lam cảm nhận hơi ấm, giọng anh hơi khàn:
“Sao em không mang dép mà lại tới đây —— Nhấc chân.”
“Chu Thời Dư.”
Thịnh Tuệ ở đối diện đột nhiên gọi họ tên anh, cuối cùng cũng nói ra ý đồ của mình: “Em có thể lấy hết thuốc của anh ra bên ngoài, chúng ta uống thuốc ở nơi có ánh sáng được không?”
“……”
Sự im lặng kéo dài thật lâu, chỉ nghe thấy tiếng chân chạm đất rất khẽ từ xa truyền đến —— Hóa ra là Bình An thích xem náo nhiệt tung tăng chạy tới.
Nó đi tới gần rồi dừng lại. Con mèo lông xù tò mò nhìn qua nhìn lại giữa hai người, mấy sợi râu trắng mỏng của nó run lên theo từng nhịp thở.
Chú mèo con nghiêng đầu suy nghĩ một lát, đôi mắt màu hổ phách di chuyển tới lui. Sau khi suy nghĩ một lúc, nó cẩn thận dùng móng chân nhỏ vỗ nhẹ vào mu bàn chân của Thịnh Tuệ, phát ra một tiếng meo nhỏ đáng yêu.
“Meooo~”
“Anh xem kìa, Bình An cũng ủng hộ em.”
Thịnh Tuệ nghĩ thầm bình thường mình hay cho nó ăn vặt cũng không phải là vô ích. Cô hài lòng xoa đầu chú mèo con thơm ngào ngạt, sau đó nhìn về phía Chu Thời Dư, lời nói tự tin vô cùng hùng hồn:
“Trong nhà chỉ có ba thành viên, có ba phiếu thì hai phiếu thắng. Ngài Chu là thiểu số phải phục tùng đa số.”
Giọng nữ cười nhẹ nhàng dễ nghe vang lên giống như ma thuật làm dịu đi cảm giác khó chịu của Chu Thời Dư khi bước vào cánh cửa này. Hơn nữa lúc đi cắm trại ở trên xe, anh đã ậm ừ đi bước đầu tiên, đi tiếp bước thứ hai dường như là chuyện không thể tránh khỏi.
Trước mặt anh là người phụ nữ mảnh khảnh, mắt cá chân và cổ tay cô anh chỉ cần một tay là có thể khống chế, đôi vai hẹp và tấm lưng mềm mại dường như rất dễ bị bẻ gãy.
Mà chính Thịnh Tuệ nhỏ gầy như vậy lại khiến Chu Thời Dư gần đây trút bỏ gánh nặng và phụ thuộc vào cảm xúc hết lần này đến lần khác.
Chu Thời Dư cúi đầu cẩn thận xỏ dép cho cô, bỗng thấy có gì lơ lửng trước mặt mình, đột nhiên nhếch môi cười.
Xung quanh là căn phòng tối tăm, anh ngẩng đầu nhìn thấy một lọn tóc rơi trên chóp mũi Thịnh Tuệ, anh dùng ngón trỏ kéo tóc lên rồi nhẹ giọng nói:
“Vì chuyện này mà em xếp hàng nửa tiếng để mua bánh kem?”
“Cũng không hẳn.” Thịnh Tuệ dùng mặt mình dụi vào ngón tay anh, cô chống tay xuống đất để gần anh hơn, khẽ chớp đôi mắt tròn xoe, hơi thở nhẹ nhàng ấm áp.
Cô đưa tay chạm vào sườn mặt hơi lạnh của Chu Thời Dư, những hộp sơn dầu trong lòng ngực bị rơi đầy xuống sàn: “Lúc đó em chỉ nghĩ là, nếu cuộc sống sau này của anh có thể ngọt ngào hơn thì thật tốt.”
Nói xong, trong phòng vang lên một tiếng thở dài nhận mệnh.
Bình An cả kinh, nó nhảy ra ngoài. Khi môi răng hai người khóa chặt, ngay cả Chu Thời Dư cũng cảm thán, anh chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày tại căn phòng đáng xấu hổ này, anh có thể ôm Thịnh Tuệ ở đây, ước ao sát nhập cô vào thân thể mình.
Căn bệnh lưỡng cực đã gài một quả bom hẹn giờ vào não anh, khiến anh luôn cảnh giác trước mọi cám dỗ từ thế giới bên ngoài.
Chỉ hôn thôi cũng khiến anh có cảm giác khoái cảm như bồng bềnh trên mây, lại không khiến anh cảm thấy nguy hiểm, nhưng chẳng là gì so với vòng eo mềm mại của Thịnh Tuệ cong về phía trước, hoàn toàn hợp tác với nụ hôn sâu của anh.
Mãi cho đến khi lưng chạm vào giá vẽ lớn phát ra âm thanh cót két, Chu Thời Dư mới khôi phục lại lý trí. Trước khi định thần lại, thân thể anh đã ôm Thịnh Tuệ vào lòng tránh để bức tranh rơi trúng vào người anh yêu.
Nhưng Thịnh Tuệ lại chui ra khỏi lồng ngực của anh, ánh mắt sáng ngời nhìn sang, trong mắt là ý cười ranh mãnh:
“Qua lâu như vậy mà vẫn chưa từ chối, đi ra ngoài uống thuốc thôi, em coi như anh đã đồng ý rồi nhé.”
Nói xong cô liền vùng vẫy thoát ra khỏi vòng tay của Chu Thời Dư.
Chu Thời Dư thấy cô đã đạt được mục đích thì giây tiếp theo vui vẻ đứng dậy rời đi, không biết anh nghĩ đến chuyện gì mà đột nhiên cong môi cười nhẹ, bất đắc dĩ lắc đầu.
Hiếm khi nghe được Chu Thời Dư cười thành tiếng, Thịnh Tuệ tò mò quay đầu lại: “Anh cười cái gì?”
“Không có gì, chỉ là đột nhiên nghĩ đến một câu.”
Tiếng cười trầm thấp vang lên, Chu Thời Dư dựa vào giá vẽ, hai chiếc cúc trên cổ áo mở ra làm lộ một mảng da trắng lạnh, cùng với đôi vai hơi run lên vì cười gợi lên mấy phần mê hoặc.
Thịnh Tuệ cảm thấy rất khó để mình không bị nam sắc trong nhà mê hoặc, cô rời mắt khỏi lồng ngực anh, hắng giọng rồi hỏi lại:
“Nghĩ đến câu gì?”
Dường như Chu Thời Dư cảm thấy thật sự rất buồn cười, phải mấy giây vai anh mới ngừng run. Anh hơi nhướng mày, giả vờ nghiêm túc:
“—— Đại Lang, đến giờ uống thuốc rồi.” (*)
(*)
Đại Lang, đến giờ uống thuốc rồi: câu nói kinh điển của Phan Kim Liên khi đút thuốc cho chồng là Võ Đại Lang trong “Thủy Hử truyện”, thuốc ở đây chính là thuốc độc.
“……”
Cả người Thịnh Tuệ lạnh đến nổi da gà, khi thấy ánh mắt Chu Thời Dư không còn điềm đạm như ông cụ non mà lại có sự tươi tắn hoạt bát hiếm có phù hợp với lứa tuổi của anh, khóe môi cô không khỏi nhếch lên.
Tại căn thư phòng mấy ngày trước hai người tránh còn không kịp, miệng cô nói đầy ghét bỏ:
“Chu Thời Dư, sao trước khi kết hôn em lại không phát hiện ra nhỉ, anh thật sự rất trẻ con đấy.”
“Trễ mất rồi.” Anh không cam lòng yếu thế, nói vô cùng tự hào: “Bây giờ bà Chu lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó.”
“Xem ra em chỉ đành cố gắng chấp nhận mà thôi.”
Ý cười trong mắt Thịnh Tuệ càng sâu, cô cúi người xuống đưa tay ra dùng tay kéo Chu Thời Dư từ trong bóng tối kéo lên.
“Vậy ngài Chu thân mến, bây giờ chúng ta có thể ra ngoài uống thuốc được chưa?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.