Chương 24: “Nếu có thể, hãy thích anh một chút nhé”
Đào Chi Chi Chi
21/05/2024
Editor: Cỏ May Mắn
–
Chu Thời Dư khi ngủ trông có vẻ an tĩnh thư thái hơn trong tưởng tượng.
Trong phòng ngủ yên ắng chỉ còn nghe thấy hai tiếng hít thở nhịp nhàng, Thịnh Tuệ khẽ kéo rèm cửa để ngăn ánh sáng chiếu từ cửa sổ vào, cô quay đầu nhìn người đàn ông đang ngủ bình yên trên giường.
Đây là lần đầu tiên cô cẩn thận nhìn Chu Thời Dư khi anh không đeo kính.
Đường nét ngũ quan của anh sắc bén như điêu khắc, vốn chúng sẽ tạo cho bề ngoài có tính công kích, nhưng vì hàng mi dài đen nhánh đang rung rung theo nhịp thở và mái tóc trên trán che đi hàng lông mày nên làm anh dịu dàng và trầm tĩnh.
Mãi cho đến khi Bình An mon men đi từ bên ngoài vào, nghiêng đầu nhỏ giọng kêu meo meo, Thịnh Tuệ mới hoàn hồn lại, cô đã chăm chú nhìn Chu Thời Dư quá lâu.
Sợ đánh thức anh, Thịnh Tuệ ôm chú mèo con quấn người ra khỏi phòng ngủ, nhẹ nhàng đóng cửa lại, cô cúi đầu hôn lên đỉnh đầu Bình An: “Chào buổi sáng.”
Quầy bếp bày biện các loại nguyên liệu nấu ăn, với kỹ năng nấu nướng của Thịnh Tuệ, cô không thể nhìn ra Chu Thời Dư định làm món gì.
Cô không muốn lãng phí nguyên liệu nên chụp một bức ảnh rồi gửi cho người bạn đầu bếp Tiêu Mính để nhờ cô ấy hướng dẫn.
Tiêu Mính – người làm công cuối tuần ở nhà cũng tranh thủ làm công, nhận được tin nhắn rồi trả lời ngay: [Ây da, ông xã đảm đang của cậu lại dậy sớm nấu cơm à.]
[SS: Không phải, anh ấy đang nghỉ ngơi. Với các nguyên liệu trong ảnh thì tớ có thể làm món gì?]
[Tiêu Mính: Nguyên liệu cậu chuẩn bị đủ để làm bốn, năm món ăn đó. Cục cưng, cậu đừng tham lam, trước tiên làm món tôm bơ tỏi đi.]
[Ừa.]
Thịnh Tuệ cũng không tin tưởng vào kỹ năng nấu nướng của mình, vì vậy cô gọi video ngay hiện trường để được chỉ dẫn.
“Điều kiện nhà chồng cậu rất tốt đấy, nhìn cách trang trí cũng biết căn nhà này không rẻ chút nào.” Tiêu Mính vừa hướng dẫn Thịnh Tuệ vừa không quên quan sát không gian phía sau cô.
“Lần đầu tiên thấy cậu không nấu cơm qua loa, hóa ra là vì làm cho ông xã.”
Thịnh Tuệ dùng chiếc đũa dài gắp đầu tôm đã xào ra, thỉnh thoảng dầu ăn bắn ra mu bàn tay khiến cô bất giác ngẫm nghĩ: “Tớ không muốn anh ấy quá vất vả.”
Nghe Thịnh Tuệ nói gần nói xa đều là những câu xót lòng, Tiêu Mính tấm tắc không ngừng, bật chế độ hóng chuyện, hỏi: “Tuy tớ không thể hiểu được nhưng tớ thật sự rất tò mò, cậu sẽ không yêu ông xã của cậu phải không?”
Thịnh Tuệ không nghe rõ, ngẩng đầu lên: “Cậu nói gì thế?”
Đôi mắt của cô trong veo thanh khiết, không cần đoán cũng có thể nhìn ra Thịnh Tuệ đang nghĩ gì, Tiêu Mính lắc đầu: “Thôi, cậu kết hôn với ai cũng đều quan tâm săn sóc như thế cả, cứ xem như tớ chưa nói gì.”
Thịnh Tuệ tay chân vụng về mất một tiếng rưỡi mới làm xong món tôm bơ tỏi và cải ngồng xào, thấy vẫn còn sớm, cô dùng màng bọc thực phẩm bọc lại rồi cầm một chiếc bình giữ ấm trở về phòng ngủ.
Chu Thời Dư vẫn đang ngủ say, anh nằm nghiêng đối diện với phần giường thường ngày của cô, anh dang một nửa cánh tay ra giống tư thế ôm, dường như trong lúc ngủ mơ anh cũng theo bản năng mà ôm cô vậy.
Bộ quần áo ướt đẫm mồ hôi lúc sáng được vắt lên thành ghế bên cạnh giường, Thịnh Tuệ nhặt quần áo lên thì phát hiện chiếc thắt lưng cô đưa nằm ở phía dưới.
Bề mặt trơn nhẵn của thắt lưng được gia công tốt, da bò mềm mại mới tinh, trên đó chỉ có một lỗ xỏ và xung quanh có vết lõm do móc thắt lưng để lại, trông giống như được xỏ ra xỏ vào nhiều lần.
Thịnh Tuệ bỗng nhớ ra, trước khi đi ngủ giọng điệu cố ý nhấn mạnh của Chu Thời Dư và biểu cảm trên khuôn mặt anh khi anh nói mình đã học cách sử dụng thắt lưng.
Cô ôm quần áo của anh trên tay, rủ mắt mím môi đi ra ngoài, sau khi cho vào máy giặt ở phòng giặt sấy, cô lẳng lặng trở về phòng thay đồ, đặt thắt lưng dưới đáy quần áo, nơi xếp những món đồ không thường xuyên mặc.
Thịnh Tuệ đoán được mang máng câu chuyện đằng sau chiếc thắt lưng, cô biết Chu Thời Dư không muốn cô cảm thấy có lỗi, nhưng đồng thời cô càng không muốn ép buộc anh.
Thịnh Tuệ ngồi xổm dưới đất, ôm đầu gối nhìn chiếc thắt lưng nằm dưới đáy tủ, thầm nghĩ lần sau nên tặng món quà gì thì sẽ tốt hơn.
Cô không phải là người có tính cách dũng cảm gan dạ, làm việc gì cô cũng sẽ suy tính kỹ càng. Nhưng Chu Thời Dư đã dành cho cô quá nhiều sự bao dung và cảm thông, khiến Thịnh Tuệ cảm thấy rằng nếu cô thu mình lại hoặc rút lui, như vậy chẳng khác nào xem thường và chế giễu ý tốt của anh.
Thời gian hai người quen nhau quá ngắn, kết hôn quá vội vàng, chưa biết hết tính cách và quá khứ của nhau âu cũng là chuyện dễ hiểu.
Đâu có cuộc sống nào không cần mài giũa mà tự sáng như ngọc trai. Thịnh Tuệ tự trấn an mình, cô hít một hơi thật sâu để nỗi lòng được thả lỏng rồi quay trở lại phòng ngủ, lúc vào phòng đã thấy anh dậy rồi.
Sau khi tỉnh dậy, trước tiên Chu Thời Dư đứng dậy đeo chiếc kính trên tủ đầu giường, sắc mặt tái nhợt của anh trông tươi tỉnh hơn chút, nhưng đôi môi vẫn hơi nhợt nhạt.
Anh mỉm cười nhìn Thịnh Tuệ đến gần, ánh mắt dịu dàng, thanh âm vừa mới ngủ dậy nên hơi khàn khàn, cực kỳ gợi cảm: “Sáng nay em làm gì vậy?”
“Em nấu đại một vài món, không thành công lắm đâu.”
Thịnh Tuệ dừng lại trước bàn trang điểm bên cạnh giường, rót cho Chu Thời Dư một ly nước ấm, hỏi anh: “Anh có muốn uống nước ấm trước không?”
Bình thường khi ở cạnh người khác, phần lớn thời gian cô là người chăm sóc họ, nhưng khi ở với Chu Thời Dư, Thịnh Tuệ luôn sống cuộc sống được “cơm bưng nước rót”.
Khóe mắt cô thấy anh quét mắt nhìn qua chiếc ghế dựa bên cạnh mình, Thịnh Tuệ không muốn anh phát hiện thắt lưng bị cô giấu đi, cô lặng lẽ nghiêng người qua nửa bước, dùng cơ thể che chiếc ghế lại.
Cô hoàn toàn không cảm thấy hành động của mình giống như câu “lạy ông tôi ở bụi này”.
Chu Thời Dư cũng kín kẽ dời mắt không nhìn nữa, anh ngước mắt lên nhìn Thịnh Tuệ đang che trước ghế như một người bảo hộ, đôi mắt đen thẳm sau tròng kính của anh rất dịu dàng.
“Để nước uống sau đi em.” Anh dựa vào đầu giường nhìn cô, dang rộng hai tay ra về phía vợ, giọng ấm áp nói:
“Lại đây cho anh ôm một cái đã.”
“……. Dạ.”
Hai người còn làm những chuyện thân mật hơn, Thịnh Tuệ ngoan ngoãn đặt ly nước xuống đi tới bên cạnh anh, cô còn chưa kịp ngồi xuống thì đã được anh nhẹ nhàng kéo vào trong lòng, trong tích tắc, chóp mũi cô tràn ngập mùi hương độc đáo của Chu Thời Dư.
Cô dễ dàng bị Chu Thời Dư ôm vào trong ngực, hương gỗ lành lạnh quen thuộc phảng phất khắp nơi, khi cảm xúc bất an của cô lẳng lặng được xoa dịu thì cô lại cảm nhận được đầu anh đè lên vai mình nặng trĩu.
Anh chỉ lặng lẽ ôm lấy cô, không có thêm động tác nào, giống như một lữ khách mệt mỏi sau một chặng đường dài cuối cùng cũng tìm được chỗ nghỉ ngơi, một khi đã ở thì không muốn dời bước nữa.
Thịnh Tuệ để cho anh ôm một lúc, sau đó giơ tay vỗ vỗ lưng anh: “Chu Thời Dư, anh ổn chứ?”
“……. Không sao đâu em.” Chu Thời Dư hôm nay hiếm khi quấn người như vậy, đầu anh vùi vào cổ và vai của Thịnh Tuệ, cánh tay rắn chắc của anh ôm vòng eo thon một cánh tay có thể ôm hết của cô, giọng anh trầm ấm dịu dàng:
“Chỉ là tỉnh lại không thấy em đâu, bỗng nhiên anh rất nhớ em.”
–
Kỹ năng nấu ăn của Thịnh Tuệ thực sự đáng lo.
Với món tôm bơ tỏi, phần tôm cô đã bóc vỏ khi nấu lên nó hơi khét, phần thịt bên ngoài bị cháy đắng do lửa không đều, ngay cả món đơn giản nhất là cải ngồng xào cũng quá mặn vì lỡ tay cho nhiều nước sốt.
Thứ duy nhất có thể ăn được trên bàn là món canh sườn hầm ngô cà rốt tốt cho dạ dày mà Chu Thời Dư đã hầm từ trước.
“…… Vậy chúng ta gọi đồ ăn về nhé, mấy món này quá khó ăn.”
Thịnh Tuệ cắn được hai miếng thì kiên quyết từ bỏ, cô giơ tay cầm hai món khó nuốt định mang đi, nhỏ giọng nói thầm: “Bình thường em nhìn anh nấu thấy dễ lắm mà.”
“Anh thấy mùi vị rất ngon.”
Chu Thời Dư lấy lại đĩa đồ ăn, anh không cho cô vứt nó đi. Anh gắp tôm cháy lên ăn ngon lành, nhìn vẻ mặt đầy do dự của Thịnh Tuệ, anh nở một nụ cười nhạt: “Vị giác không có tính khách quan. Nếu em thấy khó ăn thì có lẽ là vì chúng ta có khẩu vị khác nhau đó.”
Về khía cạnh ngụy biện, Thịnh Tuệ không bao giờ là đối thủ của anh, cô cố gắng tìm bằng chứng để bác bỏ: “Nhưng mấy con tôm này bị khét rồi.”
“Bị khét vừa đúng lúc như thế này xem ra cũng có năng lực đấy chứ.” Chu Thời Dư tay chống cằm, nhìn cô cười, anh ung dung trả lời: “Cơm cháy là vậy mà.”
Thịnh Tuệ muốn nói đây đâu phải cơm cháy, nhưng cô nghĩ sau đó anh nhất định sẽ nói rằng món ăn này là do cô tự sáng tạo ra. Đang lúc cô còn mải nghĩ ngợi thì đỉnh đầu cô đột nhiên bị người bên cạnh xoa xoa.
“Để đánh giá một món ăn ngon hay dở, ngoài dựa vào hương vị, thì anh để ý đến khía cạnh người nấu bày tỏ tấm lòng thông qua món ăn hơn.”
Chu Thời Dư dùng đũa gắp đồ ăn suýt bị đổ đi vào chén của mình, anh tiếp tục nói với giọng điệu dịu dàng và ấm áp: “Anh thích hương vị của thức ăn, và anh cũng cảm nhận được sự quan tâm của em đến tâm trạng của anh. Nếu mấy món ăn này bị đổ đi, anh sẽ cảm thấy rất đáng tiếc.”
Anh múc canh sườn heo ngon ngọt đậm đà và thơm phức đầy cả chén rồi đưa nó qua cho cô. Anh cúi đầu nhìn Thịnh Tuệ, hơi mỉm cười, nói như cầu xin:
“Vậy để anh ăn hết nhé, có được không em?”
Thịnh Tuệ không thể cưỡng lại dáng vẻ này của Chu Thời Dư.
Anh cúi đầu nếm đồ ăn với biểu cảm “rất thích”, vẻ mặt chân thành đến mức kính cẩn, nếu không phải vừa rồi Thịnh Tuệ đã tự mình nếm thử thì cô đã tin rằng kỹ năng của mình đạt đến cấp độ đầu bếp siêu hạng.
“….. Em đâu có vứt đâu.” Thịnh Tuệ cúi đầu yên lặng ăn canh, bỗng nhiên cô nhớ đến mọi lần Chu Thời Dư nấu nướng đều rất chuyên tâm, với cả lúc nãy anh có nói “bày tỏ tấm lòng thông qua món ăn”, cô không nén nỗi tò mò:
“Vậy mỗi ngày lúc anh nấu cơm, anh nghĩ gì thế?”
Tay Chu Thời Dư đang gắp đồ ăn bỗng dừng lại, anh suy nghĩ một lúc rồi khẽ cười: “Có lẽ anh nghĩ: Nếu em có thể thích thì tốt rồi.”
Chu Thời Dư đứng dậy, lấy trong tủ lạnh ra một quả xoài, cắt một nửa đặt lên chiếc cân đồ ăn: “Hôm trước em và người kia đi xem mắt, anh thấy em nhìn chiếc bánh dứa trước mặt mấy lần giống như muốn lấy để ăn nhưng lại không thể.”
“Lúc đó anh đã nghĩ có phải em rất muốn ăn nó hay không, nhưng bởi vì điều kiện khách quan nên đành phải từ bỏ.”
Kỹ năng dùng dao siêu phàm của Chu Thời Dư vẫn như trước, với vài nhát dao sắc bén, quả xoài trong nháy mắt biến thành những lát mỏng: “Sau khi kết hôn, anh luôn hy vọng có thể bù đắp sự tiếc nuối đó, cho dù anh chỉ làm được một chút, còn tốt hơn là thờ ơ không làm gì.”
Giọng nói trầm ấm nhẹ nhàng của anh vang lên trong bếp, đôi bàn tay với khớp xương rõ ràng của anh lấy từng lát xoài lên, bắt đầu cuộn từ lát nhỏ đến lát lớn, đồng thời không quên chỉnh lại rìa của từng lát xoài.
Trong thoáng chốc, một bông hồng kết từ thịt quả xoài lặng lẽ nằm trên đĩa sứ, sống động như thật.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Thịnh Tuệ, Chu Thời Dư rửa tay rồi lau tay khô, anh xoay người đặt đĩa sứ trước mặt cô, rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Có thể anh đang tự mình đa tình, anh cũng không rõ em có thật sự cần anh làm thế hay không.”
“Nhưng tất cả những điều tốt đẹp anh từng thấy trên đời này, anh đều hy vọng em có thể có một trải nghiệm khó quên.”
Ngay cả khi nó chỉ là một món tráng miệng bình thường.
Vào một buổi chiều chủ nhật như thường lệ, vì câu nói bình dị ‘xuất khẩu thành thơ’ của chồng, Thịnh Tuệ cảm thấy mùa xuân ngoài cửa sổ càng lúc càng đẹp hơn.
Khóe mắt cô nóng lên, cô nhìn xuống đĩa bông hồng xoài, không hiểu sao bỗng dưng muốn khóc: “… Chu Thời Dư, nếu em có thể gặp anh sớm hơn thì tốt rồi.”
Cô ít khi sa vào những cảnh khó khăn vô nghĩa trong quá khứ, nhưng gần đây cô càng hay nghĩ ngợi, nếu cô có thể gặp được người này sớm hơn thì tốt biết mấy.
Chu Thời Dư không đành lòng để cô chịu khổ sở, nếu cô có anh làm bạn trong những ngày đen tối năm xưa, có lẽ nó sẽ không khó khăn đến thế.
Cô như lạc vào cõi thần tiên thì bỗng bị cánh tay mạnh mẽ của anh ôm lấy vòng eo của mình. Chu Thời Dư nhẹ nhàng nhấc Thịnh Tuệ khỏi chỗ cô ngồi, rồi vững vàng đặt cô lên đùi mình.
“Bây giờ cũng không muộn đâu em.”
Chu Thời Dư ôm và hôn cô, cánh tay của anh đặt trên lưng cô để ngăn cô va phải mép bàn ăn cứng và lạnh lẽo. Thịnh Tuệ không cần dạy bảo, cô theo tự nhiên vòng lấy cổ anh, ánh mắt tràn đầy tình yêu dịu dàng, đôi môi mỏng của anh lần lượt hôn lên trán, mũi, đôi môi, cuối cùng là chiếc cổ mảnh khảnh của cô.
Người ngồi trong lòng không tự chủ được mà ngẩng đầu lên, cô như muốn chạy trốn một chút để hít thở không khí trong lành thì lại bị Chu Thời Dư kéo cô trở lại nhân gian, thấp giọng khàn khàn nói:
“… Tuệ Tuệ, chỉ cần em muốn, anh sẽ mãi là của em.”
Cuối cùng, nụ hôn nồng nhiệt khó tách rời bị tiếng chuông điện thoại xen vào.
Chu Thời Dư cúp máy ba lần, nhưng điện thoại của anh trên bàn vẫn rung không ngừng, làm Thịnh Tuệ hoàn hồn trở lại.
Cô dựa vào vai anh để những cảm xúc dư âm trấn tĩnh lại, nhẹ giọng nói: “… Anh trả lời điện thoại trước đi, chắc là có việc quan trọng đó.”
Chu Thời Dư nhìn hai chữ “Khâu Tư” trên màn hình, đôi mắt đen thẳm sau mắt kính hơi trầm xuống, mặt anh không biểu cảm bấm nghe máy, lạnh giọng: “Nói.”
“…… Nói cái gì, lão Hứa chuyển đến nhà mới, hẹn tối nay ra sân sau ăn thịt nướng để chúc mừng, cậu quên rồi à?”
Khâu Tư nói một lèo, bỗng nhiên anh ấy nảy ra một ý: “Cậu dẫn bà xã đi cùng luôn đi, mọi người đều tò mò đến điên rồi kìa, ai cũng muốn xem vợ cậu là tiên nữ chốn nào.”
Anh ấy nói “bà xã” vô cùng thuận miệng, Chu Thời Dư nghe thấy thì hơi nhướng mày, tắt âm rồi hỏi ý kiến của Thịnh Tuệ:
“Đồng nghiệp đang mừng tân gia, lần trước em đã từng gặp rồi, em có muốn đi không?”
Thịnh Tuệ chưa chính thức cảm ơn Khâu Tư và những người khác vì lần trước họ giúp đỡ cô, cô không bận tâm (đến gặp người mình không thân), cô quàng tay qua cổ chồng mình: “Em sao cũng được, anh có muốn đi không?”
“Hơi hơi.” Chu Thời Dư bị đôi mắt long lanh của cô nhìn chằm chằm, sau đó anh nghiêng đầu gặm cắn môi dưới mỏng manh của cô, cười khẽ:
“Anh muốn nói cho mọi người biết anh có vợ rồi.”
–
Người tổ chức tiệc mừng tân gia là Hứa Trác – là một trong những thành viên cốt cán giúp Chu Thời Dư thành lập Thành Hòa. Lần Thịnh Tuệ đi xem mắt cũng gặp anh ấy, nhưng anh ấy không chào hỏi như Khâu Tư.
Ngôi nhà mới của Hứa Trác là một căn biệt thự hai tầng nằm trong khu nhà giàu, cách trung tâm thành phố không xa.
Diện tích căn biệt thự không lớn, nhưng bãi cỏ sân sau rất rộng rãi, các căn phòng trong biệt thự đi qua một con đường nhỏ nên đều đến được bãi cỏ ở sân sau.
Đồng nghiệp và bạn bè đến ăn tiệc có khoảng mười mấy hai mươi người, Thịnh Tuệ và Chu Thời Dư là những người đến cuối cùng, hai người vừa bước vào nhà đã nghe thấy mọi người hò hét.
Không khó để Thịnh Tuệ nhận ra, mặc dù Chu Thời Dư có uy với cấp dưới của mình, nhưng anh không phải là người kiêu căng kênh kiệu. Anh và đồng nghiệp duy trì mức độ vừa thân mật vừa xa cách, anh không làm hỏng bầu không khí của các buổi gặp mặt, nhưng cũng sẽ không tham gia quá nhiều vào cuộc trò chuyện của mọi người.
Chuyện cô tự trải nghiệm là, các nhân viên Thành Hòa sẽ hóng hớt dò hỏi về mối quan hệ của hai người bọn cô, nhưng bọn họ không dám trêu chọc cô dù chỉ nửa câu.
Mọi người chia nhau đi mua nguyên liệu và đồ dùng cho tiệc nướng BBQ, khi trời gần tối, họ bắt đầu đặt một giá nướng thịt trên bãi cỏ ở sân sau, sau đó mang ghế ngồi và vài thùng rượu vào.
Cách hai giá nướng thịt vài mét là một lò sưởi, Thịnh Tuệ ngồi trên ghế xếp nhìn đám đông rôm rả cách đó không xa, lúc nhận lấy xiên thịt nướng từ Chu Thời Dư, cô vô thức mỉm cười.
Tuy cô không giỏi hòa nhập nhưng cô thích khung cảnh vui vẻ và sôi nổi như vậy, cô càng thích buổi đêm tràn đầy không khí trẻ trung và thoải mái.
Rất nhanh sau đó, Khâu Tư, Hứa Trác và hai, ba người cô không biết tiến lại đây, tự nhiên kéo ghế đến ngồi cạnh Chu Thời Dư.
“Tân hôn vui vẻ nhé người anh em.”
Khâu Tư đưa lon bia mới mở cho Chu Thời Dư, anh ấy kính ly với Thịnh Tuệ từ xa: “Không phải tôi chúc mừng bủn xỉn đâu, nhưng thật sự là hai người kết hôn nhanh quá.”
“Đúng là nhanh thật, ban đầu mọi người chẳng ai tin cơ.” Hứa Trác đeo kính ngồi bên cạnh cười nói: “Ai đoán được Chu Thời Dư là người đầu tiên trong chúng tôi kết hôn chứ.”
Lời chúc mừng hết lượt này đến lượt khác, Chu Thời Dư không đưa tay ra nhận rượu mà nghiêng đầu, thấp giọng hỏi ý kiến của Thịnh Tuệ: “Lời chúc mừng kết hôn bình thường anh sẽ không từ chối, anh có thể uống một chút không?”
Thịnh Tuệ nghe anh hỏi thì hai tai đỏ bừng, cô vội vàng gật đầu, huých vào cánh tay anh, ý bảo anh mau nhận rượu đi.
“Đôi lứa yêu nhau toát ra mùi chua chua thế nhỉ.”
Nhìn thấy hai người thân mật kề tai nhau nói nhỏ, Khâu Tư không chịu nổi mà tỏ vẻ ghét bỏ, không nói chuyện với anh chàng đội vợ lên đầu nào đó nữa mà tỏ vẻ thần bí nói Thịnh Tuệ: “Để tôi nói cho em biết nhé, thằng nhóc Chu Thời Dư này bụng dạ mưu mô lắm đấy.”
“Cái hôm dùng bữa ở nhà hàng, cả buổi cậu ta chỉ nhìn chằm chằm vào bàn của em, tôi thấy rõ ràng luôn đấy.”
Tửu lượng của Khâu Tư không tốt mà anh ấy đã uống khá nhiều nên nói năng lộn xộn: “Tôi với Chu Thời Dư quen biết nhau nhiều năm như vậy, dám cá thằng nhóc này đã thích em từ lâu rồi.”
“Tôi làm chứng.” Hứa Trác là người giỏi ngoại giao, anh ấy nghe vậy thì gật đầu, ra vẻ bình tĩnh nghiêm túc phân tích: “Ngày đó ánh mắt của sếp Chu tụi anh nhìn cô giáo Thịnh không trong sáng tí nào.”
Ngoại trừ Thịnh Tuệ, không ai ở đây tin rằng người có tính cách như Chu Thời Dư sẽ vội vàng kết hôn như vậy. Do phó tổng giám đốc Khâu Tư và Hứa Trác khơi mào, sau đó thì đủ loại câu chuyện ly kỳ lần lượt xuất hiện, có cả những tình tiết giống trong phim, chẳng hạn như mấy năm ròng Chu Thời Dư yêu thầm cô trong đau khổ.
Thịnh Tuệ cảm thấy tình tiết này viển vông quá, cô liên tục xua tay để làm sáng tỏ. Song với những người bị men cồn kích thích mà nói nhiều kia, thì lời giải thích của cô chẳng có tác dụng gì. Sau cùng, Chu Thời Dư nãy giờ im lặng dùng ánh mắt cười nhưng không cười nhìn bọn họ, làm bọn họ hậm hực ngậm miệng rời đi.
“Em có muốn đứng dậy đi dạo một lát cho tiêu thực không?”
Sau khi ăn hai đĩa thịt, Chu Thời Dư đứng dậy đưa tay về phía Thịnh Tuệ, nhỏ giọng nói: “Nếu lời của bọn họ nói làm em xấu hổ thì anh xin lỗi em nhé.”
“Không sao đâu.” Thịnh Tuệ biết bọn họ chỉ nói đùa, hơn nữa ý của bọn họ là muốn trêu Chu Thời Dư, cô nắm tay anh đứng lên: “Chỉ cần anh không ngại là được.”
Nghĩ đến những câu chuyện đó, Thịnh Tuệ chỉ cảm thấy buồn cười, cô bất đắc dĩ lắc đầu: “Mọi người chỉ biết hai chúng ta học cùng trường cấp ba mà đã nói lúc đó anh cảm nắng em rồi. Trí tưởng tượng của mọi người phong phú thật đấy. “
Ngọn gió đêm thổi qua làm tà áo của anh bay phất lên và thổi tung tóc mái trên trán anh. Chu Thời Dư dùng lưng cản gió, gương mặt dịu dàng, nở một nụ cười nhạt.
“Mấy câu chuyện thế này đâu ai xem là thật.”
Anh dùng lòng bàn tay khô ráo, ấm áp nắm lấy tay Thịnh Tuệ, cười trừ: “Anh còn tưởng em nghe người khác nói anh thích em thì em sẽ bài xích chứ.”
Hai người nắm tay nhau đi vào một góc của bãi cỏ, cách xa đám đông, Thịnh Tuệ nghe vậy hơi khựng lại, hai người vừa vặn đứng ngay hàng rào và dưới ánh đèn đường: “Em không như vậy đâu.”
“So với bài xích, em nghĩ em không có cảm giác chân thật với từ ‘thích’ này.”
Vào ngày Thịnh Tuệ và Chu Thời Dư xem mắt, hai người đã thẳng thắn bày tỏ suy nghĩ và cảm xúc của mình, lần này cũng không ngoại lệ: “Kỳ vọng của em về hôn nhân là tính lâu dài và sự ổn định, không muốn yêu đương.”
“Em nhớ trước khi kết hôn anh cũng đã nói như vậy.” Cô cong mắt cười với Chu Thời Dư: “Em thấy chúng ta thật sự rất thích hợp để kết hôn.”
Vào lúc này, Chu Thời Dư đột nhiên cảm nhận được ý nghĩa của câu “tự lấy đá đập vào chân mình”.
Thịnh Tuệ nói không sai, câu “chúng ta thích hợp để kết hôn” đúng thật là do anh nói.
Lúc đầu anh cũng nghĩ như vậy. Anh từng cho rằng được làm bạn đời của cô và có thể danh chính ngôn thuận giữ cô ở bên mình đã là những điều viển vông, anh cũng không đòi hỏi gì hơn thế.
Nhưng bản chất của con người là lòng tham không đáy; sự ham muốn, khao khát, mong cầu luôn luôn vô tận.
Anh lẳng lặng thở dài một hơi, giơ tay ôm chặt Thịnh Tuệ vào lòng, ôm dáng người gầy gầy nhỏ bé, anh thấp giọng hỏi: “Thế này thì sao, em có cảm giác chân thật không?”
Thịnh Tuệ ngoan ngoãn để Chu Thời Dư ôm mình, cô trốn trong lồng ngực anh, vô thức dụi mặt vào ngực anh, nói lí nhí: “Có.”
Trên người Chu Thời Dư luôn ấm áp, mà con người sinh ra đều có bản năng là hướng tới mặt trời, cô cũng không ngoại lệ mà muốn dựa vào người anh.
“Vậy em có thích cái ôm này không?”
Giọng nói của anh trầm thấp êm dịu, khi anh nói chuyện, Thịnh Tuệ có thể cảm nhận được lồng ngực anh hơi rung rung, kèm theo nhịp tim đập đều đặn và vang dội: “Hay nói cách khác…”
“Không phải là thích anh, em có thích cuộc sống hiện giờ không?”
“….. Thích.” Do dự một lát, Thịnh Tuệ ngẩng đầu ra khỏi áo khoác, cô lặp lại và sửa lại câu nói của anh:
“Em thích cuộc sống bây giờ, cũng thích sống cùng anh như hiện tại.”
Cô không có nhiều thời gian để suy ngẫm, nhưng Thịnh Tuệ cẩn thận nghĩ lại, nếu cuộc sống hiện tại không có Chu Thời Dư thì quả thật nếp sống sẽ không được hình thành.
Giọng điệu của cô trịnh trọng và nghiêm túc, cô hoàn toàn không biết bộ dáng của mình lúc này như thế nào, trông cô giống như một bé chuột chũi nhỏ chui ra từ cái lỗ dưới đất, ngó đầu lên thăm dò xung quanh.
Chu Thời Dư ánh mắt dịu dàng, nhịn không được cúi người hôn một cái lên vầng trán của cô, cười khẽ nói: “Như vậy là đủ rồi.”
Anh có trách nhiệm yêu cô.
Thịnh Tuệ chỉ cần thích cuộc sống mà anh đã dùng tình yêu để xây dựng, như thế là đủ rồi.
“Như vậy là đủ rồi sao?”
Lần này người đặt câu hỏi là Thịnh Tuệ. Cô lưu luyến rời khỏi vòng tay ấm áp của Chu Thời Dư vì muốn nhìn anh rõ hơn.
“Chúng ta là vợ chồng mà, em không thể làm gì cho anh sao?”
Chu Thời Dư rủ mắt xuống, lặng lẽ nhìn vào đôi mắt đang cười của cô, đôi mắt cô nhìn anh tràn đầy sự tin tưởng và ỷ lại, không có chút đề phòng nào. Anh bỗng cảm thán mình thật may mắn khi có thể yêu thương một người vợ như Thịnh Tuệ.
Anh cúi đầu nhìn thẳng Thịnh Tuệ, đối diện với đôi mắt trong veo như nước của cô, giọng nói trầm thấp của anh như tan biến vào gió ngay tức khắc: “Nếu có thể…”
“…… Vậy hãy thích anh một chút nhé.”
Không cần yêu anh.
Khi em nhàn rỗi không có việc gì làm thì chỉ cần thích anh một chút thôi, như vậy là tốt rồi.
–
Chu Thời Dư khi ngủ trông có vẻ an tĩnh thư thái hơn trong tưởng tượng.
Trong phòng ngủ yên ắng chỉ còn nghe thấy hai tiếng hít thở nhịp nhàng, Thịnh Tuệ khẽ kéo rèm cửa để ngăn ánh sáng chiếu từ cửa sổ vào, cô quay đầu nhìn người đàn ông đang ngủ bình yên trên giường.
Đây là lần đầu tiên cô cẩn thận nhìn Chu Thời Dư khi anh không đeo kính.
Đường nét ngũ quan của anh sắc bén như điêu khắc, vốn chúng sẽ tạo cho bề ngoài có tính công kích, nhưng vì hàng mi dài đen nhánh đang rung rung theo nhịp thở và mái tóc trên trán che đi hàng lông mày nên làm anh dịu dàng và trầm tĩnh.
Mãi cho đến khi Bình An mon men đi từ bên ngoài vào, nghiêng đầu nhỏ giọng kêu meo meo, Thịnh Tuệ mới hoàn hồn lại, cô đã chăm chú nhìn Chu Thời Dư quá lâu.
Sợ đánh thức anh, Thịnh Tuệ ôm chú mèo con quấn người ra khỏi phòng ngủ, nhẹ nhàng đóng cửa lại, cô cúi đầu hôn lên đỉnh đầu Bình An: “Chào buổi sáng.”
Quầy bếp bày biện các loại nguyên liệu nấu ăn, với kỹ năng nấu nướng của Thịnh Tuệ, cô không thể nhìn ra Chu Thời Dư định làm món gì.
Cô không muốn lãng phí nguyên liệu nên chụp một bức ảnh rồi gửi cho người bạn đầu bếp Tiêu Mính để nhờ cô ấy hướng dẫn.
Tiêu Mính – người làm công cuối tuần ở nhà cũng tranh thủ làm công, nhận được tin nhắn rồi trả lời ngay: [Ây da, ông xã đảm đang của cậu lại dậy sớm nấu cơm à.]
[SS: Không phải, anh ấy đang nghỉ ngơi. Với các nguyên liệu trong ảnh thì tớ có thể làm món gì?]
[Tiêu Mính: Nguyên liệu cậu chuẩn bị đủ để làm bốn, năm món ăn đó. Cục cưng, cậu đừng tham lam, trước tiên làm món tôm bơ tỏi đi.]
[Ừa.]
Thịnh Tuệ cũng không tin tưởng vào kỹ năng nấu nướng của mình, vì vậy cô gọi video ngay hiện trường để được chỉ dẫn.
“Điều kiện nhà chồng cậu rất tốt đấy, nhìn cách trang trí cũng biết căn nhà này không rẻ chút nào.” Tiêu Mính vừa hướng dẫn Thịnh Tuệ vừa không quên quan sát không gian phía sau cô.
“Lần đầu tiên thấy cậu không nấu cơm qua loa, hóa ra là vì làm cho ông xã.”
Thịnh Tuệ dùng chiếc đũa dài gắp đầu tôm đã xào ra, thỉnh thoảng dầu ăn bắn ra mu bàn tay khiến cô bất giác ngẫm nghĩ: “Tớ không muốn anh ấy quá vất vả.”
Nghe Thịnh Tuệ nói gần nói xa đều là những câu xót lòng, Tiêu Mính tấm tắc không ngừng, bật chế độ hóng chuyện, hỏi: “Tuy tớ không thể hiểu được nhưng tớ thật sự rất tò mò, cậu sẽ không yêu ông xã của cậu phải không?”
Thịnh Tuệ không nghe rõ, ngẩng đầu lên: “Cậu nói gì thế?”
Đôi mắt của cô trong veo thanh khiết, không cần đoán cũng có thể nhìn ra Thịnh Tuệ đang nghĩ gì, Tiêu Mính lắc đầu: “Thôi, cậu kết hôn với ai cũng đều quan tâm săn sóc như thế cả, cứ xem như tớ chưa nói gì.”
Thịnh Tuệ tay chân vụng về mất một tiếng rưỡi mới làm xong món tôm bơ tỏi và cải ngồng xào, thấy vẫn còn sớm, cô dùng màng bọc thực phẩm bọc lại rồi cầm một chiếc bình giữ ấm trở về phòng ngủ.
Chu Thời Dư vẫn đang ngủ say, anh nằm nghiêng đối diện với phần giường thường ngày của cô, anh dang một nửa cánh tay ra giống tư thế ôm, dường như trong lúc ngủ mơ anh cũng theo bản năng mà ôm cô vậy.
Bộ quần áo ướt đẫm mồ hôi lúc sáng được vắt lên thành ghế bên cạnh giường, Thịnh Tuệ nhặt quần áo lên thì phát hiện chiếc thắt lưng cô đưa nằm ở phía dưới.
Bề mặt trơn nhẵn của thắt lưng được gia công tốt, da bò mềm mại mới tinh, trên đó chỉ có một lỗ xỏ và xung quanh có vết lõm do móc thắt lưng để lại, trông giống như được xỏ ra xỏ vào nhiều lần.
Thịnh Tuệ bỗng nhớ ra, trước khi đi ngủ giọng điệu cố ý nhấn mạnh của Chu Thời Dư và biểu cảm trên khuôn mặt anh khi anh nói mình đã học cách sử dụng thắt lưng.
Cô ôm quần áo của anh trên tay, rủ mắt mím môi đi ra ngoài, sau khi cho vào máy giặt ở phòng giặt sấy, cô lẳng lặng trở về phòng thay đồ, đặt thắt lưng dưới đáy quần áo, nơi xếp những món đồ không thường xuyên mặc.
Thịnh Tuệ đoán được mang máng câu chuyện đằng sau chiếc thắt lưng, cô biết Chu Thời Dư không muốn cô cảm thấy có lỗi, nhưng đồng thời cô càng không muốn ép buộc anh.
Thịnh Tuệ ngồi xổm dưới đất, ôm đầu gối nhìn chiếc thắt lưng nằm dưới đáy tủ, thầm nghĩ lần sau nên tặng món quà gì thì sẽ tốt hơn.
Cô không phải là người có tính cách dũng cảm gan dạ, làm việc gì cô cũng sẽ suy tính kỹ càng. Nhưng Chu Thời Dư đã dành cho cô quá nhiều sự bao dung và cảm thông, khiến Thịnh Tuệ cảm thấy rằng nếu cô thu mình lại hoặc rút lui, như vậy chẳng khác nào xem thường và chế giễu ý tốt của anh.
Thời gian hai người quen nhau quá ngắn, kết hôn quá vội vàng, chưa biết hết tính cách và quá khứ của nhau âu cũng là chuyện dễ hiểu.
Đâu có cuộc sống nào không cần mài giũa mà tự sáng như ngọc trai. Thịnh Tuệ tự trấn an mình, cô hít một hơi thật sâu để nỗi lòng được thả lỏng rồi quay trở lại phòng ngủ, lúc vào phòng đã thấy anh dậy rồi.
Sau khi tỉnh dậy, trước tiên Chu Thời Dư đứng dậy đeo chiếc kính trên tủ đầu giường, sắc mặt tái nhợt của anh trông tươi tỉnh hơn chút, nhưng đôi môi vẫn hơi nhợt nhạt.
Anh mỉm cười nhìn Thịnh Tuệ đến gần, ánh mắt dịu dàng, thanh âm vừa mới ngủ dậy nên hơi khàn khàn, cực kỳ gợi cảm: “Sáng nay em làm gì vậy?”
“Em nấu đại một vài món, không thành công lắm đâu.”
Thịnh Tuệ dừng lại trước bàn trang điểm bên cạnh giường, rót cho Chu Thời Dư một ly nước ấm, hỏi anh: “Anh có muốn uống nước ấm trước không?”
Bình thường khi ở cạnh người khác, phần lớn thời gian cô là người chăm sóc họ, nhưng khi ở với Chu Thời Dư, Thịnh Tuệ luôn sống cuộc sống được “cơm bưng nước rót”.
Khóe mắt cô thấy anh quét mắt nhìn qua chiếc ghế dựa bên cạnh mình, Thịnh Tuệ không muốn anh phát hiện thắt lưng bị cô giấu đi, cô lặng lẽ nghiêng người qua nửa bước, dùng cơ thể che chiếc ghế lại.
Cô hoàn toàn không cảm thấy hành động của mình giống như câu “lạy ông tôi ở bụi này”.
Chu Thời Dư cũng kín kẽ dời mắt không nhìn nữa, anh ngước mắt lên nhìn Thịnh Tuệ đang che trước ghế như một người bảo hộ, đôi mắt đen thẳm sau tròng kính của anh rất dịu dàng.
“Để nước uống sau đi em.” Anh dựa vào đầu giường nhìn cô, dang rộng hai tay ra về phía vợ, giọng ấm áp nói:
“Lại đây cho anh ôm một cái đã.”
“……. Dạ.”
Hai người còn làm những chuyện thân mật hơn, Thịnh Tuệ ngoan ngoãn đặt ly nước xuống đi tới bên cạnh anh, cô còn chưa kịp ngồi xuống thì đã được anh nhẹ nhàng kéo vào trong lòng, trong tích tắc, chóp mũi cô tràn ngập mùi hương độc đáo của Chu Thời Dư.
Cô dễ dàng bị Chu Thời Dư ôm vào trong ngực, hương gỗ lành lạnh quen thuộc phảng phất khắp nơi, khi cảm xúc bất an của cô lẳng lặng được xoa dịu thì cô lại cảm nhận được đầu anh đè lên vai mình nặng trĩu.
Anh chỉ lặng lẽ ôm lấy cô, không có thêm động tác nào, giống như một lữ khách mệt mỏi sau một chặng đường dài cuối cùng cũng tìm được chỗ nghỉ ngơi, một khi đã ở thì không muốn dời bước nữa.
Thịnh Tuệ để cho anh ôm một lúc, sau đó giơ tay vỗ vỗ lưng anh: “Chu Thời Dư, anh ổn chứ?”
“……. Không sao đâu em.” Chu Thời Dư hôm nay hiếm khi quấn người như vậy, đầu anh vùi vào cổ và vai của Thịnh Tuệ, cánh tay rắn chắc của anh ôm vòng eo thon một cánh tay có thể ôm hết của cô, giọng anh trầm ấm dịu dàng:
“Chỉ là tỉnh lại không thấy em đâu, bỗng nhiên anh rất nhớ em.”
–
Kỹ năng nấu ăn của Thịnh Tuệ thực sự đáng lo.
Với món tôm bơ tỏi, phần tôm cô đã bóc vỏ khi nấu lên nó hơi khét, phần thịt bên ngoài bị cháy đắng do lửa không đều, ngay cả món đơn giản nhất là cải ngồng xào cũng quá mặn vì lỡ tay cho nhiều nước sốt.
Thứ duy nhất có thể ăn được trên bàn là món canh sườn hầm ngô cà rốt tốt cho dạ dày mà Chu Thời Dư đã hầm từ trước.
“…… Vậy chúng ta gọi đồ ăn về nhé, mấy món này quá khó ăn.”
Thịnh Tuệ cắn được hai miếng thì kiên quyết từ bỏ, cô giơ tay cầm hai món khó nuốt định mang đi, nhỏ giọng nói thầm: “Bình thường em nhìn anh nấu thấy dễ lắm mà.”
“Anh thấy mùi vị rất ngon.”
Chu Thời Dư lấy lại đĩa đồ ăn, anh không cho cô vứt nó đi. Anh gắp tôm cháy lên ăn ngon lành, nhìn vẻ mặt đầy do dự của Thịnh Tuệ, anh nở một nụ cười nhạt: “Vị giác không có tính khách quan. Nếu em thấy khó ăn thì có lẽ là vì chúng ta có khẩu vị khác nhau đó.”
Về khía cạnh ngụy biện, Thịnh Tuệ không bao giờ là đối thủ của anh, cô cố gắng tìm bằng chứng để bác bỏ: “Nhưng mấy con tôm này bị khét rồi.”
“Bị khét vừa đúng lúc như thế này xem ra cũng có năng lực đấy chứ.” Chu Thời Dư tay chống cằm, nhìn cô cười, anh ung dung trả lời: “Cơm cháy là vậy mà.”
Thịnh Tuệ muốn nói đây đâu phải cơm cháy, nhưng cô nghĩ sau đó anh nhất định sẽ nói rằng món ăn này là do cô tự sáng tạo ra. Đang lúc cô còn mải nghĩ ngợi thì đỉnh đầu cô đột nhiên bị người bên cạnh xoa xoa.
“Để đánh giá một món ăn ngon hay dở, ngoài dựa vào hương vị, thì anh để ý đến khía cạnh người nấu bày tỏ tấm lòng thông qua món ăn hơn.”
Chu Thời Dư dùng đũa gắp đồ ăn suýt bị đổ đi vào chén của mình, anh tiếp tục nói với giọng điệu dịu dàng và ấm áp: “Anh thích hương vị của thức ăn, và anh cũng cảm nhận được sự quan tâm của em đến tâm trạng của anh. Nếu mấy món ăn này bị đổ đi, anh sẽ cảm thấy rất đáng tiếc.”
Anh múc canh sườn heo ngon ngọt đậm đà và thơm phức đầy cả chén rồi đưa nó qua cho cô. Anh cúi đầu nhìn Thịnh Tuệ, hơi mỉm cười, nói như cầu xin:
“Vậy để anh ăn hết nhé, có được không em?”
Thịnh Tuệ không thể cưỡng lại dáng vẻ này của Chu Thời Dư.
Anh cúi đầu nếm đồ ăn với biểu cảm “rất thích”, vẻ mặt chân thành đến mức kính cẩn, nếu không phải vừa rồi Thịnh Tuệ đã tự mình nếm thử thì cô đã tin rằng kỹ năng của mình đạt đến cấp độ đầu bếp siêu hạng.
“….. Em đâu có vứt đâu.” Thịnh Tuệ cúi đầu yên lặng ăn canh, bỗng nhiên cô nhớ đến mọi lần Chu Thời Dư nấu nướng đều rất chuyên tâm, với cả lúc nãy anh có nói “bày tỏ tấm lòng thông qua món ăn”, cô không nén nỗi tò mò:
“Vậy mỗi ngày lúc anh nấu cơm, anh nghĩ gì thế?”
Tay Chu Thời Dư đang gắp đồ ăn bỗng dừng lại, anh suy nghĩ một lúc rồi khẽ cười: “Có lẽ anh nghĩ: Nếu em có thể thích thì tốt rồi.”
Chu Thời Dư đứng dậy, lấy trong tủ lạnh ra một quả xoài, cắt một nửa đặt lên chiếc cân đồ ăn: “Hôm trước em và người kia đi xem mắt, anh thấy em nhìn chiếc bánh dứa trước mặt mấy lần giống như muốn lấy để ăn nhưng lại không thể.”
“Lúc đó anh đã nghĩ có phải em rất muốn ăn nó hay không, nhưng bởi vì điều kiện khách quan nên đành phải từ bỏ.”
Kỹ năng dùng dao siêu phàm của Chu Thời Dư vẫn như trước, với vài nhát dao sắc bén, quả xoài trong nháy mắt biến thành những lát mỏng: “Sau khi kết hôn, anh luôn hy vọng có thể bù đắp sự tiếc nuối đó, cho dù anh chỉ làm được một chút, còn tốt hơn là thờ ơ không làm gì.”
Giọng nói trầm ấm nhẹ nhàng của anh vang lên trong bếp, đôi bàn tay với khớp xương rõ ràng của anh lấy từng lát xoài lên, bắt đầu cuộn từ lát nhỏ đến lát lớn, đồng thời không quên chỉnh lại rìa của từng lát xoài.
Trong thoáng chốc, một bông hồng kết từ thịt quả xoài lặng lẽ nằm trên đĩa sứ, sống động như thật.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Thịnh Tuệ, Chu Thời Dư rửa tay rồi lau tay khô, anh xoay người đặt đĩa sứ trước mặt cô, rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Có thể anh đang tự mình đa tình, anh cũng không rõ em có thật sự cần anh làm thế hay không.”
“Nhưng tất cả những điều tốt đẹp anh từng thấy trên đời này, anh đều hy vọng em có thể có một trải nghiệm khó quên.”
Ngay cả khi nó chỉ là một món tráng miệng bình thường.
Vào một buổi chiều chủ nhật như thường lệ, vì câu nói bình dị ‘xuất khẩu thành thơ’ của chồng, Thịnh Tuệ cảm thấy mùa xuân ngoài cửa sổ càng lúc càng đẹp hơn.
Khóe mắt cô nóng lên, cô nhìn xuống đĩa bông hồng xoài, không hiểu sao bỗng dưng muốn khóc: “… Chu Thời Dư, nếu em có thể gặp anh sớm hơn thì tốt rồi.”
Cô ít khi sa vào những cảnh khó khăn vô nghĩa trong quá khứ, nhưng gần đây cô càng hay nghĩ ngợi, nếu cô có thể gặp được người này sớm hơn thì tốt biết mấy.
Chu Thời Dư không đành lòng để cô chịu khổ sở, nếu cô có anh làm bạn trong những ngày đen tối năm xưa, có lẽ nó sẽ không khó khăn đến thế.
Cô như lạc vào cõi thần tiên thì bỗng bị cánh tay mạnh mẽ của anh ôm lấy vòng eo của mình. Chu Thời Dư nhẹ nhàng nhấc Thịnh Tuệ khỏi chỗ cô ngồi, rồi vững vàng đặt cô lên đùi mình.
“Bây giờ cũng không muộn đâu em.”
Chu Thời Dư ôm và hôn cô, cánh tay của anh đặt trên lưng cô để ngăn cô va phải mép bàn ăn cứng và lạnh lẽo. Thịnh Tuệ không cần dạy bảo, cô theo tự nhiên vòng lấy cổ anh, ánh mắt tràn đầy tình yêu dịu dàng, đôi môi mỏng của anh lần lượt hôn lên trán, mũi, đôi môi, cuối cùng là chiếc cổ mảnh khảnh của cô.
Người ngồi trong lòng không tự chủ được mà ngẩng đầu lên, cô như muốn chạy trốn một chút để hít thở không khí trong lành thì lại bị Chu Thời Dư kéo cô trở lại nhân gian, thấp giọng khàn khàn nói:
“… Tuệ Tuệ, chỉ cần em muốn, anh sẽ mãi là của em.”
Cuối cùng, nụ hôn nồng nhiệt khó tách rời bị tiếng chuông điện thoại xen vào.
Chu Thời Dư cúp máy ba lần, nhưng điện thoại của anh trên bàn vẫn rung không ngừng, làm Thịnh Tuệ hoàn hồn trở lại.
Cô dựa vào vai anh để những cảm xúc dư âm trấn tĩnh lại, nhẹ giọng nói: “… Anh trả lời điện thoại trước đi, chắc là có việc quan trọng đó.”
Chu Thời Dư nhìn hai chữ “Khâu Tư” trên màn hình, đôi mắt đen thẳm sau mắt kính hơi trầm xuống, mặt anh không biểu cảm bấm nghe máy, lạnh giọng: “Nói.”
“…… Nói cái gì, lão Hứa chuyển đến nhà mới, hẹn tối nay ra sân sau ăn thịt nướng để chúc mừng, cậu quên rồi à?”
Khâu Tư nói một lèo, bỗng nhiên anh ấy nảy ra một ý: “Cậu dẫn bà xã đi cùng luôn đi, mọi người đều tò mò đến điên rồi kìa, ai cũng muốn xem vợ cậu là tiên nữ chốn nào.”
Anh ấy nói “bà xã” vô cùng thuận miệng, Chu Thời Dư nghe thấy thì hơi nhướng mày, tắt âm rồi hỏi ý kiến của Thịnh Tuệ:
“Đồng nghiệp đang mừng tân gia, lần trước em đã từng gặp rồi, em có muốn đi không?”
Thịnh Tuệ chưa chính thức cảm ơn Khâu Tư và những người khác vì lần trước họ giúp đỡ cô, cô không bận tâm (đến gặp người mình không thân), cô quàng tay qua cổ chồng mình: “Em sao cũng được, anh có muốn đi không?”
“Hơi hơi.” Chu Thời Dư bị đôi mắt long lanh của cô nhìn chằm chằm, sau đó anh nghiêng đầu gặm cắn môi dưới mỏng manh của cô, cười khẽ:
“Anh muốn nói cho mọi người biết anh có vợ rồi.”
–
Người tổ chức tiệc mừng tân gia là Hứa Trác – là một trong những thành viên cốt cán giúp Chu Thời Dư thành lập Thành Hòa. Lần Thịnh Tuệ đi xem mắt cũng gặp anh ấy, nhưng anh ấy không chào hỏi như Khâu Tư.
Ngôi nhà mới của Hứa Trác là một căn biệt thự hai tầng nằm trong khu nhà giàu, cách trung tâm thành phố không xa.
Diện tích căn biệt thự không lớn, nhưng bãi cỏ sân sau rất rộng rãi, các căn phòng trong biệt thự đi qua một con đường nhỏ nên đều đến được bãi cỏ ở sân sau.
Đồng nghiệp và bạn bè đến ăn tiệc có khoảng mười mấy hai mươi người, Thịnh Tuệ và Chu Thời Dư là những người đến cuối cùng, hai người vừa bước vào nhà đã nghe thấy mọi người hò hét.
Không khó để Thịnh Tuệ nhận ra, mặc dù Chu Thời Dư có uy với cấp dưới của mình, nhưng anh không phải là người kiêu căng kênh kiệu. Anh và đồng nghiệp duy trì mức độ vừa thân mật vừa xa cách, anh không làm hỏng bầu không khí của các buổi gặp mặt, nhưng cũng sẽ không tham gia quá nhiều vào cuộc trò chuyện của mọi người.
Chuyện cô tự trải nghiệm là, các nhân viên Thành Hòa sẽ hóng hớt dò hỏi về mối quan hệ của hai người bọn cô, nhưng bọn họ không dám trêu chọc cô dù chỉ nửa câu.
Mọi người chia nhau đi mua nguyên liệu và đồ dùng cho tiệc nướng BBQ, khi trời gần tối, họ bắt đầu đặt một giá nướng thịt trên bãi cỏ ở sân sau, sau đó mang ghế ngồi và vài thùng rượu vào.
Cách hai giá nướng thịt vài mét là một lò sưởi, Thịnh Tuệ ngồi trên ghế xếp nhìn đám đông rôm rả cách đó không xa, lúc nhận lấy xiên thịt nướng từ Chu Thời Dư, cô vô thức mỉm cười.
Tuy cô không giỏi hòa nhập nhưng cô thích khung cảnh vui vẻ và sôi nổi như vậy, cô càng thích buổi đêm tràn đầy không khí trẻ trung và thoải mái.
Rất nhanh sau đó, Khâu Tư, Hứa Trác và hai, ba người cô không biết tiến lại đây, tự nhiên kéo ghế đến ngồi cạnh Chu Thời Dư.
“Tân hôn vui vẻ nhé người anh em.”
Khâu Tư đưa lon bia mới mở cho Chu Thời Dư, anh ấy kính ly với Thịnh Tuệ từ xa: “Không phải tôi chúc mừng bủn xỉn đâu, nhưng thật sự là hai người kết hôn nhanh quá.”
“Đúng là nhanh thật, ban đầu mọi người chẳng ai tin cơ.” Hứa Trác đeo kính ngồi bên cạnh cười nói: “Ai đoán được Chu Thời Dư là người đầu tiên trong chúng tôi kết hôn chứ.”
Lời chúc mừng hết lượt này đến lượt khác, Chu Thời Dư không đưa tay ra nhận rượu mà nghiêng đầu, thấp giọng hỏi ý kiến của Thịnh Tuệ: “Lời chúc mừng kết hôn bình thường anh sẽ không từ chối, anh có thể uống một chút không?”
Thịnh Tuệ nghe anh hỏi thì hai tai đỏ bừng, cô vội vàng gật đầu, huých vào cánh tay anh, ý bảo anh mau nhận rượu đi.
“Đôi lứa yêu nhau toát ra mùi chua chua thế nhỉ.”
Nhìn thấy hai người thân mật kề tai nhau nói nhỏ, Khâu Tư không chịu nổi mà tỏ vẻ ghét bỏ, không nói chuyện với anh chàng đội vợ lên đầu nào đó nữa mà tỏ vẻ thần bí nói Thịnh Tuệ: “Để tôi nói cho em biết nhé, thằng nhóc Chu Thời Dư này bụng dạ mưu mô lắm đấy.”
“Cái hôm dùng bữa ở nhà hàng, cả buổi cậu ta chỉ nhìn chằm chằm vào bàn của em, tôi thấy rõ ràng luôn đấy.”
Tửu lượng của Khâu Tư không tốt mà anh ấy đã uống khá nhiều nên nói năng lộn xộn: “Tôi với Chu Thời Dư quen biết nhau nhiều năm như vậy, dám cá thằng nhóc này đã thích em từ lâu rồi.”
“Tôi làm chứng.” Hứa Trác là người giỏi ngoại giao, anh ấy nghe vậy thì gật đầu, ra vẻ bình tĩnh nghiêm túc phân tích: “Ngày đó ánh mắt của sếp Chu tụi anh nhìn cô giáo Thịnh không trong sáng tí nào.”
Ngoại trừ Thịnh Tuệ, không ai ở đây tin rằng người có tính cách như Chu Thời Dư sẽ vội vàng kết hôn như vậy. Do phó tổng giám đốc Khâu Tư và Hứa Trác khơi mào, sau đó thì đủ loại câu chuyện ly kỳ lần lượt xuất hiện, có cả những tình tiết giống trong phim, chẳng hạn như mấy năm ròng Chu Thời Dư yêu thầm cô trong đau khổ.
Thịnh Tuệ cảm thấy tình tiết này viển vông quá, cô liên tục xua tay để làm sáng tỏ. Song với những người bị men cồn kích thích mà nói nhiều kia, thì lời giải thích của cô chẳng có tác dụng gì. Sau cùng, Chu Thời Dư nãy giờ im lặng dùng ánh mắt cười nhưng không cười nhìn bọn họ, làm bọn họ hậm hực ngậm miệng rời đi.
“Em có muốn đứng dậy đi dạo một lát cho tiêu thực không?”
Sau khi ăn hai đĩa thịt, Chu Thời Dư đứng dậy đưa tay về phía Thịnh Tuệ, nhỏ giọng nói: “Nếu lời của bọn họ nói làm em xấu hổ thì anh xin lỗi em nhé.”
“Không sao đâu.” Thịnh Tuệ biết bọn họ chỉ nói đùa, hơn nữa ý của bọn họ là muốn trêu Chu Thời Dư, cô nắm tay anh đứng lên: “Chỉ cần anh không ngại là được.”
Nghĩ đến những câu chuyện đó, Thịnh Tuệ chỉ cảm thấy buồn cười, cô bất đắc dĩ lắc đầu: “Mọi người chỉ biết hai chúng ta học cùng trường cấp ba mà đã nói lúc đó anh cảm nắng em rồi. Trí tưởng tượng của mọi người phong phú thật đấy. “
Ngọn gió đêm thổi qua làm tà áo của anh bay phất lên và thổi tung tóc mái trên trán anh. Chu Thời Dư dùng lưng cản gió, gương mặt dịu dàng, nở một nụ cười nhạt.
“Mấy câu chuyện thế này đâu ai xem là thật.”
Anh dùng lòng bàn tay khô ráo, ấm áp nắm lấy tay Thịnh Tuệ, cười trừ: “Anh còn tưởng em nghe người khác nói anh thích em thì em sẽ bài xích chứ.”
Hai người nắm tay nhau đi vào một góc của bãi cỏ, cách xa đám đông, Thịnh Tuệ nghe vậy hơi khựng lại, hai người vừa vặn đứng ngay hàng rào và dưới ánh đèn đường: “Em không như vậy đâu.”
“So với bài xích, em nghĩ em không có cảm giác chân thật với từ ‘thích’ này.”
Vào ngày Thịnh Tuệ và Chu Thời Dư xem mắt, hai người đã thẳng thắn bày tỏ suy nghĩ và cảm xúc của mình, lần này cũng không ngoại lệ: “Kỳ vọng của em về hôn nhân là tính lâu dài và sự ổn định, không muốn yêu đương.”
“Em nhớ trước khi kết hôn anh cũng đã nói như vậy.” Cô cong mắt cười với Chu Thời Dư: “Em thấy chúng ta thật sự rất thích hợp để kết hôn.”
Vào lúc này, Chu Thời Dư đột nhiên cảm nhận được ý nghĩa của câu “tự lấy đá đập vào chân mình”.
Thịnh Tuệ nói không sai, câu “chúng ta thích hợp để kết hôn” đúng thật là do anh nói.
Lúc đầu anh cũng nghĩ như vậy. Anh từng cho rằng được làm bạn đời của cô và có thể danh chính ngôn thuận giữ cô ở bên mình đã là những điều viển vông, anh cũng không đòi hỏi gì hơn thế.
Nhưng bản chất của con người là lòng tham không đáy; sự ham muốn, khao khát, mong cầu luôn luôn vô tận.
Anh lẳng lặng thở dài một hơi, giơ tay ôm chặt Thịnh Tuệ vào lòng, ôm dáng người gầy gầy nhỏ bé, anh thấp giọng hỏi: “Thế này thì sao, em có cảm giác chân thật không?”
Thịnh Tuệ ngoan ngoãn để Chu Thời Dư ôm mình, cô trốn trong lồng ngực anh, vô thức dụi mặt vào ngực anh, nói lí nhí: “Có.”
Trên người Chu Thời Dư luôn ấm áp, mà con người sinh ra đều có bản năng là hướng tới mặt trời, cô cũng không ngoại lệ mà muốn dựa vào người anh.
“Vậy em có thích cái ôm này không?”
Giọng nói của anh trầm thấp êm dịu, khi anh nói chuyện, Thịnh Tuệ có thể cảm nhận được lồng ngực anh hơi rung rung, kèm theo nhịp tim đập đều đặn và vang dội: “Hay nói cách khác…”
“Không phải là thích anh, em có thích cuộc sống hiện giờ không?”
“….. Thích.” Do dự một lát, Thịnh Tuệ ngẩng đầu ra khỏi áo khoác, cô lặp lại và sửa lại câu nói của anh:
“Em thích cuộc sống bây giờ, cũng thích sống cùng anh như hiện tại.”
Cô không có nhiều thời gian để suy ngẫm, nhưng Thịnh Tuệ cẩn thận nghĩ lại, nếu cuộc sống hiện tại không có Chu Thời Dư thì quả thật nếp sống sẽ không được hình thành.
Giọng điệu của cô trịnh trọng và nghiêm túc, cô hoàn toàn không biết bộ dáng của mình lúc này như thế nào, trông cô giống như một bé chuột chũi nhỏ chui ra từ cái lỗ dưới đất, ngó đầu lên thăm dò xung quanh.
Chu Thời Dư ánh mắt dịu dàng, nhịn không được cúi người hôn một cái lên vầng trán của cô, cười khẽ nói: “Như vậy là đủ rồi.”
Anh có trách nhiệm yêu cô.
Thịnh Tuệ chỉ cần thích cuộc sống mà anh đã dùng tình yêu để xây dựng, như thế là đủ rồi.
“Như vậy là đủ rồi sao?”
Lần này người đặt câu hỏi là Thịnh Tuệ. Cô lưu luyến rời khỏi vòng tay ấm áp của Chu Thời Dư vì muốn nhìn anh rõ hơn.
“Chúng ta là vợ chồng mà, em không thể làm gì cho anh sao?”
Chu Thời Dư rủ mắt xuống, lặng lẽ nhìn vào đôi mắt đang cười của cô, đôi mắt cô nhìn anh tràn đầy sự tin tưởng và ỷ lại, không có chút đề phòng nào. Anh bỗng cảm thán mình thật may mắn khi có thể yêu thương một người vợ như Thịnh Tuệ.
Anh cúi đầu nhìn thẳng Thịnh Tuệ, đối diện với đôi mắt trong veo như nước của cô, giọng nói trầm thấp của anh như tan biến vào gió ngay tức khắc: “Nếu có thể…”
“…… Vậy hãy thích anh một chút nhé.”
Không cần yêu anh.
Khi em nhàn rỗi không có việc gì làm thì chỉ cần thích anh một chút thôi, như vậy là tốt rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.