Chương 85: (Ngoại truyện 10): Thời cấp ba
Đào Chi Chi Chi
21/05/2024
Editor: Cỏ May Mắn
–
Thông tin Chu Thời Dư từ bỏ tuyển thẳng và chọn Đại học S ở Thượng Hải đã gây náo động toàn trường.
Hiệu trưởng mấy lần gọi cậu đến văn phòng, nghiêm túc khuyên nhủ: “Sao em lại đùa giỡn về tương lai của mình vậy? Điểm số của em rất ổn định, có thể đến đại học Thanh Hoa hay Bắc Kinh. Lúc này em nổi loạn thì có ích gì đâu?”
Đáp lại điều này, Chu Thời Dư luôn bình tĩnh trả lời: “Em có lý do của riêng mình.”
Trong buổi biểu diễn lần trước, ở trong cánh gà cậu đã nghe những người trong cậu lạc bộ Tuyên truyền tám chuyện về nguyện vọng một trong kỳ thi tuyển sinh đại học.
Khi đó Thịnh Tuệ nói cô muốn đăng ký vào Đại học S ở Thượng Hải.
Khác với phản ứng mãnh liệt của giáo viên và lãnh đạo nhà trường, ông nội Chu thản nhiên tiếp nhận quyết định tuỳ tiện của Chu Thời Dư: dù tốt nghiệp ở đâu thì cậu cũng sẽ về tiếp quản sản nghiệp của gia đình.
Hơn nữa, mặc dù Đại học S ở Thượng Hải không sánh bằng Đại học Thanh Hoa hay Bắc Kinh nhưng nó cũng thuộc top 5 trong danh sách các trường 985, chuyên ngành quản lý kinh tế thuộc hàng tốt nhất cả nước. Vậy nên chẳng có gì phải thấy thiệt thòi cả.
Được sự chấp thuận ngầm của ông cụ Chu, Chu Thời Dư không gặp nhiều trở ngại. Chẳng có gì bất ngờ, anh là thủ khoa toàn tỉnh và thi đậu vào trường đại học S của Thượng Hải.
(*)
Chu Thời Dư đã đậu đại học nên mình đổi đại từ thành “anh” nha.
Vào ngày diễn ra lễ tốt nghiệp sau kỳ thi tuyển sinh đại học, trong khán phòng ngân nga những bài hát chia tay. Các giáo viên nghiêm khắc và chủ nhiệm giáo dục ít khi nói cười cũng như các học sinh ai nấy đều đỏ hoe cả mắt, ôm nhau thật chặt.
Ngay cả Khâu Tư – vì đã quyết định ra nước ngoài từ sớm và năm lớp 12 hiếm khi đến trường – cũng cố ý đến đây tham dự, chỉ vì không muốn bỏ lỡ lần gặp mặt có lẽ là lần cuối cùng với hầu hết mọi người.
Chu Thời Dư đi một mình đến bồn hoa nhỏ dưới bóng cây đối diện sân bóng rổ.
Hôm nay Thịnh Tuệ không đến trường.
Vậy liệu sau này họ có cơ hội gặp lại nhau không?
Chu Thời Dư cũng không biết đáp án —— Hoặc có lẽ, vì chờ đợi quá lâu nên anh theo bản năng kháng cự đáp án.
Việc đã đến nước này, anh chỉ có thể đặt niềm tin vào Thịnh Tuệ, tin cô có thể thi đậu trường đại học cô thích và lại lần nữa trở thành bạn cùng trường với anh.
Chu Thời Dư ôm suy nghĩ này bình an trải qua năm đầu tiên một mình ở trường đại học S ở Thượng Hải.
Một mùa thi tuyển sinh đại học lại đến. Trong khoảng thời gian này, Chu Thời Dư dựa vào mối quan hệ của mình trong hội sinh viên, dễ dàng hỏi thăm kết quả và thứ hạng của Thịnh Tuệ trong ba kỳ thi thử đại học và các đơn mô phỏng đăng ký nguyện vọng 1 vào trường.
Thành tích của cô rất xuất sắc và luôn ổn định trong top 20 của khối. Ít nhất theo bảng điểm của cô, chỉ cần lúc thi đại học cô phát huy như bình thường thì chắc chắn sẽ vào được đại học S ở Thượng Hải.
Trong ba ngày thi tuyển sinh đại học, Chu Thời Dư hầu như không ngủ được. Rạng sáng, anh nằm trong căn hộ nhỏ bên ngoài trường học, chẳng buồn ngủ xíu nào. Anh nghĩ hồi trước anh thi đại học cũng không căng thẳng đến vậy. Chu Thời Dư không khỏi nhếch môi lắc đầu.
Thời gian chờ đợi lúc nào cũng dài đằng đẵng. Những cảm xúc căng thẳng lại trỗi dậy sau khi bị kìm nén quá lâu. Vào cái đêm anh biết Thịnh Tuệ thi đậu Đại học S ở Thượng Hải, Chu Thời Dư lại cảm thấy một cảm giác hưng phấn quen thuộc đầy nguy hiểm.
Anh muốn gặp cô.
Một khắc cũng không muốn chờ.
Cảm nhận được trạng thái bất thường nhưng anh quyết định bỏ qua. Chu Thời Dư lập tức mua vé máy bay để trở về, thậm chí anh còn chưa nghĩ tới việc sẽ gặp cô như thế nào, sau khi gặp sẽ nên nói gì với cô.
Giống như hai năm cấp ba, anh đứng cuối hàng cây xanh chờ Thịnh Tuệ xuất hiện, nhìn cô gái mặc bộ váy trắng như tuyết, mái tóc dài buộc cao, cô giống như một nàng yêu tinh giáng thế.
Thịnh Tuệ đến đây để nhận thư thông báo trúng tuyển.
Chu Thời Dư không theo Thịnh Tuệ vào trường mà kiên nhẫn đợi ở ngoài cổng. Anh tưởng tượng ra đôi mắt tươi cười của cô khi nói chuyện với giáo viên sẽ như thế nào.
Sau một năm không gặp, rõ ràng cô nàng đã cao hơn. Bộ đồng phục học sinh rộng thùng thình không còn cản được thân hình yêu kiều duyên dáng của cô nữa.
Không phải Chu Thời Dư không chú ý tới đại não hưng phấn quá mức của mình, cũng không phải anh không cảm thấy nguy hiểm, nhưng nếu mồi treo trên cần câu là Thịnh Tuệ, anh sẽ tình nguyện cắn câu, đấy là đáp án duy nhất.
Nửa tiếng sau, Thịnh Tuệ cầm thư thông báo trúng tuyển, cùng hai, ba bạn học khác đi ra khỏi khu phòng học.
Đến cổng trường họ tách nhau ra. Dưới ánh nắng mặt trời, cô hơi ngước khuôn mặt nhỏ lên và hít một hơi thật sâu, có thể thấy tâm trạng cô đang rất vui vẻ.
Chu Thời Dư đi theo Thịnh Tuệ băng qua hàng cây ngô đồng cành lá sum suê, vì bước chân anh dài nên thỉnh thoảng anh dừng lại rồi mới bước tiếp.
Nhưng cô gái trong tầm mắt đều không biết điều này, anh chỉ có thể nhìn thấy tóc đuôi ngựa buộc cao của cô nàng đung đưa theo sau giống như một đứa trẻ vô tư.
Hàng cây ngô đồng được trồng tới ngã tư, Chu Thời Dư theo Thịnh Tuệ rẽ trái, khi nhìn thấy con đường dài vô tận phía trước, bước chân của anh đột nhiên dừng lại.
Đừng đi.
Đừng đi xa hơn nữa.
Ở cuối con đường đó sẽ có thảm họa không thể cứu vãn.
Không hề báo trước, tiếng chuông báo động trong lòng ầm ĩ vang lên. Tim và mí mắt chợt giật điên cuồng, tất cả đều dự báo trước một kết cục không rõ ràng của cuộc theo dõi này.
Chỉ là xưa nay Chu Thời Dư chưa bao giờ tin vào mấy chuyện thế này.
Sau một thoáng do dự, anh tiếp tục bước nhanh về phía Thịnh Tuệ. Ánh mặt trời trên cao nóng như thiêu đốt bóp méo không khí xung quanh, nhưng trong mắt Chu Thời Dư chỉ còn đuôi tóc đung đưa nhẹ nhàng của cô gái cách anh càng lúc gần.
—— Đừng đi xa hơn nữa.
—— Cô ấy sắp ở ngay trước mắt rồi.
—— Chờ được ba năm rồi, bỏ lỡ ngày hôm nay thì cũng không sao.
—— Nhưng cô ấy đã ở đó. Chỉ cần tiến thêm một bước nữa, chỉ cần gần hơn một chút, anh sẽ không còn phải nhìn mỗi bóng lưng của cô nữa.
Trong đầu anh như đang có hai tông giọng cãi nhau chí choé, Chu Thời Dư như bị ai dùng búa đập vào đầu, anh nhíu mày thật sâu, cảm giác đau đầu như búa bổ khiến cảm xúc hưng phấn vừa rồi giống như đang trên tàu lượn siêu tốc lao mạnh xuống dưới không cho Chu Thời Dư cơ hội hít thở.
Cổ họng anh không thể phát ra được âm thanh nào, suy nghĩ cũng đờ đẫn và uể oải. Ánh mắt Chu Thời Dư dừng ở tiệm bán trái cây bên cạnh, bên ngoài tiệm là một sạp chuối vàng chín rục.
Khi Chu Thời Dư biết căn bệnh đã khởi phát, anh mơ hồ nhớ tới bác sĩ chữa trị cho anh mấy lần nói rằng chuối có thể cải thiện tình trạng trầm cảm của bệnh nhân.
Chuyện này lẽ ra không nên như thế này. “Cuộc gặp gỡ đầu tiên” mà anh chờ đợi suốt ba năm không nên như thế này ——
“… Xin hỏi, anh muốn mua hộp dâu tây đó sao?”
Một giọng nữ dịu dàng ngọt ngào bất ngờ vang lên bên tai anh, Chu Thời Dư đột nhiên sững sờ. Mọi cảm xúc của anh đều ngừng lại vì anh đang kinh ngạc, bàn tay đang định tóm lấy quả chuối dừng lại trên không trung.
Anh quay đầu lại một cách cứng ngắc. Anh bắt gặp ánh mắt dò hỏi của Thịnh Tuệ – cô gái mà anh ngày đêm nhớ mong – đang đứng cách anh nửa bước.
Khoảng cách gần đến nỗi khi cơn gió oi bức thổi qua, Chu Thời Dư thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi thơm hoa cúc thoang thoảng trên người Thịnh Tuệ.
Bốn mắt hai người nhìn nhau, Chu Thời Dư có thể thấy rõ sự kinh ngạc trong mắt cô.
Cô đang sợ hãi ư?
“……”
Chu Thời Dư im lặng hồi lâu, Thịnh Tuệ cẩn thận nhìn đi chỗ khác, cô dùng ngón tay thon gầy trắng nõn chỉ vào hộp dâu tây cuối cùng trong khay nhựa đối diện, nhẹ giọng hỏi: “Xin hỏi một chút, anh có còn muốn hộp dâu tây đó không?”
Một lúc lâu sau, Chu Thời Dư lắc đầu. Cảm xúc đang ở mức thấp, suy nghĩ của anh vẫn còn hỗn loạn, giọng nói khàn đi: “… Không.”
“Cảm ơn.”
Có lẽ cô gái chu đáo đã nhìn ra manh mối, hoặc có lẽ hành động đứng yên của Chu Thời Dư quá dị thường, sau khi Thịnh Tuệ cầm hộp dâu lên trả tiền xong thì quay người đi trở lại.
“… Mạo muội hỏi một chút.” So với lần trước thì lần này cô đến gần hơn, đôi mắt tròn xoe không giấu được lo lắng:
“Trông sắc mặt anh không tốt lắm. Anh có cần giúp gì không?”
“……”
Buổi trưa quán thịt nướng vẫn nhộn nhịp, trong không khí oi bức người ra người vào tấp nập, hai chiếc quạt trần quay liên tục phát ra tiếng rè rè chói tai do thiếu dầu bôi trơn.
Khóe mắt Chu Thời Dư thấy Thịnh Tuệ đang chăm chú nhìn anh.
“Em thấy anh cứ đứng bất động trước tiệm trái cây, trông anh như bị cảm nắng vậy.”
Cô gái nhận chén chè đậu xanh đá giúp giải nhiệt do bà chủ mang đến. Khi được hỏi có muốn thêm một chén nữa không, vì thiếu tiền nên cô lắc đầu, cong mi nhẹ nói cảm ơn.
“Anh có muốn ăn một miếng chè đậu xanh không?” Chu Thời Dư nhanh chóng phát hiện Thịnh Tuệ có thói quen nhìn vào mắt nhau khi nói chuyện, đôi mắt cô trong veo thuần khiết. “Nghe nói là giải nhiệt hiệu quả lắm đó. Ăn xong chắc là sẽ cảm thấy tốt hơn một chút.”
Cảm giác ngột ngạt trong lòng dần dần nhạt đi, tầm nhìn anh vẫn còn hơi mơ hồ, Chu Thời Dư nhìn chằm chằm chén chè đậu xanh ở trên bàn trước mặt mình, đầu óc bị tắc nghẽn của anh từ từ khởi động lại.
Thịnh Tuệ tưởng anh thấy khó chịu vì bị cảm nắng nên cô đưa anh đến quán thịt nướng nhỏ này để nghỉ ngơi.
Dòng nước ngọt ngào mát lạnh chảy vào cổ họng, đậu xanh hầm chín mềm. Sau khi ăn hết nửa chén chè đậu xanh, vị ngòn ngọt nhưng không ngấy đọng lại rất lâu trên đầu lưỡi.
“…Không đâu dì Điền, trước đây cháu đã được dì quan tâm nhiều rồi, sao có thể tiếp tục chiếm hời từ dì được?”
“Chỉ một chén chè đậu xanh thôi mà, chiếm hời gì chứ! Cứ coi như là dì Điền mời cháu và bạn trai cháu ăn đi!”
Giọng nữ hào sảng vang như chuông không thể bỏ qua, Chu Thời Dư đặt chén nhựa xuống quay đầu lại thì thấy Thịnh Tuệ đang định trả tiền bị bà chủ trêu chọc.
Cô gái da mặt mỏng bị trêu đến đỏ cả mặt. Cô thấy Chu Thời Dư nhìn qua, liên tục xua tay: “Không có, anh ấy không phải bạn trai cháu đâu….”
“Vậy chắc dì hiểu lầm.” Bà chủ rõ ràng rất thích Thịnh Tuệ nên dù cô nói gì bà ấy cũng không chịu nhận tiền của cô, có điều bà ấy vẫn chưa chịu từ bỏ, cố tình ghé sát vào tai Thịnh Tuệ nói với tông giọng chẳng nhỏ chút nào:
“Dì thấy thằng nhóc kia từ lúc bước vào thì nhìn thẳng vào cháu nên cứ tưởng cậu ấy là bạn trai của cháu đó chứ!”
Nói xong, dì Điền còn cố ý hất cằm về phía Chu Thời Dư.
“Dì Điền, thật sự không phải…”
Lời giải thích của Thịnh Tuệ chẳng khác nào càng chối thì càng lộ, còn giọng nói vang to của dì Điền lại thu hút sự chú ý của rất nhiều thực khách, cô gái hết cách đành vội vàng quay lại chỗ ngồi.
Chu Thời Dư tinh ý nhận ra khi Thịnh Tuệ ngượng ngùng, ngay cả chóp tai của cô cũng sẽ ửng hồng.
Dưới cái nhìn nhiều chuyện vô hại của dì Điền, Thịnh Tuệ ngồi xuống đối diện Chu Thời Dư, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi nha, làm anh bị hiểu lầm rồi.”
“Không sao đâu.” Giọng nói của Chu Thời Dư không còn quá khàn nữa. Ánh mắt của anh quét qua cánh tay trắng nõn mịn màng của cô, thấy trên đó không còn thấy vết sẹo nào nữa, đôi mắt anh dịu dàng hơn một chút.
“Anh không ngại.”
Anh ủ mưu mà trả lời, nhưng Thịnh Tuệ không biết gì cả, cô thở phào nhẹ nhõm: “Anh không phiền là được.”
Trên bàn có một tờ thực đơn và một cây bút chì để chọn món, Chu Thời Dư nhúc nhích ngón tay cứng đờ của mình dưới gầm bàn, phát hiện nó vẫn có thể động đậy được nên đưa tay ra nhận lấy thực đơn, nhàn nhạt nói: “Còn em thì sao?”
“Em có để ý không?”
Thịnh Tuệ vội vàng xua tay: “Em không sao, chỉ mong là không gây phiền cho anh.”
Nhớ lại những món ăn thường xuất hiện trong hộp cơm trưa của cô hồi cấp ba, Chu Thời Dư nhanh chóng chọn vài món rồi đẩy thực đơn qua cho Thịnh Tuệ: “Không phiền đâu, em có muốn ăn gì không?”
Thịnh Tuệ vội vàng từ chối lần nữa: “Không cần, không cần đâu. Bây giờ em không đói, anh không cần tiêu tiền đâu.”
“Được.” Chu Thời Dư gật đầu, không thuyết phục thêm nữa mà yên lặng ăn mấy món vừa gọi, cụp mắt thấp giọng nói: “Vậy là bộ dạng vừa rồi của anh làm em sợ hãi sao?”
“… Hả?” Thịnh Tuệ sửng sốt mấy giây rồi mới muộn màng phản ứng lại, lập tức giải thích: “Không, không, anh không làm em sợ đâu, em cũng không phải vì mấy món ăn này từ chối anh!”
“Là vì em không muốn anh tốn kém thôi, dù gì em cũng đâu làm gì ——”
Giọng nhẹ nhàng lại xen lẫn lo lắng, càng lúc cô nói càng nhanh, từng chữ thốt ra như viên ngọc rơi xuống bàn sứ.
Trong mắt Chu Thời Dư hiện lên một nụ cười nhàn nhạt mà anh không hề hay biết, anh ngước mắt lên bình tĩnh nhìn Thịnh Tuệ. Khi ánh mắt cả hai giao nhau, anh nhìn thấy cô đang nhìn mình, đột nhiên sững sờ.
“Thật, thật ra, phản ứng của em lúc đó mất tự nhiên là vì em không ngờ anh lại xuất hiện ở đây.”
Chu Thời Dư hơi nghiêng người về phía trước âm thầm thu hẹp khoảng cách: “Vậy em có biết anh không?”
“…. Học sinh trường Tam Trung nếu không biết anh thì mới gọi là kì cục á.” Thịnh Tuệ thấy anh không còn bận tâm chuyện vừa rồi thì thở phào nhẹ nhõm:
“Trước khi thi đại học, cả lớp chúng em đã đến bức tường danh dự của trường để vái ảnh của anh đó.”
Chu Thời Dư không biết cô nàng đang nhớ lại cảnh tượng gì, chỉ thấy vành tai cô vẫn đỏ bừng rồi đột nhiên cười rộ lên, mi mắt cong cong.
Lúc này người phục vụ bưng hai món ăn nóng hổi thơm phức lên bàn, anh ta đi từ bên trái đi tới, thật ra còn cách đó khá xa nhưng Chu Thời Dư cũng hơi nghiêng người sang một bên.
Thịnh Tuệ thấy vậy thì nhẹ giọng hỏi: “Anh có muốn ngồi bên đây không?”
“Được, cảm ơn.” Hương hoa cúc nhàn nhạt của cô quanh quẩn chóp mũi anh, Chu Thời Dư vẫn kiềm chế giữ khoảng cách an toàn bằng nửa cánh tay, dùng giọng nói ấm áp tiếp tục chủ đề vừa rồi:
“Vậy, hồi nãy em nói —— ‘hoạt động tập thể’ đó có hiệu quả không?”
“Có chứ.” Thịnh Tuệ ngoan ngoãn gật đầu, cô cầm phong bì đựng thông báo nhập học của trường đại học S lên, trong lời nói không giấu được sự phấn khích: “Em đã mơ được vào trường đại học S từ năm lớp 10 rồi.”
Chu Thời Dư giả vờ lần đầu tiên biết điều này, trên mặt anh lộ ra vẻ kinh ngạc vừa phải, chân thành chúc mừng: “Vậy anh có nên nói ‘Chúc mừng đàn em’ không?”
Nói xong, anh tự hỏi có phải là ảo giác của anh không mà màu hồng nhạt trên vành tai cô còn chưa phai thì dường như lại nhuộm thêm một lớp màu hồng nhạt đáng ngờ khác.
Thịnh Tuệ hoàn toàn không đề phòng Chu Thời Dư. Anh dùng thông tin về trường đại học yêu thích của cô làm mồi nhử và dễ dàng trò chuyện một, hai tiếng đồng hồ.
Vào buổi trưa hè nóng nực và ẩm ướt ấy, cảnh chàng trai và cô gái ngồi trong góc trò chuyện vui vẻ tựa như đang ở trong thế giới của riêng mình, hoàn toàn khác biệt với những người đang hối hả xung quanh.
Nhờ chiếc đồng hồ trên tường điểm đúng giờ mà cô gái như tỉnh khỏi giấc mộng, cô nhận ra hai người đã trò chuyện gần ba tiếng đồng hồ mà không hề hay biết.
“….. Em nên về nhà rồi, ba em về không thấy em chắc sẽ lo lắng.”
Bên ngoài quán thịt nướng, Chu Thời Dư dùng lưng che đi ánh nắng chiếu thẳng vào. Anh nhìn xuống cô nữ sinh có đôi mắt tròn xoe với vẻ mặt bất đắc dĩ, trong mắt hiện lên ý cười.
Cho dù biết đối phương chỉ là đang nhớ lại những điều thú vị về ngôi trường mơ ước của mình, Chu Thời Dư vẫn thấy vui vẻ.
“Không sao đâu.” Anh kìm xuống cảm xúc thôi thúc giơ đưa tay lên khẽ xoa mái tóc mềm mại của cô, lịch sự hỏi: “Có cần anh đưa em về không?”
“Em tự đi được, anh mau về nhà nghỉ ngơi cho khoẻ.”
Thịnh Tuệ lắc đầu tỏ vẻ không cần, cô hơi siết chặt tay cầm túi đựng thư thông báo trúng tuyển. Cô tránh ánh mắt của anh, mím môi vài giây rồi nhẹ giọng nói nhỏ:
“Thật ra… anh hơi khác so với những gì em nghĩ.”
Chu Thời Dư hỏi: “Khác ở chỗ nào?”
“Chắc là trước đây em chưa bao giờ nghĩ mình có thể quen được một người như anh.” Thịnh Tuệ mỉm cười lắc đầu tỏ vẻ không thể giải thích rõ ràng, đồng thời trước khi rời đi cô cũng ngỏ lời cảm ơn:
“Đồ nướng ăn rất ngon, cảm ơn anh đã chi tiền. Ở trường đại học S nếu có cơ hội em mời anh một bữa nhé.”
“Ngày báo danh anh không có kế hoạch nào hết.”
Chu Thời Dư nghe theo Thịnh Tuệ nói vậy thì thẳng thắn mời: “Sau khi ăn anh có thể dẫn em đi tham quan trường học.”
Thịnh Tuệ mỉm cười đồng ý, lúm đồng điếu bên môi tựa như hai vầng trăng cong cong, đôi mắt trong sáng không pha lẫn chút tạp chất nào.
Chu Thời Dư nghĩ lời mình vừa nói đã đủ rõ ràng rồi nhưng hiện tại anh lại chắc cô gái có thật sự hiểu ý của mình hay không.
“Thịnh Tuệ.”
Trước khi tạm biệt, lần đầu tiên trong buổi gặp mặt anh nhẹ giọng gọi họ tên cô, Thịnh Tuệ nghe tiếng gọi thì ngẩng đầu lên. Anh nhẹ nhàng nói:
“Hôm đó anh không có kế hoạch gì cả, không chỉ là vì muốn ăn bữa cơm đó mà thôi.”
------oOo------
–
Thông tin Chu Thời Dư từ bỏ tuyển thẳng và chọn Đại học S ở Thượng Hải đã gây náo động toàn trường.
Hiệu trưởng mấy lần gọi cậu đến văn phòng, nghiêm túc khuyên nhủ: “Sao em lại đùa giỡn về tương lai của mình vậy? Điểm số của em rất ổn định, có thể đến đại học Thanh Hoa hay Bắc Kinh. Lúc này em nổi loạn thì có ích gì đâu?”
Đáp lại điều này, Chu Thời Dư luôn bình tĩnh trả lời: “Em có lý do của riêng mình.”
Trong buổi biểu diễn lần trước, ở trong cánh gà cậu đã nghe những người trong cậu lạc bộ Tuyên truyền tám chuyện về nguyện vọng một trong kỳ thi tuyển sinh đại học.
Khi đó Thịnh Tuệ nói cô muốn đăng ký vào Đại học S ở Thượng Hải.
Khác với phản ứng mãnh liệt của giáo viên và lãnh đạo nhà trường, ông nội Chu thản nhiên tiếp nhận quyết định tuỳ tiện của Chu Thời Dư: dù tốt nghiệp ở đâu thì cậu cũng sẽ về tiếp quản sản nghiệp của gia đình.
Hơn nữa, mặc dù Đại học S ở Thượng Hải không sánh bằng Đại học Thanh Hoa hay Bắc Kinh nhưng nó cũng thuộc top 5 trong danh sách các trường 985, chuyên ngành quản lý kinh tế thuộc hàng tốt nhất cả nước. Vậy nên chẳng có gì phải thấy thiệt thòi cả.
Được sự chấp thuận ngầm của ông cụ Chu, Chu Thời Dư không gặp nhiều trở ngại. Chẳng có gì bất ngờ, anh là thủ khoa toàn tỉnh và thi đậu vào trường đại học S của Thượng Hải.
(*)
Chu Thời Dư đã đậu đại học nên mình đổi đại từ thành “anh” nha.
Vào ngày diễn ra lễ tốt nghiệp sau kỳ thi tuyển sinh đại học, trong khán phòng ngân nga những bài hát chia tay. Các giáo viên nghiêm khắc và chủ nhiệm giáo dục ít khi nói cười cũng như các học sinh ai nấy đều đỏ hoe cả mắt, ôm nhau thật chặt.
Ngay cả Khâu Tư – vì đã quyết định ra nước ngoài từ sớm và năm lớp 12 hiếm khi đến trường – cũng cố ý đến đây tham dự, chỉ vì không muốn bỏ lỡ lần gặp mặt có lẽ là lần cuối cùng với hầu hết mọi người.
Chu Thời Dư đi một mình đến bồn hoa nhỏ dưới bóng cây đối diện sân bóng rổ.
Hôm nay Thịnh Tuệ không đến trường.
Vậy liệu sau này họ có cơ hội gặp lại nhau không?
Chu Thời Dư cũng không biết đáp án —— Hoặc có lẽ, vì chờ đợi quá lâu nên anh theo bản năng kháng cự đáp án.
Việc đã đến nước này, anh chỉ có thể đặt niềm tin vào Thịnh Tuệ, tin cô có thể thi đậu trường đại học cô thích và lại lần nữa trở thành bạn cùng trường với anh.
Chu Thời Dư ôm suy nghĩ này bình an trải qua năm đầu tiên một mình ở trường đại học S ở Thượng Hải.
Một mùa thi tuyển sinh đại học lại đến. Trong khoảng thời gian này, Chu Thời Dư dựa vào mối quan hệ của mình trong hội sinh viên, dễ dàng hỏi thăm kết quả và thứ hạng của Thịnh Tuệ trong ba kỳ thi thử đại học và các đơn mô phỏng đăng ký nguyện vọng 1 vào trường.
Thành tích của cô rất xuất sắc và luôn ổn định trong top 20 của khối. Ít nhất theo bảng điểm của cô, chỉ cần lúc thi đại học cô phát huy như bình thường thì chắc chắn sẽ vào được đại học S ở Thượng Hải.
Trong ba ngày thi tuyển sinh đại học, Chu Thời Dư hầu như không ngủ được. Rạng sáng, anh nằm trong căn hộ nhỏ bên ngoài trường học, chẳng buồn ngủ xíu nào. Anh nghĩ hồi trước anh thi đại học cũng không căng thẳng đến vậy. Chu Thời Dư không khỏi nhếch môi lắc đầu.
Thời gian chờ đợi lúc nào cũng dài đằng đẵng. Những cảm xúc căng thẳng lại trỗi dậy sau khi bị kìm nén quá lâu. Vào cái đêm anh biết Thịnh Tuệ thi đậu Đại học S ở Thượng Hải, Chu Thời Dư lại cảm thấy một cảm giác hưng phấn quen thuộc đầy nguy hiểm.
Anh muốn gặp cô.
Một khắc cũng không muốn chờ.
Cảm nhận được trạng thái bất thường nhưng anh quyết định bỏ qua. Chu Thời Dư lập tức mua vé máy bay để trở về, thậm chí anh còn chưa nghĩ tới việc sẽ gặp cô như thế nào, sau khi gặp sẽ nên nói gì với cô.
Giống như hai năm cấp ba, anh đứng cuối hàng cây xanh chờ Thịnh Tuệ xuất hiện, nhìn cô gái mặc bộ váy trắng như tuyết, mái tóc dài buộc cao, cô giống như một nàng yêu tinh giáng thế.
Thịnh Tuệ đến đây để nhận thư thông báo trúng tuyển.
Chu Thời Dư không theo Thịnh Tuệ vào trường mà kiên nhẫn đợi ở ngoài cổng. Anh tưởng tượng ra đôi mắt tươi cười của cô khi nói chuyện với giáo viên sẽ như thế nào.
Sau một năm không gặp, rõ ràng cô nàng đã cao hơn. Bộ đồng phục học sinh rộng thùng thình không còn cản được thân hình yêu kiều duyên dáng của cô nữa.
Không phải Chu Thời Dư không chú ý tới đại não hưng phấn quá mức của mình, cũng không phải anh không cảm thấy nguy hiểm, nhưng nếu mồi treo trên cần câu là Thịnh Tuệ, anh sẽ tình nguyện cắn câu, đấy là đáp án duy nhất.
Nửa tiếng sau, Thịnh Tuệ cầm thư thông báo trúng tuyển, cùng hai, ba bạn học khác đi ra khỏi khu phòng học.
Đến cổng trường họ tách nhau ra. Dưới ánh nắng mặt trời, cô hơi ngước khuôn mặt nhỏ lên và hít một hơi thật sâu, có thể thấy tâm trạng cô đang rất vui vẻ.
Chu Thời Dư đi theo Thịnh Tuệ băng qua hàng cây ngô đồng cành lá sum suê, vì bước chân anh dài nên thỉnh thoảng anh dừng lại rồi mới bước tiếp.
Nhưng cô gái trong tầm mắt đều không biết điều này, anh chỉ có thể nhìn thấy tóc đuôi ngựa buộc cao của cô nàng đung đưa theo sau giống như một đứa trẻ vô tư.
Hàng cây ngô đồng được trồng tới ngã tư, Chu Thời Dư theo Thịnh Tuệ rẽ trái, khi nhìn thấy con đường dài vô tận phía trước, bước chân của anh đột nhiên dừng lại.
Đừng đi.
Đừng đi xa hơn nữa.
Ở cuối con đường đó sẽ có thảm họa không thể cứu vãn.
Không hề báo trước, tiếng chuông báo động trong lòng ầm ĩ vang lên. Tim và mí mắt chợt giật điên cuồng, tất cả đều dự báo trước một kết cục không rõ ràng của cuộc theo dõi này.
Chỉ là xưa nay Chu Thời Dư chưa bao giờ tin vào mấy chuyện thế này.
Sau một thoáng do dự, anh tiếp tục bước nhanh về phía Thịnh Tuệ. Ánh mặt trời trên cao nóng như thiêu đốt bóp méo không khí xung quanh, nhưng trong mắt Chu Thời Dư chỉ còn đuôi tóc đung đưa nhẹ nhàng của cô gái cách anh càng lúc gần.
—— Đừng đi xa hơn nữa.
—— Cô ấy sắp ở ngay trước mắt rồi.
—— Chờ được ba năm rồi, bỏ lỡ ngày hôm nay thì cũng không sao.
—— Nhưng cô ấy đã ở đó. Chỉ cần tiến thêm một bước nữa, chỉ cần gần hơn một chút, anh sẽ không còn phải nhìn mỗi bóng lưng của cô nữa.
Trong đầu anh như đang có hai tông giọng cãi nhau chí choé, Chu Thời Dư như bị ai dùng búa đập vào đầu, anh nhíu mày thật sâu, cảm giác đau đầu như búa bổ khiến cảm xúc hưng phấn vừa rồi giống như đang trên tàu lượn siêu tốc lao mạnh xuống dưới không cho Chu Thời Dư cơ hội hít thở.
Cổ họng anh không thể phát ra được âm thanh nào, suy nghĩ cũng đờ đẫn và uể oải. Ánh mắt Chu Thời Dư dừng ở tiệm bán trái cây bên cạnh, bên ngoài tiệm là một sạp chuối vàng chín rục.
Khi Chu Thời Dư biết căn bệnh đã khởi phát, anh mơ hồ nhớ tới bác sĩ chữa trị cho anh mấy lần nói rằng chuối có thể cải thiện tình trạng trầm cảm của bệnh nhân.
Chuyện này lẽ ra không nên như thế này. “Cuộc gặp gỡ đầu tiên” mà anh chờ đợi suốt ba năm không nên như thế này ——
“… Xin hỏi, anh muốn mua hộp dâu tây đó sao?”
Một giọng nữ dịu dàng ngọt ngào bất ngờ vang lên bên tai anh, Chu Thời Dư đột nhiên sững sờ. Mọi cảm xúc của anh đều ngừng lại vì anh đang kinh ngạc, bàn tay đang định tóm lấy quả chuối dừng lại trên không trung.
Anh quay đầu lại một cách cứng ngắc. Anh bắt gặp ánh mắt dò hỏi của Thịnh Tuệ – cô gái mà anh ngày đêm nhớ mong – đang đứng cách anh nửa bước.
Khoảng cách gần đến nỗi khi cơn gió oi bức thổi qua, Chu Thời Dư thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi thơm hoa cúc thoang thoảng trên người Thịnh Tuệ.
Bốn mắt hai người nhìn nhau, Chu Thời Dư có thể thấy rõ sự kinh ngạc trong mắt cô.
Cô đang sợ hãi ư?
“……”
Chu Thời Dư im lặng hồi lâu, Thịnh Tuệ cẩn thận nhìn đi chỗ khác, cô dùng ngón tay thon gầy trắng nõn chỉ vào hộp dâu tây cuối cùng trong khay nhựa đối diện, nhẹ giọng hỏi: “Xin hỏi một chút, anh có còn muốn hộp dâu tây đó không?”
Một lúc lâu sau, Chu Thời Dư lắc đầu. Cảm xúc đang ở mức thấp, suy nghĩ của anh vẫn còn hỗn loạn, giọng nói khàn đi: “… Không.”
“Cảm ơn.”
Có lẽ cô gái chu đáo đã nhìn ra manh mối, hoặc có lẽ hành động đứng yên của Chu Thời Dư quá dị thường, sau khi Thịnh Tuệ cầm hộp dâu lên trả tiền xong thì quay người đi trở lại.
“… Mạo muội hỏi một chút.” So với lần trước thì lần này cô đến gần hơn, đôi mắt tròn xoe không giấu được lo lắng:
“Trông sắc mặt anh không tốt lắm. Anh có cần giúp gì không?”
“……”
Buổi trưa quán thịt nướng vẫn nhộn nhịp, trong không khí oi bức người ra người vào tấp nập, hai chiếc quạt trần quay liên tục phát ra tiếng rè rè chói tai do thiếu dầu bôi trơn.
Khóe mắt Chu Thời Dư thấy Thịnh Tuệ đang chăm chú nhìn anh.
“Em thấy anh cứ đứng bất động trước tiệm trái cây, trông anh như bị cảm nắng vậy.”
Cô gái nhận chén chè đậu xanh đá giúp giải nhiệt do bà chủ mang đến. Khi được hỏi có muốn thêm một chén nữa không, vì thiếu tiền nên cô lắc đầu, cong mi nhẹ nói cảm ơn.
“Anh có muốn ăn một miếng chè đậu xanh không?” Chu Thời Dư nhanh chóng phát hiện Thịnh Tuệ có thói quen nhìn vào mắt nhau khi nói chuyện, đôi mắt cô trong veo thuần khiết. “Nghe nói là giải nhiệt hiệu quả lắm đó. Ăn xong chắc là sẽ cảm thấy tốt hơn một chút.”
Cảm giác ngột ngạt trong lòng dần dần nhạt đi, tầm nhìn anh vẫn còn hơi mơ hồ, Chu Thời Dư nhìn chằm chằm chén chè đậu xanh ở trên bàn trước mặt mình, đầu óc bị tắc nghẽn của anh từ từ khởi động lại.
Thịnh Tuệ tưởng anh thấy khó chịu vì bị cảm nắng nên cô đưa anh đến quán thịt nướng nhỏ này để nghỉ ngơi.
Dòng nước ngọt ngào mát lạnh chảy vào cổ họng, đậu xanh hầm chín mềm. Sau khi ăn hết nửa chén chè đậu xanh, vị ngòn ngọt nhưng không ngấy đọng lại rất lâu trên đầu lưỡi.
“…Không đâu dì Điền, trước đây cháu đã được dì quan tâm nhiều rồi, sao có thể tiếp tục chiếm hời từ dì được?”
“Chỉ một chén chè đậu xanh thôi mà, chiếm hời gì chứ! Cứ coi như là dì Điền mời cháu và bạn trai cháu ăn đi!”
Giọng nữ hào sảng vang như chuông không thể bỏ qua, Chu Thời Dư đặt chén nhựa xuống quay đầu lại thì thấy Thịnh Tuệ đang định trả tiền bị bà chủ trêu chọc.
Cô gái da mặt mỏng bị trêu đến đỏ cả mặt. Cô thấy Chu Thời Dư nhìn qua, liên tục xua tay: “Không có, anh ấy không phải bạn trai cháu đâu….”
“Vậy chắc dì hiểu lầm.” Bà chủ rõ ràng rất thích Thịnh Tuệ nên dù cô nói gì bà ấy cũng không chịu nhận tiền của cô, có điều bà ấy vẫn chưa chịu từ bỏ, cố tình ghé sát vào tai Thịnh Tuệ nói với tông giọng chẳng nhỏ chút nào:
“Dì thấy thằng nhóc kia từ lúc bước vào thì nhìn thẳng vào cháu nên cứ tưởng cậu ấy là bạn trai của cháu đó chứ!”
Nói xong, dì Điền còn cố ý hất cằm về phía Chu Thời Dư.
“Dì Điền, thật sự không phải…”
Lời giải thích của Thịnh Tuệ chẳng khác nào càng chối thì càng lộ, còn giọng nói vang to của dì Điền lại thu hút sự chú ý của rất nhiều thực khách, cô gái hết cách đành vội vàng quay lại chỗ ngồi.
Chu Thời Dư tinh ý nhận ra khi Thịnh Tuệ ngượng ngùng, ngay cả chóp tai của cô cũng sẽ ửng hồng.
Dưới cái nhìn nhiều chuyện vô hại của dì Điền, Thịnh Tuệ ngồi xuống đối diện Chu Thời Dư, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi nha, làm anh bị hiểu lầm rồi.”
“Không sao đâu.” Giọng nói của Chu Thời Dư không còn quá khàn nữa. Ánh mắt của anh quét qua cánh tay trắng nõn mịn màng của cô, thấy trên đó không còn thấy vết sẹo nào nữa, đôi mắt anh dịu dàng hơn một chút.
“Anh không ngại.”
Anh ủ mưu mà trả lời, nhưng Thịnh Tuệ không biết gì cả, cô thở phào nhẹ nhõm: “Anh không phiền là được.”
Trên bàn có một tờ thực đơn và một cây bút chì để chọn món, Chu Thời Dư nhúc nhích ngón tay cứng đờ của mình dưới gầm bàn, phát hiện nó vẫn có thể động đậy được nên đưa tay ra nhận lấy thực đơn, nhàn nhạt nói: “Còn em thì sao?”
“Em có để ý không?”
Thịnh Tuệ vội vàng xua tay: “Em không sao, chỉ mong là không gây phiền cho anh.”
Nhớ lại những món ăn thường xuất hiện trong hộp cơm trưa của cô hồi cấp ba, Chu Thời Dư nhanh chóng chọn vài món rồi đẩy thực đơn qua cho Thịnh Tuệ: “Không phiền đâu, em có muốn ăn gì không?”
Thịnh Tuệ vội vàng từ chối lần nữa: “Không cần, không cần đâu. Bây giờ em không đói, anh không cần tiêu tiền đâu.”
“Được.” Chu Thời Dư gật đầu, không thuyết phục thêm nữa mà yên lặng ăn mấy món vừa gọi, cụp mắt thấp giọng nói: “Vậy là bộ dạng vừa rồi của anh làm em sợ hãi sao?”
“… Hả?” Thịnh Tuệ sửng sốt mấy giây rồi mới muộn màng phản ứng lại, lập tức giải thích: “Không, không, anh không làm em sợ đâu, em cũng không phải vì mấy món ăn này từ chối anh!”
“Là vì em không muốn anh tốn kém thôi, dù gì em cũng đâu làm gì ——”
Giọng nhẹ nhàng lại xen lẫn lo lắng, càng lúc cô nói càng nhanh, từng chữ thốt ra như viên ngọc rơi xuống bàn sứ.
Trong mắt Chu Thời Dư hiện lên một nụ cười nhàn nhạt mà anh không hề hay biết, anh ngước mắt lên bình tĩnh nhìn Thịnh Tuệ. Khi ánh mắt cả hai giao nhau, anh nhìn thấy cô đang nhìn mình, đột nhiên sững sờ.
“Thật, thật ra, phản ứng của em lúc đó mất tự nhiên là vì em không ngờ anh lại xuất hiện ở đây.”
Chu Thời Dư hơi nghiêng người về phía trước âm thầm thu hẹp khoảng cách: “Vậy em có biết anh không?”
“…. Học sinh trường Tam Trung nếu không biết anh thì mới gọi là kì cục á.” Thịnh Tuệ thấy anh không còn bận tâm chuyện vừa rồi thì thở phào nhẹ nhõm:
“Trước khi thi đại học, cả lớp chúng em đã đến bức tường danh dự của trường để vái ảnh của anh đó.”
Chu Thời Dư không biết cô nàng đang nhớ lại cảnh tượng gì, chỉ thấy vành tai cô vẫn đỏ bừng rồi đột nhiên cười rộ lên, mi mắt cong cong.
Lúc này người phục vụ bưng hai món ăn nóng hổi thơm phức lên bàn, anh ta đi từ bên trái đi tới, thật ra còn cách đó khá xa nhưng Chu Thời Dư cũng hơi nghiêng người sang một bên.
Thịnh Tuệ thấy vậy thì nhẹ giọng hỏi: “Anh có muốn ngồi bên đây không?”
“Được, cảm ơn.” Hương hoa cúc nhàn nhạt của cô quanh quẩn chóp mũi anh, Chu Thời Dư vẫn kiềm chế giữ khoảng cách an toàn bằng nửa cánh tay, dùng giọng nói ấm áp tiếp tục chủ đề vừa rồi:
“Vậy, hồi nãy em nói —— ‘hoạt động tập thể’ đó có hiệu quả không?”
“Có chứ.” Thịnh Tuệ ngoan ngoãn gật đầu, cô cầm phong bì đựng thông báo nhập học của trường đại học S lên, trong lời nói không giấu được sự phấn khích: “Em đã mơ được vào trường đại học S từ năm lớp 10 rồi.”
Chu Thời Dư giả vờ lần đầu tiên biết điều này, trên mặt anh lộ ra vẻ kinh ngạc vừa phải, chân thành chúc mừng: “Vậy anh có nên nói ‘Chúc mừng đàn em’ không?”
Nói xong, anh tự hỏi có phải là ảo giác của anh không mà màu hồng nhạt trên vành tai cô còn chưa phai thì dường như lại nhuộm thêm một lớp màu hồng nhạt đáng ngờ khác.
Thịnh Tuệ hoàn toàn không đề phòng Chu Thời Dư. Anh dùng thông tin về trường đại học yêu thích của cô làm mồi nhử và dễ dàng trò chuyện một, hai tiếng đồng hồ.
Vào buổi trưa hè nóng nực và ẩm ướt ấy, cảnh chàng trai và cô gái ngồi trong góc trò chuyện vui vẻ tựa như đang ở trong thế giới của riêng mình, hoàn toàn khác biệt với những người đang hối hả xung quanh.
Nhờ chiếc đồng hồ trên tường điểm đúng giờ mà cô gái như tỉnh khỏi giấc mộng, cô nhận ra hai người đã trò chuyện gần ba tiếng đồng hồ mà không hề hay biết.
“….. Em nên về nhà rồi, ba em về không thấy em chắc sẽ lo lắng.”
Bên ngoài quán thịt nướng, Chu Thời Dư dùng lưng che đi ánh nắng chiếu thẳng vào. Anh nhìn xuống cô nữ sinh có đôi mắt tròn xoe với vẻ mặt bất đắc dĩ, trong mắt hiện lên ý cười.
Cho dù biết đối phương chỉ là đang nhớ lại những điều thú vị về ngôi trường mơ ước của mình, Chu Thời Dư vẫn thấy vui vẻ.
“Không sao đâu.” Anh kìm xuống cảm xúc thôi thúc giơ đưa tay lên khẽ xoa mái tóc mềm mại của cô, lịch sự hỏi: “Có cần anh đưa em về không?”
“Em tự đi được, anh mau về nhà nghỉ ngơi cho khoẻ.”
Thịnh Tuệ lắc đầu tỏ vẻ không cần, cô hơi siết chặt tay cầm túi đựng thư thông báo trúng tuyển. Cô tránh ánh mắt của anh, mím môi vài giây rồi nhẹ giọng nói nhỏ:
“Thật ra… anh hơi khác so với những gì em nghĩ.”
Chu Thời Dư hỏi: “Khác ở chỗ nào?”
“Chắc là trước đây em chưa bao giờ nghĩ mình có thể quen được một người như anh.” Thịnh Tuệ mỉm cười lắc đầu tỏ vẻ không thể giải thích rõ ràng, đồng thời trước khi rời đi cô cũng ngỏ lời cảm ơn:
“Đồ nướng ăn rất ngon, cảm ơn anh đã chi tiền. Ở trường đại học S nếu có cơ hội em mời anh một bữa nhé.”
“Ngày báo danh anh không có kế hoạch nào hết.”
Chu Thời Dư nghe theo Thịnh Tuệ nói vậy thì thẳng thắn mời: “Sau khi ăn anh có thể dẫn em đi tham quan trường học.”
Thịnh Tuệ mỉm cười đồng ý, lúm đồng điếu bên môi tựa như hai vầng trăng cong cong, đôi mắt trong sáng không pha lẫn chút tạp chất nào.
Chu Thời Dư nghĩ lời mình vừa nói đã đủ rõ ràng rồi nhưng hiện tại anh lại chắc cô gái có thật sự hiểu ý của mình hay không.
“Thịnh Tuệ.”
Trước khi tạm biệt, lần đầu tiên trong buổi gặp mặt anh nhẹ giọng gọi họ tên cô, Thịnh Tuệ nghe tiếng gọi thì ngẩng đầu lên. Anh nhẹ nhàng nói:
“Hôm đó anh không có kế hoạch gì cả, không chỉ là vì muốn ăn bữa cơm đó mà thôi.”
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.