Chương 14: Nhẹ nhàng và mạnh mẽ ôm cô vào lòng
Đào Chi Chi Chi
21/05/2024
Editor: Cỏ May Mắn
Quá trình lãnh chứng ngắn gọn hơn nhiều so với tưởng tượng, bước tốn thời gian duy nhất là chụp ảnh cưới.
Thấy nhân viên vẫn cồn đang thu dọn chỗ chụp ảnh, Thịnh Tuệ đi đến góc phồng, lấy ra một chiếc gương nhỏ để tô son, cẩn thận vén những sợi tóc đang lòa xòa ở thái dương ra sau tai.
Sắp đến giờ tan sở, nhân viên thấy cô mãi chưa vào vị trí, lớn tiếng giục:
"Cô dâu đâu sao không thấy?"
"Chờ một lát."
Một giọng nam quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu, trước mắt Thịnh Tuệ tối sầm vì Chu Thời Dư đứng chắn trước mặt cô, anh thấp giọng trấn an:
"Em cứ thong thả, không cần gấp gáp."
Hai chữ 'cô dâu' làm vành tai Thịnh Tuệ nóng lên, cô vội vàng cất son và gương, bỗng nghe ai kia đột nhiên cười: “Nên chuẩn bị nhẫn cưới trước nhỉ.” “Không sao đâu.” Cô lục trong túi xách tìm chiếc vòng tối qua anh đưa cho cô, đặt vào lòng bàn tay:
“Đeo cái này cũng được.
Giây tiếp theo, lòng bàn tay ấm áp chạm vào làn da cô, bàn tay thon dài của Chu Thời Dư nhẹ nhàng đỡ lấy xương cổ tay mảnh khảnh của cô, cẩn thận đeo chiếc vòng vào, động tác giống như đang đeo một chiếc nhẫn.
Xung quanh có tiếng nói chuyện không ngừng, nhưng Thịnh Tuệ chỉ nghe thấy anh thấp giọng nghiêm túc hỏi cô: “Thịnh Tuệ, em có bằng lòng kết hôn với anh không?”
Cô không biết nói những lời âu yếm, chỉ vụng về mà đáp lại: “.... Em bằng lòng.”
Khi nhận được bức ảnh cưới có phông nền đỏ, từ tận đáy lòng Thịnh Tuệ cảm thán sao Chúa Sáng Thế quá bất công.
Chu Thời Dư chụp ảnh không cần trang điểm, nhưng đường nét khuôn mặt của anh giống như tác phẩm nghệ thuật được chạm khắc tinh xảo, khó mà tìm ra được khuyết điểm.
Mà người đàn ông trên tấm ảnh là chồng của cô.
Thịnh Tuệ nghĩ như thế.
Mười phút sau, Thịnh Tuệ nhận sổ hộ khẩu, nhìn thấy dồng chữ "Đã kết hôn" trong cột tình trạng hôn nhân, đối với cuộc hôn nhân hơi vội vã này, lần đầu tiên cô có cảm giác chân thực.
Nhân viên thấy cô cứ mải mê nhìn giấy chứng nhận kết hôn, cười nói: "Hôm nay cũng là ngày Valentine Trắng, vừa lúc kết hôn xong thì hai người cùng đi ăn mừng."
Valentine Trắng?
Thịnh Tuệ trước giờ độc thản nên không để ý ngày Valentine, bây giờ được nhắc nhở nên cô mới nhớ ra, bắt đầu cảm thấy bôi rôi.
Hôm nay là ngày Valentine, cũng là ngày cô kết hôn với Chu Thời Dư, mà cô thậm chí còn không nghĩ đến việc ăn tối cùng chồng mình.
Dường như đó chỉ là một bản hợp đồng hôn nhân được ký kết, cuộc sống vẫn tiếp diễn như cũ, cả hai vẫn sống trong hai thế giới có ranh giới rõ ràng.
Nghĩ đến bữa tối sinh nhật được Tiêu Minh dày công chuẩn bị và lời mời bất ngờ của mẹ cô, Thịnh Tuệ khó xử nói: “Chắc là em —” "Cứ làm theo kế hoạch ban đầu của em là được."
Hai người đứng ở ngoài cửa Cục Dân Chính, Chu Thời Dư nghiêng người dùng lưng cản gió thổi tới, thấy tóc của cô bị gió chiều thổi tung che cả mặt, anh giơ tay lên vén tóc cô ra sau tai, nói với giọng ôn hồa: "Nhà là nơi có thể trở về bất cứ lúc nào, em đừng lo lắng."
Trước đây Thịnh Tuệ chưa từng gần gũi với bất kỳ đàn ông nào như vậy, cô có chút ngại ngùng: "Ngài Chu, em —"
“Ngài Chu?”
Chu Thời Dư rũ mắt, chăm chú nhìn vành tai ửng hồng của cô, ý cười trong đáy mắt càng sâu, anh cố ý cúi người kéo gần khoảng cách, chầm chậm nói: "Anh nhớ chúng nhớ mới lãnh chứng cách đằy không lâu mà.“ Thịnh Tuệ dù thế nào cũng không thể thốt ra từ "chồng", cô dùng hai tay nắm chặt túi xách,
vài giây sau cô lại ngập ngừng nói: “..... Ngài.” Chiếc cổ mảnh khảnh của cô ửng đỏ, Chu Thời Dư ngừng trêu chọc Thịnh Tuệ, ánh mắt anh rơi vào chiếc vồng trên cổ tay cô, giọng ôn hòa đáp lại: "Bà Chu, chúc chúng ta tân hôn vui vẻ."
Quá trình lãnh chứng ngắn gọn hơn nhiều so với tưởng tượng, bước tốn thời gian duy nhất là chụp ảnh cưới.
Thấy nhân viên vẫn cồn đang thu dọn chỗ chụp ảnh, Thịnh Tuệ đi đến góc phồng, lấy ra một chiếc gương nhỏ để tô son, cẩn thận vén những sợi tóc đang lòa xòa ở thái dương ra sau tai.
Sắp đến giờ tan sở, nhân viên thấy cô mãi chưa vào vị trí, lớn tiếng giục:
"Cô dâu đâu sao không thấy?"
"Chờ một lát."
Một giọng nam quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu, trước mắt Thịnh Tuệ tối sầm vì Chu Thời Dư đứng chắn trước mặt cô, anh thấp giọng trấn an:
"Em cứ thong thả, không cần gấp gáp."
Hai chữ 'cô dâu' làm vành tai Thịnh Tuệ nóng lên, cô vội vàng cất son và gương, bỗng nghe ai kia đột nhiên cười: “Nên chuẩn bị nhẫn cưới trước nhỉ.” “Không sao đâu.” Cô lục trong túi xách tìm chiếc vòng tối qua anh đưa cho cô, đặt vào lòng bàn tay:
“Đeo cái này cũng được.
Giây tiếp theo, lòng bàn tay ấm áp chạm vào làn da cô, bàn tay thon dài của Chu Thời Dư nhẹ nhàng đỡ lấy xương cổ tay mảnh khảnh của cô, cẩn thận đeo chiếc vòng vào, động tác giống như đang đeo một chiếc nhẫn.
Xung quanh có tiếng nói chuyện không ngừng, nhưng Thịnh Tuệ chỉ nghe thấy anh thấp giọng nghiêm túc hỏi cô: “Thịnh Tuệ, em có bằng lòng kết hôn với anh không?”
Cô không biết nói những lời âu yếm, chỉ vụng về mà đáp lại: “.... Em bằng lòng.”
Khi nhận được bức ảnh cưới có phông nền đỏ, từ tận đáy lòng Thịnh Tuệ cảm thán sao Chúa Sáng Thế quá bất công.
Chu Thời Dư chụp ảnh không cần trang điểm, nhưng đường nét khuôn mặt của anh giống như tác phẩm nghệ thuật được chạm khắc tinh xảo, khó mà tìm ra được khuyết điểm.
Mà người đàn ông trên tấm ảnh là chồng của cô.
Thịnh Tuệ nghĩ như thế.
Mười phút sau, Thịnh Tuệ nhận sổ hộ khẩu, nhìn thấy dồng chữ "Đã kết hôn" trong cột tình trạng hôn nhân, đối với cuộc hôn nhân hơi vội vã này, lần đầu tiên cô có cảm giác chân thực.
Nhân viên thấy cô cứ mải mê nhìn giấy chứng nhận kết hôn, cười nói: "Hôm nay cũng là ngày Valentine Trắng, vừa lúc kết hôn xong thì hai người cùng đi ăn mừng."
Valentine Trắng?
Thịnh Tuệ trước giờ độc thản nên không để ý ngày Valentine, bây giờ được nhắc nhở nên cô mới nhớ ra, bắt đầu cảm thấy bôi rôi.
Hôm nay là ngày Valentine, cũng là ngày cô kết hôn với Chu Thời Dư, mà cô thậm chí còn không nghĩ đến việc ăn tối cùng chồng mình.
Dường như đó chỉ là một bản hợp đồng hôn nhân được ký kết, cuộc sống vẫn tiếp diễn như cũ, cả hai vẫn sống trong hai thế giới có ranh giới rõ ràng.
Nghĩ đến bữa tối sinh nhật được Tiêu Minh dày công chuẩn bị và lời mời bất ngờ của mẹ cô, Thịnh Tuệ khó xử nói: “Chắc là em —” "Cứ làm theo kế hoạch ban đầu của em là được."
Hai người đứng ở ngoài cửa Cục Dân Chính, Chu Thời Dư nghiêng người dùng lưng cản gió thổi tới, thấy tóc của cô bị gió chiều thổi tung che cả mặt, anh giơ tay lên vén tóc cô ra sau tai, nói với giọng ôn hồa: "Nhà là nơi có thể trở về bất cứ lúc nào, em đừng lo lắng."
Trước đây Thịnh Tuệ chưa từng gần gũi với bất kỳ đàn ông nào như vậy, cô có chút ngại ngùng: "Ngài Chu, em —"
“Ngài Chu?”
Chu Thời Dư rũ mắt, chăm chú nhìn vành tai ửng hồng của cô, ý cười trong đáy mắt càng sâu, anh cố ý cúi người kéo gần khoảng cách, chầm chậm nói: "Anh nhớ chúng nhớ mới lãnh chứng cách đằy không lâu mà.“ Thịnh Tuệ dù thế nào cũng không thể thốt ra từ "chồng", cô dùng hai tay nắm chặt túi xách,
vài giây sau cô lại ngập ngừng nói: “..... Ngài.” Chiếc cổ mảnh khảnh của cô ửng đỏ, Chu Thời Dư ngừng trêu chọc Thịnh Tuệ, ánh mắt anh rơi vào chiếc vồng trên cổ tay cô, giọng ôn hòa đáp lại: "Bà Chu, chúc chúng ta tân hôn vui vẻ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.