Chương 28: “Nhờ có anh, lần đầu tiên em mới chính thức có được sự tự tin và cảm giác an toàn.”
Đào Chi Chi Chi
21/05/2024
Editor: Cỏ May Mắn
–
Làm sao để diễn tả cảm giác đó?
Có lẽ giống như các linh kiện đã được tháo rời rồi lắp ráp lại, cho dù các bộ phận khác nhau có được đặt lại vào vị trí cũ thì chúng cũng không còn trông như ban đầu nữa, như thể chỉ cần đụng vào một chút thôi thì chúng sẽ lại vỡ tan thành từng mảnh.
Lúc đó Thịnh Tuệ quả thực rất bất lực, cô muốn đẩy đầu Chu Thời Dư ra, không phải cô không đủ sức mà là cô không thể với tới, ban đầu cô tưởng rằng nếu cô khóc thì sẽ đánh thức lương tâm của Chu Thời Dư, nhưng không ngờ nước mắt lại khơi dậy hứng thú của anh.
Mặc cho giọng điệu khàn khàn, Chu Thời Dư vẫn cố tình duy trì phong thái quý ông lịch lãm ga lăng, ngay khi cô sắp lên đến đỉnh, anh cố tình chậm lại hoặc là dừng hẳn, anh lịch sự hỏi cô có muốn anh chậm hơn không, muốn anh nhẹ hơn không.
Thịnh Tuệ tức giận đến nỗi chỉ muốn cào người anh, cô nói không nên lời chỉ có thể lắc lắc đầu, trong lòng hy vọng anh sẽ hiểu.
Ai ngờ người đàn ông nọ biết tỏng mà còn cố ý hỏi, khăng khăng đòi nghe đáp án của cô, anh muốn cô nói rõ yêu cầu của mình, muốn cô tự mình nói ‘nhanh hơn chút’ hay ‘mạnh hơn chút’.
Thịnh Tuệ không chịu nói lời nào, Chu Thời Dư án binh bất động.
Sau cùng cô bị lồng ngực ướt đẫm của anh ôm lấy, cô khụt khịt lên án anh là kẻ lừa đảo, miệng thì bảo mọi chuyện đều nghe theo ý cô, nhưng hiện thực thì anh lại muốn gì làm nấy.
Người khác thì trên giường nói ngọt ngào, xuống giường quay lưng trở mặt với người yêu, còn Chu Thời Dư nhất quyết làm ngược lại, dưới giường nói lời ngọt ngào dụ dỗ, trên giường vô liêm sỉ không kiêng nể gì.
“…… Còn khó chịu không em?”
Tiếng đẩy cửa vang lên, tên thủ phạm gây tội xuất hiện ở cửa, giọng điệu thăm hỏi của người đàn ông cao gầy này dịu dàng như nước.
Trong khi Thịnh Tuệ xấu hổ che đậy dấu vết thì Chu Thời Dư mặc một chiếc áo len màu xám mềm mại sạch sẽ, trên sống mũi thẳng tắp của anh đeo cặp mắt kính gọng vàng, sợi dây đeo kính mỏng bên thái dương đang đung đưa nhẹ, dùng bốn từ “áo mũ chỉnh tề” miêu tả anh thì chẳng sai chút nào.
Thịnh Tuệ nhớ lại cách người đàn ông cao quý lịch thiệp trước mặt này đã đối xử với mình trước đó không lâu, cô tức giận nhìn sang, tuy rất muốn mắng anh nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào.
…. Mặc dù cô bị anh giày vò rất tàn nhẫn nhưng hầu hết thời gian cô quả thực cũng rất hưởng thụ.
Chu Thời Dư đúng là “lưỡi không xương trăm đường lắt léo”, anh không cần phải nói dài dòng, chỉ cần hỏi một câu “em không thích sao” cũng có thể khiến Thịnh Tuệ á khẩu, không nói nên lời.
Nhưng Chu Thời Dư làm sao biết được cô đang nghĩ gì, anh cầm lọ thuốc trên tay, đi vào rồi ngồi xuống bên giường, ôn tồn nói:
“Lúc tắm cho em anh thấy chỗ đó có hơi sưng, giờ anh bôi thuốc cho em nhé, được không em?”
Anh vừa nói vừa dùng bàn tay có khớp xương rõ ràng của mình nhấc chăn bông lên.
Thịnh Tuệ vừa nhìn thấy bàn tay nọ thì ngay lập tức cảm thấy chỗ đó đau nhức không thôi, cô vội vàng trốn sang bên kia, nói lời oán giận nghe thật đáng thương: “… Em không sao, bây giờ chỗ đó đã ổn rồi.”
“Bôi thuốc càng sớm thì càng mau khỏi, nếu không ngày mai sẽ càng thêm đau.” Chu Thời Dư kiên trì, ôm đầu cô rồi hôn lên trán, kiên nhẫn dỗ dành:
“Ngoan nào, anh không làm em đau đâu, chỉ bôi thuốc cho em thôi mà.”
Dù anh có khuyên có dỗ như thế nào, Thịnh Tuệ cũng không chịu để anh vén chăn lên kiểm tra. Cô vội vàng nói không sao rồi xuống giường, nhưng chân còn chưa kịp chạm đất đã bị anh bế lên.
Cô theo bản năng vòng tay qua cổ anh, nghe thấy giọng điệu bất đắc dĩ và thỏa hiệp của Chu Thời Dư: “Em thấy không thoải mái thì nói cho anh biết nhé.”
“…… Ừa.”
Được chồng nhẹ nhàng dỗ dành, thái độ Thịnh Tuệ bỗng dưng dịu đi, nhưng cô nghĩ mình không thể để bị viên đạn bọc đường của anh đánh lừa, cô cố gắng tự vệ bằng cách vùi đầu vào lòng anh, nghiêm túc cảnh cáo: “Nhưng mà dù thái độ của anh có tốt đến mấy thì chuyện anh ở trên giường bắt nạt em, em sẽ không tha thứ cho anh ngay đâu.”
Một tiếng cười trầm thấp vang lên, Chu Thời Dư hôn lên đỉnh đầu của cô, hai cánh tay rắn chắc ôm Thịnh Tuệ đặt cô trên ghế phòng ăn:
“Ừ, chờ lát nữa anh lại xin lỗi nhé, giờ ăn cơm trước đã.”
Trên bàn bày biện rất nhiều món ăn mới nấu xong vẫn còn nóng hổi, chiếc bụng háu ăn bắt Thịnh Tuệ cầm đũa lên.
Chân giò hầm đậu nành vừa mềm vừa dai, bên trên đĩa cải xanh xào có tỏi băm nhuyễn và màu đỏ tươi của ớt, những con nghêu nhồi thịt mập ú nằm trong nước súp sệt màu trắng sữa.
Chu Thời Dư đứng cạnh bếp, anh quay lại bưng một nồi hầm nhỏ, bên trong là canh táo đỏ tổ yến đặc biệt nấu riêng cho Thịnh Tuệ, mùi thơm ngọt thanh từ xa bay vào chóp mũi.
Chu Thời Dư đưa chén đũa qua cho cô, nhìn trên mặt Thịnh Tuệ vẫn còn vết hằn nhẹ của giấc ngủ, anh dịu dàng cười nói: “Thời gian không thư thả nên tổ yến chưa được hầm lâu, em ăn tạm trước nhé.”
Thịnh Tuệ cúi đầu nhìn tổ yến trong suốt như thạch bên trong nồi hầm, cô đang nghĩ chắc anh hiểu lầm về cụm từ “ăn tạm” thì nghe thấy điện thoại rung lên không ngừng, khi nhìn thấy tên trên màn hình, cô hơi sửng sốt.
Là Hứa Ngôn Trạch gọi tới.
Kể từ cuộc điện thoại ở bãi biển đêm đó, Thịnh Tuệ không liên lạc với gia đình.
Cô hài lòng với cuộc sống của gia đình mới và công việc ở trường nên không còn đắm chìm trong quá khứ luôn mong mỏi nhận được sự quan tâm, yêu thương từ mẹ nữa.
Không ngờ cuộc gọi này liên quan đến gia đình của cô, nhưng người chủ động tìm cô lại là đứa em trai xa lạ.
“Thứ sáu 5 giờ em tan học, chúng ta tìm thời gian gặp mặt nhé.”
Cậu nhóc hạ giọng, hiển nhiên cuộc gọi này vi phạm nội quy của trường: “Em muốn vào lớp thiếu niên (*) và tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học năm nay. Có vài vấn đề em muốn hỏi chị.”
Lớp thiếu niên?
(*)
Lớp thiếu niên: Lớp học đặc biệt dành cho học sinh vô cùng xuất sắc, được gọi là “”nơi tập trung của thần đồng và thiên tài””. Thông thường, các em trong lớp thiếu niên sẽ chọn học tiếp lên Cao học và có học vị Tiến sĩ khi tuổi đời còn rất trẻ.
Các điều kiện cần để đăng ký lớp thiếu niên: học sinh lớp 11 trở lên (có nơi chấp nhận 15 tuổi trở xuống), yêu ĐCS Trung Quốc, yêu quê hương XHCN, yêu khoa học, có sức khỏe thể chất và tinh thần tốt, có thành tích học tập xuất sắc, phẩm chất toàn diện xuất sắc. Muốn nhập học, học sinh cần phải thi đại học trước, sau đó trải qua 2 kỳ thi loại (Toán, Vật lý, Phi trí tuệ), trường sẽ xét tuyển dựa trên tổng hợp điểm của 3 kỳ thi này.
Hiện tại, chỉ có 3 trường đại học ở Trung Quốc gồm: Đại học Khoa học Kỹ thuật Trung Quốc, Đại học Giao thông Tây An và Đại học Đông Nam là có Lớp thiếu niên.
(Thông tin trên được Cỏ tổng hợp từ Baidu.)
Từ ngữ lĩnh vực này hoàn toàn xa lạ khiến Thịnh Tuệ không khỏi nhíu mày, cô đặt đũa xuống hỏi: “Em đã nói chuyện này với ba mẹ hay giáo viên của em chưa?”
Sau cuộc họp phụ huynh lần trước, Thịnh Tuệ đã biết được đôi chút về thành tích của em trai.
Tổng điểm thì xuất sắc, xếp vào hàng cao nhất, nhưng môn ngữ văn là một trở ngại, chỉ điền vào chỗ trống trong phần viết thơ cổ mà cậu mất hơn 10 điểm một cách uổng phí, dù có thuyết phục thế nào đi chăng nữa thì cậu nhóc cũng không học thuộc lòng.
Trước đây Thịnh Tuệ đã từng nghe qua tính cách cố chấp của Hứa Ngôn Trạch.
Nhưng cô nghĩ mãi chưa ra, chỉ cần chuẩn bị thêm một năm nữa để đi theo con đường như kế hoạch ban đầu, cậu có khả năng rất cao đậu đại học Bắc Kinh hoặc Thanh Hoa, sao đột nhiên lại quyết tâm vào lớp thiếu niên – một chương trình có tính cạnh tranh cao và số lượng hạn chế như thế.
Dù bình thường hai người có xa lạ đến đâu thì vẫn là chị em, Hứa Ngôn Trạch và cô cũng không có mâu thuẫn gì nên Thịnh Tuệ muốn hỏi thêm vài câu.
Nhưng cậu chàng không muốn nói chuyện với cô, sau vài câu qua loa có lệ, cậu thông báo địa chỉ của cô, nói thêm một câu “Đến lúc đó em đợi chị”, rồi đột ngột cúp điện thoại giống như khi gọi đến.
“……”
Cô rủ mắt xuống, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại tối đen một lúc, sau đó cô nghe Chu Thời Dư ngồi đối diện hỏi: “Anh nhớ hình như em từng nói Hứa Ngôn Trạch và em không có quan hệ huyết thống phải không?”
Thịnh Tuệ gật đầu.
“Thủ tục đăng ký vào lớp thiếu niên rất phức tạp, cần phải đăng ký sơ tuyển trước ít nhất sáu tháng. Lần trước em đi họp phụ huynh cũng không nghe giáo viên chủ nhiệm nhắc đến, chắc Hứa Ngôn Trạch đã tự mình đăng ký mà không thông qua nhà trường.”
Chu Thời Dư thong thả gắp đồ ăn cho Thịnh Tuệ, anh khẽ nâng gọng kính lên, dùng nửa bàn tay che đi đôi mắt đen sau tròng kính.
Trên môi người anh nở một nụ cười nhàn nhạt, nói đúng trọng tâm: “Thằng bé liên lạc với một mình em mà không báo cho bố mẹ và giáo viên biết. Người mà cậu nhóc tin tưởng nhất chính là người chị này đấy.”
Thịnh Tuệ nghe vậy cũng thấy không hợp lý, cô quả thực không thân thiết với Hứa Ngôn Trạch, cô ậm ờ nói: “Có lẽ thằng bé đến tuổi dậy thì nên hơi nổi loạn, muốn vào đại học sớm để thoát khỏi sự quản lý của cha mẹ và thầy cô. “
“Nếu thứ sáu em đi, đến lúc đó anh tiện đường ghé sang đón em.”
Chu Thời Dư thái độ lãnh đạm, tự nhiên đổi chủ đề: “Quán ăn* mới mở mà em nhắc đến lần trước nằm ngay đối diện quán cà phê, sau khi ăn tối ở đó, chúng ta có thể đi bộ đến công viên gần đấy để đi dạo, hoặc đến hiệu sách bên cạnh xem có cuốn sách tranh dạy học nào mà em cần không.””
(*)
Raw dùng 酒家 nghĩa là tiệm rượu nhé, nhưng mình để thành quán ăn, chương sau sẽ giải thích rõ hơn.
Giọng nói dịu dàng của anh gợi ý lịch trình, tuần này Thịnh Tuệ chỉ đi đến trường rồi về nhà và ngược lại, kế hoạch đi mua sắm vào thứ sáu cũng bị hủy bỏ vì bạn tốt của cô – Tiêu Mính phải tăng ca.
Đồ ăn ngon khiến người ta mải mê ăn mà quên đi những chuyện khác, Thịnh Tuệ cũng quên đi vụ giường chiếu, vui vẻ gật đầu: “Dạ, vừa lúc ra ngoài đi dạo luôn.”
Vừa dứt lời, cô nghe thấy người đàn ông đối diện mình đột nhiên thấp giọng cười khẽ.
Có lẽ là bởi vì hai người vừa mới thân mật, khi Thịnh Tuệ nhìn Chu Thời Dư, cô luôn cảm thấy anh dường như có hơi khác so với trước đây.
Bàn tay trái với nước da trắng lạnh của anh chống lên sườn mặt góc cạnh trông giống như vô tình nhưng không hiểu sao lại toát ra chút nét lười biếng, quyến rũ, gợi cảm.
Áo anh không cài nút trên cùng giống như khi ra đường, cổ áo để mở tùy tiện, lớp vải mỏng dính vào như giấy dán tường để lộ xương quai xanh, nếu nhìn sâu vào bên trong, có thể mơ hồ thấy dấu răng của Thịnh Tuệ cắn trả.
Rõ ràng lúc đó cô chỉ cắn anh thuần túy thôi, sao bây giờ lại giống như tán tỉnh đầy ám muội vậy.
Thịnh Tuệ đang có những suy nghĩ kỳ quái trong lòng, cô hồn nhiên không nhận ra ánh mắt mãnh liệt của cô lúc này lọt vào trong đôi mắt anh.
“Không phải để đi dạo đâu.”
Giọng nói dịu dàng của anh kéo những suy nghĩ sâu xa của cô quay lại, Thịnh Tuệ ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt chăm chú của Chu Thời Dư, cô bị nụ cười mỉm của anh làm cho xốn xang:
“Bé ngoan, đó là đi hẹn hò.”
–
Vì ba dượng Hứa Tự gai mắt Thịnh Tuệ nên đây là lần đầu tiên cô gặp riêng Hứa Ngôn Trạch.
Trong cuộc điện thoại tối hôm đó, cậu thiếu niên đưa ra lý do gặp mặt rất mơ hồ, tóm lại là: ngữ văn là môn “sở đoản” của cậu, cậu hy vọng Thịnh Tuệ có thể giúp đỡ mình.
Thịnh Tuệ nghe nhưng không hiểu.
Khoan nói đến chuyện tại sao không học bổ túc ngữ văn trong trường; Thịnh Tuệ đã tốt nghiệp nhiều năm, với các đề văn đại học đã quên sạch không sót lại tí gì, huống hồ phần Hứa Ngôn Trạch kém chỉ là phần viết chính tả thơ cổ, cái này chỉ cần học thuộc, đâu cần cô phải dạy?
Thái độ của cậu nhóc cương quyết ngang ngạnh, Thịnh Tuệ không còn cách nào khác là phải đến đúng giờ đã hẹn vì cô sợ cậu nhóc chạy lung tung.
Năm giờ chiều, xe cộ qua lại đông đúc, đường phố tấp nập người qua đường vội vã lướt qua nhau, có nhiều người dù họ bước đi vội vã nhưng trên môi vẫn cười tươi tắn, chắc là đang mong chờ cuối tuần sắp tới.
Đẩy cửa bước vào quán cà phê đông người, Thịnh Tuệ nhìn thấy bên cửa sổ có một chàng nam sinh cao gầy, bộ đồng phục cậu đang mặc được cởi khóa lười nhác.
Lúc này là giờ tan học nên có rất nhiều học sinh đi ngang qua, có không ít nữ sinh đi vào quán liếc nhìn Hứa Ngôn Trạch thì thầm, không giấu được tâm tư rạo rực của tuổi thanh xuân.
Nhưng đối với chuyện này, cậu chàng nhắm mắt làm ngơ.
Nhìn thấy Thịnh Tuệ ngồi xuống đối diện, ánh mắt Hứa Ngôn Trạch rơi vào sợi dây đỏ trên cổ tay trái của cô, vẻ mặt ghét bỏ mà nhướng mày: “Chiếc vòng tay lần trước em đưa cho chị đâu?”
Thịnh Tuệ vốn chưa mở món quà đắt tiền đó ra, cô nhàn nhạt đáp: “Ở nhà.”
“Ở nhà? Ở nhà nào?”
Hứa Ngôn Trạch uể oải dựa lưng vào ghế, vẻ mặt muốn nói lại thôi, cuối cùng bực bội nói: “Chị kết hôn với người đàn ông lần trước gặp ở bệnh viện thật đấy à? Chị thích anh ta hả?”
Thịnh Tuệ không thích bị tra hỏi như vậy nên cô lịch sự từ chối lời mời gọi món của người phục vụ, sau khi người phục vụ rời đi, cô nói thẳng: “Về chuyện em muốn học bổ túc ngữ văn, chị lực bất tòng tâm.”
Cô hơi dừng lại rồi tiếp tục: “Với cả, chuyện về lớp thiếu niên, em nên bàn bạc với ba em và cô giáo.”
“Tương lai của em có liên quan gì đến người khác chứ?”
Cậu thiếu niên phản nghịch liên tục cười khẩy, ngồi thẳng người dậy: “Hơn nữa, em không thích chị cứ xem em là một trẻ con đâu.”
Hứa Ngôn Trạch cao khoảng 1 mét 8, khi cậu ngồi xuống thì vẫn cao hơn Thịnh Tuệ một khúc, toàn thân toát ra nét ngây ngô xen lẫn liều lĩnh tựa như ‘nghé con mới sinh không sợ cọp’.
“Chị không xem em là trẻ con.”
Thịnh Tuệ đau đầu nghĩ, thanh thiếu niên ngày nay nổi loạn làm người khác khó mà lường được: “Chị chỉ là một người trưởng thành 27 tuổi đang giao tiếp bình thường với đứa em trai chưa đầy 16 tuổi thôi.”
Như chính Hứa Ngôn Trạch đã nói, cuộc sống của cậu không liên quan gì đến người khác, Thịnh Tuệ là người ngoài đương nhiên không có quyền cho cậu lời khuyên, cũng không thể chịu trách nhiệm cho cuộc sống của cậu.
Cả hai đang căng như dây đàn thì điện thoại trong tay Thịnh Tuệ rung lên, cô cúi đầu nhìn, đó là tin nhắn của Chu Thời Dư.
[Chu: Sắp đến rồi.]
Cô đang định trả lời tin nhắn, Hứa Ngôn Trạch ở đối diện đột nhiên đổi chủ đề: “… Sau lần cãi nhau trong điện thoại hôm đó, mẹ đã khóc rất lâu.”
“Sau đó, có mấy lần mẹ hỏi em là có phải mẹ đối xử với chị rất tệ không, vậy nên chị mới tùy tiện tìm ai đó để kết hôn như vậy.”
Thịnh Tuệ sửng sốt, cô chưa từng nghĩ trong lúc cô không biết, mẹ cô tự kiểm điểm bản thân như thế.
“Chuyện này chị sẽ tự nói với mẹ.” Cô kháng cự người khác can thiệp vào chuyện riêng của mình, đứng dậy muốn rời đi: “Chị đưa em về.”
“Vậy là,” Hứa Ngôn Trạch bướng bỉnh ngẩng đầu nhìn cô: “Chị nóng lòng muốn kết hôn là vì muốn thoát khỏi gia đình sao?”
Thịnh Tuệ dù có tốt tính đến đâu thì cũng có chút không kiên nhẫn, đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi: “Những chuyện này không liên quan gì đến em ——”
Cô còn chưa dứt lời thì trong khóe mắt đã thấy bóng người quen thuộc khiến Thịnh Tuệ ngưng không nói nửa câu sau.
Trong đám đông, người đàn ông đẩy cửa bước vào nổi bật như hạc giữa bầy gà, quanh người anh như mang theo ánh đèn sân khấu, ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.
Bộ vest đen đơn giản không che giấu được khí chất cao quý của hắn, vừa bước vào cửa Chu Thời Dư liền cụp mắt xuống, đôi chân dài không nheo mắt bước tới, cuối cùng dừng lại ở bên cạnh Thịnh Tuệ đang đứng dậy.
“Có vẻ như hai chị em đã nói chuyện xong.”
Cũng giống như lần trước, anh thản nhiên xem Hứa Ngôn Trạch ở bên cạnh cô như không khí, anh nhìn Thịnh Tuệ, cười nói: “Bữa tối đã được đặt bàn lúc bảy giờ, em có muốn đi dạo quanh đó không?”
Tính thêm lần ở bệnh viện, Hứa Ngôn Trạch nhiều lần bị ngó lơ nên vẻ mặt trở nên u ám, cậu đập tay xuống bàn làm người khác chú ý, lạnh lùng nói:
“Anh là ai?”
Thịnh Tuệ nhíu mày muốn lên tiếng thì bỗng thấy Chu Thời Dư đứng trên cao nhìn xuống, hơi hơi mỉm cười: “Anh là ai không quan trọng.”
Giọng điệu của anh ôn hòa và lịch sự, hoàn toàn khác với Hứa Ngôn Trạch: “Em chỉ cần nhớ thật kỹ, anh là chồng của cô ấy.”
Hứa Ngôn Trạch nhích người đứng dậy: “Anh!”
“Hứa Ngôn Trạch, đừng gây ồn.”
Lần đầu tiên cô gọi đầy đủ tên em trai mình ở nơi công cộng. Thịnh Tuệ lấy điện thoại di động ra gọi cho Vu Tuyết Mai trước mặt Hứa Ngôn Trạch, sau khi nghe thấy đường dây bận, cô gửi tin nhắn.
Chỉ trong vòng hai ba phút, cô đã sắp xếp mọi thứ dứt khoát và gọn gàng, vì lý do an toàn, cô đề nghị đưa Hứa Ngôn Trạch về nhà.
Cậu chàng mới đầu xị mặt từ chối, Thịnh Tuệ định thuyết phục thì Chu Thời Dư ở bên cạnh lại thản nhiên nói: “Vậy cũng tốt, như thế sẽ không làm trì hoãn việc hẹn hò của hai chúng ta.” Lúc này Hứa Ngôn Trạch mới đổi ý.
Quán cà phê cách nhà họ Hứa rất gần, đi qua mấy con hẻm là đã đến, Chu Thời Dư lái xe đến đây nhưng vì anh không tìm được chỗ đậu xe nên ba người chọn cách đi bộ.
Vu Tuyết Mai đã nhận được tin nhắn, bà đứng sẵn dưới lầu cho bọn họ.
Nửa tháng không gặp, khi gặp lại mẹ Thịnh Tuệ cảm thấy như đã trôi qua mấy đời.
Đi từ đằng xa, ánh mắt đầu tiên của bà đầy sự quan tâm dừng trên người Hứa Ngôn Trạch, trong lòng cô cũng chẳng mảy may gợn sóng.
Mối ràng buộc mà cô đã từng kéo thật chặt không chịu buông ra giờ đây dường như chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Không phải là bị ép buộc phải cảm thấy thoải mái khi ‘cầu mà không được’, mà là sau khi cô chủ động buông bỏ, cô bỗng phát hiện hóa ra mình đã thông suốt hơn.
So với tâm trạng có sự biến đổi nho nhỏ của cô, tâm trạng khó xử rối bời của Vu Tuyết Mai có thể thấy bằng mắt thường.
Đặc biệt là khi bà ấy nhìn thấy Thịnh Tuệ và Chu Thời Dư đến đây cùng nhau, người phụ nữ trung niên thường ngày mạnh mẽ nay cảm thấy có hơi mất tự nhiên, vẫn không chịu nhượng bộ:
“Mẹ còn tưởng sau khi con kết hôn thì sẽ không bao giờ liên lạc với mẹ con nữa chứ.”
“Mẹ là mẹ của con, con sẽ không đối xử với mẹ như thế.”
Thịnh Tuệ nhớ tới lời nói đanh như thép của Vu Tuyết Mai dành cho Chu Thời Dư trong cuộc điện thoại ở bãi biển đêm đó, cô theo bản năng nghiêng người che trước mặt anh, nghiêm túc nói:
“Nhưng điều kiện tiên quyết là mẹ phải dành đủ sự tôn trọng cho chồng con.”
Vu Tuyết Mai đã quen với việc con gái luôn vâng lời nhưng bây giờ nó lại bác bỏ ý kiến của mình, bà cao giọng: “Con kết hôn mới có mấy ngày, làm sao biết được người ta là người như thế nào, con nóng lòng chìa khuỷu tay ra ngoài như thế à?”
(*)
Chìa khuỷu tay ra ngoài: suy nghĩ cho quyền lợi của người khác chứ không phải cho người nhà.
“Mẹ là mẹ con, trên đời này ai cũng có thể làm hại con nhưng mẹ thì không. Mẹ không đồng ý để con kết hôn tùy tiện, chẳng phải là vì lợi ích của con à?”
“Con không kết hôn tùy tiện, chồng con cũng vậy.”
Tiếng mẹ cô cao giọng cứ vang lên bên tai, song Thịnh Tuệ lại nghĩ rằng con người là sinh vật có cảm xúc, sự thiên vị về mặt cảm xúc là điều khó tránh khỏi.
Giống như để Vu Tuyết Mai lựa chọn giữa cô và Hứa Ngôn Trạch vậy; ban đầu cán cân cảm xúc của cô giữa mẹ và chồng là cân bằng, nhưng từ lâu nó đã lặng lẽ nghiêng về phía Chu Thời Dư.
Cô bình tĩnh nhìn mẹ mình đang tức giận rồi nói với tông giọng nhàn nhạt: “Con không mong đợi mẹ sẽ chúc phúc cho con, hy vọng mẹ sẽ không phán xét cuộc hôn nhân của con sẽ gặp thất bại, mẹ đừng nghi ngờ kết tội khi không có bằng chứng.”
Bốn mắt nhìn nhau, cô quyết định nói: “Chồng con không có trách nhiệm và cũng không cần phải chấp nhận việc mẹ hạ thấp nhân cách của anh ấy”.
Suốt cả quá trình, Chu Thời Dư chỉ lặng lẽ đứng sau Thịnh Tuệ.
Anh rủ mắt, không nói một lời mà thu vào mắt mình tất cả biểu cảm, cử động của cô, thậm chí cả hơi thở phập phồng khi cô xúc động.
Tính cách mềm mại và tinh tế của Thịnh Tuệ đôi khi khiến anh lo lắng.
Không biết có phải vì hồi nhỏ cô hay bị đánh hay không, nhưng mỗi khi có chuyện xảy ra, phản ứng đầu tiên của Thịnh Tuệ luôn là vâng lời mỉm cười và tránh né, cố gắng giảm thiểu xung đột nhất có thể.
Vì thế, cô sẽ theo bản năng mà nhẫn nhịn cảm xúc khó chịu của mình, thà rằng đồng ý những yêu cầu vô lý của đối phương để tránh tranh chấp, thậm chí sau chuyện không vui đó cô sẽ bắt đầu tự kiểm điểm chính mình.
Chu Thời Dư tin rằng Thịnh Tuệ lựa chọn thỏa hiệp trong mọi chuyện không phải vì cô không hiểu được ác ý chủ quan hay vô ý xung quanh cô, mà vì những kinh nghiệm trong quá trình cô trưởng thành làm cô chưa học được cách chung sống với ác ý và tổn thương.
Kết quả là, sự né tránh và nhẫn nhịn trở thành cơ chế tự bảo vệ mà cô thành thạo nhất.
Theo câu nói phổ biến hiện nay đó là, theo góc nhìn của Chu Thời Dư, ngay cả khi cô đối mặt với anh theo tư cách là chồng của cô, Thịnh Tuệ có tính cách “lấy lòng”.
Dù vậy, giờ đây cô vẫn chọn đứng trước mặt mẹ mình và lên tiếng bảo vệ anh.
Cô dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đủ kiên quyết để nói với đối phương rằng bà ấy cần dành sự tôn trọng cho chồng cô.
Hoàng hôn buông xuống, nắng chiều dần tan (*), mây tầng tầng lớp lớp nhuộm màu đỏ cam, Chu Thời Dư rủ mắt nhìn Thịnh Tuệ kém hơn anh nửa cái đầu vẫn đang đứng trước che chắn cho mình, anh thầm nghĩ làm sao để cảm xúc không bộc lộ lên trên mặt.
(*)
Câu gốc là 餘暉落盡暮晚霞, thể hiện sự ngắn ngủi và quý giá của những điều tươi đẹp, đồng thời cũng có ý chỉ mọi người nên trân trọng những khoảnh khắc đáng giá.
Cô và Vu Tuyết Mai kết thúc cuộc gặp mặt không mấy vui vẻ, mãi cho đến khi bà ấy cùng con trai đi lên lầu và biến mất trong tầm mắt, anh hùng giao chiến từ nãy đến giờ mới xoay người quay lại.
Dáng cô cao gầy mảnh khảnh đứng trước mặt anh, ngẩng đầu lên, đôi mắt vẫn còn hơi đỏ vì trận khắc khẩu với mẹ.
Chu Thời Dư đưa tay ra nắm lấy tay cô: “Đi bộ đến nhà hàng phải mất 15 phút, em có muốn đi bộ đến đó không?”
Bị anh cứ nhìn chăm chú lại còn cười khúc khích, Thịnh Tuệ thật sự không hiểu sao lại có người bị mắng mà trông vui vẻ đến thế.
Cô ngoan ngoãn đưa tay ra, khó hiểu nhìn anh: “Sao anh lại cười?”
“Bởi vì anh có thể kết hôn với em.”
Gió chiều mang theo hơi lạnh thổi qua mặt anh, Chu Thời Dư nắm lấy tay cô đút vào túi, anh nhìn cây xanh trước mặt xanh um tươi tốt trong mùa xuân mới, đôi mắt đen ngập tràn sự dịu dàng.
“Hơn nữa, vợ của anh rất nghiêm túc yêu quý và bảo vệ anh.”
Hai người nắm tay nhau bước đi trong ánh hoàng hôn, thong thả bước đi ngược dòng người.
Trước đây Thịnh Tuệ không thích đi ngược chiều với đám đông, cô luôn cảm thấy mình sẽ bị đám đông đang lao tới xô đẩy, mỗi lần đi ngang qua sẽ bị mọi người liếc nhìn.
Nhưng những cảm giác khó chịu mờ nhạt này dường như tan biến vì có sự hiện diện của một người khác đang đi bên cạnh cô.
Đi trên nền gạch đỏ, Thịnh Tuệ nhìn mặt cỏ của công viên tươi vui và sôi động cách đó không xa.
Có vẻ hôm nay tổ chức lễ tiệc gì đó, với tiếng nhạc du dương thổi trong gió, trong không gian rộng rãi có rất nhiều trẻ em và các cặp đôi trẻ đang vui chơi nhảy múa.
Thịnh Tuệ cười nhìn đám người đang vui đùa, trong lòng có chút hâm mộ, cô nhẹ giọng nói: “Sở dĩ hôm nay em có thể nói ra những lời đó, không phải là vì em dũng cảm đâu.”
“Mà là vì đằng sau em có anh.”
Người đàn ông đang đi bên cạnh cô hơi khựng lại.
Thịnh Tuệ cũng dừng lại theo, cô nghiêng người, ngẩng đầu mỉm cười với anh: “Bởi vì em biết anh sẽ bảo vệ em, nên có rất nhiều chuyện không làm em thấy sợ hãi nữa.”
Ánh hoàng hôn màu đỏ cam chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp của cô, Chu Thời Dư nhìn sâu vào đôi mắt sáng long lanh của cô, trong mắt cô chứa chan ý cười, anh nghe cô nói rõ ràng từng chữ:
“Chu Thời Dư, em đã nói cho anh biết chưa?”
“Nhờ có anh, lần đầu tiên trong hai mươi bảy năm qua em mới chính thức có được sự tự tin và cảm giác an toàn.”
Nhịp tim như sấm nổ chói tai như thể trong giây tiếp theo nó sẽ làm lồng ngực anh nổ tung tan tác.
Anh muốn hôn cô, nhưng ngay cả một nụ hôn sâu cũng không thể làm dịu đi cơn sóng cuộn trào dữ dội chỉ mình anh biết.
Mà người phụ nữ gây ra cơn sóng to gió lớn này hoàn toàn không hề hay biết, sau khi mỉm cười, cô lại nhìn quảng trường ồn ào trước mặt, đôi mắt trong veo của cô như phản chiếu khuôn mặt tươi cười của những người ở đằng đó.
Yết hầu anh trượt lên xuống, Chu Thời Dư kìm nén phản ứng trong lòng, anh dùng chất giọng trầm dịu dàng hỏi cô: “Em muốn đi không?”
Thịnh Tuệ nghe không rõ, quay đầu lại nhìn anh: “Dạ?”
Nâng bàn tay phải trắng nõn mềm mại của cô lên, Chu Thời Dư cúi đầu hôn lên mu bàn tay của cô. Anh đã từng hỏi thăm bộ phim Thịnh Tuệ thường hay xem hồi cô học đại học, nghĩ tới lời thoại trong bộ phim đó, Chu Thời Dư ý cười nhàn nhạt:
“Can i take you to the dance?”
【Anh có thể khiêu vũ cùng em không? 】
Bộ phim có tên là “Love, Rosie”, ở trong nước không thịnh hành bộ phim này.
Nhưng không sao cả, cô nghe chắc chắn sẽ hiểu được.
Quả nhiên, sau khi lời nói vừa dứt, trong mắt Thịnh Tuệ đầu tiên hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó là một nụ cười tươi tắn sinh động.
Cô gật đầu, chủ động đến gần, nhón chân ghé vào tai Chu Thời Dư, trong giai điệu vui tươi dễ nghe, cô nhẹ nhàng đáp lại anh:
“Better late than never”
【Thà muộn còn hơn không.】
------oOo------
–
Làm sao để diễn tả cảm giác đó?
Có lẽ giống như các linh kiện đã được tháo rời rồi lắp ráp lại, cho dù các bộ phận khác nhau có được đặt lại vào vị trí cũ thì chúng cũng không còn trông như ban đầu nữa, như thể chỉ cần đụng vào một chút thôi thì chúng sẽ lại vỡ tan thành từng mảnh.
Lúc đó Thịnh Tuệ quả thực rất bất lực, cô muốn đẩy đầu Chu Thời Dư ra, không phải cô không đủ sức mà là cô không thể với tới, ban đầu cô tưởng rằng nếu cô khóc thì sẽ đánh thức lương tâm của Chu Thời Dư, nhưng không ngờ nước mắt lại khơi dậy hứng thú của anh.
Mặc cho giọng điệu khàn khàn, Chu Thời Dư vẫn cố tình duy trì phong thái quý ông lịch lãm ga lăng, ngay khi cô sắp lên đến đỉnh, anh cố tình chậm lại hoặc là dừng hẳn, anh lịch sự hỏi cô có muốn anh chậm hơn không, muốn anh nhẹ hơn không.
Thịnh Tuệ tức giận đến nỗi chỉ muốn cào người anh, cô nói không nên lời chỉ có thể lắc lắc đầu, trong lòng hy vọng anh sẽ hiểu.
Ai ngờ người đàn ông nọ biết tỏng mà còn cố ý hỏi, khăng khăng đòi nghe đáp án của cô, anh muốn cô nói rõ yêu cầu của mình, muốn cô tự mình nói ‘nhanh hơn chút’ hay ‘mạnh hơn chút’.
Thịnh Tuệ không chịu nói lời nào, Chu Thời Dư án binh bất động.
Sau cùng cô bị lồng ngực ướt đẫm của anh ôm lấy, cô khụt khịt lên án anh là kẻ lừa đảo, miệng thì bảo mọi chuyện đều nghe theo ý cô, nhưng hiện thực thì anh lại muốn gì làm nấy.
Người khác thì trên giường nói ngọt ngào, xuống giường quay lưng trở mặt với người yêu, còn Chu Thời Dư nhất quyết làm ngược lại, dưới giường nói lời ngọt ngào dụ dỗ, trên giường vô liêm sỉ không kiêng nể gì.
“…… Còn khó chịu không em?”
Tiếng đẩy cửa vang lên, tên thủ phạm gây tội xuất hiện ở cửa, giọng điệu thăm hỏi của người đàn ông cao gầy này dịu dàng như nước.
Trong khi Thịnh Tuệ xấu hổ che đậy dấu vết thì Chu Thời Dư mặc một chiếc áo len màu xám mềm mại sạch sẽ, trên sống mũi thẳng tắp của anh đeo cặp mắt kính gọng vàng, sợi dây đeo kính mỏng bên thái dương đang đung đưa nhẹ, dùng bốn từ “áo mũ chỉnh tề” miêu tả anh thì chẳng sai chút nào.
Thịnh Tuệ nhớ lại cách người đàn ông cao quý lịch thiệp trước mặt này đã đối xử với mình trước đó không lâu, cô tức giận nhìn sang, tuy rất muốn mắng anh nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào.
…. Mặc dù cô bị anh giày vò rất tàn nhẫn nhưng hầu hết thời gian cô quả thực cũng rất hưởng thụ.
Chu Thời Dư đúng là “lưỡi không xương trăm đường lắt léo”, anh không cần phải nói dài dòng, chỉ cần hỏi một câu “em không thích sao” cũng có thể khiến Thịnh Tuệ á khẩu, không nói nên lời.
Nhưng Chu Thời Dư làm sao biết được cô đang nghĩ gì, anh cầm lọ thuốc trên tay, đi vào rồi ngồi xuống bên giường, ôn tồn nói:
“Lúc tắm cho em anh thấy chỗ đó có hơi sưng, giờ anh bôi thuốc cho em nhé, được không em?”
Anh vừa nói vừa dùng bàn tay có khớp xương rõ ràng của mình nhấc chăn bông lên.
Thịnh Tuệ vừa nhìn thấy bàn tay nọ thì ngay lập tức cảm thấy chỗ đó đau nhức không thôi, cô vội vàng trốn sang bên kia, nói lời oán giận nghe thật đáng thương: “… Em không sao, bây giờ chỗ đó đã ổn rồi.”
“Bôi thuốc càng sớm thì càng mau khỏi, nếu không ngày mai sẽ càng thêm đau.” Chu Thời Dư kiên trì, ôm đầu cô rồi hôn lên trán, kiên nhẫn dỗ dành:
“Ngoan nào, anh không làm em đau đâu, chỉ bôi thuốc cho em thôi mà.”
Dù anh có khuyên có dỗ như thế nào, Thịnh Tuệ cũng không chịu để anh vén chăn lên kiểm tra. Cô vội vàng nói không sao rồi xuống giường, nhưng chân còn chưa kịp chạm đất đã bị anh bế lên.
Cô theo bản năng vòng tay qua cổ anh, nghe thấy giọng điệu bất đắc dĩ và thỏa hiệp của Chu Thời Dư: “Em thấy không thoải mái thì nói cho anh biết nhé.”
“…… Ừa.”
Được chồng nhẹ nhàng dỗ dành, thái độ Thịnh Tuệ bỗng dưng dịu đi, nhưng cô nghĩ mình không thể để bị viên đạn bọc đường của anh đánh lừa, cô cố gắng tự vệ bằng cách vùi đầu vào lòng anh, nghiêm túc cảnh cáo: “Nhưng mà dù thái độ của anh có tốt đến mấy thì chuyện anh ở trên giường bắt nạt em, em sẽ không tha thứ cho anh ngay đâu.”
Một tiếng cười trầm thấp vang lên, Chu Thời Dư hôn lên đỉnh đầu của cô, hai cánh tay rắn chắc ôm Thịnh Tuệ đặt cô trên ghế phòng ăn:
“Ừ, chờ lát nữa anh lại xin lỗi nhé, giờ ăn cơm trước đã.”
Trên bàn bày biện rất nhiều món ăn mới nấu xong vẫn còn nóng hổi, chiếc bụng háu ăn bắt Thịnh Tuệ cầm đũa lên.
Chân giò hầm đậu nành vừa mềm vừa dai, bên trên đĩa cải xanh xào có tỏi băm nhuyễn và màu đỏ tươi của ớt, những con nghêu nhồi thịt mập ú nằm trong nước súp sệt màu trắng sữa.
Chu Thời Dư đứng cạnh bếp, anh quay lại bưng một nồi hầm nhỏ, bên trong là canh táo đỏ tổ yến đặc biệt nấu riêng cho Thịnh Tuệ, mùi thơm ngọt thanh từ xa bay vào chóp mũi.
Chu Thời Dư đưa chén đũa qua cho cô, nhìn trên mặt Thịnh Tuệ vẫn còn vết hằn nhẹ của giấc ngủ, anh dịu dàng cười nói: “Thời gian không thư thả nên tổ yến chưa được hầm lâu, em ăn tạm trước nhé.”
Thịnh Tuệ cúi đầu nhìn tổ yến trong suốt như thạch bên trong nồi hầm, cô đang nghĩ chắc anh hiểu lầm về cụm từ “ăn tạm” thì nghe thấy điện thoại rung lên không ngừng, khi nhìn thấy tên trên màn hình, cô hơi sửng sốt.
Là Hứa Ngôn Trạch gọi tới.
Kể từ cuộc điện thoại ở bãi biển đêm đó, Thịnh Tuệ không liên lạc với gia đình.
Cô hài lòng với cuộc sống của gia đình mới và công việc ở trường nên không còn đắm chìm trong quá khứ luôn mong mỏi nhận được sự quan tâm, yêu thương từ mẹ nữa.
Không ngờ cuộc gọi này liên quan đến gia đình của cô, nhưng người chủ động tìm cô lại là đứa em trai xa lạ.
“Thứ sáu 5 giờ em tan học, chúng ta tìm thời gian gặp mặt nhé.”
Cậu nhóc hạ giọng, hiển nhiên cuộc gọi này vi phạm nội quy của trường: “Em muốn vào lớp thiếu niên (*) và tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học năm nay. Có vài vấn đề em muốn hỏi chị.”
Lớp thiếu niên?
(*)
Lớp thiếu niên: Lớp học đặc biệt dành cho học sinh vô cùng xuất sắc, được gọi là “”nơi tập trung của thần đồng và thiên tài””. Thông thường, các em trong lớp thiếu niên sẽ chọn học tiếp lên Cao học và có học vị Tiến sĩ khi tuổi đời còn rất trẻ.
Các điều kiện cần để đăng ký lớp thiếu niên: học sinh lớp 11 trở lên (có nơi chấp nhận 15 tuổi trở xuống), yêu ĐCS Trung Quốc, yêu quê hương XHCN, yêu khoa học, có sức khỏe thể chất và tinh thần tốt, có thành tích học tập xuất sắc, phẩm chất toàn diện xuất sắc. Muốn nhập học, học sinh cần phải thi đại học trước, sau đó trải qua 2 kỳ thi loại (Toán, Vật lý, Phi trí tuệ), trường sẽ xét tuyển dựa trên tổng hợp điểm của 3 kỳ thi này.
Hiện tại, chỉ có 3 trường đại học ở Trung Quốc gồm: Đại học Khoa học Kỹ thuật Trung Quốc, Đại học Giao thông Tây An và Đại học Đông Nam là có Lớp thiếu niên.
(Thông tin trên được Cỏ tổng hợp từ Baidu.)
Từ ngữ lĩnh vực này hoàn toàn xa lạ khiến Thịnh Tuệ không khỏi nhíu mày, cô đặt đũa xuống hỏi: “Em đã nói chuyện này với ba mẹ hay giáo viên của em chưa?”
Sau cuộc họp phụ huynh lần trước, Thịnh Tuệ đã biết được đôi chút về thành tích của em trai.
Tổng điểm thì xuất sắc, xếp vào hàng cao nhất, nhưng môn ngữ văn là một trở ngại, chỉ điền vào chỗ trống trong phần viết thơ cổ mà cậu mất hơn 10 điểm một cách uổng phí, dù có thuyết phục thế nào đi chăng nữa thì cậu nhóc cũng không học thuộc lòng.
Trước đây Thịnh Tuệ đã từng nghe qua tính cách cố chấp của Hứa Ngôn Trạch.
Nhưng cô nghĩ mãi chưa ra, chỉ cần chuẩn bị thêm một năm nữa để đi theo con đường như kế hoạch ban đầu, cậu có khả năng rất cao đậu đại học Bắc Kinh hoặc Thanh Hoa, sao đột nhiên lại quyết tâm vào lớp thiếu niên – một chương trình có tính cạnh tranh cao và số lượng hạn chế như thế.
Dù bình thường hai người có xa lạ đến đâu thì vẫn là chị em, Hứa Ngôn Trạch và cô cũng không có mâu thuẫn gì nên Thịnh Tuệ muốn hỏi thêm vài câu.
Nhưng cậu chàng không muốn nói chuyện với cô, sau vài câu qua loa có lệ, cậu thông báo địa chỉ của cô, nói thêm một câu “Đến lúc đó em đợi chị”, rồi đột ngột cúp điện thoại giống như khi gọi đến.
“……”
Cô rủ mắt xuống, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại tối đen một lúc, sau đó cô nghe Chu Thời Dư ngồi đối diện hỏi: “Anh nhớ hình như em từng nói Hứa Ngôn Trạch và em không có quan hệ huyết thống phải không?”
Thịnh Tuệ gật đầu.
“Thủ tục đăng ký vào lớp thiếu niên rất phức tạp, cần phải đăng ký sơ tuyển trước ít nhất sáu tháng. Lần trước em đi họp phụ huynh cũng không nghe giáo viên chủ nhiệm nhắc đến, chắc Hứa Ngôn Trạch đã tự mình đăng ký mà không thông qua nhà trường.”
Chu Thời Dư thong thả gắp đồ ăn cho Thịnh Tuệ, anh khẽ nâng gọng kính lên, dùng nửa bàn tay che đi đôi mắt đen sau tròng kính.
Trên môi người anh nở một nụ cười nhàn nhạt, nói đúng trọng tâm: “Thằng bé liên lạc với một mình em mà không báo cho bố mẹ và giáo viên biết. Người mà cậu nhóc tin tưởng nhất chính là người chị này đấy.”
Thịnh Tuệ nghe vậy cũng thấy không hợp lý, cô quả thực không thân thiết với Hứa Ngôn Trạch, cô ậm ờ nói: “Có lẽ thằng bé đến tuổi dậy thì nên hơi nổi loạn, muốn vào đại học sớm để thoát khỏi sự quản lý của cha mẹ và thầy cô. “
“Nếu thứ sáu em đi, đến lúc đó anh tiện đường ghé sang đón em.”
Chu Thời Dư thái độ lãnh đạm, tự nhiên đổi chủ đề: “Quán ăn* mới mở mà em nhắc đến lần trước nằm ngay đối diện quán cà phê, sau khi ăn tối ở đó, chúng ta có thể đi bộ đến công viên gần đấy để đi dạo, hoặc đến hiệu sách bên cạnh xem có cuốn sách tranh dạy học nào mà em cần không.””
(*)
Raw dùng 酒家 nghĩa là tiệm rượu nhé, nhưng mình để thành quán ăn, chương sau sẽ giải thích rõ hơn.
Giọng nói dịu dàng của anh gợi ý lịch trình, tuần này Thịnh Tuệ chỉ đi đến trường rồi về nhà và ngược lại, kế hoạch đi mua sắm vào thứ sáu cũng bị hủy bỏ vì bạn tốt của cô – Tiêu Mính phải tăng ca.
Đồ ăn ngon khiến người ta mải mê ăn mà quên đi những chuyện khác, Thịnh Tuệ cũng quên đi vụ giường chiếu, vui vẻ gật đầu: “Dạ, vừa lúc ra ngoài đi dạo luôn.”
Vừa dứt lời, cô nghe thấy người đàn ông đối diện mình đột nhiên thấp giọng cười khẽ.
Có lẽ là bởi vì hai người vừa mới thân mật, khi Thịnh Tuệ nhìn Chu Thời Dư, cô luôn cảm thấy anh dường như có hơi khác so với trước đây.
Bàn tay trái với nước da trắng lạnh của anh chống lên sườn mặt góc cạnh trông giống như vô tình nhưng không hiểu sao lại toát ra chút nét lười biếng, quyến rũ, gợi cảm.
Áo anh không cài nút trên cùng giống như khi ra đường, cổ áo để mở tùy tiện, lớp vải mỏng dính vào như giấy dán tường để lộ xương quai xanh, nếu nhìn sâu vào bên trong, có thể mơ hồ thấy dấu răng của Thịnh Tuệ cắn trả.
Rõ ràng lúc đó cô chỉ cắn anh thuần túy thôi, sao bây giờ lại giống như tán tỉnh đầy ám muội vậy.
Thịnh Tuệ đang có những suy nghĩ kỳ quái trong lòng, cô hồn nhiên không nhận ra ánh mắt mãnh liệt của cô lúc này lọt vào trong đôi mắt anh.
“Không phải để đi dạo đâu.”
Giọng nói dịu dàng của anh kéo những suy nghĩ sâu xa của cô quay lại, Thịnh Tuệ ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt chăm chú của Chu Thời Dư, cô bị nụ cười mỉm của anh làm cho xốn xang:
“Bé ngoan, đó là đi hẹn hò.”
–
Vì ba dượng Hứa Tự gai mắt Thịnh Tuệ nên đây là lần đầu tiên cô gặp riêng Hứa Ngôn Trạch.
Trong cuộc điện thoại tối hôm đó, cậu thiếu niên đưa ra lý do gặp mặt rất mơ hồ, tóm lại là: ngữ văn là môn “sở đoản” của cậu, cậu hy vọng Thịnh Tuệ có thể giúp đỡ mình.
Thịnh Tuệ nghe nhưng không hiểu.
Khoan nói đến chuyện tại sao không học bổ túc ngữ văn trong trường; Thịnh Tuệ đã tốt nghiệp nhiều năm, với các đề văn đại học đã quên sạch không sót lại tí gì, huống hồ phần Hứa Ngôn Trạch kém chỉ là phần viết chính tả thơ cổ, cái này chỉ cần học thuộc, đâu cần cô phải dạy?
Thái độ của cậu nhóc cương quyết ngang ngạnh, Thịnh Tuệ không còn cách nào khác là phải đến đúng giờ đã hẹn vì cô sợ cậu nhóc chạy lung tung.
Năm giờ chiều, xe cộ qua lại đông đúc, đường phố tấp nập người qua đường vội vã lướt qua nhau, có nhiều người dù họ bước đi vội vã nhưng trên môi vẫn cười tươi tắn, chắc là đang mong chờ cuối tuần sắp tới.
Đẩy cửa bước vào quán cà phê đông người, Thịnh Tuệ nhìn thấy bên cửa sổ có một chàng nam sinh cao gầy, bộ đồng phục cậu đang mặc được cởi khóa lười nhác.
Lúc này là giờ tan học nên có rất nhiều học sinh đi ngang qua, có không ít nữ sinh đi vào quán liếc nhìn Hứa Ngôn Trạch thì thầm, không giấu được tâm tư rạo rực của tuổi thanh xuân.
Nhưng đối với chuyện này, cậu chàng nhắm mắt làm ngơ.
Nhìn thấy Thịnh Tuệ ngồi xuống đối diện, ánh mắt Hứa Ngôn Trạch rơi vào sợi dây đỏ trên cổ tay trái của cô, vẻ mặt ghét bỏ mà nhướng mày: “Chiếc vòng tay lần trước em đưa cho chị đâu?”
Thịnh Tuệ vốn chưa mở món quà đắt tiền đó ra, cô nhàn nhạt đáp: “Ở nhà.”
“Ở nhà? Ở nhà nào?”
Hứa Ngôn Trạch uể oải dựa lưng vào ghế, vẻ mặt muốn nói lại thôi, cuối cùng bực bội nói: “Chị kết hôn với người đàn ông lần trước gặp ở bệnh viện thật đấy à? Chị thích anh ta hả?”
Thịnh Tuệ không thích bị tra hỏi như vậy nên cô lịch sự từ chối lời mời gọi món của người phục vụ, sau khi người phục vụ rời đi, cô nói thẳng: “Về chuyện em muốn học bổ túc ngữ văn, chị lực bất tòng tâm.”
Cô hơi dừng lại rồi tiếp tục: “Với cả, chuyện về lớp thiếu niên, em nên bàn bạc với ba em và cô giáo.”
“Tương lai của em có liên quan gì đến người khác chứ?”
Cậu thiếu niên phản nghịch liên tục cười khẩy, ngồi thẳng người dậy: “Hơn nữa, em không thích chị cứ xem em là một trẻ con đâu.”
Hứa Ngôn Trạch cao khoảng 1 mét 8, khi cậu ngồi xuống thì vẫn cao hơn Thịnh Tuệ một khúc, toàn thân toát ra nét ngây ngô xen lẫn liều lĩnh tựa như ‘nghé con mới sinh không sợ cọp’.
“Chị không xem em là trẻ con.”
Thịnh Tuệ đau đầu nghĩ, thanh thiếu niên ngày nay nổi loạn làm người khác khó mà lường được: “Chị chỉ là một người trưởng thành 27 tuổi đang giao tiếp bình thường với đứa em trai chưa đầy 16 tuổi thôi.”
Như chính Hứa Ngôn Trạch đã nói, cuộc sống của cậu không liên quan gì đến người khác, Thịnh Tuệ là người ngoài đương nhiên không có quyền cho cậu lời khuyên, cũng không thể chịu trách nhiệm cho cuộc sống của cậu.
Cả hai đang căng như dây đàn thì điện thoại trong tay Thịnh Tuệ rung lên, cô cúi đầu nhìn, đó là tin nhắn của Chu Thời Dư.
[Chu: Sắp đến rồi.]
Cô đang định trả lời tin nhắn, Hứa Ngôn Trạch ở đối diện đột nhiên đổi chủ đề: “… Sau lần cãi nhau trong điện thoại hôm đó, mẹ đã khóc rất lâu.”
“Sau đó, có mấy lần mẹ hỏi em là có phải mẹ đối xử với chị rất tệ không, vậy nên chị mới tùy tiện tìm ai đó để kết hôn như vậy.”
Thịnh Tuệ sửng sốt, cô chưa từng nghĩ trong lúc cô không biết, mẹ cô tự kiểm điểm bản thân như thế.
“Chuyện này chị sẽ tự nói với mẹ.” Cô kháng cự người khác can thiệp vào chuyện riêng của mình, đứng dậy muốn rời đi: “Chị đưa em về.”
“Vậy là,” Hứa Ngôn Trạch bướng bỉnh ngẩng đầu nhìn cô: “Chị nóng lòng muốn kết hôn là vì muốn thoát khỏi gia đình sao?”
Thịnh Tuệ dù có tốt tính đến đâu thì cũng có chút không kiên nhẫn, đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi: “Những chuyện này không liên quan gì đến em ——”
Cô còn chưa dứt lời thì trong khóe mắt đã thấy bóng người quen thuộc khiến Thịnh Tuệ ngưng không nói nửa câu sau.
Trong đám đông, người đàn ông đẩy cửa bước vào nổi bật như hạc giữa bầy gà, quanh người anh như mang theo ánh đèn sân khấu, ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.
Bộ vest đen đơn giản không che giấu được khí chất cao quý của hắn, vừa bước vào cửa Chu Thời Dư liền cụp mắt xuống, đôi chân dài không nheo mắt bước tới, cuối cùng dừng lại ở bên cạnh Thịnh Tuệ đang đứng dậy.
“Có vẻ như hai chị em đã nói chuyện xong.”
Cũng giống như lần trước, anh thản nhiên xem Hứa Ngôn Trạch ở bên cạnh cô như không khí, anh nhìn Thịnh Tuệ, cười nói: “Bữa tối đã được đặt bàn lúc bảy giờ, em có muốn đi dạo quanh đó không?”
Tính thêm lần ở bệnh viện, Hứa Ngôn Trạch nhiều lần bị ngó lơ nên vẻ mặt trở nên u ám, cậu đập tay xuống bàn làm người khác chú ý, lạnh lùng nói:
“Anh là ai?”
Thịnh Tuệ nhíu mày muốn lên tiếng thì bỗng thấy Chu Thời Dư đứng trên cao nhìn xuống, hơi hơi mỉm cười: “Anh là ai không quan trọng.”
Giọng điệu của anh ôn hòa và lịch sự, hoàn toàn khác với Hứa Ngôn Trạch: “Em chỉ cần nhớ thật kỹ, anh là chồng của cô ấy.”
Hứa Ngôn Trạch nhích người đứng dậy: “Anh!”
“Hứa Ngôn Trạch, đừng gây ồn.”
Lần đầu tiên cô gọi đầy đủ tên em trai mình ở nơi công cộng. Thịnh Tuệ lấy điện thoại di động ra gọi cho Vu Tuyết Mai trước mặt Hứa Ngôn Trạch, sau khi nghe thấy đường dây bận, cô gửi tin nhắn.
Chỉ trong vòng hai ba phút, cô đã sắp xếp mọi thứ dứt khoát và gọn gàng, vì lý do an toàn, cô đề nghị đưa Hứa Ngôn Trạch về nhà.
Cậu chàng mới đầu xị mặt từ chối, Thịnh Tuệ định thuyết phục thì Chu Thời Dư ở bên cạnh lại thản nhiên nói: “Vậy cũng tốt, như thế sẽ không làm trì hoãn việc hẹn hò của hai chúng ta.” Lúc này Hứa Ngôn Trạch mới đổi ý.
Quán cà phê cách nhà họ Hứa rất gần, đi qua mấy con hẻm là đã đến, Chu Thời Dư lái xe đến đây nhưng vì anh không tìm được chỗ đậu xe nên ba người chọn cách đi bộ.
Vu Tuyết Mai đã nhận được tin nhắn, bà đứng sẵn dưới lầu cho bọn họ.
Nửa tháng không gặp, khi gặp lại mẹ Thịnh Tuệ cảm thấy như đã trôi qua mấy đời.
Đi từ đằng xa, ánh mắt đầu tiên của bà đầy sự quan tâm dừng trên người Hứa Ngôn Trạch, trong lòng cô cũng chẳng mảy may gợn sóng.
Mối ràng buộc mà cô đã từng kéo thật chặt không chịu buông ra giờ đây dường như chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Không phải là bị ép buộc phải cảm thấy thoải mái khi ‘cầu mà không được’, mà là sau khi cô chủ động buông bỏ, cô bỗng phát hiện hóa ra mình đã thông suốt hơn.
So với tâm trạng có sự biến đổi nho nhỏ của cô, tâm trạng khó xử rối bời của Vu Tuyết Mai có thể thấy bằng mắt thường.
Đặc biệt là khi bà ấy nhìn thấy Thịnh Tuệ và Chu Thời Dư đến đây cùng nhau, người phụ nữ trung niên thường ngày mạnh mẽ nay cảm thấy có hơi mất tự nhiên, vẫn không chịu nhượng bộ:
“Mẹ còn tưởng sau khi con kết hôn thì sẽ không bao giờ liên lạc với mẹ con nữa chứ.”
“Mẹ là mẹ của con, con sẽ không đối xử với mẹ như thế.”
Thịnh Tuệ nhớ tới lời nói đanh như thép của Vu Tuyết Mai dành cho Chu Thời Dư trong cuộc điện thoại ở bãi biển đêm đó, cô theo bản năng nghiêng người che trước mặt anh, nghiêm túc nói:
“Nhưng điều kiện tiên quyết là mẹ phải dành đủ sự tôn trọng cho chồng con.”
Vu Tuyết Mai đã quen với việc con gái luôn vâng lời nhưng bây giờ nó lại bác bỏ ý kiến của mình, bà cao giọng: “Con kết hôn mới có mấy ngày, làm sao biết được người ta là người như thế nào, con nóng lòng chìa khuỷu tay ra ngoài như thế à?”
(*)
Chìa khuỷu tay ra ngoài: suy nghĩ cho quyền lợi của người khác chứ không phải cho người nhà.
“Mẹ là mẹ con, trên đời này ai cũng có thể làm hại con nhưng mẹ thì không. Mẹ không đồng ý để con kết hôn tùy tiện, chẳng phải là vì lợi ích của con à?”
“Con không kết hôn tùy tiện, chồng con cũng vậy.”
Tiếng mẹ cô cao giọng cứ vang lên bên tai, song Thịnh Tuệ lại nghĩ rằng con người là sinh vật có cảm xúc, sự thiên vị về mặt cảm xúc là điều khó tránh khỏi.
Giống như để Vu Tuyết Mai lựa chọn giữa cô và Hứa Ngôn Trạch vậy; ban đầu cán cân cảm xúc của cô giữa mẹ và chồng là cân bằng, nhưng từ lâu nó đã lặng lẽ nghiêng về phía Chu Thời Dư.
Cô bình tĩnh nhìn mẹ mình đang tức giận rồi nói với tông giọng nhàn nhạt: “Con không mong đợi mẹ sẽ chúc phúc cho con, hy vọng mẹ sẽ không phán xét cuộc hôn nhân của con sẽ gặp thất bại, mẹ đừng nghi ngờ kết tội khi không có bằng chứng.”
Bốn mắt nhìn nhau, cô quyết định nói: “Chồng con không có trách nhiệm và cũng không cần phải chấp nhận việc mẹ hạ thấp nhân cách của anh ấy”.
Suốt cả quá trình, Chu Thời Dư chỉ lặng lẽ đứng sau Thịnh Tuệ.
Anh rủ mắt, không nói một lời mà thu vào mắt mình tất cả biểu cảm, cử động của cô, thậm chí cả hơi thở phập phồng khi cô xúc động.
Tính cách mềm mại và tinh tế của Thịnh Tuệ đôi khi khiến anh lo lắng.
Không biết có phải vì hồi nhỏ cô hay bị đánh hay không, nhưng mỗi khi có chuyện xảy ra, phản ứng đầu tiên của Thịnh Tuệ luôn là vâng lời mỉm cười và tránh né, cố gắng giảm thiểu xung đột nhất có thể.
Vì thế, cô sẽ theo bản năng mà nhẫn nhịn cảm xúc khó chịu của mình, thà rằng đồng ý những yêu cầu vô lý của đối phương để tránh tranh chấp, thậm chí sau chuyện không vui đó cô sẽ bắt đầu tự kiểm điểm chính mình.
Chu Thời Dư tin rằng Thịnh Tuệ lựa chọn thỏa hiệp trong mọi chuyện không phải vì cô không hiểu được ác ý chủ quan hay vô ý xung quanh cô, mà vì những kinh nghiệm trong quá trình cô trưởng thành làm cô chưa học được cách chung sống với ác ý và tổn thương.
Kết quả là, sự né tránh và nhẫn nhịn trở thành cơ chế tự bảo vệ mà cô thành thạo nhất.
Theo câu nói phổ biến hiện nay đó là, theo góc nhìn của Chu Thời Dư, ngay cả khi cô đối mặt với anh theo tư cách là chồng của cô, Thịnh Tuệ có tính cách “lấy lòng”.
Dù vậy, giờ đây cô vẫn chọn đứng trước mặt mẹ mình và lên tiếng bảo vệ anh.
Cô dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đủ kiên quyết để nói với đối phương rằng bà ấy cần dành sự tôn trọng cho chồng cô.
Hoàng hôn buông xuống, nắng chiều dần tan (*), mây tầng tầng lớp lớp nhuộm màu đỏ cam, Chu Thời Dư rủ mắt nhìn Thịnh Tuệ kém hơn anh nửa cái đầu vẫn đang đứng trước che chắn cho mình, anh thầm nghĩ làm sao để cảm xúc không bộc lộ lên trên mặt.
(*)
Câu gốc là 餘暉落盡暮晚霞, thể hiện sự ngắn ngủi và quý giá của những điều tươi đẹp, đồng thời cũng có ý chỉ mọi người nên trân trọng những khoảnh khắc đáng giá.
Cô và Vu Tuyết Mai kết thúc cuộc gặp mặt không mấy vui vẻ, mãi cho đến khi bà ấy cùng con trai đi lên lầu và biến mất trong tầm mắt, anh hùng giao chiến từ nãy đến giờ mới xoay người quay lại.
Dáng cô cao gầy mảnh khảnh đứng trước mặt anh, ngẩng đầu lên, đôi mắt vẫn còn hơi đỏ vì trận khắc khẩu với mẹ.
Chu Thời Dư đưa tay ra nắm lấy tay cô: “Đi bộ đến nhà hàng phải mất 15 phút, em có muốn đi bộ đến đó không?”
Bị anh cứ nhìn chăm chú lại còn cười khúc khích, Thịnh Tuệ thật sự không hiểu sao lại có người bị mắng mà trông vui vẻ đến thế.
Cô ngoan ngoãn đưa tay ra, khó hiểu nhìn anh: “Sao anh lại cười?”
“Bởi vì anh có thể kết hôn với em.”
Gió chiều mang theo hơi lạnh thổi qua mặt anh, Chu Thời Dư nắm lấy tay cô đút vào túi, anh nhìn cây xanh trước mặt xanh um tươi tốt trong mùa xuân mới, đôi mắt đen ngập tràn sự dịu dàng.
“Hơn nữa, vợ của anh rất nghiêm túc yêu quý và bảo vệ anh.”
Hai người nắm tay nhau bước đi trong ánh hoàng hôn, thong thả bước đi ngược dòng người.
Trước đây Thịnh Tuệ không thích đi ngược chiều với đám đông, cô luôn cảm thấy mình sẽ bị đám đông đang lao tới xô đẩy, mỗi lần đi ngang qua sẽ bị mọi người liếc nhìn.
Nhưng những cảm giác khó chịu mờ nhạt này dường như tan biến vì có sự hiện diện của một người khác đang đi bên cạnh cô.
Đi trên nền gạch đỏ, Thịnh Tuệ nhìn mặt cỏ của công viên tươi vui và sôi động cách đó không xa.
Có vẻ hôm nay tổ chức lễ tiệc gì đó, với tiếng nhạc du dương thổi trong gió, trong không gian rộng rãi có rất nhiều trẻ em và các cặp đôi trẻ đang vui chơi nhảy múa.
Thịnh Tuệ cười nhìn đám người đang vui đùa, trong lòng có chút hâm mộ, cô nhẹ giọng nói: “Sở dĩ hôm nay em có thể nói ra những lời đó, không phải là vì em dũng cảm đâu.”
“Mà là vì đằng sau em có anh.”
Người đàn ông đang đi bên cạnh cô hơi khựng lại.
Thịnh Tuệ cũng dừng lại theo, cô nghiêng người, ngẩng đầu mỉm cười với anh: “Bởi vì em biết anh sẽ bảo vệ em, nên có rất nhiều chuyện không làm em thấy sợ hãi nữa.”
Ánh hoàng hôn màu đỏ cam chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp của cô, Chu Thời Dư nhìn sâu vào đôi mắt sáng long lanh của cô, trong mắt cô chứa chan ý cười, anh nghe cô nói rõ ràng từng chữ:
“Chu Thời Dư, em đã nói cho anh biết chưa?”
“Nhờ có anh, lần đầu tiên trong hai mươi bảy năm qua em mới chính thức có được sự tự tin và cảm giác an toàn.”
Nhịp tim như sấm nổ chói tai như thể trong giây tiếp theo nó sẽ làm lồng ngực anh nổ tung tan tác.
Anh muốn hôn cô, nhưng ngay cả một nụ hôn sâu cũng không thể làm dịu đi cơn sóng cuộn trào dữ dội chỉ mình anh biết.
Mà người phụ nữ gây ra cơn sóng to gió lớn này hoàn toàn không hề hay biết, sau khi mỉm cười, cô lại nhìn quảng trường ồn ào trước mặt, đôi mắt trong veo của cô như phản chiếu khuôn mặt tươi cười của những người ở đằng đó.
Yết hầu anh trượt lên xuống, Chu Thời Dư kìm nén phản ứng trong lòng, anh dùng chất giọng trầm dịu dàng hỏi cô: “Em muốn đi không?”
Thịnh Tuệ nghe không rõ, quay đầu lại nhìn anh: “Dạ?”
Nâng bàn tay phải trắng nõn mềm mại của cô lên, Chu Thời Dư cúi đầu hôn lên mu bàn tay của cô. Anh đã từng hỏi thăm bộ phim Thịnh Tuệ thường hay xem hồi cô học đại học, nghĩ tới lời thoại trong bộ phim đó, Chu Thời Dư ý cười nhàn nhạt:
“Can i take you to the dance?”
【Anh có thể khiêu vũ cùng em không? 】
Bộ phim có tên là “Love, Rosie”, ở trong nước không thịnh hành bộ phim này.
Nhưng không sao cả, cô nghe chắc chắn sẽ hiểu được.
Quả nhiên, sau khi lời nói vừa dứt, trong mắt Thịnh Tuệ đầu tiên hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó là một nụ cười tươi tắn sinh động.
Cô gật đầu, chủ động đến gần, nhón chân ghé vào tai Chu Thời Dư, trong giai điệu vui tươi dễ nghe, cô nhẹ nhàng đáp lại anh:
“Better late than never”
【Thà muộn còn hơn không.】
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.