Chương 7
Đồng Tranh
21/03/2013
Rương hành lý chợt rơi xuống đất, Chương Thanh Mĩ khiếp sợ nhìn hình ảnh trước mặt dường như đang gặp quỷ.
Bà chắc chắn không vào nhầm nhà, trong phòng mọi vật đều như cũ tất cả đều là cảnh bà quen thuộc ngoại trừ một người, trừ người thanh niên kia không nên tồn tại ở đây, cũng chính là người đàn ông xấu xa đang được tiểu nữ nhi đáng yêu của bà ôm vào trong ngực kia.
Ở trong nhà này đàn ông là loại sinh vật không nên tồn tại, huống chi là một người đàn ông xấu xa làm cho tiểu nữ nhi của bà ôm vào trong ngực….. Cằm của Chương Thanh Mĩ suýt chút nữa rớt xuống dưới đất luôn, tại vì thời điểm ‘người đàn ông xấu xa’ đang ôm ấp nằm trong lòng của tiểu nữ nhi kia nghe thấy tiếng động nên quay đầu nhìn.
Là Vân Thâm!
Ôm Tiểu Trư của bà không để…..
Dĩ nhiên là Vân Thâm? Kia là Vân Thâm?!
“Mẹ?” Chu Thiện Chi giật mình nhìn đến mẫu thân đại nhân đang đứng lặng. “Mẹ làm sao có thể ở đây?”
“Mẹ vì sao không thể ở đây?” Chương Thanh Mĩ có cảm giác bị người thân che dấu chẳng hay biết làm trong lòng bà không khó hiểu từ đâu có một cỗ tức giận, nói: “Nơi này là nhà của mẹ, mẹ thích đứng ở ngay tại đây, không được sao?”
“Không phải, ý của con là vào lúc này không phải mẹ hẳn đang ở trên du thuyền sao?” Chu Thiện Chi vì thế mới kinh ngạc.
“Mẹ cảm thấy ngồi thuyền thực nhàm chán, nửa đường khi thuyền cập bến liền bỏ đoàn du lịch trở về không được sao?” Chương Thanh Mĩ hỏi lại trong cơn tức giận rất mạnh mẽ.
“Mẹ cứ như vậy lén đi giờ đi nửa đường rồi đã trở lại thế này sao?” Chu Thiện Chi há hốc mồm.
“Như thế nào, không được sao?” Chương Thanh Mĩ càng nghĩ càng giận.
Chuyến du lịch lần này trên chiếc du thuyền trong truyền thuyết hoàn toàn không giống như bà tưởng tượng, mấy ngày đầu coi như còn mới mẻ, nhưng bà là người thường hay chạy ngược xuôi bôn bả với công việc giờ chỉ hoạt động trong một không gian cố định, rồi khi nhìn cảnh sắc bên ngoài thì ngoài biển ra vẫn là biển, cuộc sống như vậy sau vài ngày sau thật muốn làm bà buồn chết được.
Nếu không nắm bắt được cơ hội thừa dịp thuyền ngừng tại cảng để tiếp tế tiếp viện và cho lữ khách rời thuyền chụp ảnh mà lúc ấy chạy lấy người, bà cũng không dám tưởng tượng nếu tiếp tục ở lại thuyền bồng bềnh trên đại dương suốt mười lăm ngày nữa thì bà sẽ biến thành thế nào.
“Rất chán du ngoạn sao?” Chu Thiện Chi xem xét sắc mặt mẫu thân, phải hỏi cẩn thận, thật cẩn thận.
“Có cảm giác thực lãng phí thời gian, nhưng còn kém xa nỗi đau lòng của mẹ hiện tại.” Vẻ mặt Chương Thanh Mĩ thật đúng là vô cùng đau đớn.
“A?”
“Mẹ tự nhận đầu óc cởi mở, cho tới bây giờ cũng chưa phản đối chuyện các con yêu đương lần nào a!”
“Cái gì a mẹ?”
“Cho dù đối tượng là người cùng trong ngành giải trí làm cho mẹ không phải thực sự có thể chấp nhận, nhưng mẹ cũng sẽ thử đi.....” Chương Thanh Mĩ bị nữ nhi tự sắp xếp lừa dối bà nên có cảm giác thực bi thương, chỉ có thể buồn buồn nói: “Mẹ làm mẹ thực thất bại như vậy sao? Vì sao cái gì con cũng không nói với mẹ? Nếu hôm nay mẹ không thấy tận mắt, con còn muốn giấu giếm mẹ tới khi nào?”
Thật sự là muốn chết!
Chu Thiện Chi đến lúc này đã tỉnh táo chút mới thấy tư thế của nàng cùng Phó Vân Thâm quá mức ái muội, tay chân nàng luống cuống quả muốn đẩy Phó Vân Thâm ra nhưng cậu tựa như đang đối nghịch cùng nàng nên dù nói gì cũng không chịu buông tay ra.
“Thâm ca.....” Thấy vẻ mặt cậu bướng bỉnh làm Chu Thiện Chi cảm thấy thất bại, chuyển ánh mắt nhìn mẹ bắt đầu lớn tiếng kêu oan: “Mẹ! Mẹ hiểu lầm rồi!”
Tại đây vận mệnh càng làm trái lại ý muốn của nàng, dường như ngại nàng không đủ việc, không đủ khốn quẫn nên tiếng chuông điện thoại như muốn đòi mạng nàng mà vang lên.....
“Mẹ tận mắt thấy, còn có thể hiểu lầm sao?” Chương Thanh Mĩ hướng sự chú ý đến nữ nhi, không có tâm tình đi quan tâm tới điện thoại.
“Tuy rằng mẹ nhìn thấy như vậy nhưng kỳ thật chuyện không phải như vậy, chuyện này thực sự có nguyên nhân khác.” Tiếng chuông điện thoại ầm ỹ kêu, Chu Thiện Chi muốn giải thích nhưng nói xong lời cuối cùng nàng cũng không biết chính mình đang nói cái gì.
Bởi vì không có người tiếp điện thoại, phần ghi âm điện thoại kỳ quái của Chu gia tự động bật.....
“Uy?”
“Uy? Tiểu Trư à, mình gọi tìm bạn.”
“Xin hỏi tìm ai?”
“Giờ mình có ngu ngốc như vậy sao? Chuyện như thế này sẽ không xảy ra lần thứ hai đâu.”
“Không có ở nhà.”
“Không cần lừa dối, mình biết bạn ở nhà, đây là phần ghi âm điện thoại của nhà bạn.”
“Tôi cũng không có ở nhà.”
“Không phải mình nói nhiều nhưng phần ghi âm điện thoại nhà bạn thật sự là rất ngu ngốc.”
“Trên cơ bản là không có ai ở nhà.”
“Tốt lắm, mau tiếp điện thoại, mình cũng bề bộn nhiều việc nha.”
“Cho nên đây là phần ghi âm của điện thoại, xin hãy đợi sau tiếng tít hãy…..”
“Thật hay giả, bạn thực không ở nhà nha? Được rồi, được rồi, nhanh chút nhanh chút vậy mình nhắn lại là được chứ gì.”
Người bên đầu dây điện thoại kia lầm bầm lầu bầu thật sự khoái hoạt, mỗi từ mỗi câu đều nghe rõ qua đường truyền phát ra loa ngoài, người đó vẫn đợi một tiếng tít kia, người đó không ngừng màn lầm bầm lầu bầu bắt đầu ghi âm để tin nhắn cho nàng, “nhắn lại” -
“Tiểu Trư, là mình, bạn muốn mình hỏi thăm chuyện kia đã có kết quả rồi, người mà bạn 'thầm mến' kia a, cậu ấy chắc chắn tham gia họp mặt bạn đồng khóa, chi tiết thì lần khác nói chuyện sau, trước tiên cầu chúc bạn giảm béo thành công, bye!”
Thầm mến?
Giảm béo?
Hai chữ mấu chốt quan trọng này vừa nhanh vừa nặng đánh mạnh vào tâm tư tình cảm, làm cho có người muốn thất điên bát đảo.
Hóa ra nàng muốn giảm béo mệt nhọc như thế, hết thảy đơn giản là vì..... Nàng có người trong mộng?
***
“Hãn Vĩ, em thích anh.” Cô gái e lệ trong ánh nắng cũng dũng cảm thổ lộ xong.
“Uyển Đình?” Người bị cáo là một người thanh niên mặc áo trắng đầy vẻ nam tính, rõ ràng đang khiếp sợ.
“Em biết anh thích tỉ tỉ..... Vì sao? Vì sao là tỉ ấy?” Cô gái bất lực khóc bi thương, lên án: “Rõ ràng là em quen biết anh trước, em vẫn luôn thích anh, tình yêu với anh cũng không hề ít hơn tỉ tỉ, vì sao người anh lựa chọn là tỉ.....”
“Anh.....” Nam nhân còn chưa hoàn hồn nổi vẫn trong nỗi khiếp sợ, không thể trả lời vấn đề này.
“Hãn Vĩ, em yêu anh, thật sự thực yêu thực yêu anh, anh có thể cho em một cơ hội được không.....”
“Không được!” Nam nhân đó chối từ thẳng lời với cô gái, quả quyết nói: “Tuyệt đối không được, vì Uyển Đình, thực xin lỗi.”
“Vì sao?” Nước mắt cô gái chảy ròng ròng, vẻ mặt không hiểu. “Tỉ tỉ của em đã chết, em yêu anh chưa bao giờ ít hơn tỉ, vì sao anh không thể cho em một cơ hội.....”
Tắt!
Chẳng qua là tiếp theo ấn một nút, hình ảnh phim tình cảm bi kịch làm cho người ta cảm thấy ghê cũng dừng ngưng lại như vậy, đối diện với màn hình tivi đã biến thành màu đen mà vẻ mặt của Phó Vân Thâm nếu nói là có chút đăm chiêu, thì không bằng nên chân thật nói là trống rỗng.
Dịch Thiểu Điển cực kỳ khẩn trương nhìn cậu, không biết cậu lúc này rốt cuộc làm sao vậy.
Kỳ thật Dịch Thiểu Điển không nghĩ tố chất thần kinh như vậy sẽ không có việc gì phải cần khẩn trương, nhưng người trước mắt từng cố ý biến mất không thấy tăm hơi, không nói gì đã nháo loạn mất tích, hơn nữa lần nháo loạn đầu tiên này thời gian lại dài đến hơn nửa tháng.
Tuy rằng người cuối cùng đã trở về..... Phương thức xuất quỷ nhập thần giống trước!
Nói đến đây Dịch Thiểu Điển thực sự thấy bất lực.
Ngay khi hắn điên đầu phiền não sắp rụng hết cả tóc vì vị tiểu lão đệ bốc hơi khỏi nhân gian này, đại gia của hắn lại không báo động trước nên khi hắn mở cửa nhà ra thì giật mình, cậu lại làm như không thấy hắn rồi không buồn hé răng mà cứ như vậy thẳng tiến, thẳng tiến đi vào nhà, làm cho hắn thiếu chút nữa nghĩ hắn gặp quỷ.
Dù sao truyền thuyết trong dân gian có truyện về những người vì ngoài ý muốn hoặc do nhiều nguyên nhân khác nhau mà chết đầu đường xó chợ thì đêm thứ bẩy linh hồn đó sẽ về nhà để kêu oan gì đó.
Loại truyện này nghe đồn có rất nhiều, chỉ cần đứng ở ngã tư đường cái mở to miệng hỏi thì chắc chắn trong mười thì có đến tám người có thể nói cho nghe truyện này, nào là ông của lớp trưởng, bà nội của bạn bè, chị họ của bạn học hay bất cứ người nào, ai ai ai cũng sẽ vanh vách thuyết giảng về mấy truyện như thế này, sao lại như vậy, tiếp theo sẽ như thế nào, rồi nên làm như thế nào.
Bởi vì truyền thuyết dân gian về loại này nhiều lắm, hơn nữa tiểu lão đệ này đã mất tích không rõ hành tung, không biết sống chết ra sao, ngay khi cậu tiến vào nhà lại có bộ dạng như cái xác chết không thèm nhìn ai cả.
Lúc đó không thể trách hắn liền nhất thời hiểu lầm, người đương nhiên run lạnh vài cái.
Dĩ nhiên vấn đề có thể làm cho Dịch Thiểu Điển đến bây giờ vẫn còn phải hao tổn tinh thần, lao tâm khổ tứ thì sẽ không chỉ mỗi việc cậu mất tích nay đã thần bí trở về.
Không nói cái gì, cậu trước kia chính là luôn luôn tốt tốt ổn ổn lắm!
Từ năm tháng hắn mang theo tiểu lão đệ với nghệ danh ‘Vân Thâm’ này xuất hiện đến nay đã quá mười hai năm nhưng vị siêu sao thiên vương trong mắt người ngoài này luôn ít lời thế! Mà cậu một lần cũng không có xem mấy thứ này! Làm xong việc thì cậu không hề tốn thời gian cùng tinh thần xem những tác phẩm của mình kể cả phim cậu đóng.
Nhưng tận mắt thấy hiện tại cậu xem cái gì đây?
Người luôn chẳng xem tác phẩm của chính mình này giờ đang chẳng những nhìn, mà ba ngày nay còn luôn nhìn, chọn chọn mấy bộ phim nhưng bộ nào cũng đều là tình cảm sướt mướt, tình yêu tình đương lăng nhăng, sau đó một mình cậu xem phim mà mặt nhăn mày nhíu.
Này.....
Đối với hành vi cổ quái của cậu, Dịch Thiểu Điển thật sự rất muốn hỏi một chút khi cậu nháo loạn mất tích rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Dịch ca.” Người im lặng đã ba ngày nay bỗng nhiên mở miệng.
“Ái.” Vẻ mặt thân thiện, hắn chạy vội chạy nhanh tới trước mặt cậu đợi lệnh.
“Hỏi anh nha.....”
“Được, cho cậu hỏi.”
“.....” Người kia trầm mặc, dù đã thể hiện có vấn đề muốn hỏi mà đôi mắt u buồn quý tộc thâm thúy hiện lên chút sắc màu lạnh rồi cậu thở dài một hơi.
“Không sao đâu, cậu hỏi đi, có vần đề gì cứ hỏi.” Dịch Thiểu Điển cơ hồ muốn khẩn cầu cậu hỏi ra miệng chuyện gì đi.
“Chúng ta.....” Phó Vân Thâm suy nghĩ một lát nên nói câu gì, cuối cùng mới mở miệng: “Nhận không ít kịch bản phim tình yêu.”
“Đúng vậy, loại này lừa đảo để kiếm tiền thôi!” Dịch Thiểu Điển không hề nghĩ ngợi liền trả lời.
“Mấy nhân vật này nếu không phải cùng yêu thương nhau, thì cũng chính là được người khác yêu làm cho thầm cảm mến lại người đó.”
“Đương nhiên.” Vẻ mặt Dịch Thiểu Điển đắc ý. “Bởi vì cậu là nam nhân vật chính thôi, nhiều cảnh tình cảm mới thu hút người xem, cho nên cảnh cậu được thầm mến là không thể thiếu được, như vậy mới phát triển nhiều không gian tình yêu lãng mạn.”
“Như vậy chuyện em thầm mền người khác trước thì đâu?” Vẻ mặt Phó Vân Thâm chân thật, hỏi.
“Cái gì?” Dịch Thiểu Điển không hiểu vấn đề của cậu.
“Cảnh em thầm mền người khác, em không có một chút ấn tượng nào.” Nhìn nhìn xem xem suốt ba ngày, Phó Vân Thâm vẫn suy nghĩ bức thiết giải thích về tâm tình thầm mến, cậu cảm giác sâu sắc được chút buồn khổ.
Chu Thiện Chi có người trong mộng, tin tức này làm cậu chấn động.
Cậu không rõ vì sao, chỉ biết việc này cứ như có dao đâm vào ngực cậu làm cho cậu không thấy khỏe, cậu cảm thấy tương lai xa xa phía trước càng mờ mịt.
Bởi vậy khi Chương Thanh Mĩ không phân tốt xấu đã đẩy cậu ra khỏi cửa, thét lên ra lệnh cậu rời khỏi Chu gia, cậu cũng không còn tâm tình thốt ra lời ly biệt gì mà cảm thấy mù mịt, cậu muốn tìm một chỗ, một không gian nào đó để tự hỏi chính mình.
Lập tức! Hỏa tốc! Chính là về trước cửa nhà, muốn nhanh nhanh biết rõ ràng rốt cuộc cảm giác thầm mến là gì? Để nhanh tiến thêm một bước mà biết vì sao Tiểu Trư - nàng thầm mến, thích một người khác?
“Dịch ca, sao tất cả đều không có tình tiết em thầm mến những người khác?” Cậu thực rất buồn rầu bởi vì cậu bức thiết muốn tiến thêm một bước để hiểu tâm tình vụng trộm thích ai đó, muốn biết Tiểu Trư vì sao lại đi thích nam nhân khác.
“.....” Dịch Thiểu Điển hoang mang nhìn người trước mắt hắn, tuy rằng người ấy dường như vừa hỏi cái gì đó, nhưng hắn chỉ cảm thấy trong đầu đầy những dấu chấm hỏi bay qua bay lại.
Kết quả là người bình thường rất ít phát ra tiếng kia chẳng những hỏi vấn đề quái lạ, vấn đề khó hiểu vẫn theo nhau mà đến -
“Dịch ca, tâm tình thầm mến rốt cuộc như thế nào?”
“Sao lại đột nhiên hỏi chuyện này?” Cũng không phải ảo giác, Dịch Thiểu Điển càng ngày càng không rõ tiểu lão đệ trước mắt rốt cuộc là muốn hỏi cái gì.
“Em muốn biết tâm tình thầm mền một người.”
“Tâm tình..... Thầm mến một người?” Giống như con vẹt lặp lại câu nói này, biểu tình Dịch Thiểu Điển có vẻ vặn vẹo chút chút, tất cả đơn giản là một lời kỳ diệu lạ lùng này.
Cậu nghĩ lầm người kia không hiểu, Phó Vân Thâm đổi phương thức hỏi: “Bằng không, có thể nói cho em biết muốn làm cách nào mới có thể khiến một người không thầm mến một người khác nữa?”
Dịch Thiểu Điển nhìn cậu, dùng hết sức lực nhìn cậu.....
“Dịch ca?”
Không có câu thứ hai, Dịch Thiểu Điển lấy ra điện thoại.
Tình huống trước mắt quá mức quỷ dị, hắn không có biện pháp gì, thực sự không có cách nào.
Cho nên lúc này cần tìngười cứu trợ!
***
“Ngạc Ngạc, con đoán xem sau khi chúng ta trở về thì Tiểu Trư hết giận không?”
Bởi vì không dám đối mặt với sự thật, Chương Thanh Mĩ lấy danh nghĩa ‘mua thêm trang phục biểu diễn’ để theo đến Đông Kinh (Nhật Bản), tuy rằng người xưa có lý luận rằng trong ba mươi sáu kế, kế chuồn là thượng sách nhưng trong lòng bà vẫn canh cánh việc này không bỏ xuống được.
“Tuy rằng ngày đó Tiểu Trư chưa nói cái gì nhưng mẹ biết Tiểu Trư tức giận, rất tức giận, cực tức giận.” Ngồi trong phòng tiếp khách quý mà thờ dài, Chương Thanh Mĩ lần đầu tiên cảm nhận được tâm tình người mẹ khi thấy con đã lớn khôn, không khỏi lo buồn.
“Chứ biết làm sao.” Chu Ngạc Chi thừa dịp nhà tạo hình đang đi chọn quần áo, chị ở phòng VIP chờ đợi nên lục túi hành lý bên người, vừa chọn đồ ăn vặt vừa nói đến chuyện không liên quan tới mình có chút theo kiểu nói mát nói mẻ. “Ai bảo mẹ ngày đó không có việc gì mà nổi xung điên cuồng lên, không phân tốt xấu nói Tiểu Trư trộm nam nhân, thế thật oan uổng, còn không lễ nghĩa khi nhanh nhanh gấp gấp đem Thâm ca bỏ ra ngoài đường.”
“Mẹ đâu biết chuyện xảy ra trong thời gian mẹ không có nhà, các con cũng không có người nào nói cho mẹ biết, đâu nói trong nhà có thêm Vân Thâm ở cùng.” Chương Thanh Mĩ giờ cũng biết thực oan uổng, vội thanh minh: “Mẹ vừa vào cửa liền thấy hai đứa nó dán sát nhau nói chuyện, hình ảnh đó thoạt nhìn chính là anh anh em em, mẹ đương nhiên hiểu lầm rồi.”
“Aiz da, đối tượng là Thâm ca nha!” Chu Ngạc Chi lấy ra túi bánh (hình) sò, thốt ra một câu: “Cho dù bọn họ thực sự có gì, chúng ta cũng không chịu thiệt.”
Một câu nói vô tâm làm cho Chương Thanh Mĩ sửng sốt, rất sửng sốt như bị xúc động mạnh.
“Huống chi bọn họ vốn không có gì.” Chu Ngạc Chi mở túi bánh sò nhưng không quên chức trách người chị làm sáng tỏ một phen chuyện của em gái. “Mẹ cũng không phải không biết Tiểu Trư kỳ thật thích chăm sóc người khác, mà thấy Thâm ca thì Tiểu Trư có cảm giác anh là một người cần chăm sóc, cũng khó trách Tiểu Trư sẽ có vẻ chiếu cố anh ấy a!”
“Cũng đúng, nếu đối tượng là Vân Thâm, chúng ta coi như được lợi ăn theo không hết, ngoài việc mấy năm nay kiếm được khá nhiều tiền, nhân phẩm của anh ta hình như cũng không tồi…..” Nghĩ về lời kia, Chương Thanh Mĩ lầm bầm nói.
“Hẳn là không lầm đâu?” Chu Ngạc Chi cười khanh khách rồi cắn một miếng bánh, đầy mồm đầy miệng vẫn phụ họa dù nói không rõ: “Từ khi anh ấy xuất hiện trước công chúng tới giờ, nhiều năm như vậy trước mắt đều không có nghe qua lời đồn không tốt về anh hay chẳng nghe thấy dù chỉ một chuyện tình cảm lăng nhăng nháo loạn, mọi người phong cho anh ấy là thần tượng vạn năm trong những nam nhân mà!”
“Không có nghe thấy yêu đương lăng nhăng….. nếu chẳng may anh ta là gay (đồng tính nam) thì sao?” Chương Thanh Mĩ nhịn không được mà moi móc tật xấu.
“Mẹ làm ơn.” Phun ra vụn bánh trong miệng, Chu Ngạc Chi hơi giận. “Cho dù là gay, cũng phải hơn mấy kẻ thay người yêu như thay áo không biết bao nhiêu cho xuể là được rồi?”
“Con đừng nói hươu nói vượn, gay chỉ yêu đàn ông, không thể cho Tiểu Trư hạnh phúc được, còn có chỗ nào tốt chứ? Nhưng mà…..” Chợt nghĩ về người kia chưa bao giờ nghe thấy thầm mến ai, vẻ mặt Chương Thanh Mĩ lộ chút ưu tư, nói thẳng: “Tiểu Trư….. Tiểu Trư có phải không thích chúng ta hay không? Vì sao trước kia cũng chưa nghe Tiểu Trư nói qua chuyện này?”
Mặc dù cũng nghi ngờ giống thế, kể cả suy bụng ta ra bụng người thì nghi ngờ của Chu Ngạc Chi đã tiêu tan rất nhiều so với mẹ của chị, nói: “Cô gái nào mới lớn cũng luôn có chút bí mật không muốn cho người trong nhà biết mà mẹ.”
Lời tuy thế nhưng Chương Thanh Mĩ vẫn lo lắng lắm!
“Mẹ đừng lo.” Chu Ngạc Chi an ủi mẹ, nói thêm: “Con đã nhờ bạn hỏi giúp con chuyện này rồi.”
“Ai?”
“Hỏi A Quế a, bạn cùng học trung học với con, em họ (biểu muội) của bạn ấy cùng khóa với Tiểu Trư, nghe nói cũng có bạn bè học cùng trường trung học với Tiểu Trư, con cũng đã hỏi qua, nghe nói nhóm bạn bè đó hình như có người cùng một lớp với Tiểu Trư cho nên con nhờ A Qế giúp con hỏi em họ cùng bạn bè của nó thám thính chuyện này….. A! Thiêng thật! Mới nhắc đến liền gọi ngay, chưa chi đã điện thoại đến đây.”
Tiếng chuông điện thoại vang không ngừng đã được vội vã dừng vì điện thoại được nhận, Chu Ngạc Chi kích động truy hỏi tìm hiểu kết quả.
Chương Thanh Mĩ ở một bên cố tĩnh tâm chờ đợi kết quả, tuy rằng nghe không hiểu mấy mối quan hệ của những người liên quan này nhưng với bà mà nói, trọng điểm chỉ rốt cuộc nằm ở một câu, dù sao có người có thể hỏi thì tốt rồi.
Chương Thanh Mĩ cũng lục trong túi của con gái mang theo lấy ra một gói bánh sò nữa, bà vừa ăn vừa chờ….. Bà chờ…..
Có loại dự cảm không tốt.
Cũng không phải linh cảm mà là nhìn con gái thứ hai nghe điện thoại nhưng biểu tình càng lúc càng nghiêm mặt lại, hại Chương Thanh Mĩ cũng khẩn trương hơn.
“Như thế nào?” Vừa thấy nữ nhi tắt điện thoại, Chương Thanh Mĩ vội vàng hỏi.
“Con mẹ nó!” Mỹ nhân đầy khí chất lại đang tuôn ra một câu thô tục.
Làm mẹ của chị bị dọa nhảy dựng lên, hỏi thẳng: “Rốt cuộc là làm sao?”
“Tiểu Trư bị người ta khi dễ!” Gọn gàng ngắn gọn, bảy chữ thể hiện xong vấn đề.
“Ai?” Câu đó làm người mẹ kia lập tức trở nên nghiêm túc, truy vấn: “Ai dám khi dễ, bắt nạt Tiểu Trư nhà chúng ta?”
“Một đôi…..” Tay phải nắm chặt lại, nửa miếng bánh sò trong lòng bàn tay chị bị bóp thành vụn
“Cẩu nam nữ!”
Chương Thanh Mĩ có kinh nghiệm và trình độ tiền bối lừng lẫy, rất nhanh hiểu ra vấn đề, cũng chuẩn bị tâm lý để phòng tình huống tồi tệ nhất.
“Nói đi, sao lại như thế?”
“Lúc Tiểu Trư học cấp ba, từng có dịp đi chơi với bạn học, bị kéo vào tham gia trò nói thật lòng hay chọn mạo hiểm…..”
“Đó là trò gì?” Chương Thanh Mĩ không muốn ngắt lời nhưng bà thật sự không hiểu ý này cũng không hay biết mấy trò nghịch của bọn trẻ.
“Là một trò chơi thực ngu ngốc.” Chu Ngạc Chi nói hai, ba câu; tận dụng khả năng chuyền đạt lại ngắn gọn. “Trước đó chơi trò gì cũng được, xong rồi thì người thua sẽ chịu xử phạt theo chỉ định, xem là muốn nói thật lòng hay muốn chọn mạo hiểu, nếu chọn nói thật thì sẽ trả lời một câu hỏi được đặt ra, nếu chọn mạo hiểm chính là làm một ít chuyện ngu ngốc.”
“Bao nhiêu ngu ngốc?” Chương Thanh Mĩ hỏi.
“Không nhất định, tùy theo trình độ người nghĩ đề tài đần độn thế nào.”
“Có phải cái kiểu kêu gào với chủ quán không cái này thì cái nọ, cố ý làm đối thủ cạnh tranh thi đua về loại nào đó?” Chương Thanh Mĩ mơ hồ nhớ trò chơi này, nói: “Lúc trước mẹ có nghe một cô bé vừa học vừa làm trong công ty nói qua trò này, cái kiểu chính là cố ý mắng chủ quán đã lấy sai thứ đồ gì đó, hay chuyện chạy tới trước cửa phủ tổng thống hô to ‘xxx ta yêu ngươi’, hoặc ngã giữa đám đông đang đi lại rồi giả chết….. Mấy việc như thế?”
“Đúng vậy, đại khái là như thế, nhưng mỗi lần mạo hiểm lại làm chuyện không giống nhau, muốn xem kết quả thì phải tùy theo mục đích người đặt ra mấy trò mạo hiểm như thế nào, tóm lại đều toàn là chuyện không ít thì nhiều làm cho người ta mất mặt.”
“Tiểu Trư sao có thể cùng người khác chơi trò nguy hiểm như vậy?” Mặc kệ là bắt làm chuyện gì, Chương Thanh Mĩ biết chuyện đó nhất định thật mất mặt, không rõ bọn trẻ lại có thể cười trên nỗi đau khổ của người khác, sao muốn nghĩ ra mấy chuyện để hại cho bạn bè mất mặt.
“Đó là nhóm bạn giả bộ chứ thực ta đang đặt bẫy.” Chu Ngạc Chi tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, hận, nói: “Bởi vì người bình thường chơi đùa thì khi nói xong việc phải làm sẽ cho người thua quyết định muốn chọn mạo hiểm hay là nói thật lòng; kết quả là mấy con bé lôi kéo Tiểu Trư đi chơi lại đặt ra quy tắc ‘người thắng có thể chỉ định người thua chọn loại nào’, cố ý lừa gạt Tiểu Trư nói thật lòng.”
“Vì sao?”
“Bởi vì trong nhóm này có con bé được bầu là hoa khôi xinh nhất khối mà nhàn rỗi không có việc gì làm rồi hoài nghi Tiểu Trư thích bạn trai của nó, cho nên kêu nhóm bạn thân quen cùng một lũ ra mặt, trong nhóm có một đứa bình thường cũng thỉnh thoảng nói chuyện với Tiểu Trư rủ bảo Tiểu Trư tham gia trò chơi này, cá tính của Tiểu Trư mẹ cũng không phải không biết.” Đôi khi Chu Ngạc Chi thực lòng lo cho cá tính tốt và quá thành thật của tiểu muội nhà mình. “Bị người khác nhiệt tình mời, từ chối không xong chỉ có thể đành đáp ứng, sau đó chờ nàng thua bọn nó một lần thì nàng nguy rồi.”
“Bọn nó chỉnh Tiểu Trư như thế nào?” Chương Thanh Mĩ càng khẩn trương hơn.
“Lúc Tiểu Trư thua, người thắng kia làm theo kịch bản có trước muốn Tiểu Trư nói thật, câu hỏi chính là kêu nàng nói ra người trong lòng của nàng.”
“Đối tượng thầm mến kia liền sáng tỏ như vậy?” Híp mắt lại, mặt Chương Thanh Mĩ lộ vẻ không hờn giận.
“Đúng vậy, nhóm này thực gian, con bé hoa khôi đầu sỏ lại cố ý không ra mặt, muốn mấy đứa bạn lừa Tiểu Trư nói ra lời thật lòng, bắt nàng nói ra nội dung không cho nói lung tung sang chuyện khác, Tiểu Trư liền ngây ngốc thừa nhận, kết quả mới cách một ngày sau mà chuyện này đã lan truyền khắp cả khối lớp, rõ ràng Tiểu Trư đã nhấn mạnh rằng nàng chỉ thích cá tính của bạn nam kia, nhưng vô dụng; mấy con bé đem Tiểu Trư ra nói nhiều lời thực không chịu nổi, cứ như đã học thuộc lòng mà nói mấy lời khó nghe muốn kiểu gì cũng có.”
Đương nhiên Chu Ngạc Chi tức giận đến nỗi cả người muốn nổ tung mạch máu não, liền tỏ vẻ sự tình cũng không chỉ như thế.
“Mẹ cũng không biết đâu, con bé hoa khôi đầu sỏ trùm sò kia lại đi hô hào mấy đứa bạn cùng lớp, khích bác làm cho cả lớp cười nhạo Tiểu Trư, nói nàng không biết tự lượng sức mình tưởng rằng người hầu có thể thành bà hoàng sao, sau đó ghét bỏ vẻ ngoài của nàng, kêu nàng trở về nhìn vào gương thật kỹ đi, mấy lời trêu chọc linh tinh cứ thốt ra như vậy theo Tiểu Trư cả một năm, đến tận khi nàng tốt nghiệp.”
“Đồ đê tiện!” Chương Thanh Mĩ nghe xong con gái thứ hai thuật lại chân tướng sự việc, bà trực tiếp thô bạo mở miệng mắng: “Hoa khôi thì có gì đặc biệt hơn người chứ, một đứa không giá trị cũng chỉ đáng vứt đi, dám đặt bẫy nữ nhi của bà, dám làm cho nữ nhi của bà ở trường học bị xa lánh như vậy?”
“Đúng vậy, con bé này thật sự xấu xa quá thể không thể chịu được.” Chu Ngạc Chi cũng sắp tức điên. “Mà bạn nam nàng thích lại như thế nào a? Tiểu Trư không muốn gì cả, nhiều lắm chỉ là lén thích, cảm thấy người này không tồi mà thôi, nếu người khác cũng không thể xem, con bé làm chi sao không đem bạn nam kia tha về nhà giữ cả đời a?”
Hai mẹ con đều nghĩ về bảo bối của nhà mình thiện lương như thế nhưng lại bị người ngoài khi dễ, bắt nạt mà nàng còn yên lặng, một mình chịu đựng, rồi cả một năm chịu áp lực bị nhục mạ kiểu này, hai người tức giận đến nỗi cùng hít sâu rồi phát ra tiếng hít thở nặng nhọc.
Cuối cùng –
“Không được!” Chương Thanh Mĩ phát biểu kết luận. “Việc này không thể cứ để như vậy cho xong được.!”
“Đúng vậy, con cũng nghĩ như vậy.”
Nhà tạo hình phụ trách đi lựa quần áo đang ôm một đống quần áo cao như núi đi vào phòng đợi dành cho khách quý, khi đó đối diện với hai người đằng đằng sát khí và biểu tình gần như dữ tợn này, cả người không nhịn được chân khựng lại một chút.
Cái kia….. Hiện tại là làm sao thế?
Là ngại cửa hàng này không hợp phong cách sao?
Nhà tạo hình ôm đống quần áo vừa lựa chọn mất công mất sức mà mắt cũng sắp khóc, yên lặng, lại yên lặng rồi đi ra ngoài.
Bà chắc chắn không vào nhầm nhà, trong phòng mọi vật đều như cũ tất cả đều là cảnh bà quen thuộc ngoại trừ một người, trừ người thanh niên kia không nên tồn tại ở đây, cũng chính là người đàn ông xấu xa đang được tiểu nữ nhi đáng yêu của bà ôm vào trong ngực kia.
Ở trong nhà này đàn ông là loại sinh vật không nên tồn tại, huống chi là một người đàn ông xấu xa làm cho tiểu nữ nhi của bà ôm vào trong ngực….. Cằm của Chương Thanh Mĩ suýt chút nữa rớt xuống dưới đất luôn, tại vì thời điểm ‘người đàn ông xấu xa’ đang ôm ấp nằm trong lòng của tiểu nữ nhi kia nghe thấy tiếng động nên quay đầu nhìn.
Là Vân Thâm!
Ôm Tiểu Trư của bà không để…..
Dĩ nhiên là Vân Thâm? Kia là Vân Thâm?!
“Mẹ?” Chu Thiện Chi giật mình nhìn đến mẫu thân đại nhân đang đứng lặng. “Mẹ làm sao có thể ở đây?”
“Mẹ vì sao không thể ở đây?” Chương Thanh Mĩ có cảm giác bị người thân che dấu chẳng hay biết làm trong lòng bà không khó hiểu từ đâu có một cỗ tức giận, nói: “Nơi này là nhà của mẹ, mẹ thích đứng ở ngay tại đây, không được sao?”
“Không phải, ý của con là vào lúc này không phải mẹ hẳn đang ở trên du thuyền sao?” Chu Thiện Chi vì thế mới kinh ngạc.
“Mẹ cảm thấy ngồi thuyền thực nhàm chán, nửa đường khi thuyền cập bến liền bỏ đoàn du lịch trở về không được sao?” Chương Thanh Mĩ hỏi lại trong cơn tức giận rất mạnh mẽ.
“Mẹ cứ như vậy lén đi giờ đi nửa đường rồi đã trở lại thế này sao?” Chu Thiện Chi há hốc mồm.
“Như thế nào, không được sao?” Chương Thanh Mĩ càng nghĩ càng giận.
Chuyến du lịch lần này trên chiếc du thuyền trong truyền thuyết hoàn toàn không giống như bà tưởng tượng, mấy ngày đầu coi như còn mới mẻ, nhưng bà là người thường hay chạy ngược xuôi bôn bả với công việc giờ chỉ hoạt động trong một không gian cố định, rồi khi nhìn cảnh sắc bên ngoài thì ngoài biển ra vẫn là biển, cuộc sống như vậy sau vài ngày sau thật muốn làm bà buồn chết được.
Nếu không nắm bắt được cơ hội thừa dịp thuyền ngừng tại cảng để tiếp tế tiếp viện và cho lữ khách rời thuyền chụp ảnh mà lúc ấy chạy lấy người, bà cũng không dám tưởng tượng nếu tiếp tục ở lại thuyền bồng bềnh trên đại dương suốt mười lăm ngày nữa thì bà sẽ biến thành thế nào.
“Rất chán du ngoạn sao?” Chu Thiện Chi xem xét sắc mặt mẫu thân, phải hỏi cẩn thận, thật cẩn thận.
“Có cảm giác thực lãng phí thời gian, nhưng còn kém xa nỗi đau lòng của mẹ hiện tại.” Vẻ mặt Chương Thanh Mĩ thật đúng là vô cùng đau đớn.
“A?”
“Mẹ tự nhận đầu óc cởi mở, cho tới bây giờ cũng chưa phản đối chuyện các con yêu đương lần nào a!”
“Cái gì a mẹ?”
“Cho dù đối tượng là người cùng trong ngành giải trí làm cho mẹ không phải thực sự có thể chấp nhận, nhưng mẹ cũng sẽ thử đi.....” Chương Thanh Mĩ bị nữ nhi tự sắp xếp lừa dối bà nên có cảm giác thực bi thương, chỉ có thể buồn buồn nói: “Mẹ làm mẹ thực thất bại như vậy sao? Vì sao cái gì con cũng không nói với mẹ? Nếu hôm nay mẹ không thấy tận mắt, con còn muốn giấu giếm mẹ tới khi nào?”
Thật sự là muốn chết!
Chu Thiện Chi đến lúc này đã tỉnh táo chút mới thấy tư thế của nàng cùng Phó Vân Thâm quá mức ái muội, tay chân nàng luống cuống quả muốn đẩy Phó Vân Thâm ra nhưng cậu tựa như đang đối nghịch cùng nàng nên dù nói gì cũng không chịu buông tay ra.
“Thâm ca.....” Thấy vẻ mặt cậu bướng bỉnh làm Chu Thiện Chi cảm thấy thất bại, chuyển ánh mắt nhìn mẹ bắt đầu lớn tiếng kêu oan: “Mẹ! Mẹ hiểu lầm rồi!”
Tại đây vận mệnh càng làm trái lại ý muốn của nàng, dường như ngại nàng không đủ việc, không đủ khốn quẫn nên tiếng chuông điện thoại như muốn đòi mạng nàng mà vang lên.....
“Mẹ tận mắt thấy, còn có thể hiểu lầm sao?” Chương Thanh Mĩ hướng sự chú ý đến nữ nhi, không có tâm tình đi quan tâm tới điện thoại.
“Tuy rằng mẹ nhìn thấy như vậy nhưng kỳ thật chuyện không phải như vậy, chuyện này thực sự có nguyên nhân khác.” Tiếng chuông điện thoại ầm ỹ kêu, Chu Thiện Chi muốn giải thích nhưng nói xong lời cuối cùng nàng cũng không biết chính mình đang nói cái gì.
Bởi vì không có người tiếp điện thoại, phần ghi âm điện thoại kỳ quái của Chu gia tự động bật.....
“Uy?”
“Uy? Tiểu Trư à, mình gọi tìm bạn.”
“Xin hỏi tìm ai?”
“Giờ mình có ngu ngốc như vậy sao? Chuyện như thế này sẽ không xảy ra lần thứ hai đâu.”
“Không có ở nhà.”
“Không cần lừa dối, mình biết bạn ở nhà, đây là phần ghi âm điện thoại của nhà bạn.”
“Tôi cũng không có ở nhà.”
“Không phải mình nói nhiều nhưng phần ghi âm điện thoại nhà bạn thật sự là rất ngu ngốc.”
“Trên cơ bản là không có ai ở nhà.”
“Tốt lắm, mau tiếp điện thoại, mình cũng bề bộn nhiều việc nha.”
“Cho nên đây là phần ghi âm của điện thoại, xin hãy đợi sau tiếng tít hãy…..”
“Thật hay giả, bạn thực không ở nhà nha? Được rồi, được rồi, nhanh chút nhanh chút vậy mình nhắn lại là được chứ gì.”
Người bên đầu dây điện thoại kia lầm bầm lầu bầu thật sự khoái hoạt, mỗi từ mỗi câu đều nghe rõ qua đường truyền phát ra loa ngoài, người đó vẫn đợi một tiếng tít kia, người đó không ngừng màn lầm bầm lầu bầu bắt đầu ghi âm để tin nhắn cho nàng, “nhắn lại” -
“Tiểu Trư, là mình, bạn muốn mình hỏi thăm chuyện kia đã có kết quả rồi, người mà bạn 'thầm mến' kia a, cậu ấy chắc chắn tham gia họp mặt bạn đồng khóa, chi tiết thì lần khác nói chuyện sau, trước tiên cầu chúc bạn giảm béo thành công, bye!”
Thầm mến?
Giảm béo?
Hai chữ mấu chốt quan trọng này vừa nhanh vừa nặng đánh mạnh vào tâm tư tình cảm, làm cho có người muốn thất điên bát đảo.
Hóa ra nàng muốn giảm béo mệt nhọc như thế, hết thảy đơn giản là vì..... Nàng có người trong mộng?
***
“Hãn Vĩ, em thích anh.” Cô gái e lệ trong ánh nắng cũng dũng cảm thổ lộ xong.
“Uyển Đình?” Người bị cáo là một người thanh niên mặc áo trắng đầy vẻ nam tính, rõ ràng đang khiếp sợ.
“Em biết anh thích tỉ tỉ..... Vì sao? Vì sao là tỉ ấy?” Cô gái bất lực khóc bi thương, lên án: “Rõ ràng là em quen biết anh trước, em vẫn luôn thích anh, tình yêu với anh cũng không hề ít hơn tỉ tỉ, vì sao người anh lựa chọn là tỉ.....”
“Anh.....” Nam nhân còn chưa hoàn hồn nổi vẫn trong nỗi khiếp sợ, không thể trả lời vấn đề này.
“Hãn Vĩ, em yêu anh, thật sự thực yêu thực yêu anh, anh có thể cho em một cơ hội được không.....”
“Không được!” Nam nhân đó chối từ thẳng lời với cô gái, quả quyết nói: “Tuyệt đối không được, vì Uyển Đình, thực xin lỗi.”
“Vì sao?” Nước mắt cô gái chảy ròng ròng, vẻ mặt không hiểu. “Tỉ tỉ của em đã chết, em yêu anh chưa bao giờ ít hơn tỉ, vì sao anh không thể cho em một cơ hội.....”
Tắt!
Chẳng qua là tiếp theo ấn một nút, hình ảnh phim tình cảm bi kịch làm cho người ta cảm thấy ghê cũng dừng ngưng lại như vậy, đối diện với màn hình tivi đã biến thành màu đen mà vẻ mặt của Phó Vân Thâm nếu nói là có chút đăm chiêu, thì không bằng nên chân thật nói là trống rỗng.
Dịch Thiểu Điển cực kỳ khẩn trương nhìn cậu, không biết cậu lúc này rốt cuộc làm sao vậy.
Kỳ thật Dịch Thiểu Điển không nghĩ tố chất thần kinh như vậy sẽ không có việc gì phải cần khẩn trương, nhưng người trước mắt từng cố ý biến mất không thấy tăm hơi, không nói gì đã nháo loạn mất tích, hơn nữa lần nháo loạn đầu tiên này thời gian lại dài đến hơn nửa tháng.
Tuy rằng người cuối cùng đã trở về..... Phương thức xuất quỷ nhập thần giống trước!
Nói đến đây Dịch Thiểu Điển thực sự thấy bất lực.
Ngay khi hắn điên đầu phiền não sắp rụng hết cả tóc vì vị tiểu lão đệ bốc hơi khỏi nhân gian này, đại gia của hắn lại không báo động trước nên khi hắn mở cửa nhà ra thì giật mình, cậu lại làm như không thấy hắn rồi không buồn hé răng mà cứ như vậy thẳng tiến, thẳng tiến đi vào nhà, làm cho hắn thiếu chút nữa nghĩ hắn gặp quỷ.
Dù sao truyền thuyết trong dân gian có truyện về những người vì ngoài ý muốn hoặc do nhiều nguyên nhân khác nhau mà chết đầu đường xó chợ thì đêm thứ bẩy linh hồn đó sẽ về nhà để kêu oan gì đó.
Loại truyện này nghe đồn có rất nhiều, chỉ cần đứng ở ngã tư đường cái mở to miệng hỏi thì chắc chắn trong mười thì có đến tám người có thể nói cho nghe truyện này, nào là ông của lớp trưởng, bà nội của bạn bè, chị họ của bạn học hay bất cứ người nào, ai ai ai cũng sẽ vanh vách thuyết giảng về mấy truyện như thế này, sao lại như vậy, tiếp theo sẽ như thế nào, rồi nên làm như thế nào.
Bởi vì truyền thuyết dân gian về loại này nhiều lắm, hơn nữa tiểu lão đệ này đã mất tích không rõ hành tung, không biết sống chết ra sao, ngay khi cậu tiến vào nhà lại có bộ dạng như cái xác chết không thèm nhìn ai cả.
Lúc đó không thể trách hắn liền nhất thời hiểu lầm, người đương nhiên run lạnh vài cái.
Dĩ nhiên vấn đề có thể làm cho Dịch Thiểu Điển đến bây giờ vẫn còn phải hao tổn tinh thần, lao tâm khổ tứ thì sẽ không chỉ mỗi việc cậu mất tích nay đã thần bí trở về.
Không nói cái gì, cậu trước kia chính là luôn luôn tốt tốt ổn ổn lắm!
Từ năm tháng hắn mang theo tiểu lão đệ với nghệ danh ‘Vân Thâm’ này xuất hiện đến nay đã quá mười hai năm nhưng vị siêu sao thiên vương trong mắt người ngoài này luôn ít lời thế! Mà cậu một lần cũng không có xem mấy thứ này! Làm xong việc thì cậu không hề tốn thời gian cùng tinh thần xem những tác phẩm của mình kể cả phim cậu đóng.
Nhưng tận mắt thấy hiện tại cậu xem cái gì đây?
Người luôn chẳng xem tác phẩm của chính mình này giờ đang chẳng những nhìn, mà ba ngày nay còn luôn nhìn, chọn chọn mấy bộ phim nhưng bộ nào cũng đều là tình cảm sướt mướt, tình yêu tình đương lăng nhăng, sau đó một mình cậu xem phim mà mặt nhăn mày nhíu.
Này.....
Đối với hành vi cổ quái của cậu, Dịch Thiểu Điển thật sự rất muốn hỏi một chút khi cậu nháo loạn mất tích rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Dịch ca.” Người im lặng đã ba ngày nay bỗng nhiên mở miệng.
“Ái.” Vẻ mặt thân thiện, hắn chạy vội chạy nhanh tới trước mặt cậu đợi lệnh.
“Hỏi anh nha.....”
“Được, cho cậu hỏi.”
“.....” Người kia trầm mặc, dù đã thể hiện có vấn đề muốn hỏi mà đôi mắt u buồn quý tộc thâm thúy hiện lên chút sắc màu lạnh rồi cậu thở dài một hơi.
“Không sao đâu, cậu hỏi đi, có vần đề gì cứ hỏi.” Dịch Thiểu Điển cơ hồ muốn khẩn cầu cậu hỏi ra miệng chuyện gì đi.
“Chúng ta.....” Phó Vân Thâm suy nghĩ một lát nên nói câu gì, cuối cùng mới mở miệng: “Nhận không ít kịch bản phim tình yêu.”
“Đúng vậy, loại này lừa đảo để kiếm tiền thôi!” Dịch Thiểu Điển không hề nghĩ ngợi liền trả lời.
“Mấy nhân vật này nếu không phải cùng yêu thương nhau, thì cũng chính là được người khác yêu làm cho thầm cảm mến lại người đó.”
“Đương nhiên.” Vẻ mặt Dịch Thiểu Điển đắc ý. “Bởi vì cậu là nam nhân vật chính thôi, nhiều cảnh tình cảm mới thu hút người xem, cho nên cảnh cậu được thầm mến là không thể thiếu được, như vậy mới phát triển nhiều không gian tình yêu lãng mạn.”
“Như vậy chuyện em thầm mền người khác trước thì đâu?” Vẻ mặt Phó Vân Thâm chân thật, hỏi.
“Cái gì?” Dịch Thiểu Điển không hiểu vấn đề của cậu.
“Cảnh em thầm mền người khác, em không có một chút ấn tượng nào.” Nhìn nhìn xem xem suốt ba ngày, Phó Vân Thâm vẫn suy nghĩ bức thiết giải thích về tâm tình thầm mến, cậu cảm giác sâu sắc được chút buồn khổ.
Chu Thiện Chi có người trong mộng, tin tức này làm cậu chấn động.
Cậu không rõ vì sao, chỉ biết việc này cứ như có dao đâm vào ngực cậu làm cho cậu không thấy khỏe, cậu cảm thấy tương lai xa xa phía trước càng mờ mịt.
Bởi vậy khi Chương Thanh Mĩ không phân tốt xấu đã đẩy cậu ra khỏi cửa, thét lên ra lệnh cậu rời khỏi Chu gia, cậu cũng không còn tâm tình thốt ra lời ly biệt gì mà cảm thấy mù mịt, cậu muốn tìm một chỗ, một không gian nào đó để tự hỏi chính mình.
Lập tức! Hỏa tốc! Chính là về trước cửa nhà, muốn nhanh nhanh biết rõ ràng rốt cuộc cảm giác thầm mến là gì? Để nhanh tiến thêm một bước mà biết vì sao Tiểu Trư - nàng thầm mến, thích một người khác?
“Dịch ca, sao tất cả đều không có tình tiết em thầm mến những người khác?” Cậu thực rất buồn rầu bởi vì cậu bức thiết muốn tiến thêm một bước để hiểu tâm tình vụng trộm thích ai đó, muốn biết Tiểu Trư vì sao lại đi thích nam nhân khác.
“.....” Dịch Thiểu Điển hoang mang nhìn người trước mắt hắn, tuy rằng người ấy dường như vừa hỏi cái gì đó, nhưng hắn chỉ cảm thấy trong đầu đầy những dấu chấm hỏi bay qua bay lại.
Kết quả là người bình thường rất ít phát ra tiếng kia chẳng những hỏi vấn đề quái lạ, vấn đề khó hiểu vẫn theo nhau mà đến -
“Dịch ca, tâm tình thầm mến rốt cuộc như thế nào?”
“Sao lại đột nhiên hỏi chuyện này?” Cũng không phải ảo giác, Dịch Thiểu Điển càng ngày càng không rõ tiểu lão đệ trước mắt rốt cuộc là muốn hỏi cái gì.
“Em muốn biết tâm tình thầm mền một người.”
“Tâm tình..... Thầm mến một người?” Giống như con vẹt lặp lại câu nói này, biểu tình Dịch Thiểu Điển có vẻ vặn vẹo chút chút, tất cả đơn giản là một lời kỳ diệu lạ lùng này.
Cậu nghĩ lầm người kia không hiểu, Phó Vân Thâm đổi phương thức hỏi: “Bằng không, có thể nói cho em biết muốn làm cách nào mới có thể khiến một người không thầm mến một người khác nữa?”
Dịch Thiểu Điển nhìn cậu, dùng hết sức lực nhìn cậu.....
“Dịch ca?”
Không có câu thứ hai, Dịch Thiểu Điển lấy ra điện thoại.
Tình huống trước mắt quá mức quỷ dị, hắn không có biện pháp gì, thực sự không có cách nào.
Cho nên lúc này cần tìngười cứu trợ!
***
“Ngạc Ngạc, con đoán xem sau khi chúng ta trở về thì Tiểu Trư hết giận không?”
Bởi vì không dám đối mặt với sự thật, Chương Thanh Mĩ lấy danh nghĩa ‘mua thêm trang phục biểu diễn’ để theo đến Đông Kinh (Nhật Bản), tuy rằng người xưa có lý luận rằng trong ba mươi sáu kế, kế chuồn là thượng sách nhưng trong lòng bà vẫn canh cánh việc này không bỏ xuống được.
“Tuy rằng ngày đó Tiểu Trư chưa nói cái gì nhưng mẹ biết Tiểu Trư tức giận, rất tức giận, cực tức giận.” Ngồi trong phòng tiếp khách quý mà thờ dài, Chương Thanh Mĩ lần đầu tiên cảm nhận được tâm tình người mẹ khi thấy con đã lớn khôn, không khỏi lo buồn.
“Chứ biết làm sao.” Chu Ngạc Chi thừa dịp nhà tạo hình đang đi chọn quần áo, chị ở phòng VIP chờ đợi nên lục túi hành lý bên người, vừa chọn đồ ăn vặt vừa nói đến chuyện không liên quan tới mình có chút theo kiểu nói mát nói mẻ. “Ai bảo mẹ ngày đó không có việc gì mà nổi xung điên cuồng lên, không phân tốt xấu nói Tiểu Trư trộm nam nhân, thế thật oan uổng, còn không lễ nghĩa khi nhanh nhanh gấp gấp đem Thâm ca bỏ ra ngoài đường.”
“Mẹ đâu biết chuyện xảy ra trong thời gian mẹ không có nhà, các con cũng không có người nào nói cho mẹ biết, đâu nói trong nhà có thêm Vân Thâm ở cùng.” Chương Thanh Mĩ giờ cũng biết thực oan uổng, vội thanh minh: “Mẹ vừa vào cửa liền thấy hai đứa nó dán sát nhau nói chuyện, hình ảnh đó thoạt nhìn chính là anh anh em em, mẹ đương nhiên hiểu lầm rồi.”
“Aiz da, đối tượng là Thâm ca nha!” Chu Ngạc Chi lấy ra túi bánh (hình) sò, thốt ra một câu: “Cho dù bọn họ thực sự có gì, chúng ta cũng không chịu thiệt.”
Một câu nói vô tâm làm cho Chương Thanh Mĩ sửng sốt, rất sửng sốt như bị xúc động mạnh.
“Huống chi bọn họ vốn không có gì.” Chu Ngạc Chi mở túi bánh sò nhưng không quên chức trách người chị làm sáng tỏ một phen chuyện của em gái. “Mẹ cũng không phải không biết Tiểu Trư kỳ thật thích chăm sóc người khác, mà thấy Thâm ca thì Tiểu Trư có cảm giác anh là một người cần chăm sóc, cũng khó trách Tiểu Trư sẽ có vẻ chiếu cố anh ấy a!”
“Cũng đúng, nếu đối tượng là Vân Thâm, chúng ta coi như được lợi ăn theo không hết, ngoài việc mấy năm nay kiếm được khá nhiều tiền, nhân phẩm của anh ta hình như cũng không tồi…..” Nghĩ về lời kia, Chương Thanh Mĩ lầm bầm nói.
“Hẳn là không lầm đâu?” Chu Ngạc Chi cười khanh khách rồi cắn một miếng bánh, đầy mồm đầy miệng vẫn phụ họa dù nói không rõ: “Từ khi anh ấy xuất hiện trước công chúng tới giờ, nhiều năm như vậy trước mắt đều không có nghe qua lời đồn không tốt về anh hay chẳng nghe thấy dù chỉ một chuyện tình cảm lăng nhăng nháo loạn, mọi người phong cho anh ấy là thần tượng vạn năm trong những nam nhân mà!”
“Không có nghe thấy yêu đương lăng nhăng….. nếu chẳng may anh ta là gay (đồng tính nam) thì sao?” Chương Thanh Mĩ nhịn không được mà moi móc tật xấu.
“Mẹ làm ơn.” Phun ra vụn bánh trong miệng, Chu Ngạc Chi hơi giận. “Cho dù là gay, cũng phải hơn mấy kẻ thay người yêu như thay áo không biết bao nhiêu cho xuể là được rồi?”
“Con đừng nói hươu nói vượn, gay chỉ yêu đàn ông, không thể cho Tiểu Trư hạnh phúc được, còn có chỗ nào tốt chứ? Nhưng mà…..” Chợt nghĩ về người kia chưa bao giờ nghe thấy thầm mến ai, vẻ mặt Chương Thanh Mĩ lộ chút ưu tư, nói thẳng: “Tiểu Trư….. Tiểu Trư có phải không thích chúng ta hay không? Vì sao trước kia cũng chưa nghe Tiểu Trư nói qua chuyện này?”
Mặc dù cũng nghi ngờ giống thế, kể cả suy bụng ta ra bụng người thì nghi ngờ của Chu Ngạc Chi đã tiêu tan rất nhiều so với mẹ của chị, nói: “Cô gái nào mới lớn cũng luôn có chút bí mật không muốn cho người trong nhà biết mà mẹ.”
Lời tuy thế nhưng Chương Thanh Mĩ vẫn lo lắng lắm!
“Mẹ đừng lo.” Chu Ngạc Chi an ủi mẹ, nói thêm: “Con đã nhờ bạn hỏi giúp con chuyện này rồi.”
“Ai?”
“Hỏi A Quế a, bạn cùng học trung học với con, em họ (biểu muội) của bạn ấy cùng khóa với Tiểu Trư, nghe nói cũng có bạn bè học cùng trường trung học với Tiểu Trư, con cũng đã hỏi qua, nghe nói nhóm bạn bè đó hình như có người cùng một lớp với Tiểu Trư cho nên con nhờ A Qế giúp con hỏi em họ cùng bạn bè của nó thám thính chuyện này….. A! Thiêng thật! Mới nhắc đến liền gọi ngay, chưa chi đã điện thoại đến đây.”
Tiếng chuông điện thoại vang không ngừng đã được vội vã dừng vì điện thoại được nhận, Chu Ngạc Chi kích động truy hỏi tìm hiểu kết quả.
Chương Thanh Mĩ ở một bên cố tĩnh tâm chờ đợi kết quả, tuy rằng nghe không hiểu mấy mối quan hệ của những người liên quan này nhưng với bà mà nói, trọng điểm chỉ rốt cuộc nằm ở một câu, dù sao có người có thể hỏi thì tốt rồi.
Chương Thanh Mĩ cũng lục trong túi của con gái mang theo lấy ra một gói bánh sò nữa, bà vừa ăn vừa chờ….. Bà chờ…..
Có loại dự cảm không tốt.
Cũng không phải linh cảm mà là nhìn con gái thứ hai nghe điện thoại nhưng biểu tình càng lúc càng nghiêm mặt lại, hại Chương Thanh Mĩ cũng khẩn trương hơn.
“Như thế nào?” Vừa thấy nữ nhi tắt điện thoại, Chương Thanh Mĩ vội vàng hỏi.
“Con mẹ nó!” Mỹ nhân đầy khí chất lại đang tuôn ra một câu thô tục.
Làm mẹ của chị bị dọa nhảy dựng lên, hỏi thẳng: “Rốt cuộc là làm sao?”
“Tiểu Trư bị người ta khi dễ!” Gọn gàng ngắn gọn, bảy chữ thể hiện xong vấn đề.
“Ai?” Câu đó làm người mẹ kia lập tức trở nên nghiêm túc, truy vấn: “Ai dám khi dễ, bắt nạt Tiểu Trư nhà chúng ta?”
“Một đôi…..” Tay phải nắm chặt lại, nửa miếng bánh sò trong lòng bàn tay chị bị bóp thành vụn
“Cẩu nam nữ!”
Chương Thanh Mĩ có kinh nghiệm và trình độ tiền bối lừng lẫy, rất nhanh hiểu ra vấn đề, cũng chuẩn bị tâm lý để phòng tình huống tồi tệ nhất.
“Nói đi, sao lại như thế?”
“Lúc Tiểu Trư học cấp ba, từng có dịp đi chơi với bạn học, bị kéo vào tham gia trò nói thật lòng hay chọn mạo hiểm…..”
“Đó là trò gì?” Chương Thanh Mĩ không muốn ngắt lời nhưng bà thật sự không hiểu ý này cũng không hay biết mấy trò nghịch của bọn trẻ.
“Là một trò chơi thực ngu ngốc.” Chu Ngạc Chi nói hai, ba câu; tận dụng khả năng chuyền đạt lại ngắn gọn. “Trước đó chơi trò gì cũng được, xong rồi thì người thua sẽ chịu xử phạt theo chỉ định, xem là muốn nói thật lòng hay muốn chọn mạo hiểu, nếu chọn nói thật thì sẽ trả lời một câu hỏi được đặt ra, nếu chọn mạo hiểm chính là làm một ít chuyện ngu ngốc.”
“Bao nhiêu ngu ngốc?” Chương Thanh Mĩ hỏi.
“Không nhất định, tùy theo trình độ người nghĩ đề tài đần độn thế nào.”
“Có phải cái kiểu kêu gào với chủ quán không cái này thì cái nọ, cố ý làm đối thủ cạnh tranh thi đua về loại nào đó?” Chương Thanh Mĩ mơ hồ nhớ trò chơi này, nói: “Lúc trước mẹ có nghe một cô bé vừa học vừa làm trong công ty nói qua trò này, cái kiểu chính là cố ý mắng chủ quán đã lấy sai thứ đồ gì đó, hay chuyện chạy tới trước cửa phủ tổng thống hô to ‘xxx ta yêu ngươi’, hoặc ngã giữa đám đông đang đi lại rồi giả chết….. Mấy việc như thế?”
“Đúng vậy, đại khái là như thế, nhưng mỗi lần mạo hiểm lại làm chuyện không giống nhau, muốn xem kết quả thì phải tùy theo mục đích người đặt ra mấy trò mạo hiểm như thế nào, tóm lại đều toàn là chuyện không ít thì nhiều làm cho người ta mất mặt.”
“Tiểu Trư sao có thể cùng người khác chơi trò nguy hiểm như vậy?” Mặc kệ là bắt làm chuyện gì, Chương Thanh Mĩ biết chuyện đó nhất định thật mất mặt, không rõ bọn trẻ lại có thể cười trên nỗi đau khổ của người khác, sao muốn nghĩ ra mấy chuyện để hại cho bạn bè mất mặt.
“Đó là nhóm bạn giả bộ chứ thực ta đang đặt bẫy.” Chu Ngạc Chi tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, hận, nói: “Bởi vì người bình thường chơi đùa thì khi nói xong việc phải làm sẽ cho người thua quyết định muốn chọn mạo hiểm hay là nói thật lòng; kết quả là mấy con bé lôi kéo Tiểu Trư đi chơi lại đặt ra quy tắc ‘người thắng có thể chỉ định người thua chọn loại nào’, cố ý lừa gạt Tiểu Trư nói thật lòng.”
“Vì sao?”
“Bởi vì trong nhóm này có con bé được bầu là hoa khôi xinh nhất khối mà nhàn rỗi không có việc gì làm rồi hoài nghi Tiểu Trư thích bạn trai của nó, cho nên kêu nhóm bạn thân quen cùng một lũ ra mặt, trong nhóm có một đứa bình thường cũng thỉnh thoảng nói chuyện với Tiểu Trư rủ bảo Tiểu Trư tham gia trò chơi này, cá tính của Tiểu Trư mẹ cũng không phải không biết.” Đôi khi Chu Ngạc Chi thực lòng lo cho cá tính tốt và quá thành thật của tiểu muội nhà mình. “Bị người khác nhiệt tình mời, từ chối không xong chỉ có thể đành đáp ứng, sau đó chờ nàng thua bọn nó một lần thì nàng nguy rồi.”
“Bọn nó chỉnh Tiểu Trư như thế nào?” Chương Thanh Mĩ càng khẩn trương hơn.
“Lúc Tiểu Trư thua, người thắng kia làm theo kịch bản có trước muốn Tiểu Trư nói thật, câu hỏi chính là kêu nàng nói ra người trong lòng của nàng.”
“Đối tượng thầm mến kia liền sáng tỏ như vậy?” Híp mắt lại, mặt Chương Thanh Mĩ lộ vẻ không hờn giận.
“Đúng vậy, nhóm này thực gian, con bé hoa khôi đầu sỏ lại cố ý không ra mặt, muốn mấy đứa bạn lừa Tiểu Trư nói ra lời thật lòng, bắt nàng nói ra nội dung không cho nói lung tung sang chuyện khác, Tiểu Trư liền ngây ngốc thừa nhận, kết quả mới cách một ngày sau mà chuyện này đã lan truyền khắp cả khối lớp, rõ ràng Tiểu Trư đã nhấn mạnh rằng nàng chỉ thích cá tính của bạn nam kia, nhưng vô dụng; mấy con bé đem Tiểu Trư ra nói nhiều lời thực không chịu nổi, cứ như đã học thuộc lòng mà nói mấy lời khó nghe muốn kiểu gì cũng có.”
Đương nhiên Chu Ngạc Chi tức giận đến nỗi cả người muốn nổ tung mạch máu não, liền tỏ vẻ sự tình cũng không chỉ như thế.
“Mẹ cũng không biết đâu, con bé hoa khôi đầu sỏ trùm sò kia lại đi hô hào mấy đứa bạn cùng lớp, khích bác làm cho cả lớp cười nhạo Tiểu Trư, nói nàng không biết tự lượng sức mình tưởng rằng người hầu có thể thành bà hoàng sao, sau đó ghét bỏ vẻ ngoài của nàng, kêu nàng trở về nhìn vào gương thật kỹ đi, mấy lời trêu chọc linh tinh cứ thốt ra như vậy theo Tiểu Trư cả một năm, đến tận khi nàng tốt nghiệp.”
“Đồ đê tiện!” Chương Thanh Mĩ nghe xong con gái thứ hai thuật lại chân tướng sự việc, bà trực tiếp thô bạo mở miệng mắng: “Hoa khôi thì có gì đặc biệt hơn người chứ, một đứa không giá trị cũng chỉ đáng vứt đi, dám đặt bẫy nữ nhi của bà, dám làm cho nữ nhi của bà ở trường học bị xa lánh như vậy?”
“Đúng vậy, con bé này thật sự xấu xa quá thể không thể chịu được.” Chu Ngạc Chi cũng sắp tức điên. “Mà bạn nam nàng thích lại như thế nào a? Tiểu Trư không muốn gì cả, nhiều lắm chỉ là lén thích, cảm thấy người này không tồi mà thôi, nếu người khác cũng không thể xem, con bé làm chi sao không đem bạn nam kia tha về nhà giữ cả đời a?”
Hai mẹ con đều nghĩ về bảo bối của nhà mình thiện lương như thế nhưng lại bị người ngoài khi dễ, bắt nạt mà nàng còn yên lặng, một mình chịu đựng, rồi cả một năm chịu áp lực bị nhục mạ kiểu này, hai người tức giận đến nỗi cùng hít sâu rồi phát ra tiếng hít thở nặng nhọc.
Cuối cùng –
“Không được!” Chương Thanh Mĩ phát biểu kết luận. “Việc này không thể cứ để như vậy cho xong được.!”
“Đúng vậy, con cũng nghĩ như vậy.”
Nhà tạo hình phụ trách đi lựa quần áo đang ôm một đống quần áo cao như núi đi vào phòng đợi dành cho khách quý, khi đó đối diện với hai người đằng đằng sát khí và biểu tình gần như dữ tợn này, cả người không nhịn được chân khựng lại một chút.
Cái kia….. Hiện tại là làm sao thế?
Là ngại cửa hàng này không hợp phong cách sao?
Nhà tạo hình ôm đống quần áo vừa lựa chọn mất công mất sức mà mắt cũng sắp khóc, yên lặng, lại yên lặng rồi đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.