Mùa Xuân Năm Ấy Chàng Nói Yêu Ta
Chương 77: Bằng Hữu Tốt
Ren ny17
21/08/2023
Tối hôm ấy,
Sau khi dùng bữa tối, vẫn như mọi khi Chu Thiên Lăng đều sẽ về thư phòng để giải quyết văn án. Huống hồ hơn nửa tháng qua ở Lạc Hàn, có rất nhiều chuyện ở kinh thành và doanh trại vẫn đương đợi hắn giải quyết.
Trong lúc xem xét thư án, dường như Chu Thiên Lăng rất im lặng, không phát ra một lời. Hai đầu lông mày chau lại, thần sắc thập phần tập trung.
Y Vân ngồi bên bàn trà, tay tùy ý mở đại một trang của "Sơn Hải Kinh", lẩm nhẩm cũng chẳng hiểu gì. Càng lúc càng buồn chán, nàng bèn gấp lại cuốn sách, đứng dậy không nói lời nào trực tiếp đi ra ngoài.
Vừa ra ngoài lại thấy Cát Tường đang khệ nệ khiêng cái thang gỗ đi đâu đó, vốn bản tính tò mò Y Vân bèn hỏi:
-Ngươi làm gì vậy?
-Nô tỳ thấy tổ chim yến bị rơi xuống đất nên muốn đặt nó lại lên cây.
-Ta đi với ngươi.
Nàng ta thật chất không tốt lành thế đâu, chẳng qua là muốn lấy lòng ai đó thôi.
Trấn Định vương đang đứng bên cửa sổ nhìn theo vương phi, vừa hay lại nghe được cuộc đối thoại kia. Hắn bỏ thư án trên tay xuống, đợi bóng lưng hai nữ tử kia khuất hẳn mới lẳng lặng đi cùng.
Y Vân giúp nàng ta đặt cái thang bên cạnh cây hoa lê trắng. Cát Tường định leo lên lại bị Y Vân ngăn lại:
-Ngươi không biết leo coi chừng ngã, ở dưới giữ chắc thang, để ta leo lên cho.
-Dạ.
Cát Tường nghe theo lời vương phi đứng giữ chắc thang. Nàng ta ngửa mặt lên nhìn Y Vân, trong đầu lại xuất hiện âm mưu. Hai tay càng nắm chặt cái thang, chuẩn bị dịch sang một bên thì...
-Y Vân!!!
Chu Thiên Lăng nấp sau cổng nguyệt môn tận mắt chứng kiến rõ hành động của Hương Ngọc, chẳng kịp nghĩ ngợi gì liền gọi lớn tên vương phi. Cát Tường giật mình một cái y như sợ bị vương gia phát hiện.
Hắn chẳng để tâm đến Cát Tường, trực tiếp đi đến đỡ nàng bước xuống thang nhưng vẫn không quên mắng ả tỳ nữ:
-Ngươi muốn chết hay sao mà để vương phi trèo lên thang gỗ?
-Vương gia tha lỗi, l-là vương phi muốn đích thân đặt tổ chim lên cây nên...nên...
Y Vân không nhận ra mưu đồ của nàng ta, còn có lòng tốt giải vây:
-Đúng rồi đó, là tự ta muốn, không liên quan đến Cát Tường.
Trấn Định vương không muốn tiếp tục nhiều lời, đưa tay kéo nàng đi vào. Thanh âm của hắn tuy đang tức giận nhưng lại cố hết mực ôn hòa:
-Có những chuyện mắt thấy tai nghe chưa chắc đã là thật...
-Sau này, cô tránh xa Hương Ngọc một chút đi.
Y Vân ghét nhất chính là bị người khác bắt mình làm theo ý họ, nàng liếc hắn một cái rồi một mình quay về nam viện. Chu Thiên Lăng không dám mắng nàng nên chỉ biết thở dài bước về thư phòng.
Hiện tại vương phi của hắn tin tưởng Hương Ngọc chẳng kém gì Tú Linh. Nếu cứ trực tiếp đuổi ả đi e là không hay.
Vừa hay lúc này Triệu Tuấn đã mang vào cho Trấn Định vương một tách trà nóng nhưng mà hắn làm gì còn tâm trạng để uống cơ chứ.
Khi nãy nếu Chu Thiên Lăng không kịp thời ra mặt thì có phải nàng đã bị ả xê dịch chiếc thang khiến cho ngã ra đất rồi hay không?
Chu Thiên Lăng ơi là Chu Thiên Lăng, chẳng phải ngươi đa mưu túc trí lắm à? Sao bây giờ đến cả lý do để đuổi một thị nữ nhỏ nhoi cũng không nghĩ ra.
Ngày trước nếu không thuận mắt ai chỉ cần vung đao một cái là đã giải quyết xong. Bây giờ thì...
Haizzzz
Nghĩ đến đây Chu Thiên Lăng lại thở dài rồi lắc đầu.
Ngày trước chẳng để ai vào mắt, bây giờ thì phải nhìn nét mặt của vương phi mà hành sự.
Nhiều năm kiêu ngạo, ngang tàn giờ lại phải chịu thua trước công chúa Đông Hạ.
Y Vân để tâm nhất là chuyện sống chết, hắn không thể giết Hương Ngọc mà không có nguyên do thỏa đáng.
Ba ngày nữa lại còn phải đến doanh trại, hắn không yên tâm một chút. Nghĩ đến đây, Chu Thiên Lăng liền lệnh cho Triệu Tuấn:
-Ngươi gọi Lâm Doãn đến đây.
.........
Chu Thiên Lăng đến doanh trại đã được một ngày, đột nhiên nàng lại thấy trong phủ yên bình hơn hẳn, không còn phải nghe những lời càm ràm bên tai nữa.
Mà nhắc tới Trấn Định vương thì Y Vân lại nhớ ra là đã sắp đến sinh thần của hắn. Hôm nay cũng là vì chuyện đó mà nàng mới hẹn Uyển Anh đi dạo các khu chợ để tìm kiếm quà tặng Chu Thiên Lăng.
Nhìn qua nhìn lại đột nhiên tầm nhìn lại va phải lá bùa được Uyển Anh xỏ dây đeo trên cổ, Y Vân nhíu mày khó hiểu:
-Chẳng phải muội không tín Phật sao?
-Bùa bình an tỷ cất công mang từ Lạc Hàn về đương nhiên là muội phải giữ bên mình rồi.
Qua thêm một lúc bọn họ cứ đi vòng vòng khu chợ nhưng lại không có món gì vừa mắt. Ngọc bội, lọ hoa, nghiên mực, giá bút,..., có món đồ quý giá nào mà Chu Thiên Lăng không sở hữu.
-Chúng ta đi muốn gần nửa ngày rồi, tỷ chọn đại một món là được chứ gì?
-Tùy ý chọn đại thì làm sao có lòng thành.
Cửu công chúa thở dài một tiếng lại hỏi tiếp:
-Bát ca thích gì thì mua cái đó.
-Mấy cái hắn thích...mua cũng có được đâu.
Y Vân ỉu xìu đáp lại, nếu nói như Uyển Anh thì đúng là đơn giản quá rồi. Cửu công chúa lại ngây người ra hỏi lại:
-Hả?
-Th-thì...hắn thích ăn bánh ngọt, thích ngồi trò chuyện với tỷ, thích đi dạo phố cùng tỷ,...
Nàng vừa kể, vừa đưa từng ngón tay ra để đếm. Chỉ cần nghe đến một nửa thì Uyển Anh đã há hốc mồm kinh ngạc.
Bát ca trước giờ đều không thích bánh ngọt, ghét nhất là bị làm phiền nên chưa bao giờ cùng người khác chuyện trò và cũng chưa từng có chuyện đưa ai đi dạo phố.
Vân tỷ, tỷ chính là ngoại lệ!
-Tỷ kể thiếu rồi.
-Còn gì nữa ư?
Đắn đo một lúc, Uyển Anh mấp máy môi cuối cùng vẫn đánh bạo mà nói ra. Thanh âm nhè nhẹ tựa như một cơn gió thổi qua.
-Bát ca thích tỷ
-M-muội đừng có mà nói bậy.
Y Vân lập tức đứng hình vì bốn từ này, nét mặt có chút mất tự nhiên nhưng rất nhanh liền lấy lại bình tĩnh. Phủ định lời của Uyển Anh rồi đi nhanh về phía trước.
Chu Thiên Lăng hơn Y Vân tận mười tuổi, bất quá thì hắn cũng như tam hoàng thúc của nàng mà thôi.
Là cách thúc thúc đối đãi với cháu gái. Chắc chắn là như vậy, chỉ có như vậy thôi.
Thuần An công chúa cố tình cái lý do đó để lừa gạt chính bản thân. Nàng bắt buộc bản thân phải tin rằng Chu Thiên Lăng không yêu mình.
Uyển Anh nhìn theo bóng lưng của nàng mà lại một lần nữa lắc đầu.
-Ai ai cũng biết huynh ấy thích tỷ, chỉ có một mình tỷ là không nhận ra điều đó thôi.
...
Đi khắp các khu chợ cuối cùng cũng chỉ mua được có một chiếc khăn tay. Y Vân cầm nó, nhìn qua nhìn lại rồi trong đầu lại thầm nghĩ:
-Chẳng lẽ đem nó tặng cho Chu Thiên Lăng? Không có gì đặt biệt cả.
-Ể? Chu Thiên Lăng...lăng tiêu?
Xem chừng đã nghĩ ra được kế sách gì đó, Y Vân bèn gọi Tú Linh đem đến cho mình kim chỉ.
Sau khi có những thứ cần thiết, nàng nhìn qua nhìn lại một lúc rồi cũng chọn được một cuộn chỉ có màu sắc phù hợp.
Tú Linh che miệng, thập phần kinh ngạc, giọng nói có chút run rẩy:
-C-công chúa...người định thêu c-cái gì vậy? Trước giờ...công chúa đâu có biết thêu thùa may vá.
-Bí mật.
Nét mặt của nàng cũng như hai từ mà nàng thốt ra, vô cùng "bí mật". Đúng là Y Vân không biết gì về may vá nên ngay lúc này cũng chỉ có thể theo bản năng mà làm.
Chu Thiên Lăng về trước ngày sinh thần một ngày. Cái khăn tay kia Y Vân cũng đã thêu xong nhưng không thể tặng liền được. Nhất định phải chờ đến đúng ngày!
Hôm sinh thần, từ sớm Trấn Định vương đã đi vào cung. Lúc thấy bóng dáng hắn trở về, còn chưa kịp lấy khăn tay ra thì Chu Thiên Lăng đã ghé vào căn phòng ở cuối hành lang đông viện.
Một khắc trôi qua cũng chưa thấy hắn rời khỏi đó, Y Vân bèn cầm theo cái khăn tay len lén giấu phía sau hông. Đứng trước căn phòng kia, suy nghĩ một hồi cũng bạo gan cất giọng:
-Thiên Lăng, thúc ở trong à?
Vốn chỉ định hỏi thế thôi nào ngờ Chu Thiên Lăng lại đáp lời nàng bằng hai từ "Vào đây". Hai năm nay, căn phòng này là nơi duy nhất Y Vân chưa đặt chân vào. Nghĩ đến đây tính tò mò lại nổi lên, nàng liền chầm chậm mở cửa bước vào.
Mùi nhang trầm liền bay xộc vào mũi, không thể thích nghi kịp nên Y Vân bất giác liền cau mày. Nàng đảo mắt nhìn xung quanh, đây chẳng phải phòng thờ sao?
Hay nói đúng hơn thì phòng thờ chính là nơi cất giữ sự yếu đuối của Trấn Định vương.
Chu Thiên Lăng đang đứng ngay ngắn ở trước cái bàn gỗ, nàng bèn tiến lại phía đó. Còn chưa mở miệng, hắn đã lên tiếng trước:
-Hôm nay là ngày giỗ của mẫu thân và đệ đệ ta.
Lúc này Y Vân mới để ý đến bức tranh được treo trên tường. Người trong tranh và Chu Thiên Lăng có vài nét giống nhau, nhất là khóe môi...chẳng lẽ đó là mẫu thân hắn?
Ngày sinh thần của mình lại là ngày giỗ của người thân. Nàng không biết phải an ủi hắn thế nào nữa.
-Cô không định nói gì với mẫu thân ta ư?
-Nói...nói cái gì?
-Giới thiệu tên của cô chẳng hạn.
Y Vân vừa định hé môi thì lại nhìn sang người đứng bên cạnh mà hỏi tiếp:
-Xưng hô thế nào đây?
Trấn Định vương rất muốn nàng gọi bà một tiếng "mẫu thân" nhưng như thế lại quá lộ liễu. Nghĩ lúc nhanh, hắn mới tiếp tục:
-Mẫu thân của ta là Đới tần.
Nàng "à" lên một tiếng như thể đã hiểu, đoạn xoay người đứng nghiêm chỉnh mà cất lời:
-Đới tần nương nương, con là Y Vân, là...là bằng hữu tốt của Thiên Lăng.
Chỉ là bằng hữu tốt thôi ư?
Sau khi dùng bữa tối, vẫn như mọi khi Chu Thiên Lăng đều sẽ về thư phòng để giải quyết văn án. Huống hồ hơn nửa tháng qua ở Lạc Hàn, có rất nhiều chuyện ở kinh thành và doanh trại vẫn đương đợi hắn giải quyết.
Trong lúc xem xét thư án, dường như Chu Thiên Lăng rất im lặng, không phát ra một lời. Hai đầu lông mày chau lại, thần sắc thập phần tập trung.
Y Vân ngồi bên bàn trà, tay tùy ý mở đại một trang của "Sơn Hải Kinh", lẩm nhẩm cũng chẳng hiểu gì. Càng lúc càng buồn chán, nàng bèn gấp lại cuốn sách, đứng dậy không nói lời nào trực tiếp đi ra ngoài.
Vừa ra ngoài lại thấy Cát Tường đang khệ nệ khiêng cái thang gỗ đi đâu đó, vốn bản tính tò mò Y Vân bèn hỏi:
-Ngươi làm gì vậy?
-Nô tỳ thấy tổ chim yến bị rơi xuống đất nên muốn đặt nó lại lên cây.
-Ta đi với ngươi.
Nàng ta thật chất không tốt lành thế đâu, chẳng qua là muốn lấy lòng ai đó thôi.
Trấn Định vương đang đứng bên cửa sổ nhìn theo vương phi, vừa hay lại nghe được cuộc đối thoại kia. Hắn bỏ thư án trên tay xuống, đợi bóng lưng hai nữ tử kia khuất hẳn mới lẳng lặng đi cùng.
Y Vân giúp nàng ta đặt cái thang bên cạnh cây hoa lê trắng. Cát Tường định leo lên lại bị Y Vân ngăn lại:
-Ngươi không biết leo coi chừng ngã, ở dưới giữ chắc thang, để ta leo lên cho.
-Dạ.
Cát Tường nghe theo lời vương phi đứng giữ chắc thang. Nàng ta ngửa mặt lên nhìn Y Vân, trong đầu lại xuất hiện âm mưu. Hai tay càng nắm chặt cái thang, chuẩn bị dịch sang một bên thì...
-Y Vân!!!
Chu Thiên Lăng nấp sau cổng nguyệt môn tận mắt chứng kiến rõ hành động của Hương Ngọc, chẳng kịp nghĩ ngợi gì liền gọi lớn tên vương phi. Cát Tường giật mình một cái y như sợ bị vương gia phát hiện.
Hắn chẳng để tâm đến Cát Tường, trực tiếp đi đến đỡ nàng bước xuống thang nhưng vẫn không quên mắng ả tỳ nữ:
-Ngươi muốn chết hay sao mà để vương phi trèo lên thang gỗ?
-Vương gia tha lỗi, l-là vương phi muốn đích thân đặt tổ chim lên cây nên...nên...
Y Vân không nhận ra mưu đồ của nàng ta, còn có lòng tốt giải vây:
-Đúng rồi đó, là tự ta muốn, không liên quan đến Cát Tường.
Trấn Định vương không muốn tiếp tục nhiều lời, đưa tay kéo nàng đi vào. Thanh âm của hắn tuy đang tức giận nhưng lại cố hết mực ôn hòa:
-Có những chuyện mắt thấy tai nghe chưa chắc đã là thật...
-Sau này, cô tránh xa Hương Ngọc một chút đi.
Y Vân ghét nhất chính là bị người khác bắt mình làm theo ý họ, nàng liếc hắn một cái rồi một mình quay về nam viện. Chu Thiên Lăng không dám mắng nàng nên chỉ biết thở dài bước về thư phòng.
Hiện tại vương phi của hắn tin tưởng Hương Ngọc chẳng kém gì Tú Linh. Nếu cứ trực tiếp đuổi ả đi e là không hay.
Vừa hay lúc này Triệu Tuấn đã mang vào cho Trấn Định vương một tách trà nóng nhưng mà hắn làm gì còn tâm trạng để uống cơ chứ.
Khi nãy nếu Chu Thiên Lăng không kịp thời ra mặt thì có phải nàng đã bị ả xê dịch chiếc thang khiến cho ngã ra đất rồi hay không?
Chu Thiên Lăng ơi là Chu Thiên Lăng, chẳng phải ngươi đa mưu túc trí lắm à? Sao bây giờ đến cả lý do để đuổi một thị nữ nhỏ nhoi cũng không nghĩ ra.
Ngày trước nếu không thuận mắt ai chỉ cần vung đao một cái là đã giải quyết xong. Bây giờ thì...
Haizzzz
Nghĩ đến đây Chu Thiên Lăng lại thở dài rồi lắc đầu.
Ngày trước chẳng để ai vào mắt, bây giờ thì phải nhìn nét mặt của vương phi mà hành sự.
Nhiều năm kiêu ngạo, ngang tàn giờ lại phải chịu thua trước công chúa Đông Hạ.
Y Vân để tâm nhất là chuyện sống chết, hắn không thể giết Hương Ngọc mà không có nguyên do thỏa đáng.
Ba ngày nữa lại còn phải đến doanh trại, hắn không yên tâm một chút. Nghĩ đến đây, Chu Thiên Lăng liền lệnh cho Triệu Tuấn:
-Ngươi gọi Lâm Doãn đến đây.
.........
Chu Thiên Lăng đến doanh trại đã được một ngày, đột nhiên nàng lại thấy trong phủ yên bình hơn hẳn, không còn phải nghe những lời càm ràm bên tai nữa.
Mà nhắc tới Trấn Định vương thì Y Vân lại nhớ ra là đã sắp đến sinh thần của hắn. Hôm nay cũng là vì chuyện đó mà nàng mới hẹn Uyển Anh đi dạo các khu chợ để tìm kiếm quà tặng Chu Thiên Lăng.
Nhìn qua nhìn lại đột nhiên tầm nhìn lại va phải lá bùa được Uyển Anh xỏ dây đeo trên cổ, Y Vân nhíu mày khó hiểu:
-Chẳng phải muội không tín Phật sao?
-Bùa bình an tỷ cất công mang từ Lạc Hàn về đương nhiên là muội phải giữ bên mình rồi.
Qua thêm một lúc bọn họ cứ đi vòng vòng khu chợ nhưng lại không có món gì vừa mắt. Ngọc bội, lọ hoa, nghiên mực, giá bút,..., có món đồ quý giá nào mà Chu Thiên Lăng không sở hữu.
-Chúng ta đi muốn gần nửa ngày rồi, tỷ chọn đại một món là được chứ gì?
-Tùy ý chọn đại thì làm sao có lòng thành.
Cửu công chúa thở dài một tiếng lại hỏi tiếp:
-Bát ca thích gì thì mua cái đó.
-Mấy cái hắn thích...mua cũng có được đâu.
Y Vân ỉu xìu đáp lại, nếu nói như Uyển Anh thì đúng là đơn giản quá rồi. Cửu công chúa lại ngây người ra hỏi lại:
-Hả?
-Th-thì...hắn thích ăn bánh ngọt, thích ngồi trò chuyện với tỷ, thích đi dạo phố cùng tỷ,...
Nàng vừa kể, vừa đưa từng ngón tay ra để đếm. Chỉ cần nghe đến một nửa thì Uyển Anh đã há hốc mồm kinh ngạc.
Bát ca trước giờ đều không thích bánh ngọt, ghét nhất là bị làm phiền nên chưa bao giờ cùng người khác chuyện trò và cũng chưa từng có chuyện đưa ai đi dạo phố.
Vân tỷ, tỷ chính là ngoại lệ!
-Tỷ kể thiếu rồi.
-Còn gì nữa ư?
Đắn đo một lúc, Uyển Anh mấp máy môi cuối cùng vẫn đánh bạo mà nói ra. Thanh âm nhè nhẹ tựa như một cơn gió thổi qua.
-Bát ca thích tỷ
-M-muội đừng có mà nói bậy.
Y Vân lập tức đứng hình vì bốn từ này, nét mặt có chút mất tự nhiên nhưng rất nhanh liền lấy lại bình tĩnh. Phủ định lời của Uyển Anh rồi đi nhanh về phía trước.
Chu Thiên Lăng hơn Y Vân tận mười tuổi, bất quá thì hắn cũng như tam hoàng thúc của nàng mà thôi.
Là cách thúc thúc đối đãi với cháu gái. Chắc chắn là như vậy, chỉ có như vậy thôi.
Thuần An công chúa cố tình cái lý do đó để lừa gạt chính bản thân. Nàng bắt buộc bản thân phải tin rằng Chu Thiên Lăng không yêu mình.
Uyển Anh nhìn theo bóng lưng của nàng mà lại một lần nữa lắc đầu.
-Ai ai cũng biết huynh ấy thích tỷ, chỉ có một mình tỷ là không nhận ra điều đó thôi.
...
Đi khắp các khu chợ cuối cùng cũng chỉ mua được có một chiếc khăn tay. Y Vân cầm nó, nhìn qua nhìn lại rồi trong đầu lại thầm nghĩ:
-Chẳng lẽ đem nó tặng cho Chu Thiên Lăng? Không có gì đặt biệt cả.
-Ể? Chu Thiên Lăng...lăng tiêu?
Xem chừng đã nghĩ ra được kế sách gì đó, Y Vân bèn gọi Tú Linh đem đến cho mình kim chỉ.
Sau khi có những thứ cần thiết, nàng nhìn qua nhìn lại một lúc rồi cũng chọn được một cuộn chỉ có màu sắc phù hợp.
Tú Linh che miệng, thập phần kinh ngạc, giọng nói có chút run rẩy:
-C-công chúa...người định thêu c-cái gì vậy? Trước giờ...công chúa đâu có biết thêu thùa may vá.
-Bí mật.
Nét mặt của nàng cũng như hai từ mà nàng thốt ra, vô cùng "bí mật". Đúng là Y Vân không biết gì về may vá nên ngay lúc này cũng chỉ có thể theo bản năng mà làm.
Chu Thiên Lăng về trước ngày sinh thần một ngày. Cái khăn tay kia Y Vân cũng đã thêu xong nhưng không thể tặng liền được. Nhất định phải chờ đến đúng ngày!
Hôm sinh thần, từ sớm Trấn Định vương đã đi vào cung. Lúc thấy bóng dáng hắn trở về, còn chưa kịp lấy khăn tay ra thì Chu Thiên Lăng đã ghé vào căn phòng ở cuối hành lang đông viện.
Một khắc trôi qua cũng chưa thấy hắn rời khỏi đó, Y Vân bèn cầm theo cái khăn tay len lén giấu phía sau hông. Đứng trước căn phòng kia, suy nghĩ một hồi cũng bạo gan cất giọng:
-Thiên Lăng, thúc ở trong à?
Vốn chỉ định hỏi thế thôi nào ngờ Chu Thiên Lăng lại đáp lời nàng bằng hai từ "Vào đây". Hai năm nay, căn phòng này là nơi duy nhất Y Vân chưa đặt chân vào. Nghĩ đến đây tính tò mò lại nổi lên, nàng liền chầm chậm mở cửa bước vào.
Mùi nhang trầm liền bay xộc vào mũi, không thể thích nghi kịp nên Y Vân bất giác liền cau mày. Nàng đảo mắt nhìn xung quanh, đây chẳng phải phòng thờ sao?
Hay nói đúng hơn thì phòng thờ chính là nơi cất giữ sự yếu đuối của Trấn Định vương.
Chu Thiên Lăng đang đứng ngay ngắn ở trước cái bàn gỗ, nàng bèn tiến lại phía đó. Còn chưa mở miệng, hắn đã lên tiếng trước:
-Hôm nay là ngày giỗ của mẫu thân và đệ đệ ta.
Lúc này Y Vân mới để ý đến bức tranh được treo trên tường. Người trong tranh và Chu Thiên Lăng có vài nét giống nhau, nhất là khóe môi...chẳng lẽ đó là mẫu thân hắn?
Ngày sinh thần của mình lại là ngày giỗ của người thân. Nàng không biết phải an ủi hắn thế nào nữa.
-Cô không định nói gì với mẫu thân ta ư?
-Nói...nói cái gì?
-Giới thiệu tên của cô chẳng hạn.
Y Vân vừa định hé môi thì lại nhìn sang người đứng bên cạnh mà hỏi tiếp:
-Xưng hô thế nào đây?
Trấn Định vương rất muốn nàng gọi bà một tiếng "mẫu thân" nhưng như thế lại quá lộ liễu. Nghĩ lúc nhanh, hắn mới tiếp tục:
-Mẫu thân của ta là Đới tần.
Nàng "à" lên một tiếng như thể đã hiểu, đoạn xoay người đứng nghiêm chỉnh mà cất lời:
-Đới tần nương nương, con là Y Vân, là...là bằng hữu tốt của Thiên Lăng.
Chỉ là bằng hữu tốt thôi ư?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.