Mùa Xuân Năm Ấy Chàng Nói Yêu Ta
Chương 35: Đắp Người Tuyết
Ren ny17
21/08/2023
Một khắc sau,
Dường như nàng đã ngưng khóc chỉ còn nghe được vài cái hít hít mũi. Y Vân từ từ buông tay ra khỏi người hắn, cúi mặt trầm giọng:
-Sao ngươi lại vào đây?
Nàng không có cố ý ôm hắn, chỉ là đột nhiên hắn xuất hiện, trong lúc tâm tình không tốt nên mới bất giác mà làm hành động vừa rồi.
Chu Thiên Lăng không đáp, vẫn giữ nguyên thần sắc trầm ổn, hắn lấy chiếc khăn tay ở trên bàn đưa cho Y Vân:
-Lau đi!
Y Vân im lặng nhận lấy rồi quay sang chiếc gương đồng, ngắm dung nhan của mình hồi lâu sau đó mới lau sạch nước mắt.
Dung mạo vẫn còn đẹp mà phải không? Vừa rồi khóc không khiến hắn chê cười chứ?
-Đã đỡ hơn chưa?
Đợi nàng bỏ chiếc khăn xuống, hắn mới cất giọng cộc lốc hỏi. Con người Chu Thiên Lăng vốn cứng nhắt nên chẳng khi nói mấy lời hoa mỹ, ngọt ngào, hầu như là không có bao giờ. Y Vân cũng chẳng buồn để ý nên chỉ khẽ gật đầu.
-Không phải nói tới một tháng lận sao?
-Xong việc thì về.
Dù thanh giọng lạnh nhạt như thường ngày nhưng hiếm khi mới thấy Chu Thiên Lăng trả lời một cách đàng hoàng mà không cao ngạo.
Mặc kệ hắn, Y Vân vẫn đứng dậy xem chừng định rời khỏi phòng. Chu Thiên Lăng thấy thế cũng lui về đông viện thay xiêm y, nghỉ ngơi.
Hướng mà nàng đi đến chính là nhà bếp. Mỗi lần khóc xong Y Vân đều sẽ kiếm gì đó bỏ vào bụng, có lẽ từ lâu đã trở thành một thói quen.
Một hôm khác nhân lúc Chu Thiên Lăng vào cung, Y Vân nhất thời buồn chán liền muốn đi đắp người tuyết. Nghe thì đúng là trẻ con nhưng kỳ thực nàng cũng rất thích. Nhớ lại lúc ở Đông Hạ mỗi khi tuyết rơi y như rằng trong sân viện cung của nàng luôn luôn sẽ có một con người tuyết.
Rất nhanh đã làm đắp xong người tuyết, Y Vân lấy ngón út khoét lên phần trên để làm mắt, mũi, miệng. Nhìn qua nhìn lại một hồi tựa hồ vẫn còn muốn thêm gì đó.
Đúng rồi, vương phủ này là của Chu Thiên Lăng. Nàng là khách, hắn là chủ, không có người tuyết của hắn coi cũng không được cho lắm. Y Vân không phải người hẹp hòi cho nên sẽ đắp thêm một con cho hắn.
-Công chúa, người mau làm ấm tay đi, nhỡ bị nhiễm lạnh thì không hay.
Thanh âm Tú Linh thập phần lo lắng nhưng đáp lại cũng chỉ là hai từ "không sao" của nàng. Từ trước đến nay, Y Vân cũng đâu phải là chịu lạnh kém cộng thêm dùng nhiều nhân sâm, thuốc bổ, cao dược trị thương quý giá vết thương từ lâu đã hồi phục nhanh chóng. Nói chung là theo nàng đều không có gì đáng lo ngại cả.
Người tuyết nhanh chóng đã được làm xong. Trong lúc điểm mắt mũi miệng, Y Vân liền nhớ đến Chu Thiên Lăng, lấy đó làm thú vui nhất thời cao hứng tự nói:
-Đôi mắt sát khí, mũi...miệng phải giận dữ à mà thôi ta không để miệng cho ngươi đâu. Con người chẳng nói được một lời tốt đẹp.
Hai người tuyết được đắp bên cạnh nhau nhưng một bên vui vẻ, một bên tức giận, đúng là khác một trời một vực. Con người tuyết đang nở nụ cười kia chính là Y Vân. Nếu đã như vậy thử hỏi làm sao nàng để nó chịu lạnh cơ chứ? Quét mắt qua nó một hồi, nàng mới lên tiếng:
-Tú Linh, đem áo choàng của ta ra đây.
-Dạ.
Nghe lời Y Vân, nàng ta nhanh chóng đi vào bên trong phòng lấy ra một cái áo choàng màu hồng nhạt thêu bạch mai.
Vừa hay lúc này, Chu Thiên Lăng cũng đã trở về. Từ xa đã nhìn thấy nàng ngồi xổm trên đất làm cái gì đó. Năm phần tò mò hắn bèn cất bước tiến về phía nàng nhưng kỳ thực lại chẳng phát ra một tiếng động.
Tú Linh thấy hắn suýt đã lên tiếng nhưng Chu Thiên Lăng nhanh chóng đưa một ngón tay lên miệng mình ra hiệu. Nàng đưa cái áo choàng cho Y Vân, khẽ nói:
-Của người đây.
Thuần An công chúa lúc này vẫn không hề biết chuyện gì, vui vẻ nhận lấy. Đoạn vòng cái áo choàng thêu hoa qua người tuyết, cố định lại sợi dây buộc, đội chiếc mũ lên rồi lại nhìn sang con người tuyết đắp bên cạnh, độc miệng nói:
-Chu Thiên Lăng, bổn công chúa cho ngươi chết cóng.
Dứt lời, nàng hừ lạnh một tiếng sau đó liền đứng dậy phủi phủi tay. Bỗng nhiên từ phía sau lại truyền đến một thanh giọng không nóng không lạnh vô cùng quen thuộc:
-Cô muốn cho ai chết cóng?
Nàng cơ hồ theo bản năng liền xoay người lại. Chu Thiên Lăng, là hắn?
Trấn Định vương cao hơn nàng hơn một cái đầu. Thân thể tráng kiệt, cao lớn đứng chắn trước Y Vân, nàng ngước mắt lên nhìn hắn, thần sắc như thể làm chuyện xấu bị người khác phát hiện khó tránh mà nói lắp:
-K-không...không nói...ng-ngươi...
-Bổn vương không có điếc.
Lời nói cất lên, mắt hắn liền quét qua con người tuyết mà nàng mắng vừa nãy. Chu Thiên Lăng "ồ" lên một tiếng rồi xoay sang nhìn nàng sau đó lại nhìn về người tuyết.
Y Vân nhìn sắc mặt của Chu Thiên Lăng cũng không biết là hắn đang nghĩ gì? Có tâm tư muốn phá người tuyết mà nàng khổ công đắp à? Không dễ vậy đâu.
Chẳng hiểu bị làm sao, hắn lại cởi áo choàng trên người xuống vòng qua cho con người tuyết mà Y Vân gọi là Chu Thiên Lăng kia.
-Không để chết cóng.
Y Vân vẫn còn đơ người nhìn hắn, cái tên điên này chính là đang để bụng đó sao?
Trước khi rời đi, Chu Thiên Lăng nhìn nàng lạnh nhạt mắng một câu nhưng kỳ thực lại không hiểu là nói Y Vân hay đang tự nói chính hắn.
-Trẻ con.
Dường như nàng đã ngưng khóc chỉ còn nghe được vài cái hít hít mũi. Y Vân từ từ buông tay ra khỏi người hắn, cúi mặt trầm giọng:
-Sao ngươi lại vào đây?
Nàng không có cố ý ôm hắn, chỉ là đột nhiên hắn xuất hiện, trong lúc tâm tình không tốt nên mới bất giác mà làm hành động vừa rồi.
Chu Thiên Lăng không đáp, vẫn giữ nguyên thần sắc trầm ổn, hắn lấy chiếc khăn tay ở trên bàn đưa cho Y Vân:
-Lau đi!
Y Vân im lặng nhận lấy rồi quay sang chiếc gương đồng, ngắm dung nhan của mình hồi lâu sau đó mới lau sạch nước mắt.
Dung mạo vẫn còn đẹp mà phải không? Vừa rồi khóc không khiến hắn chê cười chứ?
-Đã đỡ hơn chưa?
Đợi nàng bỏ chiếc khăn xuống, hắn mới cất giọng cộc lốc hỏi. Con người Chu Thiên Lăng vốn cứng nhắt nên chẳng khi nói mấy lời hoa mỹ, ngọt ngào, hầu như là không có bao giờ. Y Vân cũng chẳng buồn để ý nên chỉ khẽ gật đầu.
-Không phải nói tới một tháng lận sao?
-Xong việc thì về.
Dù thanh giọng lạnh nhạt như thường ngày nhưng hiếm khi mới thấy Chu Thiên Lăng trả lời một cách đàng hoàng mà không cao ngạo.
Mặc kệ hắn, Y Vân vẫn đứng dậy xem chừng định rời khỏi phòng. Chu Thiên Lăng thấy thế cũng lui về đông viện thay xiêm y, nghỉ ngơi.
Hướng mà nàng đi đến chính là nhà bếp. Mỗi lần khóc xong Y Vân đều sẽ kiếm gì đó bỏ vào bụng, có lẽ từ lâu đã trở thành một thói quen.
Một hôm khác nhân lúc Chu Thiên Lăng vào cung, Y Vân nhất thời buồn chán liền muốn đi đắp người tuyết. Nghe thì đúng là trẻ con nhưng kỳ thực nàng cũng rất thích. Nhớ lại lúc ở Đông Hạ mỗi khi tuyết rơi y như rằng trong sân viện cung của nàng luôn luôn sẽ có một con người tuyết.
Rất nhanh đã làm đắp xong người tuyết, Y Vân lấy ngón út khoét lên phần trên để làm mắt, mũi, miệng. Nhìn qua nhìn lại một hồi tựa hồ vẫn còn muốn thêm gì đó.
Đúng rồi, vương phủ này là của Chu Thiên Lăng. Nàng là khách, hắn là chủ, không có người tuyết của hắn coi cũng không được cho lắm. Y Vân không phải người hẹp hòi cho nên sẽ đắp thêm một con cho hắn.
-Công chúa, người mau làm ấm tay đi, nhỡ bị nhiễm lạnh thì không hay.
Thanh âm Tú Linh thập phần lo lắng nhưng đáp lại cũng chỉ là hai từ "không sao" của nàng. Từ trước đến nay, Y Vân cũng đâu phải là chịu lạnh kém cộng thêm dùng nhiều nhân sâm, thuốc bổ, cao dược trị thương quý giá vết thương từ lâu đã hồi phục nhanh chóng. Nói chung là theo nàng đều không có gì đáng lo ngại cả.
Người tuyết nhanh chóng đã được làm xong. Trong lúc điểm mắt mũi miệng, Y Vân liền nhớ đến Chu Thiên Lăng, lấy đó làm thú vui nhất thời cao hứng tự nói:
-Đôi mắt sát khí, mũi...miệng phải giận dữ à mà thôi ta không để miệng cho ngươi đâu. Con người chẳng nói được một lời tốt đẹp.
Hai người tuyết được đắp bên cạnh nhau nhưng một bên vui vẻ, một bên tức giận, đúng là khác một trời một vực. Con người tuyết đang nở nụ cười kia chính là Y Vân. Nếu đã như vậy thử hỏi làm sao nàng để nó chịu lạnh cơ chứ? Quét mắt qua nó một hồi, nàng mới lên tiếng:
-Tú Linh, đem áo choàng của ta ra đây.
-Dạ.
Nghe lời Y Vân, nàng ta nhanh chóng đi vào bên trong phòng lấy ra một cái áo choàng màu hồng nhạt thêu bạch mai.
Vừa hay lúc này, Chu Thiên Lăng cũng đã trở về. Từ xa đã nhìn thấy nàng ngồi xổm trên đất làm cái gì đó. Năm phần tò mò hắn bèn cất bước tiến về phía nàng nhưng kỳ thực lại chẳng phát ra một tiếng động.
Tú Linh thấy hắn suýt đã lên tiếng nhưng Chu Thiên Lăng nhanh chóng đưa một ngón tay lên miệng mình ra hiệu. Nàng đưa cái áo choàng cho Y Vân, khẽ nói:
-Của người đây.
Thuần An công chúa lúc này vẫn không hề biết chuyện gì, vui vẻ nhận lấy. Đoạn vòng cái áo choàng thêu hoa qua người tuyết, cố định lại sợi dây buộc, đội chiếc mũ lên rồi lại nhìn sang con người tuyết đắp bên cạnh, độc miệng nói:
-Chu Thiên Lăng, bổn công chúa cho ngươi chết cóng.
Dứt lời, nàng hừ lạnh một tiếng sau đó liền đứng dậy phủi phủi tay. Bỗng nhiên từ phía sau lại truyền đến một thanh giọng không nóng không lạnh vô cùng quen thuộc:
-Cô muốn cho ai chết cóng?
Nàng cơ hồ theo bản năng liền xoay người lại. Chu Thiên Lăng, là hắn?
Trấn Định vương cao hơn nàng hơn một cái đầu. Thân thể tráng kiệt, cao lớn đứng chắn trước Y Vân, nàng ngước mắt lên nhìn hắn, thần sắc như thể làm chuyện xấu bị người khác phát hiện khó tránh mà nói lắp:
-K-không...không nói...ng-ngươi...
-Bổn vương không có điếc.
Lời nói cất lên, mắt hắn liền quét qua con người tuyết mà nàng mắng vừa nãy. Chu Thiên Lăng "ồ" lên một tiếng rồi xoay sang nhìn nàng sau đó lại nhìn về người tuyết.
Y Vân nhìn sắc mặt của Chu Thiên Lăng cũng không biết là hắn đang nghĩ gì? Có tâm tư muốn phá người tuyết mà nàng khổ công đắp à? Không dễ vậy đâu.
Chẳng hiểu bị làm sao, hắn lại cởi áo choàng trên người xuống vòng qua cho con người tuyết mà Y Vân gọi là Chu Thiên Lăng kia.
-Không để chết cóng.
Y Vân vẫn còn đơ người nhìn hắn, cái tên điên này chính là đang để bụng đó sao?
Trước khi rời đi, Chu Thiên Lăng nhìn nàng lạnh nhạt mắng một câu nhưng kỳ thực lại không hiểu là nói Y Vân hay đang tự nói chính hắn.
-Trẻ con.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.