Mùa Xuân Năm Ấy Chàng Nói Yêu Ta
Chương 85: Đừng Sợ, Đã Có Ta Ở Đây!
Ren ny17
21/08/2023
Lim dim đến cuối giờ Dần, Chu Thiên Lăng lại bị tiếng nói ngắt quãng của nàng làm cho tỉnh giấc.
-Không....không được...đừng...đừng...
-Đừng...đừng đi....đừng bỏ con...đừng mà!
Cảm nhận điều bất thường, lưng đang tựa vào đầu giường liền ngồi bật dậy. Nhận thấy trán nàng đổ đầy mồ hôi lạnh, môi tái nhợt, khô khốc, gương mặt không còn chút huyết sắc nào, đỏ gay vì nóng.
Hắn đưa tay đặt lên trán Y Vân, thần sắc ngay tức khắc liền biến đổi.
Phát sốt rồi!
Lúc này Chu Thiên Lăng lại tự trách mình quá bất cẩn. Hai ngày nay thân thể nàng đã suy nhược vậy mà hôm qua đêm sương gió lạnh, còn để Y Vân ngồi dưới trời tuyết.
Thể trạng vương phi chỉ cần nhiễm lạnh chắc chắn sẽ sốt. Ngươi đúng là đãng trí mà Chu Thiên Lăng!
-Hức...hức...con không muốn...đừng...đừng!
Hắn không biết nàng đang mơ phải chuyện gì, bỗng nhiên lại òa lên. Chẳng biết từ lúc nào mà nước mắt óng ánh đã chảy nơi khóe mắt.
-Y Vân, nghe ta nói gì không?
-Tỉnh lại đi Y Vân...Y Vân!
Trấn Định vương lại càng phát hoảng, không thể giữ được bình tĩnh cố lay người đánh thức nhưng vương phi mãi chẳng tỉnh giấc. Ấy vậy mà trong cơn mê man lại không ngừng nói sảng.
Hắn còn tinh ý nhận ra tay nàng siết chặt vào nhau. Sợ lực mạnh tự làm bản thân bị thương, Chu Thiên Lăng vội luồn tay mình vào mặc cho từng móng tay thon dài đang bấu lên da thịt.
-Lâm Doãn!
-Triệu Tuấn! Tú Linh!
-Người đâu!
Thanh âm trầm khàn lãnh đạm của ngày thường nhưng lại pha thêm năm, sáu phần gấp gáp. Nghe được tiếng gọi lớn của vương gia, Lâm Doãn cô cô là người chạy vào trước.
-Nàng ấy sốt rồi, mau đi mời đại phu. Nhanh lên!
Triệu Tuấn nhận được lệnh liền ba chân bốn cẳng chuẩn bị xe ngựa. Hắn cố giục ngựa nhanh nhất có thể, cũng may là đại phu ở gần vương phủ nên chưa đầy một khắc Triệu Tuấn đã đem đại phu đến trước nam viện.
Đại phu họ Chung kia tuổi tác đã gần lục tuần. Vừa mới tỉnh dậy, xiêm y còn chưa kịp chỉnh tề thì ai ngờ bốn, năm người của phủ Trấn Định lại đến tận nhà náo loạn. Dáng vẻ người nào người nấy đều sốt sắng, gấp gáp như sắp bị bỏ vào nồi nước sôi.
Cứ ngỡ là chuyện gì hóa ra chính là vương phi yêu dấu của Trấn Định vương phát sốt.
Kỳ thực hơn một năm trước, kinh thành xuất hiện tin đồn phu thê Trấn Định vương bất hòa nhưng thời gian đổ lại đây, các con phố lớn nhỏ đều truyền miệng nhau một câu nói:
"Cách đắc tội với Trấn Định vương nhanh nhất đó là làm Trấn Định vương phi rơi mất một sợi tóc."
Tự độc thoại với nội tâm nhưng ông vẫn không quên chuyện chính là bắt mạch, xem xét bệnh tình. Trước mắt Trấn Định vương, Chung đại phu không dám đối phó, qua loa, kỹ lưỡng bắt mạch lại thêm một lần nữa.
-Vương phi chỉ là cảm mạo thông thường, xin vương gia đừng quá lo lắng.
-Nàng ấy sốt cao như vậy mà ông dám nói đừng lo lắng? Lang băm!
Chung đại phu nghe xong tựa hồ như đứng không vững, cụp mắt xuống vội thưa:
-Đúng là vương phi sốt cao nhưng chỉ cần uống vài thang thuốc sẽ sớm hồi phục thôi ạ!
-Hai ngày nữa nàng ấy không hồi phục thì ông hãy trốn cho thật kỹ vào!
Trấn Định vương cố nhấn mạnh từng câu từng chữ. Người họ Chung kia nghe xong cơ hồ không rét mà run, dù là giữa trời đông nhưng có cảm tưởng cả lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi.
Hắn nhìn sang Triệu Tuấn ý bảo tiễn khách. Lâm Doãn cô cô, Tú Linh cùng một số người khác cũng dần lui xuống. Bên trong phòng chỉ còn lại Chu Thiên Lăng và nàng.
Y Vân vẫn luôn trong tình trạng mê man, không tỉnh táo. Lúc bị ác mộng đeo bám dường như nàng sẽ lại dùng lực lên năm ngón tay.
Hai mày chau lại, gương mặt đầm đìa mồ hôi hiện lên năm phần thống khổ, năm phần sợ hãi. Bàn tay Trấn Định vương đang bị bấu chặt nhưng kỳ thực lại không đau bằng ở tim.
-Công chúa nhỏ...!
Tâm can Chu Thiên Lăng như có hàng ngàn mũi tên đâm vào. Nhìn nàng thế này, hắn rất đau! Thật sự rất đau!
-Đừng bỏ con! Đừng bỏ con! Làm ơn...đừng bỏ con lại!
Y Vân gặp ác mộng, rong ruổi trong cơn mơ vô định nàng lại thấy từng người, từng người thân một lần lượt ra đi.
Mơ về ngày đệ đệ chết yểu, ngày mưa ảm đạm chôn cất linh cửu của mẫu hậu, ngày tuyết lạnh lẽo cô cô và hoàng tổ mẫu cùng lúc bỏ nàng lại.
Trong cơn mê man, nàng nghe thấy tiếng gọi trầm khàn của Chu Thiên Lăng nhưng lại không có cách nào để đáp lại.
Thân thể mỏi mệt cảm nhận được một chất lỏng tràn vào khoan miệng rồi lại trôi xuống cổ họng nhưng lại chẳng thể biết mùi vị của nó thế nào. Ngọt hay đắng đều không cảm nhận được.
Nhìn nàng hơi thở cứ đều đều, hai mắt nhắm nghiền, hàng mi nhíu lại đầy căng thẳng, Trấn Định vương vẫn luôn tự trách bản thân đã quá bất cẩn, sơ suất.
-Đừng sợ, đã có ta ở đây!
Trong màn đêm vô tận, Y Vân nghe thấy thanh âm nhẹ nhàng mà mạnh mẽ của hắn mà bất giác an tâm hơn, bất giác siết chặt hai tay vào lòng bàn tay Chu Thiên Lăng.
-Không....không được...đừng...đừng...
-Đừng...đừng đi....đừng bỏ con...đừng mà!
Cảm nhận điều bất thường, lưng đang tựa vào đầu giường liền ngồi bật dậy. Nhận thấy trán nàng đổ đầy mồ hôi lạnh, môi tái nhợt, khô khốc, gương mặt không còn chút huyết sắc nào, đỏ gay vì nóng.
Hắn đưa tay đặt lên trán Y Vân, thần sắc ngay tức khắc liền biến đổi.
Phát sốt rồi!
Lúc này Chu Thiên Lăng lại tự trách mình quá bất cẩn. Hai ngày nay thân thể nàng đã suy nhược vậy mà hôm qua đêm sương gió lạnh, còn để Y Vân ngồi dưới trời tuyết.
Thể trạng vương phi chỉ cần nhiễm lạnh chắc chắn sẽ sốt. Ngươi đúng là đãng trí mà Chu Thiên Lăng!
-Hức...hức...con không muốn...đừng...đừng!
Hắn không biết nàng đang mơ phải chuyện gì, bỗng nhiên lại òa lên. Chẳng biết từ lúc nào mà nước mắt óng ánh đã chảy nơi khóe mắt.
-Y Vân, nghe ta nói gì không?
-Tỉnh lại đi Y Vân...Y Vân!
Trấn Định vương lại càng phát hoảng, không thể giữ được bình tĩnh cố lay người đánh thức nhưng vương phi mãi chẳng tỉnh giấc. Ấy vậy mà trong cơn mê man lại không ngừng nói sảng.
Hắn còn tinh ý nhận ra tay nàng siết chặt vào nhau. Sợ lực mạnh tự làm bản thân bị thương, Chu Thiên Lăng vội luồn tay mình vào mặc cho từng móng tay thon dài đang bấu lên da thịt.
-Lâm Doãn!
-Triệu Tuấn! Tú Linh!
-Người đâu!
Thanh âm trầm khàn lãnh đạm của ngày thường nhưng lại pha thêm năm, sáu phần gấp gáp. Nghe được tiếng gọi lớn của vương gia, Lâm Doãn cô cô là người chạy vào trước.
-Nàng ấy sốt rồi, mau đi mời đại phu. Nhanh lên!
Triệu Tuấn nhận được lệnh liền ba chân bốn cẳng chuẩn bị xe ngựa. Hắn cố giục ngựa nhanh nhất có thể, cũng may là đại phu ở gần vương phủ nên chưa đầy một khắc Triệu Tuấn đã đem đại phu đến trước nam viện.
Đại phu họ Chung kia tuổi tác đã gần lục tuần. Vừa mới tỉnh dậy, xiêm y còn chưa kịp chỉnh tề thì ai ngờ bốn, năm người của phủ Trấn Định lại đến tận nhà náo loạn. Dáng vẻ người nào người nấy đều sốt sắng, gấp gáp như sắp bị bỏ vào nồi nước sôi.
Cứ ngỡ là chuyện gì hóa ra chính là vương phi yêu dấu của Trấn Định vương phát sốt.
Kỳ thực hơn một năm trước, kinh thành xuất hiện tin đồn phu thê Trấn Định vương bất hòa nhưng thời gian đổ lại đây, các con phố lớn nhỏ đều truyền miệng nhau một câu nói:
"Cách đắc tội với Trấn Định vương nhanh nhất đó là làm Trấn Định vương phi rơi mất một sợi tóc."
Tự độc thoại với nội tâm nhưng ông vẫn không quên chuyện chính là bắt mạch, xem xét bệnh tình. Trước mắt Trấn Định vương, Chung đại phu không dám đối phó, qua loa, kỹ lưỡng bắt mạch lại thêm một lần nữa.
-Vương phi chỉ là cảm mạo thông thường, xin vương gia đừng quá lo lắng.
-Nàng ấy sốt cao như vậy mà ông dám nói đừng lo lắng? Lang băm!
Chung đại phu nghe xong tựa hồ như đứng không vững, cụp mắt xuống vội thưa:
-Đúng là vương phi sốt cao nhưng chỉ cần uống vài thang thuốc sẽ sớm hồi phục thôi ạ!
-Hai ngày nữa nàng ấy không hồi phục thì ông hãy trốn cho thật kỹ vào!
Trấn Định vương cố nhấn mạnh từng câu từng chữ. Người họ Chung kia nghe xong cơ hồ không rét mà run, dù là giữa trời đông nhưng có cảm tưởng cả lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi.
Hắn nhìn sang Triệu Tuấn ý bảo tiễn khách. Lâm Doãn cô cô, Tú Linh cùng một số người khác cũng dần lui xuống. Bên trong phòng chỉ còn lại Chu Thiên Lăng và nàng.
Y Vân vẫn luôn trong tình trạng mê man, không tỉnh táo. Lúc bị ác mộng đeo bám dường như nàng sẽ lại dùng lực lên năm ngón tay.
Hai mày chau lại, gương mặt đầm đìa mồ hôi hiện lên năm phần thống khổ, năm phần sợ hãi. Bàn tay Trấn Định vương đang bị bấu chặt nhưng kỳ thực lại không đau bằng ở tim.
-Công chúa nhỏ...!
Tâm can Chu Thiên Lăng như có hàng ngàn mũi tên đâm vào. Nhìn nàng thế này, hắn rất đau! Thật sự rất đau!
-Đừng bỏ con! Đừng bỏ con! Làm ơn...đừng bỏ con lại!
Y Vân gặp ác mộng, rong ruổi trong cơn mơ vô định nàng lại thấy từng người, từng người thân một lần lượt ra đi.
Mơ về ngày đệ đệ chết yểu, ngày mưa ảm đạm chôn cất linh cửu của mẫu hậu, ngày tuyết lạnh lẽo cô cô và hoàng tổ mẫu cùng lúc bỏ nàng lại.
Trong cơn mê man, nàng nghe thấy tiếng gọi trầm khàn của Chu Thiên Lăng nhưng lại không có cách nào để đáp lại.
Thân thể mỏi mệt cảm nhận được một chất lỏng tràn vào khoan miệng rồi lại trôi xuống cổ họng nhưng lại chẳng thể biết mùi vị của nó thế nào. Ngọt hay đắng đều không cảm nhận được.
Nhìn nàng hơi thở cứ đều đều, hai mắt nhắm nghiền, hàng mi nhíu lại đầy căng thẳng, Trấn Định vương vẫn luôn tự trách bản thân đã quá bất cẩn, sơ suất.
-Đừng sợ, đã có ta ở đây!
Trong màn đêm vô tận, Y Vân nghe thấy thanh âm nhẹ nhàng mà mạnh mẽ của hắn mà bất giác an tâm hơn, bất giác siết chặt hai tay vào lòng bàn tay Chu Thiên Lăng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.