Mùa Xuân Năm Ấy Chàng Nói Yêu Ta
Chương 79: Ngốc Ngếch Không Biết Hay Cố Chấp Không Muốn Nhận Ra?
Ren ny17
21/08/2023
Bám vào chuyện Hạ hoàng hậu bị cấm túc mà Y Vân liền trở mặt mà giận Chu Thiên Lăng. Nàng bắt hắn phải đưa mình đến gặp cô cô, Trấn Định vương đâu thể không đáp ứng.
Ngay sáng ngày hôm sau lúc hắn chuẩn bị vào triều liền cho vương phi theo cùng. Hai người ngồi đối diện nhau trên xe ngựa, Y Vân cứ hướng mắt ra bên ngoài mà chẳng chút để tâm đến ánh mắt đang nhìn mình.
Chu Thiên Lăng nhiều lúc mấp máy môi toang định mở lời nhưng nghĩ thế nào rồi lại thôi.
Cung Phượng Nghi được thị vệ canh giữ trước cổng nhưng với quyền uy của Trấn Định vương đã dễ dàng giúp nàng đi vào trong.
Kỳ thực lúc trước xa hoa, đẹp đẽ bao nhiêu thì bây giờ lại ảm đạm bấy nhiêu. Là cung thất của hoàng hậu nhưng cả sân viện chẳng thấy bóng dáng của một cung nữ hay thái giám nào.
Rốt cuộc cô cô đã phạm phải điều gì?
Y Vân trực tiếp bước vào trong chính điện, nhìn qua noãn các cũng chỉ thấy được Diệp Bích cô cô đang lau bụi bám trên cái bàn gỗ.
-Vương phi? Lúc nãy nô tì nghe được tiếng cửa mở, cứ ngỡ là mình đã lãng tai, hoang tưởng.
-Cô cô...cô cô của ta?
-Vương phi đợi nô tỳ một lát.
Nói rồi, Diệp Bích lui người tiến về phía gian buồng ngủ. Hạ Bạch Yến đang ngồi ở bàn trang điểm, hai tay vuốt ve cái vòng tay.
-A Lập, thiếp sắp đến gặp chàng rồi. Đợi thiếp một chút nữa thôi...
-Nương nương, vương phi đang đợi người ở điện chính.
Thần sắc Hạ hoàng hậu hơi thoáng ngạc nhiên nhưng rất nhanh liền đứng dậy, trước khi rời khỏi vẫn không quên cẩn thận đặt vòng tay kia vào hộp gỗ.
Vừa nhìn thấy bà, Y Vân đã cất lên tiếng gọi:
-Cô cô!
-Qua kia ngồi đi.
Hoàng hậu thất sủng, bị cấm túc nhưng nét mặt lại vô cùng thản nhiên tựa như mặt hồ mùa thu không chút gợn sóng. Nghĩ đến đây, Y Vân thật không thể hiểu.
Nhớ lại trong cung vẫn còn sót lại một ít trà, Diệp Bích bèn lui xuống để trả lại không gian riêng cho hai cô cháu nàng.
-Trấn Định vương nói cho con biết?
Nhận được cái gật đầu, Hạ Bạch Yến lại tiếp lời:
-Là cô cô không muốn cho con biết...Thế nên đừng trách hắn.
Trước khi bước vào, nàng có rất nhiều điều muốn hỏi và muốn nói với cô cô nhưng kỳ thực lúc này đầu óc lại trống rỗng, không biết nói gì.
Ngày trước, Phượng Nghi cung xa hoa, đẹp đẽ, tần phi thỉnh an, người người kính trọng, cung nhân nhiều đếm chẳng xuể vậy mà giờ hoàn toàn ngược lại không khỏi khiến Y Vân có chút chạnh lòng thay cô cô.
Từ nãy đến ngay bây giờ, nàng vẫn luôn chăm chú quan sát từng nét mặt của người cô cô này, đắn đo một hồi cuối cùng vẫn đánh bạo mà hỏi:
-Cô cô, rốt cuộc là tại sao lại bị cấm túc trong Phượng Nghi cung?
-Có người hãm hại cô cô ư?
Đối với cái gấp gáp của cháu gái, bà chỉ khẽ mỉm cười, đợi thêm một lúc nhanh Hạ Bách Yến mới nói:
-Con có tin ta mưu hại hoàng tự, có tư tình với người khác không?
-Không, làm sao có chuyện đó được.
Y Vân bất giác lắc đầu, gương mặt biểu lộ nét không tin. Nàng chẳng cần suy nghĩ mà liền đáp lời ngay.
-Là kẻ nào hãm hại cô cô? Cô cô đã tra rõ chưa?
Hạ Bạch Yến có vẻ không muốn trả lời câu hỏi này bởi hiện giờ ai bày mưu, ai tính kế cũng chẳng còn quan trọng nữa. Ngôi vị hoàng hậu bà vốn không ham, nếu ả đã muốn vậy thì bà sẽ tặng cho ả.
-Những ngày cấm túc này, ta đột nhiên lại nhớ về lúc còn ở Đông Hạ.
Bà đưa mắt hướng ra sân viện như đang hoài niệm lại những chuyện xưa cũ. Bỗng Y Vân lại nghe được tiếng thở dài và sau đó là nụ cười cô cô.
Nó ấm áp khiến nàng có cảm giác cô cô rất mãn nguyện...nhưng tựa hồ cũng có gì đó rất hối tiếc.
-Nếu như A Lập không đi đánh trận đó thì có lẽ ta đã có nửa đời còn lại hạnh phúc ở Đông Hạ.
A Lập?...là Tinh Lập tướng quân ư?
Ngày thành hôn đã định, cuối cùng phu quân lại tử trận. Bạch Yến vốn đã định thủ tiết đến cuối đời, nào ngờ vài năm sau lại xảy ra biến cố.
Năm đó, Bắc Yến và Nam Đường cấu kết nhằm ủ mưu xâm lược Đông Hạ. Tiến thoái lưỡng nan, Hạ quốc chỉ còn cầu viện vào Đại Chu ở phía Tây.
Vì hoàng triều, vì bá tánh, Hạ Bạch Yến chỉ có thể đến nước Chu làm phi tần cho Hoàng đế. Trải qua nhiều năm tranh đấu, tam công chúa Đông Hạ được phong thành Yến quý phi.
Vẫn còn nhận thấy thần sắc lo lắng từ cô cháu gái, Hạ Bách Yến nhỏ nhẹ mà trấn an:
-Cô cô không sao.
Chưa đầy một khắc sau, Y Vân đã thấy bóng dáng cao lớn của Chu Thiên Lăng đang đứng ở sân viện. Nàng bèn đứng dậy, nói thêm vài lời với Hạ hoàng hậu.
-Hôm khác con lại đến với cô cô.
Vừa lúc quay người đi, Hạ Bạch Yến cất giọng hỏi khiến nàng bỗng chút đứng hình:
-Vân nhi à, con có biết Trấn Định vương yêu con không?
-C-cô...cô cô...hỏi gì thế ạ?
-Con không biết thật hay đang giả vờ không biết vậy?
-Con...
Y Vân nhìn ra bên ngoài rồi lại nhìn xuống sợi dây uyên ương trên tay, mím môi không biết nói thế nào. Hạ hoàng hậu lại hỏi thêm một lân nữa:
-Là con ngốc nghếch không biết hay cố chấp không muốn nhận ra?
Ngay sáng ngày hôm sau lúc hắn chuẩn bị vào triều liền cho vương phi theo cùng. Hai người ngồi đối diện nhau trên xe ngựa, Y Vân cứ hướng mắt ra bên ngoài mà chẳng chút để tâm đến ánh mắt đang nhìn mình.
Chu Thiên Lăng nhiều lúc mấp máy môi toang định mở lời nhưng nghĩ thế nào rồi lại thôi.
Cung Phượng Nghi được thị vệ canh giữ trước cổng nhưng với quyền uy của Trấn Định vương đã dễ dàng giúp nàng đi vào trong.
Kỳ thực lúc trước xa hoa, đẹp đẽ bao nhiêu thì bây giờ lại ảm đạm bấy nhiêu. Là cung thất của hoàng hậu nhưng cả sân viện chẳng thấy bóng dáng của một cung nữ hay thái giám nào.
Rốt cuộc cô cô đã phạm phải điều gì?
Y Vân trực tiếp bước vào trong chính điện, nhìn qua noãn các cũng chỉ thấy được Diệp Bích cô cô đang lau bụi bám trên cái bàn gỗ.
-Vương phi? Lúc nãy nô tì nghe được tiếng cửa mở, cứ ngỡ là mình đã lãng tai, hoang tưởng.
-Cô cô...cô cô của ta?
-Vương phi đợi nô tỳ một lát.
Nói rồi, Diệp Bích lui người tiến về phía gian buồng ngủ. Hạ Bạch Yến đang ngồi ở bàn trang điểm, hai tay vuốt ve cái vòng tay.
-A Lập, thiếp sắp đến gặp chàng rồi. Đợi thiếp một chút nữa thôi...
-Nương nương, vương phi đang đợi người ở điện chính.
Thần sắc Hạ hoàng hậu hơi thoáng ngạc nhiên nhưng rất nhanh liền đứng dậy, trước khi rời khỏi vẫn không quên cẩn thận đặt vòng tay kia vào hộp gỗ.
Vừa nhìn thấy bà, Y Vân đã cất lên tiếng gọi:
-Cô cô!
-Qua kia ngồi đi.
Hoàng hậu thất sủng, bị cấm túc nhưng nét mặt lại vô cùng thản nhiên tựa như mặt hồ mùa thu không chút gợn sóng. Nghĩ đến đây, Y Vân thật không thể hiểu.
Nhớ lại trong cung vẫn còn sót lại một ít trà, Diệp Bích bèn lui xuống để trả lại không gian riêng cho hai cô cháu nàng.
-Trấn Định vương nói cho con biết?
Nhận được cái gật đầu, Hạ Bạch Yến lại tiếp lời:
-Là cô cô không muốn cho con biết...Thế nên đừng trách hắn.
Trước khi bước vào, nàng có rất nhiều điều muốn hỏi và muốn nói với cô cô nhưng kỳ thực lúc này đầu óc lại trống rỗng, không biết nói gì.
Ngày trước, Phượng Nghi cung xa hoa, đẹp đẽ, tần phi thỉnh an, người người kính trọng, cung nhân nhiều đếm chẳng xuể vậy mà giờ hoàn toàn ngược lại không khỏi khiến Y Vân có chút chạnh lòng thay cô cô.
Từ nãy đến ngay bây giờ, nàng vẫn luôn chăm chú quan sát từng nét mặt của người cô cô này, đắn đo một hồi cuối cùng vẫn đánh bạo mà hỏi:
-Cô cô, rốt cuộc là tại sao lại bị cấm túc trong Phượng Nghi cung?
-Có người hãm hại cô cô ư?
Đối với cái gấp gáp của cháu gái, bà chỉ khẽ mỉm cười, đợi thêm một lúc nhanh Hạ Bách Yến mới nói:
-Con có tin ta mưu hại hoàng tự, có tư tình với người khác không?
-Không, làm sao có chuyện đó được.
Y Vân bất giác lắc đầu, gương mặt biểu lộ nét không tin. Nàng chẳng cần suy nghĩ mà liền đáp lời ngay.
-Là kẻ nào hãm hại cô cô? Cô cô đã tra rõ chưa?
Hạ Bạch Yến có vẻ không muốn trả lời câu hỏi này bởi hiện giờ ai bày mưu, ai tính kế cũng chẳng còn quan trọng nữa. Ngôi vị hoàng hậu bà vốn không ham, nếu ả đã muốn vậy thì bà sẽ tặng cho ả.
-Những ngày cấm túc này, ta đột nhiên lại nhớ về lúc còn ở Đông Hạ.
Bà đưa mắt hướng ra sân viện như đang hoài niệm lại những chuyện xưa cũ. Bỗng Y Vân lại nghe được tiếng thở dài và sau đó là nụ cười cô cô.
Nó ấm áp khiến nàng có cảm giác cô cô rất mãn nguyện...nhưng tựa hồ cũng có gì đó rất hối tiếc.
-Nếu như A Lập không đi đánh trận đó thì có lẽ ta đã có nửa đời còn lại hạnh phúc ở Đông Hạ.
A Lập?...là Tinh Lập tướng quân ư?
Ngày thành hôn đã định, cuối cùng phu quân lại tử trận. Bạch Yến vốn đã định thủ tiết đến cuối đời, nào ngờ vài năm sau lại xảy ra biến cố.
Năm đó, Bắc Yến và Nam Đường cấu kết nhằm ủ mưu xâm lược Đông Hạ. Tiến thoái lưỡng nan, Hạ quốc chỉ còn cầu viện vào Đại Chu ở phía Tây.
Vì hoàng triều, vì bá tánh, Hạ Bạch Yến chỉ có thể đến nước Chu làm phi tần cho Hoàng đế. Trải qua nhiều năm tranh đấu, tam công chúa Đông Hạ được phong thành Yến quý phi.
Vẫn còn nhận thấy thần sắc lo lắng từ cô cháu gái, Hạ Bách Yến nhỏ nhẹ mà trấn an:
-Cô cô không sao.
Chưa đầy một khắc sau, Y Vân đã thấy bóng dáng cao lớn của Chu Thiên Lăng đang đứng ở sân viện. Nàng bèn đứng dậy, nói thêm vài lời với Hạ hoàng hậu.
-Hôm khác con lại đến với cô cô.
Vừa lúc quay người đi, Hạ Bạch Yến cất giọng hỏi khiến nàng bỗng chút đứng hình:
-Vân nhi à, con có biết Trấn Định vương yêu con không?
-C-cô...cô cô...hỏi gì thế ạ?
-Con không biết thật hay đang giả vờ không biết vậy?
-Con...
Y Vân nhìn ra bên ngoài rồi lại nhìn xuống sợi dây uyên ương trên tay, mím môi không biết nói thế nào. Hạ hoàng hậu lại hỏi thêm một lân nữa:
-Là con ngốc nghếch không biết hay cố chấp không muốn nhận ra?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.