Mùa Xuân Năm Ấy Chàng Nói Yêu Ta
Chương 112: Tình Thế Cấp Bách
Ren ny17
21/08/2023
Chu Thiên Lăng về phủ, nàng sai người đem trà lên chính điện. Đợi Trấn Định vương ngồi xuống ghế, Y Vân tươi cười bước đến ngồi lên đùi hắn, vòng hai tay qua cổ người nam nhân ấy rồi mở lời:
-Thiên Lăng à.
Hắn cũng thuận tay mà vòng qua eo ôm nàng vào, ôn nhu hỏi:
-Hửm? Thế nào?
-Ta không chắc nhưng ta nghĩ mình đ...
Lời còn chưa kịp thốt ra hết thì bên ngoài Triệu Tuấn đã hớt hãi chạy vào khiến Y Vân ngại ngùng vội đứng dậy, nét mặt thoáng nhuộm chút ửng hồng vì xấu hổ.
-Vương gia, vương phi.
Sự xuất hiện bất ngờ của thuộc hạ khiến Trấn Định có chút không hài lòng, hàng lông mày khẽ chau lại.
-Có việc gì?
-Lương Thần vừa gửi tin báo, việc này có liên quan Đông Hạ...
Nghe đến hai tiếng "Đông Hạ", Y Vân theo phản xạ tự nhiên liền mở to hai mắt nhìn Triệu Tuấn như đợi chờ câu nói tiếp theo của hắn.
Triệu Tuấn thoáng nhìn nàng rồi nhanh chóng tiếp lời:
-Nhị hoàng tử Hạ Nhất Duy tạo phản.
-Cái gì?
Y Vân nghe tin này tựa hồ như muốn đứng không vững, cơ mặt như cứng đờ lại, hô hấp khó thông.
Nhị ca tạo phản? Sao lại có chuyện này cơ chứ?
Niềm tin và nỗi ngờ vực giằng xé trong nàng. Nàng không tin nhị ca có gan tạo phản nhưng nếu không thì làm sao có tin báo gửi về. Y Vân liên tục lắc đầu rồi tự lẩm nhẩm:
-Không thể, không thể...
Chu Thiên Lăng liền đứng dậy, đoạn đỡ nàng ngồi xuống ghế rồi đưa mắt ý bảo Triệu Tuấn tiếp lời. Hắn đem những chuyện trong tin báo từ biên cương thuật lại cho Trấn Định vương không sót một câu, một từ.
Nàng nắm lấy tay Chu Thiên Lăng, đôi mắt hiện rõ tia sững sờ, ngỡ ngàng. Hắn bèn vỗ nhẹ lưng nàng như lời trấn an. Y Vân nhìn hắn một hồi lâu rồi quả quyết đưa ra quyết định:
-Chúng ta về Đông Hạ nhé?
Nàng không thể ngồi yên khi nhị hoàng tử tạo phản, không thể không để tâm đến an nguy của Đông Hạ.
Còn phụ hoàng, đại ca, tam ca nữa Y Vân hoàn toàn không biết họ có an toàn hay không.
Dù tình thế nguy hiểm nhưng với tính khí của nàng chắc chắn sẽ không chịu ở vương phủ đợi tin tức. Chu Thiên Lăng không còn cách nào khác đành phải đồng ý chấp thuận.
Có hắn theo cùng, hắn sẽ bảo vệ chu toàn cho nàng chắc chắn sẽ không có nguy hiểm hay bất trắc nào xảy ra được.
Trấn Định vương không để Triệu Tuấn với Tú Linh đi cùng mà căn dặn họ ở lại phụ giúp cô cô trưởng sự quản lí phủ và chăm sóc cho Hoàng Quân.
Tình thế cấp bách, dùng xe ngựa lại mất nhiều thời gian thế nên phu thê hai người quyết định trực tiếp đánh ngựa từ vương phủ về đến Đông Hạ.
Họ chọn con đường nhanh nhất để từ Đại Chu đi sang Đông Hạ. Đánh ngựa suốt một ngày một đêm không ngừng không nghỉ.
Khi nào chưa về đến Đông Hạ, chưa biết tình hình an nguy ra sao thì khi ấy Y Vân sẽ vẫn còn thấp thỏm, lòng như lửa đốt.
Đã không biết bao nhiêu canh giờ ngồi trên lưng ngựa cuối cùng nàng và hắn cùng vào được chợ kinh thành Đông Hạ.
Nhà dân đều đóng chặt cửa, trên đường ngoại trừ Y Vân và Chu Thiên Lăng thì chẳng còn ai khác.
Khu chợ vốn náo nhiệt, đông đúc ngày nào giờ lại yên ắng lạ thường tựa hộ như có thể nghe rõ được từng hơi thở, nhịp tim của đối phương.
Quét mắt nhìn khung cảnh một lượt càng khiến Y Vân thêm chạnh lòng. Nàng hít một hơi để giữ lấy sự bình tĩnh rồi nhìn sang hắn nhẹ giọng:
-Chúng ta đến hoàng cung thôi.
Không chần chừ thêm một giây một khắc, hai người cùng đánh ngựa về phía hoàng cung Đông Hạ.
Cổng thành dần hiện ra trước mắt, ngay từ xa tựa hồ Chu Thiên Lăng đã nghe được tiếng vũ khí. Khiêng chắn phòng thủ, cung tên đã giương sẵn dường như chỉ chờ hiệu lệnh mà phóng thẳng về phía phu thê hai người họ.
Người đứng trên tòa thành là đại hoàng tử Hạ Nhất Nguyên. Ngay khi nhận ra muội muội và Trấn Định vương, hắn không khỏi bất ngờ, cánh tay liền giơ lên để ra hiệu quân lính bỏ vũ khí xuống. Cổng thành cũng rất nhanh mà được mở ra.
Nàng bước xuống ngựa đưa mắt nhìn trái nhìn phải. Mọi ngóc ngách ở đây đều vô cùng quen thuộc.
Đây là Đông Hạ, là quê hương của nàng.
-Thiên Lăng à.
Hắn cũng thuận tay mà vòng qua eo ôm nàng vào, ôn nhu hỏi:
-Hửm? Thế nào?
-Ta không chắc nhưng ta nghĩ mình đ...
Lời còn chưa kịp thốt ra hết thì bên ngoài Triệu Tuấn đã hớt hãi chạy vào khiến Y Vân ngại ngùng vội đứng dậy, nét mặt thoáng nhuộm chút ửng hồng vì xấu hổ.
-Vương gia, vương phi.
Sự xuất hiện bất ngờ của thuộc hạ khiến Trấn Định có chút không hài lòng, hàng lông mày khẽ chau lại.
-Có việc gì?
-Lương Thần vừa gửi tin báo, việc này có liên quan Đông Hạ...
Nghe đến hai tiếng "Đông Hạ", Y Vân theo phản xạ tự nhiên liền mở to hai mắt nhìn Triệu Tuấn như đợi chờ câu nói tiếp theo của hắn.
Triệu Tuấn thoáng nhìn nàng rồi nhanh chóng tiếp lời:
-Nhị hoàng tử Hạ Nhất Duy tạo phản.
-Cái gì?
Y Vân nghe tin này tựa hồ như muốn đứng không vững, cơ mặt như cứng đờ lại, hô hấp khó thông.
Nhị ca tạo phản? Sao lại có chuyện này cơ chứ?
Niềm tin và nỗi ngờ vực giằng xé trong nàng. Nàng không tin nhị ca có gan tạo phản nhưng nếu không thì làm sao có tin báo gửi về. Y Vân liên tục lắc đầu rồi tự lẩm nhẩm:
-Không thể, không thể...
Chu Thiên Lăng liền đứng dậy, đoạn đỡ nàng ngồi xuống ghế rồi đưa mắt ý bảo Triệu Tuấn tiếp lời. Hắn đem những chuyện trong tin báo từ biên cương thuật lại cho Trấn Định vương không sót một câu, một từ.
Nàng nắm lấy tay Chu Thiên Lăng, đôi mắt hiện rõ tia sững sờ, ngỡ ngàng. Hắn bèn vỗ nhẹ lưng nàng như lời trấn an. Y Vân nhìn hắn một hồi lâu rồi quả quyết đưa ra quyết định:
-Chúng ta về Đông Hạ nhé?
Nàng không thể ngồi yên khi nhị hoàng tử tạo phản, không thể không để tâm đến an nguy của Đông Hạ.
Còn phụ hoàng, đại ca, tam ca nữa Y Vân hoàn toàn không biết họ có an toàn hay không.
Dù tình thế nguy hiểm nhưng với tính khí của nàng chắc chắn sẽ không chịu ở vương phủ đợi tin tức. Chu Thiên Lăng không còn cách nào khác đành phải đồng ý chấp thuận.
Có hắn theo cùng, hắn sẽ bảo vệ chu toàn cho nàng chắc chắn sẽ không có nguy hiểm hay bất trắc nào xảy ra được.
Trấn Định vương không để Triệu Tuấn với Tú Linh đi cùng mà căn dặn họ ở lại phụ giúp cô cô trưởng sự quản lí phủ và chăm sóc cho Hoàng Quân.
Tình thế cấp bách, dùng xe ngựa lại mất nhiều thời gian thế nên phu thê hai người quyết định trực tiếp đánh ngựa từ vương phủ về đến Đông Hạ.
Họ chọn con đường nhanh nhất để từ Đại Chu đi sang Đông Hạ. Đánh ngựa suốt một ngày một đêm không ngừng không nghỉ.
Khi nào chưa về đến Đông Hạ, chưa biết tình hình an nguy ra sao thì khi ấy Y Vân sẽ vẫn còn thấp thỏm, lòng như lửa đốt.
Đã không biết bao nhiêu canh giờ ngồi trên lưng ngựa cuối cùng nàng và hắn cùng vào được chợ kinh thành Đông Hạ.
Nhà dân đều đóng chặt cửa, trên đường ngoại trừ Y Vân và Chu Thiên Lăng thì chẳng còn ai khác.
Khu chợ vốn náo nhiệt, đông đúc ngày nào giờ lại yên ắng lạ thường tựa hộ như có thể nghe rõ được từng hơi thở, nhịp tim của đối phương.
Quét mắt nhìn khung cảnh một lượt càng khiến Y Vân thêm chạnh lòng. Nàng hít một hơi để giữ lấy sự bình tĩnh rồi nhìn sang hắn nhẹ giọng:
-Chúng ta đến hoàng cung thôi.
Không chần chừ thêm một giây một khắc, hai người cùng đánh ngựa về phía hoàng cung Đông Hạ.
Cổng thành dần hiện ra trước mắt, ngay từ xa tựa hồ Chu Thiên Lăng đã nghe được tiếng vũ khí. Khiêng chắn phòng thủ, cung tên đã giương sẵn dường như chỉ chờ hiệu lệnh mà phóng thẳng về phía phu thê hai người họ.
Người đứng trên tòa thành là đại hoàng tử Hạ Nhất Nguyên. Ngay khi nhận ra muội muội và Trấn Định vương, hắn không khỏi bất ngờ, cánh tay liền giơ lên để ra hiệu quân lính bỏ vũ khí xuống. Cổng thành cũng rất nhanh mà được mở ra.
Nàng bước xuống ngựa đưa mắt nhìn trái nhìn phải. Mọi ngóc ngách ở đây đều vô cùng quen thuộc.
Đây là Đông Hạ, là quê hương của nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.