Chương 52
Sơ Huân
31/12/2023
Nghĩ cẩn thận lại thì hình như thời gian này, hai người đều ngầm hiểu trong lòng rồi mập mờ với nhau, cứ tự dưng ở bên nhau. Ôn Tố đã cam chịu rằng hai người đang yêu đương, không ngờ Khương Lâm Quyện còn tỏ tình chính thức với cô nữa.
Hơn nữa anh còn bảo cô yêu đương lấy kết hôn làm tiền đề.
“Khương Lâm Quyện.” Ôn Tố không khỏi cười anh, “Tại sao anh tỏ tình mà giống như cầu hôn vậy?”
Khương Lâm Quyện chưa từng có kinh nghiệm yêu đương. Anh chỉ căn cứ vào hiểu biết và quan sát của mình làm ra những việc anh cho là hợp lý. Yết hầu anh lên xuống, “Em không thích à?”
Người làm gì cũng nắm chắc phần thắng như Khương Lâm Quyện lần đầu tiên trải nghiệm cảm xúc căng thẳng.
“Em thích, nhưng không ngờ anh muốn kết hôn với em sớm như này. Em biết em xinh gái đáng yêu nhưng anh cũng không cần yêu em quá đâu.” Ôn Tố tinh nghịch.
Ôn Tố vốn chỉ đùa một chút, không ngờ người nào đó còn tiếp lời cô.
“Sao không yêu cho được?” Thầy Khương vô cùng thật lòng học hỏi, “Em dạy anh đi.”
Ôn Tố quay mặt đi, cô cố ép khóe môi đang cong lên của mình xuống, “Nhưng em sẽ thu học phí đó!”
Từ sau khi ra khỏi nhà hàng, Ôn Tố không nỡ tách Khương Lâm Quyện ra. Khương Lâm Quyện liền lái xe đưa cô đi tới rạp chiếu phim. Vì là đem rồi nên nơi đó vô cùng yên tĩnh, trên màn hình hiện lên một đoạn phim điện ảnh ngắn.
Khoảng cách hơi xa, âm thanh không rõ lắm.
Ôn Tố lấy đồ ăn vặt mua ở cửa hàng tiện lợi ven đường ra, tiếng sột soạt vang lên làm tiếng phim càng nhỏ đi, hoàn toàn không còn bầu không khí xem phim nữa. Đầu ngón tay cô hơi dừng một chút, có lẽ cô cảm thấy âm thanh của mình lớn quá nên cô hơi chột dạ nhìn Khương Lâm Quyện.
Nhưng người sau lại hiểu nhầm rằng cô không bóc được gói đồ ăn vặt ra nên duỗi tay lấy snack khoai tây qua. Có lẽ anh có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nên bóc rất cân, anh còn thuận tay mở lon Coca ra cho Ôn Tố nữa.
Lon nước bị mở ra, tiếng bọt khí kêu “phụt” một tiếng, chỉ nghe âm thanh thôi cũng làm người ta thấy sảng khoái.
Ôn Tố sung sướng uống một ngụm Coca, cô cố gắng dồn toàn bộ sự tập trung của mình vào bộ phim trước mắt. Nhưng do âm thanh quá nhỏ nên cuối cùng cô cũng từ bỏ. Cô đưa mắt nhìn Khương Lâm Quyện, khóe môi cong lên, “Hay mình đừng xem nữa mà làm mấy việc người yêu hay làm với nhau đi?”
Mặt Khương Lâm Quyện ngẩn ra.
Cô gái tiến đến anh gần hơn một chút, hơi thở ấm áp phả vào cổ anh, “Anh xem, bầu không khí tốt như này, nếu không làm gì có phải hơi phí không?”
Đúng là bầu không khí phù hợp thật. Xung quanh không có ai, màn hình ở phía xa thì đang chiếu bộ phim tình cảm đau thương thời dân quốc. Đôi mắt sau cặp kính của Khương Lâm Quyện tối đi, anh định làm gì đó thì đột nhiên Ôn Tố nhìn chằm chằm anh, “Anh nghĩ đi đâu vậy? Em đang bảo anh tám chuyện hoặc chơi gì đó đấy!”
Trong giọng cô còn mang theo tiếng cười nho nhỏ. Rõ ràng cô đang trêu đùa anh.
“……” Khương Lâm Quyện quay mặt đi nhìn Ôn Tố đang cười quên cả mình đang ở đâu. Người nào đó còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc. Cô vẫn dùng ánh mắt khiêu khích để nhìn anh.
Cứ như cô đang dùng ánh mắt để nói: Khương Lâm Quyện, anh đen tối thật đó!
Chỉ là cái đuôi của Ôn Tố còn chưa vểnh lên được bao lâu cô đã bị ấn lên ghế rồi. Bả vai rộng lớn của người đàn ông che màn chiếu phim, anh phủ hết lên người cô.
Ôn Tố còn chưa học được cách thở khi hôn. Cứ hôn là cô không thở nổi. Cô cảm nhận được lực tay nắm trên vai mình rất lớn, nó làm cô không chối từ nổi. Mắt kính đụng vào mũi cô. Ôn Tố nghe được giọng nói khàn khàn của người đàn ông, “Bỏ xuống giúp anh.”
Ôn Tố không nhớ hai người hôn nhau bao lâu, chỉ là lúc hai người ngẩng đầu lên thì phát hiện phim đã chiếu đến phần danh sách diễn viên tham gia diễn rồi. Người Ôn Tố nóng bừng lên, một lúc lâu sau cô mới lấy lại được suy nghĩ của mình.
Đèn đêm điểm trên cảnh đêm của thành phố bên ngoài, cảnh vật lướt nhanh qua ngoài cửa sổ, nhìn qua cái gì cũng yên tĩnh. Ôn Tố dựa vào cửa sổ không dám nhìn Khương Lâm Quyện. Chờ đến nơi, cô bỏ dây an toàn ra. Cô đang định đi thì người đàn ông túm chặt lấy tay cô.
“Hả?”
Khương Lâm Quyện nhìn Ôn Tố một cái. Ánh mắt anh dừng trên cánh môi cô vài giây. Một lúc lâu sau anh mới khàn giọng, “Em lên đi.”
Trong mắt anh như còn viết nhiều lời muốn nói nhưng cuối cùng anh chẳng nói gì cả.
Lúc Ôn Tố lên tầng, cô không nhịn được nhớ tới lần sinh nhật 18 tuổi đó của mình, Khương Lâm Quyện tặng cô một bó hoa và tỏ tình cô. Sinh nhật năm 26 tuổi Khương Lâm Quyện lại tỏ tình cô nữa. Gần như lần nào anh cũng hướng về phía cô. Nếu lúc đó hai người yêu nhau, có lẽ bây giờ…
Cũng không hẳn là hoàn toàn không chút hối hận và tiếc nuối.
Cô không nghĩ nữa mà lấy bình hoa cắm hoa hướng dương vào.
…
Sau khi trở thành bác sĩ nội trú chính thức, Ôn Tố thấy áp lực công việc của mình lớn hơn trông thấy, đã thế cô còn ở khoa ngoại nữa chứ. Mỗi ngày nếu không làm phẫu thuật thì phải xếp lịch khám, bận tối mày tối mặt.
Trước đó lúc Ôn Tố chọn khoa ngoai, cũng có người khuyên cô đừng học. Nhưng cô mãi không thể quên được lúc đó có một giáo viên lớn tuổi nói rằng con gái không nên làm khoa ngoại. Trong lời người đó thể hiện rõ ý kỳ thị. Có lẽ vì để chứng minh bản thân nên cuối cùng Ôn Tố mạnh mẽ chọn khoa ngoại.
Lúc cô chữa bệnh cho bệnh nhân, người nhà bệnh nhân giữ cô lại hỏi một lúc, phần lớn đều do lo lắng cho người thân của mình. Ôn Tố dịu dàng nói chuyện với bọn họ, cũng khéo léo thể hiện rằng mình rất bận. Thật ra trong số đó cũng có người bệnh có tình huống không quá khả quan. Sau khi cô nói với người nhà bệnh nhân xong thì cô nhìn thoáng qua một người.
Suýt nữa Ôn Tố không nhận ra đối phương. Người kia cao gầy, nhìn qua trông người đó như bị thiếu dinh dưỡng. Quần áo trên người người đó cũng rách tung tóe. Vì Ôn Tố đeo khẩu trang nên đối phương không nhận ra cô. Người đó mở miệng hỏi, “Bác sĩ, ca phẫu thuật này nguy hiểm lắm không?”
Ngón tay Ôn Tố dừng một chút. Tuy rằng người kia không nhận ra cô nhưng cô luôn nhớ rõ đó là ai, thậm chí cả đời này cô không thể quên được người đó. Hứa Loan, cái tên làm cô nhớ tới đã cảm thấy khó chịu.
“Bác sĩ?”
“Hả?”
Ôn Tố cho rằng sau này, bất cứ lúc nào gặp lại Hứa Loan cô cũng sẽ ôm theo nỗi hận cùng bóng ma trong lòng. Nhưng lúc này, dù cho sự khó chịu và nỗi hận vẫn ở trong lòng nhưng bóng ma không còn trong lòng cô nữa. Nhìn dáng vẻ khổ sở của anh ta, đột nhiên những cảm xúc tiêu cực trong lòng Ôn Tố biến mất.
Một tay cô đút túi, “Anh không nhận ra tôi sao?”
Ôn Tố tháo khẩu trang. Hứa Loan trừng to mắt nhìn, nhìn đến mức anh ta sợ hãi lùi về sau một bước.
Bây giờ trông Ôn Tố sạch sẽ nghiêm chỉnh. Dù cho không trang điểm nhưng khí chất của cô vẫn hơn người. Dáng người cô cao gầy, mặc áo blouse trắng vào làm cô trông nghiêm túc hơn nhiều. Mà Hứa Loan đứng đối diện thì đầu bẩn, mắt có hai quầng thâm to đùng. Hai người đứng gần đối lập nhau như một trên trời một dưới đất.
Ôn Tố đeo lại khẩu trang vào, cô làm như chưa có gì xảy ra tiếp tục nói chuyện cùng người nhà bệnh nhân. Trong lòng Hứa Loan cảm thấy sợ hãi và lo lắng vì thấy Ôn Tố, dáng vẻ anh ta cứ như gặp ma vậy. Anh ta đứng tại chỗ một lát, cuối cùng vẫn không nhịn được túm chặt lấy Ôn Tố, “Bác sĩ, tôi biết chuyện ngày trước là tôi sai, nhưng xin cô đừng trả thù bệnh nhân vô tội.”
Anh ta cảm thấy cô là người sẽ dùng việc công để báo thù riêng sao? Nhìn cô trông giống loại người đầu trâu mặt ngựa vậy lắm hả?
Ôn Tố “xì” một tiếng, lười không thèm trả lời.
Bọn họ đã không còn là người trong cùng một thế giới nữa, vì thế cô cũng chẳng thèm để đối phương vào mắt. Bây giờ cô đứng trên cao nhìn những người trước đó ở từng dưới vũng bùn, điên cuồng kéo cô sa đọa càng ngày càng lún sâu hơn.
Cứ dành cho bọn họ nơi đen tối bẩn thỉu đó đi, dù thế nào thì cô cũng sẽ không sa vào đó đâu.
Ôn Tố bận một lát rồi bớt chút thời gian liếc nhìn điện thoại. Khương Lâm Quyện nhắn cho cô vài tin nhắn, trên cơ bản thì đó đều là tin nhắn báo cáo nhật ký sinh hoạt như là anh đi đâu, ăn gì. Cô không nhịn được trả lời, “Sao anh không bảo nhớ em?”
Chỉ một câu này thôi mà làm Khương Lâm Quyện câm nín.
Chừng một hai phút sau anh mới trả lời, “Nhớ em.”
Tiếc là Ôn Tố không tha cho anh dễ dàng như vậy, “Anh nhớ như nào? Miêu tả chút em nghe xem?”
“……”
“Bảo anh viết một bài luận dài 500 chữ không quá đáng chứ?”
Quả nhiên Khương Lâm Quyện không trả lời nữa. Dường như Ôn Tố có thể tưởng tượng ra dáng vẻ bất đắc dĩ của anh. Hôm nay cô tan làm sớm, sau khi cơm nước xong cô định về nghỉ ngơi một lát thì thấy Giản Hân đăng bài đăng mới.
Có lẽ là đi công tác bên ngoài. Trong hình là Khương Lâm Quyện mặc áo vest đứng trên sân khấu diễn thuyết.
Vẻ mặt anh lạnh lùng, cả người toát ra khí chất cao ngạo, chẳng khác gì cảnh thiếu niên đứng diễn thuyết nhiều năm trước.
Ôn Tố chọc Giản Hân, bảo cô nàng đăng thêm thì đối phương gửi thẳng video qua. Ôn Tố bấm mở. Khương Lâm Quyện vai rộng eo thon, áo vest màu đen vừa khít cơ thể anh, phía trên cà vạt được cài cái cài màu ánh kim, cả người phát ra hơi thở của người thành công.
Đẹp trai thật, quả là bạn trai cô.
Ôn Tố nhìn kỹ lại thì thấy trên tay Khương Lâm Quyện có đeo nhẫn.
Ôn Tố hỏi Giản Hân, “Khương Lâm Quyện thích đeo nhẫn à em? Sao chị thấy anh ấy hay đeo nhẫn thế?”
Tại chiếc nhẫn này mà lúc đó Ôn Tố cho rằng Khương Lâm Quyện có bạn gái.
“Hình như ông chủ em tiện tay mua thì phải, tại trước đó lúc nào cũng có người hỏi anh ấy rằng anh ấy có bạn gái không, nhất là mấy lúc tham gia tiệc rượu rồi mấy buổi xã giao. Vì thế ông chủ trực tiếp mua nhẫn để ám chỉ rằng mình là hoa đã có chủ. Đúng là dùng hiệu quả thật, nhưng mà… Khụ khụ… Cũng vẫn có người muốn “cuỗm” ông chủ em đi đấy!”
“???” Ôn Tố mở to mắt, “Khiếp, ai mà xấu thói vậy?”
“Ha ha, chị đừng kích động. Ông chủ bọn em giữ thân lắm, ngoài chị ra em chưa thấy anh ấy đi gần cô gái nào đâu.”
Ồ. Đột nhiên Ôn Tố nhớ tới hồi học cấp ba, Khương Lâm Quyện chính là học sinh ưu tú của lớp nam thanh niên ngoan ngoãn. Đến cả cô trêu anh nhiều lần lắm mà còn không trêu được.
Nhưng đúng là chiếc nhẫn này đuổi “hoa đào” tốt thật, đến cả một đóa hoa to đùng như cô cũng bị đuổi.
Ôn Tố bớt chút thời gian đến trung tâm thương mại một chuyến. Cô đi vào một cửa hàng chuyên bán nhẫn. Ôn Tố đi vào, nhân viên phục vụ lễ phép tiếp đón, “Chào cô, xin hỏi cô muốn mua gì?”
Ôn Tố nhìn, “Tôi muốn một chiếc nhẫn đơn giản cho nam.”
Chọn mấy cái, cuối cùng Ôn Tố chọn một cái nhẫn bạc. Nhưng lúc mua cô mới nhớ ra mình chưa hỏi cỡ ngón tay Khương Lâm Quyện. Cô mở WeChat ra nhắn hỏi Giản Hân nhưng Giản Hân cũng không biết.
“Chị chờ em một chút, để em nghĩ cách.”
Trùng hợp Khương Lâm Quyện vừa diễn thuyết xong, anh đang định về khách sạn thì Giản Hân làm như vô tình hỏi, “Ông chủ, cỡ ngón tay anh như nào? Em có một người bạn dáng người na ná anh, em định mua nhẫn tặng cậu ấy.”
Khương Lâm Quyện cũng không cảm thấy tò mò về đời sống tình cảm cá nhân của nhân viên của mình, “Sao không hỏi thẳng?”
“Không phải em định tạo bất ngờ sao?” Giản Hân nhận áo khoác trong tay Khương Lâm Quyện, “Hay anh cho em mượn nhẫn xem thử đi?”
Khương Lâm Quyện cũng không để ý lắm, anh tiện tay đưa nhẫn của mình cho Giản Hân. Dù sao đây cũng chẳng là đồ gì quan trọng lắm.
Hoàn thành.
Sau khi về, Giản Hân gửi cỡ cho Ôn Tố. Mục đích của Ôn Tố thành công! Cô đi đến chỗ làm nhẫn, còn vô cùng xấu xa bảo người ta khắc tên viết tắt của mình vào trong nhẫn – “WS”.
Lúc nhận được nhẫn, cô đeo vào ngón giữa của mình thử một chút. Nó hơi to một chút. Sau đó cô lại bỏ ra để vào trong tay ngắm.
Khóe môi Ôn Tố cong lên độ cong nho nhỏ.
Vì Khương Lâm Quyện đi công tác, hơn nữa Ôn Tố cũng bận việc nên một tuần sau Ôn Tố mới có thời gian nghỉ để đi tìm anh. Chỗ làm việc của Khương Lâm Quyện ở tòa nhà nằm trung tâm thành phố. Ôn Tố xách quà trong tay đi đến chỗ lễ tân, “Tôi muốn tìm Khương Lâm Quyện.”
“Ngại quá, cho hỏi cô có hẹn trước không?”
Ôn Tố đang định gọi điện thoại cho Khương Lâm Quyện thì trùng hợp anh mới có việc đi từ ngoài về. Áo sơ mi màu đen của người đàn ông được thắt đến cúc trên cùng, quần tây bọc lấy đôi chân dài của anh. Sau khi thấy bóng dáng quen thuộc, gương mặt lạnh nhạt của anh có thêm chút dịu dàng. Anh lập tức đi đến sau cô, “Đây là bạn gái tôi.”
Vẫn lạnh lùng như cũ, vẫn dùng giọng điệu xử lý việc công nhưng nó lại có thêm một chút ngọt ngào.
Hơn nữa anh còn bảo cô yêu đương lấy kết hôn làm tiền đề.
“Khương Lâm Quyện.” Ôn Tố không khỏi cười anh, “Tại sao anh tỏ tình mà giống như cầu hôn vậy?”
Khương Lâm Quyện chưa từng có kinh nghiệm yêu đương. Anh chỉ căn cứ vào hiểu biết và quan sát của mình làm ra những việc anh cho là hợp lý. Yết hầu anh lên xuống, “Em không thích à?”
Người làm gì cũng nắm chắc phần thắng như Khương Lâm Quyện lần đầu tiên trải nghiệm cảm xúc căng thẳng.
“Em thích, nhưng không ngờ anh muốn kết hôn với em sớm như này. Em biết em xinh gái đáng yêu nhưng anh cũng không cần yêu em quá đâu.” Ôn Tố tinh nghịch.
Ôn Tố vốn chỉ đùa một chút, không ngờ người nào đó còn tiếp lời cô.
“Sao không yêu cho được?” Thầy Khương vô cùng thật lòng học hỏi, “Em dạy anh đi.”
Ôn Tố quay mặt đi, cô cố ép khóe môi đang cong lên của mình xuống, “Nhưng em sẽ thu học phí đó!”
Từ sau khi ra khỏi nhà hàng, Ôn Tố không nỡ tách Khương Lâm Quyện ra. Khương Lâm Quyện liền lái xe đưa cô đi tới rạp chiếu phim. Vì là đem rồi nên nơi đó vô cùng yên tĩnh, trên màn hình hiện lên một đoạn phim điện ảnh ngắn.
Khoảng cách hơi xa, âm thanh không rõ lắm.
Ôn Tố lấy đồ ăn vặt mua ở cửa hàng tiện lợi ven đường ra, tiếng sột soạt vang lên làm tiếng phim càng nhỏ đi, hoàn toàn không còn bầu không khí xem phim nữa. Đầu ngón tay cô hơi dừng một chút, có lẽ cô cảm thấy âm thanh của mình lớn quá nên cô hơi chột dạ nhìn Khương Lâm Quyện.
Nhưng người sau lại hiểu nhầm rằng cô không bóc được gói đồ ăn vặt ra nên duỗi tay lấy snack khoai tây qua. Có lẽ anh có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nên bóc rất cân, anh còn thuận tay mở lon Coca ra cho Ôn Tố nữa.
Lon nước bị mở ra, tiếng bọt khí kêu “phụt” một tiếng, chỉ nghe âm thanh thôi cũng làm người ta thấy sảng khoái.
Ôn Tố sung sướng uống một ngụm Coca, cô cố gắng dồn toàn bộ sự tập trung của mình vào bộ phim trước mắt. Nhưng do âm thanh quá nhỏ nên cuối cùng cô cũng từ bỏ. Cô đưa mắt nhìn Khương Lâm Quyện, khóe môi cong lên, “Hay mình đừng xem nữa mà làm mấy việc người yêu hay làm với nhau đi?”
Mặt Khương Lâm Quyện ngẩn ra.
Cô gái tiến đến anh gần hơn một chút, hơi thở ấm áp phả vào cổ anh, “Anh xem, bầu không khí tốt như này, nếu không làm gì có phải hơi phí không?”
Đúng là bầu không khí phù hợp thật. Xung quanh không có ai, màn hình ở phía xa thì đang chiếu bộ phim tình cảm đau thương thời dân quốc. Đôi mắt sau cặp kính của Khương Lâm Quyện tối đi, anh định làm gì đó thì đột nhiên Ôn Tố nhìn chằm chằm anh, “Anh nghĩ đi đâu vậy? Em đang bảo anh tám chuyện hoặc chơi gì đó đấy!”
Trong giọng cô còn mang theo tiếng cười nho nhỏ. Rõ ràng cô đang trêu đùa anh.
“……” Khương Lâm Quyện quay mặt đi nhìn Ôn Tố đang cười quên cả mình đang ở đâu. Người nào đó còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc. Cô vẫn dùng ánh mắt khiêu khích để nhìn anh.
Cứ như cô đang dùng ánh mắt để nói: Khương Lâm Quyện, anh đen tối thật đó!
Chỉ là cái đuôi của Ôn Tố còn chưa vểnh lên được bao lâu cô đã bị ấn lên ghế rồi. Bả vai rộng lớn của người đàn ông che màn chiếu phim, anh phủ hết lên người cô.
Ôn Tố còn chưa học được cách thở khi hôn. Cứ hôn là cô không thở nổi. Cô cảm nhận được lực tay nắm trên vai mình rất lớn, nó làm cô không chối từ nổi. Mắt kính đụng vào mũi cô. Ôn Tố nghe được giọng nói khàn khàn của người đàn ông, “Bỏ xuống giúp anh.”
Ôn Tố không nhớ hai người hôn nhau bao lâu, chỉ là lúc hai người ngẩng đầu lên thì phát hiện phim đã chiếu đến phần danh sách diễn viên tham gia diễn rồi. Người Ôn Tố nóng bừng lên, một lúc lâu sau cô mới lấy lại được suy nghĩ của mình.
Đèn đêm điểm trên cảnh đêm của thành phố bên ngoài, cảnh vật lướt nhanh qua ngoài cửa sổ, nhìn qua cái gì cũng yên tĩnh. Ôn Tố dựa vào cửa sổ không dám nhìn Khương Lâm Quyện. Chờ đến nơi, cô bỏ dây an toàn ra. Cô đang định đi thì người đàn ông túm chặt lấy tay cô.
“Hả?”
Khương Lâm Quyện nhìn Ôn Tố một cái. Ánh mắt anh dừng trên cánh môi cô vài giây. Một lúc lâu sau anh mới khàn giọng, “Em lên đi.”
Trong mắt anh như còn viết nhiều lời muốn nói nhưng cuối cùng anh chẳng nói gì cả.
Lúc Ôn Tố lên tầng, cô không nhịn được nhớ tới lần sinh nhật 18 tuổi đó của mình, Khương Lâm Quyện tặng cô một bó hoa và tỏ tình cô. Sinh nhật năm 26 tuổi Khương Lâm Quyện lại tỏ tình cô nữa. Gần như lần nào anh cũng hướng về phía cô. Nếu lúc đó hai người yêu nhau, có lẽ bây giờ…
Cũng không hẳn là hoàn toàn không chút hối hận và tiếc nuối.
Cô không nghĩ nữa mà lấy bình hoa cắm hoa hướng dương vào.
…
Sau khi trở thành bác sĩ nội trú chính thức, Ôn Tố thấy áp lực công việc của mình lớn hơn trông thấy, đã thế cô còn ở khoa ngoại nữa chứ. Mỗi ngày nếu không làm phẫu thuật thì phải xếp lịch khám, bận tối mày tối mặt.
Trước đó lúc Ôn Tố chọn khoa ngoai, cũng có người khuyên cô đừng học. Nhưng cô mãi không thể quên được lúc đó có một giáo viên lớn tuổi nói rằng con gái không nên làm khoa ngoại. Trong lời người đó thể hiện rõ ý kỳ thị. Có lẽ vì để chứng minh bản thân nên cuối cùng Ôn Tố mạnh mẽ chọn khoa ngoại.
Lúc cô chữa bệnh cho bệnh nhân, người nhà bệnh nhân giữ cô lại hỏi một lúc, phần lớn đều do lo lắng cho người thân của mình. Ôn Tố dịu dàng nói chuyện với bọn họ, cũng khéo léo thể hiện rằng mình rất bận. Thật ra trong số đó cũng có người bệnh có tình huống không quá khả quan. Sau khi cô nói với người nhà bệnh nhân xong thì cô nhìn thoáng qua một người.
Suýt nữa Ôn Tố không nhận ra đối phương. Người kia cao gầy, nhìn qua trông người đó như bị thiếu dinh dưỡng. Quần áo trên người người đó cũng rách tung tóe. Vì Ôn Tố đeo khẩu trang nên đối phương không nhận ra cô. Người đó mở miệng hỏi, “Bác sĩ, ca phẫu thuật này nguy hiểm lắm không?”
Ngón tay Ôn Tố dừng một chút. Tuy rằng người kia không nhận ra cô nhưng cô luôn nhớ rõ đó là ai, thậm chí cả đời này cô không thể quên được người đó. Hứa Loan, cái tên làm cô nhớ tới đã cảm thấy khó chịu.
“Bác sĩ?”
“Hả?”
Ôn Tố cho rằng sau này, bất cứ lúc nào gặp lại Hứa Loan cô cũng sẽ ôm theo nỗi hận cùng bóng ma trong lòng. Nhưng lúc này, dù cho sự khó chịu và nỗi hận vẫn ở trong lòng nhưng bóng ma không còn trong lòng cô nữa. Nhìn dáng vẻ khổ sở của anh ta, đột nhiên những cảm xúc tiêu cực trong lòng Ôn Tố biến mất.
Một tay cô đút túi, “Anh không nhận ra tôi sao?”
Ôn Tố tháo khẩu trang. Hứa Loan trừng to mắt nhìn, nhìn đến mức anh ta sợ hãi lùi về sau một bước.
Bây giờ trông Ôn Tố sạch sẽ nghiêm chỉnh. Dù cho không trang điểm nhưng khí chất của cô vẫn hơn người. Dáng người cô cao gầy, mặc áo blouse trắng vào làm cô trông nghiêm túc hơn nhiều. Mà Hứa Loan đứng đối diện thì đầu bẩn, mắt có hai quầng thâm to đùng. Hai người đứng gần đối lập nhau như một trên trời một dưới đất.
Ôn Tố đeo lại khẩu trang vào, cô làm như chưa có gì xảy ra tiếp tục nói chuyện cùng người nhà bệnh nhân. Trong lòng Hứa Loan cảm thấy sợ hãi và lo lắng vì thấy Ôn Tố, dáng vẻ anh ta cứ như gặp ma vậy. Anh ta đứng tại chỗ một lát, cuối cùng vẫn không nhịn được túm chặt lấy Ôn Tố, “Bác sĩ, tôi biết chuyện ngày trước là tôi sai, nhưng xin cô đừng trả thù bệnh nhân vô tội.”
Anh ta cảm thấy cô là người sẽ dùng việc công để báo thù riêng sao? Nhìn cô trông giống loại người đầu trâu mặt ngựa vậy lắm hả?
Ôn Tố “xì” một tiếng, lười không thèm trả lời.
Bọn họ đã không còn là người trong cùng một thế giới nữa, vì thế cô cũng chẳng thèm để đối phương vào mắt. Bây giờ cô đứng trên cao nhìn những người trước đó ở từng dưới vũng bùn, điên cuồng kéo cô sa đọa càng ngày càng lún sâu hơn.
Cứ dành cho bọn họ nơi đen tối bẩn thỉu đó đi, dù thế nào thì cô cũng sẽ không sa vào đó đâu.
Ôn Tố bận một lát rồi bớt chút thời gian liếc nhìn điện thoại. Khương Lâm Quyện nhắn cho cô vài tin nhắn, trên cơ bản thì đó đều là tin nhắn báo cáo nhật ký sinh hoạt như là anh đi đâu, ăn gì. Cô không nhịn được trả lời, “Sao anh không bảo nhớ em?”
Chỉ một câu này thôi mà làm Khương Lâm Quyện câm nín.
Chừng một hai phút sau anh mới trả lời, “Nhớ em.”
Tiếc là Ôn Tố không tha cho anh dễ dàng như vậy, “Anh nhớ như nào? Miêu tả chút em nghe xem?”
“……”
“Bảo anh viết một bài luận dài 500 chữ không quá đáng chứ?”
Quả nhiên Khương Lâm Quyện không trả lời nữa. Dường như Ôn Tố có thể tưởng tượng ra dáng vẻ bất đắc dĩ của anh. Hôm nay cô tan làm sớm, sau khi cơm nước xong cô định về nghỉ ngơi một lát thì thấy Giản Hân đăng bài đăng mới.
Có lẽ là đi công tác bên ngoài. Trong hình là Khương Lâm Quyện mặc áo vest đứng trên sân khấu diễn thuyết.
Vẻ mặt anh lạnh lùng, cả người toát ra khí chất cao ngạo, chẳng khác gì cảnh thiếu niên đứng diễn thuyết nhiều năm trước.
Ôn Tố chọc Giản Hân, bảo cô nàng đăng thêm thì đối phương gửi thẳng video qua. Ôn Tố bấm mở. Khương Lâm Quyện vai rộng eo thon, áo vest màu đen vừa khít cơ thể anh, phía trên cà vạt được cài cái cài màu ánh kim, cả người phát ra hơi thở của người thành công.
Đẹp trai thật, quả là bạn trai cô.
Ôn Tố nhìn kỹ lại thì thấy trên tay Khương Lâm Quyện có đeo nhẫn.
Ôn Tố hỏi Giản Hân, “Khương Lâm Quyện thích đeo nhẫn à em? Sao chị thấy anh ấy hay đeo nhẫn thế?”
Tại chiếc nhẫn này mà lúc đó Ôn Tố cho rằng Khương Lâm Quyện có bạn gái.
“Hình như ông chủ em tiện tay mua thì phải, tại trước đó lúc nào cũng có người hỏi anh ấy rằng anh ấy có bạn gái không, nhất là mấy lúc tham gia tiệc rượu rồi mấy buổi xã giao. Vì thế ông chủ trực tiếp mua nhẫn để ám chỉ rằng mình là hoa đã có chủ. Đúng là dùng hiệu quả thật, nhưng mà… Khụ khụ… Cũng vẫn có người muốn “cuỗm” ông chủ em đi đấy!”
“???” Ôn Tố mở to mắt, “Khiếp, ai mà xấu thói vậy?”
“Ha ha, chị đừng kích động. Ông chủ bọn em giữ thân lắm, ngoài chị ra em chưa thấy anh ấy đi gần cô gái nào đâu.”
Ồ. Đột nhiên Ôn Tố nhớ tới hồi học cấp ba, Khương Lâm Quyện chính là học sinh ưu tú của lớp nam thanh niên ngoan ngoãn. Đến cả cô trêu anh nhiều lần lắm mà còn không trêu được.
Nhưng đúng là chiếc nhẫn này đuổi “hoa đào” tốt thật, đến cả một đóa hoa to đùng như cô cũng bị đuổi.
Ôn Tố bớt chút thời gian đến trung tâm thương mại một chuyến. Cô đi vào một cửa hàng chuyên bán nhẫn. Ôn Tố đi vào, nhân viên phục vụ lễ phép tiếp đón, “Chào cô, xin hỏi cô muốn mua gì?”
Ôn Tố nhìn, “Tôi muốn một chiếc nhẫn đơn giản cho nam.”
Chọn mấy cái, cuối cùng Ôn Tố chọn một cái nhẫn bạc. Nhưng lúc mua cô mới nhớ ra mình chưa hỏi cỡ ngón tay Khương Lâm Quyện. Cô mở WeChat ra nhắn hỏi Giản Hân nhưng Giản Hân cũng không biết.
“Chị chờ em một chút, để em nghĩ cách.”
Trùng hợp Khương Lâm Quyện vừa diễn thuyết xong, anh đang định về khách sạn thì Giản Hân làm như vô tình hỏi, “Ông chủ, cỡ ngón tay anh như nào? Em có một người bạn dáng người na ná anh, em định mua nhẫn tặng cậu ấy.”
Khương Lâm Quyện cũng không cảm thấy tò mò về đời sống tình cảm cá nhân của nhân viên của mình, “Sao không hỏi thẳng?”
“Không phải em định tạo bất ngờ sao?” Giản Hân nhận áo khoác trong tay Khương Lâm Quyện, “Hay anh cho em mượn nhẫn xem thử đi?”
Khương Lâm Quyện cũng không để ý lắm, anh tiện tay đưa nhẫn của mình cho Giản Hân. Dù sao đây cũng chẳng là đồ gì quan trọng lắm.
Hoàn thành.
Sau khi về, Giản Hân gửi cỡ cho Ôn Tố. Mục đích của Ôn Tố thành công! Cô đi đến chỗ làm nhẫn, còn vô cùng xấu xa bảo người ta khắc tên viết tắt của mình vào trong nhẫn – “WS”.
Lúc nhận được nhẫn, cô đeo vào ngón giữa của mình thử một chút. Nó hơi to một chút. Sau đó cô lại bỏ ra để vào trong tay ngắm.
Khóe môi Ôn Tố cong lên độ cong nho nhỏ.
Vì Khương Lâm Quyện đi công tác, hơn nữa Ôn Tố cũng bận việc nên một tuần sau Ôn Tố mới có thời gian nghỉ để đi tìm anh. Chỗ làm việc của Khương Lâm Quyện ở tòa nhà nằm trung tâm thành phố. Ôn Tố xách quà trong tay đi đến chỗ lễ tân, “Tôi muốn tìm Khương Lâm Quyện.”
“Ngại quá, cho hỏi cô có hẹn trước không?”
Ôn Tố đang định gọi điện thoại cho Khương Lâm Quyện thì trùng hợp anh mới có việc đi từ ngoài về. Áo sơ mi màu đen của người đàn ông được thắt đến cúc trên cùng, quần tây bọc lấy đôi chân dài của anh. Sau khi thấy bóng dáng quen thuộc, gương mặt lạnh nhạt của anh có thêm chút dịu dàng. Anh lập tức đi đến sau cô, “Đây là bạn gái tôi.”
Vẫn lạnh lùng như cũ, vẫn dùng giọng điệu xử lý việc công nhưng nó lại có thêm một chút ngọt ngào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.