Mùa Xuân Thoáng Qua Ấy

Chương 60: Dư luận

Minh Khai Dạ Hợp

03/06/2018

Edit & Beta: Tịnh Hảo

Tưởng Tây Trì và Phương Huỳnh còn chưa nghỉ hết kỳ nghỉ đông này, vào mùng năm tết, nghe được tin tức làm người ta sợ hãi: Nhiếp Tuyết Tùng tự sát không thành.

Lúc đầu, tin tức chỉ truyền trong phạm vi khoa Lý đại học A, sau này mới dần dần lan rộng ra.

Cha mẹ của Nhiếp Tuyết Tùng, sau khi Nhiếp Tuyết Tùng tự sát không thành, mới biết tin cô ấy lùi ngày tốt nghiệp lại. Bọn họ đi chất vấn thầy Trương Chi Kính về tình hình này, toàn bộ thời gian tết đều ngồi ngăn trước cửa nhà ông, yêu cầu ông cho ý kiến, chuyện liền ồn ào đến như vậy.

Mạng xã hội trên Internet, các loại bình luận xôn xao, làm cho giáo viên khoa lý đại học A còn chưa chính thức đi làm lại, phải nhanh chóng ra mặt bắt đầu ngăn mối nguy cơ quan hệ xã hội, tuyên bố Nhiếp Tuyết Tùng trong thời gian học tập, cho dù là số tiết học, thành tích học tập hay kết quả nghiên cứu khoa học, đều không đạt được tiêu chuẩn tốt nghiệp đại học A, bởi vậy kéo dài thời gian tốt nghiệp của cô ấy là sự thật, nhưng không hề tồn tại cái gọi là người hướng dẫn nghiên cứu sinh chèn ép học sinh, không để học sinh tốt nghiệp.

Tự tử không thành và tự tử, cũng có điểm giống nhau, đại học A là trường cao cấp nhất, tiêu chuẩn học vấn nghiêm khắc ai cũng biết, sau khi khoa Lý có lý có chứng cứ đáp trả lại, độ hot của chuyện này trên internet dần dần biến mất.

Tưởng Tây Trì và Phương Huỳnh ngồi không yên, trở về trường học sớm hơn bốn ngày so với thời gian dự định.

Tưởng Tây Trì liên lạc với La Cẩm Trình trước, La Cẩm Trình kể chi tiết sự việc cho bọn họ: Tối giao thừa hôm ấy, Nhiếp Tuyết Tùng cùng cha mẹ xem xong tiệc liên hoan tết, về phòng của mình nghỉ ngơi, để lại di thư, sau đó dùng thuốc ngủ số lượng lớn. Cũng may mẹ Nhiếp nửa đêm vào phòng Nhiếp Tuyết Tùng lấy đồ, trùng hợp thấy di thư đặt trên bàn, lúc này mới phát hiện, cứu được một sinh mạng.

Phương Huỳnh và Tưởng Tây Trì liếc nhau, trong lòng sợ hãi:

Đã thất vọng với thế giới này tới mức nào, mới có thể chọn tự sát vào ngày giao thừa?

Hiển nhiên La Cẩm Trình cũng có cảm xúc như vậy, sau khi nói xong thì yên lặng một lúc lâu, hỏi hai người muốn cùng anh ấy đến thăm hỏi Nhiếp Tuyết Tùng không.

Nhiếp Tuyết Tùng đã xuất viện, ở trong nhà nghỉ ngơi.

Cũng giống như bình thường, ba người đến thăm bị cha mẹ của Nhiếp Tuyết Tùng ngăn cản.

La Cẩm Trình lau mặt, “Dì à, dì không hy vọng chuyện như thế này xảy ra nữa chứ?”

Mẹ Nhiếp trầm mặc một lúc lâu, rốt cục thì xoay người tránh ra.

Nhiếp Tuyết Tùng là gia đình công nhân, gia cảnh bình thường. Ba người vào nhà, nhìn xung quanh một vòng, dựa vào bố trí bày biện cũng biết cuộc sống của gia đình này không dư dả lắm.

Mẹ Nhiếp đi đến một căn phòng ngủ, mở cửa ra, không nhìn vào bên trong, chỉ nói một câu “bạn con đến thăn con”, liền quay người đi.

Ba người do dự đứng ở cửa phòng ngủ, liếc nhìn vào trong.

Nhiếp Tuyết Tùng ngồi trên mép giường nhìn ra ngoài cửa sổ, không có chút động tĩnh, giống như một bức tượng.

La Cẩm Trình lúng ta lúng túng gọi một tiếng “Tuyết Tùng”, nhưng không có bất kỳ đáp lại gì.

Ba người bước vào.

Không thể nào bắt đầu.

Đây là cảm nhận của ba người.

Cũng may La Cẩm Trình và Nhiếp Tuyết Tùng là bạn học quen nhau thời trung học, quan hệ thân thiết hơn.

Yên lặng một lát, La Cẩm Trình bắt đầu nhắc đến những thay đổi của các bạn học thời trung học.

Nhiếp Tuyết Tùng vẫn giữ nguyên tư thế không nhúc nhích, dường như không hề nghe thấy.

Lúc Nhiếp Tuyết Tùng đang im lặng, La Cẩm Trình nói liên miên cũng không thể duy trì bao lâu.

Rất nhanh, cả căn phòng rơi vào im lặng giống như “tường đồng vách sắt”.

Tưởng Tây Trì chợt mở miệng: “Em muốn nói riêng hai câu với học tỷ.”

Phương Huỳnh và La Cẩm Trình không nói gì, xoay người đi ra ngoài trước.



Đóng cửa phòng lại, Tưởng Tây Trì đến trước mặt Nhiếp Tuyết Tùng, đắn đo mở miệng: “… Học tỷ, rốt cuộc Trương Chi Kính đã làm chuyện gì?”

Nhiếp Tuyết Tùng vẫn không phản ứng.

Lại yên lặng dằng dặc, Tưởng Tây Trì khẽ thở dài, “Chị chết còn không sợ, còn sợ nói ra sao?”

Lúc này, Nhiếp Tuyết Tùng mới chậm rãi ngẩng đầu lên, mờ mịt nhìn Tưởng Tây Trì.

Những lời này của anh, cuối cùng đã nói trúng trong lòng cô ấy, vẻ mặt cô ấy ngưng lại như đóng băng, lúc này mới chậm rãi nứt ra một đường nhỏ.

Sau đó, đột nhiên từ cổ họng phát ra tiếng khóc khàn khàn.

Tưởng Tây Trì không lên tiếng, lẳng lặng đứng thẳng, nhìn nước mắt cô tuôn xuống.

Ước chừng khoảng mười phút, Nhiếp Tuyết Tùng nâng ống tay áo lên, giọng nói khàn khàn lại bình tĩnh: “Mọi người trở về đi.”

Lần thăm hỏi này có ích hay không, ai cũng không rõ ràng.

Rời khỏi nhà họ Nhiếp, mọi người đứng ở dưới lầu, không khỏi quay đầu nhìn trên lầu, cửa sổ trên lầu khép chặt, không nhìn thấy gì cả.

Trong lòng đều có một loại mờ mịt không biết làm thế nào.

Một tuần sau, trường học khai giảng chính thức lên lớp.

Giáo viên Trần Từ đang hùng hồn giảng bài trên bục giảng, cảm thấy phía dưới bỗng nhiên xôn xao lên, vài nhóm học sinh thì thầm với nhau xì xào bàn tán.

Giáo viên nhắc nhở một câu, lớp học yên tĩnh lại, nhưng mà lại không thể ngăn cản càng ngày càng nhiều học sinh cúi đầu lấy điện thoại di động ra.

Trong lúc đang truyền tin cho nhau, lúc đầu bản tin chỉ dán ở bảng giấy ghi chú trên BBS trong trường học, phút chốc đã lan truyền ra nhiều học sinh trong trường đại học, nghiên cứu sinh năm ba của khoa Lý đại học A Nhiếp Tuyết Tùng, vạch trần phó viện trưởng khoa lý Trương Chi Kính, lợi dụng quyền hạn, thực hiện “quy tắc ngầm”.

Trên bảng tin, Nhiếp Tuyết Tùng trần thuật như vậy:

“... Tôi thông qua phỏng vấn bảo vệ nghiên cứu, nhận được hồi âm của giáo sư Trương, vô cùng vui vẻ… Thầy ấy là một người giáo viên mà tôi vẫn luôn kính trọng từ thời năm nhất, mặc dù tôi ở phòng thí nghiệm của thầy ấy thực tập mấy lần, nhưng cũng không nắm chắc nhất định có thể trở thành học sinh của thầy ấy…”

“... Tôi rất nhanh đã phát hiện thầy Trương thân thiết với tôi, dần dần vượt qua phạm vi của thầy trò… Nhưng tôi không quá để ý, bởi vì thầy Trương nói với tôi, con gái của thầy ấy cũng lớn cỡ tôi, bây giờ đang học ở nước ngoài. Tôi cảm thấy có thể thầy Trương lo lắng cho con gái, cho nên có hơi như thế…”

“... Vì thế cuối cùng tôi vẫn mua thuốc hạ sốt, đến trong nhà thầy Trương, tuy tôi cảm thấy không ổn, nhưng thầy Trương bị bệnh là sự thật, làm học sinh, tôi thật sự không đành lòng từ chối lời đề nghị của thầy ấy… Lúc ở trong nhà thầy Trương, thầy ấy thổ lộ sau khi thầy ấy mất vợ, trong lòng rất buồn…”

“... Người biên tập lùi luận văn của tôi, điều này làm tôi cảm thấy vô cùng sợ hãi. Tôi gửi mười bức thư hỏi lý do, chắc biên tập viên phiền không chịu nổi, cuối cùng nói với tôi, là vì thầy Trương nói với anh ta, nói tôi tạo số liệu thí nghiệm giả, xuất bản ra có thể tạo nên ảnh hưởng xấu. Quá trình thí nghiệm của tôi là do thầy Trương khiêm khắc theo dõi mà hoàn thành, không có bất cứ khả năng làm giả nào. Tôi vô cùng tức giận, đến tìm thầy Trương tranh luận…”

“... Chuyện xảy ra vô cùng bất ngờ, tôi vẫn đang khóc, thầy ấy đã dựa qua đây… Thầy ấy xin lỗi tôi, nói thầy ấy không nên có tình cảm với tôi… Có thể là do thầy ấy dễ dàng can thiệp vào tương lai của tôi nên sợ hãi… cũng có thể là thầy ấy than thở khóc lóc kể lể làm tôi có chút thương xót…”

“… Sau đó, tôi nghiêm túc từ chối yêu cầu của thầy Trương lần thứ hai, sau đó ngày tháng của tôi bắt đầu không dễ chịu lắm…”

“... Bác sĩ chẩn đoán, nói là chứng uất ức... Tôi phải thường xuyên xin nghỉ để đi làm tâm lý trị liệu...”

“... Chuyện này, trở thành cơn ác mộng quấy rầy tôi đến bây giờ…”

Bài viết gần 8000 chữ, có chút chỗ trần thuật lộn xộn, nhưng căn bản có thể thuật lại tình hình rõ ràng hoàn chỉnh từ đầu đến cuối.

Sau khi tin tức được điên cuồng đăng lại, tiếng tăm cũng vang xa khắp nơi.

Có người yêu cầu đại học A ra mặt, nghiêm khắc trừng phạt loại mặt người dạ thú này.

Có người tra hỏi trường cao đẳng giáo dục thể chất, nói trường cao đẳng bây giờ toàn ẩn giấu những điều bẩn thỉu, làm người ta giận sôi máu.

Nhưng mà dần dần, có một ít bình luận khác bắt đầu hiện ra, nhưng lại đều chỉ trích Nhiếp Tuyết Tùng:

—— “Một cây làm chẳng nên non.”



—— “Rõ ràng là chính cô ấy tự nguyện.”

—— “Chính cô ấy cũng nói, sự quan tâm của thầy Trương đối với cô ấy vượt qua phạm vi thầy trò, cho nên sao bảo đảm cô ấy không đạt được lợi ích từ sự quan tâm này? Thiên hạ nào có bữa ăn chùa, loại hành vi này không phải là đạt được ích lợi còn đi khoe khoang sao?”

—— “Tôi cảm thấy chơi gái là vấn đề nói không hết...”

—— “Thầy Trương cũng là người tài giỏi trong nghề, muốn một cô gái không khó, cần dựa vào cách thấp hèn này sao?”

...

Sau đó, ngoài làn sóng “người biết chuyện”, lại bắt đầu làn sóng “vạch trần” cuộc sống của Nhiếp Tuyết Tùng.

—— “Từng tiếp xúc với người bị hại, từ biểu hiện bình thường của cô ấy không nhìn ra dấu vết của chứng uất ức. Gần đây chứng uất ức là một loại lưu hành sao? Sao ai cũng đều bị chứng uất ức thế?”

—— “Nhiếp Tuyết Tùng từng tham gia một nhóm mô phỏng. Cô ấy là nữ sinh duy nhất trong nhóm, theo tôi được biết, cô ấy có mối quan hệ vô cùng tốt với các nam sinh… Ha ha, không có ý gì khác.”

—— “Thầy Trương cho cô ấy không ít ích lợi. Tôi nhớ rõ có lần có trận đấu gì đó, thật sự thực lực cô ấy không đủ, nhưng trọng tài nể mặt thầy Trương, phát giải Vàng cho cô ấy…”

Một ngày này, mọi người bên cạnh Nhiếp Tuyết Tùng không có tâm tư lên lớp.

Tưởng Tây Trì vừa về nhà, Phương Huỳnh liền chào đón, “... Tức chết tớ! A Trì, cậu thấy chưa?”

“Rồi...”

Phương Huỳnh khựng lại một lát, chú ý tới sắc mặt Tưởng Tây Trì không tốt, vội vàng tiến lên một bước, nắm tay anh thật chặt.

Tưởng Tây Trì ngồi xuống ghế sofa, khuỷu tay chống đỡ ở trên đầu gối, cúi đầu xuống, “... Chúng ta nghĩ cách xem, xem có thể giúp học tỷ một tay không…”

“Ừm. Cơm nước xong, chúng ta đến nhà họ Nhiếp thăm một chuyến...”

“Tớ không muốn tới... Tớ cho rằng...”

Anh cho rằng có thể là Trương Chi Kính đạo văn thành quả nghiên cứu của Nhiếp Tuyết Tùng. Qua hồi lâu, anh nặng nề thở dài, “… Chị Nhiếp là người dũng cảm.”

Tay nắm thành quyền, chống lại dạ dày của mình… từ lúc nhìn thấy bài đăng của Nhiếp Tuyết Tùng, trong lòng anh luôn có một cảm giác ghê tởm không nói thành lời, giống như có một tảng đá lạnh lẽo mắt kẹt trong bụng.

Phương Huỳnh chú ý tới động tác của anh, nhanh chóng đứng lên, vội đi về phía phòng bếp, “... Có phải cậu đói bụng không? Tớ xào hai món, rất nhanh liền xong…”

Trong nồi đang đun nước nóng, Phương Huỳnh cắt đồ ăn “cạch cạch cạch”.

Bóng người ngoài cửa chợt hiện ra, Tưởng Tây Trì đi đến.

Anh lập tức ôm chặt cô từ phía sau lưng cô, vùi đầu trên cổ cô, hít một hơi thật sâu.

—— nơi này, là “nhân gian khói lửa” mà anh quyến luyến.

Trong lòng Phương Huỳnh buồn không nói được.

Vì Nhiếp Tuyết Tùng, đương nhiên cũng vì Tưởng Tây Trì.

Trong nồi hiện ra hơi nước làm trước mắt cô nổi lên một tầng sương mù, động tác trên tay cũng nhanh hơn, “… Sắp rồi, đồ ăn lập tức cắt xong.”

Điện thoại trong túi Tưởng Tây Trì rung lên.

Anh không nhận, dừng lại một lát, di động lại bắt đầu rung lên.

Vẫn lấy ra, vừa nhìn, là Âu Dương Nhuế, nghiên cứu sinh năm hai vẫn luôn dẫn anh theo thực tập suốt kỳ nghỉ hè gọi tới.

Âu Dương Nhuế không có chào hỏi, đi thẳng vào vấn đề: “Tây Trì, em thấy bài đăng chưa? Nhiếp Tuyết Tùng bịa đặt như vậy, chửi bới thanh danh của thầy Trương, quá thấp hèn… Tụi chị tính gửi thông báo, lên tiếng ủng hộ thầy Trương, em cũng tham gia đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mùa Xuân Thoáng Qua Ấy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook