Chương 40: Đưa tiễn
Minh Khai Dạ Hợp
08/04/2018
Edit & Beta: Tịnh Hảo
Đến tháng năm, tình hình cơ bản của mọi người đã ổn định, sẽ không có biến động quá lớn.
Tưởng Tây Trì quả thật làm tròn bổn phận, tới đâu thì tới đó, không chỉ giúp Phương Huỳnh sửa lại đề sai, nêu ra ý giải bài. Anh vẫn không thích tiếp cận với người trong lớp, tan học đều giúp cô chen lấn ở căn tin mua đồ ăn vặt cho cô. Sau vài lần chen lấn, suy nghĩ ra một cách vẹn cả đôi đường, trực tiếp trữ một bịch đồ ăn vặt lớn để ở phòng học, đúng giờ sẽ tiếp tế cho Phương Huỳnh.
Chuyện này không biết tại sao bị Lương Yến Thu biết, nhảy qua hỏi Tưởng Tây Trì, đòi đồ ăn vặt.
“Không cho. Không phải cậu có tiền sao, xuống mua ở căn tin đi, nhân viên sẽ giao hàng cho cậu.”
Lương Yến Thu tựa như sợ ngây người: “Có tiền cũng không thể coi tiền như rác.”
Tưởng Tây Trì: “...”
Tên địa chủ này bị ngốc sao, không biết trên người mình đã sớm bị dán mác là “người ngốc nhiều tiền” rồi.
Lương Yến Thu cười hì hì, còn đang nói chuyện với Tưởng Tây Trì, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Cố Vũ La ở dãy trước, “Lão Tưởng…”
“Đừng kêu như vậy, cực kỳ khiếp sợ.”
Lương Yến Thu suy nghĩ một chút, có điểm gì đó không đúng, hình như có nhân vật lịch sử nào đã bị người khác gọi như vậy, “… Lão Trì à.”
Tưởng Tây Trì: “...”
“Cuối tuần chơi game với tớ.”
“Không đánh, theo bạn gái rồi.”
Lương Yến Thu vô cùng xem thường: “Còn đi theo, cậu dính trên người cậu ấy kéo cũng không xuống.”
Tưởng Tây Trì không chút để ý.
“Nửa ngày thôi.” Lương Yến Thu cười cười, “Sau này có lẽ các cậu sẽ thiếu đi một người phong lưu kinh tài tuyệt diễm như tớ làm bạn rồi, đây chính là chuyện mà các cậu khó có thể bù đắp được sự mất mác.”
Tưởng Tây Trì nhìn cậu ấy: “Sắp đi rồi?”
“Thứ tư tuần sau đi.”
“Không phải còn chưa tốt nghiệp sao?”
“Tớ không tham gia thi đại học, nhưng có thể cầm bằng tốt nghiệp trước đấy.”
Tưởng Tây Trì: “...”
“Ba ván định thắng thua, làm quà tiễn tớ.”
Mọi người tuy ngoài miệng đều châm chọc nhau, nhưng trên thực tế đã sớm tiếp nhận Lương Yến Thu là một người bạn rồi.
Bạn sắp đi, đương nhiên là phải tiễn.
Tưởng Tây Trì lại nghĩ tới vấn đề khác: “Cậu nói với Cố Vũ La chưa?”
Lương Yến Thu cười, hiếm thấy lúc không lên tiếng.
“Nói cho rõ ràng đi, cậu theo con gái người ta có ý gì hả?”
“Cắt.” Lương Yến Thu liếc Tưởng Tây Trì, “Khi nào thì đến phiên cậu giảng đạo lý với tớ thế.”
Nói châm chọc cười vui được một lát, sắp tới tiết, Lương Yến Thu mới biếng nhác đứng dậy. Vốn định đi ra cửa sau, bước chân đã bước ra, nhưng lại vòng qua một khúc rẽ, đi về phía cửa trước.
Đương nhiên Cố Vũ La thấy, ánh mắt nhìn cậu ấy đi ra cửa, lại không ngẩng đầu, ngón tay bấu vào trang sách trên tạp chí, cắn chặt môi, một lát, mãi đến khi chuông vào học vang lên, mới ngừng động tác không hề có ý nghĩa này của mình.
Buổi chiều chủ nhật, trường học cho nghỉ nửa ngày, Tưởng Tây Trì đi tiệm net chơi game cùng với Lương Yến Thu, Phương Huỳnh không vui khi mình bị bỏ ở nhà, cũng đi qua cùng.
Đường đường là Lương công tử, làm sao có thể chen chúc chơi ở chỗ bình dân, vừa ra tay đã thuê phòng bao đắt nhất trong tiệm net. Trong phòng bao được trang hoàng xa hoa, bốn máy tính, còn có sofa.
Quản lý tiệm net đưa ba chai nước tinh khiết, nói là miễn phí.
Phương Huỳnh: “...”
Lương Yến Thu tiếp đón: “Cứ ngồi đi, cứ ngồi đi!”
Phương Huỳnh ngồi xuống bên Tưởng Tây Trì, ấn vào công tắc, chờ máy tính khởi động máy xong.
Tưởng Tây Trì cầm con chuột, “Không đánh cuộc chút gì sao?”
“Có thể đánh cuộc cái gì, trên người tớ cũng không có cái gì đáng giá.” Một lát, Lương Yến Thu giơ cánh tay lên, “Trên cổ tay tớ có một cái đồng hồ thôi.”
“Mắc không?”
“Không mắc không mắc.”
Đương nhiên Tưởng Tây Trì không yên tâm với câu nói không mắc của cậu ấy, “Bao nhiêu tiền?”
“Bao nhiêu tiền đã quên, dù sao thật sự không mắc, lúc tớ 14 tuổi, tự mua bằng tiền mình kiếm.”
“Cậu có thể tự mình kiếm tiền?”
Lương Yến Thu cười ha ha, “Ông cha truyền tay nghề, không thể bỏ đi.”
Phương Huỳnh: “Vậy đồng hồ này rất có ý nghĩa kỷ niệm với cậu.”
“Phải có ý nghĩa kỷ niệm mới không biết xấu hổ đưa cho bạn chứ…” Lương Yến Thu click vào con chuột, “Đến đây đi đến đây đi, mau đánh mau đánh.”
Lương Yến Thu chơi cũng nhanh, thua cũng nhanh.
Ba ván Tưởng Tây Trì đều thắng, gần như là không hề hồi hộp.
Lương Yến Thu nhận đánh thua, cởi đồng hồ xuống đưa cho Tưởng Tây Trì, la hét muốn mở thêm một ván nữa.
Tưởng Tây Trì: “Cậu ngốc quá, đánh với cậu không thú vị.”
Lương Yến Thu vẫn là dáng vẻ cười hì hì, “Sợ?”
“...”
Tưởng Tây Trì rất nhanh đã click vào bắt đầu
Nhưng mà ván này, tình thế lại khác nhau rất lớn. Lương Yến Thu vừa thay đổi điệu bộ lất phơ lất phất bình thường, đánh với Tưởng Tây Trì không ngừng nghỉ.
Ba ván trước, ưu thế áp đảo của Tưởng Tây Trì không còn sót lại chút gì, có khi còn có hướng bị Lương Yến Thu áp chế.
Không khỏi nói câu “Ẩn giấu thực lực đấy”, cũng không dám khinh thường, tập trung 100% tinh lực.
Phương Huỳnh liếc qua Lương Yến Thu ở phía đối diện, nhất thời ngẩn ra, vẻ mặt cậu ấy nghiêm túc, nào còn có dáng vẻ quần là áo lượt nữa?
Một ván này, Tưởng Tây Trì thua.
Đương nhiên không phục, mời Lương Yến Thu tái chiến.
Một ván này, lại bại.
Ý chí chiến đấu của Tưởng Tây Trì bị kích thích rồi, lại mời.
Tình hình hừng hực khí thế, Tưởng Tây Trì phát hiện đến ván thứ ba, Lương Yến Thu giống như là càng tiến vào trạng thái, cậu ấy ổn định đến một chút sơ hở cũng tìm không thấy.
Vào lúc tình thế của Lương Yến Thu cực kỳ tốt, cậu ấy lại chợt ném con chuột: “Không chơi nữa…”
Hình ảnh trên màn hình chợt ngừng, Tưởng Tây Trì không nhịn được nhìn Lương Yến Thu.
Thì thấy cậu ấy chau chặt mày lại, đưa tay tìm trong cặp da để ở bên cạnh, tay run run lấy ra lọ thuốc ở bên trong, mở nắp đổ ra mấy viên, vặn mở chai nước mà lúc nãy quản lý tiệm net đưa tới, ngửa đầu uống thuốc vào trong miệng.
Phương Huỳnh và Tưởng Tây Trì đều im lặng.
Rốt cuộc bọn họ cũng ý thức được một chuyện rất bình thường nhưng chưa bao giờ để ở trong lòng.
Một lát, đầu Lương Yến Thu ngửa ra sau, dựa vào, thật lâu vẫn không nhúc nhích.
Giọng nói Tưởng Tây Trì bình thản: “Cậu còn chưa chơi xong.”
Lương Yến Thu nhìn sang.
Vẻ mặt cậu ấy đã dịu đi, nhưng lại giống như người vừa chiến đấu trong trò chơi chính là cậu ấy, là một người không phải hư cấu, bây giờ hiện ra vẻ mặt vô cùng mệt mỏi.
“Phải tôn trọng đối thủ.”
Lương Yến Thu cười, vẫn cầm lấy con chuột, dùng dáng vẻ cà lơ phất phơ bình thường, kết quả đương nhiên là không chút lưu tình cho Tưởng Tây Trì thua.
Mọi người đều không muốn chơi game nữa, Lương Yến Thu thoáng nhìn vẻ mặt phức tạp của hai người đối diện, có chút bất đắc dĩ nhún vai, “Tớ đã nói rồi, ai bảo các cậu không tin.”
Tưởng Tây Trì: “Cố Vũ La biết không?”
“Không biết.”
Phương Huỳnh vẫn không hợp với Cố Vũ La, lúc này lại mơ hồ có chút đồng cảm với cô ấy, “Mặc kệ cậu ra quyết định gì, cậu phải nói rõ ràng với cậu ấy.”
Lương Yến Thu trầm mặc, một lát cười cười nói: “Không nói rõ đâu, lỡ như cậu ấy khóc thì làm sao.”
“Cố Vũ La sẽ không khóc.”
Lương Yến Thu lắc đầu, “Cho nên các cậu không hiểu cậu ấy.”
Đều im lặng.
Lương Yến Thu giơ cổ tay lên, chuẩn bị xem thời gian, mới phát hiện đồng hồ đã bị cược thua, nhìn thoáng qua bên dưới màn hình góc phải, “Hôm nay tớ đi trước nhé, tớ còn có việc, hoan nghênh các cậu đến đế quốc Mỹ chơi, tớ sẽ dẫn các cậu đi.”
Phương Huỳnh buột miệng nói: “Cậu không đi học à?”
“Không đi, ngày hôm qua đồ đạc đã chuyển trở về hết rồi.”
Đương nhiên Tưởng Tây Trì và Phương Huỳnh cũng không còn tâm trí chơi tiếp, đi xuống lầu theo.
Dưới lầu đã có xe đang chờ, Lương Yến Thu đeo cặp da lên vai, cười hì hì chúc hai người hẹn hò vui vẻ, mở cửa xe ghế trước.
Từ trong kính chiếu hậu, Lương Yến Thu nhìn thấy hai người vẫn còn đang nhìn theo, cậu ấy không quay đầu, đóng cửa sổ xe lại.
Cha Lương – Lương Hưng Bang nhìn con trai, “Còn chơi game, không sợ mạng nhỏ còn không có.”
Lương Yến Thu uể oải dựa vào ghế ngồi, “Tụi con đang chơi Tetrix (trò xếp hình), nghe qua chưa ạ? Không hề kịch liệt.”
Lương Hưng Bang cười, cũng không nói cái gì nữa.
Tất cả ở trong nước đều đã chuẩn bị sẵn sàng, Lương Yến Thu rời khỏi Mặc Thành vào thứ tư. Một ngày liền bay thẳng, vé đã đặt trước hai tuần rồi.
Đến sân bay quốc tế, gửi vận chuyển hành lý xong, thời gian còn dư một chút.
Trên người Lương Yến Thu chỉ đeo một cái cặp, lúc đi ra từ quầy hàng, mẹ Lương – Bạch Lâm giơ tay vỗ nhẹ vào bả vai cậu, “Chỗ kia có một cô gái, luôn nhìn chằm chằm về bên này, có phải bạn của con không?”
Lương Yến Thu sửng sốt, nâng mắt nhìn sang.
Cố Vũ La.
Mặc váy trắng, đeo một túi nhỏ, trong tay mang theo một cái túi to.
Lương Yến Thu do dự một lát, nói với Bạch Lâm vài câu, đi qua chỗ cô.
Cười hì hì nói: “Đám Phương Huỳnh miệng không chặt gì hết...”
Nhìn thấy mặt Cố Vũ La không biểu cảm, phút chốc liền cười không nổi nữa.
Lương Yến Thu nhức đầu, chỉ quán cà phê sách bên cạnh, “Đi qua ngồi một lát nhé?”
“Không đi.” Cố Vũ La tiến lên một bước, nhét túi lớn vào trong tay cậu, thái độ quá mức bình tĩnh, làm Lương Yến Thu không nhìn ra cô có đang tức giận hay không.
Lương Yến Thu nhận lấy túi lớn, nhìn vào bên trong, sửng sốt, tất cả đều là hàng rời chocolate Ferrero.
“Cậu… sao cậu không ăn?”
Cố Vũ La cắn môi, “Cậu sợ chết thì ngay từ đầu đừng có tới tìm tớ.”
Lương Yến Thu cười, chợt hỏi một vấn đề hoàn toàn không liên quan, “Lần đầu tiên cậu gặp tớ, là từ lúc nào?”
“... Lớp học, cậu đang tự giới thiệu.”
Quá phô trương, làm Cố Vũ La vừa nhìn đã nhớ kỹ cậu.
“Tớ không phải.” Lương Yến Thu chuyển túi chocolate lớn từ tay trái sang tay phải, cảm thấy nặng trịch, làm cậu có chút xách không nổi, “Lần đầu tớ gặp cậu, là ở cửa trường học. Cậu mặc đồ rất giống hôm nay…”
Váy trắng, đứng bên tường gạch đỏ, vẫn luôn nhìn Tưởng Tây Trì và Phương Huỳnh phía đối diện đang đứng trước sạp chờ bỏng ngô ra nồi.
Lương Yến Thu là người rất rảnh rỗi, cũng vẫn luôn chờ xem, nhìn Cố Vũ La sẽ nhìn tới khi nào. Kết quả, cô thật sự vẫn không nhúc nhích, luôn nhìn hai người cầm bỏng ngô, thanh toán tiền, đi vào trường.
Sau này, thật dễ dàng biết được cô gái này vì cô thi được top 3 của trường, sau đó chính là người ở huấn luyện quân sự trong buổi Lạp Ca ngày hôm đó. Cô đã chuẩn bị tiết mục thật lâu, hát được phân nửa, khi người có liên quan lại đột nhiên rời đi. Cậu thấy cô rời xa nhóm người, ngồi ở đằng kia khóc.
Người này và Cố Vũ La kiên cường, mạnh mẽ trong miệng người khác, hoàn toàn khác nhau.
Sau đó nữa, từ vô ý thức chọc cô chơi, đến có ý thức tới gần cô, khi phát hiện ra, cậu phát giác mình đối với cô gái cứng rắn này, thật sự không còn đơn giản là hiếu kỳ.
Đến mức này, lại tự rút lui.
Lương Yến Thu cười, “... Không phải tớ sợ chết, mà là sợ cậu khóc…”
Vừa dứt lời, liền nhìn thấy trong ánh mắt Cố Vũ La dâng lên một tầng hơi nước, quật cường nhìn cậu, giống như muốn bảo cậu nuốt từ “chết” trở về, hay là muốn chứng minh mình sẽ không khóc.
“Cậu thích tớ không?”
Lương Yến Thu cười: “Thích, sao lại không thích.”
Cố Vũ La tiến về phía trước một bước, nhìn cậu một lát, sau đó đưa tay ôm cậu.
Lương Yến Thu sửng sốt.
“Chỉ là nước Mỹ, tớ cũng có thể đi. Cậu chờ tớ, tớ sẽ tới, cậu không được chết.”
Lương Yến Thu vẫn thất thần.
“Nghe thấy không?”
“... Ùm.”
Cố Vũ La ngẩng đầu lên, trước mắt đã bị nước mắt làm mờ đi, vẫn luôn mở to mắt nhìn, không để nó rơi xuống, “Nghĩ đến Mỹ, sẽ không khóc vì cậu. Nếu thật sự sẽ có một ngày như thế, tớ chắc chắn sẽ đốt pháo chúc mừng, trên thế giới thiếu đi một người tai họa như vậy.”
“Được, lời nói đã định rồi, tớ chết…”
Cố Vũ La bước đến, chặn chữ “chết” cậu tính nói ra.
Cha Lương và mẹ Lương cách đó không xa trợn mắt há hốc mồm.
Lương Yến Thu cũng trợn mắt há hốc mồm.
Một lát, cảm giác có một làn môi kề lên môi cậu, ướt át và ấm áp.
Cậu khẽ thở dài, ôm Cố Vũ La vào trong ngực, nghe thấy cô hít một hơi thật sâu, mặt chôn ở hõm vai cậu, khẽ nức nở.
“Hỏi cậu...”
Nước mắt Cố Vũ La không ngừng.
“... Chocolate đều quá hạn rồi à?”
Cố Vũ La dừng một lát, sau đó, không nhịn được cười ra tiếng, mang theo tiếng khóc nức nở mắng cậu: “Bệnh thần kinh.”
Bàn tay Lương Yến Thu vỗ lưng cô, giọng nói rất chậm và rất rõ ràng.
“Đừng tiếc ăn, vẫn sẽ đưa cho cậu cả đời.”
Đến tháng năm, tình hình cơ bản của mọi người đã ổn định, sẽ không có biến động quá lớn.
Tưởng Tây Trì quả thật làm tròn bổn phận, tới đâu thì tới đó, không chỉ giúp Phương Huỳnh sửa lại đề sai, nêu ra ý giải bài. Anh vẫn không thích tiếp cận với người trong lớp, tan học đều giúp cô chen lấn ở căn tin mua đồ ăn vặt cho cô. Sau vài lần chen lấn, suy nghĩ ra một cách vẹn cả đôi đường, trực tiếp trữ một bịch đồ ăn vặt lớn để ở phòng học, đúng giờ sẽ tiếp tế cho Phương Huỳnh.
Chuyện này không biết tại sao bị Lương Yến Thu biết, nhảy qua hỏi Tưởng Tây Trì, đòi đồ ăn vặt.
“Không cho. Không phải cậu có tiền sao, xuống mua ở căn tin đi, nhân viên sẽ giao hàng cho cậu.”
Lương Yến Thu tựa như sợ ngây người: “Có tiền cũng không thể coi tiền như rác.”
Tưởng Tây Trì: “...”
Tên địa chủ này bị ngốc sao, không biết trên người mình đã sớm bị dán mác là “người ngốc nhiều tiền” rồi.
Lương Yến Thu cười hì hì, còn đang nói chuyện với Tưởng Tây Trì, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Cố Vũ La ở dãy trước, “Lão Tưởng…”
“Đừng kêu như vậy, cực kỳ khiếp sợ.”
Lương Yến Thu suy nghĩ một chút, có điểm gì đó không đúng, hình như có nhân vật lịch sử nào đã bị người khác gọi như vậy, “… Lão Trì à.”
Tưởng Tây Trì: “...”
“Cuối tuần chơi game với tớ.”
“Không đánh, theo bạn gái rồi.”
Lương Yến Thu vô cùng xem thường: “Còn đi theo, cậu dính trên người cậu ấy kéo cũng không xuống.”
Tưởng Tây Trì không chút để ý.
“Nửa ngày thôi.” Lương Yến Thu cười cười, “Sau này có lẽ các cậu sẽ thiếu đi một người phong lưu kinh tài tuyệt diễm như tớ làm bạn rồi, đây chính là chuyện mà các cậu khó có thể bù đắp được sự mất mác.”
Tưởng Tây Trì nhìn cậu ấy: “Sắp đi rồi?”
“Thứ tư tuần sau đi.”
“Không phải còn chưa tốt nghiệp sao?”
“Tớ không tham gia thi đại học, nhưng có thể cầm bằng tốt nghiệp trước đấy.”
Tưởng Tây Trì: “...”
“Ba ván định thắng thua, làm quà tiễn tớ.”
Mọi người tuy ngoài miệng đều châm chọc nhau, nhưng trên thực tế đã sớm tiếp nhận Lương Yến Thu là một người bạn rồi.
Bạn sắp đi, đương nhiên là phải tiễn.
Tưởng Tây Trì lại nghĩ tới vấn đề khác: “Cậu nói với Cố Vũ La chưa?”
Lương Yến Thu cười, hiếm thấy lúc không lên tiếng.
“Nói cho rõ ràng đi, cậu theo con gái người ta có ý gì hả?”
“Cắt.” Lương Yến Thu liếc Tưởng Tây Trì, “Khi nào thì đến phiên cậu giảng đạo lý với tớ thế.”
Nói châm chọc cười vui được một lát, sắp tới tiết, Lương Yến Thu mới biếng nhác đứng dậy. Vốn định đi ra cửa sau, bước chân đã bước ra, nhưng lại vòng qua một khúc rẽ, đi về phía cửa trước.
Đương nhiên Cố Vũ La thấy, ánh mắt nhìn cậu ấy đi ra cửa, lại không ngẩng đầu, ngón tay bấu vào trang sách trên tạp chí, cắn chặt môi, một lát, mãi đến khi chuông vào học vang lên, mới ngừng động tác không hề có ý nghĩa này của mình.
Buổi chiều chủ nhật, trường học cho nghỉ nửa ngày, Tưởng Tây Trì đi tiệm net chơi game cùng với Lương Yến Thu, Phương Huỳnh không vui khi mình bị bỏ ở nhà, cũng đi qua cùng.
Đường đường là Lương công tử, làm sao có thể chen chúc chơi ở chỗ bình dân, vừa ra tay đã thuê phòng bao đắt nhất trong tiệm net. Trong phòng bao được trang hoàng xa hoa, bốn máy tính, còn có sofa.
Quản lý tiệm net đưa ba chai nước tinh khiết, nói là miễn phí.
Phương Huỳnh: “...”
Lương Yến Thu tiếp đón: “Cứ ngồi đi, cứ ngồi đi!”
Phương Huỳnh ngồi xuống bên Tưởng Tây Trì, ấn vào công tắc, chờ máy tính khởi động máy xong.
Tưởng Tây Trì cầm con chuột, “Không đánh cuộc chút gì sao?”
“Có thể đánh cuộc cái gì, trên người tớ cũng không có cái gì đáng giá.” Một lát, Lương Yến Thu giơ cánh tay lên, “Trên cổ tay tớ có một cái đồng hồ thôi.”
“Mắc không?”
“Không mắc không mắc.”
Đương nhiên Tưởng Tây Trì không yên tâm với câu nói không mắc của cậu ấy, “Bao nhiêu tiền?”
“Bao nhiêu tiền đã quên, dù sao thật sự không mắc, lúc tớ 14 tuổi, tự mua bằng tiền mình kiếm.”
“Cậu có thể tự mình kiếm tiền?”
Lương Yến Thu cười ha ha, “Ông cha truyền tay nghề, không thể bỏ đi.”
Phương Huỳnh: “Vậy đồng hồ này rất có ý nghĩa kỷ niệm với cậu.”
“Phải có ý nghĩa kỷ niệm mới không biết xấu hổ đưa cho bạn chứ…” Lương Yến Thu click vào con chuột, “Đến đây đi đến đây đi, mau đánh mau đánh.”
Lương Yến Thu chơi cũng nhanh, thua cũng nhanh.
Ba ván Tưởng Tây Trì đều thắng, gần như là không hề hồi hộp.
Lương Yến Thu nhận đánh thua, cởi đồng hồ xuống đưa cho Tưởng Tây Trì, la hét muốn mở thêm một ván nữa.
Tưởng Tây Trì: “Cậu ngốc quá, đánh với cậu không thú vị.”
Lương Yến Thu vẫn là dáng vẻ cười hì hì, “Sợ?”
“...”
Tưởng Tây Trì rất nhanh đã click vào bắt đầu
Nhưng mà ván này, tình thế lại khác nhau rất lớn. Lương Yến Thu vừa thay đổi điệu bộ lất phơ lất phất bình thường, đánh với Tưởng Tây Trì không ngừng nghỉ.
Ba ván trước, ưu thế áp đảo của Tưởng Tây Trì không còn sót lại chút gì, có khi còn có hướng bị Lương Yến Thu áp chế.
Không khỏi nói câu “Ẩn giấu thực lực đấy”, cũng không dám khinh thường, tập trung 100% tinh lực.
Phương Huỳnh liếc qua Lương Yến Thu ở phía đối diện, nhất thời ngẩn ra, vẻ mặt cậu ấy nghiêm túc, nào còn có dáng vẻ quần là áo lượt nữa?
Một ván này, Tưởng Tây Trì thua.
Đương nhiên không phục, mời Lương Yến Thu tái chiến.
Một ván này, lại bại.
Ý chí chiến đấu của Tưởng Tây Trì bị kích thích rồi, lại mời.
Tình hình hừng hực khí thế, Tưởng Tây Trì phát hiện đến ván thứ ba, Lương Yến Thu giống như là càng tiến vào trạng thái, cậu ấy ổn định đến một chút sơ hở cũng tìm không thấy.
Vào lúc tình thế của Lương Yến Thu cực kỳ tốt, cậu ấy lại chợt ném con chuột: “Không chơi nữa…”
Hình ảnh trên màn hình chợt ngừng, Tưởng Tây Trì không nhịn được nhìn Lương Yến Thu.
Thì thấy cậu ấy chau chặt mày lại, đưa tay tìm trong cặp da để ở bên cạnh, tay run run lấy ra lọ thuốc ở bên trong, mở nắp đổ ra mấy viên, vặn mở chai nước mà lúc nãy quản lý tiệm net đưa tới, ngửa đầu uống thuốc vào trong miệng.
Phương Huỳnh và Tưởng Tây Trì đều im lặng.
Rốt cuộc bọn họ cũng ý thức được một chuyện rất bình thường nhưng chưa bao giờ để ở trong lòng.
Một lát, đầu Lương Yến Thu ngửa ra sau, dựa vào, thật lâu vẫn không nhúc nhích.
Giọng nói Tưởng Tây Trì bình thản: “Cậu còn chưa chơi xong.”
Lương Yến Thu nhìn sang.
Vẻ mặt cậu ấy đã dịu đi, nhưng lại giống như người vừa chiến đấu trong trò chơi chính là cậu ấy, là một người không phải hư cấu, bây giờ hiện ra vẻ mặt vô cùng mệt mỏi.
“Phải tôn trọng đối thủ.”
Lương Yến Thu cười, vẫn cầm lấy con chuột, dùng dáng vẻ cà lơ phất phơ bình thường, kết quả đương nhiên là không chút lưu tình cho Tưởng Tây Trì thua.
Mọi người đều không muốn chơi game nữa, Lương Yến Thu thoáng nhìn vẻ mặt phức tạp của hai người đối diện, có chút bất đắc dĩ nhún vai, “Tớ đã nói rồi, ai bảo các cậu không tin.”
Tưởng Tây Trì: “Cố Vũ La biết không?”
“Không biết.”
Phương Huỳnh vẫn không hợp với Cố Vũ La, lúc này lại mơ hồ có chút đồng cảm với cô ấy, “Mặc kệ cậu ra quyết định gì, cậu phải nói rõ ràng với cậu ấy.”
Lương Yến Thu trầm mặc, một lát cười cười nói: “Không nói rõ đâu, lỡ như cậu ấy khóc thì làm sao.”
“Cố Vũ La sẽ không khóc.”
Lương Yến Thu lắc đầu, “Cho nên các cậu không hiểu cậu ấy.”
Đều im lặng.
Lương Yến Thu giơ cổ tay lên, chuẩn bị xem thời gian, mới phát hiện đồng hồ đã bị cược thua, nhìn thoáng qua bên dưới màn hình góc phải, “Hôm nay tớ đi trước nhé, tớ còn có việc, hoan nghênh các cậu đến đế quốc Mỹ chơi, tớ sẽ dẫn các cậu đi.”
Phương Huỳnh buột miệng nói: “Cậu không đi học à?”
“Không đi, ngày hôm qua đồ đạc đã chuyển trở về hết rồi.”
Đương nhiên Tưởng Tây Trì và Phương Huỳnh cũng không còn tâm trí chơi tiếp, đi xuống lầu theo.
Dưới lầu đã có xe đang chờ, Lương Yến Thu đeo cặp da lên vai, cười hì hì chúc hai người hẹn hò vui vẻ, mở cửa xe ghế trước.
Từ trong kính chiếu hậu, Lương Yến Thu nhìn thấy hai người vẫn còn đang nhìn theo, cậu ấy không quay đầu, đóng cửa sổ xe lại.
Cha Lương – Lương Hưng Bang nhìn con trai, “Còn chơi game, không sợ mạng nhỏ còn không có.”
Lương Yến Thu uể oải dựa vào ghế ngồi, “Tụi con đang chơi Tetrix (trò xếp hình), nghe qua chưa ạ? Không hề kịch liệt.”
Lương Hưng Bang cười, cũng không nói cái gì nữa.
Tất cả ở trong nước đều đã chuẩn bị sẵn sàng, Lương Yến Thu rời khỏi Mặc Thành vào thứ tư. Một ngày liền bay thẳng, vé đã đặt trước hai tuần rồi.
Đến sân bay quốc tế, gửi vận chuyển hành lý xong, thời gian còn dư một chút.
Trên người Lương Yến Thu chỉ đeo một cái cặp, lúc đi ra từ quầy hàng, mẹ Lương – Bạch Lâm giơ tay vỗ nhẹ vào bả vai cậu, “Chỗ kia có một cô gái, luôn nhìn chằm chằm về bên này, có phải bạn của con không?”
Lương Yến Thu sửng sốt, nâng mắt nhìn sang.
Cố Vũ La.
Mặc váy trắng, đeo một túi nhỏ, trong tay mang theo một cái túi to.
Lương Yến Thu do dự một lát, nói với Bạch Lâm vài câu, đi qua chỗ cô.
Cười hì hì nói: “Đám Phương Huỳnh miệng không chặt gì hết...”
Nhìn thấy mặt Cố Vũ La không biểu cảm, phút chốc liền cười không nổi nữa.
Lương Yến Thu nhức đầu, chỉ quán cà phê sách bên cạnh, “Đi qua ngồi một lát nhé?”
“Không đi.” Cố Vũ La tiến lên một bước, nhét túi lớn vào trong tay cậu, thái độ quá mức bình tĩnh, làm Lương Yến Thu không nhìn ra cô có đang tức giận hay không.
Lương Yến Thu nhận lấy túi lớn, nhìn vào bên trong, sửng sốt, tất cả đều là hàng rời chocolate Ferrero.
“Cậu… sao cậu không ăn?”
Cố Vũ La cắn môi, “Cậu sợ chết thì ngay từ đầu đừng có tới tìm tớ.”
Lương Yến Thu cười, chợt hỏi một vấn đề hoàn toàn không liên quan, “Lần đầu tiên cậu gặp tớ, là từ lúc nào?”
“... Lớp học, cậu đang tự giới thiệu.”
Quá phô trương, làm Cố Vũ La vừa nhìn đã nhớ kỹ cậu.
“Tớ không phải.” Lương Yến Thu chuyển túi chocolate lớn từ tay trái sang tay phải, cảm thấy nặng trịch, làm cậu có chút xách không nổi, “Lần đầu tớ gặp cậu, là ở cửa trường học. Cậu mặc đồ rất giống hôm nay…”
Váy trắng, đứng bên tường gạch đỏ, vẫn luôn nhìn Tưởng Tây Trì và Phương Huỳnh phía đối diện đang đứng trước sạp chờ bỏng ngô ra nồi.
Lương Yến Thu là người rất rảnh rỗi, cũng vẫn luôn chờ xem, nhìn Cố Vũ La sẽ nhìn tới khi nào. Kết quả, cô thật sự vẫn không nhúc nhích, luôn nhìn hai người cầm bỏng ngô, thanh toán tiền, đi vào trường.
Sau này, thật dễ dàng biết được cô gái này vì cô thi được top 3 của trường, sau đó chính là người ở huấn luyện quân sự trong buổi Lạp Ca ngày hôm đó. Cô đã chuẩn bị tiết mục thật lâu, hát được phân nửa, khi người có liên quan lại đột nhiên rời đi. Cậu thấy cô rời xa nhóm người, ngồi ở đằng kia khóc.
Người này và Cố Vũ La kiên cường, mạnh mẽ trong miệng người khác, hoàn toàn khác nhau.
Sau đó nữa, từ vô ý thức chọc cô chơi, đến có ý thức tới gần cô, khi phát hiện ra, cậu phát giác mình đối với cô gái cứng rắn này, thật sự không còn đơn giản là hiếu kỳ.
Đến mức này, lại tự rút lui.
Lương Yến Thu cười, “... Không phải tớ sợ chết, mà là sợ cậu khóc…”
Vừa dứt lời, liền nhìn thấy trong ánh mắt Cố Vũ La dâng lên một tầng hơi nước, quật cường nhìn cậu, giống như muốn bảo cậu nuốt từ “chết” trở về, hay là muốn chứng minh mình sẽ không khóc.
“Cậu thích tớ không?”
Lương Yến Thu cười: “Thích, sao lại không thích.”
Cố Vũ La tiến về phía trước một bước, nhìn cậu một lát, sau đó đưa tay ôm cậu.
Lương Yến Thu sửng sốt.
“Chỉ là nước Mỹ, tớ cũng có thể đi. Cậu chờ tớ, tớ sẽ tới, cậu không được chết.”
Lương Yến Thu vẫn thất thần.
“Nghe thấy không?”
“... Ùm.”
Cố Vũ La ngẩng đầu lên, trước mắt đã bị nước mắt làm mờ đi, vẫn luôn mở to mắt nhìn, không để nó rơi xuống, “Nghĩ đến Mỹ, sẽ không khóc vì cậu. Nếu thật sự sẽ có một ngày như thế, tớ chắc chắn sẽ đốt pháo chúc mừng, trên thế giới thiếu đi một người tai họa như vậy.”
“Được, lời nói đã định rồi, tớ chết…”
Cố Vũ La bước đến, chặn chữ “chết” cậu tính nói ra.
Cha Lương và mẹ Lương cách đó không xa trợn mắt há hốc mồm.
Lương Yến Thu cũng trợn mắt há hốc mồm.
Một lát, cảm giác có một làn môi kề lên môi cậu, ướt át và ấm áp.
Cậu khẽ thở dài, ôm Cố Vũ La vào trong ngực, nghe thấy cô hít một hơi thật sâu, mặt chôn ở hõm vai cậu, khẽ nức nở.
“Hỏi cậu...”
Nước mắt Cố Vũ La không ngừng.
“... Chocolate đều quá hạn rồi à?”
Cố Vũ La dừng một lát, sau đó, không nhịn được cười ra tiếng, mang theo tiếng khóc nức nở mắng cậu: “Bệnh thần kinh.”
Bàn tay Lương Yến Thu vỗ lưng cô, giọng nói rất chậm và rất rõ ràng.
“Đừng tiếc ăn, vẫn sẽ đưa cho cậu cả đời.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.