Chương 62: Xuân ấm
Minh Khai Dạ Hợp
07/06/2018
Tình thế thật bất lợi.
Nhiếp Tuyết Tùng đã đọc hết tất cả tin tức, bưu phẩm và tin nhắn lui tới với Trương Chi Kính trong ba năm qua, thiếu chứng cứ trực tiếp về “quy tắc ngầm” của Trương Chi Kính, ngày thường, Trương Chi Kính gọi điện thoại là đa số, nội dung lưu trên mặt giấy, sẽ là trao đổi bình thường, hoặc nhìn thế nhưng không phải thế.
Cùng lúc đó, Trương Chi Kính trên trang cá nhân microblog của mình đưa ra văn kiện luật sư, tuyên bố nếu Nhiếp Tuyết Tùng không công khai xin lỗi, sẽ khởi tố quyền xâm hại danh dự.
Cuối tuần mọi người tụ họp lại với nhau, bày mưu tính kế cho Nhiếp Tuyết Tùng, Mẫn Gia Sênh, Cố Vũ La cùng Biên Du đều gia nhập vào.
Trừ mấy người họ ra, đã càng ngày càng nhiều tuyến bố, có khuynh hướng cho rằng Nhiếp Tuyết Tùng vì không thể tốt nghiệp, cho nên mới chọn bôi nhọ người hướng dẫn, toàn bộ “nhóm tiếp viện của Nhiếp Tuyết Tùng”, đã cảm nhận được cái gì gọi là đối địch với cả thế giới.
Nhà của Tưởng Tây Trì và Phương Huỳnh thuê không lớn, bởi vì có những người tụ tập ở đây, càng có vẻ chen chúc.
Mọi người cũng không nhàn rỗi, có người phụ Nhiếp Tuyết Tùng kiểm tra lại lịch sử trò chuyện, có người vào internet tham khảo loại án lệ này.
Kết quả thật là làm người ta uể oải —— Trương Chi Kính tự tin trước mặt Tưởng Tây Trì, không phải không có lý. Bình thường, ông vô cùng cẩn thận, thận trọng từ lời nói đến việc làm, tuyệt đối sẽ không để lại bất cứ chứng cứ nào trên mặt giấy.
La Cẩm Trình tức giận, “Chẳng lẽ phải xin lỗi tên cặn bã này thật sao?”
“Tớ sẽ không xin lỗi.”
Phương Huỳnh: “Vậy phải lên tòa, trên tòa cần phải có chứng cứ cụ thể chứng minh chị không có ác ý bịa đặt.”
Biên Du gật đầu: “Nếu ông ta thắng kiện, ông ta có thể lấy kết quả này mà chứng minh sự thật không hề tồn tại quy tắc ngầm.”
Nhiếp Tuyết Tùng trầm mặc.
Phương Huỳnh, Mẫn Gia Sênh và Biên Du học khoa Luật, quyết định giúp Nhiếp Tuyết Tùng tìm một vị luật sư đáng tin, bây giờ bọn họ cực kỳ bị động, sớm tìm luật sư, cũng có thể tìm được chút đáp trả sau này có thể khởi tố Trương Chi Kính.
Nhiếp Tuyết Tùng an ủi mọi người, “Đến bước này tôi đã vừa lòng rồi, cảm ơn sự giúp đỡ của mọi người, mặc dù không thể đạt được kết quả tốt, nhưng có thể nói ra, đối với tôi mà nói chính là một thắng lợi lớn.”
Phương Huỳnh dùng sức lắc vai Nhiếp Tuyết Tùng, “Học tỷ, chị không được đã kích tinh thần dũng sĩ!”
Nhiếp Tuyết Tùng cười nói: “Không phải đả kích tinh thần dũng sĩ, vốn chống đối với Trương Chi Kính chính là lấy trứng chọi đá, tôi không hy vọng bởi vì chạm phải tảng đá này mà đầu rơi máu chảy, ảnh hưởng đến cuộc sống của mọi người.”
Cô ấy dừng một lát, “... Chúng ta, phải chấp nhận trên đời này, thật sự tồn tại việc thiện không có thiện báo, và người ác không có ác báo.”
Mọi người bận rộn cả một ngày, sưu tập tài liệu, chỉnh sửa lại tin tức, tuy rằng không có giây phút nào buông bỏ, nhưng trong lòng cũng dần dần rõ ràng, chuyện này chính là muốn nhưng không giải quyết được gì.
Trong bọn họ có ba người đều học luật pháp, cũng hiểu tầm quan trọng của chứng cứ.
Không có chứng cứ, trường học không thể xử phạt Trương Chi Kính, tòa án không thể trừng trị Trương Chi Kính, dư luận lại càng không đánh dẹp Trương Chi Kính.
Vào buổi tối sau khi trở về, Nhiếp Tuyết Tùng lên tiếng lần thứ hai trên diễn đàn.
Lần này không phải là biểu đạt cảm xúc của mình như lần trước, mà là đáp trả nhằm vào những tuyên bố khác nhau gần đây.
“Vô cùng kính trọng và tín nhiệm thầy Trương, làm tôi sơ hở phòng bị. Từ nhỏ đến lớn một đường thuận lợi, được cha mẹ bảo hộ quá mức tốt, làm tôi thiếu đúng đắn trong giải quyết chuyện này. Tôi không biết kết quả kế tiếp ra sao, nhưng tôi sẽ chịu trách nhiệm với từng chữ trong nội dung 8000 chữ trước kia.”
“Tôi không phải là người dũng cảm, chuyện xảy ra sau hai năm, Trương Chi Kính không ngừng chèn ép khiến tôi không thể chịu nổi. Ngày giao thừa đó tự sát không thành, sau đó có một người bạn hỏi tôi, ngay cả chết tôi còn không sợ, còn sợ nói ra sao? Những lời này thúc giục tôi quyết định công bố sự thật…”
“Bởi vì không thể kịp thời lưu lại chứng cớ, tôi đã có chuẩn bị tâm lý, tôi chỉ hy vọng chuyện của tôi có thể thức tỉnh những người sau này, đừng để sự tin tưởng và thiện lương của mình bị người khác lợi dụng, ngược lại sẽ trở thành vũ khí tổn hại đến chính mình. Cảm ơn tất cả những người bạn đã theo tôi từ trước đến nay, tôi sẽ không nhằm vào chuyện này để đáp trả bất cứ điều gì nữa. Tôi sẽ không xin lỗi, tôi sẽ tích cực chuẩn bị ra tòa với thầy Trương Chi Kính.”
Lời công bố này vừa được đăng lên, tranh thủ được một nhóm người, đồng thời cũng làm những bình luận phản đối càng diễn ra ác liệt, chủ yếu công kích Nhiếp Tuyết Tùng không có chứng cứ, chỉ biết đăng bài tình cảm.
Trương Chi Kính cũng rất nhanh đăng lên microblog đáp lại: Dốc hết tâm huyết, theo đuổi nghề nghiệp, lại bị người ta bắn ngược lại mình. Đau lòng đau lòng! Niệm tình thầy trò ba năm, không đáng để khởi tố. Nhưng xin sau này giải quyết cho ổn thỏa.
Chuyện này đã định là chìm vào vực thẳm, mặc kệ là có biết được chân tướng thật sự hay không, mọi người dựa vào tình cảm, ích lợi và nguyên tắc, trong lòng cũng đã có lập trường của riêng mình.
Bài microblog này của Trương Chi Kính chiếm được phần lớn lượt trích dẫn, học sinh cùng thế hệ ào ào lên tiếng ủng hộ, khen ngợi “thầy Trương khoan hồng độ lượng”.
Gần một tuần sự việc đang hot, tuy Tưởng Tây Trì và Phương Huỳnh không có liên quan quá lớn với chuyện này, nhưng vẫn bận rộn bôn ba.
Sau Nguyên Tiêu, thời tiết dần dần ấm lên, cả thành phố sau những ngày ở trong sự đè nén của mùa đông, bắt đầu lộ ra vài tia nắng của mùa xuân.
Nhưng Phương Huỳnh và Tưởng Tây Trì lại không có chút tinh thần.
Nhiếp Tuyết Tùng chuẩn bị ra ngoài giải sầu một chút, Phương Huỳnh và Tưởng Tây Trì đón cô ấy đến trong nhà làm tiệc chia tay.
Ăn cơm xong, Tưởng Tây Trì rửa chén, Phương Huỳnh và Nhiếp Tuyết Tùng đến ban công uống trà. Nhiếp Tuyết Tùng rất thích thú với mấy hoa cỏ trồng trên ban công, đứng trước kệ đùa nghịch thật lâu.
Nhiếp Tuyết Tùng chợt nói: “Chị nghe nói Trương Chi Kính tìm Tây Trì nói chuyện.”
Phương Huỳnh cười nói: “Đúng rồi ạ, nhận lời ông ấy học thạc sĩ và giới thiệu đi du học.”
“Trương Chi Kính rất hiểu lòng người.”
“Nhưng A Trì sẽ không thông đồng làm bậy.”
Nhiếp Tuyết Tùng có chút lo lắng, “Chị lo lắng sau này Trương Chi Kính trói buộc Tây Trì, ém các thành tích của em ấy, rất có khả năng ảnh hưởng đến việc lên lớp và du học của em ấy.”Phương Huỳnh cười cười, “Nhiều lắm thì vướng một môn thôi ạ, không thể nghiên cứu ở đại học A, cậu ấy có thể xin ra nước ngoài.”
“Vậy còn em?”
“Nếu cậu ấy muốn ra nước ngoài, em đây cũng chỉ có thể cố học tập thật tốt, cùng cậu ấy đi.”
Phương Huỳnh thở dài, lại một lần nữa cảm thấy có bạn trai học giỏi có bao nhiêu đáng ghét, quen biết anh cho đến nay, mình chỉ không ngừng học tập, học tập, rồi lại học tập.
Phương Huỳnh đang oán giận cùng với Nhiếp Tuyết Tùng, cửa ban công chợt bị đẩy ra.
Cả kinh, quay đầu nhìn lại, “A, A Trì...”
Sau lưng “nói xấu” anh, lại bị bắt tại trận, Phương Huỳnh đang lo lắng có cần chủ động ngoan ngoãn xin lỗi, thì đã thấy Tưởng Tây Trì đưa di động sang, “Xem microblog chưa?”
“Cái gì?”
Vẻ mặt Tưởng Tây Trì hơi kích động, “Hai người xem trước đi.”
Phương Huỳnh và Nhiếp Tuyết Tùng cúi đầu nhìn màn hình trước mặt, nhất thời khiếp sợ.
Người đăng microblog, tự nhận là phó chủ biên một tạp chí tuần san nổi tiếng ở Mỹ, là bạn học xuất sắc của đại học A, đã tốt nghiệp nghiên cứu sinh 10 năm rồi.
“Gần đây tôi có quan tâm đến chuyện ầm ĩ của trường cũ - khoa Lý đại học A, cũng đọc được hai bài đăng của đàn em Nhiếp Tuyết Tùng. Sư muội Nhiếp có gan đăng lên rất cũng cảm, khiến tôi thán phục, cũng khiến cho tôi lúc này phải đứng ra, góp một chút sức mình: Tôi đứng ra tố giác giáo sư Trương Chi Kính – khoa lý Đại học A, lợi dụng chức vụ, nhiều lần ép buộc tôi phát sinh quan hệ tình dục.”
Microblog rất dài, văn hay ảnh đẹp.
Nội dung quan trọng nhất trong đó là ba bức thư lui tới giữa cô ấy và Trương Chi Kính, đáng khinh thấp hèn —— có thể thấy được trải qua mấy năm nay, Trương Chi Kính cũng “Thăng cấp tiến hóa”, không để lại nhược điểm giống thế.
Cuối microblog dài ngoằn, vị phó chủ biên này trần thuật: “Có người sẽ hỏi tôi, tại sao cho tới hôm nay mới đứng ra. Tôi nghĩ rằng, nhìn những chỉ trích mà học muội Nhiếp đang gặp phải, là có thể trả lời được câu hỏi của tôi. Khi tôi học nghiên cứu, truyền thông chưa phát triển như ngày nay, hoàn cảnh cũng không thoáng và bảo thủ. Tình cảnh của gia đình tôi, chắc còn tệ hơn học muội Nhiếp ba phần, tôi cần một bằng tốt nghiệp để thay đổi cuộc đời tôi, cho nên đối mặt với sự uy hiếp cưỡng bức của Trương Chi Kính, tôi không thể không chọn khuất phục.”
“Tạo hóa trêu người, bây giờ tôi cũng không phát triển trong lĩnh vực vật lý, mà là thành một biên tập tạp chí. Trước khi đăng microblog, tôi cũng từng đấu tranh, đã nói chuyện với chồng mình – David nhiều lần. David cổ vũ tôi dũng cảm đứng ra, anh ấy nói cho dù tôi gặp gì, anh ấy đều sẽ đứng sau lưng tôi. Bây giờ tôi không làm việc trong lĩnh vực của thầy Trương, đã di cư sang Mỹ, tôi tin thế lực của thầy Trương sẽ không bao giờ ảnh hưởng đến tôi nữa. Hôm nay, là ngày tôi phải đứng ra.”
Cuối cùng, cô ấy kêu gọi: “Tôi tin người từng gặp quy tắc ngầm của Trương Chi Kính không chỉ có mình tôi và học muội Nhiếp. Tôi hy vọng các bạn cũng dũng cảm đứng ra.”
“Bóng tối sẽ không vì chúng ta xem như không thấy mà tự biến mất, chỉ khi có ánh sáng chiếu vào, bóng tối mới biến mất.”
Nhiếp Tuyết Tùng đọc xong, nước mắt đong đầy.
Cuối cùng, không thể kiềm được, che mặt nức nở.
—— giống như một người đơn độc trên cánh đồng bát ngát, khi sắp đói rét, có người giơ cây đuốc đi tới.
Cô bạn xuất sắc của đại học A, dưới sự kêu gọi của phó chủ biên tạp chí, trong vòng một tuần, lần lượt có thêm 3 người lên án.
Dưới tình thế này, khoa lý đại học A rất nhanh đã lựa chọn hành động, tạm dừng tất cả nhiệm vụ dạy học của Trương Chi Kính tiến hành xem xét.
Kế hoạch đi du lịch của Nhiếp Tuyết Tùng tạm thời hoãn lại, ở lại phối hợp với trường học tiến hành điều tra.
Đại học A là đại học nổi tiếng nhất cả nước, Trương Chi Kính lại là người giỏi nhất nhì trong nghề, năm nữ sinh hợp lại lên ánh, khiến cho chuyện này bị đẩy lên đầu ngọn sóng, đại học A không thể nào ngồi yên không xử lý được.
Xử phạt rất nhanh đã được ban bố ra: Trương Chi Kính bị đuổi ra khỏi Đảng viên, cũng hủy bỏ tư cách giáo sư.
Cỏ dài chim bay, bầu trời xanh thẳm.
La Cẩm Trình đưa Nhiếp Tuyết Tùng ra sân bay.
Xe chạy nhanh, Nhiếp Tuyết Tùng kéo cửa kính xuống, nhìn lên bầu trời rất cao rất xa.
“Bây giờ thật trong xanh.”
La Cẩm Trình: “Ừm.”
Cô ấy nhắm mắt lại, gió xuân giống như một bàn tay, nhẹ nhàng lướt qua mái tóc của cô ấy.
“Giống như mùa xuân sắp tới.”
Tưởng Tây Trì và Phương Huỳnh nhìn theo xe chạy xa, mới xoay người đi dạo.
Trong cơn gió mang theo hơi nước tươi mát đặc biệt của thành phố duyên hải, bọn họ nắm tay, thong thả đi dạo dưới cây hải đường nở đầy hoa bên đường.
“Thật đáng tiếc.”
“Đáng tiếc cái gì?”
Phương Huỳnh cười hì hì nói: “Đáng tiếc cậu không thể thôi học trở về học cấp ba, tớ sẽ bắt cậu kêu tớ là học tỷ.”
Tưởng Tây Trì: “...”
Dừng một lát, anh đưa mắt nhìn về phía xa, nắm lấy tay Phương Huỳnh, “Học tỷ Phương, giúp em cùng đến Mặc Thành một chuyến – em muốn làm một chuyện.”
Nhiếp Tuyết Tùng đã đọc hết tất cả tin tức, bưu phẩm và tin nhắn lui tới với Trương Chi Kính trong ba năm qua, thiếu chứng cứ trực tiếp về “quy tắc ngầm” của Trương Chi Kính, ngày thường, Trương Chi Kính gọi điện thoại là đa số, nội dung lưu trên mặt giấy, sẽ là trao đổi bình thường, hoặc nhìn thế nhưng không phải thế.
Cùng lúc đó, Trương Chi Kính trên trang cá nhân microblog của mình đưa ra văn kiện luật sư, tuyên bố nếu Nhiếp Tuyết Tùng không công khai xin lỗi, sẽ khởi tố quyền xâm hại danh dự.
Cuối tuần mọi người tụ họp lại với nhau, bày mưu tính kế cho Nhiếp Tuyết Tùng, Mẫn Gia Sênh, Cố Vũ La cùng Biên Du đều gia nhập vào.
Trừ mấy người họ ra, đã càng ngày càng nhiều tuyến bố, có khuynh hướng cho rằng Nhiếp Tuyết Tùng vì không thể tốt nghiệp, cho nên mới chọn bôi nhọ người hướng dẫn, toàn bộ “nhóm tiếp viện của Nhiếp Tuyết Tùng”, đã cảm nhận được cái gì gọi là đối địch với cả thế giới.
Nhà của Tưởng Tây Trì và Phương Huỳnh thuê không lớn, bởi vì có những người tụ tập ở đây, càng có vẻ chen chúc.
Mọi người cũng không nhàn rỗi, có người phụ Nhiếp Tuyết Tùng kiểm tra lại lịch sử trò chuyện, có người vào internet tham khảo loại án lệ này.
Kết quả thật là làm người ta uể oải —— Trương Chi Kính tự tin trước mặt Tưởng Tây Trì, không phải không có lý. Bình thường, ông vô cùng cẩn thận, thận trọng từ lời nói đến việc làm, tuyệt đối sẽ không để lại bất cứ chứng cứ nào trên mặt giấy.
La Cẩm Trình tức giận, “Chẳng lẽ phải xin lỗi tên cặn bã này thật sao?”
“Tớ sẽ không xin lỗi.”
Phương Huỳnh: “Vậy phải lên tòa, trên tòa cần phải có chứng cứ cụ thể chứng minh chị không có ác ý bịa đặt.”
Biên Du gật đầu: “Nếu ông ta thắng kiện, ông ta có thể lấy kết quả này mà chứng minh sự thật không hề tồn tại quy tắc ngầm.”
Nhiếp Tuyết Tùng trầm mặc.
Phương Huỳnh, Mẫn Gia Sênh và Biên Du học khoa Luật, quyết định giúp Nhiếp Tuyết Tùng tìm một vị luật sư đáng tin, bây giờ bọn họ cực kỳ bị động, sớm tìm luật sư, cũng có thể tìm được chút đáp trả sau này có thể khởi tố Trương Chi Kính.
Nhiếp Tuyết Tùng an ủi mọi người, “Đến bước này tôi đã vừa lòng rồi, cảm ơn sự giúp đỡ của mọi người, mặc dù không thể đạt được kết quả tốt, nhưng có thể nói ra, đối với tôi mà nói chính là một thắng lợi lớn.”
Phương Huỳnh dùng sức lắc vai Nhiếp Tuyết Tùng, “Học tỷ, chị không được đã kích tinh thần dũng sĩ!”
Nhiếp Tuyết Tùng cười nói: “Không phải đả kích tinh thần dũng sĩ, vốn chống đối với Trương Chi Kính chính là lấy trứng chọi đá, tôi không hy vọng bởi vì chạm phải tảng đá này mà đầu rơi máu chảy, ảnh hưởng đến cuộc sống của mọi người.”
Cô ấy dừng một lát, “... Chúng ta, phải chấp nhận trên đời này, thật sự tồn tại việc thiện không có thiện báo, và người ác không có ác báo.”
Mọi người bận rộn cả một ngày, sưu tập tài liệu, chỉnh sửa lại tin tức, tuy rằng không có giây phút nào buông bỏ, nhưng trong lòng cũng dần dần rõ ràng, chuyện này chính là muốn nhưng không giải quyết được gì.
Trong bọn họ có ba người đều học luật pháp, cũng hiểu tầm quan trọng của chứng cứ.
Không có chứng cứ, trường học không thể xử phạt Trương Chi Kính, tòa án không thể trừng trị Trương Chi Kính, dư luận lại càng không đánh dẹp Trương Chi Kính.
Vào buổi tối sau khi trở về, Nhiếp Tuyết Tùng lên tiếng lần thứ hai trên diễn đàn.
Lần này không phải là biểu đạt cảm xúc của mình như lần trước, mà là đáp trả nhằm vào những tuyên bố khác nhau gần đây.
“Vô cùng kính trọng và tín nhiệm thầy Trương, làm tôi sơ hở phòng bị. Từ nhỏ đến lớn một đường thuận lợi, được cha mẹ bảo hộ quá mức tốt, làm tôi thiếu đúng đắn trong giải quyết chuyện này. Tôi không biết kết quả kế tiếp ra sao, nhưng tôi sẽ chịu trách nhiệm với từng chữ trong nội dung 8000 chữ trước kia.”
“Tôi không phải là người dũng cảm, chuyện xảy ra sau hai năm, Trương Chi Kính không ngừng chèn ép khiến tôi không thể chịu nổi. Ngày giao thừa đó tự sát không thành, sau đó có một người bạn hỏi tôi, ngay cả chết tôi còn không sợ, còn sợ nói ra sao? Những lời này thúc giục tôi quyết định công bố sự thật…”
“Bởi vì không thể kịp thời lưu lại chứng cớ, tôi đã có chuẩn bị tâm lý, tôi chỉ hy vọng chuyện của tôi có thể thức tỉnh những người sau này, đừng để sự tin tưởng và thiện lương của mình bị người khác lợi dụng, ngược lại sẽ trở thành vũ khí tổn hại đến chính mình. Cảm ơn tất cả những người bạn đã theo tôi từ trước đến nay, tôi sẽ không nhằm vào chuyện này để đáp trả bất cứ điều gì nữa. Tôi sẽ không xin lỗi, tôi sẽ tích cực chuẩn bị ra tòa với thầy Trương Chi Kính.”
Lời công bố này vừa được đăng lên, tranh thủ được một nhóm người, đồng thời cũng làm những bình luận phản đối càng diễn ra ác liệt, chủ yếu công kích Nhiếp Tuyết Tùng không có chứng cứ, chỉ biết đăng bài tình cảm.
Trương Chi Kính cũng rất nhanh đăng lên microblog đáp lại: Dốc hết tâm huyết, theo đuổi nghề nghiệp, lại bị người ta bắn ngược lại mình. Đau lòng đau lòng! Niệm tình thầy trò ba năm, không đáng để khởi tố. Nhưng xin sau này giải quyết cho ổn thỏa.
Chuyện này đã định là chìm vào vực thẳm, mặc kệ là có biết được chân tướng thật sự hay không, mọi người dựa vào tình cảm, ích lợi và nguyên tắc, trong lòng cũng đã có lập trường của riêng mình.
Bài microblog này của Trương Chi Kính chiếm được phần lớn lượt trích dẫn, học sinh cùng thế hệ ào ào lên tiếng ủng hộ, khen ngợi “thầy Trương khoan hồng độ lượng”.
Gần một tuần sự việc đang hot, tuy Tưởng Tây Trì và Phương Huỳnh không có liên quan quá lớn với chuyện này, nhưng vẫn bận rộn bôn ba.
Sau Nguyên Tiêu, thời tiết dần dần ấm lên, cả thành phố sau những ngày ở trong sự đè nén của mùa đông, bắt đầu lộ ra vài tia nắng của mùa xuân.
Nhưng Phương Huỳnh và Tưởng Tây Trì lại không có chút tinh thần.
Nhiếp Tuyết Tùng chuẩn bị ra ngoài giải sầu một chút, Phương Huỳnh và Tưởng Tây Trì đón cô ấy đến trong nhà làm tiệc chia tay.
Ăn cơm xong, Tưởng Tây Trì rửa chén, Phương Huỳnh và Nhiếp Tuyết Tùng đến ban công uống trà. Nhiếp Tuyết Tùng rất thích thú với mấy hoa cỏ trồng trên ban công, đứng trước kệ đùa nghịch thật lâu.
Nhiếp Tuyết Tùng chợt nói: “Chị nghe nói Trương Chi Kính tìm Tây Trì nói chuyện.”
Phương Huỳnh cười nói: “Đúng rồi ạ, nhận lời ông ấy học thạc sĩ và giới thiệu đi du học.”
“Trương Chi Kính rất hiểu lòng người.”
“Nhưng A Trì sẽ không thông đồng làm bậy.”
Nhiếp Tuyết Tùng có chút lo lắng, “Chị lo lắng sau này Trương Chi Kính trói buộc Tây Trì, ém các thành tích của em ấy, rất có khả năng ảnh hưởng đến việc lên lớp và du học của em ấy.”Phương Huỳnh cười cười, “Nhiều lắm thì vướng một môn thôi ạ, không thể nghiên cứu ở đại học A, cậu ấy có thể xin ra nước ngoài.”
“Vậy còn em?”
“Nếu cậu ấy muốn ra nước ngoài, em đây cũng chỉ có thể cố học tập thật tốt, cùng cậu ấy đi.”
Phương Huỳnh thở dài, lại một lần nữa cảm thấy có bạn trai học giỏi có bao nhiêu đáng ghét, quen biết anh cho đến nay, mình chỉ không ngừng học tập, học tập, rồi lại học tập.
Phương Huỳnh đang oán giận cùng với Nhiếp Tuyết Tùng, cửa ban công chợt bị đẩy ra.
Cả kinh, quay đầu nhìn lại, “A, A Trì...”
Sau lưng “nói xấu” anh, lại bị bắt tại trận, Phương Huỳnh đang lo lắng có cần chủ động ngoan ngoãn xin lỗi, thì đã thấy Tưởng Tây Trì đưa di động sang, “Xem microblog chưa?”
“Cái gì?”
Vẻ mặt Tưởng Tây Trì hơi kích động, “Hai người xem trước đi.”
Phương Huỳnh và Nhiếp Tuyết Tùng cúi đầu nhìn màn hình trước mặt, nhất thời khiếp sợ.
Người đăng microblog, tự nhận là phó chủ biên một tạp chí tuần san nổi tiếng ở Mỹ, là bạn học xuất sắc của đại học A, đã tốt nghiệp nghiên cứu sinh 10 năm rồi.
“Gần đây tôi có quan tâm đến chuyện ầm ĩ của trường cũ - khoa Lý đại học A, cũng đọc được hai bài đăng của đàn em Nhiếp Tuyết Tùng. Sư muội Nhiếp có gan đăng lên rất cũng cảm, khiến tôi thán phục, cũng khiến cho tôi lúc này phải đứng ra, góp một chút sức mình: Tôi đứng ra tố giác giáo sư Trương Chi Kính – khoa lý Đại học A, lợi dụng chức vụ, nhiều lần ép buộc tôi phát sinh quan hệ tình dục.”
Microblog rất dài, văn hay ảnh đẹp.
Nội dung quan trọng nhất trong đó là ba bức thư lui tới giữa cô ấy và Trương Chi Kính, đáng khinh thấp hèn —— có thể thấy được trải qua mấy năm nay, Trương Chi Kính cũng “Thăng cấp tiến hóa”, không để lại nhược điểm giống thế.
Cuối microblog dài ngoằn, vị phó chủ biên này trần thuật: “Có người sẽ hỏi tôi, tại sao cho tới hôm nay mới đứng ra. Tôi nghĩ rằng, nhìn những chỉ trích mà học muội Nhiếp đang gặp phải, là có thể trả lời được câu hỏi của tôi. Khi tôi học nghiên cứu, truyền thông chưa phát triển như ngày nay, hoàn cảnh cũng không thoáng và bảo thủ. Tình cảnh của gia đình tôi, chắc còn tệ hơn học muội Nhiếp ba phần, tôi cần một bằng tốt nghiệp để thay đổi cuộc đời tôi, cho nên đối mặt với sự uy hiếp cưỡng bức của Trương Chi Kính, tôi không thể không chọn khuất phục.”
“Tạo hóa trêu người, bây giờ tôi cũng không phát triển trong lĩnh vực vật lý, mà là thành một biên tập tạp chí. Trước khi đăng microblog, tôi cũng từng đấu tranh, đã nói chuyện với chồng mình – David nhiều lần. David cổ vũ tôi dũng cảm đứng ra, anh ấy nói cho dù tôi gặp gì, anh ấy đều sẽ đứng sau lưng tôi. Bây giờ tôi không làm việc trong lĩnh vực của thầy Trương, đã di cư sang Mỹ, tôi tin thế lực của thầy Trương sẽ không bao giờ ảnh hưởng đến tôi nữa. Hôm nay, là ngày tôi phải đứng ra.”
Cuối cùng, cô ấy kêu gọi: “Tôi tin người từng gặp quy tắc ngầm của Trương Chi Kính không chỉ có mình tôi và học muội Nhiếp. Tôi hy vọng các bạn cũng dũng cảm đứng ra.”
“Bóng tối sẽ không vì chúng ta xem như không thấy mà tự biến mất, chỉ khi có ánh sáng chiếu vào, bóng tối mới biến mất.”
Nhiếp Tuyết Tùng đọc xong, nước mắt đong đầy.
Cuối cùng, không thể kiềm được, che mặt nức nở.
—— giống như một người đơn độc trên cánh đồng bát ngát, khi sắp đói rét, có người giơ cây đuốc đi tới.
Cô bạn xuất sắc của đại học A, dưới sự kêu gọi của phó chủ biên tạp chí, trong vòng một tuần, lần lượt có thêm 3 người lên án.
Dưới tình thế này, khoa lý đại học A rất nhanh đã lựa chọn hành động, tạm dừng tất cả nhiệm vụ dạy học của Trương Chi Kính tiến hành xem xét.
Kế hoạch đi du lịch của Nhiếp Tuyết Tùng tạm thời hoãn lại, ở lại phối hợp với trường học tiến hành điều tra.
Đại học A là đại học nổi tiếng nhất cả nước, Trương Chi Kính lại là người giỏi nhất nhì trong nghề, năm nữ sinh hợp lại lên ánh, khiến cho chuyện này bị đẩy lên đầu ngọn sóng, đại học A không thể nào ngồi yên không xử lý được.
Xử phạt rất nhanh đã được ban bố ra: Trương Chi Kính bị đuổi ra khỏi Đảng viên, cũng hủy bỏ tư cách giáo sư.
Cỏ dài chim bay, bầu trời xanh thẳm.
La Cẩm Trình đưa Nhiếp Tuyết Tùng ra sân bay.
Xe chạy nhanh, Nhiếp Tuyết Tùng kéo cửa kính xuống, nhìn lên bầu trời rất cao rất xa.
“Bây giờ thật trong xanh.”
La Cẩm Trình: “Ừm.”
Cô ấy nhắm mắt lại, gió xuân giống như một bàn tay, nhẹ nhàng lướt qua mái tóc của cô ấy.
“Giống như mùa xuân sắp tới.”
Tưởng Tây Trì và Phương Huỳnh nhìn theo xe chạy xa, mới xoay người đi dạo.
Trong cơn gió mang theo hơi nước tươi mát đặc biệt của thành phố duyên hải, bọn họ nắm tay, thong thả đi dạo dưới cây hải đường nở đầy hoa bên đường.
“Thật đáng tiếc.”
“Đáng tiếc cái gì?”
Phương Huỳnh cười hì hì nói: “Đáng tiếc cậu không thể thôi học trở về học cấp ba, tớ sẽ bắt cậu kêu tớ là học tỷ.”
Tưởng Tây Trì: “...”
Dừng một lát, anh đưa mắt nhìn về phía xa, nắm lấy tay Phương Huỳnh, “Học tỷ Phương, giúp em cùng đến Mặc Thành một chuyến – em muốn làm một chuyện.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.