Chương 962: Bờ kia của không trung
Trạch Trư
24/10/2018
Sa mạc lớn màu vàng thật sự rộng lớn, Tần Mục cùng Lạc Vô Song lặn lội đường xa, đi hơn mười ngày vẫn không có đi tới điểm cuối.
Trong sa mạc lớn có rất nhiều sự kiện quỷ dị phát sinh, đến lúc buổi tối, bầu trời tối đen không trăng... Mặt trăng của vùng đất Thái Hư bị Tần Mục sử dụng Nguyên Mộc Tâm đánh bay tới bên ngoài thiên ngoại.
Bóng đêm nặng nề, trong sa mạc có tiếng khóc của nữ tử truyền đến, quấy nhiễu bọn họ, tiếng khóc chợt xa chợt gần.
Nguyên thần của Lạc Vô Song xuất khiếu, hóa thành thần nhân nghìn trượng, thần quang vạn trượng, cầm đao rời đi, âm thanh này mới không có tiếp cận.
- Chắc là tiếng khóc của cô hồn dã quỷ.
Tần Mục có chút nghi ngờ, nói:
- Cô hồn dã quỷ trong sa mạc không có hóa thành yêu ma quỷ quái của Thái Hư sao?
Trong bóng đêm còn có tiếng gào thét thê lương, tiếng ca du dương uyển chuyển.
Trên bầu trời không có ngôi sao, cũng không có mặt trăng, không có cách nào phân biệt được phương hướng, lúc hai người dự định nghỉ tạm, trong bóng tối lại có quỷ lửa ung dung, ở phía trước bay tới.
Bọn họ đi theo quỷ lửa, bọn họ dừng lại, quỷ lửa cũng dừng lại, bọn họ đi tới, quỷ lửa cũng đi tới.
Đến ban ngày, quỷ lửa biến mất, tuy nhiên Tần Mục lấy ra bản đồ địa lý do Nhạc Đình Ca vẽ, phát hiện con đường bọn họ đi không ngờ giống với trên bản đồ địa lý, hắn không nhịn được tặc lưỡi lấy làm kỳ lạ.
Đến buổi tối ngày thứ hai, quỷ lửa lại xuất hiện một lần nữa, dẫn dắt bọn họ chạy đi.
Buổi tối ngày thứ ba, ở dưới sự hướng dẫn của quỷ lửa, bọn họ ở trong sa mạc không ngờ gặp phải một tòa thành thị vô cùng hoa lệ, trong bóng đêm thành thị đèn đuốc sáng trưng, cho dù là đêm khuya thành thị này cũng vô cùng náo nhiệt, trên đường phần nhiều là những người bán hàng rong, người đi đường ồn ào náo nhiệt lui tới, tất cả đều là những người khổng lồ có chiều cao mười trượng thậm chí hơn trăm trượng.
Quỷ lửa kia nhẹ nhàng tiến vào trong thành, rơi xuống đất hóa thành một người khổng lồ, cung kính mời bọn họ vào thành.
Trong thành, người khổng lồ vô cùng hiếu khách, ân cần chiêu đãi.
Tần Mục mở con mắt thứ ba ở mi tâm, quan sát khắp nơi, nhìn thấu chân thân của những chúa sáng thế, hắn im lặng không lên tiếng.
Hễ có người khổng lồ mời rượu, hắn đều không cự tuyệt, Lạc Vô Song vốn rất cảnh giác, đề phòng có bẫy, nhưng nhìn thấy Tần Mục ăn uống chơi vui ầm ĩ, hắn lại buông lỏng.
Hắn đi tới Thái Hư vẫn không hài lòng, bị buộc phải lựa chọn có phản lại Thiên Đình hay không, ở trong tay của Tần Mục hắn nếm mùi thất bại, bởi vì có tâm sự, ngược lại hắn uống tới say mèm.
Tần Mục cơm nước no nê, lại nhìn về phía những người khổng lồ này khom người nói:
- Nhận được các vị khoản đãi, nếu như ngày khác có thành tựu, ta nhất định sẽ ở Thái Hư thành lập U Đô, để cho các vị có thể đi qua sinh sống.
Những người khổng lồ này nghe vậy, không khỏi vui mừng ra mặt, thành chủ là một người khổng lồ nghìn trượng, hắn để cho mọi người đi tới trong lòng bàn tay của hắn vừa múa vừa hát.
Sau khi chơi ầm ĩ một đêm, Lạc Vô Song say rượu ngủ.
Đợi cho thời điểm trời sáng, Tần Mục gọi hắn tỉnh dậy, Lạc Vô Song đứng dậy, lúc này hắn mới phát hiện mình nằm ở trong lòng bàn tay của một người khổng lồ nghìn trượng, xung quanh đều là xương khô.
Lạc Vô Song kinh ngạc không hiểu, hắn đứng ở trên cao nhìn xuống dưới, xương trắng đầy trong thành lại không có một người sống, trong lòng hắn không khỏi ngạc nhiên:
- Đêm qua chúng ta ăn uống là thứ gì vậy?
Tần Mục về phía thi thể của người khổng lồ này khom người nói:
- Các vị yên tâm, hôm qua hứa hẹn, tương lai Tần mỗ tất nhiên sẽ thực hiện. Lạc huynh, chúng ta đi thôi, tiếp tục chạy đi.
Lạc Vô Song đi theo sau lưng hắn ra khỏi thành thị của chúa sáng thế này, quay đầu nhìn lại, hắn chỉ thấy thấy bão cát dâng lên, rất nhanh đã nhấn chìm tòa thành thị quỷ dị này ở dưới cát vàng.
Lạc Vô Song nhớ lại, tối hôm qua khi bọn họ gặp được thành thị này, trong sa mạc lớn cũng có bão cát cuồn cuộn nổi lên, sau đó thành thị này lại xuất hiện.
Trong lòng hắn thực sự sợ hãi, không biết rốt cuộc tối hôm qua mình ăn gì.
Vào buổi tối ngày thứ bảy, bọn họ gặp lão phụ nhân chặn đường, trong tay nắm một hài tử, tay kia đeo một cái giỏ, quỳ trên mặt đất, đổ cái giỏ xuống dưới chân Tần Mục, quỳ lạy về phía hai người không ngừng.
Tần Mục nói:
- Phu nhân yên tâm, thứ trong giỏ ta thu, ngày khác ta mở U Đô ở nơi đây, các ngươi đều có thể đi tới.
Lão phụ nhân kia ngẩng đầu, nhếch miệng cười, nắm đứa bé kia hóa thành âm phong tản đi, biến mất trong bóng đêm.
Lạc Vô Song không nhịn được buồn bực, dò hỏi:
- Tần phách thể, các chúa sáng thế xuất hiện trên đường này làm sao vậy? Vì sao ngươi phải nói với bọn họ sẽ thành lập U Đô ở nơi đây?
- Đó là chúa sáng thế chết ở trong sa mạc lớn.
Tần Mục cầm cái giỏ lên, vén tấm màn che giỏ, nói:
- Bọn họ chết ở nơi đây hồn không chỗ nào về, ban ngày sẽ bị mặt trời chói chang dày vò, buổi tối mới đi ra được. Thành lập U Đô sẽ khiến cho bọn họ có thể có một chốn đi về.
Lạc Vô Song vẫn không hiểu:
- Quy tắc thiên địa của Thái Hư không hoàn chỉnh, sau khi chúa sáng thế chết ở đây đều sẽ hóa thành yêu ma quỷ quái của Thái Hư, vì sao quỷ hồn của những chúa sáng thế này không có hóa thành yêu ma quỷ quái?
- Đại khái là thực lực của bọn họ quá mạnh mẽ. Vị thành chủ chúa sáng thế trong quỷ thành lúc trước và lão phụ nhân vừa chặn đường, sau khi bọn họ chết đi anh linh không tan, thần thức không tan, để có thể bảo vệ mình thậm chí tộc nhân của mình không bị Thái Hư dị hoá. Cho nên ta nói muốn mở U Đô ở chỗ này, cũng là bởi vì bọn họ quá mạnh mẽ.
Tần Mục lấy thứ trong rổ ra, đó lại là một cái bình nho nhỏ, có thần thức gần như ngưng tụ thành thực chất lưu chuyển ở miệng bình, che lại thứ trong bình, hắn cười nói:
- Không đáp ứng bọn họ, chúng ta chỉ sợ không có cách nào sống sót đi ra khỏi sa mạc lớn này.
Trong lòng Lạc Vô Song nghiêm lại, hắn ngược lại không có suy nghĩ nhiều như vậy.
- Như vậy Tần phách thể sẽ giúp bọn họ thành lập được một U Đô sao?
Hắn hỏi:
- Ngươi đáp ứng thành lập U Đô, chẳng qua là ngộ biến tùng quyền, ở Thái Hư thành lập U Đô là chuyện khó như lên trời.
Tần Mục quan sát cái bình, nói:
- Bọn họ sở dĩ ngăn cản chúng ta, cũng bởi vì ta có thể thành lập U Đô.
Lạc Vô Song không hiểu.
Tần Mục không có giải thích, trong con mắt thứ ba ở mi tâm của hắn cất giấu đoạn ngắn sừng của Thổ Bá chế luyện thành đại lục chữ Tần, đối với những người khác, việc thành lập U Đô là chuyện không có thể làm được, đối với hắn lại không phải không có khả năng.
Dù sao, Minh Đô, Phong Đô đều lấy sừng của Thổ Bá chế tạo thành, cũng giống như đại lục chữ Tần, đều là đoạn ngắn sừng của Thổ Bá.
Chẳng qua, bây giờ Tần Mục còn chưa có thực lực biến sừng của Thổ Bá thành một thế giới, hơn nữa hắn không phải là thần tử U Đô, nếu như Tần Phượng Thanh ở nơi đây thì rất đơn giản.
Hắn quan sát thần thức phong ấn ở miệng bình, phong ấn rất đặc biệt, đây là do thần thức tạo thành, xuyên qua phong ấn có thể nhìn thấy được trong bình giống như đặt một mảnh biển rộng mênh mông, nhẹ nhàng lắc một cái, bên trong lại nổi sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, rất khủng khiếp.
Tần Mục cố gắng sử dụng nguyên khí thăm dò trong bình, lại bị phong ấn thần thức ở miệng bình ngăn cản lại.
- Đúng rồi, bọn họ là chúa sáng thế, chắc hẳn phải sử dụng thần thức mới đúng.
Hắn điều động thần thức, thần thức đi qua phong ấn ở miệng bình, lại thấy trong bình quả nhiên là một mảnh biển rộng, vừa rồi hắn lắc lư cái bình, ở trên mặt biển dâng lên cơn lốc và sóng lớn dâng trào, còn kèm theo sấm sét!
Thần thức của hắn nhìn về phía trên không trung, chỉ thấy miệng bình xuất hiện tinh quang đầy trời, còn có một dải ngân hà xoay quanh miệng bình, có sáu đạo tinh tuyền.
Thần thức của hắn bay qua biển, đi tới vách bình, lại thấy vách bình không ngờ vuông góc với mặt biển lục địa, hình thành một hình tròn.
Lục địa vô cùng rộng, sông núi, cái gì cần có đều có!
Nhưng vào lúc này, hắn nhìn thấy được một mặt trời từ trong biển nhô lên!
- Cái bình nho nhỏ này không ngờ chứa một thế giới!
Trong lòng Tần Mục nhất thời kinh sợ, cổ quái chính là trong bình mặc dù có một thế giới, nhưng lại cảm giác không nặng bao nhiêu.
- Hóa ra lão thái bà vừa rồi chính là tộc trưởng của Tàng Sơn thị.
Giọng nói của Thúc Quân vang lên ở trong đầu hắn, nói:
- Tàng Sơn thị ở trong năm tháng Thái Cổ cũng là một bộ tộc rất lớn, chúa sáng thế của bộ tộc này giỏi về sáng tạo chư thiên. Cái bình này của ngươi thật ra là một thế giới chư thiên.
Tần Mục bị dọa cho giật mình, có phần khó có thể tin nổi, thế giới chư thiên khổng lồ tới mức nào, cái bình nho nhỏ này lại có thể chứa đủ một chư thiên sao?
Hơn nữa, vừa rồi thần thức của hắn tiến vào trong bình, nhìn thấy được thế giới trong bình còn lớn hơn chư thiên của Nguyên Giới rất nhiều.
- Trong năm tháng Thái Cổ, Tàng Sơn thị tưởng tượng ra chư thiên nhiều tới mức đếm không xuể.
Thúc Quân nói:
- Nàng đưa chư thiên này cho ngươi, chắc là Hồ Thiên, cái bình chứa Hồ Thiên, lại gọi là Hồ Thiên Bình, đây là một món bảo vật khó có được. Nàng tặng Hồ Thiên Bình tặng cho ngươi, có thể thấy được nàng coi trọng ngươi.
Tần Mục trịnh trọng thu Hồ Thiên Bình vào trong đại lục chữ Tần, đặt chung một chỗ cùng quan tài thủy tinh và thân thể của Vân Thiên Tôn.
Hồ Thiên Bình vô cùng quan trọng, nếu như tương lai cải cách Duyên Khang thất bại, nói không chừng cũng cần tìm một đường lui, Hồ Thiên Bình này có thể cho đám người Duyên Khang chỗ tránh nạn.
- Tuy nhiên, lão thái bà đó không phải là chiếc đèn cạn dầu, đồ của nàng không phải dễ cầm như vậy đâu.
Thúc Quân cười nói:
- Ngươi được bảo vật của nàng, lại nhất định phải làm được chuyện đã đáp ứng nàng. Lão thái bà này ở trong năm tháng Thái Cổ chính là nhân vật hung ác, mặc dù chết, nhưng thần thức của nàng vẫn còn ở đây. Nếu như ngươi không có cách nào hoàn thành chuyện đã đáp ứng nàng, ngươi sẽ chết vô cùng thê thảm!
Trong giọng nói của hắn có chút hả hê, cười trên nỗi đau của người khác, nói:
- Thời điểm ngươi tiếp nhận cái giỏ, thần thức của nàng lại trồng ở trên người của ngươi, nàng có vô số loại phương pháp giết chết ngươi!
Sắc mặt của Tần Mục tối sầm, phẫn nộ nói:
- Nói ví dụ như?
- Nói ví dụ như tưởng tượng ra các loại đồ ở bên trong cơ thể ngươi, khiến cho ngươi trong bụng mọc ra vô số kim gai, khiến cho ngươi trong lúc chiến đấu không nhìn thấy được chiêu số của kẻ địch, hoặc tưởng tượng ra một mặt trời ở bên trong cơ thể ngươi, thiêu chết ngươi, tưởng tượng ra một biển lớn khiến ngươi no chết. Muốn giết chết ngươi quá đơn giản.
Thúc Quân cười ha hả nói.
Tần Mục cảm thấy da đầu tê dại, hắn lấy ra giấy bút, viết xuống điều mình đã đáp ứng với Tàng Sơn thị, để tránh mình quên mất.
Mười ngày sau, bọn họ đi tới cuối của sa mạc lớn.
Trên đường bọn họ nhìn thấy được rất nhiều di tích bị sa mạc lớn bao phủ. Lúc trước bọn họ còn gặp được thành thị, sau đó chính là thành trại đơn sơ, lại càng về sau dứt khoát chính là mỗi một doanh địa được sáng tạo qua loa.
Gió thổi cát vàng, dưới sa mạc khắp nơi đều là hài cốt.
Đây còn có Thái Đế tấn công Thái Hư, thần thức của hắn cường đại không gì sánh được, bao phủ vùng đất Thái Hư, biến ra các loại công kích, truy sát các tộc của chúa sáng thế.
Hoàn cảnh của Thái Hư cũng càng thêm khắc liệt, chúa sáng thế có thể căn cứ vào tâm ý của mình điều khiển tự nhiên, nhưng sau khi Thái Hư bị Thái Đế phá hủy, tràn ngập thần thức vô chủ và yêu ma quỷ quái Thái Hư, đã trở nên nơi khiến cho chúa sáng thế khó có thể sinh tồn.
Đây cũng là một nhóm chúa sáng thế cuối cùng của vùng đất Thái Hư, bọn họ trốn đến nơi đây, bỏ lại không biết bao nhiêu thi thể của tộc nhân.
- Cuộc hành trình di chuyển của chúa sáng thế Thái Hư chắc là phát sinh ở trong khoảng thời gian Thái Đế bị giết, cũng chính là thời đại Long Hán trung hậu kỳ.
Tần Mục suy nghĩ nói:
- Thời đại kia, Thiên Đình căn bản không biết còn có một thế giới khác, còn có một trận chiến tranh tanh mùi máu. Người duy nhất biết chuyện này chính là Vân Thiên Tôn.
Không biết vì sao Thái Đế huyết tẩy vùng đất Thái Hư, Vân Thiên Tôn chắc hẳn đi tới nơi này, cùng các chúa sáng thế Thái Hư thiết kế cạm bẫy, nhốt Thái Đế ở trong lĩnh vực thần thức vô thượng.
- Tuy nhiên, vì sao thân thể của Vân Thiên Tôn lại xuất hiện ở mi tâm của Thái Đế?
Tần Mục có chút nghi ngờ, Vân Thiên Tôn hẳn không có chết ở trong một trận chiến này, mà chết ở trong cuộc chiến tranh đoạt quyền thống trị của Thiên Đình, thân thể của hắn không có khả năng xuất hiện ở nơi này.
Hơn nữa, huyết mạch nguyền rủa của Vân gia cũng có thể bị chúa sáng thế trồng vào khi Vân Thiên Tôn chết, khi đó Thái Đế rõ ràng đã chết ở Thái Hư.
Hắn thở dài, biết càng nhiều bí mật, nghi ngờ trong lòng hắn cũng càng nhiều.
Cho dù hắn đi qua thời đại Long Hán, nhưng thời đại Long Hán vẫn giống như sương mù dày đặc bao phủ ở trước mắt hắn.
Hắn có quá nhiều nghi ngờ muốn mời Vân Thiên Tôn tới giải đáp.
- Rời khỏi vùng đất Thái Hư, ta lại mượn lực của Thiên Công và Thổ Bá, làm sống lại Vân Thiên Tôn!
Tần Mục nhìn về phía trước, hắn nhìn thấy được sát biên giới của vùng đất Thái Hư, cuối vùng đất Thái Hư chính là không trung với bóng tối vô tận, không có lục địa.
Nhạc Đình Ca nói dải đất chúa sáng thế tập trung cuối cùng lại xây dựng ở trong đó, thành quách giản dị, tế đàn nguy nga, trên tế đàn có chút ánh sáng còn lại chớp hiện.
Những chúa sáng thế Thái Hư chắc hẳn tạo ra không trung ở nơi đây, cầu hư không nối liền với thế giới bọn họ sáng tạo ra, di chuyển đến trong những thế giới kia.
Tần Mục cùng Lạc Vô Song đi tới vùng đất tập trung, ở đây đã sớm trống rỗng, chỉ còn lại có tế đàn cổ xưa.
Trên tế đàn ánh sáng là một đoạn cầu đứt quãng, không biết đi thông tới nơi nào, chẳng qua là cầu hư không rất không ổn định, cầu do ánh sáng biến thành thỉnh thoảng lại đổ nát, lại thỉnh thoảng ngưng tụ lại, mà ở bên ngoài cầu lại là cảnh tượng ngày diệt vong!
Tần Mục nhíu mày, nhìn cầu hư không, tính toán xem làm thế nào mới có khả năng đi qua cầu, đột nhiên hắn nhìn thấy được một chỗ khác của cầu hư không có một nữ tử đang đi qua cầu!
Ở xung quanh nữ tử kia là một cảnh tượng hủy thiên diệt địa, không trung vặn vẹo, sụp xuống, vô cùng khủng khiếp, mà phía sau nữ tử kia lại lơ lửng từng tòa Thiên Cung, tạo thành một mảnh Thiên Đình không trọn vẹn, dự định từ trong không trung qua sông, đến được đầu bên kia của cầu hư không!
- Hư Thiên Tôn!
Lạc Vô Song khẽ nói.
Trong sa mạc lớn có rất nhiều sự kiện quỷ dị phát sinh, đến lúc buổi tối, bầu trời tối đen không trăng... Mặt trăng của vùng đất Thái Hư bị Tần Mục sử dụng Nguyên Mộc Tâm đánh bay tới bên ngoài thiên ngoại.
Bóng đêm nặng nề, trong sa mạc có tiếng khóc của nữ tử truyền đến, quấy nhiễu bọn họ, tiếng khóc chợt xa chợt gần.
Nguyên thần của Lạc Vô Song xuất khiếu, hóa thành thần nhân nghìn trượng, thần quang vạn trượng, cầm đao rời đi, âm thanh này mới không có tiếp cận.
- Chắc là tiếng khóc của cô hồn dã quỷ.
Tần Mục có chút nghi ngờ, nói:
- Cô hồn dã quỷ trong sa mạc không có hóa thành yêu ma quỷ quái của Thái Hư sao?
Trong bóng đêm còn có tiếng gào thét thê lương, tiếng ca du dương uyển chuyển.
Trên bầu trời không có ngôi sao, cũng không có mặt trăng, không có cách nào phân biệt được phương hướng, lúc hai người dự định nghỉ tạm, trong bóng tối lại có quỷ lửa ung dung, ở phía trước bay tới.
Bọn họ đi theo quỷ lửa, bọn họ dừng lại, quỷ lửa cũng dừng lại, bọn họ đi tới, quỷ lửa cũng đi tới.
Đến ban ngày, quỷ lửa biến mất, tuy nhiên Tần Mục lấy ra bản đồ địa lý do Nhạc Đình Ca vẽ, phát hiện con đường bọn họ đi không ngờ giống với trên bản đồ địa lý, hắn không nhịn được tặc lưỡi lấy làm kỳ lạ.
Đến buổi tối ngày thứ hai, quỷ lửa lại xuất hiện một lần nữa, dẫn dắt bọn họ chạy đi.
Buổi tối ngày thứ ba, ở dưới sự hướng dẫn của quỷ lửa, bọn họ ở trong sa mạc không ngờ gặp phải một tòa thành thị vô cùng hoa lệ, trong bóng đêm thành thị đèn đuốc sáng trưng, cho dù là đêm khuya thành thị này cũng vô cùng náo nhiệt, trên đường phần nhiều là những người bán hàng rong, người đi đường ồn ào náo nhiệt lui tới, tất cả đều là những người khổng lồ có chiều cao mười trượng thậm chí hơn trăm trượng.
Quỷ lửa kia nhẹ nhàng tiến vào trong thành, rơi xuống đất hóa thành một người khổng lồ, cung kính mời bọn họ vào thành.
Trong thành, người khổng lồ vô cùng hiếu khách, ân cần chiêu đãi.
Tần Mục mở con mắt thứ ba ở mi tâm, quan sát khắp nơi, nhìn thấu chân thân của những chúa sáng thế, hắn im lặng không lên tiếng.
Hễ có người khổng lồ mời rượu, hắn đều không cự tuyệt, Lạc Vô Song vốn rất cảnh giác, đề phòng có bẫy, nhưng nhìn thấy Tần Mục ăn uống chơi vui ầm ĩ, hắn lại buông lỏng.
Hắn đi tới Thái Hư vẫn không hài lòng, bị buộc phải lựa chọn có phản lại Thiên Đình hay không, ở trong tay của Tần Mục hắn nếm mùi thất bại, bởi vì có tâm sự, ngược lại hắn uống tới say mèm.
Tần Mục cơm nước no nê, lại nhìn về phía những người khổng lồ này khom người nói:
- Nhận được các vị khoản đãi, nếu như ngày khác có thành tựu, ta nhất định sẽ ở Thái Hư thành lập U Đô, để cho các vị có thể đi qua sinh sống.
Những người khổng lồ này nghe vậy, không khỏi vui mừng ra mặt, thành chủ là một người khổng lồ nghìn trượng, hắn để cho mọi người đi tới trong lòng bàn tay của hắn vừa múa vừa hát.
Sau khi chơi ầm ĩ một đêm, Lạc Vô Song say rượu ngủ.
Đợi cho thời điểm trời sáng, Tần Mục gọi hắn tỉnh dậy, Lạc Vô Song đứng dậy, lúc này hắn mới phát hiện mình nằm ở trong lòng bàn tay của một người khổng lồ nghìn trượng, xung quanh đều là xương khô.
Lạc Vô Song kinh ngạc không hiểu, hắn đứng ở trên cao nhìn xuống dưới, xương trắng đầy trong thành lại không có một người sống, trong lòng hắn không khỏi ngạc nhiên:
- Đêm qua chúng ta ăn uống là thứ gì vậy?
Tần Mục về phía thi thể của người khổng lồ này khom người nói:
- Các vị yên tâm, hôm qua hứa hẹn, tương lai Tần mỗ tất nhiên sẽ thực hiện. Lạc huynh, chúng ta đi thôi, tiếp tục chạy đi.
Lạc Vô Song đi theo sau lưng hắn ra khỏi thành thị của chúa sáng thế này, quay đầu nhìn lại, hắn chỉ thấy thấy bão cát dâng lên, rất nhanh đã nhấn chìm tòa thành thị quỷ dị này ở dưới cát vàng.
Lạc Vô Song nhớ lại, tối hôm qua khi bọn họ gặp được thành thị này, trong sa mạc lớn cũng có bão cát cuồn cuộn nổi lên, sau đó thành thị này lại xuất hiện.
Trong lòng hắn thực sự sợ hãi, không biết rốt cuộc tối hôm qua mình ăn gì.
Vào buổi tối ngày thứ bảy, bọn họ gặp lão phụ nhân chặn đường, trong tay nắm một hài tử, tay kia đeo một cái giỏ, quỳ trên mặt đất, đổ cái giỏ xuống dưới chân Tần Mục, quỳ lạy về phía hai người không ngừng.
Tần Mục nói:
- Phu nhân yên tâm, thứ trong giỏ ta thu, ngày khác ta mở U Đô ở nơi đây, các ngươi đều có thể đi tới.
Lão phụ nhân kia ngẩng đầu, nhếch miệng cười, nắm đứa bé kia hóa thành âm phong tản đi, biến mất trong bóng đêm.
Lạc Vô Song không nhịn được buồn bực, dò hỏi:
- Tần phách thể, các chúa sáng thế xuất hiện trên đường này làm sao vậy? Vì sao ngươi phải nói với bọn họ sẽ thành lập U Đô ở nơi đây?
- Đó là chúa sáng thế chết ở trong sa mạc lớn.
Tần Mục cầm cái giỏ lên, vén tấm màn che giỏ, nói:
- Bọn họ chết ở nơi đây hồn không chỗ nào về, ban ngày sẽ bị mặt trời chói chang dày vò, buổi tối mới đi ra được. Thành lập U Đô sẽ khiến cho bọn họ có thể có một chốn đi về.
Lạc Vô Song vẫn không hiểu:
- Quy tắc thiên địa của Thái Hư không hoàn chỉnh, sau khi chúa sáng thế chết ở đây đều sẽ hóa thành yêu ma quỷ quái của Thái Hư, vì sao quỷ hồn của những chúa sáng thế này không có hóa thành yêu ma quỷ quái?
- Đại khái là thực lực của bọn họ quá mạnh mẽ. Vị thành chủ chúa sáng thế trong quỷ thành lúc trước và lão phụ nhân vừa chặn đường, sau khi bọn họ chết đi anh linh không tan, thần thức không tan, để có thể bảo vệ mình thậm chí tộc nhân của mình không bị Thái Hư dị hoá. Cho nên ta nói muốn mở U Đô ở chỗ này, cũng là bởi vì bọn họ quá mạnh mẽ.
Tần Mục lấy thứ trong rổ ra, đó lại là một cái bình nho nhỏ, có thần thức gần như ngưng tụ thành thực chất lưu chuyển ở miệng bình, che lại thứ trong bình, hắn cười nói:
- Không đáp ứng bọn họ, chúng ta chỉ sợ không có cách nào sống sót đi ra khỏi sa mạc lớn này.
Trong lòng Lạc Vô Song nghiêm lại, hắn ngược lại không có suy nghĩ nhiều như vậy.
- Như vậy Tần phách thể sẽ giúp bọn họ thành lập được một U Đô sao?
Hắn hỏi:
- Ngươi đáp ứng thành lập U Đô, chẳng qua là ngộ biến tùng quyền, ở Thái Hư thành lập U Đô là chuyện khó như lên trời.
Tần Mục quan sát cái bình, nói:
- Bọn họ sở dĩ ngăn cản chúng ta, cũng bởi vì ta có thể thành lập U Đô.
Lạc Vô Song không hiểu.
Tần Mục không có giải thích, trong con mắt thứ ba ở mi tâm của hắn cất giấu đoạn ngắn sừng của Thổ Bá chế luyện thành đại lục chữ Tần, đối với những người khác, việc thành lập U Đô là chuyện không có thể làm được, đối với hắn lại không phải không có khả năng.
Dù sao, Minh Đô, Phong Đô đều lấy sừng của Thổ Bá chế tạo thành, cũng giống như đại lục chữ Tần, đều là đoạn ngắn sừng của Thổ Bá.
Chẳng qua, bây giờ Tần Mục còn chưa có thực lực biến sừng của Thổ Bá thành một thế giới, hơn nữa hắn không phải là thần tử U Đô, nếu như Tần Phượng Thanh ở nơi đây thì rất đơn giản.
Hắn quan sát thần thức phong ấn ở miệng bình, phong ấn rất đặc biệt, đây là do thần thức tạo thành, xuyên qua phong ấn có thể nhìn thấy được trong bình giống như đặt một mảnh biển rộng mênh mông, nhẹ nhàng lắc một cái, bên trong lại nổi sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, rất khủng khiếp.
Tần Mục cố gắng sử dụng nguyên khí thăm dò trong bình, lại bị phong ấn thần thức ở miệng bình ngăn cản lại.
- Đúng rồi, bọn họ là chúa sáng thế, chắc hẳn phải sử dụng thần thức mới đúng.
Hắn điều động thần thức, thần thức đi qua phong ấn ở miệng bình, lại thấy trong bình quả nhiên là một mảnh biển rộng, vừa rồi hắn lắc lư cái bình, ở trên mặt biển dâng lên cơn lốc và sóng lớn dâng trào, còn kèm theo sấm sét!
Thần thức của hắn nhìn về phía trên không trung, chỉ thấy miệng bình xuất hiện tinh quang đầy trời, còn có một dải ngân hà xoay quanh miệng bình, có sáu đạo tinh tuyền.
Thần thức của hắn bay qua biển, đi tới vách bình, lại thấy vách bình không ngờ vuông góc với mặt biển lục địa, hình thành một hình tròn.
Lục địa vô cùng rộng, sông núi, cái gì cần có đều có!
Nhưng vào lúc này, hắn nhìn thấy được một mặt trời từ trong biển nhô lên!
- Cái bình nho nhỏ này không ngờ chứa một thế giới!
Trong lòng Tần Mục nhất thời kinh sợ, cổ quái chính là trong bình mặc dù có một thế giới, nhưng lại cảm giác không nặng bao nhiêu.
- Hóa ra lão thái bà vừa rồi chính là tộc trưởng của Tàng Sơn thị.
Giọng nói của Thúc Quân vang lên ở trong đầu hắn, nói:
- Tàng Sơn thị ở trong năm tháng Thái Cổ cũng là một bộ tộc rất lớn, chúa sáng thế của bộ tộc này giỏi về sáng tạo chư thiên. Cái bình này của ngươi thật ra là một thế giới chư thiên.
Tần Mục bị dọa cho giật mình, có phần khó có thể tin nổi, thế giới chư thiên khổng lồ tới mức nào, cái bình nho nhỏ này lại có thể chứa đủ một chư thiên sao?
Hơn nữa, vừa rồi thần thức của hắn tiến vào trong bình, nhìn thấy được thế giới trong bình còn lớn hơn chư thiên của Nguyên Giới rất nhiều.
- Trong năm tháng Thái Cổ, Tàng Sơn thị tưởng tượng ra chư thiên nhiều tới mức đếm không xuể.
Thúc Quân nói:
- Nàng đưa chư thiên này cho ngươi, chắc là Hồ Thiên, cái bình chứa Hồ Thiên, lại gọi là Hồ Thiên Bình, đây là một món bảo vật khó có được. Nàng tặng Hồ Thiên Bình tặng cho ngươi, có thể thấy được nàng coi trọng ngươi.
Tần Mục trịnh trọng thu Hồ Thiên Bình vào trong đại lục chữ Tần, đặt chung một chỗ cùng quan tài thủy tinh và thân thể của Vân Thiên Tôn.
Hồ Thiên Bình vô cùng quan trọng, nếu như tương lai cải cách Duyên Khang thất bại, nói không chừng cũng cần tìm một đường lui, Hồ Thiên Bình này có thể cho đám người Duyên Khang chỗ tránh nạn.
- Tuy nhiên, lão thái bà đó không phải là chiếc đèn cạn dầu, đồ của nàng không phải dễ cầm như vậy đâu.
Thúc Quân cười nói:
- Ngươi được bảo vật của nàng, lại nhất định phải làm được chuyện đã đáp ứng nàng. Lão thái bà này ở trong năm tháng Thái Cổ chính là nhân vật hung ác, mặc dù chết, nhưng thần thức của nàng vẫn còn ở đây. Nếu như ngươi không có cách nào hoàn thành chuyện đã đáp ứng nàng, ngươi sẽ chết vô cùng thê thảm!
Trong giọng nói của hắn có chút hả hê, cười trên nỗi đau của người khác, nói:
- Thời điểm ngươi tiếp nhận cái giỏ, thần thức của nàng lại trồng ở trên người của ngươi, nàng có vô số loại phương pháp giết chết ngươi!
Sắc mặt của Tần Mục tối sầm, phẫn nộ nói:
- Nói ví dụ như?
- Nói ví dụ như tưởng tượng ra các loại đồ ở bên trong cơ thể ngươi, khiến cho ngươi trong bụng mọc ra vô số kim gai, khiến cho ngươi trong lúc chiến đấu không nhìn thấy được chiêu số của kẻ địch, hoặc tưởng tượng ra một mặt trời ở bên trong cơ thể ngươi, thiêu chết ngươi, tưởng tượng ra một biển lớn khiến ngươi no chết. Muốn giết chết ngươi quá đơn giản.
Thúc Quân cười ha hả nói.
Tần Mục cảm thấy da đầu tê dại, hắn lấy ra giấy bút, viết xuống điều mình đã đáp ứng với Tàng Sơn thị, để tránh mình quên mất.
Mười ngày sau, bọn họ đi tới cuối của sa mạc lớn.
Trên đường bọn họ nhìn thấy được rất nhiều di tích bị sa mạc lớn bao phủ. Lúc trước bọn họ còn gặp được thành thị, sau đó chính là thành trại đơn sơ, lại càng về sau dứt khoát chính là mỗi một doanh địa được sáng tạo qua loa.
Gió thổi cát vàng, dưới sa mạc khắp nơi đều là hài cốt.
Đây còn có Thái Đế tấn công Thái Hư, thần thức của hắn cường đại không gì sánh được, bao phủ vùng đất Thái Hư, biến ra các loại công kích, truy sát các tộc của chúa sáng thế.
Hoàn cảnh của Thái Hư cũng càng thêm khắc liệt, chúa sáng thế có thể căn cứ vào tâm ý của mình điều khiển tự nhiên, nhưng sau khi Thái Hư bị Thái Đế phá hủy, tràn ngập thần thức vô chủ và yêu ma quỷ quái Thái Hư, đã trở nên nơi khiến cho chúa sáng thế khó có thể sinh tồn.
Đây cũng là một nhóm chúa sáng thế cuối cùng của vùng đất Thái Hư, bọn họ trốn đến nơi đây, bỏ lại không biết bao nhiêu thi thể của tộc nhân.
- Cuộc hành trình di chuyển của chúa sáng thế Thái Hư chắc là phát sinh ở trong khoảng thời gian Thái Đế bị giết, cũng chính là thời đại Long Hán trung hậu kỳ.
Tần Mục suy nghĩ nói:
- Thời đại kia, Thiên Đình căn bản không biết còn có một thế giới khác, còn có một trận chiến tranh tanh mùi máu. Người duy nhất biết chuyện này chính là Vân Thiên Tôn.
Không biết vì sao Thái Đế huyết tẩy vùng đất Thái Hư, Vân Thiên Tôn chắc hẳn đi tới nơi này, cùng các chúa sáng thế Thái Hư thiết kế cạm bẫy, nhốt Thái Đế ở trong lĩnh vực thần thức vô thượng.
- Tuy nhiên, vì sao thân thể của Vân Thiên Tôn lại xuất hiện ở mi tâm của Thái Đế?
Tần Mục có chút nghi ngờ, Vân Thiên Tôn hẳn không có chết ở trong một trận chiến này, mà chết ở trong cuộc chiến tranh đoạt quyền thống trị của Thiên Đình, thân thể của hắn không có khả năng xuất hiện ở nơi này.
Hơn nữa, huyết mạch nguyền rủa của Vân gia cũng có thể bị chúa sáng thế trồng vào khi Vân Thiên Tôn chết, khi đó Thái Đế rõ ràng đã chết ở Thái Hư.
Hắn thở dài, biết càng nhiều bí mật, nghi ngờ trong lòng hắn cũng càng nhiều.
Cho dù hắn đi qua thời đại Long Hán, nhưng thời đại Long Hán vẫn giống như sương mù dày đặc bao phủ ở trước mắt hắn.
Hắn có quá nhiều nghi ngờ muốn mời Vân Thiên Tôn tới giải đáp.
- Rời khỏi vùng đất Thái Hư, ta lại mượn lực của Thiên Công và Thổ Bá, làm sống lại Vân Thiên Tôn!
Tần Mục nhìn về phía trước, hắn nhìn thấy được sát biên giới của vùng đất Thái Hư, cuối vùng đất Thái Hư chính là không trung với bóng tối vô tận, không có lục địa.
Nhạc Đình Ca nói dải đất chúa sáng thế tập trung cuối cùng lại xây dựng ở trong đó, thành quách giản dị, tế đàn nguy nga, trên tế đàn có chút ánh sáng còn lại chớp hiện.
Những chúa sáng thế Thái Hư chắc hẳn tạo ra không trung ở nơi đây, cầu hư không nối liền với thế giới bọn họ sáng tạo ra, di chuyển đến trong những thế giới kia.
Tần Mục cùng Lạc Vô Song đi tới vùng đất tập trung, ở đây đã sớm trống rỗng, chỉ còn lại có tế đàn cổ xưa.
Trên tế đàn ánh sáng là một đoạn cầu đứt quãng, không biết đi thông tới nơi nào, chẳng qua là cầu hư không rất không ổn định, cầu do ánh sáng biến thành thỉnh thoảng lại đổ nát, lại thỉnh thoảng ngưng tụ lại, mà ở bên ngoài cầu lại là cảnh tượng ngày diệt vong!
Tần Mục nhíu mày, nhìn cầu hư không, tính toán xem làm thế nào mới có khả năng đi qua cầu, đột nhiên hắn nhìn thấy được một chỗ khác của cầu hư không có một nữ tử đang đi qua cầu!
Ở xung quanh nữ tử kia là một cảnh tượng hủy thiên diệt địa, không trung vặn vẹo, sụp xuống, vô cùng khủng khiếp, mà phía sau nữ tử kia lại lơ lửng từng tòa Thiên Cung, tạo thành một mảnh Thiên Đình không trọn vẹn, dự định từ trong không trung qua sông, đến được đầu bên kia của cầu hư không!
- Hư Thiên Tôn!
Lạc Vô Song khẽ nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.