Chương 931: Chăm chú nhìn vực sâu
Trạch Trư
14/10/2018
Đạo là con cóc.
Một câu nói này lại có thể khái quát được tâm cầu đạo của Đạo tổ.
Đạo tổ từ trước cầu đạo không hỏi chuyện bên ngoài, thậm chí ngay cả ăn, mặc, ở, đi lại của mình cũng không có cách nào giải quyết, còn phải dựa vào Đại Phạm Thiên Vương Phật tới cứu tế. Năm đó Tần Mục trở lại Long Hán năm đầu, nhìn thấy hai người, chính là Đại Phạm Thiên Vương Phật hoá duyên, hóa tới linh đan để nuôi sống hai người.
Mà lúc này Đạo tổ lại say mê đạo, đối với cái khác chính là đúng sai đều không hỏi tới.
Đạo là con cóc, hắn coi Cổ Thần thành đạo, trở thành con cóc, sử dụng thuật số tới hiểu Cổ Thần. Trong thời gian trăm vạn năm dài dằng dặc, hắn thôi diễn thuật số kinh điển đến đỉnh phong, sử dụng thuật số kinh điển giải ra được đại đạo của bản thân từng vị Cổ Thần, hóa đại đạo thành phù văn, giúp đỡ mười Thiên Tôn xây dựng cảnh giới Thiên Đình.
Hắn đã không cần Đại Phạm Thiên Vương Phật tới giúp hắn hóa duyên.
Nhưng ý của Tần Mục nói cầu đạo ở đạo, chính là đạo hắn cầu đạo ở Cổ Thần. Cổ Thần là đạo hóa thân, hắn cầu đạo ở Cổ Thần, đạo của Cổ Thần vẫn luôn ở nơi đó, không cần hắn cầu đạo đạo đã ở đó, hắn lại không nửa điểm sáng tạo.
Tần Mục còn nói cầu đạo ở người, chính là chỉ con người có sức sáng tạo, trước đó người không có kiếm đạo, người sáng tạo ra kiếm đạo, không có thư họa, là người sáng tạo ra thư họa, không có Linh Thai thần tàng, là người sáng tạo ra Linh Thai thần tàng, không có công pháp tu luyện, là người sáng tạo ra công pháp tu luyện.
Hệ thống tu luyện, bất kể thần tàng hay Thiên Cung đều do người sáng tạo ra, cũng không ở trên thân của Cổ Thần, cũng không ở trên thân của con cóc.
Mấy năm nay Đạo tổ vẫn nghiên cứu Cổ Thần, vẫn say mê với học thuật, trái lại nhảy không ra ngoài học thuật của hắn, trái lại thành tựu không bằng mười Thiên Tôn.
Tuy nhiên, hắn chắc đã ý thức được cực hạn của mình, cho nên mới nói với hai con cóc là đạo để cho bọn họ thêm mặt mũi cho mình.
Cũng không phải là sống càng lâu lại càng thông minh càng có trí tuệ, thông minh tài trí trời sinh năm phần, ngày sau bồi dưỡng năm phần, ngày sau bồi dưỡng thế nào lại phải xem hoàn cảnh.
Tần Mục xuất thân từ Duyên Khang, từng trải qua cải cách Duyên Khang, bản thân chính là người chủ đạo trong cải cách Duyên Khang, chứng kiến lịch trình từ cải cách đến thay đổi đạo, thiên địa đại đạo bị thay đổi.
Tầm mắt kiến thức của hắn không dám nói vượt qua Đạo tổ, nhưng ở phương diện khác, cách nhìn lại cao hơn Đạo tổ.
- Nghe nói Vân Tiêu phu nhân đi Dao Trì, từng gặp Mục Thiên Tôn, như vậy Thiên Tôn tới có phải là vì cái hộp của Vân Thiên Tôn hay không?
Đạo tổ lấy ra một cái hộp gỗ, nói:
- Lão đạo bảo vệ cái hộp này đã mấy chục vạn năm, hiện tại cuối cùng có thể yên tâm bỏ xuống gánh nặng.
Tần Mục tiếp nhận cái hộp, dò hỏi:
- Đạo tổ cũng không biết trong hộp có gì sao?
Đạo tổ lắc đầu nói:
- Vật Vân Thiên Tôn giao cho Mục Thiên Tôn, lão đạo làm sao có thể tự ý mở ra được? Di vật của Vân Thiên Tôn có hai cái hộp, một là giao cho Mục Thiên Tôn, một là giao cho Tần Thiên Tôn. Một cái hộp khác, lão đạo đã giao cho Tần Thiên Tôn.
- Vân Thiên Tôn còn để lại một cái hộp cho Khai Hoàng sao? Chuyện này Vân Tiêu phu nhân lại chưa từng nói với ta.
Tần Mục vô cùng kinh ngạc, nói:
- Trong hộp kia của Tần Thiên Tôn có gì?
Đạo tổ cười nói:
- Lúc Tần Thiên Tôn mở ra, lão đạo lại ở bên cạnh, đó là một bản đồ địa lý về một nơi có tên là Thái Hư, lão đạo không có nhìn kỹ.
- Thái Hư?
Trong lòng Tần Mục thoáng động, nói:
- Ta vừa mới thăm hỏi Hỏa Thiên Tôn, Hư Thiên Tôn, nghe nói Thái Hư có động tĩnh khác thường, bọn họ dẫn theo đệ tử ngao du Thái Hư. Thái Hư là nơi nào?
Đạo tổ lắc đầu nói:
- Không biết. Chỉ có mười Thiên Tôn mới biết được Thái Hư rốt cuộc ở nơi nào, ta chỉ nghe nói có một địa phương như vậy, không biết nơi đó có cái gì, cũng không biết ở nơi nào. Chỉ có điều, khi đó, sau khi Tần Thiên Tôn nhận được bản đồ địa lý của Thái Hư, tai kiếp của Khai Hoàng bạo phát, Tần Thiên Tôn liền đi tới Vô Ưu Hương. Có lời đồn nói, Vô Ưu Hương lại ở Thái Hư. mười Thiên Tôn của Thiên Đình sở dĩ để ý đối với Thái Hư, hơn phân nửa là muốn tìm được tung tich của Tần Thiên Tôn.
Tần Mục trầm tư một lát, Thái Hư, Vô Ưu Hương, thế giới do chúa sáng thế quan sát tưởng tượng sáng tạo ra, ba cái có liên quan gì với nhau hay không?
Hắn ở trên phù điêu của dải đất Huyết Tú nhìn thấy các chúa sáng thế tiền sử tập trung thần thức vô cùng cường đại của mình, ở trong hư không sáng tạo một thế giới khác, với ý định rời xa cái thế giới hỗn loạn này, tránh Cổ Thần tàn sát.
Như vậy thế giới bị chúa sáng thế sáng tạo ra có phải chính là Thái Hư hay không?
Vô Ưu Hương có phải chính là ở trong Thái Hư hay không?
Tần Hán Trân cùng Trân vương phi đều đã từng nói Vô Ưu Hương có nguy hiểm đáng sợ, điều này có ý nghĩa thế nào?
Hắn nghĩ mãi vẫn không hiểu được.
Tần Mục mở ra cái hộp của Vân Thiên Tôn, hắn không khỏi giật mình, trong cái hộp là một tế đàn nho nhỏ.
Tế đàn quá nhỏ, chỉ có một tấc ba phần, độ cao cũng chỉ có khoảng hai ngón tay, đặt ở trong cái hộp có vẻ quá nhỏ.
Tần Mục thò tay muốn lấy cái tế đàn nho nhỏ này ra, nhưng bàn tay đưa vào trong cái hộp lại thấy tay của mình cũng càng lúc càng nhỏ, trước sau không thò được tới đáy.
- Không gian bên trong cái hộp này rất lớn, tế đàn cũng không nhỏ giống thoạt nhìn.
Tần Mục cẩn thận quan sát cái hộp và tế đàn kia, đột nhiên hắn phát hiện trên tế đàn còn có đồ, chỉ là vật kia thật sự vô cùng nhỏ bé.
Hắn phát động pháp lực, nguyên khí biến ra một bàn tay thò vào không gian bên trong cái hộp, lấy ra vật trên tế đàn kia.
Tần Mục thu hồi nguyên khí, trong tay hắn có thêm một bảo ấn vuông vắn, chỉ lớn hơn so với bàn tay một chút, năm ngón tay có thể nắm hết.
- Cái bảo ấn này là...
Hắn không nhịn được buồn bực, bảo ấn không lớn, gần như trong suốt, không biết là chế luyện từ chất liệu gì, cách bảo ấn mơ hồ có thể nhìn thấy được hoa văn của lòng bàn tay.
Tuy nhiên nếu là ấn, bình thường ấn xuống đều có văn tự, khối bảo ấn này lại trống rỗng, chỉ có ở trên đỉnh của ấn có khắc hình núi phức tạp.
Hắn thưởng thức một hồi lại đưa bảo ấn cho Đạo tổ:
- Đạo tổ, ngươi có thể nhìn ra trong bảo ấn này có bí mật gì hay không?
Đạo tổ cẩn thận quan sát, đột nhiên mi tâm của hắn mọc ra một con mắt, phóng ra tinh quang vô cùng vô tận, lại là thần thông Thiên Nhãn.
Sau một lúc lâu, Thiên Nhãn ở trán của hắn khép kín, lại mọc ra một con mắt, mang theo Ma hỏa U Đô hừng hực, lại là mắt của Thổ Bá.
Hắn lại tản đi mắt của Thổ Bá, thi triển ra các loại thần thông mắt thần của Cổ Thần, nhưng trước sau không thể tìm ra ảo diệu của cái bảo ấn này.
- Ta không nhìn ra ảo diệu của cái bảo ấn này.
Đạo tổ lắc đầu, trả bảo ấn lại cho hắn:
- Nếu Vân Thiên Tôn trịnh trọng như vậy, nhất định phải giao bảo ấn cho Thiên Tôn, như vậy nhất định có thâm ý khác.
Trong lòng Tần Mục thoáng động, hắn mở ra con mắt dựng thẳng của mi tâm, cẩn thận quan sát, lúc này trong đầu hắn có giọng nói của Thúc Quân truyền đến:
- Đây là Đế Ấn của Thái Đế Cư Dư thị! Là bảo vật do thần thức Thái Đế Cư Dư thị ngưng luyện thành!
Tần Mục mượn con mắt thứ ba của mình nhìn lại, lập tức phát hiện ra Đế Ấn khác thường.
Cái Đế Ấn này do thần thức vô cùng cường đại tập trung thành vật chất, ở trong tầm mắt con mắt thứ ba của hắn, Đế Ấn hóa thành một vị Đế Hoàng đội trời, đạp đất đứng ở trong lòng bàn tay của hắn!
Ánh mắt Tần Mục rơi vào trên thân của vị Đế Hoàng này, lập tức cảm giác thần trí của mình gặp phải trùng kích!
Trong nháy mắt, thần thức của hắn lại bị ép quay về trong cơ thể, ép quay về mi tâm, bị đè ép đến mức gần như suy sụp!
Tần Mục vội vàng nhắm con mắt ở mi tâm lại, giọng nói của Thúc Quân tiếp tục truyền đến:
- Bảo vật của Thái Đế Cư Dư thị, làm sao có thể rơi ở nơi đây? Khối Đế Ấn này tượng trưng cho quyền uy của Cư Dư thị, năm đó sứ giả của Cư Dư thị cầm Thái Đế Ấn đi tới các nơi trong vũ trụ, phàm là chủng tộc không theo đều bị Thái Đế Ấn tiêu diệt! Thái Đế Ấn vừa ra, thi thể nằm sấp vạn dặm, không ai dám không theo! Tuy nhiên Thái Đế Cư Dư thị chắc hẳn đã chết ở trong đợt bao vây tấn công của Cổ Thần, Thái Đế Ấn vì sao còn xuất hiện?
Thần thức của Tần Mục bị đánh đến mức đầu đau muốn nứt ra, sau một lúc lâu hắn mới cảm giác được thần thức khôi phục lại một ít, nói:
- Thúc Quân, làm thế nào mới có khả năng phát huy ra uy lực của Thái Đế Ấn?
Thúc Quân cười ha hả nói:
- Ngươi cống hiến tất cả khí huyết cùng thần thức của ngươi trong ba năm sau, ta dạy cho ngươi cách phát động uy năng của Thái Đế Ấn thế nào. Thái Đế Ấn vô cùng cường đại, năm đó giết chết không biết bao nhiêu chúa sáng thế, cho dù là tộc trưởng, cho dù là Cổ Thần được hàng trăm triệu tộc nhân cùng xây dựng ra, cũng khó cản được uy lực của món bảo vật này! Chỉ cần ngươi giao khí huyết cùng thần thức giao của ngươi trong ba năm tới cho ta, ta lại có thể cho ngươi nắm giữ loại lực lượng này!
- Thôi đi.
Tần Mục không tiếp tục để ý tới hắn, tung tung Thái Đế Ấn trong tay, lẩm bẩm:
- Vân Thiên Tôn lưu lại khối Thái Đế Ấn này có thâm ý gì? Trong cái hộp để lại cho Khai Hoàng là bản đồ địa lý của Thái Hư, để trong cái hộp đưa cho ta là Thái Đế Ấn, hai món đồ này chỉ sợ có liên hệ gì đó...
Đạo tổ kinh ngạc nói:
- Mục Thiên Tôn biết tên của cái bảo ấn này sao?
Tần Mục cất Thái Đế Ấn đi, cười nói:
- Có biết một chút. Khối Thái Đế Ấn này là do Thái Đế Cư Dư thị tiền sử dùng thần thức tập trung thành, nó uy lực rất lớn, nhưng làm thế nào phát động thì ta lại không biết. Quan hệ giữa Đạo tổ cùng Vân Thiên Tôn cũng không tệ đi?
Đạo tổ gật đầu:
- Lão đạo năm đó có thành tựu, ở trong Nhân tộc lộ ra tài năng, Vân Thiên Tôn lại tìm đến ta, hỏi ý thành tựu thuật số của ta. Hắn trò chuyện với ta thật lâu, sau đó hắn nói với ta, có thể dựa vào thuật số của ta tới phá giải đại đạo của Cổ Thần, phủ định Cổ Thần thống trị.
Hắn nói liên tục về chuyện Vân Thiên Tôn tìm đến hắn.
Khi đó Vân Thiên Tôn đã là Thiên Đế của Tiêu Hán Thiên Đình, trên danh nghĩa thuộc về Long Hán Thiên Đình, thay Cổ Thần Thiên Đế thống trị tất cả sinh linh hậu thiên trên thế gian.
Long Tiêu Thiên Đình lại do Hạo Thiên Tôn thống trị, Hạo Thiên Tôn là Thiên Đế của Long Tiêu Thiên Đình, thống trị tất cả chủng tộc Bán Thần trong thiên hạ.
Hai Thiên Đình quanh năm chém giết lẫn nhau, cuộc chiến đấu giữa Bán Thần cùng sinh linh hậu thiên chưa bao giờ dừng, chiến tranh giữa các chủng tộc giằng co trong thời gian mấy chục vạn năm ở thời đại Long Hán, chết không biết bao nhiêu người.
Tuy nhiên trên danh nghĩa hai Thiên Đình đều là một nhánh của Long Hán Thiên Đình, Cổ Thần vẫn thống trị toàn thế giới, cuộc chiến giữa Bán Thần cùng sinh linh hậu thiên khiến cho thống trị của Cổ Thần vô cùng vững chắc, hai Thiên Đình Tiêu Hán và Long Tiêu vẫn phải hiến tế, hiến cống cho Cổ Thần.
Nếu không hiến tế, không hiến cống, Cổ Thần của Long Hán Thiên Đình lại sẽ hạ xuống, giúp đỡ bên kia tham dự chiến tranh, khiển trách thế lực không tuân theo Long Hán Thiên Đình, quả nhiên là máu chảy thành sông, thi thể xương cốt thành núi.
Ở dưới tình huống như vậy, Vân Thiên Tôn tìm đến Đạo tổ đã có chút danh tiếng, mời hắn gia nhập Thiên Minh.
Khi đó Đạo tổ thử lấy thuật số phân tích các loại đại đạo trong thiên hạ, Đạo tổ tinh thông các loại thần thông, chỉ là chiến lực của hắn không cao, chỉ học được rất nhiều thần thông.
Ở trong một thời đại cực khổ này, thiên tài giống như ngôi sao chói lòa dày đặc, người có chiến lực cường đại không phải là số ít, Đạo tổ và Đại Phạm Thiên Vương Phật cũng không mấy bắt mắt.
Khi Vân Thiên Tôn nói với Đạo tổ, thuật số của hắn có thể giải tích đại đạo Cổ Thần, do đó hoàn toàn phủ định sự thống trị của Cổ Thần, kết thúc thế gian cực khổ, Đạo tổ cũng bị dọa cho giật mình, không thể tin được lời Vân Thiên Tôn nói.
Lúc đó, Đạo tổ đã cùng Đại Phạm Thiên Vương Phật đã ở riêng, mỗi người một nơi, mỗi người đèu có đệ tử giáo chúng.
Nhưng Vân Thiên Tôn khiến cho hắn tin tưởng có thể làm đến bước này, người phàm cũng có thể hiểu rõ nguồn gốc lực lượng Cổ Thần, thậm chí nhận được nguồn gốc lực lượng của Cổ Thần.
Vì vậy Đạo tổ lại bắt đầu thực hiện kế hoạch của Vân Thiên Tôn, không ngừng phân tích đại đạo của Cổ Thần, một lần làm chính là thời gian năm sáu mươi vạn năm.
Cho đến ngày nay, hắn đã cơ bản tạo ra đại đạo Cổ Thần.
- Tuy nhiên ta cũng nhận thấy được thế sự biến hóa, Cổ Thần hiện tại cũng không phải là uy hiếp trong thiên địa nữa.
Đạo tổ suy nghĩ xuất thần, đột nhiên nói:
- Ngược lại là Thiên Minh, thay thế Cổ Thần trở thành uy hiếp thế gian. Ta chỉ là một người chuyên nghiên cứu, không hỏi thế sự, đối với loại tình huống bất ngờ xảy ra này, ta cũng không biết làm sao. Cho nên lần trước ta được Thanh Vân Thiên biết Mục Thiên Tôn tới chơi, ta mới có thể mạo hiểm đưa Thiên Tôn đến Thủ Tàng Các, chờ mong truyền đại đạo Cổ Thần cho Thiên Tôn, để ngài làm ra một ít thay đổi.
Tần Mục cảm ơn, nói:
- Vì sao Đạo tổ truyền đại đạo Cổ Thần trong Thủ Tàng Các cho Cổ Thần Thiên Đế?
Đạo tổ do dự một chút, nói:
- Đây cũng là chủ ý của Vân Thiên Tôn.
Tần Mục giật mình.
- Ở khoảng thời gian cuối cùng đó, Vân Thiên Tôn hình như biết mạng mình không còn dài, vì vậy nói với ta, Thiên Minh đã không khống chế được, cần phải có một kẻ địch. Hắn nhận thấy được trong Thiên Minh có một người có thể là Cổ Thần Thiên Đế, bảo ta qua lại gần với hắn.
Đạo tổ nói:
- Hắn không có sức giải quyết Thiên Minh, chỉ có thể làm như thế, khiến cho Thiên Minh chia rẽ, để tránh Thiên Minh biến thành một quái vật khổng lồ. Chỉ tiếc, Thiên Minh vẫn biến thành bộ dạng hắn khủng hoảng.
Một câu nói này lại có thể khái quát được tâm cầu đạo của Đạo tổ.
Đạo tổ từ trước cầu đạo không hỏi chuyện bên ngoài, thậm chí ngay cả ăn, mặc, ở, đi lại của mình cũng không có cách nào giải quyết, còn phải dựa vào Đại Phạm Thiên Vương Phật tới cứu tế. Năm đó Tần Mục trở lại Long Hán năm đầu, nhìn thấy hai người, chính là Đại Phạm Thiên Vương Phật hoá duyên, hóa tới linh đan để nuôi sống hai người.
Mà lúc này Đạo tổ lại say mê đạo, đối với cái khác chính là đúng sai đều không hỏi tới.
Đạo là con cóc, hắn coi Cổ Thần thành đạo, trở thành con cóc, sử dụng thuật số tới hiểu Cổ Thần. Trong thời gian trăm vạn năm dài dằng dặc, hắn thôi diễn thuật số kinh điển đến đỉnh phong, sử dụng thuật số kinh điển giải ra được đại đạo của bản thân từng vị Cổ Thần, hóa đại đạo thành phù văn, giúp đỡ mười Thiên Tôn xây dựng cảnh giới Thiên Đình.
Hắn đã không cần Đại Phạm Thiên Vương Phật tới giúp hắn hóa duyên.
Nhưng ý của Tần Mục nói cầu đạo ở đạo, chính là đạo hắn cầu đạo ở Cổ Thần. Cổ Thần là đạo hóa thân, hắn cầu đạo ở Cổ Thần, đạo của Cổ Thần vẫn luôn ở nơi đó, không cần hắn cầu đạo đạo đã ở đó, hắn lại không nửa điểm sáng tạo.
Tần Mục còn nói cầu đạo ở người, chính là chỉ con người có sức sáng tạo, trước đó người không có kiếm đạo, người sáng tạo ra kiếm đạo, không có thư họa, là người sáng tạo ra thư họa, không có Linh Thai thần tàng, là người sáng tạo ra Linh Thai thần tàng, không có công pháp tu luyện, là người sáng tạo ra công pháp tu luyện.
Hệ thống tu luyện, bất kể thần tàng hay Thiên Cung đều do người sáng tạo ra, cũng không ở trên thân của Cổ Thần, cũng không ở trên thân của con cóc.
Mấy năm nay Đạo tổ vẫn nghiên cứu Cổ Thần, vẫn say mê với học thuật, trái lại nhảy không ra ngoài học thuật của hắn, trái lại thành tựu không bằng mười Thiên Tôn.
Tuy nhiên, hắn chắc đã ý thức được cực hạn của mình, cho nên mới nói với hai con cóc là đạo để cho bọn họ thêm mặt mũi cho mình.
Cũng không phải là sống càng lâu lại càng thông minh càng có trí tuệ, thông minh tài trí trời sinh năm phần, ngày sau bồi dưỡng năm phần, ngày sau bồi dưỡng thế nào lại phải xem hoàn cảnh.
Tần Mục xuất thân từ Duyên Khang, từng trải qua cải cách Duyên Khang, bản thân chính là người chủ đạo trong cải cách Duyên Khang, chứng kiến lịch trình từ cải cách đến thay đổi đạo, thiên địa đại đạo bị thay đổi.
Tầm mắt kiến thức của hắn không dám nói vượt qua Đạo tổ, nhưng ở phương diện khác, cách nhìn lại cao hơn Đạo tổ.
- Nghe nói Vân Tiêu phu nhân đi Dao Trì, từng gặp Mục Thiên Tôn, như vậy Thiên Tôn tới có phải là vì cái hộp của Vân Thiên Tôn hay không?
Đạo tổ lấy ra một cái hộp gỗ, nói:
- Lão đạo bảo vệ cái hộp này đã mấy chục vạn năm, hiện tại cuối cùng có thể yên tâm bỏ xuống gánh nặng.
Tần Mục tiếp nhận cái hộp, dò hỏi:
- Đạo tổ cũng không biết trong hộp có gì sao?
Đạo tổ lắc đầu nói:
- Vật Vân Thiên Tôn giao cho Mục Thiên Tôn, lão đạo làm sao có thể tự ý mở ra được? Di vật của Vân Thiên Tôn có hai cái hộp, một là giao cho Mục Thiên Tôn, một là giao cho Tần Thiên Tôn. Một cái hộp khác, lão đạo đã giao cho Tần Thiên Tôn.
- Vân Thiên Tôn còn để lại một cái hộp cho Khai Hoàng sao? Chuyện này Vân Tiêu phu nhân lại chưa từng nói với ta.
Tần Mục vô cùng kinh ngạc, nói:
- Trong hộp kia của Tần Thiên Tôn có gì?
Đạo tổ cười nói:
- Lúc Tần Thiên Tôn mở ra, lão đạo lại ở bên cạnh, đó là một bản đồ địa lý về một nơi có tên là Thái Hư, lão đạo không có nhìn kỹ.
- Thái Hư?
Trong lòng Tần Mục thoáng động, nói:
- Ta vừa mới thăm hỏi Hỏa Thiên Tôn, Hư Thiên Tôn, nghe nói Thái Hư có động tĩnh khác thường, bọn họ dẫn theo đệ tử ngao du Thái Hư. Thái Hư là nơi nào?
Đạo tổ lắc đầu nói:
- Không biết. Chỉ có mười Thiên Tôn mới biết được Thái Hư rốt cuộc ở nơi nào, ta chỉ nghe nói có một địa phương như vậy, không biết nơi đó có cái gì, cũng không biết ở nơi nào. Chỉ có điều, khi đó, sau khi Tần Thiên Tôn nhận được bản đồ địa lý của Thái Hư, tai kiếp của Khai Hoàng bạo phát, Tần Thiên Tôn liền đi tới Vô Ưu Hương. Có lời đồn nói, Vô Ưu Hương lại ở Thái Hư. mười Thiên Tôn của Thiên Đình sở dĩ để ý đối với Thái Hư, hơn phân nửa là muốn tìm được tung tich của Tần Thiên Tôn.
Tần Mục trầm tư một lát, Thái Hư, Vô Ưu Hương, thế giới do chúa sáng thế quan sát tưởng tượng sáng tạo ra, ba cái có liên quan gì với nhau hay không?
Hắn ở trên phù điêu của dải đất Huyết Tú nhìn thấy các chúa sáng thế tiền sử tập trung thần thức vô cùng cường đại của mình, ở trong hư không sáng tạo một thế giới khác, với ý định rời xa cái thế giới hỗn loạn này, tránh Cổ Thần tàn sát.
Như vậy thế giới bị chúa sáng thế sáng tạo ra có phải chính là Thái Hư hay không?
Vô Ưu Hương có phải chính là ở trong Thái Hư hay không?
Tần Hán Trân cùng Trân vương phi đều đã từng nói Vô Ưu Hương có nguy hiểm đáng sợ, điều này có ý nghĩa thế nào?
Hắn nghĩ mãi vẫn không hiểu được.
Tần Mục mở ra cái hộp của Vân Thiên Tôn, hắn không khỏi giật mình, trong cái hộp là một tế đàn nho nhỏ.
Tế đàn quá nhỏ, chỉ có một tấc ba phần, độ cao cũng chỉ có khoảng hai ngón tay, đặt ở trong cái hộp có vẻ quá nhỏ.
Tần Mục thò tay muốn lấy cái tế đàn nho nhỏ này ra, nhưng bàn tay đưa vào trong cái hộp lại thấy tay của mình cũng càng lúc càng nhỏ, trước sau không thò được tới đáy.
- Không gian bên trong cái hộp này rất lớn, tế đàn cũng không nhỏ giống thoạt nhìn.
Tần Mục cẩn thận quan sát cái hộp và tế đàn kia, đột nhiên hắn phát hiện trên tế đàn còn có đồ, chỉ là vật kia thật sự vô cùng nhỏ bé.
Hắn phát động pháp lực, nguyên khí biến ra một bàn tay thò vào không gian bên trong cái hộp, lấy ra vật trên tế đàn kia.
Tần Mục thu hồi nguyên khí, trong tay hắn có thêm một bảo ấn vuông vắn, chỉ lớn hơn so với bàn tay một chút, năm ngón tay có thể nắm hết.
- Cái bảo ấn này là...
Hắn không nhịn được buồn bực, bảo ấn không lớn, gần như trong suốt, không biết là chế luyện từ chất liệu gì, cách bảo ấn mơ hồ có thể nhìn thấy được hoa văn của lòng bàn tay.
Tuy nhiên nếu là ấn, bình thường ấn xuống đều có văn tự, khối bảo ấn này lại trống rỗng, chỉ có ở trên đỉnh của ấn có khắc hình núi phức tạp.
Hắn thưởng thức một hồi lại đưa bảo ấn cho Đạo tổ:
- Đạo tổ, ngươi có thể nhìn ra trong bảo ấn này có bí mật gì hay không?
Đạo tổ cẩn thận quan sát, đột nhiên mi tâm của hắn mọc ra một con mắt, phóng ra tinh quang vô cùng vô tận, lại là thần thông Thiên Nhãn.
Sau một lúc lâu, Thiên Nhãn ở trán của hắn khép kín, lại mọc ra một con mắt, mang theo Ma hỏa U Đô hừng hực, lại là mắt của Thổ Bá.
Hắn lại tản đi mắt của Thổ Bá, thi triển ra các loại thần thông mắt thần của Cổ Thần, nhưng trước sau không thể tìm ra ảo diệu của cái bảo ấn này.
- Ta không nhìn ra ảo diệu của cái bảo ấn này.
Đạo tổ lắc đầu, trả bảo ấn lại cho hắn:
- Nếu Vân Thiên Tôn trịnh trọng như vậy, nhất định phải giao bảo ấn cho Thiên Tôn, như vậy nhất định có thâm ý khác.
Trong lòng Tần Mục thoáng động, hắn mở ra con mắt dựng thẳng của mi tâm, cẩn thận quan sát, lúc này trong đầu hắn có giọng nói của Thúc Quân truyền đến:
- Đây là Đế Ấn của Thái Đế Cư Dư thị! Là bảo vật do thần thức Thái Đế Cư Dư thị ngưng luyện thành!
Tần Mục mượn con mắt thứ ba của mình nhìn lại, lập tức phát hiện ra Đế Ấn khác thường.
Cái Đế Ấn này do thần thức vô cùng cường đại tập trung thành vật chất, ở trong tầm mắt con mắt thứ ba của hắn, Đế Ấn hóa thành một vị Đế Hoàng đội trời, đạp đất đứng ở trong lòng bàn tay của hắn!
Ánh mắt Tần Mục rơi vào trên thân của vị Đế Hoàng này, lập tức cảm giác thần trí của mình gặp phải trùng kích!
Trong nháy mắt, thần thức của hắn lại bị ép quay về trong cơ thể, ép quay về mi tâm, bị đè ép đến mức gần như suy sụp!
Tần Mục vội vàng nhắm con mắt ở mi tâm lại, giọng nói của Thúc Quân tiếp tục truyền đến:
- Bảo vật của Thái Đế Cư Dư thị, làm sao có thể rơi ở nơi đây? Khối Đế Ấn này tượng trưng cho quyền uy của Cư Dư thị, năm đó sứ giả của Cư Dư thị cầm Thái Đế Ấn đi tới các nơi trong vũ trụ, phàm là chủng tộc không theo đều bị Thái Đế Ấn tiêu diệt! Thái Đế Ấn vừa ra, thi thể nằm sấp vạn dặm, không ai dám không theo! Tuy nhiên Thái Đế Cư Dư thị chắc hẳn đã chết ở trong đợt bao vây tấn công của Cổ Thần, Thái Đế Ấn vì sao còn xuất hiện?
Thần thức của Tần Mục bị đánh đến mức đầu đau muốn nứt ra, sau một lúc lâu hắn mới cảm giác được thần thức khôi phục lại một ít, nói:
- Thúc Quân, làm thế nào mới có khả năng phát huy ra uy lực của Thái Đế Ấn?
Thúc Quân cười ha hả nói:
- Ngươi cống hiến tất cả khí huyết cùng thần thức của ngươi trong ba năm sau, ta dạy cho ngươi cách phát động uy năng của Thái Đế Ấn thế nào. Thái Đế Ấn vô cùng cường đại, năm đó giết chết không biết bao nhiêu chúa sáng thế, cho dù là tộc trưởng, cho dù là Cổ Thần được hàng trăm triệu tộc nhân cùng xây dựng ra, cũng khó cản được uy lực của món bảo vật này! Chỉ cần ngươi giao khí huyết cùng thần thức giao của ngươi trong ba năm tới cho ta, ta lại có thể cho ngươi nắm giữ loại lực lượng này!
- Thôi đi.
Tần Mục không tiếp tục để ý tới hắn, tung tung Thái Đế Ấn trong tay, lẩm bẩm:
- Vân Thiên Tôn lưu lại khối Thái Đế Ấn này có thâm ý gì? Trong cái hộp để lại cho Khai Hoàng là bản đồ địa lý của Thái Hư, để trong cái hộp đưa cho ta là Thái Đế Ấn, hai món đồ này chỉ sợ có liên hệ gì đó...
Đạo tổ kinh ngạc nói:
- Mục Thiên Tôn biết tên của cái bảo ấn này sao?
Tần Mục cất Thái Đế Ấn đi, cười nói:
- Có biết một chút. Khối Thái Đế Ấn này là do Thái Đế Cư Dư thị tiền sử dùng thần thức tập trung thành, nó uy lực rất lớn, nhưng làm thế nào phát động thì ta lại không biết. Quan hệ giữa Đạo tổ cùng Vân Thiên Tôn cũng không tệ đi?
Đạo tổ gật đầu:
- Lão đạo năm đó có thành tựu, ở trong Nhân tộc lộ ra tài năng, Vân Thiên Tôn lại tìm đến ta, hỏi ý thành tựu thuật số của ta. Hắn trò chuyện với ta thật lâu, sau đó hắn nói với ta, có thể dựa vào thuật số của ta tới phá giải đại đạo của Cổ Thần, phủ định Cổ Thần thống trị.
Hắn nói liên tục về chuyện Vân Thiên Tôn tìm đến hắn.
Khi đó Vân Thiên Tôn đã là Thiên Đế của Tiêu Hán Thiên Đình, trên danh nghĩa thuộc về Long Hán Thiên Đình, thay Cổ Thần Thiên Đế thống trị tất cả sinh linh hậu thiên trên thế gian.
Long Tiêu Thiên Đình lại do Hạo Thiên Tôn thống trị, Hạo Thiên Tôn là Thiên Đế của Long Tiêu Thiên Đình, thống trị tất cả chủng tộc Bán Thần trong thiên hạ.
Hai Thiên Đình quanh năm chém giết lẫn nhau, cuộc chiến đấu giữa Bán Thần cùng sinh linh hậu thiên chưa bao giờ dừng, chiến tranh giữa các chủng tộc giằng co trong thời gian mấy chục vạn năm ở thời đại Long Hán, chết không biết bao nhiêu người.
Tuy nhiên trên danh nghĩa hai Thiên Đình đều là một nhánh của Long Hán Thiên Đình, Cổ Thần vẫn thống trị toàn thế giới, cuộc chiến giữa Bán Thần cùng sinh linh hậu thiên khiến cho thống trị của Cổ Thần vô cùng vững chắc, hai Thiên Đình Tiêu Hán và Long Tiêu vẫn phải hiến tế, hiến cống cho Cổ Thần.
Nếu không hiến tế, không hiến cống, Cổ Thần của Long Hán Thiên Đình lại sẽ hạ xuống, giúp đỡ bên kia tham dự chiến tranh, khiển trách thế lực không tuân theo Long Hán Thiên Đình, quả nhiên là máu chảy thành sông, thi thể xương cốt thành núi.
Ở dưới tình huống như vậy, Vân Thiên Tôn tìm đến Đạo tổ đã có chút danh tiếng, mời hắn gia nhập Thiên Minh.
Khi đó Đạo tổ thử lấy thuật số phân tích các loại đại đạo trong thiên hạ, Đạo tổ tinh thông các loại thần thông, chỉ là chiến lực của hắn không cao, chỉ học được rất nhiều thần thông.
Ở trong một thời đại cực khổ này, thiên tài giống như ngôi sao chói lòa dày đặc, người có chiến lực cường đại không phải là số ít, Đạo tổ và Đại Phạm Thiên Vương Phật cũng không mấy bắt mắt.
Khi Vân Thiên Tôn nói với Đạo tổ, thuật số của hắn có thể giải tích đại đạo Cổ Thần, do đó hoàn toàn phủ định sự thống trị của Cổ Thần, kết thúc thế gian cực khổ, Đạo tổ cũng bị dọa cho giật mình, không thể tin được lời Vân Thiên Tôn nói.
Lúc đó, Đạo tổ đã cùng Đại Phạm Thiên Vương Phật đã ở riêng, mỗi người một nơi, mỗi người đèu có đệ tử giáo chúng.
Nhưng Vân Thiên Tôn khiến cho hắn tin tưởng có thể làm đến bước này, người phàm cũng có thể hiểu rõ nguồn gốc lực lượng Cổ Thần, thậm chí nhận được nguồn gốc lực lượng của Cổ Thần.
Vì vậy Đạo tổ lại bắt đầu thực hiện kế hoạch của Vân Thiên Tôn, không ngừng phân tích đại đạo của Cổ Thần, một lần làm chính là thời gian năm sáu mươi vạn năm.
Cho đến ngày nay, hắn đã cơ bản tạo ra đại đạo Cổ Thần.
- Tuy nhiên ta cũng nhận thấy được thế sự biến hóa, Cổ Thần hiện tại cũng không phải là uy hiếp trong thiên địa nữa.
Đạo tổ suy nghĩ xuất thần, đột nhiên nói:
- Ngược lại là Thiên Minh, thay thế Cổ Thần trở thành uy hiếp thế gian. Ta chỉ là một người chuyên nghiên cứu, không hỏi thế sự, đối với loại tình huống bất ngờ xảy ra này, ta cũng không biết làm sao. Cho nên lần trước ta được Thanh Vân Thiên biết Mục Thiên Tôn tới chơi, ta mới có thể mạo hiểm đưa Thiên Tôn đến Thủ Tàng Các, chờ mong truyền đại đạo Cổ Thần cho Thiên Tôn, để ngài làm ra một ít thay đổi.
Tần Mục cảm ơn, nói:
- Vì sao Đạo tổ truyền đại đạo Cổ Thần trong Thủ Tàng Các cho Cổ Thần Thiên Đế?
Đạo tổ do dự một chút, nói:
- Đây cũng là chủ ý của Vân Thiên Tôn.
Tần Mục giật mình.
- Ở khoảng thời gian cuối cùng đó, Vân Thiên Tôn hình như biết mạng mình không còn dài, vì vậy nói với ta, Thiên Minh đã không khống chế được, cần phải có một kẻ địch. Hắn nhận thấy được trong Thiên Minh có một người có thể là Cổ Thần Thiên Đế, bảo ta qua lại gần với hắn.
Đạo tổ nói:
- Hắn không có sức giải quyết Thiên Minh, chỉ có thể làm như thế, khiến cho Thiên Minh chia rẽ, để tránh Thiên Minh biến thành một quái vật khổng lồ. Chỉ tiếc, Thiên Minh vẫn biến thành bộ dạng hắn khủng hoảng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.