Mục Thần Ký

Chương 240: Hi vọng mới

Trạch Trư

11/04/2018

Ma vương Đô Thiên đắc ý, tự mãn dẫn nhóm người già sức yếu của thôn Tàn Lão tiến về phía trước.

“Rất nhiều người trong thôn này đều khỏe mạnh lành lặn, tại sao lại gọi là thôn Tàn Lão?” Ma vương Đô Thiên nghĩ thầm trong bụng.

Hiện nay thôn Tàn Lão đã không còn là thôn Tàn Lão nữa, người trẻ tuổi trong thôn có Tư bà bà và Tần Mục vì thế chữ ‘Lão’ ở đây cần phải xem xét lại.

Mã gia, đồ tể, ông nội què chân tay đều đã lành lặn, Tư bà bà tuy tâm đạo tàn phế nhưng cơ thể không chút vấn đề gì.

Trong thôn Tàn Lão, chỉ có ông nội mù, dược sư, trưởng thôn, ông nội câm, ông nội điếc là cơ thể không lành lặn.

Tuy nhiên, ma vương Đô Thiên không biết rằng, đối với người thôn Tàn Lão, thân xác tàn tật không được gọi là tàn tật, nội tâm tàn tật mới đích thực là tàn tật. Trưởng thôn dằn vặt vì không thực hiện được lý tưởng, trách nhiệm của mình, nản chí ngã lòng nên cho dù chân tay lành lặn nhưng cũng không chịu rời khỏi Đại Khư.

Dược sư bị quá nhiều món nợ tình cảm bó buộc không thể không cắt hủy mặt mình. Nếu như ông ta khôi phục lại dung mạo như xưa chắc rằng sẽ không dám ra ngoài gặp mọi người.

Ông nội mù tinh thần sa sút không phải chỉ vì ông bị mù, Mã gia cho dù đôi tay đã khôi phục nhưng vẫn không thể thoát ra khỏi ám ánh về cái chết của vợ con, không thể tha thứ cho chính mình.

Tâm ma của Tư bà bà, quá khứ của ông nội què, cố hương của ông nội điếc, quá khứ bí ẩn của ông nội câm, nguyên nhân đổ tể vung đao lên trời. Tất cả đều là những xiềng xích bó buộc họ.

Những tàn tật nội tâm của họ mới chính là tàn tật, họ vẫn đắm chìm trong quá khứ thương tâm của mình, không thể thoát ra được. Đây mới chính là nguyên nhân tồn tại của thôn Tàn Lão.

Nếu như không phải đứa trẻ họ nuôi nấng chạy ra ngoài, người của thôn Tàn Lão sẽ chỉ biết an phận ở lại trong thôn, lặng lẽ đợi già và chết đi, sau đó đào một nấm mồ chôn mình.

Sự xuất hiện của Tần Mục khiến trái tim họ dần sống lại nhưng Tần Mục không thể khiến họ bước ra khỏi quá khứ khiến họ biến thành tàn phế. Thân xác tàn, tâm hồn phế, đây mới là tàn phế.

Muốn bước ra, chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình.

Ma vương Đô Thiên không hổ danh là ma vương của một thế giới, am hiểu rất nhiều việc. Cho dù ông nội mù cũng vô cùng khâm phục kiến thức uyên bác của hắn, đặc biệt là trình độ về thuật số, ma vương Đô Thiên đã thực sự đã khiến ông ta khuất phục.

Họ đã tới mép rừng, chuẩn bị tới tận cùng, con đường phía trước chỉ còn khoảng hai dặm, nhưng chỉ hai dặm đường này cũng khiến ma vương Đô Thiên mất nửa ngày để đi hết.

“Giao thừa rồi!”

Tư bà bà đột nhiên lên tiếng.

Mã gia lắc đầu:

“Người trong thôn chưa đủ, không tính là tết.”

Đồ tể giọng nói sang sảng:

“Nhất định phải tìm được trưởng thôn, ông nội câm và dược sư! Sống phải thấy người, chết phải thấy xác! Cho dù là chết cũng cần kéo họ về thôn ăn tết!”

Phía trước mặt không có đường, chỉ là Vô Ưu Hương trong trạng thái đổ nát.

Nơi này đã không có mặt đất, cuối khu rừng là một tiết diện hoàn chỉnh, Tần Mục đứng trên vách đá nhìn xuống dưới thì thấy một khu rừng khác.

Hắn không khỏi sững sờ.

“Là một khu rừng nữa?”

Tần Mục kinh ngạc nói:

“Khu rừng này mọc trên vách núi, cây cối sao lại vuông góc với mặt đất?”

Ma vương Đô Thiên nhảy xuống vách núi, bụp một tiếng, hắn đứng vững trên vách núi dựng đứng, cơ thể vuông góc với Tần Mục, đi đi lại lại trên vách núi, nói:

“Phong ấn ở nơi này phức tạp hơn ta tưởng tượng nhiều, do thể lập phương tổ hợp thành, phong ấn Vô Ưu Hương ở bên trong, khống chế lực địa từ của nơi này, các ngươi đi xuống sẽ thấy.”

Tần Mục cẩn thận thò chân lần đường, đột nhiên cảm thấy dưới chân truyền tới một lực hút, chân hắn hạ xuống, chân còn lại nhấc lên, phát hiện mình đã đứng trên vách đá cheo leo, không hề có cảm giác không thích nghi.

Không những thế, trong tầm mắt của mình, hắn cảm thấy mình đang đứng bên mép vách núi, Tư bà bà, Mã gia và mọi người đang đứng vuông góc với vách núi, còn mình và ma vương Đô Thiên thì đang đứng trên mặt đất.

Hắn đưa mắt nhìn xung quanh, trong lòng run rẩy, hắn nhìn thấy đối diện cũng có một khu rừng, vuông góc với mặt đất. Ngoài ra, bầu trời của những phương hướng khác cũng là rừng rậm bao la.



Tình trạng này giống như các mảnh đất bao la bọc Vô Ưu Hương lại, ghép thành một quả cầu không ruột khổng lồ. Tuy nhiên xét về mặt địa lý thì đây không đơn thuần là một quả cầu không ruột, nó giống như hàng trăm hàng nghìn khối lập thể cao thấp khác nhau ghép lại thành một quả cầu không ruột khổng lồ. Giữa quả cầu không ruột chính là Vô Ưu Hương.

Mỗi khối lập thể đều là không gian rừng rậm gấp khúc hàng ngàn dặm, các mặt của khối lập phương đều là chính diện.

Loại thần thông này đạt tới trình độ mà hắn không dám tưởng tượng, cho dù là quốc sư Duyên Khang e rằng cũng không thể ngờ rằng trên thế gian lại có loại thần thông thế này?

“Lực địa từ của nơi này bị thay đổi rồi.”

Ông nội mù bước tới, cảm nhận lực hấp dẫn, nói:

“Loại thần thông này không thể xem thường, cả Vô Ưu Hương bị bao bọc lại, đường ra duy nhất chắc là con đường chúng ta vào.”

“Vô số phong ấn, chỉ là để người trong Vô Ưu Hương không thể ra ngoài.”

Tư bà bà cũng bước tới, ngẩng đầu nhìn lên, Vô Ưu Hương đổ nát lặng lẽ trôi bồng bềnh, cách bọn họ một khoảng rất xa, nói:

“Trưởng thôn và sư tổ thần thông quảng đại, chắc là đã vào đó?”

Ma vương Đô Thiên ngẩng đầu nhìn, lại quay lại đường cũ, lắc đầu nói:

“Cấm chế trong không trung không ít, rất khó tránh né. Ta cần tính toán một thời gian mới có thể tính ra đường sống. Chắc cần mấy chục năm, nếu như chân thân của ta ở đây chắc có thể nhanh hơn, nhưng cũng cần một hai năm. Thần ma để lại phong ấn quá hùng mạnh, không phải kẻ các người có thể đối phó. Nếu như họn họ có ý định bay vào Vô Ưu Hương, hơn phân nửa là họ đã chết rồi…”

Hắn lẩm bẩm:

“Cả Đại Khư đều là vùng đất bị nguyền rủa, quy tắc quái dị bao phủ Đại Khư, sống trong thế giới này thật gian khổ. Tần giáo chủ, ngươi có mời ta tới thế giới này ta cũng không tới. Thế giới này quá khủng khiếp.”

Ông nội mù lẩm bẩm:

“Trưởng thôn nhất định vẫn còn sống, lão già này làm gì cũng không nghiêm túc, nhưng một khi đã nghiêm túc chắc chắn sẽ làm được… Đợi một chút, các ngươi nhìn hình dạng của Vô Ưu Hương có giống một con tàu không?”

Mọi người lần lượt ngẩng đầu nhìn, Vô Ưu Hương cực kỳ rộng lớn, cho dù đã bị hủy diệt, nhưng vẫn có thể nhìn thấy sự huy hoàng khi xưa, vẫn còn một vầng mặt trời sắp chìm vào bóng tối đang treo ở đó.

Tuy nhiên nếu như tổ hợp những đỉnh núi vỡ vụn, máy móc khổng lồ, thành trì hủy diệt này lại với nhau, hình dạng đúng là một con tàu khổng lồ, to ngoài mức tưởng tượng.

So sánh với nó, Thuyền Mặt Trời, Thuyền Mặt Trăng không là gì cả.

“Vô Ưu Hương là một con tàu?”

Bộ não của Tần Mục không ngừng suy nghĩ, mặc dù vầng mặt trời trên không là mặt trời nhân tạo nhưng cũng vô cùng to lớn. Thành trì của Vô Ưu Hương kết hợp với núi non càng trở lên khổng lồ, gấp hàng ngàn lần Thuyền Mặt Trời, Thuyền Mặt Trăng.

Trên thế gian này có con tàu lớn vậy sao?

“Ông nội mù tinh mắt lắm!”

Ánh mắt ông nội què vụt sáng, hơi thở trở lên gấp gáp, chỉ vào vầng mặt trời bị bóng đen xâm lấn quá nửa, nói:

“Vầng mặt trời này chắc là suối nguồn năng lượng của con tàu. Đó là một đan lư khổng lồ! Một đan lư to ngoài sức tưởng tượng…”

Tư bà bà liếc nhìn ông a:

“Ngươi không vác về nhà được đâu.”

Ma vương Đô Thiên rất kinh ngạc, nói khẽ:

“Một chiếc đan lư lớn như vậy, con tàu này dùng để làm gì? Tại sao bị phong ấn ở đây? Lẽ nào nói… ha ha, chắc ta nghĩ quá nhiều rồi.”

Hắn cười khô hai tiếng rồi không nói thêm gì nữa.

Mã gia nói:

“Con tàu này dùng để chở người. Tàu chở người là để tới nơi cần đến. Con tàu này có đích đến của nó.”

Ông nội điếc nãy giờ vẫn lặng lẽ, đột nhiên lên tiếng:



“Nó không phải là Vô Ưu Hương sao? Vô Ưu Hương vô lo vô nghĩ, tại sao phải cần có đích đến? Có đích đến nó sẽ không được gọi là Vô Ưu Hương nữa. Nếu như nó không phải là Vô Ưu Hương vậy thì đích đến của nó là nơi nào?”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đồng loạt nói: “Vô Ưu Hương thật sự!”

Tần Mục kinh ngạc, suy đoán của mấy người già trong thôn khiến hắn càng mơ hồ. Vô Ưu Hương, nơi này không phải Vô Ưu Hương sao?

Tuy nhiên lời Mã gia và mọi người nói đều rất có lý, nếu như đã chế tạo một con tàu to nhường này, chắc chắn phải có đích đến. Đích đến của con tàu này rất có thể là Vô Ưu Hương thực sự.

Tuy nhiên con tàu này bị kẻ địch phát hiện, đánh vỡ, phong ấn, người may mắn sống sót trên tàu định thoát ra khỏi phong ấn, kết quả là chết và bị thương thê thảm, tốn không biết bao nhiêu năm tháng mới có thể mở được một con đường.

Ma vật trong bóng tối cũng đang tìm kiếm Vô Ưu Hương, thậm chí cho rằng nơi này chính là Vô Ưu Hương, thực ra đây chỉ là một con thuyền đi tới Vô Ưu Hương mà thôi.

“Nơi này không phải Vô Ưu Hương, vậy thì Vô Ưu Hương thực sự ở đâu?”

Tần Mục mơ hồ:

“Rốt cuộc đâu mới là quê hương của ta? Người tộc ta có còn ai sống sót không?”

Trong lòng hắn vô cùng hỗn loạn. đúng trong lúc này, giữa không trung có một luồng sáng bạc vút qua, một con tàu bay từ trong thành trì kia ra, ông nội câm đứng trên tàu bạc, trong tay xách một chiếc rương gỗ, trong tàu còn có hai ông lão râu tóc bạc phơ, một người không có mặt, một thiếu niên.

Ông nội câm điều khiển tàu bạc, linh hoạt bay tới bay lui né tránh thần cấm trong không trung.

ma vương Đô Thiên há hốc miệng, lúc này lộ tuyến của con tàu bạc chính là con đường sống mà hắn cần mấy chục năm mới có thể tính toán ra được!

Con tàu này có chở mấy người, khéo léo len lỏi trong thần cấm, giống như một con cá nhanh nhẹn đang bơi lượn trong nước, tránh xa mọi nguy hiểm.

Một lát sau, thuyền bạc hạ xuống trước mặt họ, dược sư bế trưởng thôn lên, bước từ trên tàu xuống, sư tổ thiếu niên lắc đầu nói:

“Tại sao ngươi phải bế hắn? Rõ ràng hắn có thể bay xuống.”

Dược sư ngạc nhiên, đặt trưởng thôn đứng xuống đất, cười nói:

“Ta quen mất rồi.”

Tần Mục và mọi người vội vàng bước tới, ông nội câm mở rương gỗ ra, tàu bạc tan ra, hóa thành hàng loạt viên bạc leng keng rơi vào trong rương gỗ.

Ông nội câm đóng chặt nắp rương lại, xách trong tay, nhìn thấy mọi người đi tới liền mỉm cười, vẫy tay:

“A a a!”

Mọi người bước tới, vây quanh bọn họ, có vô vàn vấn đề cần hỏi, đặc biệt là ông nội câm.

Tới ma vương Đô Thiên có kiến thức uyên thâm là vậy cũng cần tới mấy chục năm mới tính toán được đường sống, sao ông ta lại có thể biết được?

Còn nữa, bọn họ tới thành trì trong không trung, rốt cuộc đã nhìn thấy những gì?

Nơi đó có phải Vô Ưu Hương không? Có còn ai sống sót không?

Mọi người đang định nói thì trưởng thôn bay lên, cười nói với Tần Mục:

“Mục Nhi, nói với ngươi một tin tốt lành. Cuối cùng chúng ta đã biết họ của ngươi là gì rồi. Dược sư, đưa món đồ đó cho hắn.”

Dược sư đổ chiếc túi trên người ra vô số đồ, có lệnh bài, gương đồng, tấm biển, ấn ký, ngọc bội, quần áo, trên những món đồ này đều có một chữ giống nhau - Tần.

“Ngươi họ Tần.”

Trong tòa thành đó, có rất nhiều thứ thế này, trưởng thôn bảo ta gom lại. Ngươi nhìn xem nét chữ ở bên trên có giống với nét chữ ở miếng ngọc bội của ngươi không?”

Đầu Tần Mục muốn nổ tung, hắn quay đầu nhìn lại ngôi làng nhỏ lúc tới. Trong lòng hắn bỗng vụt lên một tia hi vọng.

Trưởng thôn dường như biết được những gì hắn đang nghĩ:

“Nơi đó có lẽ không phải nơi ngươi sinh ra, gia đình đó có lẽ cũng không phải là cha mẹ ngươi. Cha mẹ ngươi rất có thể vẫn còn sống.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mục Thần Ký

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook