Chương 953: Lĩnh vực thần thức vô thượng
Trạch Trư
21/10/2018
Nhạc Đình Ca dẫn theo Tần Mục cùng Lạc Vô Song tiếp tục chạy đi, con
Thần Long được Tần Mục tưởng tượng ra cũng đi theo sau lưng bọn họ.
Trên gương mặt của đạo nhân này lại trở nên hung ác dữ tợn, lén lén lút lút hết nhìn đông tới nhìn tây, hễ là có chút động tĩnh gì hắn đều sẽ trốn ở trong bụi cỏ hoặc sau cây cối, thò đầu ra nhìn, luôn cảm thấy có người muốn hại hắn.
Thần Long cũng rón rén theo hắn trốn, rất lén lút.
Tần Mục dở khóc dở cười, hỏi thăm nguyên nhân, Nhạc Đình Ca cười lạnh nói:
- Thế giới này tràn ngập ác ý đối với ta, theo dõi từng hành động cử chỉ của ta, muốn hại ta! Nếu như ta không cẩn thận một chút, đã sớm chết!
Hắn khẩn trương hết nhìn đông tới nhìn tây, hạ thấp giọng nói:
- Này, ta nói cho các ngươi biết một bí mật, vùng đất Thái Hư là sống! Bọn họ sẽ theo dõi chúng ta, quan tâm nhất cử nhất động của chúng ta, còn có thể theo dõi chúng ta, bọn họ sẽ chế tạo ra các loại bất ngờ muốn diệt trừ hết chúng ta...
Tần Mục cùng Lạc Vô Song ngơ ngác nhìn nhau, Nhạc Đình Ca một vị đại cao thủ cảnh giới Đế Tọa viên mãn như vậy chỉ sợ cũng không thua kém so với nhân vật như Đạo tổ, Đại Phạm Thiên Vương Phật, tự nhiên trở nên thần kinh như vậy, quả thật khiến cho bọn họ cảm thấy bất ngờ.
- Dừng lại!
Nhạc Đình Ca đột nhiên vô cùng khẩn trương, chổng mông nằm trên mặt đất ngửi một cái, Thần Long cũng đi theo phía sau mông hắn, nằm trên mặt đất ngửi tới ngửi lui.
Nhạc Đình Ca ngẩng đầu, mặt hiện ra vẻ sợ hãi, đột nhiên nhanh chân lại chạy, kêu lên:
- Bọn họ tới!
Tần Mục kinh ngạc, bước nhanh về phía trước, Lạc Vô Song bất đắc dĩ cũng vội vàng đi theo, nói:
- Tần phách thể, Nhạc Thiên Sư này quả thật đã điên rồi, hơn nữa còn điên không nhẹ. Nếu như người điên này đột nhiên phát điên muốn giết chúng ta, ai cũng không ngăn cản được! Chúng ta tốt nhất vân nên cách xa hắn một chút.
Tần Mục có chút do dự.
Trạng thái của Nhạc Đình Ca thật sự có phần bình thường, theo lý mà nói, một vị đại cao thủ như vậy mặc dù bị nhốt ở chỗ này hơn một vạn năm, cũng không thể phát điên được, chẳng lẽ hắn đã bị Đế Hậu nương nương đánh cho hỏng đầu óc?
Theo người điên này quả thật vô cùng nguy hiểm, dù sao ai cũng không biết hành động của hắn khi bị điên lên.
Thần Long đi theo phía sau bọn họ, vẫn đang ngửi tới ngửi lui, đột nhiên con Thần Long này hình như ngửi được cái gì, nó ngẩng đầu lên, dùng sức nhăn mũi, có chút nghi ngờ:
- Mã hắc?
Đám người Tần Mục đã đi xa, Thần Long đang muốn chạy tới, nhưng vào lúc này, mặt đất đột nhiên tách ra, phạm vi mặt đất mấy nghìn mẫu biến thành một tròng mắt cực lớn!
Con mắt cực lớn kia chuyển động, nhìn về phía đám người Tần Mục ngoài xa.
Thần Long bị dọa cho giật mình, vảy rồng trên toàn thân dựng thẳng lên, nó liền điên cuồng bò đuổi theo về phía đám người Tần Mục.
- Mã hắc mã hắc!
Thần Long đi quanh Tần Mục, cố gắng nói cho hắn biết điều mình thấy.
- Lại đói sao?
Tần Mục buồn bực nói.
- Mã hắc!
Con Thần Long này gấp đến độ xoay quanh, không biết nên nói thế nào về thứ mình thấy, nó quay đầu nhìn lại, lại thấy mặt đất lại trở lại bằng phẳng, con mắt lớn kia đã biến mất.
- Mã hắc?
Thần Long giơ móng vuốt lên gãi lông bờm trên đầu, có chút buồn bực.
Đột nhiên, cách đó không xa một ngọn núi hùng vĩ lặng lẽ tách ra, lộ ra một con mắt cực lớn lăn trái lăn phải, đồng tử thu nhỏ lại tập trung ở trên người của đám người Tần Mục.
Mà một ngọn núi bên cạnh lại biến thành một lỗ tai to!
Vảy rồng của Thần Long dựng ngược, run lẩy bẩy vọt tới bên cạnh Tần Mục, giơ móng vuốt lên chỉ về phía ngọn núi này:
- Mã hắc!
Tần Mục quay đầu nhìn lại, con mắt trong ngọn núi kia biến mất, khôi phục như cũ, lỗ tai to bên cạnh cũng biến mất biến trở về ngọn núi, cũng không có gì khác thường.
- Con rồng này cũng điên rồi.
Lạc Vô Song đề nghị:
- Lần sau giết ăn thịt.
Thần Long ủ rũ, đi theo sau lưng bọn họ.
Nó có khổ nổi không nói ra được, không có cách nào nói cho đám người Tần Mục biết Nhạc Đình Ca cũng không có điên, vùng đất Thái Hư này thật sự là một vật còn sống, đang theo dõi bọn họ.
Không lâu sau, Thần Long nhìn thấy được bầu trời xanh thẳm trên đỉnh đầu bọn họ đột nhiên hóa thành một con mắt cực lớn, chẳng qua nó cũng không có dũng khí đi nhắc nhở đám người Tần Mục, hữu khí vô lực nói:
- Mã hắc...
Nó lại nhìn thấy được một cây đại thụ biến thành một con lỗ tai to, cũng chỉ có thể hữu khí vô lực nói một câu "Mã hắc".
Đám người Tần Mục đi theo Nhạc Đình Ca, Nhạc Đình Ca cẩn thận chú ý, nói:
- Các ngươi đừng thấy ở đây yên tĩnh, thật ra rất nguy hiểm đáng sợ, ta có thể sống xuống toàn dựa vào thông minh cơ trí. Huynh đệ tốt...
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve cái chân thú được nướng vàng, ôn nhu nói:
- Huynh đệ tốt, ở nơi đây chỉ có ngươi theo ta, muốn làm huynh đệ cả đời... Các ngươi là ai?
Hắn đột nhiên nhìn thấy được Tần Mục, Lạc Vô Song và Thần Long đi theo phía sau mình, hắn lộ ra vẻ cảnh giác.
Tần Mục ho khan một tiếng, nói:
- Nhạc Thiên Sư, chúng ta là...
- Ta nhớ ra các ngươi rồi!
Nhạc Đình Ca bừng tỉnh hiểu ra, vứt cái chân thú qua một bên, cười nói:
- Mục Thiên Tôn, một tay. Ta tự nhiên nhớ được các ngươi, ha hả, chúng ta đi tới chỗ đó phải cẩn thận, ta nói cho các ngươi biết một bí mật, vùng đất Thái Hư này còn sống đó...
Chân thú rơi xuống đất, phát ra một tiếng bịch rất lớn, Nhạc Đình Ca cảnh giác nhìn cái chân thú này, cười lạnh nói:
- Sử dụng chân thú nướng rồi tính quyến rũ ta sao ta? Ta sao có thể trúng kế được? Tưởng ta là tiểu hài tử ba tuổi sao? Chúng ta đi mau, bọn họ đang theo dõi chúng ta! Chúng ta cần phải mau chóng tìm được đám người Hỏa Thiên Tôn, Hư Thiên Tôn, Khai Hoàng kia!
Tần Mục cảm thấy da đầu tê dại, tim đập thình thịch, tuy nhiên nghe được Khai Hoàng sắp tới lại chỉ đành phải kiên trì đi theo hắn.
Nhạc Đình Ca tiếp tục ở phía trước dẫn đường, đi tới một hồi, Tần Mục đột nhiên phát hiện đầu của Nhạc Đình Ca biến thành từng ô vuông, giống như biến thành một cái rương, trên cái rương mọc ra bốn đôi mắt, bốn đôi tai, lỗ mũi và miệng!
Trên cổ, thân thể, tay chân của vị Thiên Sư này đã biến thành ô vuông, mỗi một đầu ngón tay, đốt ngón tay đã biến thành ô vuông liên kết với nhau!
Tần Mục, Lạc Vô Song bị dọa cho giật mình, tiếp theo bọn họ phát hiện bọn họ cũng biến thành người ô vuông giống như Nhạc Đình Ca vậy!
Tần Mục quay đầu nhìn về phía Thần Long, Thần Long tự nhiên đã biến thành một sinh vật cổ quái với một đống ô vuông dính liền nhau!
Cây cối xung quanh là ô vuông, lá cây là ô vuông, dãy núi là ô vuông, thậm chí ngay cả nước trong sông cũng là một đám ô vuông đang chảy qua!
- Nơi này là... thần thông cổ quái do thần thức của chúa sáng thế Thái Hư tưởng tượng ra! Hoặc nói, bọn họ ở trong vùng đất Thái Hư lại sáng tạo một thần thức huyễn cảnh, quy tắc đại đạo thần thức trong huyễn cảnh hoàn toàn khác với bên ng oài!
Tần Mục ngẩng đầu, nhìn thấy được mây và mặt trời trên khắp bầu trời cũng là những ô vuông, tay hắn lấy ra kiếm hoàn, kiếm hoàn tự nhiên đã biến thành một ô vuông!
Hắn phát động pháp lực, kiếm hoàn hóa thành bảo kiếm, bảo kiếm tự nhiên cũng là do một đống ô vuông tạo thành!
Tần Mục mở con mắt dựng thẳng ở mi tâm, con mắt dựng thẳng ở mi tâm của hắn đảo vẫn là bình thường, vẫn chưa biến thành ô vuông.
Hắn phát ra sóng thần thức, tràn vào trong Thái Sơ Nguyên Thạch, quát:
- Phá!
Thần thức của hắn vô cùng cường đại, mà trong giờ phút này thần thức phát động Thái Sơ Nguyên Thạch, trải qua Thái Sơ Nguyên Thạch làm lớn mạnh, lao ra khỏi con mắt dựng thẳng của hắn tự nhiên biến thành thần thức ô vuông bay lượn đầy trời.
Tần Mục trợn tròn hai mắt, có chút không hiểu.
Cái này cũng không giống như huyễn cảnh, ngược lại giống như là thế giới chân thật.
Đột nhiên, giọng nói của Thúc Quân truyền đến, cười lạnh nói:
- Ngươi bây giờ biết mình yếu thế nào rồi chứ? Mảnh thiên địa này là chúa sáng thế cường đại nhất lấy thần thức vô thượng sáng tạo ra lĩnh vực, tiến vào lĩnh vực này đều sẽ sẽ bị quy tắc đại đạo ở đây ràng buộc, biến thành sinh linh trong đó. Chỉ có Thái Sơ Nguyên Thạch mới không bị lĩnh vực này thay đổi.
Thân hắn ở trong chỗ Thái Sơ Nguyên Thạch, không bị bên ngoài ảnh hưởng, vẫn là đầu lớn trên tế đàn, chẳng qua là trong đầu trống rỗng chỉ có hai con mắt.
Trong lòng Tần Mục thoáng động, nói:
- Phá giải như thế nào?
- Ngươi phá giải không được.
Đầu lớn của Thúc Quân từ trên tế đàn bay lên, bay ra khỏi Thái Sơ Nguyên Thạch, bay ra khỏi con mắt dựng thẳng của hắn, cười lạnh nói:
- Thần thức vô thượng có thể để cho loại người thấp kém như ngươi loại bỏ được sao? Thần thức vô thượng bao vây được các ngươi, không nhốt được tồn tại như ta! Ta xem vị chúa sáng thế này đã tu luyện thần thức vô thượng tới trình độ nào!
Hắn bay ra khỏi con mắt của Tần Mục, thân thể lập tức bị lĩnh vực này thay đổi, đầu đã biến thành một khối vuông.
Thúc Quân cảm thấy kinh hãi, hai tròng mắt bay ra khỏi viền mắt, biến thành hai ô vuông bay, phía sau còn có một chuỗi ô vuông nối liền với cái đầu lớn.
- Ta ở thời kỳ toàn thịnh chỉ sợ cũng không bằng hắn. Tuy nhiên phá giải cũng không khó khăn... Phá!
Hắn ở trên phương diện vận dụng thần thức lại vượt xa Tần Mục, nhưng thần thông thần thức của hắn bay ra lại có hiệu quả tương tự vưới Tần Mục, thần thức hóa thành vô số ô vuông trong suốt bay lượn đầy trời.
- Vị chúa sáng thế này, mạnh hơn ta.
Thúc Quân lập tức mệt mỏi không phấn chấn, nói:
- Ha hả, ta hiện tại ngay cả đầu cũng chưa từng khôi phục, phá giải thần thức vô thượng của hắn quả thật có hơi khó khăn...
Hắn cười gượng hai tiếng, dự định bay trở về trong mắt của Tần Mục, đột nhiên Nhạc Đình Ca ôm lấy hắn, nhẹ nhàng xoa đầu hắn, ôn nhu nói:
- Huynh đệ tốt, ta rốt cuộc tìm được ngươi rồi...
Thúc Quân sởn tóc gáy, vội vàng dùng thần thức truyền âm:
- Họ Tần tiểu quỷ, nhanh kéo kẻ điên này ra khỏi ta!
Tần Mục nhắm mắt bịt tai, thầm nghĩ:
- Thúc Quân mặc dù có tác dụng, nhưng người này tâm tư giả dối, vẫn luôn dự định ám toán ta, hiện tại hắn từ trong Thái Sơ Nguyên Thạch rời đi, với ta ngược lại là một chuyện tốt. Chỉ mong Nhạc Thiên Sư không giết chết hắn, hắn còn biết rất nhiều bí mật của chúa sáng thế, cùng với thần thông chúa sáng thế. Hắn có khả năng còn có công pháp tốt hơn so với Tam Viên Thượng Thức...
Thúc Quân liên tục dùng thần thức truyền âm, chẳng qua trước sau không nhận được câu trả lời của Tần Mục, hắn không khỏi trở nên hoảng loạn.
Nhạc Đình Ca kẹp hắn ở dưới nách, tiếp tục chạy về phía trước, nói nhỏ:
- Sắp đến chỗ đó rồi, đến nơi đó, chúng ta lại có thể hại một Thiên Tôn nữa, hì hì hắc...
Thúc Quân không thể động đậy, chỉ đành phải chấp nhận số mệnh.
Đi tới một hồi, Tần Mục hoảng sợ phát hiện Nhạc Đình Ca tự nhiên biến thành một người như trang giấy!
Ngũ quan của hắn biến thành trang giấy, thân thể đã biến thành trang giấy, Tần Mục và Lạc Vô Song lại có thể từ phía sau hắn nhìn thấy được mắt lỗ mũi và miệng của hắn!
Thậm chí còn có thể nhìn thấy được cấu tạo đầu óc của hắn, cùng với lục phủ ngũ tạng của hắn!
Hắn dường như biến thành một sinh vật với một đống đường cong, giống như một bức tranh vẽ cơ thể người di chuyển!
Không chỉ có Nhạc Đình Ca biến thành người trên trang giấy, Thúc Quân đã biến thành một cái đầu trên trang giấy!
Đương nhiên, trong đầu của Thúc Quân rỗng tuếch, không có đầu.
Xung quanh, các dãy núi, cây cỏ, sông cũng giống như đều biến thành hình vẽ cây cối trong bức tranh, dãy núi cây cối đứng ở hai bên, trên bầu trời mây trắng bồng bềnh cũng là từng mảnh giấy, quỷ dị nói không nên lời.
Tần Mục cúi đầu, không có ngoài dự đoán của hắn, chính hắn đã biến thành người trang giấy, cúi đầu lại có thể nhìn thấy được ngũ tạng lục phủ của mình, tất cả cấu tạo thân thể mình cũng nhìn thấy rõ ràng!
Duy nhất không có biến hóa vẫn là con mắt dựng thẳng ở mi tâm của hắn.
Thái Sơ Nguyên Thạch quả thật cường đại, ngăn cản được lĩnh vực thần thức vô thượng không thể tưởng tượng nổi này tập kích, nhưng thân thể của bọn họ lại không chống đỡ được.
- Cái này khác hẳn với họa đạo, họa đạo là mưu cầu vẽ ra thế giới chân thật, lĩnh vực thần thức vô thượng này lại muốn biến chúng ta thành bức tranh trên giấy.
Tần Mục chớp chớp mắt, trong lòng thầm nghĩ.
- Sắp tới, sắp tới...
Trong miệng Nhạc Đình Ca thì thào không dừng.
Đột nhiên, hắn ném Thúc Quân xuống đất, chạy về phía trước, cười hì hì nói:
- Sắp đến rồi! Sắp đến rồi!
Tần Mục cùng Lạc Vô Song và Thần Long vội vàng đuổi theo hắn, Thúc Quân cũng đi theo, cái đầu trang giấy lớn lơ lửng ở trên không trung, đi theo sau lưng Tần Mục, bất an nói:
- Lĩnh vực thần thức vô thượng càng ngày càng mạnh, chúa sáng thế này có thực lực còn mạnh hơn ta khi còn sống rất nhiều, ta không phải là kẻ địch của hắn. Chúng ta không nên đi sâu hơn vào. Hiện tại rời đi chắc hẳn là còn kịp...
Đột nhiên, thân thể của Nhạc Đình Ca lại một lần nữa biến đổi, trở thành một điểm sáng bay.
Lạc Vô Song và Thần Long đã biến thành hai điểm sáng, Tần Mục nhìn về phía Thúc Quân, nhìn thấy được Thúc Quân đã biến thành điểm sáng, nhưng chính hắn lại biến thành một nhãn châu và một điểm sáng nho nhỏ.
Nhạc Đình Ca vui sướng bay về phía trước, kêu lên:
- Các ngươi nhìn kia!
Bốn điểm sáng theo hắn bay về phía trước, tiếp theo có một quái vật khổng lồ hiện ra ở trong tầm mắt của bọn họ.
Một điểm sáng trong đó bỗng nhiên dừng lại, đó chính là Thúc Quân, điểm sáng đang run rẩy, thần thức không khống chế được.
- Thái, Thái... Thái Đế!
Thúc Quân phát ra tiếng kêu thê lương.
Trên gương mặt của đạo nhân này lại trở nên hung ác dữ tợn, lén lén lút lút hết nhìn đông tới nhìn tây, hễ là có chút động tĩnh gì hắn đều sẽ trốn ở trong bụi cỏ hoặc sau cây cối, thò đầu ra nhìn, luôn cảm thấy có người muốn hại hắn.
Thần Long cũng rón rén theo hắn trốn, rất lén lút.
Tần Mục dở khóc dở cười, hỏi thăm nguyên nhân, Nhạc Đình Ca cười lạnh nói:
- Thế giới này tràn ngập ác ý đối với ta, theo dõi từng hành động cử chỉ của ta, muốn hại ta! Nếu như ta không cẩn thận một chút, đã sớm chết!
Hắn khẩn trương hết nhìn đông tới nhìn tây, hạ thấp giọng nói:
- Này, ta nói cho các ngươi biết một bí mật, vùng đất Thái Hư là sống! Bọn họ sẽ theo dõi chúng ta, quan tâm nhất cử nhất động của chúng ta, còn có thể theo dõi chúng ta, bọn họ sẽ chế tạo ra các loại bất ngờ muốn diệt trừ hết chúng ta...
Tần Mục cùng Lạc Vô Song ngơ ngác nhìn nhau, Nhạc Đình Ca một vị đại cao thủ cảnh giới Đế Tọa viên mãn như vậy chỉ sợ cũng không thua kém so với nhân vật như Đạo tổ, Đại Phạm Thiên Vương Phật, tự nhiên trở nên thần kinh như vậy, quả thật khiến cho bọn họ cảm thấy bất ngờ.
- Dừng lại!
Nhạc Đình Ca đột nhiên vô cùng khẩn trương, chổng mông nằm trên mặt đất ngửi một cái, Thần Long cũng đi theo phía sau mông hắn, nằm trên mặt đất ngửi tới ngửi lui.
Nhạc Đình Ca ngẩng đầu, mặt hiện ra vẻ sợ hãi, đột nhiên nhanh chân lại chạy, kêu lên:
- Bọn họ tới!
Tần Mục kinh ngạc, bước nhanh về phía trước, Lạc Vô Song bất đắc dĩ cũng vội vàng đi theo, nói:
- Tần phách thể, Nhạc Thiên Sư này quả thật đã điên rồi, hơn nữa còn điên không nhẹ. Nếu như người điên này đột nhiên phát điên muốn giết chúng ta, ai cũng không ngăn cản được! Chúng ta tốt nhất vân nên cách xa hắn một chút.
Tần Mục có chút do dự.
Trạng thái của Nhạc Đình Ca thật sự có phần bình thường, theo lý mà nói, một vị đại cao thủ như vậy mặc dù bị nhốt ở chỗ này hơn một vạn năm, cũng không thể phát điên được, chẳng lẽ hắn đã bị Đế Hậu nương nương đánh cho hỏng đầu óc?
Theo người điên này quả thật vô cùng nguy hiểm, dù sao ai cũng không biết hành động của hắn khi bị điên lên.
Thần Long đi theo phía sau bọn họ, vẫn đang ngửi tới ngửi lui, đột nhiên con Thần Long này hình như ngửi được cái gì, nó ngẩng đầu lên, dùng sức nhăn mũi, có chút nghi ngờ:
- Mã hắc?
Đám người Tần Mục đã đi xa, Thần Long đang muốn chạy tới, nhưng vào lúc này, mặt đất đột nhiên tách ra, phạm vi mặt đất mấy nghìn mẫu biến thành một tròng mắt cực lớn!
Con mắt cực lớn kia chuyển động, nhìn về phía đám người Tần Mục ngoài xa.
Thần Long bị dọa cho giật mình, vảy rồng trên toàn thân dựng thẳng lên, nó liền điên cuồng bò đuổi theo về phía đám người Tần Mục.
- Mã hắc mã hắc!
Thần Long đi quanh Tần Mục, cố gắng nói cho hắn biết điều mình thấy.
- Lại đói sao?
Tần Mục buồn bực nói.
- Mã hắc!
Con Thần Long này gấp đến độ xoay quanh, không biết nên nói thế nào về thứ mình thấy, nó quay đầu nhìn lại, lại thấy mặt đất lại trở lại bằng phẳng, con mắt lớn kia đã biến mất.
- Mã hắc?
Thần Long giơ móng vuốt lên gãi lông bờm trên đầu, có chút buồn bực.
Đột nhiên, cách đó không xa một ngọn núi hùng vĩ lặng lẽ tách ra, lộ ra một con mắt cực lớn lăn trái lăn phải, đồng tử thu nhỏ lại tập trung ở trên người của đám người Tần Mục.
Mà một ngọn núi bên cạnh lại biến thành một lỗ tai to!
Vảy rồng của Thần Long dựng ngược, run lẩy bẩy vọt tới bên cạnh Tần Mục, giơ móng vuốt lên chỉ về phía ngọn núi này:
- Mã hắc!
Tần Mục quay đầu nhìn lại, con mắt trong ngọn núi kia biến mất, khôi phục như cũ, lỗ tai to bên cạnh cũng biến mất biến trở về ngọn núi, cũng không có gì khác thường.
- Con rồng này cũng điên rồi.
Lạc Vô Song đề nghị:
- Lần sau giết ăn thịt.
Thần Long ủ rũ, đi theo sau lưng bọn họ.
Nó có khổ nổi không nói ra được, không có cách nào nói cho đám người Tần Mục biết Nhạc Đình Ca cũng không có điên, vùng đất Thái Hư này thật sự là một vật còn sống, đang theo dõi bọn họ.
Không lâu sau, Thần Long nhìn thấy được bầu trời xanh thẳm trên đỉnh đầu bọn họ đột nhiên hóa thành một con mắt cực lớn, chẳng qua nó cũng không có dũng khí đi nhắc nhở đám người Tần Mục, hữu khí vô lực nói:
- Mã hắc...
Nó lại nhìn thấy được một cây đại thụ biến thành một con lỗ tai to, cũng chỉ có thể hữu khí vô lực nói một câu "Mã hắc".
Đám người Tần Mục đi theo Nhạc Đình Ca, Nhạc Đình Ca cẩn thận chú ý, nói:
- Các ngươi đừng thấy ở đây yên tĩnh, thật ra rất nguy hiểm đáng sợ, ta có thể sống xuống toàn dựa vào thông minh cơ trí. Huynh đệ tốt...
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve cái chân thú được nướng vàng, ôn nhu nói:
- Huynh đệ tốt, ở nơi đây chỉ có ngươi theo ta, muốn làm huynh đệ cả đời... Các ngươi là ai?
Hắn đột nhiên nhìn thấy được Tần Mục, Lạc Vô Song và Thần Long đi theo phía sau mình, hắn lộ ra vẻ cảnh giác.
Tần Mục ho khan một tiếng, nói:
- Nhạc Thiên Sư, chúng ta là...
- Ta nhớ ra các ngươi rồi!
Nhạc Đình Ca bừng tỉnh hiểu ra, vứt cái chân thú qua một bên, cười nói:
- Mục Thiên Tôn, một tay. Ta tự nhiên nhớ được các ngươi, ha hả, chúng ta đi tới chỗ đó phải cẩn thận, ta nói cho các ngươi biết một bí mật, vùng đất Thái Hư này còn sống đó...
Chân thú rơi xuống đất, phát ra một tiếng bịch rất lớn, Nhạc Đình Ca cảnh giác nhìn cái chân thú này, cười lạnh nói:
- Sử dụng chân thú nướng rồi tính quyến rũ ta sao ta? Ta sao có thể trúng kế được? Tưởng ta là tiểu hài tử ba tuổi sao? Chúng ta đi mau, bọn họ đang theo dõi chúng ta! Chúng ta cần phải mau chóng tìm được đám người Hỏa Thiên Tôn, Hư Thiên Tôn, Khai Hoàng kia!
Tần Mục cảm thấy da đầu tê dại, tim đập thình thịch, tuy nhiên nghe được Khai Hoàng sắp tới lại chỉ đành phải kiên trì đi theo hắn.
Nhạc Đình Ca tiếp tục ở phía trước dẫn đường, đi tới một hồi, Tần Mục đột nhiên phát hiện đầu của Nhạc Đình Ca biến thành từng ô vuông, giống như biến thành một cái rương, trên cái rương mọc ra bốn đôi mắt, bốn đôi tai, lỗ mũi và miệng!
Trên cổ, thân thể, tay chân của vị Thiên Sư này đã biến thành ô vuông, mỗi một đầu ngón tay, đốt ngón tay đã biến thành ô vuông liên kết với nhau!
Tần Mục, Lạc Vô Song bị dọa cho giật mình, tiếp theo bọn họ phát hiện bọn họ cũng biến thành người ô vuông giống như Nhạc Đình Ca vậy!
Tần Mục quay đầu nhìn về phía Thần Long, Thần Long tự nhiên đã biến thành một sinh vật cổ quái với một đống ô vuông dính liền nhau!
Cây cối xung quanh là ô vuông, lá cây là ô vuông, dãy núi là ô vuông, thậm chí ngay cả nước trong sông cũng là một đám ô vuông đang chảy qua!
- Nơi này là... thần thông cổ quái do thần thức của chúa sáng thế Thái Hư tưởng tượng ra! Hoặc nói, bọn họ ở trong vùng đất Thái Hư lại sáng tạo một thần thức huyễn cảnh, quy tắc đại đạo thần thức trong huyễn cảnh hoàn toàn khác với bên ng oài!
Tần Mục ngẩng đầu, nhìn thấy được mây và mặt trời trên khắp bầu trời cũng là những ô vuông, tay hắn lấy ra kiếm hoàn, kiếm hoàn tự nhiên đã biến thành một ô vuông!
Hắn phát động pháp lực, kiếm hoàn hóa thành bảo kiếm, bảo kiếm tự nhiên cũng là do một đống ô vuông tạo thành!
Tần Mục mở con mắt dựng thẳng ở mi tâm, con mắt dựng thẳng ở mi tâm của hắn đảo vẫn là bình thường, vẫn chưa biến thành ô vuông.
Hắn phát ra sóng thần thức, tràn vào trong Thái Sơ Nguyên Thạch, quát:
- Phá!
Thần thức của hắn vô cùng cường đại, mà trong giờ phút này thần thức phát động Thái Sơ Nguyên Thạch, trải qua Thái Sơ Nguyên Thạch làm lớn mạnh, lao ra khỏi con mắt dựng thẳng của hắn tự nhiên biến thành thần thức ô vuông bay lượn đầy trời.
Tần Mục trợn tròn hai mắt, có chút không hiểu.
Cái này cũng không giống như huyễn cảnh, ngược lại giống như là thế giới chân thật.
Đột nhiên, giọng nói của Thúc Quân truyền đến, cười lạnh nói:
- Ngươi bây giờ biết mình yếu thế nào rồi chứ? Mảnh thiên địa này là chúa sáng thế cường đại nhất lấy thần thức vô thượng sáng tạo ra lĩnh vực, tiến vào lĩnh vực này đều sẽ sẽ bị quy tắc đại đạo ở đây ràng buộc, biến thành sinh linh trong đó. Chỉ có Thái Sơ Nguyên Thạch mới không bị lĩnh vực này thay đổi.
Thân hắn ở trong chỗ Thái Sơ Nguyên Thạch, không bị bên ngoài ảnh hưởng, vẫn là đầu lớn trên tế đàn, chẳng qua là trong đầu trống rỗng chỉ có hai con mắt.
Trong lòng Tần Mục thoáng động, nói:
- Phá giải như thế nào?
- Ngươi phá giải không được.
Đầu lớn của Thúc Quân từ trên tế đàn bay lên, bay ra khỏi Thái Sơ Nguyên Thạch, bay ra khỏi con mắt dựng thẳng của hắn, cười lạnh nói:
- Thần thức vô thượng có thể để cho loại người thấp kém như ngươi loại bỏ được sao? Thần thức vô thượng bao vây được các ngươi, không nhốt được tồn tại như ta! Ta xem vị chúa sáng thế này đã tu luyện thần thức vô thượng tới trình độ nào!
Hắn bay ra khỏi con mắt của Tần Mục, thân thể lập tức bị lĩnh vực này thay đổi, đầu đã biến thành một khối vuông.
Thúc Quân cảm thấy kinh hãi, hai tròng mắt bay ra khỏi viền mắt, biến thành hai ô vuông bay, phía sau còn có một chuỗi ô vuông nối liền với cái đầu lớn.
- Ta ở thời kỳ toàn thịnh chỉ sợ cũng không bằng hắn. Tuy nhiên phá giải cũng không khó khăn... Phá!
Hắn ở trên phương diện vận dụng thần thức lại vượt xa Tần Mục, nhưng thần thông thần thức của hắn bay ra lại có hiệu quả tương tự vưới Tần Mục, thần thức hóa thành vô số ô vuông trong suốt bay lượn đầy trời.
- Vị chúa sáng thế này, mạnh hơn ta.
Thúc Quân lập tức mệt mỏi không phấn chấn, nói:
- Ha hả, ta hiện tại ngay cả đầu cũng chưa từng khôi phục, phá giải thần thức vô thượng của hắn quả thật có hơi khó khăn...
Hắn cười gượng hai tiếng, dự định bay trở về trong mắt của Tần Mục, đột nhiên Nhạc Đình Ca ôm lấy hắn, nhẹ nhàng xoa đầu hắn, ôn nhu nói:
- Huynh đệ tốt, ta rốt cuộc tìm được ngươi rồi...
Thúc Quân sởn tóc gáy, vội vàng dùng thần thức truyền âm:
- Họ Tần tiểu quỷ, nhanh kéo kẻ điên này ra khỏi ta!
Tần Mục nhắm mắt bịt tai, thầm nghĩ:
- Thúc Quân mặc dù có tác dụng, nhưng người này tâm tư giả dối, vẫn luôn dự định ám toán ta, hiện tại hắn từ trong Thái Sơ Nguyên Thạch rời đi, với ta ngược lại là một chuyện tốt. Chỉ mong Nhạc Thiên Sư không giết chết hắn, hắn còn biết rất nhiều bí mật của chúa sáng thế, cùng với thần thông chúa sáng thế. Hắn có khả năng còn có công pháp tốt hơn so với Tam Viên Thượng Thức...
Thúc Quân liên tục dùng thần thức truyền âm, chẳng qua trước sau không nhận được câu trả lời của Tần Mục, hắn không khỏi trở nên hoảng loạn.
Nhạc Đình Ca kẹp hắn ở dưới nách, tiếp tục chạy về phía trước, nói nhỏ:
- Sắp đến chỗ đó rồi, đến nơi đó, chúng ta lại có thể hại một Thiên Tôn nữa, hì hì hắc...
Thúc Quân không thể động đậy, chỉ đành phải chấp nhận số mệnh.
Đi tới một hồi, Tần Mục hoảng sợ phát hiện Nhạc Đình Ca tự nhiên biến thành một người như trang giấy!
Ngũ quan của hắn biến thành trang giấy, thân thể đã biến thành trang giấy, Tần Mục và Lạc Vô Song lại có thể từ phía sau hắn nhìn thấy được mắt lỗ mũi và miệng của hắn!
Thậm chí còn có thể nhìn thấy được cấu tạo đầu óc của hắn, cùng với lục phủ ngũ tạng của hắn!
Hắn dường như biến thành một sinh vật với một đống đường cong, giống như một bức tranh vẽ cơ thể người di chuyển!
Không chỉ có Nhạc Đình Ca biến thành người trên trang giấy, Thúc Quân đã biến thành một cái đầu trên trang giấy!
Đương nhiên, trong đầu của Thúc Quân rỗng tuếch, không có đầu.
Xung quanh, các dãy núi, cây cỏ, sông cũng giống như đều biến thành hình vẽ cây cối trong bức tranh, dãy núi cây cối đứng ở hai bên, trên bầu trời mây trắng bồng bềnh cũng là từng mảnh giấy, quỷ dị nói không nên lời.
Tần Mục cúi đầu, không có ngoài dự đoán của hắn, chính hắn đã biến thành người trang giấy, cúi đầu lại có thể nhìn thấy được ngũ tạng lục phủ của mình, tất cả cấu tạo thân thể mình cũng nhìn thấy rõ ràng!
Duy nhất không có biến hóa vẫn là con mắt dựng thẳng ở mi tâm của hắn.
Thái Sơ Nguyên Thạch quả thật cường đại, ngăn cản được lĩnh vực thần thức vô thượng không thể tưởng tượng nổi này tập kích, nhưng thân thể của bọn họ lại không chống đỡ được.
- Cái này khác hẳn với họa đạo, họa đạo là mưu cầu vẽ ra thế giới chân thật, lĩnh vực thần thức vô thượng này lại muốn biến chúng ta thành bức tranh trên giấy.
Tần Mục chớp chớp mắt, trong lòng thầm nghĩ.
- Sắp tới, sắp tới...
Trong miệng Nhạc Đình Ca thì thào không dừng.
Đột nhiên, hắn ném Thúc Quân xuống đất, chạy về phía trước, cười hì hì nói:
- Sắp đến rồi! Sắp đến rồi!
Tần Mục cùng Lạc Vô Song và Thần Long vội vàng đuổi theo hắn, Thúc Quân cũng đi theo, cái đầu trang giấy lớn lơ lửng ở trên không trung, đi theo sau lưng Tần Mục, bất an nói:
- Lĩnh vực thần thức vô thượng càng ngày càng mạnh, chúa sáng thế này có thực lực còn mạnh hơn ta khi còn sống rất nhiều, ta không phải là kẻ địch của hắn. Chúng ta không nên đi sâu hơn vào. Hiện tại rời đi chắc hẳn là còn kịp...
Đột nhiên, thân thể của Nhạc Đình Ca lại một lần nữa biến đổi, trở thành một điểm sáng bay.
Lạc Vô Song và Thần Long đã biến thành hai điểm sáng, Tần Mục nhìn về phía Thúc Quân, nhìn thấy được Thúc Quân đã biến thành điểm sáng, nhưng chính hắn lại biến thành một nhãn châu và một điểm sáng nho nhỏ.
Nhạc Đình Ca vui sướng bay về phía trước, kêu lên:
- Các ngươi nhìn kia!
Bốn điểm sáng theo hắn bay về phía trước, tiếp theo có một quái vật khổng lồ hiện ra ở trong tầm mắt của bọn họ.
Một điểm sáng trong đó bỗng nhiên dừng lại, đó chính là Thúc Quân, điểm sáng đang run rẩy, thần thức không khống chế được.
- Thái, Thái... Thái Đế!
Thúc Quân phát ra tiếng kêu thê lương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.