Chương 943: Tâm ma thiên đế
Trạch Trư
18/10/2018
Nếu như Tần Mục ở trên thuyền, nghe được câu này nhất định sẽ khiếp sợ đến mức nhảy dựng lên.
Hắn vẫn suy đoán Vân Sơ Tụ là Đế Hậu nương nương, hơn nữa có các loại dấu hiệu cho thấy, Đế Hậu nương nương mới là người khởi xướng, mưu hại muội muội của mình Nguyên Mỗ phu nhân, nhập vào thân thể của Nguyên Mỗ phu nhân trở lại Thiên Đình.
Đế Hậu lại hóa thành Tuyệt Vô Trần dụ dỗ Thiên Đế chuyển thế, ám sát Thiên Đế, bị Lăng Thiên Tôn giết chết, sau đó lại nhân cơ hội chuyển thế, lẩn vào trong Thiên Minh, trở thành một trong mười Thiên Tôn.
Hắn vẫn suy đoán Liên Hoa Hồn chính là Nguyên Mỗ phu nhân chuyển thế, thậm chí nghi ngờ Nguyên Mỗ phu nhân chưa chết hẳn, cũng lẩn vào Thiên Minh, trở thành một trong mười Thiên Tôn.
Hắn có suy đoán này, đồng thời lý do để tin tưởng không nghi ngờ là Vân Sơ Tụ biết mình từng chiêu hồn cho Đế Hậu nương nương ở trên quỷ thuyền.
Nhưng Liên Hoa Hồn này lại nói một câu gọi là ta tỷ tỷ, đã hoàn toàn đảo ngược suy đoán của hắn!
Đáng tiếc, Tần Mục không có ở trên thuyền, càng đáng tiếc hơn chính là, Lạc Vô Song cũng không biết lai lịch của hai nữ tử này, đối với tranh cãi của tỷ muội của các nàng hắn cũng hoàn toàn không có hứng thú, mà hắn nhìn về phía trên ngân hà.
Trên ngân hà, bóng dáng đám người Tần Mục lao nhanh như lưu quang, phía sau có từng vị thần chỉ đuổi theo.
- Nếu Tần phách thể chạy ra khỏi phạm vi Thi Hành Giả bao phủ, lại sẽ bị kích phát ra tâm ma, vì sao hắn hết lần này tới lần khác lại lỗ mãng như vậy, nhất quyết phải chọc giận những cường giả trên thuyền này?
Lạc Vô Song theo ngân hà nhìn về phía trước, đột nhiên trong lòng hắn thầm giật mình, hắn nhìn thấy được trong không trung tối tăm có một lục địa mênh mông bao la xuất hiện ở điểm cuối của ngân hà.
- Vùng đất Thái Hư... Thì ra là thế, hắn nhìn thấy được vùng đất Thái Hư!
Trong đôi mắt của Lạc Vô Song có hai đường đao quang bắn ra, ở giữa không trung đan xen vào nhau, vang lên những tiếng leng keng, khiến đám người phía trên lâu thuyền giật mình, quát:
- Lập tức chạy thuyền, chạy tới vùng đất Thái Hư!
Phía trên lâu thuyền còn lại hai, ba mươi người, bọn họ vội vàng phát động lâu thuyền với tốc độ nhanh hơn, Vân Sơ Tụ và Liên Hoa Hồn đều nhìn ra phía khác, phát động lâu thuyền.
Vùng đất Thái Hư là một khối lục địa do Vân La Đế Ngụy Tùy Phong phát hiện, nó nằm lơ lửng ở trong Thái Hư, ở nơi này không có tâm ma quỷ dị khó lường, lần này Hỏa Thiên Tôn, Hư Thiên Tôn dẫn đầu rất nhiều đệ tử vân du Thái Hư, là dự định thăm dò bí mật của vùng đất Thái Hư, tìm kiếm tung tích của Vô Ưu Hương và Khai Hoàng.
Lâu thuyền lập tức tăng nhanh tốc độ, đuổi theo đám người Tần Mục, Lạc Vô Song cũng tự mình phát động nguyên khí, đẩy tốc độ của chiếc lâu thuyền này tăng lên tới cực hạn. Rất nhanh, lâu thuyền lại đuổi kịp đám người truy sát Tần Mục phía trước, Lạc Vô Song cao giọng nói:
- Đã đến vùng đất Thái Hư, các ngươi lên trên thuyền đi!
Từng ánh sáng lưu chuyển, từ phía trên ngân hà rơi xuống, lần lượt rơi vào phía trên lâu thuyền.
Mọi người đằng đằng sát khí, nhìn về phía trước Tần Mục đang chạy vộ trên mặt ngân hàng, mỗi người chuẩn bị thần thông, phát động thần binh, chỉ đợi đuổi kịp hắn lại rời khỏi Thiên Hà giết chết hắn.
Nhưng vào lúc này, trên trán của Lạc Vô Song đột nhiên xuất hiện mồ hôi lạnh, giọng nói có chút khàn khàn:
- Phía trước không có Thi Hành Giả... Dừng thuyền! Nhanh dừng thuyền!
Lúc này, Tần Mục đã nhảy tới trên vai của một vị Thi Hành Giả cuối cùng, trong chớp mắt khi hắn nhảy lên, xung quanh thân thể hắn có vô số phù văn truyền tống sáng lên, vù vù vù xoay tròn, lớp bọc quanh thân hình của hắn bỗng nhiên biến mất!
- Mục Thiên Tôn thật đúng là không hề nương tay!
Vân Sơ Tụ vỗ tay thở dài nói.
Tốc độ của lâu thuyền chậm lại, nhưng theo quán tính chiếc lâu thuyền này vẫn lướt qua dưới thân của một vị Thi Hành Giả cuối cùng, liên tục lao ra hơn trăm dặm, trong lòng tất cả mọi người trên thuyền không nhịn được cảm thấy khủng hoảng, các loại tâm ma không ngừng xuất hiện.
Lạc Vô Song lắc lư đầu, cao giọng nói:
- Đừng có ngừng lại, toàn lực phát động lâu thuyền, trước khi tâm ma hóa thành thực chất phải lao vào trong vùng đất Thái Hư!
Hắn vừa nói dứt lời, âm thanh cạch cạch đã truyền đến, trên trán Lạc Vô Song xuất hiện mồ hôi lạnh, hắn quay đầu nhìn lại, phía sau lâu thuyền xuất hiện Tần Mục đứng ở trên cái rương, ánh mắt uy nghiêm đáng sợ nhìn về phía hắn.
Cái rương toàn lực chạy vội, đuổi theo lâu thuyền.
Cùng lúc đó, không gian bên ngoài lâu thuyền lắc lư, một con mắt cực lớn từ trong không trung hiện ra, ánh mắt tàn nhẫn hung ác, không biết là tâm ma của ai trên thuyền.
Con mắt lớn kia đột nhiên tách ra, hạt châu trong con mắt tự nhiên mọc ra đầy răng nhọn, mở miệng rộng cắn về phía lâu thuyền!
Cùng lúc đó, các loại yêu ma quỷ quái từ trong không trung chui ra!
Ác long còn dài hơn lâu thuyền, ma quỷ với xúc tu ẩn ở dưới thuyền, Tri Chu trên lưng dài mọc không biết bao nhiêu con mắt lớn, tân nương không đầu, Cổ Thần phun ra lửa lớn!
Hơn nữa, không chỉ có có yêu ma quỷ quái, bóng dáng Cổ Thần Thiên Đế cũng từ trong không trung hiện lên.
Không chỉ có Cổ Thần Thiên Đế, còn có Thiên Tôn, không biết là đệ tử Thiên Tôn nào lại xem sư tôn của mình trở thành tâm ma!
- Trúng kế rồi.
Trong lòng Lạc Vô Song thầm than một tiếng, một tay rút đao, chém về phía tròng mắt lớn kia, thầm nghĩ:
- Tần phách thể sở dĩ còn chưa tới Vùng đất Thái Hư đã bắt đầu bỏ chạy, mục đích của hắn chính là khiến cho chúng ta đuổi theo hắn. Hắn có thể mượn thần thông truyền tống, truyền tống đến vùng đất Thái Hư trước chúng ta một bước, chúng ta đuổi theo ra ngoài phạm vi khí tức của Thi Hành Giả bao phủ, lại sẽ bị tâm ma của mình chém giết. Người này quả nhiên có thủ đoạn độc ác!
Trên thuyền thần quan lớn tiếng kêu lên:
- Không cần lại phát động Phi Tưởng Phi Phi Tưởng nữa! Vận dụng tất cả pháp lực xông về phía Vùng đất Thái Hư!
Hắn còn chưa có nói xong câu này, một con Phi Long mọc cánh đã nhào tới, chộp lấy hắn, kéo vào trong không trung.
Trong không trung truyền đến một tiếng hét thảm, thần quan này bị vô số yêu ma quỷ quái trong không trung lao ra trên thân, rất nhanh hắn đã chết.
Lạc Vô Song chém giết tròng mắt lớn kia xong, hắn lập tức vận dụng toàn lực phát động lâu thuyền, tất cả mọi người trên thuyền cũng tập trung hết tất cả lực lượng, tăng tốc độ của lâu thuyền lên tới cực hạn.
Lâu thuyền lướt qua, chiếc thuyền này mặc dù là thần binh đứng đầu, nhưng ở dưới loại tốc độ này thân thuyền đã bắt đầu phát ra âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt, không ngừng có ván thuyền phát nổ, hoặc đinh tán rời ra, bắn nhanh về phía sau.
Thân thuyền lảo đảo, có khả năng lập tức sẽ tách ra!
Lạc Vô Song lén nhìn lại, chỉ thấy trong không trung có vị Thiên Đế to lớn vô song đang từ từ quay đầu lại, nhìn về phía chiếc thuyền này.
Trong lòng hắn hoàn toàn lạnh lẽo.
Thân thể của Thiên Đế thật sự quá lớn.
Tốc độ của lâu thuyền cho dù cực nhanh, mà ở trước mặt con quái vật khổng lồ này lại có vẻ bé nhỏ không đáng kể, giống như một con sâu vô cùng nhỏ bé chậm rãi bay từ trước mặt Cổ Thần Thiên Đế, lướt qua mũi của hắn.
Cũng may, cho dù là Thái Hư hình thành tâm ma Cổ Thần Thiên Đế cũng không thể nhất thời tạo ra được, bọn họ còn có cơ hội trốn tới Vùng đất Thái Hư.
Nhưng Cổ Thần Thiên Đế hình thành được tương đối chậm, tốc độ tâm ma khác hình thành lại nhanh đến kinh người, tâm ma của đám người trên thuyền sinh sôi, không ngừng có yêu ma quỷ quái xuất hiện ở bên cạnh lâu thuyền, nhanh như tên bắn đánh về phía lâu thuyền.
Bịch!
Một con yêu ma quỷ quái sáu chân hai cánh như lang như hổ nhảy đến trên sàn thuyền, nó mở cái miệng lớn ra, thoáng cái đã nuốt trọn một vị chân thần.
Lạc Vô Song nhào tới trước, đao quang sáng lên, giết chết con yêu ma quỷ quái kia, nhưng từng xúc tua từ dưới lâu thuyền tung bay, leo vào lâu thuyền, kéo cho tốc độ của lâu thuyền chậm lại.
Lạc Vô Song rung đao, đao quang phân ra thành hai nửa, hai chia ra làm bốn, bốn phần làm tám, trong giây lát đao quang giống như thác nước từ không trung chảy xuống, dọc theo sàn thuyền và bên cạnh thuyền.
Ánh đao kia tránh tất cả mọi người trên thuyền, trong chớp mắt lại lướt qua khắp lâu thuyền một lần, yêu ma quỷ quái ở đáy thuyền bị băm thây vạn đoạn.
Lạc Vô Song dù sao cũng là đại cao thủ cảnh giới Lăng Tiêu, lấy đao nhập đạo với thực lực cao tuyệt, tuy nhiều yêu ma quỷ quái nhào tới trên thuyền, nhưng hắn đủ để bảo đảm an nguy của tất cả mọi người trên thuyền.
Nhưng vào lúc này, một vòng ánh sáng cực lớn xuất hiện ở phía trước, ánh sáng vô cùng nồng đậm, vô cùng chói mắt, sau đó một cái đầu chậm rãi nâng lên.
- Hồng Thiên Tôn!
Lạc Vô Song hít sâu một hơi, vị Thiên Tôn này từ từ bay lên, đó chính là Hồng Thiên Tôn một trong mười Thiên Tôn của Thiên Đình.
Hồng Thiên Tôn cho dù vẫn là ảo ảnh, nhưng vòng ánh sáng sau đầu hắn đã hình thành, bàn tay của hắn giơ lên, chộp về phía lâu thuyền.
- Vung đao về phía Thiên Tôn sao?
Sắc mặt Lạc Vô Song vàng như đất, không biết vị Hồng Thiên Tôn này là tâm ma của ai, nhưng đồng thời cũng là tâm ma của hắn.
Hắn không dám vung đao về phía Thiên Tôn.
Đó là Thiên Tôn.
Chí Tôn của Thiên Đình!
Cho dù chỉ là ảo ảnh, cho dù chỉ là tâm ma do Thái Hư huyễn hóa ra, hắn cũng không dám xông về phía Thiên Tôn.
Thiên Tôn đại biểu cho thần uy vô thượng, đại biểu cho Thiên Đình chiến lực cao nhất, đừng nói vung đao về phía Thiên Tôn, cho dù là vừa có ý nghĩ này cũng là tội nghiệt cực lớn!
- Nhưng...
Lạc Vô Song giơ cao thanh đao, bay lên trời, trong mắt hắn lộ ra sự dứt khoát, căm phẫn hét lên:
- Mục Thiên Tôn ta cũng dám đánh nói gì là Hồng Thiên Tôn! Ta tới phá thần trong lòng ta...
Oong một tiếng, phía sau hắn có Thiên Cung bay ra, nguyên thần của hắn đứng ở Lăng Tiêu điện trong Thiên Cung, đồng thời rút đao, chém một đao về phía ảo ảnh của Hồng Thiên Tôn!
Chém ra một đao này, Lạc Vô Song chỉ cảm thấy một cảm giác hào hùng từ trong lồng ngực mạnh mẽ trào ra, cho tới nay đao pháp của hắn đều là tính toán tinh chuẩn, đường đường chính chính, tuân thủ quy củ, tinh xảo nhưng không hào hùng.
Mà bây giờ, hắn tự nhiên bước ra khỏi phạm vi của quy định!
Đao quang chém lên bàn tay lớn của Hồng Thiên Tôn, khiến bàn tay của ảo ảnh này bị chém ra, đao quang vô cùng sáng ngời lập tức rơi vào trên mặt của Hồng Thiên Tôn, chém thật sâu vào đầu của hắn.
Vút!
Một tiếng động phát ra, đao trong tay của Lạc Vô Song nổ tung, mặc dù chẳng qua là ảo ảnh, lực lượng của vị Hồng Thiên Tôn này vẫn lớn đến mức không thể tưởng tượng nổi, thần đao luôn theo hắn trưởng thành lại bị chấn động tới mức vỡ nát!
Lạc Vô Song bị chấn động tới mức nôn ra máu, ngã về phía sau, lâu thuyền từ phía sau vọt tới, thân hình của hắn nện ở phía trên lâu thuyền, trượt đi mấy trăm trượng.
Lâu thuyền từ đi qua quầng sáng phía sau đầu ảo ảnh Hồng Thiên Tôn, nghênh ngang rời đi.
Phía trước chính là vùng đất Thái Hư.
Ảo ảnh Hồng Thiên Tôn chậm rãi xoay người, sau lưng Hồng Thiên Tôn, bàn tay ảo ảnh của Cổ Thần Thiên Đế đánh về phía lâu thuyền.
Vù một tiếng, lâu thuyền đã vọt vào trong vùng đất Thái Hư, vào lúc này bàn tay của Cổ Thần Thiên Đế đã đến Vùng đất Thái Hư, trong lòng mọi người kinh hãi gần chết, ngơ ngác nhìn bàn tay của Thiên Đế càng lúc càng lớn, trong mắt bọn họ chỉ còn lại có sự tuyệt vọng.
Chỉ thấy bàn tay khổng lồ này đi tới tầng khí quyển của vùng đất Thái Hư, bàn tay lập tức bắt đầu thiêu đốt, trong phút chốc lại hóa thành bụi xám nhẹ nhàng tung bay.
Vùng đất Thái Hư này rõ ràng có một loại lực lượng đặc biệt bảo vệ, không đến mức bị yêu ma quỷ quái bên ngoài tập kích.
Nhưng lực lượng của một chưởng này vẫn gây ra dao động khủng khiếp, mặc dù không có đập vào phía trên lâu thuyền, lâu thuyền lại ầm ầm chia năm xẻ bảy, thần mộc nổ nát.
Tất cả mọi người trên thuyền giống như bị trúng phải một đòn nghiêm trọng, tất cả đều nôn ra máu, có người thực lực hơi yếu trực tiếp bị ép tới nghiền nát, thân thể ở giữa không trung nổ tung ra, nguyên thần cũng hóa thành tro bụi!
Không biết vị Cổ Thần Thiên Đế này là tâm ma của ai, mặc dù chẳng qua là ảo ảnh chưa hóa thực thể, mặc dù bàn tay của Thiên Đế đi tới vùng đất Thái Hư lại tan vỡ, nhưng dư âm của một chưởng này lại gần như khiến cho bọn họ bị tiêu diệt hoàn toàn!
Lạc Vô Song liều mạng chống đỡ một đòn này, chịu công kích nặng nhất, toàn thân hắn nổ tung xuất hiện vô số vết thương, máu tươi không ngừng chảy ra, hắm từ giữa không trung rơi xuống.
Hắn không thể bảo vệ được các đệ tử của đại Thiên Tôn và Bá Chủ Thiên Đình trên thuyền, ít nhất có một nửa thần nhân bị chôn vùi ở trong dư âm của một đòn này.
Trong lòng Lạc Vô Song cảm tahasy lạnh lẽo, khó có thể áp chế được sự bi thương đang dâng lên.
Chuyến đi này của bọn họ là do Tần Mục dẫn đầu, nhưng chịu trách nhiệm bảo vệ đệ tử của những Thiên Tôn, Bá Chủ kia lại là hắn, chết nhiều người như vậy, hắn khó khăn thoát khỏi tội.
Cho dù mình có thể sống sót rời khỏi Thái Hư, quay về Thiên Đình, cũng khó thoát khỏi cái chết.
Hắn mất hết can đảm, mặc cho thân thể của mình từ trên không trung rơi xuống, nhưng thấy phía dưới có từng ngọn núi lớn tuyệt đẹp, còn lớn hơn so với những dãy núi lớn bình thường, càng thêm hùng vĩ, sông lớn cũng càng rộng hơn, thác nước thật sự có thể nói là từ trên cao đổ xuống, bay thẳng xuống mấy trăm dặm.
Mây trắng yên ả, mênh mông như biển, thân hình hắn rơi xuống, lúc xẹt qua một ngọn núi cao, hắn lại thấy thác nước bay giống như Ngân Hà từ trên cao hạ xuống.
Hắn nhìn thấy được Tần Mục đứng ở trên đỉnh của thác nước, đang ngẩng đầu nhìn trên dưới một trăm bóng người phía trên lâu thuyền bị nghiền nát tạo thành một đuôi lửa thật dài cùng khói đặc bốc lên, từ trên bầu trời đập xuống, rơi về phía các nơi trong thế giới của vùng đất Thái Hư.
Tần Mục thu hồi ánh mắt, hình như chú ý tới hắn, còn nhìn hắn mỉm cười.
- Ma Vương này!
Lạc Vô Song giận tím mặt, ầm ầm đập vào sâu trong hồ nước do thác nước tạo ra.
Trên đỉnh thác nước bay, Tần Mục mở một tấm bản đồ địa lý, cẩn thận xem kỹ, sau đó nhìn xung quanh, đối chiếu với sông núi địa lý nơi đây.
Sau một lúc lâu, thác nước đột nhiên chảy ngược, phóng lên cao, giống như một thanh đao cực lớn bằng nước, mở ra không trung.
Lạc Vô Song đứng ở trên thác nước chảy ngược, đằng đằng sát khí đi về phía hắn, gằn từng chữ:
- Mục Thiên Tôn, ngươi là tai họa ngầm của cả Thiên Đình, mưu trí thâm trầm, thủ đoạn độc ác!
Tần Mục cuộn bản đồ địa lý lại, cười nói:
- Ta đã cứu mạng của ngươi.
- Ta cũng không phải là muốn thay Thiên Đình giết ngươi, mà phải kéo dài trận chiến của bốn vạn năm trước, chém giết tâm ma của ta.
Lạc Vô Song giống như một thanh thần đao đã rút ra khỏi vỏ, trong lồng ngực có một cảm giác hào hùng điên cuồng phun ra, trầm giọng nói:
- Lạc Vô Song của Linh Tú quân khiêu chiến với phách thể Thượng Hoàng! Mời...
Hắn vẫn suy đoán Vân Sơ Tụ là Đế Hậu nương nương, hơn nữa có các loại dấu hiệu cho thấy, Đế Hậu nương nương mới là người khởi xướng, mưu hại muội muội của mình Nguyên Mỗ phu nhân, nhập vào thân thể của Nguyên Mỗ phu nhân trở lại Thiên Đình.
Đế Hậu lại hóa thành Tuyệt Vô Trần dụ dỗ Thiên Đế chuyển thế, ám sát Thiên Đế, bị Lăng Thiên Tôn giết chết, sau đó lại nhân cơ hội chuyển thế, lẩn vào trong Thiên Minh, trở thành một trong mười Thiên Tôn.
Hắn vẫn suy đoán Liên Hoa Hồn chính là Nguyên Mỗ phu nhân chuyển thế, thậm chí nghi ngờ Nguyên Mỗ phu nhân chưa chết hẳn, cũng lẩn vào Thiên Minh, trở thành một trong mười Thiên Tôn.
Hắn có suy đoán này, đồng thời lý do để tin tưởng không nghi ngờ là Vân Sơ Tụ biết mình từng chiêu hồn cho Đế Hậu nương nương ở trên quỷ thuyền.
Nhưng Liên Hoa Hồn này lại nói một câu gọi là ta tỷ tỷ, đã hoàn toàn đảo ngược suy đoán của hắn!
Đáng tiếc, Tần Mục không có ở trên thuyền, càng đáng tiếc hơn chính là, Lạc Vô Song cũng không biết lai lịch của hai nữ tử này, đối với tranh cãi của tỷ muội của các nàng hắn cũng hoàn toàn không có hứng thú, mà hắn nhìn về phía trên ngân hà.
Trên ngân hà, bóng dáng đám người Tần Mục lao nhanh như lưu quang, phía sau có từng vị thần chỉ đuổi theo.
- Nếu Tần phách thể chạy ra khỏi phạm vi Thi Hành Giả bao phủ, lại sẽ bị kích phát ra tâm ma, vì sao hắn hết lần này tới lần khác lại lỗ mãng như vậy, nhất quyết phải chọc giận những cường giả trên thuyền này?
Lạc Vô Song theo ngân hà nhìn về phía trước, đột nhiên trong lòng hắn thầm giật mình, hắn nhìn thấy được trong không trung tối tăm có một lục địa mênh mông bao la xuất hiện ở điểm cuối của ngân hà.
- Vùng đất Thái Hư... Thì ra là thế, hắn nhìn thấy được vùng đất Thái Hư!
Trong đôi mắt của Lạc Vô Song có hai đường đao quang bắn ra, ở giữa không trung đan xen vào nhau, vang lên những tiếng leng keng, khiến đám người phía trên lâu thuyền giật mình, quát:
- Lập tức chạy thuyền, chạy tới vùng đất Thái Hư!
Phía trên lâu thuyền còn lại hai, ba mươi người, bọn họ vội vàng phát động lâu thuyền với tốc độ nhanh hơn, Vân Sơ Tụ và Liên Hoa Hồn đều nhìn ra phía khác, phát động lâu thuyền.
Vùng đất Thái Hư là một khối lục địa do Vân La Đế Ngụy Tùy Phong phát hiện, nó nằm lơ lửng ở trong Thái Hư, ở nơi này không có tâm ma quỷ dị khó lường, lần này Hỏa Thiên Tôn, Hư Thiên Tôn dẫn đầu rất nhiều đệ tử vân du Thái Hư, là dự định thăm dò bí mật của vùng đất Thái Hư, tìm kiếm tung tích của Vô Ưu Hương và Khai Hoàng.
Lâu thuyền lập tức tăng nhanh tốc độ, đuổi theo đám người Tần Mục, Lạc Vô Song cũng tự mình phát động nguyên khí, đẩy tốc độ của chiếc lâu thuyền này tăng lên tới cực hạn. Rất nhanh, lâu thuyền lại đuổi kịp đám người truy sát Tần Mục phía trước, Lạc Vô Song cao giọng nói:
- Đã đến vùng đất Thái Hư, các ngươi lên trên thuyền đi!
Từng ánh sáng lưu chuyển, từ phía trên ngân hà rơi xuống, lần lượt rơi vào phía trên lâu thuyền.
Mọi người đằng đằng sát khí, nhìn về phía trước Tần Mục đang chạy vộ trên mặt ngân hàng, mỗi người chuẩn bị thần thông, phát động thần binh, chỉ đợi đuổi kịp hắn lại rời khỏi Thiên Hà giết chết hắn.
Nhưng vào lúc này, trên trán của Lạc Vô Song đột nhiên xuất hiện mồ hôi lạnh, giọng nói có chút khàn khàn:
- Phía trước không có Thi Hành Giả... Dừng thuyền! Nhanh dừng thuyền!
Lúc này, Tần Mục đã nhảy tới trên vai của một vị Thi Hành Giả cuối cùng, trong chớp mắt khi hắn nhảy lên, xung quanh thân thể hắn có vô số phù văn truyền tống sáng lên, vù vù vù xoay tròn, lớp bọc quanh thân hình của hắn bỗng nhiên biến mất!
- Mục Thiên Tôn thật đúng là không hề nương tay!
Vân Sơ Tụ vỗ tay thở dài nói.
Tốc độ của lâu thuyền chậm lại, nhưng theo quán tính chiếc lâu thuyền này vẫn lướt qua dưới thân của một vị Thi Hành Giả cuối cùng, liên tục lao ra hơn trăm dặm, trong lòng tất cả mọi người trên thuyền không nhịn được cảm thấy khủng hoảng, các loại tâm ma không ngừng xuất hiện.
Lạc Vô Song lắc lư đầu, cao giọng nói:
- Đừng có ngừng lại, toàn lực phát động lâu thuyền, trước khi tâm ma hóa thành thực chất phải lao vào trong vùng đất Thái Hư!
Hắn vừa nói dứt lời, âm thanh cạch cạch đã truyền đến, trên trán Lạc Vô Song xuất hiện mồ hôi lạnh, hắn quay đầu nhìn lại, phía sau lâu thuyền xuất hiện Tần Mục đứng ở trên cái rương, ánh mắt uy nghiêm đáng sợ nhìn về phía hắn.
Cái rương toàn lực chạy vội, đuổi theo lâu thuyền.
Cùng lúc đó, không gian bên ngoài lâu thuyền lắc lư, một con mắt cực lớn từ trong không trung hiện ra, ánh mắt tàn nhẫn hung ác, không biết là tâm ma của ai trên thuyền.
Con mắt lớn kia đột nhiên tách ra, hạt châu trong con mắt tự nhiên mọc ra đầy răng nhọn, mở miệng rộng cắn về phía lâu thuyền!
Cùng lúc đó, các loại yêu ma quỷ quái từ trong không trung chui ra!
Ác long còn dài hơn lâu thuyền, ma quỷ với xúc tu ẩn ở dưới thuyền, Tri Chu trên lưng dài mọc không biết bao nhiêu con mắt lớn, tân nương không đầu, Cổ Thần phun ra lửa lớn!
Hơn nữa, không chỉ có có yêu ma quỷ quái, bóng dáng Cổ Thần Thiên Đế cũng từ trong không trung hiện lên.
Không chỉ có Cổ Thần Thiên Đế, còn có Thiên Tôn, không biết là đệ tử Thiên Tôn nào lại xem sư tôn của mình trở thành tâm ma!
- Trúng kế rồi.
Trong lòng Lạc Vô Song thầm than một tiếng, một tay rút đao, chém về phía tròng mắt lớn kia, thầm nghĩ:
- Tần phách thể sở dĩ còn chưa tới Vùng đất Thái Hư đã bắt đầu bỏ chạy, mục đích của hắn chính là khiến cho chúng ta đuổi theo hắn. Hắn có thể mượn thần thông truyền tống, truyền tống đến vùng đất Thái Hư trước chúng ta một bước, chúng ta đuổi theo ra ngoài phạm vi khí tức của Thi Hành Giả bao phủ, lại sẽ bị tâm ma của mình chém giết. Người này quả nhiên có thủ đoạn độc ác!
Trên thuyền thần quan lớn tiếng kêu lên:
- Không cần lại phát động Phi Tưởng Phi Phi Tưởng nữa! Vận dụng tất cả pháp lực xông về phía Vùng đất Thái Hư!
Hắn còn chưa có nói xong câu này, một con Phi Long mọc cánh đã nhào tới, chộp lấy hắn, kéo vào trong không trung.
Trong không trung truyền đến một tiếng hét thảm, thần quan này bị vô số yêu ma quỷ quái trong không trung lao ra trên thân, rất nhanh hắn đã chết.
Lạc Vô Song chém giết tròng mắt lớn kia xong, hắn lập tức vận dụng toàn lực phát động lâu thuyền, tất cả mọi người trên thuyền cũng tập trung hết tất cả lực lượng, tăng tốc độ của lâu thuyền lên tới cực hạn.
Lâu thuyền lướt qua, chiếc thuyền này mặc dù là thần binh đứng đầu, nhưng ở dưới loại tốc độ này thân thuyền đã bắt đầu phát ra âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt, không ngừng có ván thuyền phát nổ, hoặc đinh tán rời ra, bắn nhanh về phía sau.
Thân thuyền lảo đảo, có khả năng lập tức sẽ tách ra!
Lạc Vô Song lén nhìn lại, chỉ thấy trong không trung có vị Thiên Đế to lớn vô song đang từ từ quay đầu lại, nhìn về phía chiếc thuyền này.
Trong lòng hắn hoàn toàn lạnh lẽo.
Thân thể của Thiên Đế thật sự quá lớn.
Tốc độ của lâu thuyền cho dù cực nhanh, mà ở trước mặt con quái vật khổng lồ này lại có vẻ bé nhỏ không đáng kể, giống như một con sâu vô cùng nhỏ bé chậm rãi bay từ trước mặt Cổ Thần Thiên Đế, lướt qua mũi của hắn.
Cũng may, cho dù là Thái Hư hình thành tâm ma Cổ Thần Thiên Đế cũng không thể nhất thời tạo ra được, bọn họ còn có cơ hội trốn tới Vùng đất Thái Hư.
Nhưng Cổ Thần Thiên Đế hình thành được tương đối chậm, tốc độ tâm ma khác hình thành lại nhanh đến kinh người, tâm ma của đám người trên thuyền sinh sôi, không ngừng có yêu ma quỷ quái xuất hiện ở bên cạnh lâu thuyền, nhanh như tên bắn đánh về phía lâu thuyền.
Bịch!
Một con yêu ma quỷ quái sáu chân hai cánh như lang như hổ nhảy đến trên sàn thuyền, nó mở cái miệng lớn ra, thoáng cái đã nuốt trọn một vị chân thần.
Lạc Vô Song nhào tới trước, đao quang sáng lên, giết chết con yêu ma quỷ quái kia, nhưng từng xúc tua từ dưới lâu thuyền tung bay, leo vào lâu thuyền, kéo cho tốc độ của lâu thuyền chậm lại.
Lạc Vô Song rung đao, đao quang phân ra thành hai nửa, hai chia ra làm bốn, bốn phần làm tám, trong giây lát đao quang giống như thác nước từ không trung chảy xuống, dọc theo sàn thuyền và bên cạnh thuyền.
Ánh đao kia tránh tất cả mọi người trên thuyền, trong chớp mắt lại lướt qua khắp lâu thuyền một lần, yêu ma quỷ quái ở đáy thuyền bị băm thây vạn đoạn.
Lạc Vô Song dù sao cũng là đại cao thủ cảnh giới Lăng Tiêu, lấy đao nhập đạo với thực lực cao tuyệt, tuy nhiều yêu ma quỷ quái nhào tới trên thuyền, nhưng hắn đủ để bảo đảm an nguy của tất cả mọi người trên thuyền.
Nhưng vào lúc này, một vòng ánh sáng cực lớn xuất hiện ở phía trước, ánh sáng vô cùng nồng đậm, vô cùng chói mắt, sau đó một cái đầu chậm rãi nâng lên.
- Hồng Thiên Tôn!
Lạc Vô Song hít sâu một hơi, vị Thiên Tôn này từ từ bay lên, đó chính là Hồng Thiên Tôn một trong mười Thiên Tôn của Thiên Đình.
Hồng Thiên Tôn cho dù vẫn là ảo ảnh, nhưng vòng ánh sáng sau đầu hắn đã hình thành, bàn tay của hắn giơ lên, chộp về phía lâu thuyền.
- Vung đao về phía Thiên Tôn sao?
Sắc mặt Lạc Vô Song vàng như đất, không biết vị Hồng Thiên Tôn này là tâm ma của ai, nhưng đồng thời cũng là tâm ma của hắn.
Hắn không dám vung đao về phía Thiên Tôn.
Đó là Thiên Tôn.
Chí Tôn của Thiên Đình!
Cho dù chỉ là ảo ảnh, cho dù chỉ là tâm ma do Thái Hư huyễn hóa ra, hắn cũng không dám xông về phía Thiên Tôn.
Thiên Tôn đại biểu cho thần uy vô thượng, đại biểu cho Thiên Đình chiến lực cao nhất, đừng nói vung đao về phía Thiên Tôn, cho dù là vừa có ý nghĩ này cũng là tội nghiệt cực lớn!
- Nhưng...
Lạc Vô Song giơ cao thanh đao, bay lên trời, trong mắt hắn lộ ra sự dứt khoát, căm phẫn hét lên:
- Mục Thiên Tôn ta cũng dám đánh nói gì là Hồng Thiên Tôn! Ta tới phá thần trong lòng ta...
Oong một tiếng, phía sau hắn có Thiên Cung bay ra, nguyên thần của hắn đứng ở Lăng Tiêu điện trong Thiên Cung, đồng thời rút đao, chém một đao về phía ảo ảnh của Hồng Thiên Tôn!
Chém ra một đao này, Lạc Vô Song chỉ cảm thấy một cảm giác hào hùng từ trong lồng ngực mạnh mẽ trào ra, cho tới nay đao pháp của hắn đều là tính toán tinh chuẩn, đường đường chính chính, tuân thủ quy củ, tinh xảo nhưng không hào hùng.
Mà bây giờ, hắn tự nhiên bước ra khỏi phạm vi của quy định!
Đao quang chém lên bàn tay lớn của Hồng Thiên Tôn, khiến bàn tay của ảo ảnh này bị chém ra, đao quang vô cùng sáng ngời lập tức rơi vào trên mặt của Hồng Thiên Tôn, chém thật sâu vào đầu của hắn.
Vút!
Một tiếng động phát ra, đao trong tay của Lạc Vô Song nổ tung, mặc dù chẳng qua là ảo ảnh, lực lượng của vị Hồng Thiên Tôn này vẫn lớn đến mức không thể tưởng tượng nổi, thần đao luôn theo hắn trưởng thành lại bị chấn động tới mức vỡ nát!
Lạc Vô Song bị chấn động tới mức nôn ra máu, ngã về phía sau, lâu thuyền từ phía sau vọt tới, thân hình của hắn nện ở phía trên lâu thuyền, trượt đi mấy trăm trượng.
Lâu thuyền từ đi qua quầng sáng phía sau đầu ảo ảnh Hồng Thiên Tôn, nghênh ngang rời đi.
Phía trước chính là vùng đất Thái Hư.
Ảo ảnh Hồng Thiên Tôn chậm rãi xoay người, sau lưng Hồng Thiên Tôn, bàn tay ảo ảnh của Cổ Thần Thiên Đế đánh về phía lâu thuyền.
Vù một tiếng, lâu thuyền đã vọt vào trong vùng đất Thái Hư, vào lúc này bàn tay của Cổ Thần Thiên Đế đã đến Vùng đất Thái Hư, trong lòng mọi người kinh hãi gần chết, ngơ ngác nhìn bàn tay của Thiên Đế càng lúc càng lớn, trong mắt bọn họ chỉ còn lại có sự tuyệt vọng.
Chỉ thấy bàn tay khổng lồ này đi tới tầng khí quyển của vùng đất Thái Hư, bàn tay lập tức bắt đầu thiêu đốt, trong phút chốc lại hóa thành bụi xám nhẹ nhàng tung bay.
Vùng đất Thái Hư này rõ ràng có một loại lực lượng đặc biệt bảo vệ, không đến mức bị yêu ma quỷ quái bên ngoài tập kích.
Nhưng lực lượng của một chưởng này vẫn gây ra dao động khủng khiếp, mặc dù không có đập vào phía trên lâu thuyền, lâu thuyền lại ầm ầm chia năm xẻ bảy, thần mộc nổ nát.
Tất cả mọi người trên thuyền giống như bị trúng phải một đòn nghiêm trọng, tất cả đều nôn ra máu, có người thực lực hơi yếu trực tiếp bị ép tới nghiền nát, thân thể ở giữa không trung nổ tung ra, nguyên thần cũng hóa thành tro bụi!
Không biết vị Cổ Thần Thiên Đế này là tâm ma của ai, mặc dù chẳng qua là ảo ảnh chưa hóa thực thể, mặc dù bàn tay của Thiên Đế đi tới vùng đất Thái Hư lại tan vỡ, nhưng dư âm của một chưởng này lại gần như khiến cho bọn họ bị tiêu diệt hoàn toàn!
Lạc Vô Song liều mạng chống đỡ một đòn này, chịu công kích nặng nhất, toàn thân hắn nổ tung xuất hiện vô số vết thương, máu tươi không ngừng chảy ra, hắm từ giữa không trung rơi xuống.
Hắn không thể bảo vệ được các đệ tử của đại Thiên Tôn và Bá Chủ Thiên Đình trên thuyền, ít nhất có một nửa thần nhân bị chôn vùi ở trong dư âm của một đòn này.
Trong lòng Lạc Vô Song cảm tahasy lạnh lẽo, khó có thể áp chế được sự bi thương đang dâng lên.
Chuyến đi này của bọn họ là do Tần Mục dẫn đầu, nhưng chịu trách nhiệm bảo vệ đệ tử của những Thiên Tôn, Bá Chủ kia lại là hắn, chết nhiều người như vậy, hắn khó khăn thoát khỏi tội.
Cho dù mình có thể sống sót rời khỏi Thái Hư, quay về Thiên Đình, cũng khó thoát khỏi cái chết.
Hắn mất hết can đảm, mặc cho thân thể của mình từ trên không trung rơi xuống, nhưng thấy phía dưới có từng ngọn núi lớn tuyệt đẹp, còn lớn hơn so với những dãy núi lớn bình thường, càng thêm hùng vĩ, sông lớn cũng càng rộng hơn, thác nước thật sự có thể nói là từ trên cao đổ xuống, bay thẳng xuống mấy trăm dặm.
Mây trắng yên ả, mênh mông như biển, thân hình hắn rơi xuống, lúc xẹt qua một ngọn núi cao, hắn lại thấy thác nước bay giống như Ngân Hà từ trên cao hạ xuống.
Hắn nhìn thấy được Tần Mục đứng ở trên đỉnh của thác nước, đang ngẩng đầu nhìn trên dưới một trăm bóng người phía trên lâu thuyền bị nghiền nát tạo thành một đuôi lửa thật dài cùng khói đặc bốc lên, từ trên bầu trời đập xuống, rơi về phía các nơi trong thế giới của vùng đất Thái Hư.
Tần Mục thu hồi ánh mắt, hình như chú ý tới hắn, còn nhìn hắn mỉm cười.
- Ma Vương này!
Lạc Vô Song giận tím mặt, ầm ầm đập vào sâu trong hồ nước do thác nước tạo ra.
Trên đỉnh thác nước bay, Tần Mục mở một tấm bản đồ địa lý, cẩn thận xem kỹ, sau đó nhìn xung quanh, đối chiếu với sông núi địa lý nơi đây.
Sau một lúc lâu, thác nước đột nhiên chảy ngược, phóng lên cao, giống như một thanh đao cực lớn bằng nước, mở ra không trung.
Lạc Vô Song đứng ở trên thác nước chảy ngược, đằng đằng sát khí đi về phía hắn, gằn từng chữ:
- Mục Thiên Tôn, ngươi là tai họa ngầm của cả Thiên Đình, mưu trí thâm trầm, thủ đoạn độc ác!
Tần Mục cuộn bản đồ địa lý lại, cười nói:
- Ta đã cứu mạng của ngươi.
- Ta cũng không phải là muốn thay Thiên Đình giết ngươi, mà phải kéo dài trận chiến của bốn vạn năm trước, chém giết tâm ma của ta.
Lạc Vô Song giống như một thanh thần đao đã rút ra khỏi vỏ, trong lồng ngực có một cảm giác hào hùng điên cuồng phun ra, trầm giọng nói:
- Lạc Vô Song của Linh Tú quân khiêu chiến với phách thể Thượng Hoàng! Mời...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.