Chương 902: Thiên tôn kiếp ngục
Trạch Trư
04/10/2018
Nguyên Mộc Tâm lặng lẽ không một tiếng động bay trở về, ngục thủ này dự
định cẩn thận quan sát, lại không biết Nguyên Mộc Tâm bị Tần Mục giấu ở
nơi nào.
Sau một lúc lâu, hắn dẫn dắt Tần Mục đi tới trước một tòa thần điện xương trắng, nói:
- Muốn thăm tù Giang Bạch Khuê, còn cần đến chỗ Diêm Phán Quan lập hồ sơ.
Đúng vào lúc này, trong thần điện xương trắng có một vị thần chỉ đi ra, vẻ mặt tươi cười:
- Mục Thiên Tôn chính là Thiên Tôn, không cần lập hồ sơ đi? Ngươi lui xuống trước đi, Thiên Tôn, nhà tù nguy hiểm đáng sợ, ta tự mình dẫn Thiên Tôn xuống.
Tần Mục cảm ơn.
- Thiên Tôn vì sao đa lễ như vậy? Diêm mỗ nào có tài đức gì?
Vị Diêm Phán Quan kia vội vàng trả lễ, cười nói:
- Ngươi là Thiên Tôn, từ xưa đến nay, chỉ có chín tồn tại có thể làm được lên Thiên Tôn, nếu Thiên Tôn làm lễ với ta, chẳng phải là ta sẽ giảm thọ sao? Mời!
Tần Mục đuổi theo hắn, chỉ thấy vị Diêm Phán Quan này dẫn theo bọn họ đi tới lối vào nhà tù, nhà tù này là xây ở dưới rễ của Nguyên Mộc, một rễ ở trong đó to như núi, trên mở ra một cửa động, sử dụng Nguyên Mộc tạo hình cửa ra vào, có trọng binh gác, canh phòng nghiêm ngặt.
Sau khi đi vào cửa, chỉ thấy một cầu thang gỗ uốn lượn đi xuống dưới, hai bên có xương cốt Thần Ma treo trên tường chiếu sáng, chỉ là thi thể xương cốt Thần Ma tản ra thần quang ma quang có chút u ám.
- Diêm Phán Quan xưng hô như thế nào?
Tần Mục quan sát khắp nơi, hỏi.
- Vãn bối là Diêm Thiếu Thanh.
Diêm Phán Quan cười nói:
- Vãn bối ở Thiên Đình vô danh, Mục Thiên Tôn có khả năng chưa từng nghe nói qua danh hiệu của ta.
Tim Tần Mục chợt nảy lên, cười nói:
- Tả Thiếu Bật Diêm Thiếu Thanh của Thiên Đình, tinh thông thần thông tinh thần, lừa gạt Khai Hoàng Thiên vương Minh Đô Điền Thục vào trong thần đao Đế Khuyết, khiến vị Thiên Vương này bị nhốt ở trong đao bảy tám trăm vạn năm.
Diêm Phán Quan kinh ngạc nói:
- Không ngờ Thiên Tôn từng nghe nói tới danh hiệu của ta?
Tần Mục nói:
- Ta cũng bị nhốt ở trong thần đao Đế Khuyết nhiều năm, thật vất vả mới chạy trốn được. Trong thần đao Đế Khuyết, ta đã thấy rượu ngon do Tả Thiếu Bật dùng để lừa dối Điền Thục Thiên Vương. Thần thông tinh thần, Tả Thiếu Bật là người đứng đầu trong những cường giả ta gặp, không ai sánh bằng!
Long Kỳ Lân nói:
- Ta uống qua rượu của ngươi, còn cùng Điền Thục kết bái.
Diêm Thiếu Thanh cười nói:
- Thiên Tôn quá khen. Ta không gọi được đệ nhất. Thiên Tôn gọi là tinh thần, ta gọi là thần thức, nhưng thật ra người đứng đầu thần thông thần thức là Xích Hoàng của thời đại Xích Minh.
Trong lòng Tần Mục thoáng động.
Xích Hoàng quả thật đã truyền Tam Nguyên Thần Bất Diệt Thần Thức cho hắn, nhưng công pháp trong môn Đế Tọa thần thông này, Xích Hoàng vẫn chưa truyền thụ cho hắn.
Xích Hoàng dù sao cũng là nhân vật thượng cổ sơ kỳ, trọng điểm trong thần thức bất diệt của hắn ở tu luyện tam nguyên thần, khiến nguyên thần của bản thân lớn mạnh, khai phá đối với thần thông thần thức lại còn xa mới bằng được nhân tài mới xuất hiện như Diêm Thiếu Thanh.
Trong thần thông thần thức, Diêm Thiếu Thanh có thể nói là tồn tại cao nhất của Thiên Đình!
Diêm Thiếu Thanh có chức quan giống như Điền Thục, một người là Tả Thiếu Bật của Thiên Đình ngoại vực, một người là Tả Thiếu Bật của Khai Hoàng Thiên Đình. Điền Thục mạnh về thần thông U Đô, ở trên U Đô ma đạo có thiên phú và thành tựu cực cao, không phân cao thấp với Âm Thiên Tử.
Diêm Thiếu Thanh có thần thông thần thức mạnh hơn, hắn có thể không cần tốn nhiều sức lại ám toán Điền Thục, Điền Thục cũng gọi hắn là lão đối đầu, có thể thấy được thực lực của hắn chỉ sợ cực cao, đã từng đấu thắng Điền Thục không chỉ một lần.
Hai người bọn họ chắc hẳn đều tu luyện hệ thống đại đạo của U Đô, chỉ là phương hướng tu luyện khác nhau.
- Thiên Đình vẫn thiếu một môn công pháp thần thức cấp Đế Tọa, đáng tiếc Xích Hoàng đã chết bốn mươi vạn năm, Tam Nguyên Thần Bất Diệt Thần Thức của hắn thất truyền.
Diêm Thiếu Thanh nói:
- Thiên Đình gửi gắm hy vọng vào ta, hy vọng ta có thể sáng lập ra công pháp Đế Tọa thần thức, nhưng ta lại nhiều lần phụ kỳ vọng cao của Thiên Đình, vì vậy lần này lại bị phạt xuống đây, làm phán quan trong nhà tù. Ta đến hạ giới, mới phát hiện Tam Nguyên Thần Bất Diệt Thần Thức mà Thiên Đình đau khổ tìm kiếm hóa ra chỉ là bắp cải, gần như là mỗi thần thông giả đều học qua, chỉ là thành tựu mỗi người có cao có thấp.
Tần Mục mỉm cười.
Diêm Thiếu Thanh nói:
- Giang Bạch Khuê truyền môn công pháp này cho ta, bởi vậy ta có chút chiếu cố đối với hắn, không để cho hắn bị khổ. Mấy ngày nay tìm hiểu Tam Nguyên Thần Bất Diệt Thần Thức, nhận được rất nhiều lợi ích. Thiên Tôn có thể không hồn không chết, chắc cũng là tác dụng của thần thức bất diệt đúng không?
Tần Mục cười nói:
- Môn công pháp này là do ta truyền đi, ta tất nhiên hiểu được.
Diêm Thiếu Thanh cười ha ha nói:
- Như vậy ta lại không cần múa búa trước cửa Lỗ Ban.
Trong lời nói của hắn có ý cảnh cáo, cảnh cáo Tần Mục không nên ở trước mặt hắn múa búa trước cửa Lỗ Ban.
Bọn họ đã đi sâu xuống dưới đất, dưới nền đất càng thêm âm u ẩm ướt, ở đây rất tanh hôi, có sông máu từ bên ngoài chảy xuống, dọc theo đường sông uốn lượn về phía trước, chảy qua mỗi một lồng giam.
Rễ Nguyên Mộc rắc rối phức tạp, từng rễ kết thành lồng giam, trấn áp phạm nhân ở trong lồng giam, rễ tương đối nhỏ giống như sợi dây xích, khóa lại từng vị Thần Ma, xuyên thủng thân thể nguyên thần của bọn họ.
Những tù phạm này bị treo ở trong lồng giam, ngày đêm hét thảm, máu trên thân Thần Ma theo rễ nhỏ giọt xuống, rơi vào trong sông máu ở phía dưới.
Sông máu này ô uế không sạch sẽ, bên trong ra đời rất nhiều ma vật, giống như sâu lớn nhiều tay nhiều chân, trăm kỳ ngàn quái, chúng nằm ở trên thân vài tù phạm hút máu.
Lúc ngục thủ đi tới, các ma vật lại trốn ở trong bóng tối phía sau lưng tù phạm, đợi đến khi ngục thủ đi rồi, những ma vật mới ngó dáo dác bò ra ngoài tiếp tục hút máu.
Trong nhà tù, ngục thủ qua lại dò xét, phòng ngự nghiêm ngặt.
Tần Mục cẩn thận quan sát, rễ của Nguyên Mộc vô cùng cứng rắn, Nguyên Mộc này là bản thể của Địa Mẫu Nguyên Quân, như vậy trình độ cứng rắn của thân thể Cổ Thần quả thực có thể so với thần binh Đế Tọa, cần phải sử dụng loại bảo vật thần đao Đế Khuyết này mới có khả năng chém đứt.
Hơn nữa phù văn mặt ngoài của rễ Nguyên Mộc cũng là đại đạo phù văn trong bản thể của Địa Mẫu Nguyên Quân, bởi vậy muốn từ nơi này chạy đi, gần như không có bất kỳ khả năng nào!
Bị trấn áp ở nơi đây có đủ tồn tại cảnh giới Ngọc Kinh, Lăng Tiêu, là những tồn tại đứng đầu các tộc dưới quyền Địa Mẫu, thống trị các chư thiên lớn của Nguyên Giới, nhưng bây giờ bọn họ đã biến thành tù nhân.
Đối với bọn họ, ngục thủ có chút chiếu cố, sử dụng chậu lớn hứng thần huyết ma huyết từ trên người bọn họ chảy xuống, đầy một chậu lại thận trọng đưa ra bên ngoài.
- Máu trên người bọn họ rất hữu dụng, là thuốc màu tốt nhất.
Diêm Thiếu Thanh ở phía trước dẫn đường, nói:
- Xây dựng Thần Thành, in dấu vết phù văn ở trên tường thành khiến tường thành vững chắc, có thể dùng máu của Thần Ma bình thường, chỉ có người thống trị cung điện mới có tư cách dùng đến bảo huyết của cường giả cảnh giới Lăng Tiêu, Ngọc Kinh như vậy. chủng tộc khác nhau, màu sắc máu khác nhau, sử dụng bảo huyết của nhóm cường giả này làm thuốc màu vẽ lên, bức tranh vẽ trên tường sẽ vĩnh viễn không phai màu, vĩnh viễn mới mẻ, bởi vậy rất được người ta yêu thích. Còn có vài thượng thần Thiên Đình thích uống máu, nhưng lại không thích uống máu bình thường, bởi vậy cũng cần nhà tù ta cung ứng.
Tần Mục híp mắt lại, trong các ngục thủ của nhà tù còn có thần chỉ tinh thông y thuật, đang trị liệu thương thế cho những tù phạm này, khiến cho bọn họ không bị chết, do đó có thể liên tục không ngừng phát sinh "thuốc màu".
- Diêm Thiếu Thanh, lão tử muốn giết chết ngươi!
Một vị tù phạm đầu Kỳ Lân thân người liên tục gầm lên giận dữ, lạnh lùng nói:
- Nếu lão tử thoát khỏi sự vây khốn, nhất định phải băm thây ngươi ra thành vạn đoạn!
Diêm Thiếu Thanh cười ha ha, trong mi tâm đột nhiên có một con mắt mở, trong mắt bay ra một đóa hoa sen, tiến vào trong đầu kẻ đứng đầu Kỳ Lân tộc này.
Kẻ đứng đầu Kỳ Lân tộc lập tức trở nên đần độn, trên mặt hiện ra vẻ ôn nhu, không tiếp tục tranh cãi ầm ĩ nữa.
- Thần thông thần thức, có thể cho hắn vĩnh viễn chìm đắm trong ôn nhu hương, sống mơ mơ màng màng.
Diêm Thiếu Thanh nhìn về phía Tần Mục giải thích:
- Ta sử dụng thần thông ở trong suy nghĩ của hắn tạo nên một thế giới ảo tưởng, hắn ở bên trong muốn cái gì có cái đó, vĩnh viễn chạy không thoát được. Hắn thậm chí có thể ở trong thế giới do ảo tưởng do ta tạo ra cho hắn cố gắng thông qua phấn đấu, trải qua dốc sức, trở thành Thiên Đế, thu được vui sướng cực ớn. Như vậy cũng có thể giảm bớt đau xót cho hắn, khiến cho hắn vui sướng sinh ra thuốc màu.
Long Kỳ Lân liên tục rùng mình mấy cái, hắn biết vị đứng đầu Kỳ Lân tộc kia, năm đó ở trong Địa Cung của Địa Mẫu, người đứng đầu Kỳ Lân tộc này đã chỉ điểm hắn tu hành.
Hắn chưa từng nghĩ tới, vị tồn tại mạnh mẽ này lại rơi vào kết quả như vậy.
Ở đây so với nói là nhà tù, không bằng nói là một nhà xưởng sản xuất thần huyết ma huyết!
- Trước mặt chính là lồng giam của Giang Bạch Khuê và Duyên Phong đế.
Diêm Thiếu Thanh dẫn dắt bọn họ đi tới trước hai lồng giam, Tần Mục nhìn về phía trong lồng giam, lại thấy Duyên Phong đế và Duyên Khang quốc sư vẫn không bị rễ xuyên qua thân thể, chỉ bị giam ở trong lồng giam.
Trong tay Duyên Phong đế nắm yêu ma quỷ quái đang kêu không ngừng, hắn mở miệng đang chuẩn bị ăn, đột nhiên nhìn thấy Tần Mục ở bên ngoài lồng giam, hắn không khỏi dại ra, cuống quít nhét yêu ma quỷ quái này vào phía sau, ngồi nghiêm chỉnh.
Trong một lồng giam khác, Duyên Khang quốc sư lại đang thi triển thần thông hỏa diễm, nướng một con yêu ma quỷ quái, khi nhìn thấy Tần Mục tới, hắn ngược lại thản nhiên, vẫn không hề giấu yêu ma quỷ quái đi.
- Tả Thiếu Bật, có thể cho ta một chút thời gian riêng tư được không?
Tần Mục cười nói:
- Ta có mấy lời, không có tiện nói ở trước mặt người ngoài.
Thân thể của Diêm Thiếu Thanh bất động, mỉm cười nói:
- Thiên Tôn có danh tiếng là đại pháp sư, để cho ngươi một mình ở chỗ này, ta không yên tâm. Những người khác có dám cướp ngục hay không ta không biết, nhưng Thiên Tôn nhất định dám. Thiên Tôn là nà dám đại náo Dao Trì thịnh hội, nói gì tới nhà tù nho nhỏ này của ta?
Tần Mục bất đắc dĩ, nhìn về phía Duyên Phong đế cùng Duyên Khang quốc sư nói:
- Hai vị ở chỗ này vẫn mạnh khỏe chứ?
Duyên Phong đế cả giận nói:
- Ngươi ở nơi này mấy ngày thử xem có mạnh khỏe hay không!
Duyên Khang quốc sư ngược lại bình thản chịu đựng gian khổ, rất thản nhiên, nói:
- Sư huynh, vì sao ngươi tới đây?
- Ta tới báo với các ngươi một tiếng bình an.
Tần Mục cười nói:
- Duyên Khang tất cả đều mạnh khỏe, các ngươi có thể yên tâm. Ta dự định rời khỏi Nguyên Giới, đi tới Thiên Đình, chuyến đi này không biết sinh tử thế nào, cho nên tới gặp các ngươi một lần.
Duyên Phong đế im lặng một lát, khàn giọng nói:
- Đi tới Thiên Đình? Đi làm con tin sao?
Tần Mục cười ha ha:
- Ta là Thiên Tôn, đi tới Thiên Đình làm sao có thể làm con tin cho bọn họ? Bệ hạ nói đùa. Ta đi Thiên Đình thăm người bằng hữu cũ.
Ánh mắt Duyên Khang quốc sư chớp động, nói:
- Sư huynh đi tới Thiên Đình thật sự là một ý kiến hay, vào tử địa sau đó sinh, xem như là một con đường sống duy nhất. Chỉ là thân thể ngươi...
Tần Mục ngáp một cái, nói:
- Thân thể của ta hiện tại ngày càng lụn bại, không có linh hồn, tu vi thực lực dần giảm xuống, chỉ có thể miễn cưỡng giữ lại tính mạng không chết, bình thường đi tới một hồi lại sẽ mê man, ngủ một lần chính là ba bốn ngày.
Duyên Khang quốc sư cau mày nói:
- Tình trạng ngươi như vậy đi tới Thiên Đình, chẳng phải là chịu chết sao?
Tinh thần Tần Mục lại có chút không xong, còn buồn ngủ, nói:
- Ta tự có tính toán...
Tiếng ngáy của hắn đột nhiên dần dần vang lên, không ngờ lại cứ như vậy đã ngủ.
Diêm Thiếu Thanh mỉm cười đứng ở bên cạnh, không nói gì, cũng không có ý định nâng Tần Mục, mặc cho hắn nằm xuống.
Long Kỳ Lân và Yên Nhi hình như đã quen với điều này, hoàn toàn không kinh ngạc.
Duyên Phong đế nghẹn ngào, rơi lệ nói:
- Tần giáo chủ thực sự không ổn...
Diêm Thiếu Thanh đợi ba bốn ngày lâu, Tần Mục cuối cùng tỉnh dậy, thất thanh nói:
- Ta lại đã ngủ? Ta ngủ mấy ngày?
Diêm Thiếu Thanh nói:
- Thiên Tôn ngủ ba ngày lẻ năm canh giờ.
Tần Mục áy náy, nói:
- Ta không ngờ ngủ lâu như vậy, làm lỡ chuyện của Tả Thiếu Bật, cũng được, thăm tù lại dừng ở đây, ta phải đi đây! Bệ hạ, sư đệ, cáo từ!
Duyên Phong đế cùng Duyên Khang quốc sư đứng dậy, cùng hắn bái biệt.
Diêm Thiếu Thanh đưa Tần Mục rời khỏi nhà tù, cửa nhà tù đóng lại, phong tỏa lao ngục dưới nền đất phong tỏa, Diêm Thiếu Thanh cẩn thận kiểm tra một chút phù văn trên khóa cửa, lúc này mới yên tâm.
Hắn lại tiễn Tần Mục ra khỏi thành xương trắng, Tần Mục xoay người nói:
- Tả Thiếu Bật dừng chân, không cần tiễn nữa.
Diêm Thiếu Thanh khom người nói:
- Cung kính tiễn Thiên Tôn.
Hắn nhìn Tần Mục ngồi ở trên đầu Long Kỳ Lân đi xa, biến mất ở ngoài tầm mắt, lúc này mới trở lại thần điện Phán Quan, hắn mở ra sách công vụ, cầm bút dự định viết xuống chuyện Tần Mục đến đây thăm tù, đột nhiên hắn hơi ngẩn người ra.
Sắc mặt Diêm Thiếu Thanh thoáng biến đổi, để bút xuống, hắn nhanh chóng mở sách ra, chỉ thấy trang sách khác cũng trống rỗng!
Trên trán Diêm Thiếu Thanh xuất hiện mồ hôi lạnh, trên sách công vụ đáng lẽ phải có chữ viết của hắn, ghi lại tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà tù, hiện tại hắn tự tay viết chữ xuống không ngờ tất cả đều biến mất!
- Mục Thiên Tôn, thần thông thần thức của ta đã đạt được tuyệt đỉnh, còn nhận được Tam Nguyên Thần Bất Diệt Thần Thức, chỉ cách Đế Tọa chỉ có nửa bước! Ngươi dám ở trước mặt ta múa rìa trước cửa Lỗ Ban?
Trong mi tâm của Diêm Thiếu Thanh có thần thức bạo phát, lạnh lùng nói:
- Phá cho ta!
Thần thông thần thức của hắn dao động, trùng kích bốn phương tám hướng, trong phút chốc thiên địa đột nhiên thay đổi, thế giới dường như mất đi màu sắc, từ nhiều màu biến thành hai màu đen và trắng!
Tiếp theo, hai màu đen và trắng rút đi, Diêm Thiếu Thanh phát hiện mình không phải ở trong thần điện Phán Quan, mà vẫn đứng ở sâu bên trong nhà tù, trước lồng giam của Duyên Khang quốc sư và Duyên Phong đế!
Sau một lúc lâu, hắn dẫn dắt Tần Mục đi tới trước một tòa thần điện xương trắng, nói:
- Muốn thăm tù Giang Bạch Khuê, còn cần đến chỗ Diêm Phán Quan lập hồ sơ.
Đúng vào lúc này, trong thần điện xương trắng có một vị thần chỉ đi ra, vẻ mặt tươi cười:
- Mục Thiên Tôn chính là Thiên Tôn, không cần lập hồ sơ đi? Ngươi lui xuống trước đi, Thiên Tôn, nhà tù nguy hiểm đáng sợ, ta tự mình dẫn Thiên Tôn xuống.
Tần Mục cảm ơn.
- Thiên Tôn vì sao đa lễ như vậy? Diêm mỗ nào có tài đức gì?
Vị Diêm Phán Quan kia vội vàng trả lễ, cười nói:
- Ngươi là Thiên Tôn, từ xưa đến nay, chỉ có chín tồn tại có thể làm được lên Thiên Tôn, nếu Thiên Tôn làm lễ với ta, chẳng phải là ta sẽ giảm thọ sao? Mời!
Tần Mục đuổi theo hắn, chỉ thấy vị Diêm Phán Quan này dẫn theo bọn họ đi tới lối vào nhà tù, nhà tù này là xây ở dưới rễ của Nguyên Mộc, một rễ ở trong đó to như núi, trên mở ra một cửa động, sử dụng Nguyên Mộc tạo hình cửa ra vào, có trọng binh gác, canh phòng nghiêm ngặt.
Sau khi đi vào cửa, chỉ thấy một cầu thang gỗ uốn lượn đi xuống dưới, hai bên có xương cốt Thần Ma treo trên tường chiếu sáng, chỉ là thi thể xương cốt Thần Ma tản ra thần quang ma quang có chút u ám.
- Diêm Phán Quan xưng hô như thế nào?
Tần Mục quan sát khắp nơi, hỏi.
- Vãn bối là Diêm Thiếu Thanh.
Diêm Phán Quan cười nói:
- Vãn bối ở Thiên Đình vô danh, Mục Thiên Tôn có khả năng chưa từng nghe nói qua danh hiệu của ta.
Tim Tần Mục chợt nảy lên, cười nói:
- Tả Thiếu Bật Diêm Thiếu Thanh của Thiên Đình, tinh thông thần thông tinh thần, lừa gạt Khai Hoàng Thiên vương Minh Đô Điền Thục vào trong thần đao Đế Khuyết, khiến vị Thiên Vương này bị nhốt ở trong đao bảy tám trăm vạn năm.
Diêm Phán Quan kinh ngạc nói:
- Không ngờ Thiên Tôn từng nghe nói tới danh hiệu của ta?
Tần Mục nói:
- Ta cũng bị nhốt ở trong thần đao Đế Khuyết nhiều năm, thật vất vả mới chạy trốn được. Trong thần đao Đế Khuyết, ta đã thấy rượu ngon do Tả Thiếu Bật dùng để lừa dối Điền Thục Thiên Vương. Thần thông tinh thần, Tả Thiếu Bật là người đứng đầu trong những cường giả ta gặp, không ai sánh bằng!
Long Kỳ Lân nói:
- Ta uống qua rượu của ngươi, còn cùng Điền Thục kết bái.
Diêm Thiếu Thanh cười nói:
- Thiên Tôn quá khen. Ta không gọi được đệ nhất. Thiên Tôn gọi là tinh thần, ta gọi là thần thức, nhưng thật ra người đứng đầu thần thông thần thức là Xích Hoàng của thời đại Xích Minh.
Trong lòng Tần Mục thoáng động.
Xích Hoàng quả thật đã truyền Tam Nguyên Thần Bất Diệt Thần Thức cho hắn, nhưng công pháp trong môn Đế Tọa thần thông này, Xích Hoàng vẫn chưa truyền thụ cho hắn.
Xích Hoàng dù sao cũng là nhân vật thượng cổ sơ kỳ, trọng điểm trong thần thức bất diệt của hắn ở tu luyện tam nguyên thần, khiến nguyên thần của bản thân lớn mạnh, khai phá đối với thần thông thần thức lại còn xa mới bằng được nhân tài mới xuất hiện như Diêm Thiếu Thanh.
Trong thần thông thần thức, Diêm Thiếu Thanh có thể nói là tồn tại cao nhất của Thiên Đình!
Diêm Thiếu Thanh có chức quan giống như Điền Thục, một người là Tả Thiếu Bật của Thiên Đình ngoại vực, một người là Tả Thiếu Bật của Khai Hoàng Thiên Đình. Điền Thục mạnh về thần thông U Đô, ở trên U Đô ma đạo có thiên phú và thành tựu cực cao, không phân cao thấp với Âm Thiên Tử.
Diêm Thiếu Thanh có thần thông thần thức mạnh hơn, hắn có thể không cần tốn nhiều sức lại ám toán Điền Thục, Điền Thục cũng gọi hắn là lão đối đầu, có thể thấy được thực lực của hắn chỉ sợ cực cao, đã từng đấu thắng Điền Thục không chỉ một lần.
Hai người bọn họ chắc hẳn đều tu luyện hệ thống đại đạo của U Đô, chỉ là phương hướng tu luyện khác nhau.
- Thiên Đình vẫn thiếu một môn công pháp thần thức cấp Đế Tọa, đáng tiếc Xích Hoàng đã chết bốn mươi vạn năm, Tam Nguyên Thần Bất Diệt Thần Thức của hắn thất truyền.
Diêm Thiếu Thanh nói:
- Thiên Đình gửi gắm hy vọng vào ta, hy vọng ta có thể sáng lập ra công pháp Đế Tọa thần thức, nhưng ta lại nhiều lần phụ kỳ vọng cao của Thiên Đình, vì vậy lần này lại bị phạt xuống đây, làm phán quan trong nhà tù. Ta đến hạ giới, mới phát hiện Tam Nguyên Thần Bất Diệt Thần Thức mà Thiên Đình đau khổ tìm kiếm hóa ra chỉ là bắp cải, gần như là mỗi thần thông giả đều học qua, chỉ là thành tựu mỗi người có cao có thấp.
Tần Mục mỉm cười.
Diêm Thiếu Thanh nói:
- Giang Bạch Khuê truyền môn công pháp này cho ta, bởi vậy ta có chút chiếu cố đối với hắn, không để cho hắn bị khổ. Mấy ngày nay tìm hiểu Tam Nguyên Thần Bất Diệt Thần Thức, nhận được rất nhiều lợi ích. Thiên Tôn có thể không hồn không chết, chắc cũng là tác dụng của thần thức bất diệt đúng không?
Tần Mục cười nói:
- Môn công pháp này là do ta truyền đi, ta tất nhiên hiểu được.
Diêm Thiếu Thanh cười ha ha nói:
- Như vậy ta lại không cần múa búa trước cửa Lỗ Ban.
Trong lời nói của hắn có ý cảnh cáo, cảnh cáo Tần Mục không nên ở trước mặt hắn múa búa trước cửa Lỗ Ban.
Bọn họ đã đi sâu xuống dưới đất, dưới nền đất càng thêm âm u ẩm ướt, ở đây rất tanh hôi, có sông máu từ bên ngoài chảy xuống, dọc theo đường sông uốn lượn về phía trước, chảy qua mỗi một lồng giam.
Rễ Nguyên Mộc rắc rối phức tạp, từng rễ kết thành lồng giam, trấn áp phạm nhân ở trong lồng giam, rễ tương đối nhỏ giống như sợi dây xích, khóa lại từng vị Thần Ma, xuyên thủng thân thể nguyên thần của bọn họ.
Những tù phạm này bị treo ở trong lồng giam, ngày đêm hét thảm, máu trên thân Thần Ma theo rễ nhỏ giọt xuống, rơi vào trong sông máu ở phía dưới.
Sông máu này ô uế không sạch sẽ, bên trong ra đời rất nhiều ma vật, giống như sâu lớn nhiều tay nhiều chân, trăm kỳ ngàn quái, chúng nằm ở trên thân vài tù phạm hút máu.
Lúc ngục thủ đi tới, các ma vật lại trốn ở trong bóng tối phía sau lưng tù phạm, đợi đến khi ngục thủ đi rồi, những ma vật mới ngó dáo dác bò ra ngoài tiếp tục hút máu.
Trong nhà tù, ngục thủ qua lại dò xét, phòng ngự nghiêm ngặt.
Tần Mục cẩn thận quan sát, rễ của Nguyên Mộc vô cùng cứng rắn, Nguyên Mộc này là bản thể của Địa Mẫu Nguyên Quân, như vậy trình độ cứng rắn của thân thể Cổ Thần quả thực có thể so với thần binh Đế Tọa, cần phải sử dụng loại bảo vật thần đao Đế Khuyết này mới có khả năng chém đứt.
Hơn nữa phù văn mặt ngoài của rễ Nguyên Mộc cũng là đại đạo phù văn trong bản thể của Địa Mẫu Nguyên Quân, bởi vậy muốn từ nơi này chạy đi, gần như không có bất kỳ khả năng nào!
Bị trấn áp ở nơi đây có đủ tồn tại cảnh giới Ngọc Kinh, Lăng Tiêu, là những tồn tại đứng đầu các tộc dưới quyền Địa Mẫu, thống trị các chư thiên lớn của Nguyên Giới, nhưng bây giờ bọn họ đã biến thành tù nhân.
Đối với bọn họ, ngục thủ có chút chiếu cố, sử dụng chậu lớn hứng thần huyết ma huyết từ trên người bọn họ chảy xuống, đầy một chậu lại thận trọng đưa ra bên ngoài.
- Máu trên người bọn họ rất hữu dụng, là thuốc màu tốt nhất.
Diêm Thiếu Thanh ở phía trước dẫn đường, nói:
- Xây dựng Thần Thành, in dấu vết phù văn ở trên tường thành khiến tường thành vững chắc, có thể dùng máu của Thần Ma bình thường, chỉ có người thống trị cung điện mới có tư cách dùng đến bảo huyết của cường giả cảnh giới Lăng Tiêu, Ngọc Kinh như vậy. chủng tộc khác nhau, màu sắc máu khác nhau, sử dụng bảo huyết của nhóm cường giả này làm thuốc màu vẽ lên, bức tranh vẽ trên tường sẽ vĩnh viễn không phai màu, vĩnh viễn mới mẻ, bởi vậy rất được người ta yêu thích. Còn có vài thượng thần Thiên Đình thích uống máu, nhưng lại không thích uống máu bình thường, bởi vậy cũng cần nhà tù ta cung ứng.
Tần Mục híp mắt lại, trong các ngục thủ của nhà tù còn có thần chỉ tinh thông y thuật, đang trị liệu thương thế cho những tù phạm này, khiến cho bọn họ không bị chết, do đó có thể liên tục không ngừng phát sinh "thuốc màu".
- Diêm Thiếu Thanh, lão tử muốn giết chết ngươi!
Một vị tù phạm đầu Kỳ Lân thân người liên tục gầm lên giận dữ, lạnh lùng nói:
- Nếu lão tử thoát khỏi sự vây khốn, nhất định phải băm thây ngươi ra thành vạn đoạn!
Diêm Thiếu Thanh cười ha ha, trong mi tâm đột nhiên có một con mắt mở, trong mắt bay ra một đóa hoa sen, tiến vào trong đầu kẻ đứng đầu Kỳ Lân tộc này.
Kẻ đứng đầu Kỳ Lân tộc lập tức trở nên đần độn, trên mặt hiện ra vẻ ôn nhu, không tiếp tục tranh cãi ầm ĩ nữa.
- Thần thông thần thức, có thể cho hắn vĩnh viễn chìm đắm trong ôn nhu hương, sống mơ mơ màng màng.
Diêm Thiếu Thanh nhìn về phía Tần Mục giải thích:
- Ta sử dụng thần thông ở trong suy nghĩ của hắn tạo nên một thế giới ảo tưởng, hắn ở bên trong muốn cái gì có cái đó, vĩnh viễn chạy không thoát được. Hắn thậm chí có thể ở trong thế giới do ảo tưởng do ta tạo ra cho hắn cố gắng thông qua phấn đấu, trải qua dốc sức, trở thành Thiên Đế, thu được vui sướng cực ớn. Như vậy cũng có thể giảm bớt đau xót cho hắn, khiến cho hắn vui sướng sinh ra thuốc màu.
Long Kỳ Lân liên tục rùng mình mấy cái, hắn biết vị đứng đầu Kỳ Lân tộc kia, năm đó ở trong Địa Cung của Địa Mẫu, người đứng đầu Kỳ Lân tộc này đã chỉ điểm hắn tu hành.
Hắn chưa từng nghĩ tới, vị tồn tại mạnh mẽ này lại rơi vào kết quả như vậy.
Ở đây so với nói là nhà tù, không bằng nói là một nhà xưởng sản xuất thần huyết ma huyết!
- Trước mặt chính là lồng giam của Giang Bạch Khuê và Duyên Phong đế.
Diêm Thiếu Thanh dẫn dắt bọn họ đi tới trước hai lồng giam, Tần Mục nhìn về phía trong lồng giam, lại thấy Duyên Phong đế và Duyên Khang quốc sư vẫn không bị rễ xuyên qua thân thể, chỉ bị giam ở trong lồng giam.
Trong tay Duyên Phong đế nắm yêu ma quỷ quái đang kêu không ngừng, hắn mở miệng đang chuẩn bị ăn, đột nhiên nhìn thấy Tần Mục ở bên ngoài lồng giam, hắn không khỏi dại ra, cuống quít nhét yêu ma quỷ quái này vào phía sau, ngồi nghiêm chỉnh.
Trong một lồng giam khác, Duyên Khang quốc sư lại đang thi triển thần thông hỏa diễm, nướng một con yêu ma quỷ quái, khi nhìn thấy Tần Mục tới, hắn ngược lại thản nhiên, vẫn không hề giấu yêu ma quỷ quái đi.
- Tả Thiếu Bật, có thể cho ta một chút thời gian riêng tư được không?
Tần Mục cười nói:
- Ta có mấy lời, không có tiện nói ở trước mặt người ngoài.
Thân thể của Diêm Thiếu Thanh bất động, mỉm cười nói:
- Thiên Tôn có danh tiếng là đại pháp sư, để cho ngươi một mình ở chỗ này, ta không yên tâm. Những người khác có dám cướp ngục hay không ta không biết, nhưng Thiên Tôn nhất định dám. Thiên Tôn là nà dám đại náo Dao Trì thịnh hội, nói gì tới nhà tù nho nhỏ này của ta?
Tần Mục bất đắc dĩ, nhìn về phía Duyên Phong đế cùng Duyên Khang quốc sư nói:
- Hai vị ở chỗ này vẫn mạnh khỏe chứ?
Duyên Phong đế cả giận nói:
- Ngươi ở nơi này mấy ngày thử xem có mạnh khỏe hay không!
Duyên Khang quốc sư ngược lại bình thản chịu đựng gian khổ, rất thản nhiên, nói:
- Sư huynh, vì sao ngươi tới đây?
- Ta tới báo với các ngươi một tiếng bình an.
Tần Mục cười nói:
- Duyên Khang tất cả đều mạnh khỏe, các ngươi có thể yên tâm. Ta dự định rời khỏi Nguyên Giới, đi tới Thiên Đình, chuyến đi này không biết sinh tử thế nào, cho nên tới gặp các ngươi một lần.
Duyên Phong đế im lặng một lát, khàn giọng nói:
- Đi tới Thiên Đình? Đi làm con tin sao?
Tần Mục cười ha ha:
- Ta là Thiên Tôn, đi tới Thiên Đình làm sao có thể làm con tin cho bọn họ? Bệ hạ nói đùa. Ta đi Thiên Đình thăm người bằng hữu cũ.
Ánh mắt Duyên Khang quốc sư chớp động, nói:
- Sư huynh đi tới Thiên Đình thật sự là một ý kiến hay, vào tử địa sau đó sinh, xem như là một con đường sống duy nhất. Chỉ là thân thể ngươi...
Tần Mục ngáp một cái, nói:
- Thân thể của ta hiện tại ngày càng lụn bại, không có linh hồn, tu vi thực lực dần giảm xuống, chỉ có thể miễn cưỡng giữ lại tính mạng không chết, bình thường đi tới một hồi lại sẽ mê man, ngủ một lần chính là ba bốn ngày.
Duyên Khang quốc sư cau mày nói:
- Tình trạng ngươi như vậy đi tới Thiên Đình, chẳng phải là chịu chết sao?
Tinh thần Tần Mục lại có chút không xong, còn buồn ngủ, nói:
- Ta tự có tính toán...
Tiếng ngáy của hắn đột nhiên dần dần vang lên, không ngờ lại cứ như vậy đã ngủ.
Diêm Thiếu Thanh mỉm cười đứng ở bên cạnh, không nói gì, cũng không có ý định nâng Tần Mục, mặc cho hắn nằm xuống.
Long Kỳ Lân và Yên Nhi hình như đã quen với điều này, hoàn toàn không kinh ngạc.
Duyên Phong đế nghẹn ngào, rơi lệ nói:
- Tần giáo chủ thực sự không ổn...
Diêm Thiếu Thanh đợi ba bốn ngày lâu, Tần Mục cuối cùng tỉnh dậy, thất thanh nói:
- Ta lại đã ngủ? Ta ngủ mấy ngày?
Diêm Thiếu Thanh nói:
- Thiên Tôn ngủ ba ngày lẻ năm canh giờ.
Tần Mục áy náy, nói:
- Ta không ngờ ngủ lâu như vậy, làm lỡ chuyện của Tả Thiếu Bật, cũng được, thăm tù lại dừng ở đây, ta phải đi đây! Bệ hạ, sư đệ, cáo từ!
Duyên Phong đế cùng Duyên Khang quốc sư đứng dậy, cùng hắn bái biệt.
Diêm Thiếu Thanh đưa Tần Mục rời khỏi nhà tù, cửa nhà tù đóng lại, phong tỏa lao ngục dưới nền đất phong tỏa, Diêm Thiếu Thanh cẩn thận kiểm tra một chút phù văn trên khóa cửa, lúc này mới yên tâm.
Hắn lại tiễn Tần Mục ra khỏi thành xương trắng, Tần Mục xoay người nói:
- Tả Thiếu Bật dừng chân, không cần tiễn nữa.
Diêm Thiếu Thanh khom người nói:
- Cung kính tiễn Thiên Tôn.
Hắn nhìn Tần Mục ngồi ở trên đầu Long Kỳ Lân đi xa, biến mất ở ngoài tầm mắt, lúc này mới trở lại thần điện Phán Quan, hắn mở ra sách công vụ, cầm bút dự định viết xuống chuyện Tần Mục đến đây thăm tù, đột nhiên hắn hơi ngẩn người ra.
Sắc mặt Diêm Thiếu Thanh thoáng biến đổi, để bút xuống, hắn nhanh chóng mở sách ra, chỉ thấy trang sách khác cũng trống rỗng!
Trên trán Diêm Thiếu Thanh xuất hiện mồ hôi lạnh, trên sách công vụ đáng lẽ phải có chữ viết của hắn, ghi lại tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà tù, hiện tại hắn tự tay viết chữ xuống không ngờ tất cả đều biến mất!
- Mục Thiên Tôn, thần thông thần thức của ta đã đạt được tuyệt đỉnh, còn nhận được Tam Nguyên Thần Bất Diệt Thần Thức, chỉ cách Đế Tọa chỉ có nửa bước! Ngươi dám ở trước mặt ta múa rìa trước cửa Lỗ Ban?
Trong mi tâm của Diêm Thiếu Thanh có thần thức bạo phát, lạnh lùng nói:
- Phá cho ta!
Thần thông thần thức của hắn dao động, trùng kích bốn phương tám hướng, trong phút chốc thiên địa đột nhiên thay đổi, thế giới dường như mất đi màu sắc, từ nhiều màu biến thành hai màu đen và trắng!
Tiếp theo, hai màu đen và trắng rút đi, Diêm Thiếu Thanh phát hiện mình không phải ở trong thần điện Phán Quan, mà vẫn đứng ở sâu bên trong nhà tù, trước lồng giam của Duyên Khang quốc sư và Duyên Phong đế!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.