Chương 78: Thuyền Thái Dương.
Trạch Trư
11/09/2017
Tư bà bà cau chặt lông mày, lập
tức truyền lệnh xuống, lạnh lùng nói: "Toàn thành giới nghiêm, lùng bắt
yêu nhân! Lệnh tất cả mọi người trong thành chạy tới quảng trường trung
tâm, ta ngược lại muốn xem xem ai dám quấy phá dưới mí mắt ta!"
Thần thông giả phủ thành chủ tuân lệnh, lập tức lui xuống, kêu gọi tất cả mọi người trong thành, gồm cả thương gia, chạy tới quảng trường trung tâm.
Tần Phi Nguyệt cũng cau chặt mày, không thể lục soát yêu nhân làm loạn khiến trong lòng hắn rất bất an.
"Tần tiểu tướng quân không cần phải lo lắng, tòa thành này là thành của Phó mỗ, bất kỳ yêu ma quỷ quái nào cũng không được làm loạn!"
Tư bà bà khoác túi da Phó Vân Địch cười nói: "Cho tất cả mọi người đều cùng lúc chạy tới, dù cho yêu nhân kia thần thông quảng đại, giỏi về ẩn náu, cũng trốn không thoát lòng bàn tay của ta! Ngươi cứ việc mời Vương sư tới, bên trong Đại Khư phần nhiều đều là những kẻ coi trời bằng vung, thiếu quản lý! Lại nói, tuy Phó mỗ nghe tiếng quốc sư đã lâu, thật là quý mến, hận không thể ngay lập tức sẽ có thể nhìn thấy quốc sư, lắng nghe lời dạy dỗ!"
Tần Phi Nguyệt đè bất an trong lòng xuống, mỉm cười nói: "Kính xin thành chủ yên tâm, quốc sư luôn luôn thưởng phạt phân minh, thành chủ vì Duyên Khang quốc lập được đại công, tự nhiên thăng quan tiến tước, thăng chức rất nhanh, không cần khổ sở phòng thủ nơi lạnh lẽo này."
Tư bà bà cười ha ha, đắc ý phi phàm, đột nhiên hung ác nói: "Yêu nhân làm loạn không biết thời cuộc, bắt được hắn, lăng trì xử tử, treo đầu trên cửa thành để răn đe! Đúng rồi, kính xin Tần tiểu tướng quân nói thêm vài câu tốt lành trước mặt quốc sư, vừa nãy là yêu nhân làm loạn chứ không phải Phó mỗ ta làm loạn, chuyện này... "
Tần Phi Nguyệt hiểu ý, cười nói: "Xin thành chủ yên tâm, ta nhất định sẽ giới thiệu thành chủ với quốc sư."
Tư bà bà thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt lấp lóe, thấp giọng nói: "Thực không dám giấu giếm, ta ở đây kinh doanh rất nhiều năm, cũng đạt được vài món bảo bối không tầm thường, sau khi quốc sư vào thành, không bằng Tần tiểu tướng quân theo ta đi thưởng thức, nếu vừa ý cái nào xin Tần tiểu tướng quân cứ việc cầm đi. . ."
Tần Phi Nguyệt khá là động lòng, có thể nói khắp Đại Khư đều là bảo vật, thậm chí không thiếu bảo vật trước khi bóng tối tập kích, Phó Vân Địch kinh doanh nhiều năm trong Đại Khư, đương nhiên là thu được vô số kỳ trân dị bảo. Nếu như có thể tiến vào bảo khố của hắn lựa chọn vài món, đương nhiên là kiếm một món hời!
Trên long trụ, Tần Mục nhìn thấy người điếc vẽ tranh, dùng nét vẽ làm thần thông, không khỏi hoa mắt rung động, trong lòng bội phục không thôi. Hắn theo người điếc học tập thư họa từ nhỏ, đọc đủ thứ thi thư, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên thấy người điếc trổ hết tài năng.
Dùng sức một người trì hoãn bước chân hơn mười vạn đại quân Duyên Khang, bản lãnh này thực quá kinh người!
Nếu như không có cao thủ của Duyên Khang quốc phá giải thần thông của người điếc, chỉ sợ hơn mười vạn đại quân này đều sẽ chết dưới thần thông của người điếc.
"Trên cột là Mục nhi phải không?"
Đột nhiên, phía dưới truyền đến âm thanh của đồ tể, Tần Mục ló đầu nhìn lại, đã thấy đồ tể dùng dao mổ lợn bổ vào long trụ, thế nhưng lại không có đao nào rơi vào long trụ, trong lòng khó hiểu.
Đồ tể từng đao lại từng đao bổ ra, thân hình cũng đang từ từ bay lên, không bao lâu liền rơi vào đỉnh long trụ.
"Đồ gia gia làm gì vậy?" Tần Mục hiếu kỳ nói.
"Chôn xuống thần thông, phá hủy long trụ."
Đồ tể cắm dao mổ lợn vào túi đao sau lưng, hai tay chống đất đi lên đầu rồng, nhìn hướng đại quân đang tiến về thành, nói: "Chờ khi đại quân của Duyên Khang quốc vào thành, giờ tý đêm khuya, thần thông của ta sẽ bùng phát, long trụ này sẽ bị chia năm xẻ bảy, bị đao quang của ta hủy đến không còn một mảnh."
Quân tiên phong của Duyên Khang quốc bị người điếc tập kích, tử thương vô số, giờ phút này cánh quân thứ hai ở Duyên Biên hùng quan đang lái tới, hai quân hội hợp, chạy tới Tương Long thành.
Tuy rằng vừa mới gặp phải sự tập kích của người điếc, thế nhưng hiện tại hai nhánh đại quân hội hợp, thanh thế lại càng thêm hùng vĩ.
Tần Mục sợ hết hồn, thất thanh nói: "Đồ gia gia định dùng bóng tối để tiêu diệt đại quân của Duyên Khang quốc?"
Đồ tể gật đầu, nói: "Ba long trụ khác đã được ta chôn xuống thần thông, chỉ còn lại trụ này."
Tần Mục sởn cả tóc gáy, nếu bốn cái long trụ bị hủy lúc nửa đêm, như vậy nghênh đón đại quân Duyên Khang quốc sẽ là tai ương ngập đầu!
Khi đó sẽ có không biết bao nhiêu người chôn thây trong bóng tối, chết oan chết uổng!
Tần Mục chần chờ nói: "Đồ gia gia, bách tính trong thành này... "
Đồ tể cười nói: "Vừa nãy người điếc làm phép tập kích quân đội Duyên Khang, Tư lão thái bà đã hạ lệnh toàn thành giới nghiêm, dồn tất cả mọi người chạy tới trung tâm thành rồi."
Tần Mục lập tức yên lòng, trung tâm tòa thành này có rất nhiều miếu thờ cổ xưa, thờ phụng đủ loại tượng đá, miếu thờ nơi đó sẽ ngăn cản bóng tối tập kích.
Hiển nhiên, mấy người Tư bà bà và người điếc đã sớm bàn bạc, vì thế định ra mưu kế này. Đợi khi long trụ sụp xuống, bóng tối tập kích, trung tâm thành được miếu thờ bao quanh sẽ biến thành khu vực an toàn, bách tính trong thành đều tụ tập ở nơi đó, tự nhiên là cực kỳ bình an.
"Đến buổi tối, đại quân Duyên Khang quốc sắp sửa biến thành tro bụi, có thể chạy thoát chỉ có rất ít mấy cường giả cỡ như quốc sư Duyên Khang, mà khi đó sẽ là thời điểm quyết chiến của chúng ta."
Đồ tể cười nói: "Vì thế, trưởng thôn cũng tới."
Tần Mục buồn bực, trưởng thôn đã không có tay chân, đến đây thì cũng có thể làm cái gì?
Đồ tể có chút hưng phấn, cười hắc hắc nói: "Tối hôm nay liền có thể nhìn thấy kiếm mạnh nhất năm đó chạm trán cùng kiếm mạnh nhất hiện nay rồi! Mẹ kiếp, lão tử hận không thể bây giờ là buổi tối... Đó là cái gì?"
Đột nhiên vẻ mặt ông cứng đờ, ngơ ngác nhìn về phương xa, như là gặp ma, la thất thanh nói: "Mụ nội nó, đó là món đồ quỷ quái gì vậy?"
Tần Mục cũng nhìn theo ánh mắt của ông, hơi run run, chỉ có thể nhìn thấy không trung có một điểm đen nhỏ, không biết vì sao đồ tể lại kinh ngạc.
Tuy nhiên, phương hướng của điểm đen nhỏ kia, hẳn là phương hướng Tinh hải ngoài Tương Long thành hai trăm dặm.
"Mụ nội nó, mụ nội nó... "
Đồ tể chửi rủa không ngừng, đột nhiên bay lên trời rồi rơi xuống, kêu lên: "Con ở lại đây đừng nhúc nhích, ta đi tìm mấy người trưởng thôn và dược sư. Chuyện như vậy, lão tử ở Đại Khư lâu như vậy vẫn là lần đầu tiên thấy... Mụ nội nó... "
Tần Mục buồn bực, đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy đồ tể thất thố như thế, thời điểm đồ tể phát điên cũng không nhiều lời mắng người như vậy, lời mắng nhiều nhất của ông vẫn là lão trời già khốn kiếp.
Hắn lại nhìn về điểm đen nhỏ kia, đột nhiên ngẩn ra, điểm đen nhỏ kia biến lớn hơn rất nhiều.
Điểm đen nhỏ này đang càng lúc càng trở nên lớn hơn, vốn chỉ như là đường kẽ trên tờ giấy trắng, mà hiện tại đã như là điểm đen, hơn nữa, cái điểm đen này vẫn còn đang lớn lên.
Đột nhiên, từng đạo bóng người thình lình xuất hiện, bên người Tần Mục lập tức nhiều thêm mấy người, chính là trưởng thôn không còn tay chân và đám người dược sư, người câm đã hoàn toàn thay đổi dung mạo.
Ngược lại người mù không có mặt, hẳn là bị người từ trong sòng bạc bắt vào trung tâm thành.
"Trời ơi..."
Dược sư nhìn về phía điểm đen kia, cũng lộ ra vẻ khiếp sợ không gì sánh nổi, lẩm bẩm nói: "Một chiếc thuyền thật lớn... "
"Truyền thuyết là thật, quả thực có chiếc thuyền này!"
Trưởng thôn cũng giật mình trong lòng, lẩm bẩm nói: "Sao chiếc thuyền này lại xuất hiện vào lúc này?"
Ánh mắt người câm mê ly, ngơ ngác nhìn nơi đó.
Người điếc cũng đứng hình.
"Mụ nội nó... " Đồ tể vẫn đang chửi bới không ngừng.
Tần Mục khống chế Thần Tiêu Thiên Nhãn, cố gắng nhìn rõ điểm đen kia, nhưng trước sau vẫn không cách nào nhìn thấy rõ ràng.
Dần dần, điểm đen càng lúc càng lớn, đã biến thành một cái mâm tròn đen kịt, vẫn đang không ngừng lớn lên. Lại cũng không lâu lắm, mâm tròn đã lớn khoảng chừng hơn trượng.
Lại không lâu nữa, mâm tròn khoảng chừng mấy mẫu.
Từng luồng từng luồng chấn động không ngừng truyền đến từ lòng đất, chấn động càng lúc càng mãnh liệt, Tần Mục đứng trên long trụ cũng cảm giác được bước chân rung rinh, như là đang có quái vật cực kỳ khổng lồ nào đó đang không ngừng chuyển động.
Hắn cảm giác được không khí càng lúc càng nóng, nhiệt độ càng lúc càng cao, phảng phất như mặt trời tỏa ra ngọn lửa hừng hực nướng chín mặt đất vậy, nhưng mà bây giờ vẫn là mùa xuân, cách mùa hạ còn có hai tháng.
Sau đó, Tần Mục nhìn thấy đồ vật mà mấy người trưởng thôn đã thấy.
Một chiếc thuyền đang tiến đến, từ hướng Tinh hải đi tới, càng lúc càng gần.
Chính xác là có một chiếc thuyền đang đi tới, phía trên thuyền có một quả cầu màu đen càng lúc càng lớn đang lơ lửng.
Sắc mặt Tần Mục quái lạ, trong lòng chấn động tột đỉnh, qua một lát mới thở hắt một hơi, cắn răng nói: "Mụ nội nó... "
Đồ tể lườm hắn một cái: "Con nít không được nói tục! Mụ nội nó, đây là cái đồ chơi gì xông ra?"
Chiếc thuyền cực kỳ to lớn hướng bên này đi tới kia là do núi lửa tạo thành, dãy núi nguy nga cao lớn phun khói đặc và hỏa diễm thẳng vào mây trời, trong khói đặc đầy ắp sấm chớp, không ngừng có tia điện rọi sáng bầu trời.
Hình dáng của ngọn núi này cũng rất kỳ quái, không có ngọn, nhìn xa có chút tương tự hình dạng lâu thuyền, thế nhưng bên trên không có lầu, chỉ có từng toà từng toà cung điện nguy nga, xanh vàng rực rỡ, dù rằng bị khói đặc bao phủ vẫn vàng chói lòe loẹt, vô cùng rực rỡ.
Trên ngọn núi kia còn có rất nhiều xiềng xích to lớn mấy chục người mới có thể ôm hết, tựa như là dây diều lay động trên bầu trời, phần cuối những xiềng xích này nối với quả cầu đen kịt kia, lúc di chuyên trên không trung thì xiềng xích va chạm, phát ra tiếng vang ào ào ào.
Mà lúc quả cầu cực kỳ to lớn đen kịt kia đứng yên thì lại phát ra từng tiếng nổ vang, ngay cả không khí đều bị chấn động đến mức vang lên ong ong, phảng phất cực kỳ nặng nề.
Giờ phút này, chiếc thuyền đang di chuyển đến hạ du Dũng Giang, khiến con sông lớn trong Đại Khư này bị thiêu đốt đến sôi sùng sục, cạn khô, quái ngư và thủy quái bên trong Dũng Giang dồn dập nhảy lên bờ, chạy bán sống bán chết!
"Cái này là... "
Tần Mục ngẩn ngơ, thất thanh nói: "Thái Dương thuyền!"
Thần thông giả phủ thành chủ tuân lệnh, lập tức lui xuống, kêu gọi tất cả mọi người trong thành, gồm cả thương gia, chạy tới quảng trường trung tâm.
Tần Phi Nguyệt cũng cau chặt mày, không thể lục soát yêu nhân làm loạn khiến trong lòng hắn rất bất an.
"Tần tiểu tướng quân không cần phải lo lắng, tòa thành này là thành của Phó mỗ, bất kỳ yêu ma quỷ quái nào cũng không được làm loạn!"
Tư bà bà khoác túi da Phó Vân Địch cười nói: "Cho tất cả mọi người đều cùng lúc chạy tới, dù cho yêu nhân kia thần thông quảng đại, giỏi về ẩn náu, cũng trốn không thoát lòng bàn tay của ta! Ngươi cứ việc mời Vương sư tới, bên trong Đại Khư phần nhiều đều là những kẻ coi trời bằng vung, thiếu quản lý! Lại nói, tuy Phó mỗ nghe tiếng quốc sư đã lâu, thật là quý mến, hận không thể ngay lập tức sẽ có thể nhìn thấy quốc sư, lắng nghe lời dạy dỗ!"
Tần Phi Nguyệt đè bất an trong lòng xuống, mỉm cười nói: "Kính xin thành chủ yên tâm, quốc sư luôn luôn thưởng phạt phân minh, thành chủ vì Duyên Khang quốc lập được đại công, tự nhiên thăng quan tiến tước, thăng chức rất nhanh, không cần khổ sở phòng thủ nơi lạnh lẽo này."
Tư bà bà cười ha ha, đắc ý phi phàm, đột nhiên hung ác nói: "Yêu nhân làm loạn không biết thời cuộc, bắt được hắn, lăng trì xử tử, treo đầu trên cửa thành để răn đe! Đúng rồi, kính xin Tần tiểu tướng quân nói thêm vài câu tốt lành trước mặt quốc sư, vừa nãy là yêu nhân làm loạn chứ không phải Phó mỗ ta làm loạn, chuyện này... "
Tần Phi Nguyệt hiểu ý, cười nói: "Xin thành chủ yên tâm, ta nhất định sẽ giới thiệu thành chủ với quốc sư."
Tư bà bà thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt lấp lóe, thấp giọng nói: "Thực không dám giấu giếm, ta ở đây kinh doanh rất nhiều năm, cũng đạt được vài món bảo bối không tầm thường, sau khi quốc sư vào thành, không bằng Tần tiểu tướng quân theo ta đi thưởng thức, nếu vừa ý cái nào xin Tần tiểu tướng quân cứ việc cầm đi. . ."
Tần Phi Nguyệt khá là động lòng, có thể nói khắp Đại Khư đều là bảo vật, thậm chí không thiếu bảo vật trước khi bóng tối tập kích, Phó Vân Địch kinh doanh nhiều năm trong Đại Khư, đương nhiên là thu được vô số kỳ trân dị bảo. Nếu như có thể tiến vào bảo khố của hắn lựa chọn vài món, đương nhiên là kiếm một món hời!
Trên long trụ, Tần Mục nhìn thấy người điếc vẽ tranh, dùng nét vẽ làm thần thông, không khỏi hoa mắt rung động, trong lòng bội phục không thôi. Hắn theo người điếc học tập thư họa từ nhỏ, đọc đủ thứ thi thư, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên thấy người điếc trổ hết tài năng.
Dùng sức một người trì hoãn bước chân hơn mười vạn đại quân Duyên Khang, bản lãnh này thực quá kinh người!
Nếu như không có cao thủ của Duyên Khang quốc phá giải thần thông của người điếc, chỉ sợ hơn mười vạn đại quân này đều sẽ chết dưới thần thông của người điếc.
"Trên cột là Mục nhi phải không?"
Đột nhiên, phía dưới truyền đến âm thanh của đồ tể, Tần Mục ló đầu nhìn lại, đã thấy đồ tể dùng dao mổ lợn bổ vào long trụ, thế nhưng lại không có đao nào rơi vào long trụ, trong lòng khó hiểu.
Đồ tể từng đao lại từng đao bổ ra, thân hình cũng đang từ từ bay lên, không bao lâu liền rơi vào đỉnh long trụ.
"Đồ gia gia làm gì vậy?" Tần Mục hiếu kỳ nói.
"Chôn xuống thần thông, phá hủy long trụ."
Đồ tể cắm dao mổ lợn vào túi đao sau lưng, hai tay chống đất đi lên đầu rồng, nhìn hướng đại quân đang tiến về thành, nói: "Chờ khi đại quân của Duyên Khang quốc vào thành, giờ tý đêm khuya, thần thông của ta sẽ bùng phát, long trụ này sẽ bị chia năm xẻ bảy, bị đao quang của ta hủy đến không còn một mảnh."
Quân tiên phong của Duyên Khang quốc bị người điếc tập kích, tử thương vô số, giờ phút này cánh quân thứ hai ở Duyên Biên hùng quan đang lái tới, hai quân hội hợp, chạy tới Tương Long thành.
Tuy rằng vừa mới gặp phải sự tập kích của người điếc, thế nhưng hiện tại hai nhánh đại quân hội hợp, thanh thế lại càng thêm hùng vĩ.
Tần Mục sợ hết hồn, thất thanh nói: "Đồ gia gia định dùng bóng tối để tiêu diệt đại quân của Duyên Khang quốc?"
Đồ tể gật đầu, nói: "Ba long trụ khác đã được ta chôn xuống thần thông, chỉ còn lại trụ này."
Tần Mục sởn cả tóc gáy, nếu bốn cái long trụ bị hủy lúc nửa đêm, như vậy nghênh đón đại quân Duyên Khang quốc sẽ là tai ương ngập đầu!
Khi đó sẽ có không biết bao nhiêu người chôn thây trong bóng tối, chết oan chết uổng!
Tần Mục chần chờ nói: "Đồ gia gia, bách tính trong thành này... "
Đồ tể cười nói: "Vừa nãy người điếc làm phép tập kích quân đội Duyên Khang, Tư lão thái bà đã hạ lệnh toàn thành giới nghiêm, dồn tất cả mọi người chạy tới trung tâm thành rồi."
Tần Mục lập tức yên lòng, trung tâm tòa thành này có rất nhiều miếu thờ cổ xưa, thờ phụng đủ loại tượng đá, miếu thờ nơi đó sẽ ngăn cản bóng tối tập kích.
Hiển nhiên, mấy người Tư bà bà và người điếc đã sớm bàn bạc, vì thế định ra mưu kế này. Đợi khi long trụ sụp xuống, bóng tối tập kích, trung tâm thành được miếu thờ bao quanh sẽ biến thành khu vực an toàn, bách tính trong thành đều tụ tập ở nơi đó, tự nhiên là cực kỳ bình an.
"Đến buổi tối, đại quân Duyên Khang quốc sắp sửa biến thành tro bụi, có thể chạy thoát chỉ có rất ít mấy cường giả cỡ như quốc sư Duyên Khang, mà khi đó sẽ là thời điểm quyết chiến của chúng ta."
Đồ tể cười nói: "Vì thế, trưởng thôn cũng tới."
Tần Mục buồn bực, trưởng thôn đã không có tay chân, đến đây thì cũng có thể làm cái gì?
Đồ tể có chút hưng phấn, cười hắc hắc nói: "Tối hôm nay liền có thể nhìn thấy kiếm mạnh nhất năm đó chạm trán cùng kiếm mạnh nhất hiện nay rồi! Mẹ kiếp, lão tử hận không thể bây giờ là buổi tối... Đó là cái gì?"
Đột nhiên vẻ mặt ông cứng đờ, ngơ ngác nhìn về phương xa, như là gặp ma, la thất thanh nói: "Mụ nội nó, đó là món đồ quỷ quái gì vậy?"
Tần Mục cũng nhìn theo ánh mắt của ông, hơi run run, chỉ có thể nhìn thấy không trung có một điểm đen nhỏ, không biết vì sao đồ tể lại kinh ngạc.
Tuy nhiên, phương hướng của điểm đen nhỏ kia, hẳn là phương hướng Tinh hải ngoài Tương Long thành hai trăm dặm.
"Mụ nội nó, mụ nội nó... "
Đồ tể chửi rủa không ngừng, đột nhiên bay lên trời rồi rơi xuống, kêu lên: "Con ở lại đây đừng nhúc nhích, ta đi tìm mấy người trưởng thôn và dược sư. Chuyện như vậy, lão tử ở Đại Khư lâu như vậy vẫn là lần đầu tiên thấy... Mụ nội nó... "
Tần Mục buồn bực, đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy đồ tể thất thố như thế, thời điểm đồ tể phát điên cũng không nhiều lời mắng người như vậy, lời mắng nhiều nhất của ông vẫn là lão trời già khốn kiếp.
Hắn lại nhìn về điểm đen nhỏ kia, đột nhiên ngẩn ra, điểm đen nhỏ kia biến lớn hơn rất nhiều.
Điểm đen nhỏ này đang càng lúc càng trở nên lớn hơn, vốn chỉ như là đường kẽ trên tờ giấy trắng, mà hiện tại đã như là điểm đen, hơn nữa, cái điểm đen này vẫn còn đang lớn lên.
Đột nhiên, từng đạo bóng người thình lình xuất hiện, bên người Tần Mục lập tức nhiều thêm mấy người, chính là trưởng thôn không còn tay chân và đám người dược sư, người câm đã hoàn toàn thay đổi dung mạo.
Ngược lại người mù không có mặt, hẳn là bị người từ trong sòng bạc bắt vào trung tâm thành.
"Trời ơi..."
Dược sư nhìn về phía điểm đen kia, cũng lộ ra vẻ khiếp sợ không gì sánh nổi, lẩm bẩm nói: "Một chiếc thuyền thật lớn... "
"Truyền thuyết là thật, quả thực có chiếc thuyền này!"
Trưởng thôn cũng giật mình trong lòng, lẩm bẩm nói: "Sao chiếc thuyền này lại xuất hiện vào lúc này?"
Ánh mắt người câm mê ly, ngơ ngác nhìn nơi đó.
Người điếc cũng đứng hình.
"Mụ nội nó... " Đồ tể vẫn đang chửi bới không ngừng.
Tần Mục khống chế Thần Tiêu Thiên Nhãn, cố gắng nhìn rõ điểm đen kia, nhưng trước sau vẫn không cách nào nhìn thấy rõ ràng.
Dần dần, điểm đen càng lúc càng lớn, đã biến thành một cái mâm tròn đen kịt, vẫn đang không ngừng lớn lên. Lại cũng không lâu lắm, mâm tròn đã lớn khoảng chừng hơn trượng.
Lại không lâu nữa, mâm tròn khoảng chừng mấy mẫu.
Từng luồng từng luồng chấn động không ngừng truyền đến từ lòng đất, chấn động càng lúc càng mãnh liệt, Tần Mục đứng trên long trụ cũng cảm giác được bước chân rung rinh, như là đang có quái vật cực kỳ khổng lồ nào đó đang không ngừng chuyển động.
Hắn cảm giác được không khí càng lúc càng nóng, nhiệt độ càng lúc càng cao, phảng phất như mặt trời tỏa ra ngọn lửa hừng hực nướng chín mặt đất vậy, nhưng mà bây giờ vẫn là mùa xuân, cách mùa hạ còn có hai tháng.
Sau đó, Tần Mục nhìn thấy đồ vật mà mấy người trưởng thôn đã thấy.
Một chiếc thuyền đang tiến đến, từ hướng Tinh hải đi tới, càng lúc càng gần.
Chính xác là có một chiếc thuyền đang đi tới, phía trên thuyền có một quả cầu màu đen càng lúc càng lớn đang lơ lửng.
Sắc mặt Tần Mục quái lạ, trong lòng chấn động tột đỉnh, qua một lát mới thở hắt một hơi, cắn răng nói: "Mụ nội nó... "
Đồ tể lườm hắn một cái: "Con nít không được nói tục! Mụ nội nó, đây là cái đồ chơi gì xông ra?"
Chiếc thuyền cực kỳ to lớn hướng bên này đi tới kia là do núi lửa tạo thành, dãy núi nguy nga cao lớn phun khói đặc và hỏa diễm thẳng vào mây trời, trong khói đặc đầy ắp sấm chớp, không ngừng có tia điện rọi sáng bầu trời.
Hình dáng của ngọn núi này cũng rất kỳ quái, không có ngọn, nhìn xa có chút tương tự hình dạng lâu thuyền, thế nhưng bên trên không có lầu, chỉ có từng toà từng toà cung điện nguy nga, xanh vàng rực rỡ, dù rằng bị khói đặc bao phủ vẫn vàng chói lòe loẹt, vô cùng rực rỡ.
Trên ngọn núi kia còn có rất nhiều xiềng xích to lớn mấy chục người mới có thể ôm hết, tựa như là dây diều lay động trên bầu trời, phần cuối những xiềng xích này nối với quả cầu đen kịt kia, lúc di chuyên trên không trung thì xiềng xích va chạm, phát ra tiếng vang ào ào ào.
Mà lúc quả cầu cực kỳ to lớn đen kịt kia đứng yên thì lại phát ra từng tiếng nổ vang, ngay cả không khí đều bị chấn động đến mức vang lên ong ong, phảng phất cực kỳ nặng nề.
Giờ phút này, chiếc thuyền đang di chuyển đến hạ du Dũng Giang, khiến con sông lớn trong Đại Khư này bị thiêu đốt đến sôi sùng sục, cạn khô, quái ngư và thủy quái bên trong Dũng Giang dồn dập nhảy lên bờ, chạy bán sống bán chết!
"Cái này là... "
Tần Mục ngẩn ngơ, thất thanh nói: "Thái Dương thuyền!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.