Chương 277: Tiết tấu
Trạch Trư
12/04/2018
Tần Mục và Ban Công Thố sánh bước rời khỏi Ngọc Hương Lâu, đi ra ngoài thành.
Kinh thành đầu xuân se se lạnh, cho dù là giữa trưa, mặt trời cũng không lên quá cao mà chỉ nằm chếch trên bầu trời phía Nam, ánh mặt trời cũng không gay gắt.
Kinh thành ngày xuân rất náo nhiệt, người qua kẻ lại tấp nập. Có một số công tử và tiểu thư nhà giàu cùng nhau đi chơi, xiêm y đa phần là áo lông chồn, các cô gái mặc áo lông dày ấm áp càng tôn lên làn da trắng ngần.
Trước đây, vào mùa này rất nhiều gia đình giàu có ở kinh thành đã ngồi phi thuyền tới phương Nam tránh rét, đợi tới khi xuân hè giao mùa mới trở về. Nhưng năm nay thì khác, thiên tai khiến cho phương Nam cũng lạnh như phương Bắc, thậm chí còn lạnh hơn, vì thế phần lớn mọi người vẫn ở lại phương Bắc. Dù sao thì bên ngoài thiên tai nhân họa, ở lại kinh thành vẫn an toàn hơn.
Tần Mục và Ban Công Thố đi rất chậm, cả hai đều tự điều chỉnh trạng thái của mình. Không thể không nói Ban Công Thố dù sao cũng là cao nhân sống hai mươi kiếp chuyển thế mười chín kiếp. Hắn nhanh chóng điều chỉnh tinh khí thần của mình tới trạng thái tốt nhất, còn Tần Mục lúc này vẫn đang từ từ điều chỉnh.
Sát ý tỏa ra trên người Ban Công Thố nhắm thẳng tới Tần Mục, bắt đầu tăng tốc độ.
Sát ý của hắn nhằm thẳng Tần Mục để buộc Tần Mục có phản ứng, không thể không thay đổi tư thế đi của mình, tránh để lộ sơ hở.
Trong Thái Học Viện, Tần Mục từng làm vậy với hắn khiến hắn đi tập tễnh, thay đổi thân hình để mỗi hành động, cử chỉ của mình không để lộ ra sơ hở, không cho Tần Mục có cơ hội ra tay.
Còn bây giờ hắn cũng dùng cách gậy ông đập lưng ông, dùng trạng thái và khí thế tốt nhất của mình để đối phó với Tần Mục, buộc Tần Mục phải đi theo tiết tấu của hắn, thay đổi theo khí thế của hắn.
Chỉ cần Tần Mục phải đi theo tiết tấu của Ban Công Thố, hắn ta sẽ có thể nắm thế chủ động, khiến Tần Mục rơi vào thế bị động, mệt mỏi ứng phó. Để tránh để lộ sơ hở, Tần Mục sẽ liên tục thay đổi quỹ tích đi, khí thế của mình, đường đi càng xa, thay đổi càng nhiều, cuối cùng sẽ vượt qua nhận thức kiến thức của thiếu niên này khiến hắn không thể tiếp tục thay đổi!
Đợi tới ngoài thành, việc giết Tần Mục chỉ là vấn đề một hai chiêu mà thôi!
"Lão hồ ly!"
Tần Mục vẻ mặt lo lắng, đây là một nhân vật đáng sợ.
Ban Công Thố chính là một kẻ đáng sợ như vậy, cho dù bản thân mạnh hơn đối phương nhưng nếu có ưu thế có thể nắm giữ hắn sẽ lập tức nắm lấy, tăng tối đa ưu thế của mình!
Trải qua sự rèn dũa của thời gian vạn năm, hắn đã rất ít bị tác động bởi ngoại vật. Từng hành động lời nói của hắn đều là sự tiến bộ kinh nghiệm được tích lũy trong hàng vạn năm, kinh nghiệm của hắn giống như phù văn, giống như đạo lý, khắc sâu trong lời nói hành động.
Quốc sư Duyên Khang và ông nội mù từng nói kiến thức hợp nhất với thực tiễn, Mã gia cũng từng nói không vượt quá phép tắc, Ban Công Thố có tích lũy vạn năm cũng đã làm tới mức độ này.
Về kiến thức hợp nhất với thực tiễn, Tần Mục có lý giải của riêng mình.
Có kiến thức nhưng không có thực tiễn tức là không chân thật.
Thực tiễn không thành tức là vô dụng.
Có kiến thức và thực tiễn là trái tim ngay thật, chân thành. Thực tiễn thành công là tận cùng triệt để, rất khó bị người hoặc việc khác ảnh hưởng.
Tiền đề của kiến thức và thực tiễn hợp nhất là quan sát sự vật nhận lấy kiến thức, nghiên cứu một việc tới tận cùng, biến thành kiến thức của bản thân.
Ví dụ như nấu ăn, biến tay nghề nấu ăn này thành thập toàn thập mĩ, màu sắc và hương vị đều không thể kén chọn; Ví dụ như kiến trúc, xây dựng lầu vũ đình đài kiên cố, mĩ quan, thực dụng, bề ngoài đẹp đẽ, trải qua mưa gió cũng không sụp đổ; Ví dụ như chế tạo thuyền, hiểu rõ nguyên lý chế tạo thuyền, dùng vật liệu kiên cố, gió bão không chìm.
Đây chính là quan sát sự vật nhận lấy kiến thức, nghiên cứu tới đỉnh điểm một sự việc, một món đồ, hiểu được mọi đạo lý ở trong đó.
Có thể thực hiện quan sát sự vật để nhận lấy kiến thức tức là có thể hợp nhất kiến thức và thực tiễn.
Ban Công Thố chính là người như vậy, hắn ta chuyển sinh hết kiếp này tới kiếp khác, nghiên cứu triệt để các loại công pháp. Những kiến thức hắn học được đều biến thành nền tảng của hắn, trở thành một bộ phận cho hành động lời nói của hắn.
Bất cứ hành động, lời nói nào của hắn cũng đều mang ý nghĩa sâu xa, thậm chí từ lần đầu tiên Tần Mục gặp hắn, Tần Mục đã rơi vào trong tiết tấu của hắn.
Từ việc Tần Mục khiêu khích Ban Công Thố ở ngoài Lục Hợp Điện tới cuộc trò chuyện của Ban Công Thố trong Ngọc Hương Lâu đều là hắn đang đan lưới, tạo thành một tấm lưới khổng lồ bao vây Tần Mục ở bên trong.
Bây giờ bọn họ đi bộ ra ngoài thành chính là lúc con nhện này thu lưới, phun tơ lên người Tần Mục, trói buộc Tần Mục, thít chặt lại thu hẹp không gian Tần Mục có thể hoạt động. Đợi ra tới ngoài thành chính là lúc con nhện này phóng dịch độc đầu độc chết con mồi của mình!
Một đối thủ đáng sợ như vậy Tần Mục chưa gặp bao giờ!
Bất luận là đạo tử hay phật tử, thậm chí là những đại cao thủ cảnh giới Thiên Nhân, cảnh giới Sinh Tử truy sát hắn cũng còn thua xa Ban Công Thố.
Hiện tại, Tần Mục đã bị hắn ép cho phải đi tập tễnh, lảo đảo. Còn Ban Công Thố vẫn đi rất chắc chắn, càng lúc càng chắc chắn.
Hắn đang ép Tần Mục thi triển toàn bộ biến hóa, tránh để lộ sơ hở, khi biến hóa của Tần Mục hết hoàn toàn cũng là lúc Tần Mục phải chết.
"Có thể giao chiến với nhân vật hùng mạnh đáng sợ thế này đúng là một việc cực kì may mắn!"
Tần Mục đột nhiên dừng lại, khi hắn dừng lại lập tức sơ hở trên người xuất hiện vô số, có thể nói toàn thân đều là sơ hở!
Ban Công Thố hơi ngạc nhiên cũng dừng bước.
Lúc này hắn ta rất muốn ra tay, Tần Mục đang có vô vàn sơ hở, trong mắt hắn khắp người Tần Mục đều là những sơ hở chí mạng!
Tần Mục là giáo chủ Thiên Ma giáo, thế lực của Thiên Ma giáo cực lớn, là đệ nhất đại phái trong thế tục, ra tay ở đây cho dù giết được Tần Mục hắn cũng không thoát khỏi sự báo thù của Thiên Ma giáo.
Trong lúc hắn còn do dự thì sơ hở trên người Tần Mục biến mất, khí thế lập tức bùng phát, sát phí tỏa ra, vượt hơn hẳn so với Ban Công Thố, hắn cất bước đi về phía trước.
Sắc mặt Ban Công Thố sa sầm, không thể không đi theo Tần Mục rơi vào thế bị động.
Tần Mục lợi dụng lúc hắn ta do dự thoát khỏi thế bị động đúng là nằm ngoài dự tính của hắn, mặc dù kinh nghiệm của thiếu niên này không bằng hắn nhưng lại có một loại nhuệ khí mà hắn sớm đã bị mất đi.
Chuyển thế nhiều kiếp như vậy, loại nhuệ khí tinh thần cầu tiến ở kiếp thứ nhất của hắn đã dần mai một trong thời gian dài đằng đẵng từ kiếp này sang kiếp khác.
Lần này tới lượt hắn bị Tần Mục kiềm chế, buộc hắn phải thuận theo tiết tấu của Tần Mục đi về phía trước. Khí thế thân pháp của hai người không ngừng biến đổi, biến đổi rất nhỏ bé nhưng đường càng xa. Biên độ chao đảo thân hình của Ban Công Thố càng lớn giống như người say rượu, nghiêng bên này ngả bên kia, rất thu hút sự chú ý của người khác.
Tình hình hiện tại giống như Tần Mục dùng một sợi dây vô hình dắt một đứa bé mười ba mười bốn tuổi say rượu đi trên phố.
Cao thủ tranh tài là như vậy, đặc biệt là trong tình trạng khoảng cách thực lực của hai người không lớn, chỉ một chút bất cẩn là tình thế có thể nghịch chuyển!
Tần Mục lợi dụng tâm lý hắn ta không dám ra tay ở trong thành để nghịch chuyển tình thế.
Mặc dù hai người chưa từng giao đấu nhưng đã bắt đầu so tài về mặt trí tuệ.
Cho dù tình thế đã xoay chuyển nhưng Tần Mục vẫn không dám lơ là, đúng như Ban Công Thố nói, Tần Mục không có thời gian để củng cố cảnh giới Lục Hợp. Mặc dù hắn và Ban Công Thố đồng thời tiến vào cảnh giới Lục Hợp nhưng Ban Công Thố khác với hắn, Ban Công Thố có kinh nghiệm của hai mươi kiếp, hai mươi lần đột phá cảnh giới Lục Hợp, chỉ cần một ngày cũng đủ để hắn củng cố cảnh giới, điều động toàn bộ sức mạnh có thể điều động của cảnh giới.
Tần Mục thì cần thời gian để làm quen, tìm kiếm và mày mò mới có thể nắm bắt được sức mạnh của cảnh giới này.
Điều quan trọng nhất là, giờ hắn không có thời gian để tu luyện cảnh giới Lục Hợp.
Hắn đã có hình vận công của cảnh giới Lục Hợp và cảnh giới Thất Tinh. Một bức lấy từ đệ nhất đại điện của Thái Học Viện, còn công pháp trên phiến đá trong Lâu Lan Hoàng Kim Cung chính là hình vận công của cảnh giới Thất Tinh.
Chỉ có điều, hắn lĩnh ngộ Đại Nhất Thống công pháp cần dung hợp Bá Thể Tam Đan Công và Đại Dục Thiên Ma Công, Ban Công Thố sẽ không cho hắn thời gian để hắn dung hợp công pháp.
Tinh thần của Tần Mục đi vào thần tạng Lục Hợp, trong thần tạng này hắn nhìn thấy linh thai của mình, lại nhìn thấy ngũ diệu tinh thần và thần điện trên trời, cảm nhận được Ngũ Diệu Tinh Quân của mình.
Từ góc độ của linh thai có thể nhìn thấy bốn phương thiên địa.
Sau khi tiến vào cảnh giới Lục Hợp, cần quy nhất ba đại thần tạng, công pháp cần xuyên suốt ba đại thần tạng hình thành một chỉnh thể.
Trong thần tạng Lục Hợp có bốn phương thiên địa, pháp lực lớn mạnh, có thể phát động thần thông, là một lần nhảy vọt về chất nhưng Bá Thể Tam Đan Công chưa có hình vận công của cảnh giới Lục Hợp, đây sẽ là khuyết điểm lớn nhất của hắn.
Cuối cùng hai người đã ra khỏi kinh thành tới bên ngoài thành, biên độ động tác khi đi đường của Ban Công Thố càng lúc càng lớn, lảo đảo liên tục nhưng biến hóa về thân hình và thân pháp vẫn gần như vô cùng vô tận, bảo đảm trạng thái hoàn mỹ không khiếm khuyết, không sơ hở.
Tần Mục không khỏi bái phục hắn, từ trong thành ra tới ngoài thành, Ban Công Thố đã biến đổi mấy chục loại thân pháp. Mỗi loại đều vô cùng kì diệu, là thân pháp đã được tu luyện tới đỉnh cao.
Hắn dùng hình rồng đi về phía trước thì sẽ giống như có một con rồng thực sự đang đi trên mặt đất, biến thành hổ, di chuyển sẽ khiến người khác có cảm giác giống như một con mãnh hổ, còn khi thi triển thân pháp phượng tước thì sẽ giống như phượng tước đang bay, thi triển thân pháp du ngư sẽ giống như cá bơi trong nước.
Thật khó lòng tưởng tượng một người có thể đồng thời tu luyện nhiều loại thân pháp tới mức đỉnh điểm như vậy.
Hai người càng đi càng xa, dần dần sát khí cũng càng trở lên đậm đặc. Trong túi Thao Thiết của Tần Mục, kiếm hoàn đã bay ra, Thiếu Bảo Kiếm cũng bay khỏi trong túi Thao Thiết, dắt trên eo hắn.
Hai thanh đao mổ heo trên người Tần Mục cũng rơi xuống, cả hai cắm xuống mặt đất chỉ để lộ cán đao, hai đao cách nhau hơn mười trượng. Tiếp theo gậy trúc cắm trên mặt đất, thiết chùy rơi xuống đất, giấy bút mực nghiên trong tay áo cũng bị hắn vứt xuống khi đi trên đường.
Khi hắn đi, thân hình lắc lư, các mảnh huyền thiết trước và sau ngực cũng rơi xuống, rất nặng nề, giày thép trên chân cũng đột nhiên tách ra, mảnh thép buộc trên hai chân cũng rơi xuống.
Người hắn trở lên nhẹ nhàng hơn, xương cốt kêu lên răng rắc, khí thế lại tiếp tục tăng lên mạnh mẽ!
Ban Công Thố vẫn bị dẫn đi theo tiếp tấu của hắn, khí thế Tần Mục tăng lên, áp lực gây cho hắn ta cũng càng lớn lên nhưng hắn vẫn rất kiên trì, không hề để lộ ra bất cứ sơ hở nào.
Phía xa cỏ đã mọc cao, có rất nhiều nam nữ đi đạp thanh, đồng hành đi du xuân. Có một vài đứa bé đang thả diều giấy, vui vẻ nô đùa trên bãi cỏ, có nam thanh niên khoe khoang thân pháp, đi vài bước lại bay bổng lên, đạp trên những con diều giấy trên không khiến các cô gái bên dưới khen ngợi không ngớt.
Sau đó tiếng khen dần dần ít đi, mọi người đều nhìn về phía hai thiếu niên kì quái Tần Mục và Ban Công Thố.
Chim muông trong rừng ồ ạt bay ra xa tránh né, sát khí tỏa ra trên người hai thiếu niên này khiến chúng khiếp sợ.
Tần Mục và Ban Công Thố bước tới bên Đồ Giang, trên mặt sông lập tức có vô số cá lớn nhảy lên khỏi mặt nước, lao trên mặt sông bơi về hướng lòng sông, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
Khi cá và chim muông nhảy lên, bay lên. Một đứa trẻ đột nhiên nhắm chặt mắt há miệng gào khóc ầm ỹ. Trong tiếng khóc, Tần Mục và Ban Công Thố bên bờ sông đều đồng loạt ra tay!
Kinh thành đầu xuân se se lạnh, cho dù là giữa trưa, mặt trời cũng không lên quá cao mà chỉ nằm chếch trên bầu trời phía Nam, ánh mặt trời cũng không gay gắt.
Kinh thành ngày xuân rất náo nhiệt, người qua kẻ lại tấp nập. Có một số công tử và tiểu thư nhà giàu cùng nhau đi chơi, xiêm y đa phần là áo lông chồn, các cô gái mặc áo lông dày ấm áp càng tôn lên làn da trắng ngần.
Trước đây, vào mùa này rất nhiều gia đình giàu có ở kinh thành đã ngồi phi thuyền tới phương Nam tránh rét, đợi tới khi xuân hè giao mùa mới trở về. Nhưng năm nay thì khác, thiên tai khiến cho phương Nam cũng lạnh như phương Bắc, thậm chí còn lạnh hơn, vì thế phần lớn mọi người vẫn ở lại phương Bắc. Dù sao thì bên ngoài thiên tai nhân họa, ở lại kinh thành vẫn an toàn hơn.
Tần Mục và Ban Công Thố đi rất chậm, cả hai đều tự điều chỉnh trạng thái của mình. Không thể không nói Ban Công Thố dù sao cũng là cao nhân sống hai mươi kiếp chuyển thế mười chín kiếp. Hắn nhanh chóng điều chỉnh tinh khí thần của mình tới trạng thái tốt nhất, còn Tần Mục lúc này vẫn đang từ từ điều chỉnh.
Sát ý tỏa ra trên người Ban Công Thố nhắm thẳng tới Tần Mục, bắt đầu tăng tốc độ.
Sát ý của hắn nhằm thẳng Tần Mục để buộc Tần Mục có phản ứng, không thể không thay đổi tư thế đi của mình, tránh để lộ sơ hở.
Trong Thái Học Viện, Tần Mục từng làm vậy với hắn khiến hắn đi tập tễnh, thay đổi thân hình để mỗi hành động, cử chỉ của mình không để lộ ra sơ hở, không cho Tần Mục có cơ hội ra tay.
Còn bây giờ hắn cũng dùng cách gậy ông đập lưng ông, dùng trạng thái và khí thế tốt nhất của mình để đối phó với Tần Mục, buộc Tần Mục phải đi theo tiết tấu của hắn, thay đổi theo khí thế của hắn.
Chỉ cần Tần Mục phải đi theo tiết tấu của Ban Công Thố, hắn ta sẽ có thể nắm thế chủ động, khiến Tần Mục rơi vào thế bị động, mệt mỏi ứng phó. Để tránh để lộ sơ hở, Tần Mục sẽ liên tục thay đổi quỹ tích đi, khí thế của mình, đường đi càng xa, thay đổi càng nhiều, cuối cùng sẽ vượt qua nhận thức kiến thức của thiếu niên này khiến hắn không thể tiếp tục thay đổi!
Đợi tới ngoài thành, việc giết Tần Mục chỉ là vấn đề một hai chiêu mà thôi!
"Lão hồ ly!"
Tần Mục vẻ mặt lo lắng, đây là một nhân vật đáng sợ.
Ban Công Thố chính là một kẻ đáng sợ như vậy, cho dù bản thân mạnh hơn đối phương nhưng nếu có ưu thế có thể nắm giữ hắn sẽ lập tức nắm lấy, tăng tối đa ưu thế của mình!
Trải qua sự rèn dũa của thời gian vạn năm, hắn đã rất ít bị tác động bởi ngoại vật. Từng hành động lời nói của hắn đều là sự tiến bộ kinh nghiệm được tích lũy trong hàng vạn năm, kinh nghiệm của hắn giống như phù văn, giống như đạo lý, khắc sâu trong lời nói hành động.
Quốc sư Duyên Khang và ông nội mù từng nói kiến thức hợp nhất với thực tiễn, Mã gia cũng từng nói không vượt quá phép tắc, Ban Công Thố có tích lũy vạn năm cũng đã làm tới mức độ này.
Về kiến thức hợp nhất với thực tiễn, Tần Mục có lý giải của riêng mình.
Có kiến thức nhưng không có thực tiễn tức là không chân thật.
Thực tiễn không thành tức là vô dụng.
Có kiến thức và thực tiễn là trái tim ngay thật, chân thành. Thực tiễn thành công là tận cùng triệt để, rất khó bị người hoặc việc khác ảnh hưởng.
Tiền đề của kiến thức và thực tiễn hợp nhất là quan sát sự vật nhận lấy kiến thức, nghiên cứu một việc tới tận cùng, biến thành kiến thức của bản thân.
Ví dụ như nấu ăn, biến tay nghề nấu ăn này thành thập toàn thập mĩ, màu sắc và hương vị đều không thể kén chọn; Ví dụ như kiến trúc, xây dựng lầu vũ đình đài kiên cố, mĩ quan, thực dụng, bề ngoài đẹp đẽ, trải qua mưa gió cũng không sụp đổ; Ví dụ như chế tạo thuyền, hiểu rõ nguyên lý chế tạo thuyền, dùng vật liệu kiên cố, gió bão không chìm.
Đây chính là quan sát sự vật nhận lấy kiến thức, nghiên cứu tới đỉnh điểm một sự việc, một món đồ, hiểu được mọi đạo lý ở trong đó.
Có thể thực hiện quan sát sự vật để nhận lấy kiến thức tức là có thể hợp nhất kiến thức và thực tiễn.
Ban Công Thố chính là người như vậy, hắn ta chuyển sinh hết kiếp này tới kiếp khác, nghiên cứu triệt để các loại công pháp. Những kiến thức hắn học được đều biến thành nền tảng của hắn, trở thành một bộ phận cho hành động lời nói của hắn.
Bất cứ hành động, lời nói nào của hắn cũng đều mang ý nghĩa sâu xa, thậm chí từ lần đầu tiên Tần Mục gặp hắn, Tần Mục đã rơi vào trong tiết tấu của hắn.
Từ việc Tần Mục khiêu khích Ban Công Thố ở ngoài Lục Hợp Điện tới cuộc trò chuyện của Ban Công Thố trong Ngọc Hương Lâu đều là hắn đang đan lưới, tạo thành một tấm lưới khổng lồ bao vây Tần Mục ở bên trong.
Bây giờ bọn họ đi bộ ra ngoài thành chính là lúc con nhện này thu lưới, phun tơ lên người Tần Mục, trói buộc Tần Mục, thít chặt lại thu hẹp không gian Tần Mục có thể hoạt động. Đợi ra tới ngoài thành chính là lúc con nhện này phóng dịch độc đầu độc chết con mồi của mình!
Một đối thủ đáng sợ như vậy Tần Mục chưa gặp bao giờ!
Bất luận là đạo tử hay phật tử, thậm chí là những đại cao thủ cảnh giới Thiên Nhân, cảnh giới Sinh Tử truy sát hắn cũng còn thua xa Ban Công Thố.
Hiện tại, Tần Mục đã bị hắn ép cho phải đi tập tễnh, lảo đảo. Còn Ban Công Thố vẫn đi rất chắc chắn, càng lúc càng chắc chắn.
Hắn đang ép Tần Mục thi triển toàn bộ biến hóa, tránh để lộ sơ hở, khi biến hóa của Tần Mục hết hoàn toàn cũng là lúc Tần Mục phải chết.
"Có thể giao chiến với nhân vật hùng mạnh đáng sợ thế này đúng là một việc cực kì may mắn!"
Tần Mục đột nhiên dừng lại, khi hắn dừng lại lập tức sơ hở trên người xuất hiện vô số, có thể nói toàn thân đều là sơ hở!
Ban Công Thố hơi ngạc nhiên cũng dừng bước.
Lúc này hắn ta rất muốn ra tay, Tần Mục đang có vô vàn sơ hở, trong mắt hắn khắp người Tần Mục đều là những sơ hở chí mạng!
Tần Mục là giáo chủ Thiên Ma giáo, thế lực của Thiên Ma giáo cực lớn, là đệ nhất đại phái trong thế tục, ra tay ở đây cho dù giết được Tần Mục hắn cũng không thoát khỏi sự báo thù của Thiên Ma giáo.
Trong lúc hắn còn do dự thì sơ hở trên người Tần Mục biến mất, khí thế lập tức bùng phát, sát phí tỏa ra, vượt hơn hẳn so với Ban Công Thố, hắn cất bước đi về phía trước.
Sắc mặt Ban Công Thố sa sầm, không thể không đi theo Tần Mục rơi vào thế bị động.
Tần Mục lợi dụng lúc hắn ta do dự thoát khỏi thế bị động đúng là nằm ngoài dự tính của hắn, mặc dù kinh nghiệm của thiếu niên này không bằng hắn nhưng lại có một loại nhuệ khí mà hắn sớm đã bị mất đi.
Chuyển thế nhiều kiếp như vậy, loại nhuệ khí tinh thần cầu tiến ở kiếp thứ nhất của hắn đã dần mai một trong thời gian dài đằng đẵng từ kiếp này sang kiếp khác.
Lần này tới lượt hắn bị Tần Mục kiềm chế, buộc hắn phải thuận theo tiết tấu của Tần Mục đi về phía trước. Khí thế thân pháp của hai người không ngừng biến đổi, biến đổi rất nhỏ bé nhưng đường càng xa. Biên độ chao đảo thân hình của Ban Công Thố càng lớn giống như người say rượu, nghiêng bên này ngả bên kia, rất thu hút sự chú ý của người khác.
Tình hình hiện tại giống như Tần Mục dùng một sợi dây vô hình dắt một đứa bé mười ba mười bốn tuổi say rượu đi trên phố.
Cao thủ tranh tài là như vậy, đặc biệt là trong tình trạng khoảng cách thực lực của hai người không lớn, chỉ một chút bất cẩn là tình thế có thể nghịch chuyển!
Tần Mục lợi dụng tâm lý hắn ta không dám ra tay ở trong thành để nghịch chuyển tình thế.
Mặc dù hai người chưa từng giao đấu nhưng đã bắt đầu so tài về mặt trí tuệ.
Cho dù tình thế đã xoay chuyển nhưng Tần Mục vẫn không dám lơ là, đúng như Ban Công Thố nói, Tần Mục không có thời gian để củng cố cảnh giới Lục Hợp. Mặc dù hắn và Ban Công Thố đồng thời tiến vào cảnh giới Lục Hợp nhưng Ban Công Thố khác với hắn, Ban Công Thố có kinh nghiệm của hai mươi kiếp, hai mươi lần đột phá cảnh giới Lục Hợp, chỉ cần một ngày cũng đủ để hắn củng cố cảnh giới, điều động toàn bộ sức mạnh có thể điều động của cảnh giới.
Tần Mục thì cần thời gian để làm quen, tìm kiếm và mày mò mới có thể nắm bắt được sức mạnh của cảnh giới này.
Điều quan trọng nhất là, giờ hắn không có thời gian để tu luyện cảnh giới Lục Hợp.
Hắn đã có hình vận công của cảnh giới Lục Hợp và cảnh giới Thất Tinh. Một bức lấy từ đệ nhất đại điện của Thái Học Viện, còn công pháp trên phiến đá trong Lâu Lan Hoàng Kim Cung chính là hình vận công của cảnh giới Thất Tinh.
Chỉ có điều, hắn lĩnh ngộ Đại Nhất Thống công pháp cần dung hợp Bá Thể Tam Đan Công và Đại Dục Thiên Ma Công, Ban Công Thố sẽ không cho hắn thời gian để hắn dung hợp công pháp.
Tinh thần của Tần Mục đi vào thần tạng Lục Hợp, trong thần tạng này hắn nhìn thấy linh thai của mình, lại nhìn thấy ngũ diệu tinh thần và thần điện trên trời, cảm nhận được Ngũ Diệu Tinh Quân của mình.
Từ góc độ của linh thai có thể nhìn thấy bốn phương thiên địa.
Sau khi tiến vào cảnh giới Lục Hợp, cần quy nhất ba đại thần tạng, công pháp cần xuyên suốt ba đại thần tạng hình thành một chỉnh thể.
Trong thần tạng Lục Hợp có bốn phương thiên địa, pháp lực lớn mạnh, có thể phát động thần thông, là một lần nhảy vọt về chất nhưng Bá Thể Tam Đan Công chưa có hình vận công của cảnh giới Lục Hợp, đây sẽ là khuyết điểm lớn nhất của hắn.
Cuối cùng hai người đã ra khỏi kinh thành tới bên ngoài thành, biên độ động tác khi đi đường của Ban Công Thố càng lúc càng lớn, lảo đảo liên tục nhưng biến hóa về thân hình và thân pháp vẫn gần như vô cùng vô tận, bảo đảm trạng thái hoàn mỹ không khiếm khuyết, không sơ hở.
Tần Mục không khỏi bái phục hắn, từ trong thành ra tới ngoài thành, Ban Công Thố đã biến đổi mấy chục loại thân pháp. Mỗi loại đều vô cùng kì diệu, là thân pháp đã được tu luyện tới đỉnh cao.
Hắn dùng hình rồng đi về phía trước thì sẽ giống như có một con rồng thực sự đang đi trên mặt đất, biến thành hổ, di chuyển sẽ khiến người khác có cảm giác giống như một con mãnh hổ, còn khi thi triển thân pháp phượng tước thì sẽ giống như phượng tước đang bay, thi triển thân pháp du ngư sẽ giống như cá bơi trong nước.
Thật khó lòng tưởng tượng một người có thể đồng thời tu luyện nhiều loại thân pháp tới mức đỉnh điểm như vậy.
Hai người càng đi càng xa, dần dần sát khí cũng càng trở lên đậm đặc. Trong túi Thao Thiết của Tần Mục, kiếm hoàn đã bay ra, Thiếu Bảo Kiếm cũng bay khỏi trong túi Thao Thiết, dắt trên eo hắn.
Hai thanh đao mổ heo trên người Tần Mục cũng rơi xuống, cả hai cắm xuống mặt đất chỉ để lộ cán đao, hai đao cách nhau hơn mười trượng. Tiếp theo gậy trúc cắm trên mặt đất, thiết chùy rơi xuống đất, giấy bút mực nghiên trong tay áo cũng bị hắn vứt xuống khi đi trên đường.
Khi hắn đi, thân hình lắc lư, các mảnh huyền thiết trước và sau ngực cũng rơi xuống, rất nặng nề, giày thép trên chân cũng đột nhiên tách ra, mảnh thép buộc trên hai chân cũng rơi xuống.
Người hắn trở lên nhẹ nhàng hơn, xương cốt kêu lên răng rắc, khí thế lại tiếp tục tăng lên mạnh mẽ!
Ban Công Thố vẫn bị dẫn đi theo tiếp tấu của hắn, khí thế Tần Mục tăng lên, áp lực gây cho hắn ta cũng càng lớn lên nhưng hắn vẫn rất kiên trì, không hề để lộ ra bất cứ sơ hở nào.
Phía xa cỏ đã mọc cao, có rất nhiều nam nữ đi đạp thanh, đồng hành đi du xuân. Có một vài đứa bé đang thả diều giấy, vui vẻ nô đùa trên bãi cỏ, có nam thanh niên khoe khoang thân pháp, đi vài bước lại bay bổng lên, đạp trên những con diều giấy trên không khiến các cô gái bên dưới khen ngợi không ngớt.
Sau đó tiếng khen dần dần ít đi, mọi người đều nhìn về phía hai thiếu niên kì quái Tần Mục và Ban Công Thố.
Chim muông trong rừng ồ ạt bay ra xa tránh né, sát khí tỏa ra trên người hai thiếu niên này khiến chúng khiếp sợ.
Tần Mục và Ban Công Thố bước tới bên Đồ Giang, trên mặt sông lập tức có vô số cá lớn nhảy lên khỏi mặt nước, lao trên mặt sông bơi về hướng lòng sông, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
Khi cá và chim muông nhảy lên, bay lên. Một đứa trẻ đột nhiên nhắm chặt mắt há miệng gào khóc ầm ỹ. Trong tiếng khóc, Tần Mục và Ban Công Thố bên bờ sông đều đồng loạt ra tay!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.