Chương 235: Chiến thắng đầu
Ốc Sên
07/07/2024
Sau khi bày ra tư thế phòng thủ, Hoàng Vô Cực nói với đôi mắt đầy kiên định
“Đại Ngọc La Hoàn Chưởng!”
'Văn Dương quát lớn rồi tiến lên một bước, tung một chưởng lên trời, trường bào khoác ngoài như cuốn những giọt mưa, một nguồn sức mạnh ấp ủ lực lượng như cơn bão đang chực chờ bùng nổ phủ lấy Hoàng Vô Cực.
Ầm....
Hoàng Vô Cực đón đỡ bằng một cú đấm. Tiếng nổ vang lên, cú chưởng và nắm đấm va uỳnh vào nhau, sau đó hai bóng người mau chóng tách ra.
Nhưng Văn Dương chỉ lùi một bước, trong khi Hoàng Vô Cực thì ngã sống soài ra đất, còn là ngã với tư thế cảm đầu xuống,
“Ha ha...”
Thấy cậu ta không khác gì một con chó đang ăn phân, những người thuộc lớp chín mươi tám sơ cấp cười nắc nẻ. Học trò lớp chín thì mặt mày xám xịt, đỏ như gấc.
Tình cảnh này làm cho Hoàng Vô Cực muốn nhận thua. Cậu ta chùn bước rồi.
Cậu ta hoàn toàn không phải đối thủ của Văn Dương, sao có thể thẳng được?
Nhưng khi hướng mắt về Mục Vỹ, Hoàng Vô Cực sửng sốt.
Hắn đang mim cười. Nụ cười ấy như đang cổ vũ cậu ta đứng dậy lăn nữa, đứng dậy để giành tôn nghiêm vốn có của bản thân.
Hoàng Vô Cực gật đầu một cái thật mạnh, vỗ vào ngực rồi nhìn Văn Dương, không hề có vẻ gì là muốn rút lui.
Tiếp tục!
“A....”
Trầm giọng gầm lên, Hoàng Vô Cực lao ra lần nữa. Lần này, cậu ta đã không còn thấy sợ h
Ầm..
Xông lên, lại bị đánh lùi.
Ầm..
Lại xông lên, lại bị đánh lùi.
Ầm..
Cứ liên tục như thế. Lần nào Hoàng Vô Cực chạy tới tấn công đều bị Văn Dương chống trả, lùi lại
Nhưng Hoàng Vô Cực không hề muốn nhận thua.
Đánh thì đánh!
Ý nghĩ ấy chiếm trọn cõi lòng cậu ta.
Vì bản thân, vì thầy Mục, vì lớp chín sơ cấp, đánh thì đánh.
Uỳnh...
Hoàng Vô Cực lại bị đánh bật ra sau một lần nữa
“Mẹ kiếp, tên này sao mà lì đòn thế!”
Văn Dương thở hổn hển, chống hai tay lên đùi, mồ hôi trên mặt chảy từng giọt xuống mặt đất.
Y không nhớ nổi mình đã đánh tên nhãi này bao nhiêu đấm, nhưng lần nào Hoàng Vô Cực này cũng đứng dậy xông tới lần nữa, không màng sống chết.
Đâu nào còn là tỉ thí nữa, khác gì chìa mặt cho người ta đánh đâu?
“Lại đi!”
Người đã chồng chất vết thương nhưng Hoàng Vô Cực không than văn một lời, chỉ liên tục xông lên, thụt lùi, xông lên, rồi thụt lùi!
Ầm...
Lại là một tiếng động vang trời, mọi người đã quen. Lần này có lẽ Hoàng Vô Cực sẽ lại ngã văng ra thôi.
Oành...
Một bóng người ngã rầm xuống đất, chật vật lăn mấy vòng rồi mới dừng lại.
“Văn Dương!”
Mọi người đang nghĩ rằng người bị hất ra vẫn là Hoàng Vô Cực thì một tiếng hét truyền đến, thu hút ánh nhìn của họ.
Không phải Hoàng Vô Cực, mà là Văn Dương!
Không ngờ Văn Dương là người bị đánh lùi Chuyện này chưa từng xảy ra.
“Lại đi!”
Song, giờ đây Hoàng Vô Cực không quan tâm đến điều đó. Cậu ta chỉ một lòng củng cố phòng ngự để bị đánh, để Văn Dương dốc hết sức lực đánh mình.
Văn Dương vội vàng đứng lên, tung ra một quyền trong kinh hoàng.
Ầm...
Bùm..
Sau tiếng va đập nặng nề, Văn Dương lại ngã xuống.
Nhưng lăn này, trên mặt y xuất hiện dấu tay từ cú đấm.
“Nữa!”
Hoàng Vô Cực đã chìm trong điên cuồng, mặc kệ mọi thứ, chỉ biết ra sức mà đấm.
Bốp bốp bốp...
Trong tiếng nấm đấm giáng xuống da thịt liên hồi, khuôn mặt Văn Dương trở nên băm dập, y gục xuống, người run tẩy vài cái rồi không nhúc nhích nữa.
Thắng rồi!
Hoàng Vô Cực thắng rồi!
Thấy cảnh này, không chỉ học sinh lớp chín mươi tám sơ cấp mà học sinh lớp chín cũng không tin nổi.
“Thầy Mục, trò thắng... thắng rồi!”
“Tốt, xuống nghỉ ngơi đi. Nhớ lấy, giờ vẫn chưa được ngủ, hãy cẩn thận nhớ lại từng giây từng phút chiến đấu của trờ.
“Vâng!”
Sau khi được Mục Vỹ chúc mừng, Hoàng Vô Cực đi ra sau mọi người, ngồi xếp bằng xuống rồi bắt đầu lĩnh ngộ.
“Mẹ kiếp, sao lại thua!”, Văn Phong thấy Văn Dương nằm liệt ra đất, bất tỉnh nhân sự thì nghiến răng nghiến lợi.
“Lớp trưởng, hai trận tiếp theo không thể thua được, để ta lên”, một người cao to lực lưỡng, khuôn mặt thô kệch đang đứng cạnh Văn Phong nói lớn.
“Được! Thác Bạt Thời, ngươi đang ở tầng thứ mười của thân xác, ta tin ngươi. Nhất định không được thua trận này”.
“Không thành vấn đề!”
“Thác Bạt Thời cao một mét chín, khi đứng hệt như một ngọn núi nhỏ. Hắn ta nhìn bên lớp chín sơ cấp, hét: “Giờ thì ai muốn chết đây? Trận vừa rồi chỉ là lớp chín mươi tám bọn ta nhường bọn ngươi thôi, nghĩ mình là thiên tài thật à? Xùy!”
“Lâm Chấp, ra sân!”
“Thầy Mục, trò...”
“Nói nhiều quá, bảo trò lên thì lên đi. Có tin ta bẻ chân trò không?”
“Trò... vâng!”
Lâm Chấp mặc trường sam màu xám, vóc dáng hơi gầy, mái tóc dài buộc ở sau ót. Gã bất đắc dĩ ra sân.
“Đại Ngọc La Hoàn Chưởng!”
'Văn Dương quát lớn rồi tiến lên một bước, tung một chưởng lên trời, trường bào khoác ngoài như cuốn những giọt mưa, một nguồn sức mạnh ấp ủ lực lượng như cơn bão đang chực chờ bùng nổ phủ lấy Hoàng Vô Cực.
Ầm....
Hoàng Vô Cực đón đỡ bằng một cú đấm. Tiếng nổ vang lên, cú chưởng và nắm đấm va uỳnh vào nhau, sau đó hai bóng người mau chóng tách ra.
Nhưng Văn Dương chỉ lùi một bước, trong khi Hoàng Vô Cực thì ngã sống soài ra đất, còn là ngã với tư thế cảm đầu xuống,
“Ha ha...”
Thấy cậu ta không khác gì một con chó đang ăn phân, những người thuộc lớp chín mươi tám sơ cấp cười nắc nẻ. Học trò lớp chín thì mặt mày xám xịt, đỏ như gấc.
Tình cảnh này làm cho Hoàng Vô Cực muốn nhận thua. Cậu ta chùn bước rồi.
Cậu ta hoàn toàn không phải đối thủ của Văn Dương, sao có thể thẳng được?
Nhưng khi hướng mắt về Mục Vỹ, Hoàng Vô Cực sửng sốt.
Hắn đang mim cười. Nụ cười ấy như đang cổ vũ cậu ta đứng dậy lăn nữa, đứng dậy để giành tôn nghiêm vốn có của bản thân.
Hoàng Vô Cực gật đầu một cái thật mạnh, vỗ vào ngực rồi nhìn Văn Dương, không hề có vẻ gì là muốn rút lui.
Tiếp tục!
“A....”
Trầm giọng gầm lên, Hoàng Vô Cực lao ra lần nữa. Lần này, cậu ta đã không còn thấy sợ h
Ầm..
Xông lên, lại bị đánh lùi.
Ầm..
Lại xông lên, lại bị đánh lùi.
Ầm..
Cứ liên tục như thế. Lần nào Hoàng Vô Cực chạy tới tấn công đều bị Văn Dương chống trả, lùi lại
Nhưng Hoàng Vô Cực không hề muốn nhận thua.
Đánh thì đánh!
Ý nghĩ ấy chiếm trọn cõi lòng cậu ta.
Vì bản thân, vì thầy Mục, vì lớp chín sơ cấp, đánh thì đánh.
Uỳnh...
Hoàng Vô Cực lại bị đánh bật ra sau một lần nữa
“Mẹ kiếp, tên này sao mà lì đòn thế!”
Văn Dương thở hổn hển, chống hai tay lên đùi, mồ hôi trên mặt chảy từng giọt xuống mặt đất.
Y không nhớ nổi mình đã đánh tên nhãi này bao nhiêu đấm, nhưng lần nào Hoàng Vô Cực này cũng đứng dậy xông tới lần nữa, không màng sống chết.
Đâu nào còn là tỉ thí nữa, khác gì chìa mặt cho người ta đánh đâu?
“Lại đi!”
Người đã chồng chất vết thương nhưng Hoàng Vô Cực không than văn một lời, chỉ liên tục xông lên, thụt lùi, xông lên, rồi thụt lùi!
Ầm...
Lại là một tiếng động vang trời, mọi người đã quen. Lần này có lẽ Hoàng Vô Cực sẽ lại ngã văng ra thôi.
Oành...
Một bóng người ngã rầm xuống đất, chật vật lăn mấy vòng rồi mới dừng lại.
“Văn Dương!”
Mọi người đang nghĩ rằng người bị hất ra vẫn là Hoàng Vô Cực thì một tiếng hét truyền đến, thu hút ánh nhìn của họ.
Không phải Hoàng Vô Cực, mà là Văn Dương!
Không ngờ Văn Dương là người bị đánh lùi Chuyện này chưa từng xảy ra.
“Lại đi!”
Song, giờ đây Hoàng Vô Cực không quan tâm đến điều đó. Cậu ta chỉ một lòng củng cố phòng ngự để bị đánh, để Văn Dương dốc hết sức lực đánh mình.
Văn Dương vội vàng đứng lên, tung ra một quyền trong kinh hoàng.
Ầm...
Bùm..
Sau tiếng va đập nặng nề, Văn Dương lại ngã xuống.
Nhưng lăn này, trên mặt y xuất hiện dấu tay từ cú đấm.
“Nữa!”
Hoàng Vô Cực đã chìm trong điên cuồng, mặc kệ mọi thứ, chỉ biết ra sức mà đấm.
Bốp bốp bốp...
Trong tiếng nấm đấm giáng xuống da thịt liên hồi, khuôn mặt Văn Dương trở nên băm dập, y gục xuống, người run tẩy vài cái rồi không nhúc nhích nữa.
Thắng rồi!
Hoàng Vô Cực thắng rồi!
Thấy cảnh này, không chỉ học sinh lớp chín mươi tám sơ cấp mà học sinh lớp chín cũng không tin nổi.
“Thầy Mục, trò thắng... thắng rồi!”
“Tốt, xuống nghỉ ngơi đi. Nhớ lấy, giờ vẫn chưa được ngủ, hãy cẩn thận nhớ lại từng giây từng phút chiến đấu của trờ.
“Vâng!”
Sau khi được Mục Vỹ chúc mừng, Hoàng Vô Cực đi ra sau mọi người, ngồi xếp bằng xuống rồi bắt đầu lĩnh ngộ.
“Mẹ kiếp, sao lại thua!”, Văn Phong thấy Văn Dương nằm liệt ra đất, bất tỉnh nhân sự thì nghiến răng nghiến lợi.
“Lớp trưởng, hai trận tiếp theo không thể thua được, để ta lên”, một người cao to lực lưỡng, khuôn mặt thô kệch đang đứng cạnh Văn Phong nói lớn.
“Được! Thác Bạt Thời, ngươi đang ở tầng thứ mười của thân xác, ta tin ngươi. Nhất định không được thua trận này”.
“Không thành vấn đề!”
“Thác Bạt Thời cao một mét chín, khi đứng hệt như một ngọn núi nhỏ. Hắn ta nhìn bên lớp chín sơ cấp, hét: “Giờ thì ai muốn chết đây? Trận vừa rồi chỉ là lớp chín mươi tám bọn ta nhường bọn ngươi thôi, nghĩ mình là thiên tài thật à? Xùy!”
“Lâm Chấp, ra sân!”
“Thầy Mục, trò...”
“Nói nhiều quá, bảo trò lên thì lên đi. Có tin ta bẻ chân trò không?”
“Trò... vâng!”
Lâm Chấp mặc trường sam màu xám, vóc dáng hơi gầy, mái tóc dài buộc ở sau ót. Gã bất đắc dĩ ra sân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.