Chương 239: Còn biết luyện khí ư?
Ốc Sên
07/07/2024
“Trò uống ạ!”
“Thiết Phong là người đầu tiên đi lên trên bục giảng, nhận lấy viên đan dược của Mục Vỹ.
Ngay sau đó là người thứ hai, thứ ba...
Gần một trăm học trò đều đi lên, kiên định nhìn Mục Vỹ và viên đan dược trong tay hắn.
Bọn họ đã bị mảng là ăn hại, nhưng sự xuất hiện của Mục Vỹ đã làm thay đổi cục diện, vậy còn lý do gì mà họ không tin và không thử chứ?
Đến Mục Vỹ còn tin tưởng bọn họ thì dựa vào đâu mà họ lại thiếu tự tin vào bản thân.
“Thầy Mục, trò nữa ạ!”
Người lên tiếng là một học trò trông rất hiền lành, Mục Vỹ biết học trò này.
Tiêu Khánh Dư!
Mục Vỹ cười đáp: “Đây này! Đây là một viên đan dược thần kỳ, uống nó vào chắc chắn trò sẽ có thể một bước lên mây!”
“Cảm ơn thầy Mục ạ!”
Tiêu Khánh Dư dí dỏm nhoẻn miệng cười.
Mục Vỹ cũng biết chút chuyện về học trò này.
Cậu ấy là con cháu nhà họ Tiêu, hình như là đệ đệ của người được coi là thê tử tương lai của mình. Hồi nhỏ, Tiêu Khánh Dư này cũng có thiên bẩm rất khá, nhưng năm nay đã 17 tuổi mà suy nghĩ vẫn dừng lại ở năm bảy, tám tuổi, chẳng lớn thêm chút nào.
Nhưng nhờ có nhà họ Tiêu cùng thân phận với Tình thương của Tiêu Doãn Nhị, nên tiểu thiếu gia Tiêu Khánh Dư này rất hiếm khi bắt nạt, tuy nhiên không tránh khỏi việc bị người ta nói xấu sau lưng.
“Đa tạ thầy Mục!”
Cùng lúc đó, một học trò khác cũng đi lên.
Cổ Vũ Phàm!
Cậu ta là con cháu nhà họ Cổ, nhưng lại là chi phụ, tuy nhiên lại có tư chất thông minh, có thể trở thành trụ cột của nhà họ Cổ.
Nhưng vào năm 14 tuổi, cậu ta ra ngoài rèn luyện đã bị kẻ xấu chém đứt một cánh tay, từ đó trở thành một người tàn phế không thể nâng cao tu vi được nữa nên mới bị xếp vào lớp chín sơ cấp.
Đây là hai người đang được Mục Vỹ quan tâm đặc biệt.
Tiêu Khánh Dư không được thông minh, còn tu luyện võ thuật, đặc biệt là cảnh giới thân xác thì sẽ phải chịu rất nhiều vất vả.
Nhưng với trí tuệ của mình thì rất khó bắt cậu ấy chịu khổ cực được.
Cổ Vũ Phàm cũng tương tự, cậu ta mất một cánh tay nên ảnh hưởng tới việc nâng cao thực lực, nhưng không phải là Mục Vỹ không có cách.
Điều quan trọng là tên này có niềm đam mê với luyện khí.
Thầy luyện khí một tay cũng có, nhưng nổi tiếng thì ít. Mục Vỹ cũng có cách, nhưng trước mắt hẳn phải giúp cậu ta nhanh chóng đột phá cảnh giới đã.
Chẳng mấy chốc, Mục Vỹ đã phát hết đan dược Thấy đám học trò bên dưới ai nấy đều có vẻ kinh ngạc, Mục Vỹ ho vài tiếng rồi giải thích.
“Đan dược này tên là Thất Khiếu Thông Linh Đan, các trò chỉ căn uống thôi, sau đó muốn làm gì thì làm. “Ta đảm bảo các trò sẽ tiến vào cảnh giới Linh Huyệt trong nửa tháng nữa!”
Cái gì!
Nghe Mục Vỹ nói vậy, cả lớp dậy sóng.
Thất Khiếu Thông Linh Đan, chắc chắn sẽ bước vào cảnh giới Linh Huyệt!
Thầy Mục đang nói đùa đúng không?
Bọn họ chưa từng nghe tin Thiên Vận Đại Lục có tồn tại một loại đan dược đảm bảo cho võ giá sẽ đột phá cảnh giới
“Ta bảo các trò uống thì cứ uống đi. Thầy các trò phải mất mười ngày mười đêm tạo ra phương thức luyện chế mà các trò còn không tin à? Ta nói cho các trò biết, nếu mang đan dược này đi bán thì ít nhất cũng phải năm nghìn linh thạch trung phẩm đấy có biết không hả?”
Năm nghìn linh thạch trung phẩm tương đương với năm mươi nghìn linh thạch hạ phẩm!
Đúng là một khoản lớn.
“Nhưng khi ta đã nói vậy mà có ai dám mang đan dược đi bán, chắc chẩn Mục Vỹ ta sẽ cho kẻ đó phải hối hận đến hết đời luôn”
Thấy ánh mắt thâm trầm của Mục Vỹ, đám học trò rụt cổ lại.
“Được rồi, giải tán đi! Các trò hãy tự đi tìm một nơi thích hợp tu luyện rồi uống đan dược vào. Nhớ này, uống xong thích làm gì thì làm.
“À tí quên, còn một chuyện này nữa!”, Mục Vỹ chợt nói: “Uống đan dược xong, nếu thấy cảnh giới tăng nhanh quá thì cũng đừng sợ, vì đấy là hiện tượng bình thường thôi!”
“....”
Ai nấy đều bu môi khi nhìn vẻ tự đắc của Mục Vỹ, bọn họ đều giữ thái độ hoài nghỉ rồi đần giải tán.
“Cổ Vũ Phàm, trò ở lại!”
Mục Vỹ nhìn Cổ Vũ Phàm cụt một tay trong đám học trò rồi nói.
“Vâng!”
Thoáng cái trong phòng học rộng rãi chỉ còn lại hai người.
Mục Vỹ miễn cưỡng mỉm cười nhìn phía bên phải cụt một tay của Cổ Vũ Phàm rồi nói: “Trò rất thích luyện khí phải không?”
“Vâng ạ!”
“Nhưng chắc trò cũng biết mình chỉ có một tay, khi luyện khí thì trò phải đổ nhiều mồ hôi và nỗ lực hơn người bình thường”
“Trò biết ạ!”
Cổ Vũ Phàm lạnh lùng nói: “Vì thế trò luôn cố gắng, chưa từng lười biếng”.
“Tốt! Nếu đã vậy thì đi theo ta!”
Mục Vỹ biết không thể khuyên nhủ được những người như thế này, nếu đã vậy thì hẳn sẽ dẫn cậu ta đi xem thế nào là luyện khí!
Hai thầy trò rời khỏi phòng học, đi thẳng tới phòng luyện khí, Mục Vỹ lấy một viên tỉnh thạch Hoả Vân ra.
“Tinh thạch Hoả Vân là nguyên liệu luyện khí thuộc tính Hoả, thích hợp luyện chế các phàm khí thuộc tính Hoả. Ta sẽ luyện chế cho trò một món phàm khí, trò hãy quan sát kỹ động tác của ta. Nếu trò thật sự muốn học thì ta sẽ dạy cho trờ”
Cổ Vũ Phàm kinh ngạc nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Mục Vỹ.
Mục Vỹ, thầy Mục còn biết luyện khí ư?
Lớp chín sơ cấp bọn họ chưa từng nghe Mục Vỹ đề cập đến chuyện này bao giờ, họ chỉ biết đại sư Mạt cực kỳ tôn trọng thầy Mục, chứ không ngờ thầy ấy còn biết luyện khí.
“Thiết Phong là người đầu tiên đi lên trên bục giảng, nhận lấy viên đan dược của Mục Vỹ.
Ngay sau đó là người thứ hai, thứ ba...
Gần một trăm học trò đều đi lên, kiên định nhìn Mục Vỹ và viên đan dược trong tay hắn.
Bọn họ đã bị mảng là ăn hại, nhưng sự xuất hiện của Mục Vỹ đã làm thay đổi cục diện, vậy còn lý do gì mà họ không tin và không thử chứ?
Đến Mục Vỹ còn tin tưởng bọn họ thì dựa vào đâu mà họ lại thiếu tự tin vào bản thân.
“Thầy Mục, trò nữa ạ!”
Người lên tiếng là một học trò trông rất hiền lành, Mục Vỹ biết học trò này.
Tiêu Khánh Dư!
Mục Vỹ cười đáp: “Đây này! Đây là một viên đan dược thần kỳ, uống nó vào chắc chắn trò sẽ có thể một bước lên mây!”
“Cảm ơn thầy Mục ạ!”
Tiêu Khánh Dư dí dỏm nhoẻn miệng cười.
Mục Vỹ cũng biết chút chuyện về học trò này.
Cậu ấy là con cháu nhà họ Tiêu, hình như là đệ đệ của người được coi là thê tử tương lai của mình. Hồi nhỏ, Tiêu Khánh Dư này cũng có thiên bẩm rất khá, nhưng năm nay đã 17 tuổi mà suy nghĩ vẫn dừng lại ở năm bảy, tám tuổi, chẳng lớn thêm chút nào.
Nhưng nhờ có nhà họ Tiêu cùng thân phận với Tình thương của Tiêu Doãn Nhị, nên tiểu thiếu gia Tiêu Khánh Dư này rất hiếm khi bắt nạt, tuy nhiên không tránh khỏi việc bị người ta nói xấu sau lưng.
“Đa tạ thầy Mục!”
Cùng lúc đó, một học trò khác cũng đi lên.
Cổ Vũ Phàm!
Cậu ta là con cháu nhà họ Cổ, nhưng lại là chi phụ, tuy nhiên lại có tư chất thông minh, có thể trở thành trụ cột của nhà họ Cổ.
Nhưng vào năm 14 tuổi, cậu ta ra ngoài rèn luyện đã bị kẻ xấu chém đứt một cánh tay, từ đó trở thành một người tàn phế không thể nâng cao tu vi được nữa nên mới bị xếp vào lớp chín sơ cấp.
Đây là hai người đang được Mục Vỹ quan tâm đặc biệt.
Tiêu Khánh Dư không được thông minh, còn tu luyện võ thuật, đặc biệt là cảnh giới thân xác thì sẽ phải chịu rất nhiều vất vả.
Nhưng với trí tuệ của mình thì rất khó bắt cậu ấy chịu khổ cực được.
Cổ Vũ Phàm cũng tương tự, cậu ta mất một cánh tay nên ảnh hưởng tới việc nâng cao thực lực, nhưng không phải là Mục Vỹ không có cách.
Điều quan trọng là tên này có niềm đam mê với luyện khí.
Thầy luyện khí một tay cũng có, nhưng nổi tiếng thì ít. Mục Vỹ cũng có cách, nhưng trước mắt hẳn phải giúp cậu ta nhanh chóng đột phá cảnh giới đã.
Chẳng mấy chốc, Mục Vỹ đã phát hết đan dược Thấy đám học trò bên dưới ai nấy đều có vẻ kinh ngạc, Mục Vỹ ho vài tiếng rồi giải thích.
“Đan dược này tên là Thất Khiếu Thông Linh Đan, các trò chỉ căn uống thôi, sau đó muốn làm gì thì làm. “Ta đảm bảo các trò sẽ tiến vào cảnh giới Linh Huyệt trong nửa tháng nữa!”
Cái gì!
Nghe Mục Vỹ nói vậy, cả lớp dậy sóng.
Thất Khiếu Thông Linh Đan, chắc chắn sẽ bước vào cảnh giới Linh Huyệt!
Thầy Mục đang nói đùa đúng không?
Bọn họ chưa từng nghe tin Thiên Vận Đại Lục có tồn tại một loại đan dược đảm bảo cho võ giá sẽ đột phá cảnh giới
“Ta bảo các trò uống thì cứ uống đi. Thầy các trò phải mất mười ngày mười đêm tạo ra phương thức luyện chế mà các trò còn không tin à? Ta nói cho các trò biết, nếu mang đan dược này đi bán thì ít nhất cũng phải năm nghìn linh thạch trung phẩm đấy có biết không hả?”
Năm nghìn linh thạch trung phẩm tương đương với năm mươi nghìn linh thạch hạ phẩm!
Đúng là một khoản lớn.
“Nhưng khi ta đã nói vậy mà có ai dám mang đan dược đi bán, chắc chẩn Mục Vỹ ta sẽ cho kẻ đó phải hối hận đến hết đời luôn”
Thấy ánh mắt thâm trầm của Mục Vỹ, đám học trò rụt cổ lại.
“Được rồi, giải tán đi! Các trò hãy tự đi tìm một nơi thích hợp tu luyện rồi uống đan dược vào. Nhớ này, uống xong thích làm gì thì làm.
“À tí quên, còn một chuyện này nữa!”, Mục Vỹ chợt nói: “Uống đan dược xong, nếu thấy cảnh giới tăng nhanh quá thì cũng đừng sợ, vì đấy là hiện tượng bình thường thôi!”
“....”
Ai nấy đều bu môi khi nhìn vẻ tự đắc của Mục Vỹ, bọn họ đều giữ thái độ hoài nghỉ rồi đần giải tán.
“Cổ Vũ Phàm, trò ở lại!”
Mục Vỹ nhìn Cổ Vũ Phàm cụt một tay trong đám học trò rồi nói.
“Vâng!”
Thoáng cái trong phòng học rộng rãi chỉ còn lại hai người.
Mục Vỹ miễn cưỡng mỉm cười nhìn phía bên phải cụt một tay của Cổ Vũ Phàm rồi nói: “Trò rất thích luyện khí phải không?”
“Vâng ạ!”
“Nhưng chắc trò cũng biết mình chỉ có một tay, khi luyện khí thì trò phải đổ nhiều mồ hôi và nỗ lực hơn người bình thường”
“Trò biết ạ!”
Cổ Vũ Phàm lạnh lùng nói: “Vì thế trò luôn cố gắng, chưa từng lười biếng”.
“Tốt! Nếu đã vậy thì đi theo ta!”
Mục Vỹ biết không thể khuyên nhủ được những người như thế này, nếu đã vậy thì hẳn sẽ dẫn cậu ta đi xem thế nào là luyện khí!
Hai thầy trò rời khỏi phòng học, đi thẳng tới phòng luyện khí, Mục Vỹ lấy một viên tỉnh thạch Hoả Vân ra.
“Tinh thạch Hoả Vân là nguyên liệu luyện khí thuộc tính Hoả, thích hợp luyện chế các phàm khí thuộc tính Hoả. Ta sẽ luyện chế cho trò một món phàm khí, trò hãy quan sát kỹ động tác của ta. Nếu trò thật sự muốn học thì ta sẽ dạy cho trờ”
Cổ Vũ Phàm kinh ngạc nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Mục Vỹ.
Mục Vỹ, thầy Mục còn biết luyện khí ư?
Lớp chín sơ cấp bọn họ chưa từng nghe Mục Vỹ đề cập đến chuyện này bao giờ, họ chỉ biết đại sư Mạt cực kỳ tôn trọng thầy Mục, chứ không ngờ thầy ấy còn biết luyện khí.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.