Chương 263: Cường thê
Ốc Sên
15/07/2024
Âm thanh này vô cùng nhức nhối.
Mục Vỹ giơ tay lên rồi đánh xuống.
Trên má của đại phu nhân hẳn một vệt tay rõ ràng.
Trông thấy Mục Vỹ tát đại phu nhân, tất cả mọi người đều kinh ngạc đến sững sở.
“Đúng là không biết xấu hổ!”
Mục Vỹ xua tay rồi mảng: “Ta đã nói rồi, tốt nhất là bà nên thừa nhận, không thì đừng trách ta không nể tình”
“Mục Vỹ, ngươi dám đánh ta?”
“Ta còn muốn giết bà nữa kia, chứ tát một phát thế này còn nhẹ chán, đây mới chỉ là bắt đầu thôi. Đại phu nhân, bà tự ý mưu sát thiếu trưởng tộc, ta không trừng trị bà thì để Mục Thậm Minh chịu phạt thay bà, ta chỉ chặt một cánh tay của hắn thôi”.
Cái gì!
Nghe thấy Mục Vỹ nói vậy, đại phu nhân đờ ra tại chỗ.
Không chỉ có đại phu nhân, mà các vị phu nhân khác cũng trố mắt ra nhìn.
Lần này, Mục Vỹ thật sự nghiêm túc, chứ không còn đùa cợt nữa!
Bọn họ cứ tưởng hẳn sẽ có những hình phạt nhỏ thôi, ai dè hắn lại làm lớn chuyện lên như thế này.
Mục Lí là quản gia lâu năm ở nhà họ Mục, ông ta luôn đứng một bên nhưng không nói gì, tuy nhiên ánh mắt ông ta nhìn Mục Vỹ ngày một rực sáng.
Thiếu trưởng tộc là thân phận tượng trưng cho tương lai của nhà họ Mục, dẫu sao Mục Vỹ cũng từ thành Bắc Vân tới đây nên bị kỳ thị cũng là chuyện thường tình.
Nhưng nếu hẳn cứ bị khinh khi mãi như vậy thì sau này chắc chắn không thể trở thành trưởng tộc thật sự của nhà họ Mục được.
Điều mà một gia tộc lớn như nhà họ Mục căn không chỉ là một trưởng tộc nhân từ, hơn cả phải là một trưởng tộc quyết đoán.
“Mục Vỹ, ngươi dám!”
“Sao không dám?”, Mục Vỹ hỏi ngược lại: “Ta là thiếu trưởng tộc, địa vị trong gia tộc chỉ đứng sau trưởng tộc và vài vị trưởng lão. Hôm nay dù có những người đó ở đây, ta cũng vẫn có quyền quyết định của thiếu trưởng tộc. Nếu không chẳng phải địa vị này không có giá trị gì sao?”
“Ngươi...”
“Lâm Hiền Ngọc!”
“Có thuộc hạ!”
“Chặt một cánh tay của Mục Thậm Minh cho ta!”
“Vâng!”
Mục Vỹ chặt đứt một tay của Mục Thâm Minh, nhưng vẫn có thể nối lại. Nhưng hẳn muốn Mục Thậm Minh chịu chút khổ cực, để lấy đó làm một lời cảnh cáo.
“Mục Vỹ, ngươi..”, đại phu nhân đã bốc hoả lên đầu.
A...
Nhưng lúc này đã có một tiếng kêu thảm thiết vang lên, mặt Mục Thậm Minh tái nhợt, một cánh tay lìa ra, mặt gã vã mồ hôi.
“Mục Vỹ, nhất định ta sẽ báo cáo chuyện này cho trưởng tộc”.
“Tuỳ bà!”
Mục Vỹ nhún vai rồi quay lại nhìn nhị phu nhân. Mụ ta có hai người con trai là Mục Phương Ngọc và Mục Khuynh Thiên, mà Mục Khuynh Thiên chính là người mà lăn trước Mục Vỹ đã dạy cho một bài học.
“Nhị phu nhân, bà có hai người con trai nên chọn một đứa đi”.
“Nếu ta không chọn thì sao?”, nhị phu nhân lạnh giọng hỏi.
“Đơn giản thôi, ta sẽ chặt tay của cả hai luôn!
“Mẹ..”
Nghe thấy vậy, Mục Khuynh Thiên khóc lóc, kéo áo mẹ mình, người y bắt đầu run như cầy sấy.
“Đúng là chẳng ra làm sao, đứt tay vẫn nối lại được cơ mà, xem con khóc lóc ra cái dạng gì rồi. Nếu con được một phần tính cách của huynh trưởng con thôi thì vị trí thiếu trưởng tộc này đã không rơi vào tay kẻ khác”
“Hả? Nhị phu nhân nói thế ý chê ta không thích hợp làm thiếu trưởng tộc ư? Được thôi, Lâm Hiền Ngọc, chặt cả hai tay của Mục Khuynh Thiên cho ta, coi như bù cho đại ca Mục Phương Ngọc của hắn luôn.”
“Mẹ..”, nghe thấy vậy, chân Mục Khuynh Thiên mềm nhũn, y ngã quy xuống,
“Đồ kém cỏi, đứng lên cho ta!”
“Mẹ...”
“Khóc? Khóc thì có tác dụng gì?”, Mục Vỹ cười nói: “Làm sai thì phải trả giá thôi. Đại phu nhân và nhị phu nhân là trưởng bối nên ta không tiện trừng phạt, các người là con đương nhiên phải chịu thay rồi”
“Được, làm đi! Mục Vỹ, chuyện ngày hôm nay chưa xong đâu”, nhị phu nhân lạnh mặt, quay người đi không nhìn nữa.
Lâm Hiền Ngọc bước tới, nhìn Mục Khuynh Thiên bằng vẻ mặt vô tình.
“Khoan đãi”
Đúng lúc này, đột nhiên có một giọng nói ngăn cản vang lên.
Người đó đeo trường kiếm sau lưng, bước tới.
Người này có tướng mạo sương gió, đôi môi bàng bạc, trông khá giống Mục Khuynh Thiên.
“Mục Phương Ngọc!”
“Đại ca!”
Thấy Mục Phương Ngọc xuất hiện, Mục Khuynh Thiên mừng rỡ như nhìn thấy cứu tính, y lau nước mắt rồi mau chóng đứng dậy.
“Thiếu trưởng tộc, cậu chưa báo chuyện này với trưởng tộc đã tự ý trừng phạt, như vậy có bất kính với trưởng tộc không?”, Mục Phương Ngọc hỏi thẳng.
“Bất kính?”
Mục Vỹ bật cười
“Mục Phương Ngọc, ta thấy hình như ngươi không biết quyền lợi của thiếu trưởng tộc thì phải? Ta có quyền tự xử lý việc này, từ lúc ta vào nhà họ Mục đến nay, bất kể là trưởng tộc hay các vị trưởng lão, đều không một ai xuất hiện, ngươi không thấy lạ sao? Thật ra trưởng tộc đã ngăm cho phép hành vi của ta rồi”.
“Dẫu sao giết thiếu trưởng tộc cũng như phá hoại tương lai của gia tộc. Chuyện lớn thế này mà chỉ phạt chặt đứt một cánh tay là rất nhẹ rồi, không phải sao?“
Nhẹ?
Mục Vỹ nói câu này một cách rất hời hợt.
“Thiếu trưởng tộc, chuyện này cần điều tra rõ ràng đã, nếu không sẽ khiến kẻ khác có ý đồ xấu muốn gây chia rẽ mối quan hệ trong nội tộc”
“Điều tra rõ ràng? Ta đã điều tra rất rõ rồi, lẽ nào ngươi nghĩ ngờ năng lực của ta?”
“Không dám!”
“Thế thì tốt! Nếu ngươi đã đến rồi thì Mục Khuynh Thiên không cần chịu phạt thay ngươi nữa, ngươi tự làm hay để ta giúp?”
Mục Vỹ hỏi một cách chắc nịch.
Mục Phương Ngọc không ngờ Mục Vỹ lại cường thế như vậy, hắn không cho hắn ta một cơ hội nào để giải thích và phân tích cả.
Nói là làm!
Lần này, Mục Vỹ quyết không nương tay!
Mục Vỹ giơ tay lên rồi đánh xuống.
Trên má của đại phu nhân hẳn một vệt tay rõ ràng.
Trông thấy Mục Vỹ tát đại phu nhân, tất cả mọi người đều kinh ngạc đến sững sở.
“Đúng là không biết xấu hổ!”
Mục Vỹ xua tay rồi mảng: “Ta đã nói rồi, tốt nhất là bà nên thừa nhận, không thì đừng trách ta không nể tình”
“Mục Vỹ, ngươi dám đánh ta?”
“Ta còn muốn giết bà nữa kia, chứ tát một phát thế này còn nhẹ chán, đây mới chỉ là bắt đầu thôi. Đại phu nhân, bà tự ý mưu sát thiếu trưởng tộc, ta không trừng trị bà thì để Mục Thậm Minh chịu phạt thay bà, ta chỉ chặt một cánh tay của hắn thôi”.
Cái gì!
Nghe thấy Mục Vỹ nói vậy, đại phu nhân đờ ra tại chỗ.
Không chỉ có đại phu nhân, mà các vị phu nhân khác cũng trố mắt ra nhìn.
Lần này, Mục Vỹ thật sự nghiêm túc, chứ không còn đùa cợt nữa!
Bọn họ cứ tưởng hẳn sẽ có những hình phạt nhỏ thôi, ai dè hắn lại làm lớn chuyện lên như thế này.
Mục Lí là quản gia lâu năm ở nhà họ Mục, ông ta luôn đứng một bên nhưng không nói gì, tuy nhiên ánh mắt ông ta nhìn Mục Vỹ ngày một rực sáng.
Thiếu trưởng tộc là thân phận tượng trưng cho tương lai của nhà họ Mục, dẫu sao Mục Vỹ cũng từ thành Bắc Vân tới đây nên bị kỳ thị cũng là chuyện thường tình.
Nhưng nếu hẳn cứ bị khinh khi mãi như vậy thì sau này chắc chắn không thể trở thành trưởng tộc thật sự của nhà họ Mục được.
Điều mà một gia tộc lớn như nhà họ Mục căn không chỉ là một trưởng tộc nhân từ, hơn cả phải là một trưởng tộc quyết đoán.
“Mục Vỹ, ngươi dám!”
“Sao không dám?”, Mục Vỹ hỏi ngược lại: “Ta là thiếu trưởng tộc, địa vị trong gia tộc chỉ đứng sau trưởng tộc và vài vị trưởng lão. Hôm nay dù có những người đó ở đây, ta cũng vẫn có quyền quyết định của thiếu trưởng tộc. Nếu không chẳng phải địa vị này không có giá trị gì sao?”
“Ngươi...”
“Lâm Hiền Ngọc!”
“Có thuộc hạ!”
“Chặt một cánh tay của Mục Thậm Minh cho ta!”
“Vâng!”
Mục Vỹ chặt đứt một tay của Mục Thâm Minh, nhưng vẫn có thể nối lại. Nhưng hẳn muốn Mục Thậm Minh chịu chút khổ cực, để lấy đó làm một lời cảnh cáo.
“Mục Vỹ, ngươi..”, đại phu nhân đã bốc hoả lên đầu.
A...
Nhưng lúc này đã có một tiếng kêu thảm thiết vang lên, mặt Mục Thậm Minh tái nhợt, một cánh tay lìa ra, mặt gã vã mồ hôi.
“Mục Vỹ, nhất định ta sẽ báo cáo chuyện này cho trưởng tộc”.
“Tuỳ bà!”
Mục Vỹ nhún vai rồi quay lại nhìn nhị phu nhân. Mụ ta có hai người con trai là Mục Phương Ngọc và Mục Khuynh Thiên, mà Mục Khuynh Thiên chính là người mà lăn trước Mục Vỹ đã dạy cho một bài học.
“Nhị phu nhân, bà có hai người con trai nên chọn một đứa đi”.
“Nếu ta không chọn thì sao?”, nhị phu nhân lạnh giọng hỏi.
“Đơn giản thôi, ta sẽ chặt tay của cả hai luôn!
“Mẹ..”
Nghe thấy vậy, Mục Khuynh Thiên khóc lóc, kéo áo mẹ mình, người y bắt đầu run như cầy sấy.
“Đúng là chẳng ra làm sao, đứt tay vẫn nối lại được cơ mà, xem con khóc lóc ra cái dạng gì rồi. Nếu con được một phần tính cách của huynh trưởng con thôi thì vị trí thiếu trưởng tộc này đã không rơi vào tay kẻ khác”
“Hả? Nhị phu nhân nói thế ý chê ta không thích hợp làm thiếu trưởng tộc ư? Được thôi, Lâm Hiền Ngọc, chặt cả hai tay của Mục Khuynh Thiên cho ta, coi như bù cho đại ca Mục Phương Ngọc của hắn luôn.”
“Mẹ..”, nghe thấy vậy, chân Mục Khuynh Thiên mềm nhũn, y ngã quy xuống,
“Đồ kém cỏi, đứng lên cho ta!”
“Mẹ...”
“Khóc? Khóc thì có tác dụng gì?”, Mục Vỹ cười nói: “Làm sai thì phải trả giá thôi. Đại phu nhân và nhị phu nhân là trưởng bối nên ta không tiện trừng phạt, các người là con đương nhiên phải chịu thay rồi”
“Được, làm đi! Mục Vỹ, chuyện ngày hôm nay chưa xong đâu”, nhị phu nhân lạnh mặt, quay người đi không nhìn nữa.
Lâm Hiền Ngọc bước tới, nhìn Mục Khuynh Thiên bằng vẻ mặt vô tình.
“Khoan đãi”
Đúng lúc này, đột nhiên có một giọng nói ngăn cản vang lên.
Người đó đeo trường kiếm sau lưng, bước tới.
Người này có tướng mạo sương gió, đôi môi bàng bạc, trông khá giống Mục Khuynh Thiên.
“Mục Phương Ngọc!”
“Đại ca!”
Thấy Mục Phương Ngọc xuất hiện, Mục Khuynh Thiên mừng rỡ như nhìn thấy cứu tính, y lau nước mắt rồi mau chóng đứng dậy.
“Thiếu trưởng tộc, cậu chưa báo chuyện này với trưởng tộc đã tự ý trừng phạt, như vậy có bất kính với trưởng tộc không?”, Mục Phương Ngọc hỏi thẳng.
“Bất kính?”
Mục Vỹ bật cười
“Mục Phương Ngọc, ta thấy hình như ngươi không biết quyền lợi của thiếu trưởng tộc thì phải? Ta có quyền tự xử lý việc này, từ lúc ta vào nhà họ Mục đến nay, bất kể là trưởng tộc hay các vị trưởng lão, đều không một ai xuất hiện, ngươi không thấy lạ sao? Thật ra trưởng tộc đã ngăm cho phép hành vi của ta rồi”.
“Dẫu sao giết thiếu trưởng tộc cũng như phá hoại tương lai của gia tộc. Chuyện lớn thế này mà chỉ phạt chặt đứt một cánh tay là rất nhẹ rồi, không phải sao?“
Nhẹ?
Mục Vỹ nói câu này một cách rất hời hợt.
“Thiếu trưởng tộc, chuyện này cần điều tra rõ ràng đã, nếu không sẽ khiến kẻ khác có ý đồ xấu muốn gây chia rẽ mối quan hệ trong nội tộc”
“Điều tra rõ ràng? Ta đã điều tra rất rõ rồi, lẽ nào ngươi nghĩ ngờ năng lực của ta?”
“Không dám!”
“Thế thì tốt! Nếu ngươi đã đến rồi thì Mục Khuynh Thiên không cần chịu phạt thay ngươi nữa, ngươi tự làm hay để ta giúp?”
Mục Vỹ hỏi một cách chắc nịch.
Mục Phương Ngọc không ngờ Mục Vỹ lại cường thế như vậy, hắn không cho hắn ta một cơ hội nào để giải thích và phân tích cả.
Nói là làm!
Lần này, Mục Vỹ quyết không nương tay!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.