Chương 245: Dấu phong ấn thật sự
Ốc Sên
09/07/2024
“Cha, nương, cứu con, cứu con với! Con không muốn chết, con không muốn chết! Con muốn ăn sủi cảo mẹ làm, muốn nhìn tỷ tỷ làm tân nương...”
Tiếng hét nghe mà xé lòng làm Mục Vỹ suýt thì rách màng nhĩ.
Đương nhiên hẳn biết đây không phải tiếng thét của bản thân Tiêu Khánh Dư mà là thánh thú kia đang quấy phá.
“Ồ, cũng tài đấy!”
Bề ngoài vẫn tỏ ra bình tĩnh nhưng thật ra hẳn đã lo sốt vó lên rồi.
Mục Vỹ biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng Tiêu Chiến Thiên lại không.
Chọc cho lão cáo già kia tức điên lên thì không biết chuyện kinh thiên động địa nào sẽ xảy ra nữa, món địa khí hỏng này chưa chắc đã chịu được.
“Thứ gian trá nhà ngươi chỉ là hạng tép riu so với ông đây!”
Thấy thánh thú kia bày trò, Mục Vỹ nổi giận.
Chung quy con thánh thú này đang trong trạng thái linh hồn, sợ cái gì nhất? Đương nhiên là lực linh hồn, một lực linh hồn mạnh mẽ.
Ban đầu, nhờ có lực linh hồn trong Tru Tiên Đồ cũng như khả năng khống chế lực linh hồn của nó, Mục Vỹ mới có thể sống sót trong lò luyện Thông Tiên.
Lần này, hãn vẫn phải dựa vào Tru Tiên Đồ thôi.
Hết cách rồi, hắn không còn là Tiên Vương nữa.
“Mở!”
Mục Vỹ thầm hét trong lòng, dẫn dắt lực linh hồn trong lò luyện Thông Tiên từ từ chảy vào Tru Tiên Đồ. Đúng như dự đoán, Tru Tiên Đồ đã mở.
Lực hút dữ dội lan rộng với tốc độ chóng mặt.
Dăn ăn, dường như lực hút kia không thỏa mãn, bất đầu xâm nhập vào trong cơ thể của Tiêu Khánh Dư.
“Gì thế này...”
Cuối cùng thánh thú ẩn nấp trong người Tiêu Khánh Dư cũng hoảng sợ.
“Thứ sức mạnh gì thế này? Hấp thu được sức mạnh của ta luôn là sao? Khốn kiếp!”
Thánh thú không ngừng hét to: “Bán tôn là kỳ lân Thanh Ngọc Hỏa, là thánh thú cao quý! Loài người khốn nạn, lúc đó bản tôn cũng bị loài người xảo trá các ngươi hãm hại, giờ lại hại ta nữa!”
Tiêu Khánh Dư dừng la hét, không nhúc nhích, còn trong đầu thì Mục Vỹ có thể cảm nhận được cơn thịnh nộ của con thánh thú.
“Kỳ lân Thanh Ngọc Hỏa, thì ra là có huyết thống thần thú kỳ lân... thảo nào nóng tính như vậy”
Mục Vỹ đắc ý cười: “Nhớ năm nào, kể cả lão tổ tông của người cũng phải quỳ xuống gọi bản tiên vương là thần, muốn được làm tọa kỵ của ta mà ta cũng không đoái hoài. Ngươi đúng là ngông cuồng hết biết”.
“Gào...”
Tiếng rống tê tâm liệt phế vang lên, kỳ lân Thanh Ngọc Hỏa cảm giác được sức mạnh của mình ngày một cạn kiệt, ngày một yếu dần.
Lực linh hồn mạnh mẽ của nó nhờ vào tu vi đã trăm nghìn năm mới có, nó giấu mình suốt mấy năm qua, thành công sắp đến, sao có thể thua ở bước này!
“Gòn phản kháng à? Vậy ta sẽ trấn áp ngươi”.
Mục Vỹ thấy kỳ lân Thanh Ngọc Hỏa vùng vẫy thì đanh mặt, tốc độ lật của Tru Tiên Đồ càng lúc càng nhanh.
“A....”
Đột nhiên, Tiêu Khánh Dư lại gào thét, đôi mắt trợn trừng, nét mặt dữ tợn, liều mạng che đầu như nó sắp nổ tung.
“Dư Nhi...”
Cảnh tượng này làm cho Niệm Linh Quan không chịu được nữa, giơ bàn tay ngọc ra tung một chưởng.
Bùm.
Một tiếng động đinh tai nhức óc phát ra từ trong lò luyện Thông Tiên, người Mục Vỹ run rẩy, khóe miệng rướm máu.
“Bà già đó làm cái gì vậy!”
Mục Vỹ thầm mắng Niệm Linh Quan ở ngoài lò luyện.
“Đậu phộng, nếu không nể tình bà là mẹ của Tiêu Khánh Dư, sau khi rời khỏi đây, ta nhất định sẽ đánh chết bài”
Hắn sôi máu lắm rồi.
Khó khăn lắm mới tìm được cách chữa trị cho.
Tiêu Khánh Dư, để rồi bị mẹ cậu ta làm lỡ thế này đây.
“Ha ha... Trời không tuyệt đường, trời không tuyệt đường!”, kỳ lân Thanh Ngọc Hỏa cười phá lên: “Tiểu quý, ngươi có thể hoàn toàn trấn áp ta nhưng thằng nhãi này không chịu được đến lúc đó đâu“.
“Ngươi uy hiếp ta?”
“Không phải uy hiếp mà sự thật là vậy. Chưa kể, nữ nhân ngoài đó không dễ chọc đâu, lỡ mà có bất trắc gì thì ngươi có trốn trong cái lò luyện này cả đời cũng không được“.
“Kiểu này chắc là ngươi có cách thoát nạn rồi?”
“Đúng!”
Kỳ lân Thanh Ngọc Hỏa cười nham nhở: “Sao chúng ta không cùng lùi một bước nhỉ? Ngươi không đánh với ta nữa, ta cũng không quấy phá tên nhãi này nữa, chẳng qua ta phải đoạt xác người khác, bắt đầu lại từ đầu”
“Được thôi!”
Mục Vỹ gật đầu ngay tắp lự.
Kỳ lân Thanh Ngọc Hỏa thấy hắn gật đầu thì nhếch môi cười ẩn ý, vui vẻ giải phóng lực linh hồn của mình
Mục Vỹ cũng không vận chuyển lực linh hồn trong cơ thể nữa.
Hai bên đồng thời thu tay.
Toàn bộ lực linh hồn chìm lảng trong đầu Tiêu Khánh Dư, kỳ lân Thanh Ngọc Hỏa chợt nở nụ cười quỷ quái: “Tiểu quỷ, ngươi còn non lảm. Ta biết ngươi sẽ không dừng tay ngay lúc này mà sẽ để lại dấu ấn trên linh hồn ta nhắm thu phục ta.Tiếc quá, ngươi tính nhầm rồi“.
Một ngọn lửa xuất hiện trong linh hồn của nó, từ từ bốc cháy, khói đen bay ra.
“Ồ? Thật không?”
Hình ảnh kỳ lân Thanh Ngọc Hỏa hủy đi dấu ấn mình bí mật lưu lại chẳng những không làm Mục Vỹ nổi giận, trái lại hắn còn mỉm cười một cách kỳ lạ.
“Nếu ngươi cho rằng đó là thủ đoạn của ta thì quá khinh thường ta rồi!”
Sao?
Nghe thấy những lời khó hiểu này của Mục Vỹ, kỳ lân Thanh Ngọc Hỏa cảm thấy bất an.
“Đốt dấu ấn ta lưu lại? Ngươi nghĩ dấu ấn kia là để phong ấn ngươi sao? Hài quá, dấu ấn sau khi bị ngươi đốt mới thật sự là dấu ấn phong ấn ngươi”
Mục Vỹ vừa nói xong, khí thế toàn thân chợt thay đổi, lực linh hồn bùng nổ, Tru Tiên Đồ sột soạt mở ra. Lực linh hồn bàng bạt phủ lấy kỳ lân Thanh Ngọc Hỏa.
Tiếng hét nghe mà xé lòng làm Mục Vỹ suýt thì rách màng nhĩ.
Đương nhiên hẳn biết đây không phải tiếng thét của bản thân Tiêu Khánh Dư mà là thánh thú kia đang quấy phá.
“Ồ, cũng tài đấy!”
Bề ngoài vẫn tỏ ra bình tĩnh nhưng thật ra hẳn đã lo sốt vó lên rồi.
Mục Vỹ biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng Tiêu Chiến Thiên lại không.
Chọc cho lão cáo già kia tức điên lên thì không biết chuyện kinh thiên động địa nào sẽ xảy ra nữa, món địa khí hỏng này chưa chắc đã chịu được.
“Thứ gian trá nhà ngươi chỉ là hạng tép riu so với ông đây!”
Thấy thánh thú kia bày trò, Mục Vỹ nổi giận.
Chung quy con thánh thú này đang trong trạng thái linh hồn, sợ cái gì nhất? Đương nhiên là lực linh hồn, một lực linh hồn mạnh mẽ.
Ban đầu, nhờ có lực linh hồn trong Tru Tiên Đồ cũng như khả năng khống chế lực linh hồn của nó, Mục Vỹ mới có thể sống sót trong lò luyện Thông Tiên.
Lần này, hãn vẫn phải dựa vào Tru Tiên Đồ thôi.
Hết cách rồi, hắn không còn là Tiên Vương nữa.
“Mở!”
Mục Vỹ thầm hét trong lòng, dẫn dắt lực linh hồn trong lò luyện Thông Tiên từ từ chảy vào Tru Tiên Đồ. Đúng như dự đoán, Tru Tiên Đồ đã mở.
Lực hút dữ dội lan rộng với tốc độ chóng mặt.
Dăn ăn, dường như lực hút kia không thỏa mãn, bất đầu xâm nhập vào trong cơ thể của Tiêu Khánh Dư.
“Gì thế này...”
Cuối cùng thánh thú ẩn nấp trong người Tiêu Khánh Dư cũng hoảng sợ.
“Thứ sức mạnh gì thế này? Hấp thu được sức mạnh của ta luôn là sao? Khốn kiếp!”
Thánh thú không ngừng hét to: “Bán tôn là kỳ lân Thanh Ngọc Hỏa, là thánh thú cao quý! Loài người khốn nạn, lúc đó bản tôn cũng bị loài người xảo trá các ngươi hãm hại, giờ lại hại ta nữa!”
Tiêu Khánh Dư dừng la hét, không nhúc nhích, còn trong đầu thì Mục Vỹ có thể cảm nhận được cơn thịnh nộ của con thánh thú.
“Kỳ lân Thanh Ngọc Hỏa, thì ra là có huyết thống thần thú kỳ lân... thảo nào nóng tính như vậy”
Mục Vỹ đắc ý cười: “Nhớ năm nào, kể cả lão tổ tông của người cũng phải quỳ xuống gọi bản tiên vương là thần, muốn được làm tọa kỵ của ta mà ta cũng không đoái hoài. Ngươi đúng là ngông cuồng hết biết”.
“Gào...”
Tiếng rống tê tâm liệt phế vang lên, kỳ lân Thanh Ngọc Hỏa cảm giác được sức mạnh của mình ngày một cạn kiệt, ngày một yếu dần.
Lực linh hồn mạnh mẽ của nó nhờ vào tu vi đã trăm nghìn năm mới có, nó giấu mình suốt mấy năm qua, thành công sắp đến, sao có thể thua ở bước này!
“Gòn phản kháng à? Vậy ta sẽ trấn áp ngươi”.
Mục Vỹ thấy kỳ lân Thanh Ngọc Hỏa vùng vẫy thì đanh mặt, tốc độ lật của Tru Tiên Đồ càng lúc càng nhanh.
“A....”
Đột nhiên, Tiêu Khánh Dư lại gào thét, đôi mắt trợn trừng, nét mặt dữ tợn, liều mạng che đầu như nó sắp nổ tung.
“Dư Nhi...”
Cảnh tượng này làm cho Niệm Linh Quan không chịu được nữa, giơ bàn tay ngọc ra tung một chưởng.
Bùm.
Một tiếng động đinh tai nhức óc phát ra từ trong lò luyện Thông Tiên, người Mục Vỹ run rẩy, khóe miệng rướm máu.
“Bà già đó làm cái gì vậy!”
Mục Vỹ thầm mắng Niệm Linh Quan ở ngoài lò luyện.
“Đậu phộng, nếu không nể tình bà là mẹ của Tiêu Khánh Dư, sau khi rời khỏi đây, ta nhất định sẽ đánh chết bài”
Hắn sôi máu lắm rồi.
Khó khăn lắm mới tìm được cách chữa trị cho.
Tiêu Khánh Dư, để rồi bị mẹ cậu ta làm lỡ thế này đây.
“Ha ha... Trời không tuyệt đường, trời không tuyệt đường!”, kỳ lân Thanh Ngọc Hỏa cười phá lên: “Tiểu quý, ngươi có thể hoàn toàn trấn áp ta nhưng thằng nhãi này không chịu được đến lúc đó đâu“.
“Ngươi uy hiếp ta?”
“Không phải uy hiếp mà sự thật là vậy. Chưa kể, nữ nhân ngoài đó không dễ chọc đâu, lỡ mà có bất trắc gì thì ngươi có trốn trong cái lò luyện này cả đời cũng không được“.
“Kiểu này chắc là ngươi có cách thoát nạn rồi?”
“Đúng!”
Kỳ lân Thanh Ngọc Hỏa cười nham nhở: “Sao chúng ta không cùng lùi một bước nhỉ? Ngươi không đánh với ta nữa, ta cũng không quấy phá tên nhãi này nữa, chẳng qua ta phải đoạt xác người khác, bắt đầu lại từ đầu”
“Được thôi!”
Mục Vỹ gật đầu ngay tắp lự.
Kỳ lân Thanh Ngọc Hỏa thấy hắn gật đầu thì nhếch môi cười ẩn ý, vui vẻ giải phóng lực linh hồn của mình
Mục Vỹ cũng không vận chuyển lực linh hồn trong cơ thể nữa.
Hai bên đồng thời thu tay.
Toàn bộ lực linh hồn chìm lảng trong đầu Tiêu Khánh Dư, kỳ lân Thanh Ngọc Hỏa chợt nở nụ cười quỷ quái: “Tiểu quỷ, ngươi còn non lảm. Ta biết ngươi sẽ không dừng tay ngay lúc này mà sẽ để lại dấu ấn trên linh hồn ta nhắm thu phục ta.Tiếc quá, ngươi tính nhầm rồi“.
Một ngọn lửa xuất hiện trong linh hồn của nó, từ từ bốc cháy, khói đen bay ra.
“Ồ? Thật không?”
Hình ảnh kỳ lân Thanh Ngọc Hỏa hủy đi dấu ấn mình bí mật lưu lại chẳng những không làm Mục Vỹ nổi giận, trái lại hắn còn mỉm cười một cách kỳ lạ.
“Nếu ngươi cho rằng đó là thủ đoạn của ta thì quá khinh thường ta rồi!”
Sao?
Nghe thấy những lời khó hiểu này của Mục Vỹ, kỳ lân Thanh Ngọc Hỏa cảm thấy bất an.
“Đốt dấu ấn ta lưu lại? Ngươi nghĩ dấu ấn kia là để phong ấn ngươi sao? Hài quá, dấu ấn sau khi bị ngươi đốt mới thật sự là dấu ấn phong ấn ngươi”
Mục Vỹ vừa nói xong, khí thế toàn thân chợt thay đổi, lực linh hồn bùng nổ, Tru Tiên Đồ sột soạt mở ra. Lực linh hồn bàng bạt phủ lấy kỳ lân Thanh Ngọc Hỏa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.