Chương 162: Không ai giúp được
Ốc Sên
20/06/2024
Nhìn lò luyện Phong Thiên, vẻ tham lam trong mắt Thiệu Danh Ngự mỗi lúc một rõ.
Lò luyện Phong Thiên là một lò luyện không chỉ có thể dùng để luyện đan mà còn dùng để luyện khí, lại còn có công năng tấn công lẫn phòng ngự, là một thứ trên cả tuyệt vời.
Tiếc rằng nó đã bị một đệ tử hạt nhân của Thánh Đan Tông đánh cắp, từ đó biến mất suốt mấy chục năm, không ngờ lúc này lại xuất hiện ở đây.
“Đây chính là nguyên nhân vì sao cảnh giới của ngươi không ngừng đột phá?”, Cảnh Ngọc nghỉ ngờ nhìn lò luyện Phong Thiên trong tay.
“Đương nhiên là không rồi!”
Mục Vỹ nở nụ cười đầy trêu tức, trả lời: “Xem ra vốn hiểu biết của Cảnh Ngọc trưởng lão về lò luyện Phong Thiên còn hạn chế lắm”.
Vốn hiểu biết?
“Vứt nó đi!”
Nghe thấy lời nói của hắn, Thiệu Danh Ngự bất chợt biến
“Vứt? Muộn rồi!”
Dứt lời, Mục Vỹ xoay người ôm lấy Tân Mộng Dao sau lưng mình rồi chạy băng theo hướng ngược lại với Cảnh Ngọc nhanh nhất có thể.
“Ầm! Uỳnh uỳnh! Ầm ầm ầm!”
Tiếng nổ đỉnh tai nhức óc chọc vào màng nhĩ của những người ở đây.
Toàn bộ sân luyện võ của nhà họ Mục rung chuyển dữ dội, mặt đất nứt ra, sóng địa chấn kinh hoàng từ từ lan ra đường phố xung quanh.
Ngay cả cơn mưa tầm tã cũng lặng xuống như bị cắt ngang.
Chuyện gì đang xảy ra?
Các võ giả đang trong cuộc chiến quyết liệt đêu bị tiếng nổ động trời này làm cho chảy máu cả tai và mũi.
Sau lưng Mục Vỹ nhức nhối từng cơn, máu tươi chảy xuống dọc theo sống lưng, nhưng thấy Tân Mộng Dao trong lòng mình ít bị vụ nổ ảnh hưởng thì hắn khẽ mỉm cười.
“Vỹ Ca, huynh không sao chứ?”
“Ta không sao!”, hắn lắc đầu rồi nói: “Người có sao phải là ông ta cơ!”
Hướng theo ánh nhìn của Mục Vỹ, giữa sân luyện võ xuất hiện một cái khe khổng lồ sâu mười mấy mét, nước mưa ồ ạt cuốn trôi máu vào trong đó.
“Ông ta chết rồi ư?”
Chết?
Không thể nào!
Cảnh Ngọc là một võ giả có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ bảy và đã khơi thông huyệt Thần Khuyết, thế nên lão vẫn có thể tạo ra vỏ bọc chân nguyên để bảo vệ bản thân trong vụ nổ xảy ra chớp nhoáng ấy.
Có điều không chết cũng phải bị lột một lớp da thôi.
“Khục khục...”
Tiếng ho ra máu rất rõ vọng lại từ cái khe, ai nấy đều nhìn sang bên đó.
Quả nhiên, Cảnh Ngọc không chết.
“Lò luyện Phong Thiên, không ngờ ngươi lại có lò luyện Phong Thiên của Thánh Đan Tông ta. Vậy thì ngươi càng đáng chết!”
Cảnh Ngọc nhảy ra đứng cạnh cái khe, từ trên xuống dưới đều nhếch nhác, tóc tai bù xù trông hết sức chật vật.
Nhìn kỹ thì thấy hai cánh tay của lão thống xuống, máu tí tách chảy xuống đất cùng mưa.
Vô cùng nhục nhã!
Một người đã tu luyện đến cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ bảy, đả thông huyệt Thần Khuyết như lão mà lại bị một tên giun dế tâng thứ mười của thân xác chơi một vố ra nông nỗi này.
Quả thật vô cùng nhục nhã.
Tuy Mục Vỹ dựa vào lò luyện Phong Thiên để bày trò nhưng sự thật là thứ mánh khóe này vẫn làm lão bị thương, sau này Cảnh Ngọc biết bước chân vào Thánh Đan Tông thế nào đây?
“Ông không nổ banh xác đã là mạng lớn rồi đấy!”
Nhìn Cảnh Ngọc đứng ở gần đó, Mục Vỹ khinh thường cười.
Mặc dù không hy vọng xa vời rằng lò luyện Phong Thiên có 'thể nổ chết lão, hắn vẫn ngạc nhiên khi thấy lão có thể lành lặn sau vụ nổ do nó gây ra.
“Thiệu Danh Ngự, ta biết ông muốn có con nha đầu kia nên ta không tranh với ông đâu, ta chỉ cần Mục Vỹ kia thôi. Giờ ông cầm chân những người khác đi, hôm nay ta nhất định phải khiến cậu ta sống không được, chết cũng không xong“.
“Được!”
Đối với Thiệu Danh Ngự, mười Mục Vỹ cũng không bằng một Tân Mộng Dao.
“Điêu Chấn Vân, Uông Đông Vũ, đây là cơ hội của hai ngươi. Có bắt được cậu ta hay không thì phải trông chờ vào hai ngươi rồi“.
Nói rồi ông ta lại xông về phía Tần Thời Vũ.
Trong hai nhà họ Tần, Mục chỉ có Tần Thời Vũ là đã tu luyện đến cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ bảy, nhưng dù gì tuổi tác đã cao, tuy thực lực của Thiệu Danh Ngự không bằng Cảnh Ngọc nhưng cầm chân để dần tiêu hao sức mạnh của Tần Thời Vũ cũng không thành vấn đề.
Bên kia, Uông Đông Vũ và Điêu Chấn Vân cắn răng lao ra.
Đến nước này rồi, họ không thể quay đầu lại nữa.
Nhìn vào thực lực trước mắt của nhà họ Mục, tối nay mà không tiêu diệt họ thì ba năm sau đường sống của hai nhà Điêu, Uông sẽ chấm dứt.
“Lên!”
Sau khi vụ nổ xảy ra, cuộc chiến đầy cam go lại tiếp tục.
Chẳng qua số võ giả do bốn gia tộc lớn và Thiệu Danh Ngự cùng Cảnh Ngọc mang đến có tổng cộng hơn hai nghìn người, thế mà giờ đây lại chưa chạm mốc một nghìn.
Đủ để thấy mức độ thảm khốc của cuộc chiến.
“Mục Vỹ, bây giờ không ai có thể giúp ngươi đâu!”, Cảnh Ngọc cười khẩy, máu còn dính trên răng: “Ngươi còn gì ngoài lò luyện Phong Thiên chứ?”
“Ta biết nó cần tích lũy ba tháng mới gây ra vụ nổ được như vậy, ngươi còn lá bài tẩy nào khác không?”
“Lá bài tẩy thì ta có nhiều lắm, chỉ là không biết ông có chịu được hay không thôi!”
“Miệng mồm ba hoa! Ta sẽ cho ngươi thấy sự lợi hại của võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ bảy, thế thì ngươi mới biết đâu là cao thủ, đâu là kiến hôi!”
Dứt lời, Cảnh Ngọc cong các ngón tay lại, liên tục hội tụ chân nguyên.
Áp lực mạnh mẽ bao trùm lên sân luyện võ nhà họ Mục.
Thậm chí cả mặt đất cũng bắt đầu chấn động dưới sức. mạnh khủng khiếp ấy.
“Bắc Minh Cầm Thiên Trảo!”
Khế quát một tiếng, ngón tay của Cảnh Ngọc đột nhiên vươn xa, nhưng không phải ngón tay dài ra thật mà đó là chân nguyên.
Cảm giác áp bách ùn ùn kéo về phía Mục Vỹ.
Lò luyện Phong Thiên là một lò luyện không chỉ có thể dùng để luyện đan mà còn dùng để luyện khí, lại còn có công năng tấn công lẫn phòng ngự, là một thứ trên cả tuyệt vời.
Tiếc rằng nó đã bị một đệ tử hạt nhân của Thánh Đan Tông đánh cắp, từ đó biến mất suốt mấy chục năm, không ngờ lúc này lại xuất hiện ở đây.
“Đây chính là nguyên nhân vì sao cảnh giới của ngươi không ngừng đột phá?”, Cảnh Ngọc nghỉ ngờ nhìn lò luyện Phong Thiên trong tay.
“Đương nhiên là không rồi!”
Mục Vỹ nở nụ cười đầy trêu tức, trả lời: “Xem ra vốn hiểu biết của Cảnh Ngọc trưởng lão về lò luyện Phong Thiên còn hạn chế lắm”.
Vốn hiểu biết?
“Vứt nó đi!”
Nghe thấy lời nói của hắn, Thiệu Danh Ngự bất chợt biến
“Vứt? Muộn rồi!”
Dứt lời, Mục Vỹ xoay người ôm lấy Tân Mộng Dao sau lưng mình rồi chạy băng theo hướng ngược lại với Cảnh Ngọc nhanh nhất có thể.
“Ầm! Uỳnh uỳnh! Ầm ầm ầm!”
Tiếng nổ đỉnh tai nhức óc chọc vào màng nhĩ của những người ở đây.
Toàn bộ sân luyện võ của nhà họ Mục rung chuyển dữ dội, mặt đất nứt ra, sóng địa chấn kinh hoàng từ từ lan ra đường phố xung quanh.
Ngay cả cơn mưa tầm tã cũng lặng xuống như bị cắt ngang.
Chuyện gì đang xảy ra?
Các võ giả đang trong cuộc chiến quyết liệt đêu bị tiếng nổ động trời này làm cho chảy máu cả tai và mũi.
Sau lưng Mục Vỹ nhức nhối từng cơn, máu tươi chảy xuống dọc theo sống lưng, nhưng thấy Tân Mộng Dao trong lòng mình ít bị vụ nổ ảnh hưởng thì hắn khẽ mỉm cười.
“Vỹ Ca, huynh không sao chứ?”
“Ta không sao!”, hắn lắc đầu rồi nói: “Người có sao phải là ông ta cơ!”
Hướng theo ánh nhìn của Mục Vỹ, giữa sân luyện võ xuất hiện một cái khe khổng lồ sâu mười mấy mét, nước mưa ồ ạt cuốn trôi máu vào trong đó.
“Ông ta chết rồi ư?”
Chết?
Không thể nào!
Cảnh Ngọc là một võ giả có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ bảy và đã khơi thông huyệt Thần Khuyết, thế nên lão vẫn có thể tạo ra vỏ bọc chân nguyên để bảo vệ bản thân trong vụ nổ xảy ra chớp nhoáng ấy.
Có điều không chết cũng phải bị lột một lớp da thôi.
“Khục khục...”
Tiếng ho ra máu rất rõ vọng lại từ cái khe, ai nấy đều nhìn sang bên đó.
Quả nhiên, Cảnh Ngọc không chết.
“Lò luyện Phong Thiên, không ngờ ngươi lại có lò luyện Phong Thiên của Thánh Đan Tông ta. Vậy thì ngươi càng đáng chết!”
Cảnh Ngọc nhảy ra đứng cạnh cái khe, từ trên xuống dưới đều nhếch nhác, tóc tai bù xù trông hết sức chật vật.
Nhìn kỹ thì thấy hai cánh tay của lão thống xuống, máu tí tách chảy xuống đất cùng mưa.
Vô cùng nhục nhã!
Một người đã tu luyện đến cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ bảy, đả thông huyệt Thần Khuyết như lão mà lại bị một tên giun dế tâng thứ mười của thân xác chơi một vố ra nông nỗi này.
Quả thật vô cùng nhục nhã.
Tuy Mục Vỹ dựa vào lò luyện Phong Thiên để bày trò nhưng sự thật là thứ mánh khóe này vẫn làm lão bị thương, sau này Cảnh Ngọc biết bước chân vào Thánh Đan Tông thế nào đây?
“Ông không nổ banh xác đã là mạng lớn rồi đấy!”
Nhìn Cảnh Ngọc đứng ở gần đó, Mục Vỹ khinh thường cười.
Mặc dù không hy vọng xa vời rằng lò luyện Phong Thiên có 'thể nổ chết lão, hắn vẫn ngạc nhiên khi thấy lão có thể lành lặn sau vụ nổ do nó gây ra.
“Thiệu Danh Ngự, ta biết ông muốn có con nha đầu kia nên ta không tranh với ông đâu, ta chỉ cần Mục Vỹ kia thôi. Giờ ông cầm chân những người khác đi, hôm nay ta nhất định phải khiến cậu ta sống không được, chết cũng không xong“.
“Được!”
Đối với Thiệu Danh Ngự, mười Mục Vỹ cũng không bằng một Tân Mộng Dao.
“Điêu Chấn Vân, Uông Đông Vũ, đây là cơ hội của hai ngươi. Có bắt được cậu ta hay không thì phải trông chờ vào hai ngươi rồi“.
Nói rồi ông ta lại xông về phía Tần Thời Vũ.
Trong hai nhà họ Tần, Mục chỉ có Tần Thời Vũ là đã tu luyện đến cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ bảy, nhưng dù gì tuổi tác đã cao, tuy thực lực của Thiệu Danh Ngự không bằng Cảnh Ngọc nhưng cầm chân để dần tiêu hao sức mạnh của Tần Thời Vũ cũng không thành vấn đề.
Bên kia, Uông Đông Vũ và Điêu Chấn Vân cắn răng lao ra.
Đến nước này rồi, họ không thể quay đầu lại nữa.
Nhìn vào thực lực trước mắt của nhà họ Mục, tối nay mà không tiêu diệt họ thì ba năm sau đường sống của hai nhà Điêu, Uông sẽ chấm dứt.
“Lên!”
Sau khi vụ nổ xảy ra, cuộc chiến đầy cam go lại tiếp tục.
Chẳng qua số võ giả do bốn gia tộc lớn và Thiệu Danh Ngự cùng Cảnh Ngọc mang đến có tổng cộng hơn hai nghìn người, thế mà giờ đây lại chưa chạm mốc một nghìn.
Đủ để thấy mức độ thảm khốc của cuộc chiến.
“Mục Vỹ, bây giờ không ai có thể giúp ngươi đâu!”, Cảnh Ngọc cười khẩy, máu còn dính trên răng: “Ngươi còn gì ngoài lò luyện Phong Thiên chứ?”
“Ta biết nó cần tích lũy ba tháng mới gây ra vụ nổ được như vậy, ngươi còn lá bài tẩy nào khác không?”
“Lá bài tẩy thì ta có nhiều lắm, chỉ là không biết ông có chịu được hay không thôi!”
“Miệng mồm ba hoa! Ta sẽ cho ngươi thấy sự lợi hại của võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ bảy, thế thì ngươi mới biết đâu là cao thủ, đâu là kiến hôi!”
Dứt lời, Cảnh Ngọc cong các ngón tay lại, liên tục hội tụ chân nguyên.
Áp lực mạnh mẽ bao trùm lên sân luyện võ nhà họ Mục.
Thậm chí cả mặt đất cũng bắt đầu chấn động dưới sức. mạnh khủng khiếp ấy.
“Bắc Minh Cầm Thiên Trảo!”
Khế quát một tiếng, ngón tay của Cảnh Ngọc đột nhiên vươn xa, nhưng không phải ngón tay dài ra thật mà đó là chân nguyên.
Cảm giác áp bách ùn ùn kéo về phía Mục Vỹ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.