Chương 307: Không ngờ hắn cũng là kiếm khách
Ốc Sên
27/07/2024
Soạt...
Tầm nhìn từ từ rõ hơn, mọi người bật thốt khi nhìn thấy khung cảnh trên lôi đài.
Lí Trạch Lâm vừa thả hai tay xuống, trước người gã chẳng có gì, bản thân gã thì chỉ rối tóc một chút, không hề bị vụ nổ ảnh hưởng
"Biết ngay mài!"
Thấy Lí Trạch Lâm lành lặn không bị thương gì, Mục Vỹ thở dài.
Thế mới thú vị chứ, có đối thủ kiểu này mới hăng say chiến đấu được!
"Hay lắm! Sau chiêu này còn chiêu khác nữa, không biết ngươi có đỡ được không!"
Mục Vỹ cười giảo hoạt.
Vừa nói, giữa hai tay hẳn vừa xuất hiện hai tia chớp phát ra những tiếng tí tách vang đội.
Mục Vỹ từ từ khép hai tay vào nhau làm hai tia chớp nhập làm một.
Nó ngày một mạnh hơn, ngày một dài hơn. Cuối cùng, độ dài của tia chớp từ một ngón tay thành hai ngón... sau đó là ba ngón, bốn ngón.
Đến khi dài ra nửa mét mới dừng lại.
"Chiêu này... gọi là Thanh Ngọc Điện Trảm phiên bản cải tiến đi!”
Mục Vỹ thở ra rồi nhìn luồng sấm sét giữa hai tay, hẳn bật cười xấu xa, sau đó ném thẳng ra ngoài.
Lần này, Lí Trạch Lâm vừa thấy tia sét kia đã biến sắc, vội vàng bước một bước ra sau
Cùng lúc đó, gã với tay ra trường kiếm sau lưng.
Keng...
Âm thanh kiếm rời vỏ vang lên.
Lí Trạch Lâm dùng hai tay cầm kiếm chém một nhát vào lưỡng sấm sét kia.
Mọi người thấy có hai luồng kiếm khí như cánh hoa xuất hiện sau nhát kiếm đó rồi chuyển động trước người Lí Trạch Lâm.
Uỳnh...
Tiếng sấm thình lình vang lên, tia chớp vòng qua Lí Trạch Lâm, tiến thẳng ra sau gã rồi nổ tung.
Tiếng nổ vang vọng bên tai không dứt, sắc mặt của đám đông khi nhìn hai người trên lôi đài lúc này cũng đã thay đổi.
Quái vật!
Hai tên quái vật y chang nhau!
"Ha ha... Quả nhiên ngươi không làm ta thất vọng”.
"Ngươi cũng vậy!"
Lí Trạch Lâm đáp: "Nhưng ngươi đã ép ta lấy kiếm ra. Ngươi thua chắc rồi".
"Vậy hả? Thế thì ta càng mong chờ hơn", Mục Vỹ khẽ nhoẻn môi cười.
So tải về kiếm thuật?
Từ khi sống lại đến nay, hắn chưa từng gặp được người nào làm hân muốn rút kiếm ra. Nhưng hôm nay đã có một Lí Trạch Lâm đáng để hẳn làm vậy.
"Mặc Dương, cho thầy mượn kiếm Thanh Giao dùng một lát.
"Vâng!"
Mặc Dương nghe vậy thì mừng rỡ, nhanh chóng ném kiếm Thanh Giao đến.
Kiếm Thanh Giao là huyền khí trung phẩm bao gồm các đặc điểm của kiếm Thanh Khuyết do Mục Vỹ tự luyện ra. Kiếm Thanh Khuyết được chế tạo theo phương pháp được truyền lại trong Tru Tiên Đồ, kiếm Thanh Giao thì được Mục Vỹ dùng kĩ thuật luyện khí trau đồi qua mấy nghìn năm của chính bản thân mình mà luyện ra, đương nhiên không hề kém cạnh.
Nhưng những người dưới lôi đài lại rất đỗi kinh ngạc vì cảnh tượng này.
Mục Vỹ biết dùng kiếm!
Từ khi Mục Vỹ đến đế quốc Nam Vân rồi đến học viện Thất Hiền, không biết bao nhiêu người đã tìm tòi những thông tin liên quan đến hắn.
Nhưng không một ai biết Mục Vỹ biết dùng kiếm.
Vì họ toàn thấy hắn tay không đánh với người khác.
Là kiếm thuật của Mục Vỹ cao siêu đến độ không ai có thể bắt hắn dùng kiếm, hay Mục Vỹ chỉ làm màu, thấy LÍ Trạch Lâm rút kiếm cũng muốn thể hiện nên mới lấy kiếm ra đánh?
Dù là khả năng nào, việc trường kiếm ra khỏi vỏ vẫn làm ý chiến chiến đấu trong mắt Lí Trạch Lâm trở nên rõ hơn.
Ta mà dùng kiếm thì ngươi chỉ có đường thua!” gã hờ hững nói.
"Trùng hợp thật, ta cũng vậy!"
Hai người không hẹn mà cùng mỉm cười.
Choang...
Nhưng câu nói chưa kịp vọng ra thì hai bóng hai người đã chạm trán với nhau một cách dữ dội thanh kiếm chéo nhau trước mặt hai người, bốn mắt nhìn nhau.
Nhanh quá!
Tốc độ vung kiếm của hai người nhanh như chớp vậy.
Dương Kiệt nổi tiếng với khoái kiếm kia mà so với họ thì chẳng khác gì thứ cặn bã, bết bát. Khoái kiếm như thế thì nên đặt lại là kiếm rề rà còn hơn.
Có khi Dương Kiệt còn chưa kịp rút kiếm đã bị hai người giết luôn rồi.
Giờ phút này, Lí Trạch Lâm cũng thăm sửng sốt.
Trước giờ gã chưa từng để lộ ra kiếm thuật của mình trong học viện, nhưng gã là người rõ đường kiếm của mình nhanh đến thế nào nhất.
Lí Trạch Lâm có thể dõng dạc tuyên bố rằng không một thiên tài kiếm thuật nào trong học viện Thất Hiền có thể so bì với mình.
Nhưng hôm nay, người đó đã xuất hiện.
Đồ là Mục Vỹ!
"Kiếm của ngươi rất nhanh!"
"Thường thôi, ta không chỉ nhanh mà còn có...”
Kiếm ý!
Giữa những âm thanh vang dội, khí thế Mục Vỹ biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Kiếm của hẳn đầy khí thế sát phạt như sống dậy.
"Kiếm ý, kiếm ý chắc rồi!"
“Trời! Mục Vỹ... Mục Vỹ... Không ngờ hắn cũng là kiếm khách, lại còn là kiếm khách đã lĩnh ngộ kiếm ý".
“Hay ta điên nên gặp ảo giác?”
Cảnh tượng này làm cho toàn bộ sân luyện võ dậy sóng. Họ đều chắc chẵn với suy nghĩ của mình, nhìn đăm đăm Mục Vỹ trên lôi đài như nhìn một tên. yêu nghiệt.
Ngay lúc đó, một người xuất hiện trên ngọn tháp cao bên ngoài sân luyện võ của Lôi Phong Viện.
Người đó mặc trường sam màu đen, mái tóc dài như thác nước một màu mực, khuôn mặt xanh xao như nến sáp.
Đó là Trương Tử Hào, một trong mười trưởng lão của học viên Thất Hiền!
Tầm nhìn từ từ rõ hơn, mọi người bật thốt khi nhìn thấy khung cảnh trên lôi đài.
Lí Trạch Lâm vừa thả hai tay xuống, trước người gã chẳng có gì, bản thân gã thì chỉ rối tóc một chút, không hề bị vụ nổ ảnh hưởng
"Biết ngay mài!"
Thấy Lí Trạch Lâm lành lặn không bị thương gì, Mục Vỹ thở dài.
Thế mới thú vị chứ, có đối thủ kiểu này mới hăng say chiến đấu được!
"Hay lắm! Sau chiêu này còn chiêu khác nữa, không biết ngươi có đỡ được không!"
Mục Vỹ cười giảo hoạt.
Vừa nói, giữa hai tay hẳn vừa xuất hiện hai tia chớp phát ra những tiếng tí tách vang đội.
Mục Vỹ từ từ khép hai tay vào nhau làm hai tia chớp nhập làm một.
Nó ngày một mạnh hơn, ngày một dài hơn. Cuối cùng, độ dài của tia chớp từ một ngón tay thành hai ngón... sau đó là ba ngón, bốn ngón.
Đến khi dài ra nửa mét mới dừng lại.
"Chiêu này... gọi là Thanh Ngọc Điện Trảm phiên bản cải tiến đi!”
Mục Vỹ thở ra rồi nhìn luồng sấm sét giữa hai tay, hẳn bật cười xấu xa, sau đó ném thẳng ra ngoài.
Lần này, Lí Trạch Lâm vừa thấy tia sét kia đã biến sắc, vội vàng bước một bước ra sau
Cùng lúc đó, gã với tay ra trường kiếm sau lưng.
Keng...
Âm thanh kiếm rời vỏ vang lên.
Lí Trạch Lâm dùng hai tay cầm kiếm chém một nhát vào lưỡng sấm sét kia.
Mọi người thấy có hai luồng kiếm khí như cánh hoa xuất hiện sau nhát kiếm đó rồi chuyển động trước người Lí Trạch Lâm.
Uỳnh...
Tiếng sấm thình lình vang lên, tia chớp vòng qua Lí Trạch Lâm, tiến thẳng ra sau gã rồi nổ tung.
Tiếng nổ vang vọng bên tai không dứt, sắc mặt của đám đông khi nhìn hai người trên lôi đài lúc này cũng đã thay đổi.
Quái vật!
Hai tên quái vật y chang nhau!
"Ha ha... Quả nhiên ngươi không làm ta thất vọng”.
"Ngươi cũng vậy!"
Lí Trạch Lâm đáp: "Nhưng ngươi đã ép ta lấy kiếm ra. Ngươi thua chắc rồi".
"Vậy hả? Thế thì ta càng mong chờ hơn", Mục Vỹ khẽ nhoẻn môi cười.
So tải về kiếm thuật?
Từ khi sống lại đến nay, hắn chưa từng gặp được người nào làm hân muốn rút kiếm ra. Nhưng hôm nay đã có một Lí Trạch Lâm đáng để hẳn làm vậy.
"Mặc Dương, cho thầy mượn kiếm Thanh Giao dùng một lát.
"Vâng!"
Mặc Dương nghe vậy thì mừng rỡ, nhanh chóng ném kiếm Thanh Giao đến.
Kiếm Thanh Giao là huyền khí trung phẩm bao gồm các đặc điểm của kiếm Thanh Khuyết do Mục Vỹ tự luyện ra. Kiếm Thanh Khuyết được chế tạo theo phương pháp được truyền lại trong Tru Tiên Đồ, kiếm Thanh Giao thì được Mục Vỹ dùng kĩ thuật luyện khí trau đồi qua mấy nghìn năm của chính bản thân mình mà luyện ra, đương nhiên không hề kém cạnh.
Nhưng những người dưới lôi đài lại rất đỗi kinh ngạc vì cảnh tượng này.
Mục Vỹ biết dùng kiếm!
Từ khi Mục Vỹ đến đế quốc Nam Vân rồi đến học viện Thất Hiền, không biết bao nhiêu người đã tìm tòi những thông tin liên quan đến hắn.
Nhưng không một ai biết Mục Vỹ biết dùng kiếm.
Vì họ toàn thấy hắn tay không đánh với người khác.
Là kiếm thuật của Mục Vỹ cao siêu đến độ không ai có thể bắt hắn dùng kiếm, hay Mục Vỹ chỉ làm màu, thấy LÍ Trạch Lâm rút kiếm cũng muốn thể hiện nên mới lấy kiếm ra đánh?
Dù là khả năng nào, việc trường kiếm ra khỏi vỏ vẫn làm ý chiến chiến đấu trong mắt Lí Trạch Lâm trở nên rõ hơn.
Ta mà dùng kiếm thì ngươi chỉ có đường thua!” gã hờ hững nói.
"Trùng hợp thật, ta cũng vậy!"
Hai người không hẹn mà cùng mỉm cười.
Choang...
Nhưng câu nói chưa kịp vọng ra thì hai bóng hai người đã chạm trán với nhau một cách dữ dội thanh kiếm chéo nhau trước mặt hai người, bốn mắt nhìn nhau.
Nhanh quá!
Tốc độ vung kiếm của hai người nhanh như chớp vậy.
Dương Kiệt nổi tiếng với khoái kiếm kia mà so với họ thì chẳng khác gì thứ cặn bã, bết bát. Khoái kiếm như thế thì nên đặt lại là kiếm rề rà còn hơn.
Có khi Dương Kiệt còn chưa kịp rút kiếm đã bị hai người giết luôn rồi.
Giờ phút này, Lí Trạch Lâm cũng thăm sửng sốt.
Trước giờ gã chưa từng để lộ ra kiếm thuật của mình trong học viện, nhưng gã là người rõ đường kiếm của mình nhanh đến thế nào nhất.
Lí Trạch Lâm có thể dõng dạc tuyên bố rằng không một thiên tài kiếm thuật nào trong học viện Thất Hiền có thể so bì với mình.
Nhưng hôm nay, người đó đã xuất hiện.
Đồ là Mục Vỹ!
"Kiếm của ngươi rất nhanh!"
"Thường thôi, ta không chỉ nhanh mà còn có...”
Kiếm ý!
Giữa những âm thanh vang dội, khí thế Mục Vỹ biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Kiếm của hẳn đầy khí thế sát phạt như sống dậy.
"Kiếm ý, kiếm ý chắc rồi!"
“Trời! Mục Vỹ... Mục Vỹ... Không ngờ hắn cũng là kiếm khách, lại còn là kiếm khách đã lĩnh ngộ kiếm ý".
“Hay ta điên nên gặp ảo giác?”
Cảnh tượng này làm cho toàn bộ sân luyện võ dậy sóng. Họ đều chắc chẵn với suy nghĩ của mình, nhìn đăm đăm Mục Vỹ trên lôi đài như nhìn một tên. yêu nghiệt.
Ngay lúc đó, một người xuất hiện trên ngọn tháp cao bên ngoài sân luyện võ của Lôi Phong Viện.
Người đó mặc trường sam màu đen, mái tóc dài như thác nước một màu mực, khuôn mặt xanh xao như nến sáp.
Đó là Trương Tử Hào, một trong mười trưởng lão của học viên Thất Hiền!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.