Mục Thần

Chương 243: Loài người hèn mọn

Ốc Sên

09/07/2024

Nhà họ Tiêu và nhà họ Mục đã đính hôn với nhau, đương nhiên Tiêu Chiến Thiên biết Mục Vỹ.

Trước khi đến thành Nam Vân, dường như Mục Vỹ vẫn chưa đến cảnh giới Linh Huyệt, mới bao lâu mà hắn đã đột phá, tiến vào cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ ba rồi!

“Ta thấy chắc chỉ là khôn vặt thôi, không đáng để tin tưởng!”, Niệm Linh Quan lên tiếng

Tuy bà là thê tử của Tiêu Chiến Thiên nhưng thực lực cũng không tầm thường, khá có tiếng nói ở nhà họ Tiêu.

“Nhưng... Mục Vỹ đã dẫn đệ đệ đến Tụ Tiên Các, nói là muốn... chữa bệnh cho đệ đệ rồi ạ!

“Sao cơ!

“Càn quấy!”

Vợ chồng Tiêu Chiến Thiên và Niệm Linh Quan vừa nghe vậy đã giận dữ quát

Soạt soạt...

Hai tiếng động vang lên, hai bóng người biến mất ngay tức khắc, Tiêu Doãn Nhi ngẩn ra, vội vàng đuổi theo.

Cha mẹ thương yêu và bảo vệ đệ đệ như thế, thấy Mục Vỹ làm chuyện gì đó điên cưỡng thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Mục Vỹ là một kẻ không ăn mềm cũng chẳng ăn cứng, nổi điên lên thì cô ấy cũng khó tưởng tượng nổi chuyện sau đó sẽ thế nào!

Tại lò luyện Thông Tiên, Tụ Tiên Các.

Mục Vỹ và Tiêu Khánh Dư đang ngồi xếp bằng.

Lò luyện Thông Tiên là một địa khí - cấp bậc thần binh có thể nói là đứng đầu toàn bộ đế quốc Nam Vân thậm chí Thiên Vận Đại Lục, một địa khí cực phẩm hoàn toàn có thể gây ra một trận gió tanh mưa máu.

Chẳng qua, lò luyện Thông Tiên là một món địa khí không trọn vẹn, không hoàn chỉnh nhưng tác dụng của nó cũng đủ để Mục Vỹ phát huy năng lực của mình. Đam Mỹ Cổ Đại

“Tiêu Khánh Dự, trò tin thầy chứ?”

Mục Vỹ nhìn Tiêu Khánh Dư với nụ cười ngây ngô trước mặt, mở miệng nói: “Trò sắp chịu cơn đau rất lớn nhưng nó có thể giúp trò trở thành một con người hoàn toàn khác, trò có chịu được không?”

“Được ạ!”

Tiêu Khánh Dư gật đầu một cái thật mạnh rồi ngây thơ nói: “Thầy Mục, trò chịu được ạ, Dư Nhi cũng không muốn thấy cha mẹ lo lẳng cho trò, tỷ tỷ giận dữ vì trò nữa. Trò muốn có thể tự bảo vệ mình, không bị ai cười nhạo nữa“.

Mặc dù trí khôn của Tiêu Khánh Dư chỉ dừng lại ở 8, 9 tuổi nhưng vẫn hiểu được thái độ của người khác dành cho mình.

Cậu ấy hiểu, đáng ra suy nghĩ của mình ở độ tuổi này không phải như thế.



Cậu ấy muốn thay đổi nhưng không tài nào làm được, mỗi lần cố gắng suy nghĩ là đầu đau như búa bố, không thể chịu đựng nổi

“Được, vậy thì chúng ta bất đầu thôi. Thầy không chắc sẽ thành công. Một khi thành công, trò sẽ thay đổi nghiêng trời lệch đất, nếu thất bại, cả trò và ta đầu bỏ mạng tại đây, rõ chưa?”

Tiêu Khánh Dư nghe thấy lời này của Mục Vỹ thì ngẩn người.

Thất bại sẽ chết, chết cả hai!

Không ngờ Mục Vỹ chịu cùng mạo hiểm với cậu ấy.

Mục Vỹ hoàn toàn không cần làm vậy, nhưng hẳn vẫn làm.

Thấy Tiêu Khánh Dư mở miệng muốn nói gì, Mục Vỹ chen ngang: “Cảm ơn gì thì khỏi đi, chẳng giúp ích được gì cho ta. Trò là học trò của ta, dạy học trò nên người là trách nhiệm của thầy.

Trách nhiệm!

Lần đầu tiên Tiêu Khánh Dư lý giải được từ này. toàn vẹn như thế!

“Bắt đầu thôi!”

Mục Vỹ lên tiếng, từng lưỡng sức mạnh thần bí tỏa ra từ khắp lò luyện Thông Tiên...

Đó là lực linh hồn!

Lần đầu Mục Vỹ tiến vào lò luyện Thông Tin đã phát hiện ra lực linh hồn -thứ chỉ có cao thủ cảnh giới Thông Thần mới thức tỉnh!

Nhưng lần này, hẳn không hấp thu những lực linh hồn kia mà dẫn dắt chúng.

Khi Tiêu Khánh Dư bị đám người bao vây tấn công, cậu ấy đã tức giận thét lên, tiếp đó là một nguồn năng lượng tuôn trào, thứ năng lượng đó chính là lực

linh hồn.

Mặc dù không rõ vì sao Tiêu Khánh Dư có lực linh hồn, nhưng Mục Vỹ đoán rằng đại khái là do lực linh hồn mà trí thông minh của Tiêu Khánh Dư chỉ có 8, 9 tuổi.

Sở dĩ chỉ có cao thủ cảnh giới Thông Thần mới thức tỉnh được lực linh hồn là vì cơ thể.

Lực linh hồn xuất phát từ cơ thể, võ giả đến cảnh giới Linh Huyệt và đả thông mười huyệt đạo lớn trong cơ thể suy cho cùng cũng vì cường hóa thể xác.

Thân thể mạnh mẽ mới có thể chịu tải lực linh hồn.

Thân thể là xác thịt, là vật chứa, thứ được chứa trong đó chính là linh hồn.



Một khi cơ thể võ giả không đủ cứng cáp, khi lực linh hồn thức tỉnh rất có thể sẽ nổ xác và chết.

Ban đầu, nếu không có Tru Tiên Đồ thì Mục Vỹ đã chết rồi.

Đây còn là trong trường hợp hắn đã liều mạng rèn luyện thân thể khi còn ở cảnh giới thân xác.

Còn Tiêu Khánh Dư thì chỉ đang ở tầng thứ bảy của thân xác, sao có thể chịu nổi sức mạnh của lực linh hồn. Chính vì thân thể cậu ấy đã sinh ra lực linh hồn nên trí khôn mới bị sụt giảm.

Phải nói quả là kỳ tích khi Tiêu Khánh Dư có thể sống đến ngày hôm nay.

Và nhiệm vụ của Mục Vỹ chính là dựa vào lò luyện Thông Tiên, lấy thân mình làm vật chứa để trợ giúp cậu ấy giải phóng lực linh hồn trong đầu.

Khi đã giải phóng đến mức độ thân thể có thể chịu được, trí thông minh của Tiêu Khánh Dư tự nhiên sẽ không bị áp chế nữa.

Nhưng rất nguy hiểm!

Dù vậy, đúng như Mục Vỹ đã nói, lúc này hẳn là thầy giáo, nhiệm vụ của thầy giáo là giúp đỡ học trò của mình

“Bắt đầu!”

Mục Vỹ khẽ quát, Tiêu Khánh Dư chậm rãi nhầm hai mắt. Việc của cậu ấy chỉ là cố gắng chịu đựng thôi.

Mọi thứ đều được Mục Vỹ chỉ dẫn.

Có điều, càng như vậy, Tiêu Khánh Dư càng căng thẳng.

Mà Mục Vỹ còn thấp thỏm hơn nữa!

Hắn không chắc rốt cuộc cách này có dùng được hay không, mọi sự tự tin của hẳn đều đến từ Tru Tiên Đồ.

“Hy vọng ngươi hãy giúp ta một tay!”

Mục Vỹ lắm bẩm, lực linh hồn xung quanh dần dần đi vào trong đầu của hắn. Tru Tiên Đồ ầm ầm mở ra.

Ngay khi hai tay của hẳn chạm đến hai tay của Tiêu Khánh Dư, một giọng nói trầm khàn gào thét trong đầu Mục Vỹ.

“Loài người hèn mọn cũng vọng tưởng khống chế bản tôn, chán sống rồi!”

Tiếng quát tháo như thiên lôi trên chín tầng mây vang dội rơi xuống, đập vào lòng hắn.

Phụt.

Mục Vỹ lập tức hộc máu, mặt tái mét.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mục Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook