Mục Thần

Chương 126: Nhập môn kiếm ý

Ốc Sên

11/06/2024

Nghe thấy lời nói chứa đựng tin tức động trời của Phi Sất, trên khuôn mặt Lữ Sán không có vẻ sợ hãi mà ngược lại còn tràn đầy điên cuồng.

Chiếm lấy đế quốc Nam Vân và dùng nó làm bàn đạp để tiến đánh toàn bộ Thiên Vận Đại Lục là một chuyện không tưởng đối với bất kỳ một tông môn nào.

Nhưng với Lục Ảnh Huyết Tông thì lại hoàn toàn có thể.

Lục Ảnh Huyết Tông không sử dụng con người để phục vụ cho chiến tranh mà là thi thể. Có chiến tranh tất có người chết, và họ sẽ có thể luyện chế ra huyết thỉ để không ngừng phát triển thế lực của mình.

Chiến tranh là điều mà mỗi một người trong Lục Ảnh Huyết Tông đều khát khao xảy ra.

Chỉ có chiến tranh mới có thể đem lại sức mạnh cho họ.

“Vậy thì còn gì bằng, còn gì bằng!”, Lữ Sán nở nụ cười khát máu: “Cứ tiếp tục như thế thì không đến một năm nữa, ta sẽ có thể luyện chế thân ngoại hóa thân của mình một lần nữa, khi đó, ta sẽ dùng xác của thằng nhóc đó để luyện chế!”

Trong sơn động âm u vang vọng tiếng cười khà khà đầy ghê rợn, hai bóng người dần biến mất...

Cùng lúc đó, tại một bên khác, Mặc Dương đang vật vã đối đầu với gần một trăm tên huyết thi. Lúc mới bắt đầu còn căm cự được, nhưng suy cho cùng gã chỉ có cảnh giới Ngưng Khí ~ tầng thứ năm của thân xác, khí kình còn yếu nên cũng dần đần đuối sức.

“Chết tiệt!”

Thấy phía cửa hang động liên tục có bóng dáng xông tới, Mặc Dương đành cần răng kiên trì.

“Sư phụ đã vào gần một canh giờ, không biết thế nào rồi!”

“Ái chà, thắng bé này tốt ghê, trong thời khắc sống còn vẫn nhớ đến sư phi

Ngay lúc này, bóng kiếm bản vụt tới, mấy tiếng phập, phập” vang lên, bảy tám huyết thi đang đứng dàn trải trước người gã ngã xuống đất

“Kiếm ý?”

Thấy nhát kiếm vừa rồi, Mặc Dương cực kỳ chấn động.

“Thầy Mục, thầy cũng lĩnh ngộ kiếm ý ạ?”

“Ta có nói mình không lĩnh ngộ được kiếm ý sao?”, nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của gã, Mục Vỹ bĩu môi.

Kiếm ý chỉ là ý cảnh cơ bản nhất mà kiếm khách sẽ lĩnh ngộ, kiếm khách nào mạnh thì sau kiếm ý sẽ còn lĩnh ngộ cả kiếm thế, thậm chí còn sinh ra kiếm tâm.

Hiện giờ Mặc Dương vẫn chưa thể đạt đến mức độ đó.



“Quá đỉnh, sư phụ à, người quá đỉnh!”

Nhìn Mục Vỹ, đôi mắt Mặc Dương lấp lánh ánh sao.

Kiếm ý!

Tính đến nay, toàn bộ thành Bắc Vân chỉ có một mình Mặc Dương là có thể lĩnh ngộ kiếm ý, ai có thể ngờ được một người luôn che giấu năng lực của bản thân như Mục Vỹ cũng lĩnh ngộ được kiếm ý chứ.

“Niệm tình con còn biết nhớ đến sư phụ, ta sẽ dạy con một số chiêu thức!”

“Vâng!”

Khi nhìn thấy ánh mắt của Mục Vỹ, chẳng hiểu sao trong lòng gã lại dâng lên cảm giác an toàn.

“Nhìn kỹ này!”

Mục Vỹ vừa nói vừa vung kiếm.

Vẫn là Bổ Ảnh Chỉ Kiếm nhưng khi thi triển ra, bóng dáng của hắn lại xuất hiện giữa bọn huyết thi. Sau một cái hất tay, trường kiếm mờ ảo trong tay phát ra kiếm khí lăng lệ như cơn gió quét sạch mọi chiếc lá, cất đầu của toàn bộ những con huyết thi xung quanh.

“Kiếm ý!”

Thấy cảnh tượng này, Mặc Dương sững sở.

Cũng là kiếm ý nhưng gã có thể cảm giác được kiếm ý của Mục Vỹ mạnh hơn của mình gấp mười, gấp trăm lần.

Nguyên nhân của sự chênh lệch này không phải do cảnh giới mà là bản chất.

Nếu chỉ xét về kiếm ý một cách đơn thuần thì Mục Vỹ mạnh hơn rất nhiều.

Nếu như nói kiếm ý của Mặc Dương là một đứa trẻ nhỏ bé thì kiếm ý của Mục Vỹ lại giống như một nam tử cường tráng, đem lại sự rúng động đầy dữ dội như sóng tràn bờ.

“Kiếm ý cũng có nhiều cấp độ. Lúc mới lĩnh ngộ chỉ có thể nói là vừa nhập môn, sau đó đến tiểu thành, đại thành, đại viên mãn, cuối cùng kiếm ý dung hòa vào trong kiếm thế, khi đó kiếm sẽ di chuyển theo mọi cử động của ta, và kiếm động theo tâm trí chính là đích đến cuối cùng của kiếm khách!”

“Kiếm ý nhập môn, tiểu thành, đại thành, đại viên mãn...”

Nghe thấy những từ ngữ mới lạ kia, Mặc Dương như đã bắt được chỗ then chốt nào đó.



Gã tự nhận rằng bản thân lĩnh ngộ được kiếm ý đã là vô địch trong thành Bắc Vân, nhưng đến hôm nay, gã lại được Mục Vỹ khai sáng ra một thế giới mới.

“Kiếm ý nhập môn, bây giờ ta mới đang ở cấp độ kiếm ý nhập môn!”

Mặc Dương lẩm bẩm, sự sắc bén lẫm liệt trong đôi mắt ngày càng sáng rỡ.

“Giết!”

Hai bóng người bay qua lại trong sơn động, kiếm khí tiêu sái bẳn ra khắp nơi.

“Mạnh thật!”

Hai cái bóng mờ trong bóng tối hơi nhúc nhích, một giọng nói trầm thấp vang lên: “Người này có cảnh giới là tầng thứ tám của thân xác, am hiểu việc luyện đan, sở hữu một thanh thần binh lại còn lĩnh ngộ được kiếm ý, quá mạnh!”

“Bởi vậy ta mới không khinh xuất ra tay đấy. Nếu hắn là con cháu của trưởng lão tông môn hay môn chủ nào đó, chúng ta mà lỡ tay giết thì sẽ chỉ kéo thêm rắc rối về cho tông môn thôi!”

Một người khác nói: “Ngươi cũng biết Lục Ảnh Huyết Tông chúng ta phải vươn tay tới một số đế quốc để có thể vùng lên mà, gây thù chuốc oán với mấy tông môn khác thì không có lợi chút nào.”

“Rõ như ban ngày, có điều phải bẩm báo người này cho đặc sứ biết, quan sát kỹ vào!”

“Ờ, trở về báo cáo với đặc sứ quan trọng hơn”

Hai bóng người biến mất như chưa từng xuất hiện.

“Phù...”

Thời gian chậm rãi trôi qua, sau cùng, Mục Vỹ và Mặc Dương ngồi sõng soài xuống đất.

“Sư phụ, rốt cuộc cũng xong rồi!”

“Đúng! Xong rồi!”

Mục Vỹ cười không nổi. Trước đây khi ở cảnh giới Tụ Đan ~ tầng thứ tám của thân xác, hẳn đã có thể chống lại võ giả có cảnh giới Linh Huyệt, đối mặt với kẻ địch mạnh hơn mình gấp mấy lần mà vẫn có thể giết chết kẻ đó, mặt không đỏ, nhịp thở không đôn dập.

Còn giờ đây, chỉ có mấy chục tên huyết thi rề rề rà rà thôi cũng khiến hẳn thở như điên.

“Xem ra cơ thể này còn một số vấn đề cần phải giải quyết rồi!”

Mười tầng cảnh giới thân xác vốn được dùng để rèn luyện thân thể là chủ yếu, chỉ cần trong người tồn tại một chút thiếu sót thôi cũng sẽ đem lại rắc rối trong những lần đột phá ở cảnh giới Linh Huyệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mục Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook