Chương 280: Sự bình yên trước cơn bão
Ốc Sên
18/07/2024
Lần này phải mất nửa canh giờ, Lâm Hiền Ngọc mới đầm đìa mồ hôi đi ra ngoài.
Ba con thú canh giữ đều sánh ngang với võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ sáu nên gã cũng phải mất nhiều sức mới thành công!
“Cuối cùng cũng thò mặt ra rồi đấy!”
Nhưng Lâm Hiền Ngọc vừa đi ra ngoài, một giọng nói quen thuộc vang lên đã khiến gã phải ngây người.
“Sao... sao người xong nhanh thể!”
“Hả? Là ngươi quá chậm thì có! Nhanh, lên tầng bảy thôi!”
“Tâng bảy ạ? Không được đâu, tầng bảy sẽ tương đương với thú canh giữ cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ bảy và mở được huyệt Thần Khuyết. Chắc không căn thuộc hạ nhắc nhở người về sự hung hãn của võ giả ở' cảnh giới này chứ ạ?”
“Lắm lời thế nhờ Không đến cực hạn thì ta không đột phá được nên phải nhanh lên. Ngươi phải biết Nghịch Thiên Thần Mạch Quyết của ngươi cũng vậy, giờ ngươi mới ở tầng thứ hai thôi nhưng chắc không cần ta nói về sự tuyệt diệu của nó đúng không? Càng
gặp hoàn cảnh khó khăn thì ngươi càng dễ kích thích được tiềm năng của mình”
“Vâng!”
Hai người thống nhất rồi tiến lên tầng bảy.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, thoáng cái hai tháng đã trôi qua.
Trong hai tháng vừa qua, gần như ngày nào Mục Vỹ cũng đến rèn luyện ở tháp Lôi Phong.
Mãi đến khi thú canh giữ ở đây đã bị thương quá nặng và bị đại sư Hồng Trần cảnh cáo một phen, Mục Vỹ mới đành bó tay, bởi chỉ có nơi đây và dãy núi Phá Vân để hắn chạy qua chạy lại.
Dạo này, Lôi Phong Viện có vẻ khá im ắng.
Nhưng ai cũng biết cơn bão dưới vẻ vắng lặng này sắp ập tới.
Cuộc thi hàng năm của khối cao cấp sắp bắt đầu.
Tỉ thí giữa các lớp cao cấp là hoạt động thường niên của Lôi Phong Viện.
Hiện giờ, khối cao cấp có mười tám lớp. Lớp một, sáu, mười lãm và hai mươi bảy đều đang dốc sức luyện tập.
Việc đầu tiên mà các học trò của khối cao cấp chuẩn bị cho cuộc thi là tới dãy núi Phá Vân săn linh thú.
Cuối cùng bảy người xuất sắc nhất của lớp sẽ giành được quyền tham gia cuộc thi.
Các lớp sẽ tiến hành thách đấu bảy trận, thắng bốn trên bảy sẽ giành chiến thẳng.
Sau đó sẽ là trận đấu được các học trò mong đợi nhất - giao đấu của giáo viên.
Các lớp cao cấp đều âm thầm ganh đua nhau, đương nhiên sự ganh đua giữa các giáo viên còn mạnh hơn hắn.
Bởi nếu trong một lớp có học trò thẳng mà giáo viên thua thì quá là mất mặt. Còn nếu lớp đó thua thì hiển nhiên giáo viên phải nhanh chóng lấy lại thể diện cho lớp.
Vì thế hai tháng qua, cả giáo viên và học trò của khối cao cấp đều chăm chỉ rèn luyện.
Nhưng đúng lúc này lại có một tin tức nóng sốt lan truyền trong Lôi Phong Viện.
Lớp chín trung cấp đã nâng lên thành lớp cao cấp!
Tin tức này gần như đã khiến Lôi Phong Viện hoàn toàn bùng nổ.
Hai tháng trước, lớp chín vừa từ lớp sơ cấp nâng lên lớp trung cấp, mà giờ lại lên thành lớp cao cấp rồi.
Tốc độ này quả là nhanh chóng mặt!
Còn người đứng sau tất cả, chủ nhiệm Mục Vỹ của bọn họ dạo này đang đi đâu?
Hai tháng nay, gần như bọn họ không nghe thấy bất kỳ tin tức gì về hắn cả.
Trong phòng luyện khí của Lôi Phong Viện.
Đại sư Hồng Trần mặc áo bào màu trắng đứng trước lò luyện khí nhìn Cổ Vũ Phàm cụt một tay rồi hỏi: “Nghe nói lớp trò vừa nâng lên thành lớp cao cấp hả?”
“Vâng”
“Mục Vỹ này đúng là giỏi thật, giống hệt cha trò năm xưa”.
“Đại sư Hồng Trần, làm thế này sai rồi. Trò nghe thầy Mục bảo không thể cho đồng Cổ Kim vào chung với đá Lạc Phàn được. Dù trông bề ngoài không có ảnh hưởng gì, nhưng thực chất sẽ tạo ra hiểm hoạ ngầm cho món binh khí mà mình luyện chế”.
“Hả?”
Nghe thấy Cổ Vũ Phàm nhắc nhở, đại sư Hồng Trần gật đầu nói: “Có lý. Tiếu Phàm này, sau này có cơ. hội hãy chăm nghe thầy Mục giảng bài rồi về kể lại cho ta, nhớ chưa?”
“Vâng ạ!”
“Ừm, tốt! Lớp chín trung cấp của các trò được nâng lên thành lớp cao cấp, ta là viện trưởng của Lôi Phong Viện cũng nên bảy tỏ chút thái độ chứ nhỉ! Chúc mừng nhé!”
Đại sư Hồng Trần ngẫm nghĩ trong đầu xem nên tặng quà gì cho lớp chín.
....
Trong đại sảnh của nhà họ Tiêu.
“Dư Nhi, nghe nói lớp con đã nâng lên thành lớp cao cấp rồi, mà giờ con cũng là cảnh giới Linh Huyệt tăng thứ ba rồi nhỉ!”
“Vâng thưa phụ thân!”
“Ừm, giỏi, giỏi lắm!”, Tiêu Chiến Thiên cười lớn nói: “Từ khi con hồi phục, nội bộ nhà họ Tiêu đã đoàn kết hơn nhiều, thầy Mục của các con giỏi thật đấy”
“Thầy Mục siêu lầm ạ, cao thâm khó lường. Cha, nếu có thời gian thì cha bảo mẹ đi xin lỗi thầy ấy đi. Dẫu sao ngày trước thầy Mục cũng cứu con, nhưng mẹ suýt nữa đã giết thầy ấy”.
“À....Chuyện này tính sau đi”.
Thấy con trai mình như vậy, Tiêu Chiến Thiên thầm cười khổ.
Niệm Linh Quan là phu nhân của nhà họ Tiêu, đồng thời là viện phó của Hoả Viện tại học viện Thất Hiền, thế mà bảo bà đi xin lỗi một giáo viên của lớp cao cấp ư? Đùa nhau à?
Bây giờ, Lôi Phong Viện của học viện Thất Hiền đều đang thảo luận về việc lớp chín trung cấp được nâng lên lớp cao cấp.
Chuyên này thật sự quá khó tin.
Ba con thú canh giữ đều sánh ngang với võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ sáu nên gã cũng phải mất nhiều sức mới thành công!
“Cuối cùng cũng thò mặt ra rồi đấy!”
Nhưng Lâm Hiền Ngọc vừa đi ra ngoài, một giọng nói quen thuộc vang lên đã khiến gã phải ngây người.
“Sao... sao người xong nhanh thể!”
“Hả? Là ngươi quá chậm thì có! Nhanh, lên tầng bảy thôi!”
“Tâng bảy ạ? Không được đâu, tầng bảy sẽ tương đương với thú canh giữ cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ bảy và mở được huyệt Thần Khuyết. Chắc không căn thuộc hạ nhắc nhở người về sự hung hãn của võ giả ở' cảnh giới này chứ ạ?”
“Lắm lời thế nhờ Không đến cực hạn thì ta không đột phá được nên phải nhanh lên. Ngươi phải biết Nghịch Thiên Thần Mạch Quyết của ngươi cũng vậy, giờ ngươi mới ở tầng thứ hai thôi nhưng chắc không cần ta nói về sự tuyệt diệu của nó đúng không? Càng
gặp hoàn cảnh khó khăn thì ngươi càng dễ kích thích được tiềm năng của mình”
“Vâng!”
Hai người thống nhất rồi tiến lên tầng bảy.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, thoáng cái hai tháng đã trôi qua.
Trong hai tháng vừa qua, gần như ngày nào Mục Vỹ cũng đến rèn luyện ở tháp Lôi Phong.
Mãi đến khi thú canh giữ ở đây đã bị thương quá nặng và bị đại sư Hồng Trần cảnh cáo một phen, Mục Vỹ mới đành bó tay, bởi chỉ có nơi đây và dãy núi Phá Vân để hắn chạy qua chạy lại.
Dạo này, Lôi Phong Viện có vẻ khá im ắng.
Nhưng ai cũng biết cơn bão dưới vẻ vắng lặng này sắp ập tới.
Cuộc thi hàng năm của khối cao cấp sắp bắt đầu.
Tỉ thí giữa các lớp cao cấp là hoạt động thường niên của Lôi Phong Viện.
Hiện giờ, khối cao cấp có mười tám lớp. Lớp một, sáu, mười lãm và hai mươi bảy đều đang dốc sức luyện tập.
Việc đầu tiên mà các học trò của khối cao cấp chuẩn bị cho cuộc thi là tới dãy núi Phá Vân săn linh thú.
Cuối cùng bảy người xuất sắc nhất của lớp sẽ giành được quyền tham gia cuộc thi.
Các lớp sẽ tiến hành thách đấu bảy trận, thắng bốn trên bảy sẽ giành chiến thẳng.
Sau đó sẽ là trận đấu được các học trò mong đợi nhất - giao đấu của giáo viên.
Các lớp cao cấp đều âm thầm ganh đua nhau, đương nhiên sự ganh đua giữa các giáo viên còn mạnh hơn hắn.
Bởi nếu trong một lớp có học trò thẳng mà giáo viên thua thì quá là mất mặt. Còn nếu lớp đó thua thì hiển nhiên giáo viên phải nhanh chóng lấy lại thể diện cho lớp.
Vì thế hai tháng qua, cả giáo viên và học trò của khối cao cấp đều chăm chỉ rèn luyện.
Nhưng đúng lúc này lại có một tin tức nóng sốt lan truyền trong Lôi Phong Viện.
Lớp chín trung cấp đã nâng lên thành lớp cao cấp!
Tin tức này gần như đã khiến Lôi Phong Viện hoàn toàn bùng nổ.
Hai tháng trước, lớp chín vừa từ lớp sơ cấp nâng lên lớp trung cấp, mà giờ lại lên thành lớp cao cấp rồi.
Tốc độ này quả là nhanh chóng mặt!
Còn người đứng sau tất cả, chủ nhiệm Mục Vỹ của bọn họ dạo này đang đi đâu?
Hai tháng nay, gần như bọn họ không nghe thấy bất kỳ tin tức gì về hắn cả.
Trong phòng luyện khí của Lôi Phong Viện.
Đại sư Hồng Trần mặc áo bào màu trắng đứng trước lò luyện khí nhìn Cổ Vũ Phàm cụt một tay rồi hỏi: “Nghe nói lớp trò vừa nâng lên thành lớp cao cấp hả?”
“Vâng”
“Mục Vỹ này đúng là giỏi thật, giống hệt cha trò năm xưa”.
“Đại sư Hồng Trần, làm thế này sai rồi. Trò nghe thầy Mục bảo không thể cho đồng Cổ Kim vào chung với đá Lạc Phàn được. Dù trông bề ngoài không có ảnh hưởng gì, nhưng thực chất sẽ tạo ra hiểm hoạ ngầm cho món binh khí mà mình luyện chế”.
“Hả?”
Nghe thấy Cổ Vũ Phàm nhắc nhở, đại sư Hồng Trần gật đầu nói: “Có lý. Tiếu Phàm này, sau này có cơ. hội hãy chăm nghe thầy Mục giảng bài rồi về kể lại cho ta, nhớ chưa?”
“Vâng ạ!”
“Ừm, tốt! Lớp chín trung cấp của các trò được nâng lên thành lớp cao cấp, ta là viện trưởng của Lôi Phong Viện cũng nên bảy tỏ chút thái độ chứ nhỉ! Chúc mừng nhé!”
Đại sư Hồng Trần ngẫm nghĩ trong đầu xem nên tặng quà gì cho lớp chín.
....
Trong đại sảnh của nhà họ Tiêu.
“Dư Nhi, nghe nói lớp con đã nâng lên thành lớp cao cấp rồi, mà giờ con cũng là cảnh giới Linh Huyệt tăng thứ ba rồi nhỉ!”
“Vâng thưa phụ thân!”
“Ừm, giỏi, giỏi lắm!”, Tiêu Chiến Thiên cười lớn nói: “Từ khi con hồi phục, nội bộ nhà họ Tiêu đã đoàn kết hơn nhiều, thầy Mục của các con giỏi thật đấy”
“Thầy Mục siêu lầm ạ, cao thâm khó lường. Cha, nếu có thời gian thì cha bảo mẹ đi xin lỗi thầy ấy đi. Dẫu sao ngày trước thầy Mục cũng cứu con, nhưng mẹ suýt nữa đã giết thầy ấy”.
“À....Chuyện này tính sau đi”.
Thấy con trai mình như vậy, Tiêu Chiến Thiên thầm cười khổ.
Niệm Linh Quan là phu nhân của nhà họ Tiêu, đồng thời là viện phó của Hoả Viện tại học viện Thất Hiền, thế mà bảo bà đi xin lỗi một giáo viên của lớp cao cấp ư? Đùa nhau à?
Bây giờ, Lôi Phong Viện của học viện Thất Hiền đều đang thảo luận về việc lớp chín trung cấp được nâng lên lớp cao cấp.
Chuyên này thật sự quá khó tin.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.