Mục Thiếu, Anh Đừng Quá Tự Đại
Chương 75: Cô Có Biết Bản Thân Mình Nhìn Giống Một Đĩa Cà
Tinh Thủy Linh
16/05/2021
chua xào trứng lắm hay không vậy?”
Đúng lúc này, một thanh âm quen thuộc từ phía sau truyền đến, "Chị à,
lần trước em nói chị giữ lại giúp em hai khối vải nước Pháp đó? Có còn
ở đây nữa không chị?"
Vẻ mặt của nhân viên lập tức thay đổi, chuyển thành một nụ cười nịnh
nọt, hướng về phía người mới đến kia.
"Tả tiểu thư, cô lại đến rồi! Cô yên tâm đi, vải mà cô muốn, chúng tôi
đều đã gói lại kỹ càng cho cô rồi, tuyệt đối không có bất kỳ sơ sót nào
đâu!"
"Hừm, vậy thì tốt, lần này em tham gia giải thi đấu Hoa Phong, muốn đạt
giải nhất nên việc sử dụng loại vải nào rất quan trọng đấy, chị nhất định
phải giữ cho em chất vải tốt nhất. Tiền không phải là vấn đề, nếu như có
chất vải tốt nào nhập về thì phải gọi điện ngay cho em đấy nhé."
Nói đến đây, ánh mắt cô ta nhìn về phía Lạc Thần Hi có chút sửng sốt.
Nhân viên cửa hàng vội vàng giải thích: "Tả tiểu thư, người này ở trong
cửa hàng nhìn lâu lắm rồi, không mua cái gì cả, nhìn dáng vẻ của cô ta
chắc chắn không mua nổi đâu, tôi cũng đang muốn đuổi cô ta ra ngoài
đây."
Tả Hiểu Tình vui sướng, nhanh chân đi đến, "Lạc Thần Hi, lại là cô! Cô
nghèo đến mức không mua được chất vải nào cũng dám đến cửa hàng xa
hoa này hay sao, thật sự khiến tôi muốn cười đến rụng răng luôn mà!"
Lạc Thần Hi không ngờ ngay cả đi xem vải mà cũng gặp được người
quen, cô không khỏi nhíu mày.
Quả nhiên là oan gia ngõ hẹp mà?
Cô liếc nhìn Tả Hiểu Tình, âm thanh lạnh nhạt, "Cửa hàng này mở cửa,
không phải muốn người ta vào xem hàng hay sao? Nếu như không cho
xem, vậy trực tiếp đóng cửa luôn cho rồi."
Nhìn thấy Tả Hiểu Tình quen thuộc với nhân viên cửa hàng như vậy, cô
quả thật có chút bất ngờ.
Lúc ở trường trung học, gia cảnh của Tả Hiểu Tình rất bình thường,
nhưng lần gặp mặt ở tập đoàn SL, cô ta lại mặc bộ mới nhất của SL, bây
giờ lại mua chất vải đắt đỏ như thế.
Với mức độ chi tiêu này, một gia đình bình thường không thể nào gánh
vác nỗi.
Tả Hiểu Tình cười một tiếng thật vang: "Nhìn thì thế nào chứ? Không
phải cô chỉ có thể mua các loại vải tàng tàng như rác rưởi ở bên ngoài
hay sao! Ngay cả vải mà cô cũng không mua nổi, còn muốn đạt giải
trong cuộc thi đấu Hoa Phong sao? Tôi khuyên cô một câu, ngành thiết
kế thời trang chỉ dành cho những ai có tiền mới có thể làm được, thứ nhà
nghèo như cô thì đừng mơ nhé!"
Lạc Thần Hi nghe vậy, không chỉ không thẹn quá hóa giận như cô ta
mong muốn, ngược lại còn nhếch miệng cười.
Đánh giá cô ta từ trên xuống dưới.
Tả Hiểu Tình nhìn thấy ánh mắt của cô, trong lòng không nhịn được mà
có chút hồi hộp.
Lần trước khi Lạc Thần Hi lộ ra vẻ mặt như thế là ở tập đoàn SL khiến
mọi người khinh bỉ cô một trận từ đầu đến chân luôn.
Lần này, chẳng lẽ lại...
"Tuy màu đỏ cùng màu vàng đều là màu phổ biến của mùa thu, nhưng
muốn phối hợp cho đẹp mắt thì phải có chọn lọc, không như người
không có thẩm mỹ như cô, mặc toàn bộ lên trên người, cô có biết bản
thân mình nhìn giống một đĩa cà chua xào trứng lắm hay không vậy?"
Cô vừa dứt lời, bên cạnh có một tiếng cười vang lên.
Tả Hiểu Tình tức giận quay đầu liền thấy nhân viên cửa hàng lúng túng
mà che miệng lại.
Kỳ thực, lúc Tả Hiểu Tình vừa bước vào, nhân viên cửa hàng cũng cảm
thấy cô ta ăn mặc có chút kỳ quái, nhưng Tả Hiểu Tình là khách hàng
lớn, hơn nữa còn là nhà thiết kế tốt nghiệp học viện nghệ thuật nổi tiếng,
điều đó khiến nhân viên cửa hàng nghĩ mình không đủ thẩm mỹ để nhận
xét.
Bây giờ, bị Lạc Thần Hi lấy ra một ví dụ minh họa như vậy, nhất thời cô
ta không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
"Lạc Thần Hi chết tiệt, cô nói ai là cà chua xào trứng hả? Hai món đồ
trên người của tôi là kiểu dáng thịnh hành nhất năm nay của SL đấy, đến
mười mấy vạn nhân dân tệ! Cô thì biết cái gì chứ hả?"
Lạc Thần Hi mỉm cười, "Tôi cũng khuyên cô một câu chân thành, ngành
thiết kế thời trang này chỉ dành cho những người thiết kế chuyên nghiệp
có thiên phú mà thôi, không phải chỉ cần có tiền là đủ, Tả tiểu thư nếu
muốn giành giải nhất cuộc thi đấu Hoa Phong lần này còn cần trau dồi
nhiều hơn nữa!"
Tả Hiểu Tình tức giận đến suýt chút nữa thở không ra hơi.
------oOo------
Đúng lúc này, một thanh âm quen thuộc từ phía sau truyền đến, "Chị à,
lần trước em nói chị giữ lại giúp em hai khối vải nước Pháp đó? Có còn
ở đây nữa không chị?"
Vẻ mặt của nhân viên lập tức thay đổi, chuyển thành một nụ cười nịnh
nọt, hướng về phía người mới đến kia.
"Tả tiểu thư, cô lại đến rồi! Cô yên tâm đi, vải mà cô muốn, chúng tôi
đều đã gói lại kỹ càng cho cô rồi, tuyệt đối không có bất kỳ sơ sót nào
đâu!"
"Hừm, vậy thì tốt, lần này em tham gia giải thi đấu Hoa Phong, muốn đạt
giải nhất nên việc sử dụng loại vải nào rất quan trọng đấy, chị nhất định
phải giữ cho em chất vải tốt nhất. Tiền không phải là vấn đề, nếu như có
chất vải tốt nào nhập về thì phải gọi điện ngay cho em đấy nhé."
Nói đến đây, ánh mắt cô ta nhìn về phía Lạc Thần Hi có chút sửng sốt.
Nhân viên cửa hàng vội vàng giải thích: "Tả tiểu thư, người này ở trong
cửa hàng nhìn lâu lắm rồi, không mua cái gì cả, nhìn dáng vẻ của cô ta
chắc chắn không mua nổi đâu, tôi cũng đang muốn đuổi cô ta ra ngoài
đây."
Tả Hiểu Tình vui sướng, nhanh chân đi đến, "Lạc Thần Hi, lại là cô! Cô
nghèo đến mức không mua được chất vải nào cũng dám đến cửa hàng xa
hoa này hay sao, thật sự khiến tôi muốn cười đến rụng răng luôn mà!"
Lạc Thần Hi không ngờ ngay cả đi xem vải mà cũng gặp được người
quen, cô không khỏi nhíu mày.
Quả nhiên là oan gia ngõ hẹp mà?
Cô liếc nhìn Tả Hiểu Tình, âm thanh lạnh nhạt, "Cửa hàng này mở cửa,
không phải muốn người ta vào xem hàng hay sao? Nếu như không cho
xem, vậy trực tiếp đóng cửa luôn cho rồi."
Nhìn thấy Tả Hiểu Tình quen thuộc với nhân viên cửa hàng như vậy, cô
quả thật có chút bất ngờ.
Lúc ở trường trung học, gia cảnh của Tả Hiểu Tình rất bình thường,
nhưng lần gặp mặt ở tập đoàn SL, cô ta lại mặc bộ mới nhất của SL, bây
giờ lại mua chất vải đắt đỏ như thế.
Với mức độ chi tiêu này, một gia đình bình thường không thể nào gánh
vác nỗi.
Tả Hiểu Tình cười một tiếng thật vang: "Nhìn thì thế nào chứ? Không
phải cô chỉ có thể mua các loại vải tàng tàng như rác rưởi ở bên ngoài
hay sao! Ngay cả vải mà cô cũng không mua nổi, còn muốn đạt giải
trong cuộc thi đấu Hoa Phong sao? Tôi khuyên cô một câu, ngành thiết
kế thời trang chỉ dành cho những ai có tiền mới có thể làm được, thứ nhà
nghèo như cô thì đừng mơ nhé!"
Lạc Thần Hi nghe vậy, không chỉ không thẹn quá hóa giận như cô ta
mong muốn, ngược lại còn nhếch miệng cười.
Đánh giá cô ta từ trên xuống dưới.
Tả Hiểu Tình nhìn thấy ánh mắt của cô, trong lòng không nhịn được mà
có chút hồi hộp.
Lần trước khi Lạc Thần Hi lộ ra vẻ mặt như thế là ở tập đoàn SL khiến
mọi người khinh bỉ cô một trận từ đầu đến chân luôn.
Lần này, chẳng lẽ lại...
"Tuy màu đỏ cùng màu vàng đều là màu phổ biến của mùa thu, nhưng
muốn phối hợp cho đẹp mắt thì phải có chọn lọc, không như người
không có thẩm mỹ như cô, mặc toàn bộ lên trên người, cô có biết bản
thân mình nhìn giống một đĩa cà chua xào trứng lắm hay không vậy?"
Cô vừa dứt lời, bên cạnh có một tiếng cười vang lên.
Tả Hiểu Tình tức giận quay đầu liền thấy nhân viên cửa hàng lúng túng
mà che miệng lại.
Kỳ thực, lúc Tả Hiểu Tình vừa bước vào, nhân viên cửa hàng cũng cảm
thấy cô ta ăn mặc có chút kỳ quái, nhưng Tả Hiểu Tình là khách hàng
lớn, hơn nữa còn là nhà thiết kế tốt nghiệp học viện nghệ thuật nổi tiếng,
điều đó khiến nhân viên cửa hàng nghĩ mình không đủ thẩm mỹ để nhận
xét.
Bây giờ, bị Lạc Thần Hi lấy ra một ví dụ minh họa như vậy, nhất thời cô
ta không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
"Lạc Thần Hi chết tiệt, cô nói ai là cà chua xào trứng hả? Hai món đồ
trên người của tôi là kiểu dáng thịnh hành nhất năm nay của SL đấy, đến
mười mấy vạn nhân dân tệ! Cô thì biết cái gì chứ hả?"
Lạc Thần Hi mỉm cười, "Tôi cũng khuyên cô một câu chân thành, ngành
thiết kế thời trang này chỉ dành cho những người thiết kế chuyên nghiệp
có thiên phú mà thôi, không phải chỉ cần có tiền là đủ, Tả tiểu thư nếu
muốn giành giải nhất cuộc thi đấu Hoa Phong lần này còn cần trau dồi
nhiều hơn nữa!"
Tả Hiểu Tình tức giận đến suýt chút nữa thở không ra hơi.
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.