Mục Thiếu, Anh Đừng Quá Tự Đại
Chương 122: Em Trai Em Gái Phải Nhiều Lần Mới Có Được
Tinh Thủy Linh
16/05/2021
"Mục Diệc Thần, anh đùa tôi!"
Lạc Thần Hi cắn răng, hận không thể đánh hắn một quyền.
Mục Diệc Thần chậm rãi ngồi dậy, dù bận vẫn ung dung đất nói: "Nếu
không phải do tôi có lòng tốt mà nhắc nhở cô, thì chờ thêm chút nữa cô
sẽ chảy nước miếng mà thôi, tôi chỉ đề phòng chuyện đó xảy ra mà thôi."
Khi hắn đứng dậy, cả cơ thể trần trụi lộ ra bên ngoài không khí.
Lạc Thần Hi không nhịn được ngắm thêm vài lần.
"Nước miếng kìa..."
"Anh mới chảy nước miếng á!" Lạc Thần Hi lườm hắn một cái, bỗng
nhiên nhớ ra cái gì đó, "Đúng rồi, anh…làm sao anh lại ở trên giường
của tôi chứ? Chúng ta không phải đã chia phòng rồi hay sao hả?"
Mục Diệc Thần mím môi mỏng, vẻ mặt ngay lập tức lạnh mấy phần.
Rất tốt, hắn xuất ngoại lâu như vậy, người phụ nữ này chỉ nhớ rõ bọn họ
đã chia phòng ngủ mà thôi!
"Ngày hôm qua khi tôi ôm cô trở về, thì cô không chịu để tôi rời đi, cần
tôi ngủ cùng cô mà. Tôi sợ cô làm ồn quá mức, đánh thức Đường
Đường, nên không còn cách nào khác mới nằm lại." Biểu hiện của Mục
Diệc Thần lạnh lùng, mặt không hề biến sắc mà nói.
"Cái...cái gì chứ?! Không thể nào! Tôi mới không tin chuyện hoang
đường mà anh kể ấy!" Lạc Thần Hi trợn to hai mắt.
Mục Diệc Thần vén chăn lên, bước xuống giường.
"Cô có tin hay không thì tùy, sự thực vẫn là sự thực mà thôi."
Hắn bước nhanh vào phòng tắm.
Để lại Lạc Thần Hi cau mày, sầu khổ nhớ lại hôm qua đã xảy ra chuyện
gì.
Vừa nãy đúng là cô nằm trong lồng ngực của Mục Diệc Thần, lấy trình
độ người đàn ông này ghét bỏ cô mà nói, thì chắc chắn không thể nào
chủ động ôm cô được.
Lẽ nào...
Ngày hôm qua cô thật sự ra tay đối với Mục Diệc Thần hay sao?
Hai người rửa mặt xong xuôi, đi xuống phía dưới lầu.
Bánh bao nhỏ đã rời giường từ rất sớm, ngồi ở phía trước bàn ăn cơm.
Vừa nhìn thấy Lạc Thần Hi xuất hiện cùng Mục Diệc Thần, thì bé con đã
vui mừng ngay tức khắc.
Vui sướng mà lớn tiếng bắt chuyện: "Chị ơi, chị trở về với ba ba lúc nào
thế? Không phải ngày hôm qua hai người muốn đi tạo em trai em gái hay
sao ạ?"
"Khụ khụ!"
Lạc Thần Hi bị sặc bởi chính nước miếng của mình.
Bánh bao nhỏ khẽ lắc đầu, nhìn trái, nhìn phải, với một vẻ mặt vô cùng
nghi ngờ: "Hai người không mang em trai em gái về sao ạ?"
"Khụ khụ khụ khụ!"
Lạc Thần Hi vừa mới ho khan xong, nghe đến chuyện này, thì lại tiếp tục
sặc nữa.
Vẻ mặt của Mục Vi Vi như bị táo bón, Mục Diệc Lăng thì hai chỉ hóng
hớt viết lên trên mặt luôn.
Quản gia cùng những nữ hầu được huấn luyện nghiêm chỉnh, chỉ chăm
chú làm công việc của bản thân, không ai nhìn bọn họ cả.
Nhưng vai lại bất ngờ co rúm, như thể muốn cười lại không dám cười.
So với họ, thì Mục Diệc Thần có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, hắn vỗ lưng của
Lạc Thần Hi, giúp cô thuận khí, đồng thời chuyển hướng sang bánh bao
nhỏ, bình tĩnh giải thích: " Em trai em gái phải nhiều lần mới có được,
không thể một lần có thể tạo ra. Vì thế, sau này Đường Đường phải
ngoan biết không, hãy cố gắng ngủ một mình."
Vẻ mặt của bánh bao nhỏ ngay lập tức cau có, quay quay những ngón
tay.
"Nhưng mà, muốn nghe chị kể chuyện xưa cơ…"
Làm sao mới tốt đây chứ, vừa muốn chị chơi cùng, lại vừa muốn có em
trai em gái, làm sao làm sao đây chứ?
Lúc này Lạc Thần Hi đã tỉnh táo lại, nghe Mục Diệc Thần thuận miệng
lừa bánh bao nhỏ, thì tức giận mà lườm hắn một cái.
Nhanh chóng ngồi bên cạnh bánh bao nhỏ, ôm lấy bé, "Không sao đâu,
Đường Đường, sau này mỗi ngày chĩ sẽ kể cho em nghe chuyện xưa,
ngày hôm qua chỉ là chuyện bất ngờ mà thôi, sau này chị sẽ về sớm một
chút nha."
"Chị thật tốt mà! Đường Đường thích nhất chị luôn đó!"
Bánh bao nhỏ hôn một cái trên mặt của cô, thật vui vẻ ngồi ăn cơm.
Cuối cùng cũng nghe bé không nhắc đến em trai em gái, thì Lạc Thần Hi
cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi ăn xong, Lạc Thần Hi cùng bình thường như bao ngày, đưa bánh
bao nhỏ đi nhà trẻ.
Cửa của nhà trẻ, Bạc Thiếu Hiên đang đứng chờ.
"Anh Thiếu Hiên ơi!"
Bánh bao nhỏ vui vẻ chạy về phía trước vài bước, bỗng nhiên dừng bước
chân lại, chạy trở về.
Kéo quần áo của Lạc Thần Hi, ý muốn cô khom lưng xuống.
Lạc Thần Hi nhẹ nhàng cúi đầu, nhìn khuôn mặt nhỏ trắng trẻo mập mạp
của bé, mà cười hỏi:
"Đường Đường, em còn muốn nói gì với chị hay sao hả?"
Vẻ mặt của bánh bao nhỏ nghiêm túc gật gù, "Chị ơi, Đường Đường
nghĩ ra một biện pháp rất hay nha. Sau này, chị tạo em trai em gái với ba
ba ban ngày đi! Nhự vậy, buổi tối chị có thể chơi cùng với Đường
Đường được rồi!"
Từ lúc ăn cơm đến giờ, thì bé đã suy nghĩ ra cái chủ ý tuyệt vời này!
------oOo------
Lạc Thần Hi cắn răng, hận không thể đánh hắn một quyền.
Mục Diệc Thần chậm rãi ngồi dậy, dù bận vẫn ung dung đất nói: "Nếu
không phải do tôi có lòng tốt mà nhắc nhở cô, thì chờ thêm chút nữa cô
sẽ chảy nước miếng mà thôi, tôi chỉ đề phòng chuyện đó xảy ra mà thôi."
Khi hắn đứng dậy, cả cơ thể trần trụi lộ ra bên ngoài không khí.
Lạc Thần Hi không nhịn được ngắm thêm vài lần.
"Nước miếng kìa..."
"Anh mới chảy nước miếng á!" Lạc Thần Hi lườm hắn một cái, bỗng
nhiên nhớ ra cái gì đó, "Đúng rồi, anh…làm sao anh lại ở trên giường
của tôi chứ? Chúng ta không phải đã chia phòng rồi hay sao hả?"
Mục Diệc Thần mím môi mỏng, vẻ mặt ngay lập tức lạnh mấy phần.
Rất tốt, hắn xuất ngoại lâu như vậy, người phụ nữ này chỉ nhớ rõ bọn họ
đã chia phòng ngủ mà thôi!
"Ngày hôm qua khi tôi ôm cô trở về, thì cô không chịu để tôi rời đi, cần
tôi ngủ cùng cô mà. Tôi sợ cô làm ồn quá mức, đánh thức Đường
Đường, nên không còn cách nào khác mới nằm lại." Biểu hiện của Mục
Diệc Thần lạnh lùng, mặt không hề biến sắc mà nói.
"Cái...cái gì chứ?! Không thể nào! Tôi mới không tin chuyện hoang
đường mà anh kể ấy!" Lạc Thần Hi trợn to hai mắt.
Mục Diệc Thần vén chăn lên, bước xuống giường.
"Cô có tin hay không thì tùy, sự thực vẫn là sự thực mà thôi."
Hắn bước nhanh vào phòng tắm.
Để lại Lạc Thần Hi cau mày, sầu khổ nhớ lại hôm qua đã xảy ra chuyện
gì.
Vừa nãy đúng là cô nằm trong lồng ngực của Mục Diệc Thần, lấy trình
độ người đàn ông này ghét bỏ cô mà nói, thì chắc chắn không thể nào
chủ động ôm cô được.
Lẽ nào...
Ngày hôm qua cô thật sự ra tay đối với Mục Diệc Thần hay sao?
Hai người rửa mặt xong xuôi, đi xuống phía dưới lầu.
Bánh bao nhỏ đã rời giường từ rất sớm, ngồi ở phía trước bàn ăn cơm.
Vừa nhìn thấy Lạc Thần Hi xuất hiện cùng Mục Diệc Thần, thì bé con đã
vui mừng ngay tức khắc.
Vui sướng mà lớn tiếng bắt chuyện: "Chị ơi, chị trở về với ba ba lúc nào
thế? Không phải ngày hôm qua hai người muốn đi tạo em trai em gái hay
sao ạ?"
"Khụ khụ!"
Lạc Thần Hi bị sặc bởi chính nước miếng của mình.
Bánh bao nhỏ khẽ lắc đầu, nhìn trái, nhìn phải, với một vẻ mặt vô cùng
nghi ngờ: "Hai người không mang em trai em gái về sao ạ?"
"Khụ khụ khụ khụ!"
Lạc Thần Hi vừa mới ho khan xong, nghe đến chuyện này, thì lại tiếp tục
sặc nữa.
Vẻ mặt của Mục Vi Vi như bị táo bón, Mục Diệc Lăng thì hai chỉ hóng
hớt viết lên trên mặt luôn.
Quản gia cùng những nữ hầu được huấn luyện nghiêm chỉnh, chỉ chăm
chú làm công việc của bản thân, không ai nhìn bọn họ cả.
Nhưng vai lại bất ngờ co rúm, như thể muốn cười lại không dám cười.
So với họ, thì Mục Diệc Thần có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, hắn vỗ lưng của
Lạc Thần Hi, giúp cô thuận khí, đồng thời chuyển hướng sang bánh bao
nhỏ, bình tĩnh giải thích: " Em trai em gái phải nhiều lần mới có được,
không thể một lần có thể tạo ra. Vì thế, sau này Đường Đường phải
ngoan biết không, hãy cố gắng ngủ một mình."
Vẻ mặt của bánh bao nhỏ ngay lập tức cau có, quay quay những ngón
tay.
"Nhưng mà, muốn nghe chị kể chuyện xưa cơ…"
Làm sao mới tốt đây chứ, vừa muốn chị chơi cùng, lại vừa muốn có em
trai em gái, làm sao làm sao đây chứ?
Lúc này Lạc Thần Hi đã tỉnh táo lại, nghe Mục Diệc Thần thuận miệng
lừa bánh bao nhỏ, thì tức giận mà lườm hắn một cái.
Nhanh chóng ngồi bên cạnh bánh bao nhỏ, ôm lấy bé, "Không sao đâu,
Đường Đường, sau này mỗi ngày chĩ sẽ kể cho em nghe chuyện xưa,
ngày hôm qua chỉ là chuyện bất ngờ mà thôi, sau này chị sẽ về sớm một
chút nha."
"Chị thật tốt mà! Đường Đường thích nhất chị luôn đó!"
Bánh bao nhỏ hôn một cái trên mặt của cô, thật vui vẻ ngồi ăn cơm.
Cuối cùng cũng nghe bé không nhắc đến em trai em gái, thì Lạc Thần Hi
cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi ăn xong, Lạc Thần Hi cùng bình thường như bao ngày, đưa bánh
bao nhỏ đi nhà trẻ.
Cửa của nhà trẻ, Bạc Thiếu Hiên đang đứng chờ.
"Anh Thiếu Hiên ơi!"
Bánh bao nhỏ vui vẻ chạy về phía trước vài bước, bỗng nhiên dừng bước
chân lại, chạy trở về.
Kéo quần áo của Lạc Thần Hi, ý muốn cô khom lưng xuống.
Lạc Thần Hi nhẹ nhàng cúi đầu, nhìn khuôn mặt nhỏ trắng trẻo mập mạp
của bé, mà cười hỏi:
"Đường Đường, em còn muốn nói gì với chị hay sao hả?"
Vẻ mặt của bánh bao nhỏ nghiêm túc gật gù, "Chị ơi, Đường Đường
nghĩ ra một biện pháp rất hay nha. Sau này, chị tạo em trai em gái với ba
ba ban ngày đi! Nhự vậy, buổi tối chị có thể chơi cùng với Đường
Đường được rồi!"
Từ lúc ăn cơm đến giờ, thì bé đã suy nghĩ ra cái chủ ý tuyệt vời này!
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.