Mục Thiếu, Anh Đừng Quá Tự Đại
Chương 29: Người Ở Trên Xe Thể Thao Rồi, Không Thể Không Cúi
Tinh Thủy Linh
16/05/2021
đầu
Mục Diệc Thần đem Lạc Thần Hi kéo đến phía trước một chiếc Aston
Martin, rồi mới buông ra cổ tay của cô ra.
"Lên xe!"
Lạc Thần Hi ngồi trên vị trí ghế phụ, quay đầu cẩn thận nhìn đàn ông ở
ghế bên trái từng chút một.
"Mục Diệc Thần, cái kia... Tôi..."
"Địa chỉ đâu?"
Không đợi cô nói tiếng cám ơn, mặt của Mục Diệc Thần liền lộ ra vẻ chờ
đợi.
Lạc Thần Hi nhanh chóng nói địa chỉ ghi rõ trong tin nhắn.
Mục Diệc Thần hơi nhíu mày, "Đây là địa chỉ của tổng bộ tập đoàn SL,
cô đi đến nơi này làm gì?"
"Tôi tới tham gia cuộc thi dành cho nhà thiết kế Hoa Phong. Cuộc thi
này anh chưa từng nghe tới đúng không? Chính là..."
"Tôi biết." Mục Diệc Thần đánh gãy lời của cô "Chẳng qua, cô ở nước
Pháp lấy tiền mua bằng tốt nghiệp, cũng có thể vượt qua vòng sơ tuyển
của cuộc thi Hoa Phong sao? Người tổ chức trận đấu này thực sự quá vô
trách nhiệm rồi!"
"Này, anh có ý gì hả? Ai ở Pháp dùng tiền mua bằng chứ? Tôi..."
Khinh bỉ cô, lại khinh bỉ cả trình độ chuyên môn của cô nữa!
Lạc Thần Hi tức giận đến mức đòi mạng, theo bản năng mà mở miệng
phản bác.
Nói được nửa câu, bỗng nhiên cô nhớ tới thân phận bây giờ của bản
thân, nhanh chóng sửa lời nói:"Hì hì, tôi ở Pháp cũng học được rất nhiều
đấy, anh không thể mắt chó coi thường người khác được!"
"Cô nói ai mắt chó hả? Có tin hay không tôi liền đem cô ném xuống xe
bây giờ không?" Mục Diệc Thần xì một tiếng khinh bỉ.
Lạc Thần Hi lập tức nói, "Không không không, tôi nói sai rồi, quí ngài
nói đúng, quí ngài nói cái gì cũng đều đúng! Bây giờ chúng ta đang ở
trên xe mà, không thể đỗ xe trái quy định, càng không thể quăng vật gì ra
ngoài đâu, ngài tuyệt đối đừng nên kích động nha..."
Người ở trên xe thể thao rồi, không thể không cúi đầu.
Nếu như hiện tại Mục Diệc Thần đuổi cô xuống xe, ngày hôm nay tim
của cô sẽ thật sự lạnh lẽo.
Khóe miệng của Mục Diệc Thần giật giật, không nói gì thêm.
Lạc Thần Hi chỉ lo bản thân lại nói sai cái gì, sáng suốt giữ yên lặng.
Xe thể thao đi nhanh như chớp, dĩ nhiên trong 20 phút liền chạy tới phía
dưới lầu tổng bộ của tập đoàn SL, cách thời gian báo danh thời gian còn
tận ba phút.
Lại không trễ!
Lạc Thần Hi vui mừng khôn xiết, không thể chờ đợi được nữa mở cửa
xe, muốn xuống xe.
Một chân bước ra ngoài, cô bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, nhanh chóng
quay đầu nói: "Mục đại thiếu, ngày hôm nay thực sự là cảm ơn anh, anh
thật đúng là người tốt! Chờ tôi rảnh rỗi sẽ mời anh ăn cơm nhé!"
Nở một nụ cười ấy, như một chú mèo nhỏ đang làm nũng.
Mục Diệc Thần tựa lưng vào ghế ngồi, cầm một điếu thuốc lá, nheo mắt,
nhìn theo bóng Lạc Thần Hi đi giày cao gót, ôm túi tư liệu, bước nhanh
vào cao ốc của tập đoàn SL.
Bày ra khuôn mặt nhỏ tinh xảo xinh đẹp như vậy, có vẻ hồn nhiên mà vô
tội.
Ai có thể nghĩ tới, cô lại là một người phụ nữ thâm trầm tâm cơ như vậy
chứ!
Lạc Thần Tâm, cô đúng là đang diễn trò sao?
Có thể diễn bao lâu đây?
Lạc Thần Hi chạy một mạch, rốt cục một phút sau, liền chạy vào phòng
họp.
Bên trong đã có hai mươi mấy người đến dự thi.
Lạc Thần Hi kí tên rồi đi vào, tùy tiện tìm cái cái ghế ngồi xuống.
Nụ cười gằn phía sau nàng vang lên, "Tôi còn tưởng nhìn lầm người!
Lạc Thần Hi, không ngờ đúng là cô! Tại sao cô lại ở chỗ này chứ?"
Lạc Thần Hi quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy một bóng người có chút
quen mắt.
Tả Hiểu Tình, bạn học cao trung của cô.
Lúc đó, hai người đều là học sinh xuất sắc của học viện mỹ thuật tỉnh
nhưng Lạc Thần Hi luôn là số một, Tả Hiểu Tình kia hao tổn tâm cơ, vẫn
là chỉ có thể làm người đứng thứ hai vạn năm không đổi mà thôi.
Vì thế, Tả Hiểu Tình lúc nào cũng đối chọi gay gắt với Lạc Thần Hi.
Mãi đến tận lớp 12, Lạc Thần Hi được học viện nghệ thuật hoàng gia Y
gửi giấy mời trúng tuyển, xuất ngoại đào tạo chuyên sâu, mới coi như
thoát khỏi sự quấy rầy của người này.
Bây giờ, lại có thể ở nơi này mà trùng hợp gặp nhau.
Lạc Thần Hi nhíu mày, qua loa gật đầu, "Đúng vậy, thật trùng hợp."
"Cô sẽ không cũng là tới tham gia giải thi đấu Hoa Phong chứ?" Tả Hiểu
Tình cười lạnh nói: "Này là đã xảy ra chuyện gì vậy? Giải thi đấu Hoa
Phong không phải giải thi đấu nhà thiết kế uy tín nhất Trung Quốc hay
sao? Làm sao cho cô cái loại người tốt nghiệp trường học hạng ba này,
cũng có thể dự thi."
Trong phòng họp vốn đang yên tĩnh, âm thanh của Tả Hiểu Tình lại lớn,
khiến những người chung quanh đều theo tiếng nói mà nhìn lại.
------oOo------
Mục Diệc Thần đem Lạc Thần Hi kéo đến phía trước một chiếc Aston
Martin, rồi mới buông ra cổ tay của cô ra.
"Lên xe!"
Lạc Thần Hi ngồi trên vị trí ghế phụ, quay đầu cẩn thận nhìn đàn ông ở
ghế bên trái từng chút một.
"Mục Diệc Thần, cái kia... Tôi..."
"Địa chỉ đâu?"
Không đợi cô nói tiếng cám ơn, mặt của Mục Diệc Thần liền lộ ra vẻ chờ
đợi.
Lạc Thần Hi nhanh chóng nói địa chỉ ghi rõ trong tin nhắn.
Mục Diệc Thần hơi nhíu mày, "Đây là địa chỉ của tổng bộ tập đoàn SL,
cô đi đến nơi này làm gì?"
"Tôi tới tham gia cuộc thi dành cho nhà thiết kế Hoa Phong. Cuộc thi
này anh chưa từng nghe tới đúng không? Chính là..."
"Tôi biết." Mục Diệc Thần đánh gãy lời của cô "Chẳng qua, cô ở nước
Pháp lấy tiền mua bằng tốt nghiệp, cũng có thể vượt qua vòng sơ tuyển
của cuộc thi Hoa Phong sao? Người tổ chức trận đấu này thực sự quá vô
trách nhiệm rồi!"
"Này, anh có ý gì hả? Ai ở Pháp dùng tiền mua bằng chứ? Tôi..."
Khinh bỉ cô, lại khinh bỉ cả trình độ chuyên môn của cô nữa!
Lạc Thần Hi tức giận đến mức đòi mạng, theo bản năng mà mở miệng
phản bác.
Nói được nửa câu, bỗng nhiên cô nhớ tới thân phận bây giờ của bản
thân, nhanh chóng sửa lời nói:"Hì hì, tôi ở Pháp cũng học được rất nhiều
đấy, anh không thể mắt chó coi thường người khác được!"
"Cô nói ai mắt chó hả? Có tin hay không tôi liền đem cô ném xuống xe
bây giờ không?" Mục Diệc Thần xì một tiếng khinh bỉ.
Lạc Thần Hi lập tức nói, "Không không không, tôi nói sai rồi, quí ngài
nói đúng, quí ngài nói cái gì cũng đều đúng! Bây giờ chúng ta đang ở
trên xe mà, không thể đỗ xe trái quy định, càng không thể quăng vật gì ra
ngoài đâu, ngài tuyệt đối đừng nên kích động nha..."
Người ở trên xe thể thao rồi, không thể không cúi đầu.
Nếu như hiện tại Mục Diệc Thần đuổi cô xuống xe, ngày hôm nay tim
của cô sẽ thật sự lạnh lẽo.
Khóe miệng của Mục Diệc Thần giật giật, không nói gì thêm.
Lạc Thần Hi chỉ lo bản thân lại nói sai cái gì, sáng suốt giữ yên lặng.
Xe thể thao đi nhanh như chớp, dĩ nhiên trong 20 phút liền chạy tới phía
dưới lầu tổng bộ của tập đoàn SL, cách thời gian báo danh thời gian còn
tận ba phút.
Lại không trễ!
Lạc Thần Hi vui mừng khôn xiết, không thể chờ đợi được nữa mở cửa
xe, muốn xuống xe.
Một chân bước ra ngoài, cô bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, nhanh chóng
quay đầu nói: "Mục đại thiếu, ngày hôm nay thực sự là cảm ơn anh, anh
thật đúng là người tốt! Chờ tôi rảnh rỗi sẽ mời anh ăn cơm nhé!"
Nở một nụ cười ấy, như một chú mèo nhỏ đang làm nũng.
Mục Diệc Thần tựa lưng vào ghế ngồi, cầm một điếu thuốc lá, nheo mắt,
nhìn theo bóng Lạc Thần Hi đi giày cao gót, ôm túi tư liệu, bước nhanh
vào cao ốc của tập đoàn SL.
Bày ra khuôn mặt nhỏ tinh xảo xinh đẹp như vậy, có vẻ hồn nhiên mà vô
tội.
Ai có thể nghĩ tới, cô lại là một người phụ nữ thâm trầm tâm cơ như vậy
chứ!
Lạc Thần Tâm, cô đúng là đang diễn trò sao?
Có thể diễn bao lâu đây?
Lạc Thần Hi chạy một mạch, rốt cục một phút sau, liền chạy vào phòng
họp.
Bên trong đã có hai mươi mấy người đến dự thi.
Lạc Thần Hi kí tên rồi đi vào, tùy tiện tìm cái cái ghế ngồi xuống.
Nụ cười gằn phía sau nàng vang lên, "Tôi còn tưởng nhìn lầm người!
Lạc Thần Hi, không ngờ đúng là cô! Tại sao cô lại ở chỗ này chứ?"
Lạc Thần Hi quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy một bóng người có chút
quen mắt.
Tả Hiểu Tình, bạn học cao trung của cô.
Lúc đó, hai người đều là học sinh xuất sắc của học viện mỹ thuật tỉnh
nhưng Lạc Thần Hi luôn là số một, Tả Hiểu Tình kia hao tổn tâm cơ, vẫn
là chỉ có thể làm người đứng thứ hai vạn năm không đổi mà thôi.
Vì thế, Tả Hiểu Tình lúc nào cũng đối chọi gay gắt với Lạc Thần Hi.
Mãi đến tận lớp 12, Lạc Thần Hi được học viện nghệ thuật hoàng gia Y
gửi giấy mời trúng tuyển, xuất ngoại đào tạo chuyên sâu, mới coi như
thoát khỏi sự quấy rầy của người này.
Bây giờ, lại có thể ở nơi này mà trùng hợp gặp nhau.
Lạc Thần Hi nhíu mày, qua loa gật đầu, "Đúng vậy, thật trùng hợp."
"Cô sẽ không cũng là tới tham gia giải thi đấu Hoa Phong chứ?" Tả Hiểu
Tình cười lạnh nói: "Này là đã xảy ra chuyện gì vậy? Giải thi đấu Hoa
Phong không phải giải thi đấu nhà thiết kế uy tín nhất Trung Quốc hay
sao? Làm sao cho cô cái loại người tốt nghiệp trường học hạng ba này,
cũng có thể dự thi."
Trong phòng họp vốn đang yên tĩnh, âm thanh của Tả Hiểu Tình lại lớn,
khiến những người chung quanh đều theo tiếng nói mà nhìn lại.
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.