Chương 21
Long Thất
27/02/2023
Giản Việt là một thiên tài.
Vân Duật rất ít khi dùng cái từ này để hình dung người khác, nhưng khi đối mặt với Giản Việt, anh chỉ có thể nghĩ đến từ này.
Không ai biết anh đến tột cùng đã trải qua những gì, chỉ biết anh đi ra từ Quảng Trường Đỏ có độ nguy hiểm SSS, trong khi cấp bậc ban đầu của anh chỉ cao đến 17.
Không chỉ Vân Duật, các tổ chức lớn đều biết anh tồn tại, đáng tiếc là không ai có thể liên hệ với anh, chỉ có Vân Duật vô tình gặp anh ở trong một Hắc Tràng.
Thời điểm đó Giản Việt đã cấp 50, chỉ thấp hơn Vân Duật sáu cấp.
Phải biết rằng ở giai đoạn hiện tại, cấp bậc cao nhất của người chơi còn sống chỉ mới 61.
Người chơi có cấp bậc càng cao, sẽ bị mang vào "Trận" có cấp bậc càng cao.
Những người chơi trên cấp năm mươi giống như Vân Duật, đều không phải thật sự muốn nhận sự phiền toái khi điều hành một công hội, mà là không thể không điều hành.
"Trận" càng ngày càng nguy hiểm, cần đồng bọn cường đại chèo chống lẫn nhau mới có hi vọng sống sót.
Cấp bậc tăng lên, đại biểu cho việc người chơi trở nên cường đại, đồng thời cũng đại biểu cho độ khó của "Trận" sau sẽ tăng lên.
Mỗi một người chơi cấp cao đều đang đi trên dây cáp, không ai biết khi mình tiến vào "Trận" tiếp theo sẽ sống hay chết.
Vân Duật cùng Giản Việt gặp nhau trong cái Hắc Tràng kia, độ khó đã đạt đến trên cấp sáu mươi.
Có hai mười năm người chơi tiến vào "Trận", cuối cùng chỉ có Vân Duật và Giản Việt sống sót.
Vân Duật nhìn thiếu niên choai choai trước mắt, hỏi cậu: "Muốn gia nhập công hội của tôi không?"
Anh đoán rằng Giản Việt sẽ cự tuyệt, không nghĩ tới Giản Việt lại đáp ứng, giống với Lê Đa Đa, đáp ứng thật sự rất lưu loát.
Đương nhiên, Lê Thiếu Hi là không có quyền lựa chọn, Giản Việt đại khái là lười chọn.
Vân Duật từng cho rằng Giản Việt là một thiếu niên tính tình nhạt nhẽo, không quan tâm đến sống chết của mình, đối với người khác càng thêm không quan tâm.
Sau này...
Vân Duật không có tham gia vào cái Hắc Tràng đã bao trùm nửa cái thành thị, đạt được danh hiệu "Ác mộng" kia, nhưng có mười người trong công hội bị cuốn vào.
Anh thân là hội trưởng, chỉ có thể nhìn tình huống của các thành viên trong công hội, chỉ cần thành viên trao quyền cho anh.
Dù Vân Duật chỉ có thể nhìn qua màn hình, anh cũng không nhẹ nhõm hơn người chơi trong sân, anh hi vọng mình ở trong "Trận" kia, chứ không phải đứng xem ở bên ngoài.
Trải qua càng nhiều "Trận", người chơi có cấp bậc càng cao, kì thật càng sợ chết.
Lần lượt bồi hồi bên bờ sinh tử, lần lượt liều mạng sống sót, cũng lần lượt cảm nhận được sự may mắn khi còn sống.
Vân Duật cũng sợ chết, nhưng anh càng sợ thành viên công hội lần lượt chết đi.
Anh tình nguyện thân ở trong "Trận", mà không phải đứng xem ở chỗ này.
Đáng tiếc anh chỉ có thể nhìn, trơ mắt nhìn từng huynh đệ ngã xuống, suy nghĩ không ngừng bị ba chữ "vì cái gì" quấy nhiễu.
Tồn tại vì cái gì?
Chết vì cái gì?
Bọn họ cuối cùng tác chiến vì cái gì!
"Ác mộng" khủng bố đến mức trước nay chưa từng có, theo từng người chơi cao cấp ngã xuống, Hắc Tràng dần dần tràn ra ngoài, che phủ một diện tích lớn đến kinh người.
Sử dụng quy mô của "Trận" lúc đó mà dự đoán, nếu như nhiệm vụ thất bại, Hắc Tràng có thể trực tiếp mang đi nửa cái thành thị ven biển.
"Trận" bám vào trò chơi, một khi tiết ra ngoài, sẽ lấy hình thức thiên tai nhân họa mà xuất hiện tại thế giới hiện thực.
Quy mô nhỏ chính là đột tử do chơi game.
Hay là tai nạn giao thông ngoài ý muốn.
Quy mô lớn hơn nữa là địa chấn, sóng thần, các loại thiên tai như vậy.
Cái "Trận" này đã gần như là thất bại, sóng thần đã hình thành tại hiện thế, kinh động cả nước.
Tai nạn tới quá đột ngột quá khổng lồ, mọi người thậm chí không có thời gian phản ứng.
Mắt thấy nửa tòa thành sắp bị nước biển thôn phệ, Giản Việt phát động năng lực ở giữa Hắc Tràng, đem người thường sẽ bị "Ác mộng" bao trùm toàn bộ kéo vào không gian lĩnh vực của mình.
Sóng thần che ngợp bầu trời, phá hủy vô số kiến trúc, lại kỳ tích không có người thương vong.
Nghe được những cái này, Lê Thiếu Hi tê cả da đầu: "Vẫn là thất bại đi." Nếu không "Trận" sẽ không tiết ra ngoài như vậy.
Mi mắt Vân Duật buông xuống, bàn tay nắm chặt thành quyền, gân xanh nổi lên thể hiện tâm tình đè nén của anh: "Thất bại."
Lê Thiếu Hi: "Cho nên "Ác mộng" tiến hóa."
Vân Duật: "Đúng."
Đây mới là điều đáng sợ nhất.
Hắc Tràng sẽ không ngừng thôn phệ để tiến hóa, khi nhiệm vụ của người chơi thất bại, nó sẽ tiến hóa, tạo thành một "Trận" càng thêm đáng sợ.
Lần trước đã tạo ra một trận sóng thần, lần tiếp theo sẽ là dạng gì?
Ai cũng không có cách nào tưởng tượng.
Chỉ có một điểm là xác định ----
"Ác mộng" cuối cùng sẽ giáng lâm.
Lấy dáng vẻ mà mọi người không có cách nào chống cự, lần nữa giáng lâm.
Lê Thiếu Hi không thể tránh khỏi việc nghĩ đến: Đẳng cấp cao cũng không tốt a, nhìn từ góc độ nào đều là tử lộ (đường chết).
Nhưng rất nhanh cậu đã biết --- không có đường lui.
Từ một khắc được tuyển chọn, chỉ có thể chiến đấu không ngừng.
Huống hồ, người chơi có thể thối lui đến nơi nào?
Lê Thiếu Hi sợ chết, nhưng không sợ phiền phức.
Thay vì làm một người bình thường bị thôn phệ một cách ngơ ngơ ngác ngác, cậu càng muốn cầm vũ khí đấu tranh.
Cậu có lẽ không vĩ đại được như Giản Việt, làm một anh hùng cứu vớt mấy triệu người.
Nhưng ít nhất cậu có thể làm làm chủ vận mệnh của chính mình, không chết trong vô tri.
"Cho nên Giản Việt..." Lê Thiếu Hi đau lòng nói, "cứ bị nhốt ở trong "Trận" như vậy sao?"
Vân Duật cũng không trả lời được vấn đề này: "Theo lý thuyết... Thằng bé sẽ không còn đường sống, năng lực của cậu ta rất mạnh, nhưng cũng có hạn chế, một lần chứa đựng mấy triệu người, đã đạt tới ngưỡng giới hạn."
"Dưới tình huống bình thường, cậu ta sẽ tan thành mây khói, nhưng Giản Việt còn sống, sống ở trong "Trận", không có cách nào để trở lại hiện thế."
Tâm Lê Thiếu Hi đau thành một cục: "Anh ấy vẫn đang ở trong "Trận", vậy chẳng phải là anh ấy luôn phải đối mặt với đám quái vật kia..."
Bảy ngày truyền tống một lần đã rất ngạt thở.
Mỗi giây mỗi phút đều phải chiến đấu, đây con mẹ nó còn để người sống sao!
Vân Duật khẽ thở dài: "Chỗ tốt duy nhất là, cậu ta sẽ không chết khi ở trong "Trận"."
Lê Thiếu Hi nghe không hiểu.
Vân Duật giải thích cho cậu: "Vô luận vết thương có chí mạng đến mức nào, cậu ta cũng sẽ không chết, cho đến nay chúng tôi vẫn không rõ nguyên lý là gì, có lẽ bởi vì tình trạng của cậu ta quá đặc biệt."
Không sống cũng không chết.
Giản Việt bị vây trong "Trận" giống như là con mèo của Schrödinger*.
Không mở vật chứa ra, không biết kết quả.
*Đây là một thí nghiệm tưởng tượng của nhà vật lý học Erwin Schrödinger. Một con mèo bị nhốt vào trong hộp, cùng với các thiết bị sau (mà con mèo không thể tác động vào): một và một mẩu vật chất nhỏ đến mức trong vòng một tiếng đồng hồ chỉ có 50% nó phát ra một. Nếu có tia phóng xạ phát ra, sẽ nhận tín hiệu và thả rơi một cây búa đập vỡ lọ thuốc độc nằm trong hộp và con mèo sẽ chết. Nếu trong vòng một tiếng vẫn không có tia phóng xạ nào phát ra, con mèo vẫn sẽ sống. của hệ thống sẽ là sự chồng chập của cả trạng thái con mèo sống và con mèo chết và cả hai trạng thái chồng chập có biên độ như nhau.
Lê Thiếu Hi không cảm thấy đây là một điều tốt: "Đến cả quyền lợi để chết cũng không có, sẽ..." hóa điên.
Nghĩ đến khi mình còn ở trong "Trận", Giản Việt nhìn như lạnh lùng lại kỳ thật toàn tâm bảo hộ cậu...
Người ôn nhu như vậy, đến cùng là đã phải trải qua những gì.
Ngũ tạng lục phủ của Lê Thiếu Hi đau nhức giống như là bị búa nện vào.
Cậu lại hỏi Vân Duật: ""Trận" kia của tôi không phải là "Trận" tân thủ sao, tại sao Giản Việt lại ở chỗ đó?" Mặc dù không biết cấp bậc hiện tại của Giản Việt, nhưng thời điểm anh nhận biết Vân Duật đã là cấp 50, hiện tại...
Chỉ sợ đã là người đứng đầu bảng xếp hạng về cấp bậc!
- -- Nếu có bảng xếp hạng chết tiệt này.
Vân Duật nói: "Cậu ta đang tìm người."
Lê Thiếu Hi: "Tìm ai?"
Vân Duật: "Có người chơi kích hoạt được năng lực tiên đoán, hắn nhìn thấy 'tương lai' của Giản Việt."
Lê Thiếu Hi khẩn trương hỏi: "Tương lai?"
Giọng nói Vân Duật chậm lại, hỏi cậu: "Đã xem qua Đại Thoại Tây Du chưa?"
*500 năm trước, có âm mưu để ăn thịt và đánh cắp "nguyệt quang bảo hạp" nên bị trừng phạt vì bội nghĩa thầy trò với Đường Tăng. 500 năm sau, hậu thân của Ngộ Không là Chí Tôn Bảo trở thành bang chủ bang Lưỡi búa, băng cướp chuyên hành nghề tại vùng sa mạc. Trong một lần tình cờ Tôn Bảo gặp hai chị em yêu tinh Xuân Tam Thập Nương-Bạch Tinh Tinh và bị hai người bắt về Động Bàn Tơ cùng với thủ hạ của Tôn Bảo là Nhị Đương Gia. Tại đây Tôn Bảo nhặt được "nguyệt quang bảo hạp", bảo vật của Bàn Tơ Đại Tiên và quay trở lại quá khứ 500 năm trước.
Lại nhảy đề tài rồi!
Lê Thiếu Hi nghĩ đến Ỷ Thiên Đồ Long Ký, biết rằng đây là phương thức so sánh độc đáo của Vân đại hội trưởng.
"Xem qua."
Tử Hà tiên tử có một lời kịch kinh điển: Ta biết có một ngày, hắn sẽ xuất hiện dưới tình huống vạn chúng chúc mừng, trên người khoác kim giáp thánh y, chân đạp thất thải vân đến cưới..."
Khóe miệng Lê Thiếu Hi giật một cái: "Việt ca của tôi có giới tính nam."
Vân Duật: "Lời tiên đoán tất nhiên không phải là cưới cậu ta, mà là... dẫn cậu ấy về nhà."
Tâm Lê Thiếu Hi nhấc lên: "Có người có thể mang anh ấy từ trong trò chơi ra!"
Vân Duật nhìn cậu, chân thành nói: "Đúng vậy a."
Lê Thiếu Hi ngẩn người, lập tức nói: "Thế nhưng tôi chỉ có thể mang..."
Không, Đa Bảo Các chỉ hạn chế cấp bậc, không hạn chế loại vật phẩm.
Có lẽ cậu thật sự có thể mang Giản Việt ra.
Thế nhưng mà...
Mang vật phẩm ra sẽ cần chân hóa nó.
Lỡ đâu cậu chân hóa thất bại Giản Việt... Đm!
Vân Duật vỗ vỗ bả vai cậu, ôn nhu nói: "Tiểu Đa Đa, cố lên."
Lê Thiếu Hi bị hình ảnh não bổ của mình dọa cho phát sợ, không thể tin được: "Anh cảm thấy tôi là người trong lời tiên đoán?"
Vân Duật ngược lại rất thản nhiên: "Có phải hay không thì có quan hệ gì, năng lực của cậu rất đặc biệt."
Năng lực đặc biệt.
Người đặc biệt.
Cũng có thể thay đổi tình huống đặc biệt khác.
Nghĩ tới đây, Vân Duật không còn chút đau lòng nào cho món tiền tám ngàn vạn kia.
Đừng nói là tám ngàn vạn, nếu như tiểu Đa Đa thật sự có thể mang Giản Việt về nhà.
10 tỷ, 100 tỷ, một vạn trăm triệu cũng đáng giá.
Nha...
Tiểu Giản Việt đáng thương, còn không biết mình đã tìm được người mà mình muốn tìm.
Vân Duật rất ít khi dùng cái từ này để hình dung người khác, nhưng khi đối mặt với Giản Việt, anh chỉ có thể nghĩ đến từ này.
Không ai biết anh đến tột cùng đã trải qua những gì, chỉ biết anh đi ra từ Quảng Trường Đỏ có độ nguy hiểm SSS, trong khi cấp bậc ban đầu của anh chỉ cao đến 17.
Không chỉ Vân Duật, các tổ chức lớn đều biết anh tồn tại, đáng tiếc là không ai có thể liên hệ với anh, chỉ có Vân Duật vô tình gặp anh ở trong một Hắc Tràng.
Thời điểm đó Giản Việt đã cấp 50, chỉ thấp hơn Vân Duật sáu cấp.
Phải biết rằng ở giai đoạn hiện tại, cấp bậc cao nhất của người chơi còn sống chỉ mới 61.
Người chơi có cấp bậc càng cao, sẽ bị mang vào "Trận" có cấp bậc càng cao.
Những người chơi trên cấp năm mươi giống như Vân Duật, đều không phải thật sự muốn nhận sự phiền toái khi điều hành một công hội, mà là không thể không điều hành.
"Trận" càng ngày càng nguy hiểm, cần đồng bọn cường đại chèo chống lẫn nhau mới có hi vọng sống sót.
Cấp bậc tăng lên, đại biểu cho việc người chơi trở nên cường đại, đồng thời cũng đại biểu cho độ khó của "Trận" sau sẽ tăng lên.
Mỗi một người chơi cấp cao đều đang đi trên dây cáp, không ai biết khi mình tiến vào "Trận" tiếp theo sẽ sống hay chết.
Vân Duật cùng Giản Việt gặp nhau trong cái Hắc Tràng kia, độ khó đã đạt đến trên cấp sáu mươi.
Có hai mười năm người chơi tiến vào "Trận", cuối cùng chỉ có Vân Duật và Giản Việt sống sót.
Vân Duật nhìn thiếu niên choai choai trước mắt, hỏi cậu: "Muốn gia nhập công hội của tôi không?"
Anh đoán rằng Giản Việt sẽ cự tuyệt, không nghĩ tới Giản Việt lại đáp ứng, giống với Lê Đa Đa, đáp ứng thật sự rất lưu loát.
Đương nhiên, Lê Thiếu Hi là không có quyền lựa chọn, Giản Việt đại khái là lười chọn.
Vân Duật từng cho rằng Giản Việt là một thiếu niên tính tình nhạt nhẽo, không quan tâm đến sống chết của mình, đối với người khác càng thêm không quan tâm.
Sau này...
Vân Duật không có tham gia vào cái Hắc Tràng đã bao trùm nửa cái thành thị, đạt được danh hiệu "Ác mộng" kia, nhưng có mười người trong công hội bị cuốn vào.
Anh thân là hội trưởng, chỉ có thể nhìn tình huống của các thành viên trong công hội, chỉ cần thành viên trao quyền cho anh.
Dù Vân Duật chỉ có thể nhìn qua màn hình, anh cũng không nhẹ nhõm hơn người chơi trong sân, anh hi vọng mình ở trong "Trận" kia, chứ không phải đứng xem ở bên ngoài.
Trải qua càng nhiều "Trận", người chơi có cấp bậc càng cao, kì thật càng sợ chết.
Lần lượt bồi hồi bên bờ sinh tử, lần lượt liều mạng sống sót, cũng lần lượt cảm nhận được sự may mắn khi còn sống.
Vân Duật cũng sợ chết, nhưng anh càng sợ thành viên công hội lần lượt chết đi.
Anh tình nguyện thân ở trong "Trận", mà không phải đứng xem ở chỗ này.
Đáng tiếc anh chỉ có thể nhìn, trơ mắt nhìn từng huynh đệ ngã xuống, suy nghĩ không ngừng bị ba chữ "vì cái gì" quấy nhiễu.
Tồn tại vì cái gì?
Chết vì cái gì?
Bọn họ cuối cùng tác chiến vì cái gì!
"Ác mộng" khủng bố đến mức trước nay chưa từng có, theo từng người chơi cao cấp ngã xuống, Hắc Tràng dần dần tràn ra ngoài, che phủ một diện tích lớn đến kinh người.
Sử dụng quy mô của "Trận" lúc đó mà dự đoán, nếu như nhiệm vụ thất bại, Hắc Tràng có thể trực tiếp mang đi nửa cái thành thị ven biển.
"Trận" bám vào trò chơi, một khi tiết ra ngoài, sẽ lấy hình thức thiên tai nhân họa mà xuất hiện tại thế giới hiện thực.
Quy mô nhỏ chính là đột tử do chơi game.
Hay là tai nạn giao thông ngoài ý muốn.
Quy mô lớn hơn nữa là địa chấn, sóng thần, các loại thiên tai như vậy.
Cái "Trận" này đã gần như là thất bại, sóng thần đã hình thành tại hiện thế, kinh động cả nước.
Tai nạn tới quá đột ngột quá khổng lồ, mọi người thậm chí không có thời gian phản ứng.
Mắt thấy nửa tòa thành sắp bị nước biển thôn phệ, Giản Việt phát động năng lực ở giữa Hắc Tràng, đem người thường sẽ bị "Ác mộng" bao trùm toàn bộ kéo vào không gian lĩnh vực của mình.
Sóng thần che ngợp bầu trời, phá hủy vô số kiến trúc, lại kỳ tích không có người thương vong.
Nghe được những cái này, Lê Thiếu Hi tê cả da đầu: "Vẫn là thất bại đi." Nếu không "Trận" sẽ không tiết ra ngoài như vậy.
Mi mắt Vân Duật buông xuống, bàn tay nắm chặt thành quyền, gân xanh nổi lên thể hiện tâm tình đè nén của anh: "Thất bại."
Lê Thiếu Hi: "Cho nên "Ác mộng" tiến hóa."
Vân Duật: "Đúng."
Đây mới là điều đáng sợ nhất.
Hắc Tràng sẽ không ngừng thôn phệ để tiến hóa, khi nhiệm vụ của người chơi thất bại, nó sẽ tiến hóa, tạo thành một "Trận" càng thêm đáng sợ.
Lần trước đã tạo ra một trận sóng thần, lần tiếp theo sẽ là dạng gì?
Ai cũng không có cách nào tưởng tượng.
Chỉ có một điểm là xác định ----
"Ác mộng" cuối cùng sẽ giáng lâm.
Lấy dáng vẻ mà mọi người không có cách nào chống cự, lần nữa giáng lâm.
Lê Thiếu Hi không thể tránh khỏi việc nghĩ đến: Đẳng cấp cao cũng không tốt a, nhìn từ góc độ nào đều là tử lộ (đường chết).
Nhưng rất nhanh cậu đã biết --- không có đường lui.
Từ một khắc được tuyển chọn, chỉ có thể chiến đấu không ngừng.
Huống hồ, người chơi có thể thối lui đến nơi nào?
Lê Thiếu Hi sợ chết, nhưng không sợ phiền phức.
Thay vì làm một người bình thường bị thôn phệ một cách ngơ ngơ ngác ngác, cậu càng muốn cầm vũ khí đấu tranh.
Cậu có lẽ không vĩ đại được như Giản Việt, làm một anh hùng cứu vớt mấy triệu người.
Nhưng ít nhất cậu có thể làm làm chủ vận mệnh của chính mình, không chết trong vô tri.
"Cho nên Giản Việt..." Lê Thiếu Hi đau lòng nói, "cứ bị nhốt ở trong "Trận" như vậy sao?"
Vân Duật cũng không trả lời được vấn đề này: "Theo lý thuyết... Thằng bé sẽ không còn đường sống, năng lực của cậu ta rất mạnh, nhưng cũng có hạn chế, một lần chứa đựng mấy triệu người, đã đạt tới ngưỡng giới hạn."
"Dưới tình huống bình thường, cậu ta sẽ tan thành mây khói, nhưng Giản Việt còn sống, sống ở trong "Trận", không có cách nào để trở lại hiện thế."
Tâm Lê Thiếu Hi đau thành một cục: "Anh ấy vẫn đang ở trong "Trận", vậy chẳng phải là anh ấy luôn phải đối mặt với đám quái vật kia..."
Bảy ngày truyền tống một lần đã rất ngạt thở.
Mỗi giây mỗi phút đều phải chiến đấu, đây con mẹ nó còn để người sống sao!
Vân Duật khẽ thở dài: "Chỗ tốt duy nhất là, cậu ta sẽ không chết khi ở trong "Trận"."
Lê Thiếu Hi nghe không hiểu.
Vân Duật giải thích cho cậu: "Vô luận vết thương có chí mạng đến mức nào, cậu ta cũng sẽ không chết, cho đến nay chúng tôi vẫn không rõ nguyên lý là gì, có lẽ bởi vì tình trạng của cậu ta quá đặc biệt."
Không sống cũng không chết.
Giản Việt bị vây trong "Trận" giống như là con mèo của Schrödinger*.
Không mở vật chứa ra, không biết kết quả.
*Đây là một thí nghiệm tưởng tượng của nhà vật lý học Erwin Schrödinger. Một con mèo bị nhốt vào trong hộp, cùng với các thiết bị sau (mà con mèo không thể tác động vào): một và một mẩu vật chất nhỏ đến mức trong vòng một tiếng đồng hồ chỉ có 50% nó phát ra một. Nếu có tia phóng xạ phát ra, sẽ nhận tín hiệu và thả rơi một cây búa đập vỡ lọ thuốc độc nằm trong hộp và con mèo sẽ chết. Nếu trong vòng một tiếng vẫn không có tia phóng xạ nào phát ra, con mèo vẫn sẽ sống. của hệ thống sẽ là sự chồng chập của cả trạng thái con mèo sống và con mèo chết và cả hai trạng thái chồng chập có biên độ như nhau.
Lê Thiếu Hi không cảm thấy đây là một điều tốt: "Đến cả quyền lợi để chết cũng không có, sẽ..." hóa điên.
Nghĩ đến khi mình còn ở trong "Trận", Giản Việt nhìn như lạnh lùng lại kỳ thật toàn tâm bảo hộ cậu...
Người ôn nhu như vậy, đến cùng là đã phải trải qua những gì.
Ngũ tạng lục phủ của Lê Thiếu Hi đau nhức giống như là bị búa nện vào.
Cậu lại hỏi Vân Duật: ""Trận" kia của tôi không phải là "Trận" tân thủ sao, tại sao Giản Việt lại ở chỗ đó?" Mặc dù không biết cấp bậc hiện tại của Giản Việt, nhưng thời điểm anh nhận biết Vân Duật đã là cấp 50, hiện tại...
Chỉ sợ đã là người đứng đầu bảng xếp hạng về cấp bậc!
- -- Nếu có bảng xếp hạng chết tiệt này.
Vân Duật nói: "Cậu ta đang tìm người."
Lê Thiếu Hi: "Tìm ai?"
Vân Duật: "Có người chơi kích hoạt được năng lực tiên đoán, hắn nhìn thấy 'tương lai' của Giản Việt."
Lê Thiếu Hi khẩn trương hỏi: "Tương lai?"
Giọng nói Vân Duật chậm lại, hỏi cậu: "Đã xem qua Đại Thoại Tây Du chưa?"
*500 năm trước, có âm mưu để ăn thịt và đánh cắp "nguyệt quang bảo hạp" nên bị trừng phạt vì bội nghĩa thầy trò với Đường Tăng. 500 năm sau, hậu thân của Ngộ Không là Chí Tôn Bảo trở thành bang chủ bang Lưỡi búa, băng cướp chuyên hành nghề tại vùng sa mạc. Trong một lần tình cờ Tôn Bảo gặp hai chị em yêu tinh Xuân Tam Thập Nương-Bạch Tinh Tinh và bị hai người bắt về Động Bàn Tơ cùng với thủ hạ của Tôn Bảo là Nhị Đương Gia. Tại đây Tôn Bảo nhặt được "nguyệt quang bảo hạp", bảo vật của Bàn Tơ Đại Tiên và quay trở lại quá khứ 500 năm trước.
Lại nhảy đề tài rồi!
Lê Thiếu Hi nghĩ đến Ỷ Thiên Đồ Long Ký, biết rằng đây là phương thức so sánh độc đáo của Vân đại hội trưởng.
"Xem qua."
Tử Hà tiên tử có một lời kịch kinh điển: Ta biết có một ngày, hắn sẽ xuất hiện dưới tình huống vạn chúng chúc mừng, trên người khoác kim giáp thánh y, chân đạp thất thải vân đến cưới..."
Khóe miệng Lê Thiếu Hi giật một cái: "Việt ca của tôi có giới tính nam."
Vân Duật: "Lời tiên đoán tất nhiên không phải là cưới cậu ta, mà là... dẫn cậu ấy về nhà."
Tâm Lê Thiếu Hi nhấc lên: "Có người có thể mang anh ấy từ trong trò chơi ra!"
Vân Duật nhìn cậu, chân thành nói: "Đúng vậy a."
Lê Thiếu Hi ngẩn người, lập tức nói: "Thế nhưng tôi chỉ có thể mang..."
Không, Đa Bảo Các chỉ hạn chế cấp bậc, không hạn chế loại vật phẩm.
Có lẽ cậu thật sự có thể mang Giản Việt ra.
Thế nhưng mà...
Mang vật phẩm ra sẽ cần chân hóa nó.
Lỡ đâu cậu chân hóa thất bại Giản Việt... Đm!
Vân Duật vỗ vỗ bả vai cậu, ôn nhu nói: "Tiểu Đa Đa, cố lên."
Lê Thiếu Hi bị hình ảnh não bổ của mình dọa cho phát sợ, không thể tin được: "Anh cảm thấy tôi là người trong lời tiên đoán?"
Vân Duật ngược lại rất thản nhiên: "Có phải hay không thì có quan hệ gì, năng lực của cậu rất đặc biệt."
Năng lực đặc biệt.
Người đặc biệt.
Cũng có thể thay đổi tình huống đặc biệt khác.
Nghĩ tới đây, Vân Duật không còn chút đau lòng nào cho món tiền tám ngàn vạn kia.
Đừng nói là tám ngàn vạn, nếu như tiểu Đa Đa thật sự có thể mang Giản Việt về nhà.
10 tỷ, 100 tỷ, một vạn trăm triệu cũng đáng giá.
Nha...
Tiểu Giản Việt đáng thương, còn không biết mình đã tìm được người mà mình muốn tìm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.