Chương 53: Học Sinh A Sẽ Tử Vong Trong Sáu Tiếng - 2
Long Thất
12/07/2024
Edit: Mạc Tử Thiên (Chỉ có trên wattpad.com)
Lê Thiếu Hi cẩn thận suy nghĩ lại, nhớ tới chính mình đã vô tình “nguyền rủa” Nhạc Hi, bây giờ một lời trúng đích, nhưng trúng Việt ca của cậu...
Cậu tội ác tày trời!
Lê Thiếu Hi cố gắng không nghĩ nhiều, sợ rằng vận may số 0 của mình sẽ phát huy uy lực.
Cậu tập trung vào màn hình giới thiệu trò chơi, đặc biệt là thời gian chơi.
Ba hiệp? Đây có nghĩa là trò chơi này có thể lưu trữ và chơi lại ba lần?
Nhìn thấy chữ “ba hiệp” này, những người chơi mới có thể sẽ cảm thấy vui vẻ, nghĩ rằng trò chơi này dễ dàng vì có thể thử ba lần!
Đám Vân Duật đang xem phát sóng trực tiếp của Lê Thiếu Hi thì lại nhướng mày: “Không hổ danh là giá trị may mắn bằng không của Đa nhãi con.”
Chỉ mới cấp mười mà đã gặp một trận cấp mười chín.
Hắc Tràng này có đầy cạm bẫy.
Trò chơi có nhiều hiệp, thường đại diện cho độ khó rất cao, gần như là đến cấp tiến giai, Vết Rách thường sẽ an bài người chơi để kết thúc nó.
Lại nhìn số lượng người chơi, vậy mà chỉ có năm người.
Càng ít người thì càng dễ?
Không, vì Hắc Tràng này đã đạt tới giới hạn, nó chỉ cần cắn nuốt năm người là có thể thăng cấp.
Mà sau khi thành công, Hắc Tràng tràn ra với sức phá hủy của cấp 20.
Nó sẽ muốn càng nhiều sinh mạng.
Loại tình huống này Vết Rách không can thiệp được, nó không thể chủ động nhét thêm người chơi.
Dù Lê Thiếu Hi có biết nhiều về Hắc Tràng nhưng vẫn không thể biết hết. Vân Duật rất muốn dạy cho cậu mọi kinh nghiệm của mình, nhưng điều đó cần thời gian.
Lê Thiếu Hi mới chỉ gia nhập Đám Mây được ba tuần thôi.
May mắn thay, Lê Thiếu Hi là người cẩn thận, không coi thường bất kỳ Hắc Tràng nào.
Ba hiệp không làm cậu cảm thấy nhẹ nhõm vì cho rằng có thể phạm lỗi và làm lại. Số người chơi ít cũng không làm cậu cảm thấy rằng Hắc Tràng này yếu đến mức không thể đánh bại năm người.
Cậu cẩn thận ghi nhớ giới thiệu của trò chơi và bắt đầu nhìn sang thân phận mới của mình.
Lần này không giống Phòng Bếp Đói Khát ở chỗ vào phòng bếp mới chọn thân phận, lần này vừa mở đầu đã có ba lựa chọn.
Học sinh B, học sinh chuyển trường và giáo viên toán học.
Lê Thiếu Hi hơ tay trên các thân phận, không có nhắc nhở gì thêm, có vẻ chỉ có thể chọn từ tên.
Hai thân phận trước có vẻ là học sinh, thân phận cuối cùng là giáo viên.
Học sinh B không biết có quan hệ gì với học sinh A không;
Học sinh chuyển trường cũng không biết là như thế nào, có vẻ người này có ít liên lụy với học sinh A nhất;
Giáo viên toán học... có lẽ là thầy giáo của học sinh A.
[Nhắc nhở hệ thống: Xin hãy nhanh chóng lựa chọn thân phận, mười giây sau sẽ tự động phân phối thân phận.]
Lê Thiếu Hi không thể tiếp tục do dự, cậu chọn thầy giáo dạy toán.
Không phải là vì cậu muốn làm giáo sư mà là vì trong trường học, thân phận này sẽ tiện lợi hơn nhiều.
Nhiệm vụ của cậu là ngăn cản học sinh A chết, nếu là học sinh sẽ dễ dàng bị quy tắc giới hạn, chậm trễ việc làm.
Sau khi chọn thân phận, Lê Thiếu Hi nhận được một phần tư liệu.
Nhìn đám giấy A4 chỉnh tề, Lê Thiếu Hi ngạc nhiên: Đây là một kịch bản!
Cũng bình thường, có nhiều trò chơi giải đố thường đưa kịch bản cho người chơi.
Tất nhiên, trong hiện thực không có đếm ngược năm phút hiện chói lọi trên kịch bản.
Lê Thiếu Hi không dám chậm trễ, cậu nhanh chóng lật xem tư liệu trong tay, cố gắng nhớ tất cả nội dung trong vòng năm phút.
Không ngờ, chơi trò chơi mà còn phải luyện kỹ năng học thuộc!
Trong hiện thực phải học thuộc sách kỹ năng.
Trong trò chơi phải nhớ kịch bản của trò chơi.
Quả nhiên “tri thức” thay đổi vận mệnh!
Lê Thiếu Hi cực kì hoài niệm trường học.
Kịch bản chỉ có vài tờ, nội dung quan trọng không nhiều lắm.
Cậu là giáo viên dạy toán ở một trường trung học, quản lý hai lớp, trong đó có lớp 11A là lớp của học sinh A.
A là học sinh giỏi nhất của cậu, là học sinh ưu tú nhất trong ba năm dạy học của cậu.
Kịch bản có nhắc đến một số chi tiết quan trọng:
Thầy toán, vì học sinh A quá thông minh mà thường xuyên cho thêm bài tập nâng cao, A cũng không làm thầy thất vọng vì anh luôn làm đúng.
Thầy thường chú ý đến sắc mặt của A trong lớp, nếu thấy A cau mày, cậu sẽ lo lắng mình có giảng sai chỗ nào không.
Trường có tổ chức một cuộc thi toán, A là học sinh duy nhất của khối 11 tham gia, cho nên mỗi tối thầy đều dành thời gian đặc biệt hướng dẫn cho A.
Lê Thiếu Hi nhớ kỹ những điểm quan trọng thì kịch bản biến mất như làn khói.
Cùng lúc đó, âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên:
【 Hiệp thứ nhất bắt đầu, còn 5 giờ 59 phút 58 giây đến lúc học sinh A tử vong. 】
Lê Thiếu Hi phát hiện mình đã thay quần áo khác, tuy không có gương, nhưng cậu rất rõ ràng mình đã trở thành giáo viên dạy toán của trường trung học này.
Cậu đáng giá hoàn cảnh hiện giờ, có vẻ cậu đang ở trong văn phòng giáo viên, trước mặt là đề án được xếp ngay ngắn, ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ, tạo cảm giác ấm áp cho căn phòng.
Nếu không phải văn phòng trống rỗng, yên tĩnh quá mức, cậu sẽ nghi ngờ mình chưa bước vào Hắc Tràng.
Lê Thiếu Hi ngẩng đầu nhìn đồng hồ, xác định được thời gian: 3 giờ 30 chiều.
Sáu giờ sau là 9 giờ 30 tối.
Cho nên trước 9 giờ 30 tối, cậu phải ngăn A tử vong.
【 Nhắc nhở hệ thống: Xin hãy nhanh chóng đến lớp học, tiết thứ tám là tiết toán học. 】
Lê Thiếu Hi nhìn thời khóa biểu, phát hiện mười phút nữa là đến tiết thứ tám, tiết thứ chín cũng là lớp toán học của lớp 11A.
Dù không có nhắc nhở của hệ thống, cậu cũng muốn ra cửa.
Cách tốt nhất để ngăn học sinh A tử vong là gì?
Là không rời cậu một bước.
Lê Thiếu Hi rút ma kiếm nhỏ ra, tiến về phía cửa văn phòng.
Lần này không giống Phòng Bếp Đói Khát, thay vì tập hợp người chơi lại một chỗ, họ bị tách ra.
Lê Thiếu Hi không sợ, cậu chỉ không biết Bàn Gia, Lam muội, Tiểu Da Chùy có vào cùng trận với mình không.
Nếu có thì nên tụ tập sớm càng tốt.
Lê Thiếu Hi đẩy cửa văn phòng, mắt cũng chưa chớp đã dùng kiếm đâm thủng quái vật đang nhào lại đây.
Trong phòng phát sóng trực tiếp tại Vết Rách.
Loạn Trần ngồi thẳng, bình luận: “Tố chất không tồi a.”
Nhạc Hi tự hào: “Cũng không nhìn xem là đồ đệ ai.”
Vân Duật chưa nói gì, chỉ là độ cong của khóe miệng anh đã làm bại lộ tâm tình không tồi lắm của anh.
Lê Thiếu Hi không thể thấy bản thân, nhưng bọn họ lại thấy rõ ràng.
Vóc dáng thiếu niên cao, cho dù khuôn mặt còn non nớt nhưng vẫn hợp với tây trang trên người.
Mấy ngày tập luyện này cũng không uổng phí, thân thể hơi gầy của cậu đã trở nên rắn chắc hơn nhiều.
Cậu mặc trang phục công sở, đeo kính tơ vàng, tóc đen được vuốt gọn ra phía sau đầu, tạo nên vẻ ngoài đứng đắn và nghiêm túc. Tuy nhiên, thanh trường kiếm đỏ tươi tỏa ra sát khí đang được cậu nắm trong lòng bàn tay trắng nõn, lại khiến cậu trông soái khí hơn.
Thầy giáo dạy toán?
Kiếm thuật của thầy không tệ chút nào.
Lê Thiếu Hi tất nhiên sẽ không ngây thơ tin rằng đây là một trường học bình thường, ra cửa gặp quái vật là chuyện bình thường.
Văn phòng là thời gian giảm sốc Vết Rách cho người chươi, sau khi xem xong kịch bản, cậu tất nhiên phải ra ngoài để đánh nhau.
Lê Thiếu Hi đâm thủng con quái vật, thấy thông tin hiện lên trên đầu nó.
Tên quái vật: Phệ tâm thú.
Cấp độ quái vật: Cấp 14.
Lượng máu: 1400.
Không hổ danh Hắc Tràng trên cấp 10, vừa xuất hiện đã là quái vật cấp cao như vậy.
Nếu thanh ma kiếm nhỏ không thể thăng cấp, lúc này Lê Thiếu Hi thật sự sẽ gặp khó khăn.
Nhưng khi Lê Thiếu Hi tăng lên cấp 10, tiểu ma kiếm cũng lên cấp 10, tiếc rằng còn thiếu tài liệu thăng cấp, nếu không sức sát thương còn mạnh hơn nữa.
Lê Thiếu Hi đâm một kiếm vào tim nó, chém rớt 400 máu của quái vật, sau đó nhanh chóng sử dụng kỹ năng hút máu, rút thêm 200 máu nữa. Không đợi quái vật phản ứng, cậu đã đâm phát kiếm thứ hai và sử dụng kỹ năng đặc biệt một lần nữa.
Chỉ trong ba giây, Lê Thiếu Hi đã kết liễu Phệ tâm thú.
Máu tươi chảy đầy hành lang, rơi xuống lan can, khiến khu dạy học trống trải trở nên đáng sợ hơn...
Quần tây cậu dính máu, thanh ma kiếm trong tay làm “thầy giáo toán học” trông càng khủng khiếp hơn.
Vân Duật nói: “Thực sự, tôi chỉ muốn nói một câu...”
Loạn Trần tiếp lời: “Quái vật nên chạy mau.”
Nhạc Hi không chút khách khí mà bật cười thành tiếng.
Lê Thiếu Hi cấp 10 đối mặt với Hắc Tràng cấp 19, nên trốn vậy mà lại là quái vật... Hắc Tràng này đúng là không may mắn!
Văn phòng giáo viên ở đầu hành lang, mà lớp 11A lại ở đầu bên kia, phải đi qua ít nhất sáu lớp học.
Lê Thiếu Hi không chần chừ, dựa vào tính toán của thầy giáo toán học, chọn con đường ngắn nhất, lập tức đi về phía lớp 11A.
Khi đi ngang qua nhà vệ sinh, cửa WC đột nhiên mở phanh ra.
Lê Thiếu Hi vừa nâng kiếm lên, liền nghe thấy giọng quen thuộc: “Ôi trời!”
Bàn Gia mặt đầy máu vọt ra.
Lê Thiếu Hi: “...”
Ngay khi Bàn Gia nhìn thấy Lê Thiếu Hi, cậu ta sững sờ một chút, rồi giống như chim non về tổ, bổ nhào vào người cậu: “Đa ca!!!”
Trời ơi, cậu ta tưởng mình xui xẻo tột cùng, không ngờ lại là hồng phúc từ trên trời rơi xuống.
Cậu ta vậy mà được ghép chung với Lê Thiếu Hi, cảm ơn cảm ơn, cậu ta nhất định sẽ tổ chức lễ tạ thần sau khi đi ra ngoài!
Lê Thiếu Hi cũng không muốn để mặt cậu ta dính vào quần áo của mình ---
Lỡ dọa đến học sinh A thì sao, cậu là thầy giáo toán học đứng đắn!
Hơi né ra khỏi Bàn Gia, Lê Thiếu Hi giúp cậu ta xử lý quái vật lao ra từ nhà vệ sinh.
Bàn Gia không bị thương, chỉ là bị quái vật phun đầy mặt.
Lê Thiếu Hi hỏi cậu ta: “Sao cậu lại ở nhà vệ sinh?” Lại còn là nhà vệ sinh nữ.
Bàn Gia lau máu trên mặt, nói: “Tôi, tôi là lao công của trường!”
Lê Thiếu Hi không biết nói gì: “Cậu không có lựa chọn khác sao?”
Thân phận của cậu là chọn một trong ba, cậu không tin Bàn Gia không thể chọn được.
Bàn Gia buồn bã nói: “Lao công của trường, quản lý của nhà vệ sinh, nữ nhân bị nhốt trong nhà vệ sinh...”
Cậu ta đã chọn thân phận tốt nhất, kết quả vẫn được thả ở nhà vệ sinh, vừa mở cửa ra liền bị quái vật phun máu vào mặt, khổ nỗi còn không biết máu này có mùi gì khác không...
Lê Thiếu Hi: “...”
An ủi thế nào cũng không giúp được!
Bàn Gia hỏi thân phận của cậu.
Lê Thiếu Hi nói.
Bàn Gia khóc lớn hơn nữa: “Người với người... sao lại khác biệt như vậy!”
Cậu nghi ngờ sâu sắc ai mới là người may mắn!
Bàn Gia hỏi: “Cậu có gặp người chơi khác không?”
Lê Thiếu Hi: “Tôi cũng vừa từ văn phòng ra.”
Bàn Gia: “Tôi nhận được nhắc nhở từ hệ thống là đi đến lớp 11A.”
Tâm tình Lê Thiếu Hi phức tạp: “Cậu phải làm gì?”
Bàn Gia: “Học sinh A để quên chìa khóa ở nhà vệ sinh, tôi đi đưa chìa khóa cho anh ấy.”
Lê Thiếu Hi: “Được rồi, đi thôi...”
Hai người trò chuyện một đường, cũng không chậm trễ việc đánh quái.
Bàn Gia hiện giờ rất uy vũ, có mũi tên băng để giảm tốc độ, có quả cầu nước suy yếu quái vật, còn có kỹ năng đánh dấu tinh thần...
Ba kỹ năng tuy thiên về hỗ trợ, nhưng quái vật bị cậu ta liên hoàn tấn công, thì Lê Thiếu Hi có thể dùng nửa đao tiễn nó về trời.
Hai người nhặt chiến lợi phẩm suốt cả đường, đồng thời suy nghĩ về nhiệm vụ lần này.
Khoảng cách đến khi học sinh A chết còn sáu giờ...
Ở cái trường học quỷ quái này, học sinh A còn sống được sáu tiếng đã là kỳ tích rồi!
Khi đi đến lớp 12, bọn họ nghe tiếng đánh nhau.
Bàn Gia: “Là người chơi khác!”
Lê Thiếu Hi: “Đi, đi giúp một chút.”
Tổng cộng có năm người trong trận này, có thể cùng nhau vượt ải là chuyện tốt.
Sức chiến đấu cá nhân rất quan trọng, nhưng nếu gặp phải nhiệm vụ cần nhiều người phối hợp thì không thể đi một mình.
Huống chi đều là người chơi Vết Rách, chỉ cần không ác liệt như Nguyên Nguyên thì Lê Thiếu Hi sẵn lòng giúp đỡ.
Khi họ đến nơi, trận chiến đã kết thúc.
Người đàn ông cầm □□ có ID là Chim Gõ Kiến nói: “Mau vào! Tháp Tháp nhanh đóng cửa lại!”
Lê Thiếu Hi và Bàn gia vào phòng, thiếu niên có ID là Tháp Tháp cầm cái khiên nhỏ chống lên cửa.
Trong phòng có ba người, cộng với Lê Thiếu Hi và Bàn Gia là đã đủ năm người chơi của Hắc Tràng.
Tất cả không phải lần đầu tiên đến Hắc Tràng, họ đều nhanh chóng tự giới thiệu.
Chim Gõ Kiến lớn tuổi nhất, khoảng 27-28 tuổi, thân phận của hắn là lớp trưởng lớp 11A.
Tháp Tháp tuổi tác tương đương với Lê Thiếu Hi, là đại biểu toán học của lớp 11A.
Còn cô gái duy nhất, là một nữ sinh hơn 20 tuổi, ID là Tiểu Thái, thân phận là ủy viên học tập lớp 11A.
Nghe được thân phận của họ, Bàn Gia tâm tình phức tạp: “Tại sao... Tại sao chỉ có mình tôi...” Có duyên định chung thân với WC!
Khi mọi người nghe thấy thân phận của cậu ta, sau một khoảnh khắc trầm mặc ngắn ngủi, đều cảm thấy một chút khó nói nên lời.
Bàn Gia: “......”
Cậu ta ô uế rồi!
Là cái loại tẩy cũng không sạch mùi!
Chim Gõ Kiến để ý đến tên hiệp hội của họ: “Các người thuộc về Đám Mây?”
Lê Thiếu Hi đã sớm biết hiệp hội của họ: Chim Gõ Kiến và Tháp Tháp thuộc Tinh Vực, còn Tiểu Thái thuộc về Chiến Môn.
Tiểu Thái vốn dĩ chỉ có một mình, lúc này nhìn thấy người mới của hai hiệp hội lớn nên càng khẩn trương.
Cô ngoan ngoãn cầm một pháp trượng nhỏ, không dám nói nhiều.
Chim Gõ Kiến bỗng nhiên chỉ vào Bàn Gia nói: “Cậu là người kia... là người mới được Ngọc thần nhặt về!”
Bàn Gia không muốn nổi tiếng, nhưng không có cách nào khác, cậu ta thật sự quá xuất sắc --- nếu trên người không có mùi thì tốt rồi: “Chào mọi người, tôi có năng lực hệ nước có thể làm suy yếu quái vật, cộng thêm mũi tên băng và đánh dấu tinh thần.”
Cậu ta không chút khách khí nói ra chi tiết kỹ năng của mình, đây là điều Vân Duật dặn.
Thân là người may mắn vào trận cùng Đa ca, Bàn Gia rất vui vẻ hy sinh bản thân để yểm hộ bảo bối của Đám Mây.
Nghe được lời cậu ta nói, Chim Gõ Kiến, Tháp Tháp, Tiểu Thái đều kinh ngạc: “Ba, ba năng lực?”
Bàn Gia khiêm tốn: “Năng lực chỉ có một, còn lại là kỹ năng nhỏ không thể thăng cấp.”
Cửa hàng Đám Mây đã sớm được truyền khắp Vết Rách, Chim Gõ Kiến nghe thấy mà da đầu tê dại, kinh ngạc hô ra tiếng: “Đồ vật Đám Mây bán thật sự có thể mang vào Hắc Tràng!”
Trời ơi.
500 vạn một món đồ đột nhên trở nên đáng giá a!
Tiểu Thái tò mò: “Trang bị cũng có thể mang vào sao?”
Bàn Gia đã sớm chuẩn bị, trả lời một cách kỹ lưỡng: “Kỹ năng có thể mang vào, có số lần sử dụng nhất định, trang bị phải xem cấp bậc, hiện giờ trang bị có thể mang vào không có nhiều.”
Vân Duật xem phát sóng trực tiếp nghe thấy lời Bàn Gia nói, khen ngợi: “Bản thảo chuẩn bị không tồi.”
Nhạc Hi Hi: “Hả?”
Vân Duật: “Không có gì, cậu không cần lo.”
Có Tiết Cảnh Chiến hỗ trợ, Nhạc Hi đã thuận lợi vượt qua.
Theo số liệu Đám Mây đã phân tích, kỹ năng học được từ sách có thể mang vào Hắc Tràng, còn trang bị, trước mắt chỉ có Lê Thiếu Hi có thể.
Để Lê Thiếu Hi có thể tự do sử dụng trang bị, họ cần thuyết phục mọi người điều đó là có thể.
Xuống tay từ cấp bậc của trang bị là tốt nhất.
Dù sao Lê Thiếu Hi có ma kiếm nhỏ thì cũng không cần dùng trang bị cấp thấp khác.
Về phần ma kiếm này...
Mấy người có Giản Việt cấp 99 có thể tùy tiện giết chết Boss cấp 69 để có Thần Khí sao?
Điện thoạt của Vân Duật vang lên, anh liếc mắt nhìn, không hề cảm thấy ngoài ý muốn.
Thanh âm của Thần Xui Xẻo vang lên: “Lão Ngư, có đang xem phát sóng trực tiếp không?”
Vân Duật giả ngu: “Có Hắc Tràng cấp 40 nào sao?”
Khi trận cấp cao xuất hiện, trụ cột của các đại hiệp hội sẽ thường xuyên cùng nhau xem phát sóng trực tiếp, đề phòng Hắc Tràng tràn ra hiện thực.
Thần Xui Xẻo: “Nhìn Hắc Tràng cấp 40 làm gì, cấp 19 không thơm sao?”
Vân Duật: “Không thơm.”
Thần Xui Xẻo không thèm khách khí nữa: “Mở cửa!”
Vân Duật biết không ngăn được hắn: “Mốc đại hội trường đi tới tay không à?”
Thần Xui Xẻo bị anh làm nghẹn muốn chết, nhưng không thể không thỏa hiệp: “Tôi là người không biết ý tứ như vậy sao?”
Vân Duật: “Aiz, Đám Mây kỳ thật cái gì cũng không thiếu, chỉ là tiền thì ai cũng không ngại nhiều......”
Thần Xui Xẻo nghiến răng nghiến lợi: “100 vạn.”
Không cần hắn mở cửa, Loạn Trần đứng bật dậy, mở cửa nói: “Tinh Trần tiền bối khách khí quá, vali nặng như vậy đau tay lắm nhỉ, để tôi hỗ trợ cầm hộ cho.”
Thần Xui Xẻo: “........................”
Gọi Đám Mây làm gì cho thanh cao, còn đốt tiền hơn hiệp hội của hắn!
Tinh Trần trắc trở lại đây, chỉ vì xem phát sóng trực tiếp?
Xem phát sóng trực tiếp thì bọn họ có thể tự mình xem qua thị giác của Chim Gõ Kiến và Tháp Tháp, sao cần chạy đến nơi này.
Mấy ngày nay Tinh Vực cũng rất vội, vội vàng thu thập các loại tư liệu.
Cửa hàng Đám Mây thật sự quá làm người xem đỏ mắt, mặc dù biết Vân Cá chết sẽ không bại lộ cơ mật độc nhất vô nhị, bọn họ vẫn muốn biết nguyên do.
Nếu bọn họ cũng có thể mang đồ vật từ Hắc Tràng ra hiện thực, thậm chí mang vào các Hắc Tràng khác, kia......
Tương lai không thể đo lường a!
Chuyện tốt như vậy sao có thể để Đám Mây cấp chiếm.
Tinh Vực cùng Thái Cổ nhịn không nổi!
Không chỉ Tinh Vực, Thái Cổ cũng đợi rất lâu, bọn họ mở tất cả phòng phát sóng trực tiếp của người mới từ cấp 10 đến cấp 20, nhìn chằm chằm xem ai được vào trận với người mới của Đám Mây.
Chim Gõ Kiến cùng Tháp Tháp chính là người may mắn của ngày hôm nay.
Khi Tinh Trần ném ra “quà kỉ niệm” 100 vạn, Lâm Đại Nãi còn đang ở nhà bóp cổ tay tiếc của đó --- nói là Thần Xui Xẻo mà, sao Thần Xui Xẻo lại có tận hai người mới được vô cùng trận vậy, Thái Cổ thì một người cũng không có!
Lâm Nhiễm ở nhà còn đang cân nhắc: “Ông xem, nếu tôi lấy ra 500 vạn, Vân Duật có thể cho tôi vào cửa không?”
Hội phó Thái Cổ: “......”
Lâm Nhiễm ngẫm lại thù kết hạ sống núi của mình với Vân hồ ly, xua xua tay: “Thu người mới, đi thu người mới đi!”
Hắc Tràng sau, hắn nhất định phải nhìn được một màn phát sóng trực tiếp!
Thần Xui Xẻo vì sao phải đến trước mắt Vân Duật để xem phát sóng trực tiếp?
Tất nhiên là có mục đích rồi.
Hắn nhìn về phía Lê Thiếu Hi cùng Bàn Gia trên màn hình, hỏi Vân Duật: “Cá ơi, hai đứa trẻ này ai mới là bảo bối trong lòng ông?”
Lê Thiếu Hi cẩn thận suy nghĩ lại, nhớ tới chính mình đã vô tình “nguyền rủa” Nhạc Hi, bây giờ một lời trúng đích, nhưng trúng Việt ca của cậu...
Cậu tội ác tày trời!
Lê Thiếu Hi cố gắng không nghĩ nhiều, sợ rằng vận may số 0 của mình sẽ phát huy uy lực.
Cậu tập trung vào màn hình giới thiệu trò chơi, đặc biệt là thời gian chơi.
Ba hiệp? Đây có nghĩa là trò chơi này có thể lưu trữ và chơi lại ba lần?
Nhìn thấy chữ “ba hiệp” này, những người chơi mới có thể sẽ cảm thấy vui vẻ, nghĩ rằng trò chơi này dễ dàng vì có thể thử ba lần!
Đám Vân Duật đang xem phát sóng trực tiếp của Lê Thiếu Hi thì lại nhướng mày: “Không hổ danh là giá trị may mắn bằng không của Đa nhãi con.”
Chỉ mới cấp mười mà đã gặp một trận cấp mười chín.
Hắc Tràng này có đầy cạm bẫy.
Trò chơi có nhiều hiệp, thường đại diện cho độ khó rất cao, gần như là đến cấp tiến giai, Vết Rách thường sẽ an bài người chơi để kết thúc nó.
Lại nhìn số lượng người chơi, vậy mà chỉ có năm người.
Càng ít người thì càng dễ?
Không, vì Hắc Tràng này đã đạt tới giới hạn, nó chỉ cần cắn nuốt năm người là có thể thăng cấp.
Mà sau khi thành công, Hắc Tràng tràn ra với sức phá hủy của cấp 20.
Nó sẽ muốn càng nhiều sinh mạng.
Loại tình huống này Vết Rách không can thiệp được, nó không thể chủ động nhét thêm người chơi.
Dù Lê Thiếu Hi có biết nhiều về Hắc Tràng nhưng vẫn không thể biết hết. Vân Duật rất muốn dạy cho cậu mọi kinh nghiệm của mình, nhưng điều đó cần thời gian.
Lê Thiếu Hi mới chỉ gia nhập Đám Mây được ba tuần thôi.
May mắn thay, Lê Thiếu Hi là người cẩn thận, không coi thường bất kỳ Hắc Tràng nào.
Ba hiệp không làm cậu cảm thấy nhẹ nhõm vì cho rằng có thể phạm lỗi và làm lại. Số người chơi ít cũng không làm cậu cảm thấy rằng Hắc Tràng này yếu đến mức không thể đánh bại năm người.
Cậu cẩn thận ghi nhớ giới thiệu của trò chơi và bắt đầu nhìn sang thân phận mới của mình.
Lần này không giống Phòng Bếp Đói Khát ở chỗ vào phòng bếp mới chọn thân phận, lần này vừa mở đầu đã có ba lựa chọn.
Học sinh B, học sinh chuyển trường và giáo viên toán học.
Lê Thiếu Hi hơ tay trên các thân phận, không có nhắc nhở gì thêm, có vẻ chỉ có thể chọn từ tên.
Hai thân phận trước có vẻ là học sinh, thân phận cuối cùng là giáo viên.
Học sinh B không biết có quan hệ gì với học sinh A không;
Học sinh chuyển trường cũng không biết là như thế nào, có vẻ người này có ít liên lụy với học sinh A nhất;
Giáo viên toán học... có lẽ là thầy giáo của học sinh A.
[Nhắc nhở hệ thống: Xin hãy nhanh chóng lựa chọn thân phận, mười giây sau sẽ tự động phân phối thân phận.]
Lê Thiếu Hi không thể tiếp tục do dự, cậu chọn thầy giáo dạy toán.
Không phải là vì cậu muốn làm giáo sư mà là vì trong trường học, thân phận này sẽ tiện lợi hơn nhiều.
Nhiệm vụ của cậu là ngăn cản học sinh A chết, nếu là học sinh sẽ dễ dàng bị quy tắc giới hạn, chậm trễ việc làm.
Sau khi chọn thân phận, Lê Thiếu Hi nhận được một phần tư liệu.
Nhìn đám giấy A4 chỉnh tề, Lê Thiếu Hi ngạc nhiên: Đây là một kịch bản!
Cũng bình thường, có nhiều trò chơi giải đố thường đưa kịch bản cho người chơi.
Tất nhiên, trong hiện thực không có đếm ngược năm phút hiện chói lọi trên kịch bản.
Lê Thiếu Hi không dám chậm trễ, cậu nhanh chóng lật xem tư liệu trong tay, cố gắng nhớ tất cả nội dung trong vòng năm phút.
Không ngờ, chơi trò chơi mà còn phải luyện kỹ năng học thuộc!
Trong hiện thực phải học thuộc sách kỹ năng.
Trong trò chơi phải nhớ kịch bản của trò chơi.
Quả nhiên “tri thức” thay đổi vận mệnh!
Lê Thiếu Hi cực kì hoài niệm trường học.
Kịch bản chỉ có vài tờ, nội dung quan trọng không nhiều lắm.
Cậu là giáo viên dạy toán ở một trường trung học, quản lý hai lớp, trong đó có lớp 11A là lớp của học sinh A.
A là học sinh giỏi nhất của cậu, là học sinh ưu tú nhất trong ba năm dạy học của cậu.
Kịch bản có nhắc đến một số chi tiết quan trọng:
Thầy toán, vì học sinh A quá thông minh mà thường xuyên cho thêm bài tập nâng cao, A cũng không làm thầy thất vọng vì anh luôn làm đúng.
Thầy thường chú ý đến sắc mặt của A trong lớp, nếu thấy A cau mày, cậu sẽ lo lắng mình có giảng sai chỗ nào không.
Trường có tổ chức một cuộc thi toán, A là học sinh duy nhất của khối 11 tham gia, cho nên mỗi tối thầy đều dành thời gian đặc biệt hướng dẫn cho A.
Lê Thiếu Hi nhớ kỹ những điểm quan trọng thì kịch bản biến mất như làn khói.
Cùng lúc đó, âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên:
【 Hiệp thứ nhất bắt đầu, còn 5 giờ 59 phút 58 giây đến lúc học sinh A tử vong. 】
Lê Thiếu Hi phát hiện mình đã thay quần áo khác, tuy không có gương, nhưng cậu rất rõ ràng mình đã trở thành giáo viên dạy toán của trường trung học này.
Cậu đáng giá hoàn cảnh hiện giờ, có vẻ cậu đang ở trong văn phòng giáo viên, trước mặt là đề án được xếp ngay ngắn, ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ, tạo cảm giác ấm áp cho căn phòng.
Nếu không phải văn phòng trống rỗng, yên tĩnh quá mức, cậu sẽ nghi ngờ mình chưa bước vào Hắc Tràng.
Lê Thiếu Hi ngẩng đầu nhìn đồng hồ, xác định được thời gian: 3 giờ 30 chiều.
Sáu giờ sau là 9 giờ 30 tối.
Cho nên trước 9 giờ 30 tối, cậu phải ngăn A tử vong.
【 Nhắc nhở hệ thống: Xin hãy nhanh chóng đến lớp học, tiết thứ tám là tiết toán học. 】
Lê Thiếu Hi nhìn thời khóa biểu, phát hiện mười phút nữa là đến tiết thứ tám, tiết thứ chín cũng là lớp toán học của lớp 11A.
Dù không có nhắc nhở của hệ thống, cậu cũng muốn ra cửa.
Cách tốt nhất để ngăn học sinh A tử vong là gì?
Là không rời cậu một bước.
Lê Thiếu Hi rút ma kiếm nhỏ ra, tiến về phía cửa văn phòng.
Lần này không giống Phòng Bếp Đói Khát, thay vì tập hợp người chơi lại một chỗ, họ bị tách ra.
Lê Thiếu Hi không sợ, cậu chỉ không biết Bàn Gia, Lam muội, Tiểu Da Chùy có vào cùng trận với mình không.
Nếu có thì nên tụ tập sớm càng tốt.
Lê Thiếu Hi đẩy cửa văn phòng, mắt cũng chưa chớp đã dùng kiếm đâm thủng quái vật đang nhào lại đây.
Trong phòng phát sóng trực tiếp tại Vết Rách.
Loạn Trần ngồi thẳng, bình luận: “Tố chất không tồi a.”
Nhạc Hi tự hào: “Cũng không nhìn xem là đồ đệ ai.”
Vân Duật chưa nói gì, chỉ là độ cong của khóe miệng anh đã làm bại lộ tâm tình không tồi lắm của anh.
Lê Thiếu Hi không thể thấy bản thân, nhưng bọn họ lại thấy rõ ràng.
Vóc dáng thiếu niên cao, cho dù khuôn mặt còn non nớt nhưng vẫn hợp với tây trang trên người.
Mấy ngày tập luyện này cũng không uổng phí, thân thể hơi gầy của cậu đã trở nên rắn chắc hơn nhiều.
Cậu mặc trang phục công sở, đeo kính tơ vàng, tóc đen được vuốt gọn ra phía sau đầu, tạo nên vẻ ngoài đứng đắn và nghiêm túc. Tuy nhiên, thanh trường kiếm đỏ tươi tỏa ra sát khí đang được cậu nắm trong lòng bàn tay trắng nõn, lại khiến cậu trông soái khí hơn.
Thầy giáo dạy toán?
Kiếm thuật của thầy không tệ chút nào.
Lê Thiếu Hi tất nhiên sẽ không ngây thơ tin rằng đây là một trường học bình thường, ra cửa gặp quái vật là chuyện bình thường.
Văn phòng là thời gian giảm sốc Vết Rách cho người chươi, sau khi xem xong kịch bản, cậu tất nhiên phải ra ngoài để đánh nhau.
Lê Thiếu Hi đâm thủng con quái vật, thấy thông tin hiện lên trên đầu nó.
Tên quái vật: Phệ tâm thú.
Cấp độ quái vật: Cấp 14.
Lượng máu: 1400.
Không hổ danh Hắc Tràng trên cấp 10, vừa xuất hiện đã là quái vật cấp cao như vậy.
Nếu thanh ma kiếm nhỏ không thể thăng cấp, lúc này Lê Thiếu Hi thật sự sẽ gặp khó khăn.
Nhưng khi Lê Thiếu Hi tăng lên cấp 10, tiểu ma kiếm cũng lên cấp 10, tiếc rằng còn thiếu tài liệu thăng cấp, nếu không sức sát thương còn mạnh hơn nữa.
Lê Thiếu Hi đâm một kiếm vào tim nó, chém rớt 400 máu của quái vật, sau đó nhanh chóng sử dụng kỹ năng hút máu, rút thêm 200 máu nữa. Không đợi quái vật phản ứng, cậu đã đâm phát kiếm thứ hai và sử dụng kỹ năng đặc biệt một lần nữa.
Chỉ trong ba giây, Lê Thiếu Hi đã kết liễu Phệ tâm thú.
Máu tươi chảy đầy hành lang, rơi xuống lan can, khiến khu dạy học trống trải trở nên đáng sợ hơn...
Quần tây cậu dính máu, thanh ma kiếm trong tay làm “thầy giáo toán học” trông càng khủng khiếp hơn.
Vân Duật nói: “Thực sự, tôi chỉ muốn nói một câu...”
Loạn Trần tiếp lời: “Quái vật nên chạy mau.”
Nhạc Hi không chút khách khí mà bật cười thành tiếng.
Lê Thiếu Hi cấp 10 đối mặt với Hắc Tràng cấp 19, nên trốn vậy mà lại là quái vật... Hắc Tràng này đúng là không may mắn!
Văn phòng giáo viên ở đầu hành lang, mà lớp 11A lại ở đầu bên kia, phải đi qua ít nhất sáu lớp học.
Lê Thiếu Hi không chần chừ, dựa vào tính toán của thầy giáo toán học, chọn con đường ngắn nhất, lập tức đi về phía lớp 11A.
Khi đi ngang qua nhà vệ sinh, cửa WC đột nhiên mở phanh ra.
Lê Thiếu Hi vừa nâng kiếm lên, liền nghe thấy giọng quen thuộc: “Ôi trời!”
Bàn Gia mặt đầy máu vọt ra.
Lê Thiếu Hi: “...”
Ngay khi Bàn Gia nhìn thấy Lê Thiếu Hi, cậu ta sững sờ một chút, rồi giống như chim non về tổ, bổ nhào vào người cậu: “Đa ca!!!”
Trời ơi, cậu ta tưởng mình xui xẻo tột cùng, không ngờ lại là hồng phúc từ trên trời rơi xuống.
Cậu ta vậy mà được ghép chung với Lê Thiếu Hi, cảm ơn cảm ơn, cậu ta nhất định sẽ tổ chức lễ tạ thần sau khi đi ra ngoài!
Lê Thiếu Hi cũng không muốn để mặt cậu ta dính vào quần áo của mình ---
Lỡ dọa đến học sinh A thì sao, cậu là thầy giáo toán học đứng đắn!
Hơi né ra khỏi Bàn Gia, Lê Thiếu Hi giúp cậu ta xử lý quái vật lao ra từ nhà vệ sinh.
Bàn Gia không bị thương, chỉ là bị quái vật phun đầy mặt.
Lê Thiếu Hi hỏi cậu ta: “Sao cậu lại ở nhà vệ sinh?” Lại còn là nhà vệ sinh nữ.
Bàn Gia lau máu trên mặt, nói: “Tôi, tôi là lao công của trường!”
Lê Thiếu Hi không biết nói gì: “Cậu không có lựa chọn khác sao?”
Thân phận của cậu là chọn một trong ba, cậu không tin Bàn Gia không thể chọn được.
Bàn Gia buồn bã nói: “Lao công của trường, quản lý của nhà vệ sinh, nữ nhân bị nhốt trong nhà vệ sinh...”
Cậu ta đã chọn thân phận tốt nhất, kết quả vẫn được thả ở nhà vệ sinh, vừa mở cửa ra liền bị quái vật phun máu vào mặt, khổ nỗi còn không biết máu này có mùi gì khác không...
Lê Thiếu Hi: “...”
An ủi thế nào cũng không giúp được!
Bàn Gia hỏi thân phận của cậu.
Lê Thiếu Hi nói.
Bàn Gia khóc lớn hơn nữa: “Người với người... sao lại khác biệt như vậy!”
Cậu nghi ngờ sâu sắc ai mới là người may mắn!
Bàn Gia hỏi: “Cậu có gặp người chơi khác không?”
Lê Thiếu Hi: “Tôi cũng vừa từ văn phòng ra.”
Bàn Gia: “Tôi nhận được nhắc nhở từ hệ thống là đi đến lớp 11A.”
Tâm tình Lê Thiếu Hi phức tạp: “Cậu phải làm gì?”
Bàn Gia: “Học sinh A để quên chìa khóa ở nhà vệ sinh, tôi đi đưa chìa khóa cho anh ấy.”
Lê Thiếu Hi: “Được rồi, đi thôi...”
Hai người trò chuyện một đường, cũng không chậm trễ việc đánh quái.
Bàn Gia hiện giờ rất uy vũ, có mũi tên băng để giảm tốc độ, có quả cầu nước suy yếu quái vật, còn có kỹ năng đánh dấu tinh thần...
Ba kỹ năng tuy thiên về hỗ trợ, nhưng quái vật bị cậu ta liên hoàn tấn công, thì Lê Thiếu Hi có thể dùng nửa đao tiễn nó về trời.
Hai người nhặt chiến lợi phẩm suốt cả đường, đồng thời suy nghĩ về nhiệm vụ lần này.
Khoảng cách đến khi học sinh A chết còn sáu giờ...
Ở cái trường học quỷ quái này, học sinh A còn sống được sáu tiếng đã là kỳ tích rồi!
Khi đi đến lớp 12, bọn họ nghe tiếng đánh nhau.
Bàn Gia: “Là người chơi khác!”
Lê Thiếu Hi: “Đi, đi giúp một chút.”
Tổng cộng có năm người trong trận này, có thể cùng nhau vượt ải là chuyện tốt.
Sức chiến đấu cá nhân rất quan trọng, nhưng nếu gặp phải nhiệm vụ cần nhiều người phối hợp thì không thể đi một mình.
Huống chi đều là người chơi Vết Rách, chỉ cần không ác liệt như Nguyên Nguyên thì Lê Thiếu Hi sẵn lòng giúp đỡ.
Khi họ đến nơi, trận chiến đã kết thúc.
Người đàn ông cầm □□ có ID là Chim Gõ Kiến nói: “Mau vào! Tháp Tháp nhanh đóng cửa lại!”
Lê Thiếu Hi và Bàn gia vào phòng, thiếu niên có ID là Tháp Tháp cầm cái khiên nhỏ chống lên cửa.
Trong phòng có ba người, cộng với Lê Thiếu Hi và Bàn Gia là đã đủ năm người chơi của Hắc Tràng.
Tất cả không phải lần đầu tiên đến Hắc Tràng, họ đều nhanh chóng tự giới thiệu.
Chim Gõ Kiến lớn tuổi nhất, khoảng 27-28 tuổi, thân phận của hắn là lớp trưởng lớp 11A.
Tháp Tháp tuổi tác tương đương với Lê Thiếu Hi, là đại biểu toán học của lớp 11A.
Còn cô gái duy nhất, là một nữ sinh hơn 20 tuổi, ID là Tiểu Thái, thân phận là ủy viên học tập lớp 11A.
Nghe được thân phận của họ, Bàn Gia tâm tình phức tạp: “Tại sao... Tại sao chỉ có mình tôi...” Có duyên định chung thân với WC!
Khi mọi người nghe thấy thân phận của cậu ta, sau một khoảnh khắc trầm mặc ngắn ngủi, đều cảm thấy một chút khó nói nên lời.
Bàn Gia: “......”
Cậu ta ô uế rồi!
Là cái loại tẩy cũng không sạch mùi!
Chim Gõ Kiến để ý đến tên hiệp hội của họ: “Các người thuộc về Đám Mây?”
Lê Thiếu Hi đã sớm biết hiệp hội của họ: Chim Gõ Kiến và Tháp Tháp thuộc Tinh Vực, còn Tiểu Thái thuộc về Chiến Môn.
Tiểu Thái vốn dĩ chỉ có một mình, lúc này nhìn thấy người mới của hai hiệp hội lớn nên càng khẩn trương.
Cô ngoan ngoãn cầm một pháp trượng nhỏ, không dám nói nhiều.
Chim Gõ Kiến bỗng nhiên chỉ vào Bàn Gia nói: “Cậu là người kia... là người mới được Ngọc thần nhặt về!”
Bàn Gia không muốn nổi tiếng, nhưng không có cách nào khác, cậu ta thật sự quá xuất sắc --- nếu trên người không có mùi thì tốt rồi: “Chào mọi người, tôi có năng lực hệ nước có thể làm suy yếu quái vật, cộng thêm mũi tên băng và đánh dấu tinh thần.”
Cậu ta không chút khách khí nói ra chi tiết kỹ năng của mình, đây là điều Vân Duật dặn.
Thân là người may mắn vào trận cùng Đa ca, Bàn Gia rất vui vẻ hy sinh bản thân để yểm hộ bảo bối của Đám Mây.
Nghe được lời cậu ta nói, Chim Gõ Kiến, Tháp Tháp, Tiểu Thái đều kinh ngạc: “Ba, ba năng lực?”
Bàn Gia khiêm tốn: “Năng lực chỉ có một, còn lại là kỹ năng nhỏ không thể thăng cấp.”
Cửa hàng Đám Mây đã sớm được truyền khắp Vết Rách, Chim Gõ Kiến nghe thấy mà da đầu tê dại, kinh ngạc hô ra tiếng: “Đồ vật Đám Mây bán thật sự có thể mang vào Hắc Tràng!”
Trời ơi.
500 vạn một món đồ đột nhên trở nên đáng giá a!
Tiểu Thái tò mò: “Trang bị cũng có thể mang vào sao?”
Bàn Gia đã sớm chuẩn bị, trả lời một cách kỹ lưỡng: “Kỹ năng có thể mang vào, có số lần sử dụng nhất định, trang bị phải xem cấp bậc, hiện giờ trang bị có thể mang vào không có nhiều.”
Vân Duật xem phát sóng trực tiếp nghe thấy lời Bàn Gia nói, khen ngợi: “Bản thảo chuẩn bị không tồi.”
Nhạc Hi Hi: “Hả?”
Vân Duật: “Không có gì, cậu không cần lo.”
Có Tiết Cảnh Chiến hỗ trợ, Nhạc Hi đã thuận lợi vượt qua.
Theo số liệu Đám Mây đã phân tích, kỹ năng học được từ sách có thể mang vào Hắc Tràng, còn trang bị, trước mắt chỉ có Lê Thiếu Hi có thể.
Để Lê Thiếu Hi có thể tự do sử dụng trang bị, họ cần thuyết phục mọi người điều đó là có thể.
Xuống tay từ cấp bậc của trang bị là tốt nhất.
Dù sao Lê Thiếu Hi có ma kiếm nhỏ thì cũng không cần dùng trang bị cấp thấp khác.
Về phần ma kiếm này...
Mấy người có Giản Việt cấp 99 có thể tùy tiện giết chết Boss cấp 69 để có Thần Khí sao?
Điện thoạt của Vân Duật vang lên, anh liếc mắt nhìn, không hề cảm thấy ngoài ý muốn.
Thanh âm của Thần Xui Xẻo vang lên: “Lão Ngư, có đang xem phát sóng trực tiếp không?”
Vân Duật giả ngu: “Có Hắc Tràng cấp 40 nào sao?”
Khi trận cấp cao xuất hiện, trụ cột của các đại hiệp hội sẽ thường xuyên cùng nhau xem phát sóng trực tiếp, đề phòng Hắc Tràng tràn ra hiện thực.
Thần Xui Xẻo: “Nhìn Hắc Tràng cấp 40 làm gì, cấp 19 không thơm sao?”
Vân Duật: “Không thơm.”
Thần Xui Xẻo không thèm khách khí nữa: “Mở cửa!”
Vân Duật biết không ngăn được hắn: “Mốc đại hội trường đi tới tay không à?”
Thần Xui Xẻo bị anh làm nghẹn muốn chết, nhưng không thể không thỏa hiệp: “Tôi là người không biết ý tứ như vậy sao?”
Vân Duật: “Aiz, Đám Mây kỳ thật cái gì cũng không thiếu, chỉ là tiền thì ai cũng không ngại nhiều......”
Thần Xui Xẻo nghiến răng nghiến lợi: “100 vạn.”
Không cần hắn mở cửa, Loạn Trần đứng bật dậy, mở cửa nói: “Tinh Trần tiền bối khách khí quá, vali nặng như vậy đau tay lắm nhỉ, để tôi hỗ trợ cầm hộ cho.”
Thần Xui Xẻo: “........................”
Gọi Đám Mây làm gì cho thanh cao, còn đốt tiền hơn hiệp hội của hắn!
Tinh Trần trắc trở lại đây, chỉ vì xem phát sóng trực tiếp?
Xem phát sóng trực tiếp thì bọn họ có thể tự mình xem qua thị giác của Chim Gõ Kiến và Tháp Tháp, sao cần chạy đến nơi này.
Mấy ngày nay Tinh Vực cũng rất vội, vội vàng thu thập các loại tư liệu.
Cửa hàng Đám Mây thật sự quá làm người xem đỏ mắt, mặc dù biết Vân Cá chết sẽ không bại lộ cơ mật độc nhất vô nhị, bọn họ vẫn muốn biết nguyên do.
Nếu bọn họ cũng có thể mang đồ vật từ Hắc Tràng ra hiện thực, thậm chí mang vào các Hắc Tràng khác, kia......
Tương lai không thể đo lường a!
Chuyện tốt như vậy sao có thể để Đám Mây cấp chiếm.
Tinh Vực cùng Thái Cổ nhịn không nổi!
Không chỉ Tinh Vực, Thái Cổ cũng đợi rất lâu, bọn họ mở tất cả phòng phát sóng trực tiếp của người mới từ cấp 10 đến cấp 20, nhìn chằm chằm xem ai được vào trận với người mới của Đám Mây.
Chim Gõ Kiến cùng Tháp Tháp chính là người may mắn của ngày hôm nay.
Khi Tinh Trần ném ra “quà kỉ niệm” 100 vạn, Lâm Đại Nãi còn đang ở nhà bóp cổ tay tiếc của đó --- nói là Thần Xui Xẻo mà, sao Thần Xui Xẻo lại có tận hai người mới được vô cùng trận vậy, Thái Cổ thì một người cũng không có!
Lâm Nhiễm ở nhà còn đang cân nhắc: “Ông xem, nếu tôi lấy ra 500 vạn, Vân Duật có thể cho tôi vào cửa không?”
Hội phó Thái Cổ: “......”
Lâm Nhiễm ngẫm lại thù kết hạ sống núi của mình với Vân hồ ly, xua xua tay: “Thu người mới, đi thu người mới đi!”
Hắc Tràng sau, hắn nhất định phải nhìn được một màn phát sóng trực tiếp!
Thần Xui Xẻo vì sao phải đến trước mắt Vân Duật để xem phát sóng trực tiếp?
Tất nhiên là có mục đích rồi.
Hắn nhìn về phía Lê Thiếu Hi cùng Bàn Gia trên màn hình, hỏi Vân Duật: “Cá ơi, hai đứa trẻ này ai mới là bảo bối trong lòng ông?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.