Mục Tiêu Của Tôi, Định Mệnh Của Tôi

Chương 18: Cảm ơn anh đã dạy tôi rất nhiều

Tang giới

09/09/2017

Tới tận khi kết thúc buổi tiệc tối hôm đó, dù là Cù Khê Ngưng hay Lộ Tân Viễn thì cũng không tới quấy rầy suy nghĩ của cô nữa.

Bình an vô sự.

Đêm khuya, đám đông bắt đầu rời khỏi Berker Palace. Cô đứng trước cửa, nhìn theo chiếc xe của Lộ Tân Viễn rời đi, cũng chứng kiến Mục Tịnh đưa Cù Khê Ngưng lên xe.

Sau khi sắp xếp xong các nhân viên dọn dẹp hội trường, bàn giao lại các việc sau khi kết thúc buổi tiệc, cô xách váy đi tới tận đầu hành lang trống vắng, cởi giày cao gót, bước chân trần lên ban công.

Quá mệt.

Mệt đến nỗi động đậy một ngón tay cũng cảm thấy rã rời. Dù là di chứng sau khi thoải mái hoàn thành xong một hạng mục công việc hay vì những chuyện xảy ra tối nay cũng đều khiến cô cảm thấy mỏi mệt vô cùng.

Một mình cô đứng đó cho đầu óc thả lỏng một lúc, bỗng nghe thấy tiếng điện thoại rung.

Rút ra, là một tin nhắn Cù Khê Ngưng gửi tới.

Chase: Bảy giờ sáng mai tới văn phòng của Paul.

Đọc xong dòng tin nhắn này, cô bỗng mơ hồ cảm thấy dường như có chỗ nào bất thường, nhưng lại không nói rõ được nguyên do. Cô vẫn lập tức nhắn lại một chữ “Ok” theo bản năng.

Nhắn xong, như đá chìm xuống biển, Cù Khê Ngưng cũng không trình bày thêm chi tiết.

Một lát sau, cô lại nhận được tin nhắn từ một dãy số lạ.

Nhưng vừa đọc xong, đôi đồng tử của cô bỗng run lên vô cớ.

[Tiểu Họa, được gặp lại em thật là tuyệt, chúc em có giấc mơ đẹp.]

Lăng Họa giơ tay lên dụi mắt, suy nghĩ giây lát rồi nhập số điện thoại này vào danh bạ của mình.

Cô cất di động đi, lấy ra một viên kẹo, bóc vỏ, bỏ vào miệng.

Kẹo rõ ràng là ngọt nhưng ăn vào miệng lại chỉ nếm thấy vị đắng chát.



6 giờ 45 phút sáng, cô có mặt trước cửa văn phòng Paul đúng thời gian quy định.

Cánh cửa để mở, bên trong chỉ có một mình Paul. Ông đang ngồi xem máy tính. Cô nhẹ nhàng đứng sát vào gần cửa, không tạo ra bất kỳ tiếng động nào làm ảnh hưởng tới ông, định đợi tới khi Cù Khê Ngưng xuất hiện rồi cùng vào.

Nhưng đợi mãi đợi mãi, dù là Cù Khê Ngưng hay Mục Tịnh cũng đều không thấy bóng dáng đâu. Đúng là tối qua Cù Khê Ngưng không yêu cầu cô sắp xếp tài xế đón anh, trong lịch trình của anh cũng không có dòng tới gặp Paul. Nhưng việc này chẳng thể giải thích được, lẽ nào anh bắt cô một mình tới tìm Paul? Làm sao có thể? Ở Berker Palace, Paul đứng dưới một người, đứng trên vạn người, chỉ kém Khang đại nhân. Một nhân vật bé nhỏ như cô có thể nói gì với Paul chứ?

Chưa đợi cô có thời gian tiếp tục suy nghĩ, Paul ngồi bên trong đã phát hiện ra cô.

“Rene.” Paul gập máy tính lại, vẫy tay với cô một cách thân thiện: “Nào, mời vào”.

“Vâng.” Cô mỉm cười cẩn trọng rồi khẩn trương bước vào trong.

“Đóng cửa lại đi.” Paul lại nói.

Trái tim cô thắt lại, cô đáng lẽ phải quay lại khép cửa nhưng sống lưng bỗng lạnh toát.

Xem ra đây đích thực là cuộc nói chuyện riêng giữa hai người họ.

Paul gọi cô tới ngồi đối diện mình, đồng thời rót cho cô một cốc café.

“Thoải mái một chút.” Ông cũng ngồi xuống, mỉm cười nhìn cô, nếp nhăn nơi khóe mắt khiến ông trông thân thiện khác hẳn với quyền lực mà mình nắm giữ: “Chắc tôi không đáng sợ bằng Chase chứ?”.

Cô gượng gạo cười, đợi chủ đề chính của ông.

“Tôi đã đọc CV của cô.” Paul dựa cả người ra sau, tạo ra một tư thế thoải mái, đan hai tay vào nhau, đặt lên đầu gối: “Lý lịch trong sạch, kỹ năng mềm xuất sắc. Mặc dù kinh nghiệm làm việc tại Berker Palace chưa lâu nhưng nhận xét của các đồng nghiệp đều rất tốt, dù là các đồng nghiệp từng cộng tác với cô hay các quản lý cấp cao, thậm chí bao gồm cả Chase đều vô cùng tán thưởng cô”.

Nghe giọng đoạn nhận xét này, trái tim cô như lỡ nhịp, nhất là khi nghe thấy cái tên cuối cùng, tay cô run lên.

Cô nên cảm thấy vui vì lời khen xuất phát từ một người quyền lực như Paul, nhưng lúc này đây, trong lòng cô lại không có một chút vui mừng nào hết.

Trong mơ hồ, sự việc mà cô luôn suy đoán trong lòng đã bắt đầu từ từ nổi lên mặt nước.

“Không biết cô có rõ thông tin này không. Thư ký trước của tôi vì nguyên nhân gia đình một thời gian trước đã rời khỏi Berker Palace. Tôi đã gặp không dưới mười ứng viên, dù là trong nội bộ Berker Palace hay ở ngoài.” Ông tiếp tục nói: “Những người đó không một ai kém cô, thậm chí tuyệt đại đa số còn có kinh nghiệm phong phú hơn cô rất nhiều”.

Sắc mặt Lăng Họa từ từ biến đổi, nhưng cô lập tức điều chỉnh lại tư thế ngồi, không muốn để Paul nhìn ra những cảm xúc dữ dội cuồn cuộn trong lòng cô lúc này.



“Hơn nữa, trong một khoảng thời gian cực ngắn, cô đã trước sau thay đổi hai đời sếp, tính ổn định cực thấp. Nếu chỉ xét riêng về độ trung thành, có lẽ cô đã bị loại thẳng ra khỏi phạm vi xem xét của tôi từ lúc đọc CV.” Ông ta rướn môi, giọng nói sang sảng, tự tin: “Nhưng tôi lại rất tò mò. Rốt cuộc là một người thế nào lại có thể khiến một người dã tâm, hà khắc, suy nghĩ tỉ mỉ tới mức gần như hoàn hảo như Chase gọi về phục chức? Với tính cách của cậu ấy, cậu ấy tuyệt đối sẽ không dùng lại tâm phúc của người trước. Từ trên xuống dưới trong Berker Palace, chưa ai dám mạo hiểm như vậy”.

Giây phút này, suy đoán của cô đã hoàn toàn được chứng thực.

Mọi chi tiết đều vô hình được chắp nối lại, dù là cuộc đối thoại mơ hồ giữa Cù Khê Ngưng và Mục Tịnh trước đó trong phòng làm việc, liên quan đến việc giao CV của cô cho Paul mà cô nghe trộm được, hay đến tối qua khi nhìn thấy cô, Paul nói sẽ kỳ vọng vào sự thể hiện của cô, tất cả đều đã được giải thích rõ ràng.

Dưới mặt bàn, cô lấy móng tay găm sâu vào lòng bàn tay mình. Nỗi đau giúp cô thức tỉnh, để cô ý thức được mọi chuyện trong khoảnh khắc này đều là sự thật.

“Thế nên, nếu cậu ấy dám mạo hiểm thì tôi cũng dám.”

Ông cười sảng khoái: “Kể ra cậu ấy đối xử với cô cũng không bạc. Ngay khi biết tôi đang tìm kiếm thư ký mới, cậu ấy đã lập tức đề cử cô Cậu ấy đang tìm một cơ hội tốt hơn cho cô, để cô càng leo càng cao, điều này càng thôi thúc tôi gặp cô một lần”.

Trong một khoảng thời gian cực ngắn, vô số suy nghĩ đã lướt qua đầu óc Lăng Họa, nổ liên tiếp như pháo hoa. Cô khẽ cụp mắt xuống, hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế.

Lúc này Paul thu lại nụ cười, nghiêm túc nhìn cô: “Đến lượt cô”.

“Đầu tiên, cảm ơn ông đã cho tôi cơ hội này.”

Trầm ngâm giây lát, cô ngước lên, ánh mắt bình tĩnh mà có lực: “Tôi nguyện dành ra gấp mười vạn lần tinh lực so với bây giờ để trợ giúp ông, chỉ cần ông chấp nhận tin tưởng tôi”.

“Về mặt kinh nghiệm, có thể tôi còn thua kém mọi người một chút, nhưng tôi cảm thấy tôi có được thứ mà hầu như họ đều thiếu.” Ánh mắt cô ánh lên những tia sáng vụn vặt: “Tôi cho rằng người thư ký không chỉ cần sự trung thành, trí thông minh và khả năng làm việc mà hơn hết là khao khát”.

Ánh mắt Paul chợt lóe sáng.

“Khao khát của tôi dành cho quyền lực có lẽ nhiều hơn bất kỳ ai trong số họ.” Cô từ tốn nói, từng từ từng chữ vang vọng trong căn phòng lớn: “Hầu hết các thư ký giỏi giang đều hạn chế trong việc chỉ làm một cái máy biết nghe lời hoặc một cánh tay. Nhưng tôi không chỉ muốn làm cái máy, vì khát vọng của tôi đối với quyền lực thậm chí không thua kém gì ông. Khi ông có được nhiều quyền lực hơn cũng là khi tôi có được nhiều quyền lực hơn. Thế nên tôi sẽ dốc hết sức mình giúp ông đạt được mục đích, đồng thời cũng là vì tôi. Khát vọng này là động lực thúc đẩy tôi tiến bước, có ích hơn bất kỳ kích động hay khen thưởng nào”.

“Cho dù làm tổn thương người có tình cảm với cô?” Trong ánh mắt Paul là sự kiên định của kẻ dạn dày kinh nghiệm.

Cô cuộn chặt tay lại, khẽ gật đầu: “Cho dù tổn thương tới người có tình cảm với tôi”.

“Cho dù tôi gây khó dễ với cô trăm ngàn lần?”

Cô nhún vai: “Những khó khăn tôi từng chịu đựng không ít hơn tưởng tượng của ông”.

Một khoảng thời gian dài sau đó, cả căn phòng rơi vào thinh lặng.

Ánh mắt cô không chao đảo, nhìn thẳng vào Paul.

Rất lâu sau, ông mới ngồi thẳng dậy: “Hai giờ chiều nay, cô dọn hết đồ đạc tới vị trí trước cửa phòng tôi, thủ tục tôi sẽ yêu cầu những người khác thực hiện”.

Đôi mi Lăng Họa hơi động đậy. Cô đứng dậy khỏi ghế, cúi gập người chào ông.

“Rene, chào mừng cô gia nhập phòng làm việc của Phó Chủ tịch.” Paul cũng đứng dậy, bắt tay với cô.

“Cảm ơn ông.” Cô một lần nữa cảm ơn Paul.

***

Bước ra khỏi phòng làm việc của Paul, cô liền xem giờ.

Tám giờ.

Cô cất bước đi về vị trí của mình. Khi gần tới nơi, cô phát hiện Mục Tịnh đang đứng gần đó, nhìn là biết đang đợi cô quay về.

“Chúc mừng cô.” Khi cô đi tới trước mặt anh ta, anh ta gật đầu với cô.

“Tin tức của anh nhanh nhạy thật.” Cô nở một nụ cười vừa phải: “Cảm ơn anh đã giúp tôi liên lạc với Paul”.

“Đây là những gì cô muốn sao?” Mục Tịnh thu tay về, hờ hững nhìn cô.

“Với tư cách là một quân trên bàn cờ, tôi không có tư cách nói từ ‘muốn’.”

Anh ta nghiêm túc nhìn cô vài giây: “Ban đầu tôi xem nhẹ cô rồi”.

“Không sao.” Cô thờ ơ nhún vai, bắt đầu dọn đồ của mình: “Hôm nay tôi đi, anh cũng không cần lo tôi và Chase sẽ còn gì dính líu”.

Mặt Mục Tịnh hơi tái đi: “Tất cả các công việc trong tay cô có liên quan đến Chase tôi đều có bản dự phòng, lát nữa cô chỉ cần bảo bộ phận IT xóa toàn bộ thông tin của mình đi là được”.

“Tôi không cần bàn giao với người kế nhiệm?” Cô cúi đầu, vô thức hỏi.

“Không cần.” Mục Tịnh chỉ đáp lại như vậy.



“Cũng phải, dù sao cũng còn một người toàn năng như anh ở đây, dù người kế nhiệm của tôi có là ai đều có thể thành thạo công việc trong vài phút.” Ngữ điệu của cô nghe rất thoải mái.

“Cô có muốn nói vài lời với Chase không?” Mục Tịnh vô cảm nhìn đồng hồ: “Còn mấy phút nữa là tới buổi họp kế tiếp của anh ấy”.

Trái tim cô run lên. Im lặng hai giây, cô vẫn bỏ những thứ trong tay xuống.

Bước vào văn phòng của Cù Khê Ngưng, cô nhìn thấy anh đang ngồi trên sofa xem tài liệu. Nghe thấy tiếng bước chân của cô, anh ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn bình thản như bao ngày.

“Cạch.”

Mục Tịnh ở sau đóng cửa lại từ bên ngoài.

Sự im ắng và yên tĩnh bất thường trong phòng khiến người ta khó chịu. Cô đứng nguyên tại chỗ, xoa lòng bàn tay mình, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác căng thẳng và hụt hẫng hoàn toàn không hề có khi ở trong văn phòng Paul khi nãy.

Anh nhìn cô một cái rồi lại cúi đầu xuống.

“Chase.” Cô cắn chặt răng, nhìn một nửa gương mặt tuấn tú của anh: “Cảm ơn anh đã giúp tôi giành vị trí này”.

Anh không nói gì.

“Cảm ơn anh đã dạy tôi rất nhiều điều…” Cô cứng nhắc nói, trong đầu không hiểu vì sao lại xuất hiện rất nhiều hình ảnh. Lúc anh bị ốm, cô ngồi ở đầu giường đọc sách cho anh, anh vì cô đối đầu với Alba mang ý đồ xấu, cô đưa Tạ Hựu Thức tới nhà anh, họ cùng đưa thằng bé đến công viên, cùng tham gia liveshow của Tạ Tu Dực, và còn vài lần trọc ghẹo một cách dụ dỗ… Nhiều như vậy nhưng không chuyện nào liên quan đến công việc cả.

Cô bỗng nhiên phát hiện ra một sự thật khiến cô cảm thấy sợ hãi.

Chẳng biết từ khi nào, dường như những chuyện có liên quan đến anh lại chiếm cứ phần lớn cuộc sống và ký ức của cô… Thậm chí có thể là toàn bộ.

“Cô được như ý rồi.” Lát sau, anh cúi đầu, khẽ lên tiếng.

Lăng Họa hít sâu, cất giọng khàn khàn: “Phải”.

Cô nhớ lại những lời hôm qua nói với anh, cô nói cô hy vọng khoảng cách giữa họ mãi mãi như vậy. Nếu anh muốn phá vỡ, thì cô sẽ ra đi, còn anh nói sẽ để cô được như ý nguyện.

Mà bây giờ cô đã thật sự rời xa anh, hơn nữa còn do chính tay anh tiễn đi.

Nói xong câu đó, anh không nói thêm, mà cô cũng cảm thấy mình không ở lại thêm được nữa, bèn cảm ơn anh rồi quay người rời khỏi văn phòng.

Sau khi thu dọn xong đồ đạc, cô chuẩn bị dọn tới vị trí trước phòng làm việc của Paul, trước khi cô đi, Mục Tịnh gọi cô lại.

“Đây là thứ Chase đưa cô.” Anh ta đặt một cuốn sổ lên bàn cô, sắc mặt có phần kỳ lạ.

Cô cầm sổ lên, lật ra, phát hiện đây là một cuốn sổ ghi chép bình thường giản dị.

“Cảm ơn anh.” Cô ngẩng đầu nói với Mục Tịnh.

Mục Tịnh đáp lại rồi nhanh chóng bỏ đi. Cô bỏ cuốn sổ vào hộp, đứng lên.

Hai giây sau, cô bỗng mở nó ra lần nữa.

Cô lật tới trang cuối cùng, phát hiện có một tấm thể không nổi bật được kẹp trong khe.

Lấy tấm thẻ ra, sắc mặt Lăng Họa hoàn toàn thay đổi.

Trên đó vẽ một thanh kiếm sắc nhọn, chuôi kiếm màu vàng và bên dưới có một dòng chữ nhỏ: Excalibur.

Vừa nhìn là biết dòng chữ cho chính tay anh viết, và cô cũng hiểu ngay bức tranh cùng dòng chữ.

Đây là thanh kiếm trong đá của vị vua Arthur Pendragon mà cô ngưỡng mộ nhất. Hồi còn học đại học, từng có một dạo cô ngồi trong thư viện điên cuồng đọc đủ các truyền thuyết liên quan đến vua Arthur và kỵ sỹ bàn tròn.

Mà thanh kiếm này là kiếm thánh đã từng cùng vua Arthur chinh chiến khắp các trận mạc, giống như chủ đề của bản thân truyền thuyết này, đại diện cho sắp đặt và phá hoại.

Tượng trưng cho bậc đế vương vĩnh viễn và quyền lực tối cao.

Lăng Họa đặt tấm thẻ về chỗ cũ, nhẹ nhàng gập cuốn sổ lại.

Cô thật sự mong sao cô không hiểu dụng ý của anh.

*Lời tác giả: Phần thượng đã kết thúc, bắt đầu bước vào phần chiến đấu quyền lực đầy kích thích và sôi sục, giải đáp mọi nghi vấn của các bạn, bao gồm việc Đại đế có thật lòng với Tiểu Họa không hay chỉ là lợi dụng (tình cảm bắt đầu khi nào) blabla… Tiểu Họa sau khi đen tối đi sẽ đối mặt với Đại đế ra sao. Họ sẽ gặp phải những nguy hiểm gì.

Djay, Mạnh Phương Ngôn sẽ làm cameo trong tình huống nào.

Không biết các bạn đã hiểu ý nghĩa tấm thẻ Đại đế để lại hay chưa, ha ha ha

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mục Tiêu Của Tôi, Định Mệnh Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook