Mục Tiêu Của Tôi, Định Mệnh Của Tôi
Chương 13: Em cũng từng rất gần nơi an nghỉ rồi
Tang giới
07/09/2017
Giọng
của anh vẫn như mọi khi, sắc và lạnh, ngữ khí cũng chiếm thế thượng
phong. Nhưng khi câu nói này rơi vào tai lại khiến con tim cô đau nhói,
như bị ai dùng sức bóp chặt vậy.
Sẽ không ai hiểu được cô đau khổ nhường nào đối với việc của Ken. Thậm chí cả đêm qua cô đã mơ thấy ác mộng, ban nãy cô còn không có dũng khí nói chuyện với Ken.
Thế mà người ra lệnh cho cô làm chuyện ấy lại vừa hay là người hiểu rõ nỗi đau của cô nhất trên đời.
Anh hiểu cô đau khổ cỡ nào, hiểu cô tự trách cỡ nào. Nhưng vì sao anh vẫn kiên quyết bắt cô làm chuyện này? Có thể giống như ban nãy anh nói, chính vì cô là sống lưng của anh, cô mới nhất định phải tự mình giành lấy mục tiêu mà anh muốn đạt được, cho dù là chuyện khiến cô phải đau khổ, hơn nữa, anh cũng không cho phép cô hối hận.
Chỉ cần cô còn đứng cạnh anh ngày nào thì máu dính vào tay cô sẽ mỗi ngày một nhiều, cho dù đó là máu của những người có quan hệ mật thiết nhất với cô… nếu người đó ngáng đường anh.
Nhưng, một người như anh vì sao lại kiên nhẫn nhắc lại cho cô nghe sứ mệnh của mình? Vì sao vào lúc cô đau khổ nhất, anh lại là người xuất hiện bên cạnh cô?
Đây có lẽ là thủ đoạn cao siêu để anh lôi kéo lòng người chăng, thế nên ở bên cạnh anh mới có một Mục Tịnh xuất sắc sẵn sàng bán mạng như vậy?
Rất lâu sau, anh nhẹ nhàng buông cô ra, làm như ban nãy chưa hề có chuyện gì xảy ra vậy.
Lăng Họa đứng trước mặt anh, cô giơ tay lên, thẳng thừng quẹt dòng nước mắt vương trên má.
“Xin lỗi.” Cô đã khôi phục lại lý trí của mình: “Chase, xin lỗi, nhưng tôi cần nghỉ ngơi”.
“Một ngày.” Anh đáp rất nhanh: “Tôi cho cô thời gian tròn một ngày”.
“Được.”
Cô đồng ý, nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cũng không nói thêm câu nào mà quay người đi ra khỏi phòng.
Ra khỏi Berker Palace, ông trời vẫn còn trêu ngươi cô một vố, cô bắt gặp Ken đang chuẩn bị lên xe rời đi.
Có một khoảnh khắc, đầu óc cô trống rỗng. Cô cố gắng ép cơn run rẩy nơi khóe miệng và lòng bàn tay lại, tiến lên một bước, đi về phía Ken, người đang nhìn mình.
Dường như chỉ sau một ngày, Ken đã già đi chục tuổi. Ông ấy tiều tụy hẳn nhưng vẫn được chống đỡ bởi những từng trải thường ngày nên không hoàn toàn ngã gục.
“Ken!” Cô chào ông ấy, giọng vẫn còn khàn đặc.
“Rene.” Ken mỉm cười hòa nhã, nói: “Tôi phải đi đây”.
Khó khăn lắm cô mới kìm chế được dòng nước mắt dâng lên sau bốn chữ ấy, mắt cô một lần nữa đỏ lên giữa bóng đêm.
“Bảo trọng nhé, Ken.” Trầm mặc một lát, cô cố gắng mỉm cười: “Hy vọng mọi sự tốt lành đến với ông”.
Ken nhìn cô: “Sẽ như vậy thôi, cuộc chiến nơi đây đã kết thúc thì vẫn còn những chiến trường khác. Đời người chính là như vậy, vĩnh viễn không bao giờ để bạn may mắn thoát được những thứ mà bạn phải gánh chịu, nhưng chung quy nó vẫn giúp cô có sức mạnh để bò dậy, tiếp tục bước đi”.
Sau đó ông ta đưa tay vỗ vai cô như một bậc cha chú hiền từ: “Rene, cô sẽ càng ngày càng phát triển, rất tốt, giống như tôi và Tim luôn kỳ vọng”.
Lăng Họa nhắm mắt lại, khẽ gật đầu, nước mắt đọng lại nơi khóe mắt, cuối cùng vẫn không rơi xuống.
“Tạm biệt.”
Cô đứng nguyên tại chỗ nhìn cho đến khi chiếc xe của Ken biến mất trong bóng tối, rất lâu rất lâu sau mới quay người rời đi.
***
Sau khi trở về nhà, cô đã ngủ một giấc tưởng như dài vô tận.
Dường như lâu lắm rồi cô không được ngủ bình yên như thế, cho tới khi ánh nắng chói chang xiên vào mắt ép cô phải tỉnh dậy, cô mới nhận ra đã là bốn giờ chiều.
Cô đã ngủ gần hai mươi tiếng đồng hồ.
Cô cầm di động lên, không có tin tức, không có tin nhắn, cô không check mail mà gọi thẳng cho Đốc Mẫn.
“Ôi, người mất tích cuối cùng cũng quay về rồi!” Đốc Mẫn nhận điện thoại trong tích tắc, kêu lên một tiếng kỳ quái.
Lăng Họa lườm nguýt: “Sao hôm nay anh nhận điện thoại nhanh vậy? Em còn tưởng anh đang ở trong vòng tay người đẹp nào?”.
“Làm gì có ai mới bốn giờ chiều đã ngồi trong vòng tay người đẹp chứ? Mấy chuyện đó cứ phải tới tối mới có sức hiểu không?” Đốc thiếu gia uể oải đáp: “Sao hả, bỗng dưng hôm nay lại gọi điện tới, lúc trước chẳng phải bị Chase Qu hành đến sống không yên ư?”.
“Đi ăn đồ nướng với em đi.”
“Hôm nay em không đến Berker Palace sao?”
“Em nghỉ.”
Hiệu suất của Đốc Mẫn rất cao, nửa tiếng sau là đã có mặt ở dưới nhà cô. Đi gặp “ngôi sao lắm người hâm mộ” này, Lăng Họa không bao giờ phải trang điểm. Cô mặc đại một chiếc áo phông có mũ, quần đùi và giày thể thao rồi chạy xuống nhà.
Từ xa, cô đã nhìn thấy Đốc Mẫn ngồi trong chiếc xe mui trần, huýt sáo về phía cô như một gã lưu manh. Các cô gái xung quanh thi thoảng lại quay đầu nhìn, ngay cả bảo vệ khu nhà cũng nhìn cô bằng ánh mắt mờ ám.
“Anh thần kinh hả!” Cô không lên xe mà đứng bên cạnh cầm mắt kính lườm anh ấy: “Cứ thế này đi ăn đồ nướng?”.
“Lâu lắm không gặp em rồi, kích động khó kiềm chế.” Đốc Mẫn nhìn cô cười hì hì, lúm đồng tiền bên má trái khiến người ta đảo điên: “Được rồi, em đừng giận. Anh để xe ở chỗ em, chúng ta đi bộ ra đó là được chứ gì?”.
Đốc Mẫn cao khoảng 1 mét 86, vóc dáng người mẫu, dù có mặc áo rách thì cũng đủ sức khiến mấy cô gái nhỏ quỳ rạp. Mỗi lần đi đường cùng anh ấy, cô đều cảm thấy phiền, vì có cảm giác tất cả mọi người đều đang nhìn mình, hôm nay cũng không phải ngoại lệ.
“Tiểu Họa, sao anh có cảm giác hôm nay em nóng tính quá vậy?” Đi trên đường, Đốc Mẫn nhìn khuôn mặt bực dọc của cô: “Có phải em chậm kinh một tháng rồi không? Có bầu rồi?”.
Lăng Họa nghiến răng quay đầu lại, nhe răng cười với anh ấy: “Cảm ơn anh, chắc là em quan hệ với ma đấy mà”.
Tới quán nướng, cô vung tay, yêu cầu với chủ quán cả một đống đồ, khiến Đốc Mẫn nhướng mày: “Em ăn hết từng ấy thứ hả?”.
“Mặc kệ, chỉ là muốn ăn thôi, ăn rồi tâm tình sẽ tốt hơn.”
Đốc Mẫn lắc đầu: “Anh nói cho em nghe, bây giờ công việc đang chiếm sự toàn bộ tinh thần của em. Em như vậy sẽ rối loạn nội tiết tố rồi thành bà già khó tính đấy”.
“Câm miệng.” Cô lườm anh.
“Chase Qu đối xử với em thế nào?”
Cô vừa nghe, trong đầu lập tức hiện lên cảnh tượng anh đứng ôm mình trong văn phòng tối qua, biểu cảm trên gương mặt lập tức trở nên cứng đờ.
Đốc Mẫn và cô quả thực quá thân, vừa nhìn thấy biểu cảm đó, anh ấy đã hỏi ngay: “Hắn ngủ với em rồi?”.
“Cút.”
“Tin tức tối qua cũng do hắn động tay động chân phải không?” Đốc Mẫn bật nước ngọt cho cô, tùy tiện nhắc đến: “Trước kia chắc Ken rất mong được làm người kế nhiệm”.
Lăng Họa im lặng giây lát: “Có thể đừng nói mấy chuyện này không?”.
“Được được được.” Đốc Mẫn thấy vậy lập tức giơ tay: “Em muốn nói gì cứ nói, anh không nhiều lời nữa”.
“Nói về anh đi.”
“Haizz…” Anh ấy thở dài, day day thái dương: “Anh thì có gì để nói đâu. Gần đây bố anh cứ giục anh kết hôn suốt, ông ấy muốn bế cháu nội ấy mà”.
“Phụt…” Cô suýt nữa phun nguyên ngụm nước ngọt trong miệng ra.
“Có buồn cười đến vậy không?” Đốc Mẫn nhìn cô chằm chằm như ôm cả thâm thù đại hận: “Lẽ nào em không cảm thấy đau khổ và phẫn nộ sao? Anh sắp bị ép chết rồi. Cứ mỗi lần anh về nhà là bố mẹ lại lần lượt niệm chú bên tai anh, vừa niệm vừa cho anh xem cả đống ảnh gái trong Wechat… Mà chưa hết đâu, anh mà không về họ sẽ bom anh trên Wechat, còn nhằm lúc anh đang làm việc, mẹ ơi, suýt nữa anh tưởng mình liệt dương…”.
Lăng Họa bò rạp ra bàn, cười không ngồi dậy được.
“Em cứ cười đi.” Đốc Mẫn vừa nói vừa bực bội cầm cái cánh gà rán nhân viên phục vụ vừa bê lên, đặt trước mặt cô: “Tóm lại là em luôn thích gây dựng niềm vui của mình trên nỗi đau của anh”.
“Vậy em hỏi anh, khi nào thì anh định lấy vợ?” Cô cầm cánh gà lên.
“Anh hả?” Đốc Mẫn dựa lưng vào ghế, rướn môi cười: “Chưa biết nữa, tóm lại bây giờ chưa muốn, anh còn chưa đến ba mươi tuổi cơ mà”.
“Nhưng anh cứ chơi bời mãi như vậy cũng không phải cách, trừ phi anh định chơi cả đời.”
“Anh không định chơi cả đời.” Thứ gì đó tận sâu trong đáy mắt bị che giấu bởi biểu cảm hờ hững của anh: “Nhưng chí ít thì người cùng anh xuống mồ phải là cô gái anh thật lòng yêu thương”.
“Anh từng thật lòng yêu thương ai chưa?” Lăng Họa chống tay lên má: “Nào, để em nghĩ xem, từ hồi cấp ba… cô Tiểu A đó?”.
Đốc Mẫn lắc đầu.
“Cici?”
Anh ấy lại lắc đầu.
Cô đã liệt kê mấy cô bạn gái coi như đã hẹn hò với Đốc Mẫn một khoảng thời gian mà không phải dựa trên nền tảng xác thịt nhưng đều bị anh ấy phủ nhận.
“Mà thôi, quan trọng là anh vui vẻ.” Cô tiếp tục ăn cánh gà: “Nhưng câu vừa rồi của anh em đồng tình”.
Ngẫm nghĩ một chút, mắt cô chợt sáng lên: “Mà em cũng đã từng rất gần với nơi yên nghỉ cuối cùng rồi đấy”.
Nhìn khuôn mặt trầm xuống của cô, Đốc Mẫn khẽ hỏi: “Hắn từng tới tìm em?”.
Cô “ừm” đáp lại.
Biểu cảm của Đốc Mẫn trong giây lát không còn ôn hòa dịu dàng như mọi khi mà toát ra chút không vui: “Nghe đám bạn trong ngành ở nước A nói sau này có khả năng hắn định quay về thành phố T”.
Cô gật đầu, mỉm cười thản nhiên: “Thành phố T lớn như vậy, em không tin là sẽ gặp lại”.
“Gặp rồi sẽ thế nào?” Anh ấy nhìn thẳng vào mắt cô.
“Chẳng thế nào cả.” Cô đặt chiếc cánh còn lại vào đĩa của Đốc Mẫn: “Có thể thế nào được đây?”.
***
Ăn uống xong, họ đi dạo một vòng bên bờ sông, mua cốc Smoothie mà Lăng Họa tâm niệm muốn ăn mãi rồi mới từ từ tản bộ đi về.
Đêm đã khuya, được sống một ngày không căng thẳng, cô hoàn toàn thả lỏng cơ thể.
Nhưng khi Đốc Mẫn và cô cùng đi tới trước cửa tiểu khu, cả người cô lại run lên như bị ai đánh một gậy vậy, cô dừng phắt lại.
“Ấy?” Đốc Mẫn quay đầu lại: “Em sao thế?”.
Cô nhìn chiếc xe đỗ trước cửa khu nhà, dụi dụi mắt để nhìn cho rõ biển số.
“Đốc Mẫn…” Lát sau cô hít sâu: “Anh về đi, khẩn trương để mà còn ngả vào vòng tay người đẹp”.
“Hả?” Đốc Mẫn chẳng hiểu gì.
“… Anh ấy đến rồi.” Lăng Họa cảm thấy đầu mình sắp nổ tung.
“Hắn là ai?”
“Chase.” Cô cứng đờ gượng gạo cử động khóe môi, ra hiệu cho anh ấy nhìn về phía chiếc xe: “Đó là xe của anh ấy”.
Nói rồi, cô để Đốc Mẫn đó, đi về phía xe của Cù Khê Ngưng, bây giờ trong đầu cô chỉ có một trăm dấu ? và dấu ! to vật. Nửa đêm nửa hôm, anh hạ cố tới nhà cô làm gì?!
Cô vừa đi tới bên cạnh xe, cánh cửa sau liền từ từ hạ xuống, khuôn mặt của Cù Khê Ngưng hiện rõ trước mắt cô.
“Chase.” Cô tin rằng lúc này biểu cảm trên mặt mình vô cùng bình tĩnh: “Chào anh”.
“Bảo bối…”
Nhưng ai ngờ, một giây sau, xưng hô trầm bổng du dương của Đốc Mẫn đã khiến mọi sự cố gắng của cô bị phá vỡ.
Theo sau đó, một cánh tay từ sau lưng cô vòng ra, nhẹ nhàng ôm lấy cổ cô.
Lăng Họa quay mắt phắt sang nhìn anh ấy với nét mặt “Anh chết chắc rồi”, giận dữ lườm Đốc Mẫn, tỏ ý bảo anh ấy mau cút xa.
“Anh lên nhà đợi em, em đừng để anh đợi lâu quá nha.” Đốc Mẫn cười gian xảo với cô bằng khuôn mặt “hồ ly tinh” của anh ấy, làm như hoàn toàn không nhìn thấy Cù Khê Ngưng ngồi trong xe vậy.
Cô bỗng dưng dựng hết tóc gáy lên, một là vì ghê người bởi câu nói của Đốc Mẫn, hai là… hai là vì sao cô lại có cảm giác như bị bắt gian tại giường thế này?
Đốc thiếu gia phong tình nói xong bèn điềm nhiên rời khỏi nơi “phát nổ”, để lại một Lăng Họa vô duyên vô cớ cảm thấy chột dạ và một Cù Khê Ngưng ngồi trong xe mặt không cảm xúc.
Anh dùng đôi mắt như chim ưng của mình nhìn cô chằm chằm mấy giây rồi đưa phong bì trong tay cho cô.
Lăng Họa đón lấy, nhẹ nhàng mở ra, lấy ra hai thứ giống như vé vào cửa.
Mượn ánh đèn đường để xem xét một chút, cô bỗng ngẩng phắt lên, tròn xoe mắt nhìn anh, trong ánh mắt dần dần có những vụn sáng tung ra.
Mẹ ơi, cô quả thật không dám tin vào mắt mình! Thứ anh vừa cho cô, thứ đó là… là vé VIP buổi liveshow của Tạ Tu Dực tại thành phố T vào tối ngày kia!
Cù Khê Ngưng không đợi những phản ứng khác của cô, khinh thường nâng cửa xe lên, trước khi chiếc xe lao vút đi, anh buông một câu: “Tôi hiểu rồi, hóa ra cô thích mấy tay ái nam ái nữ”.
*Lời tác giả: Đại đế: Để dỗ con gái đang tổn thương cách gì là tốt nhất?
Djay: Vé vào cửa liveshow của mình!
Đại đế: Vì sao mình phải lấy người đàn ông khác ra để chọc vui người con gái của mình?
Djay: Cậu có lấy hay không?
Đại đế: … Đưa đây, đồ ái nam ái nữ!
Oa, Đại đế dám mắng Djay và Đốc Mẫn là ái nam ái nữ!!!
Tôi có đôi lời, chương trước mọi người đọc khoảnh khắc cuối cùng có thể cảm thấy sao Đại đế bỗng nhiên thân mật với Tiểu Họa nhanh như vậy? Ôi, vậy thì có thể chỉ một giây sau các bạn đã thấy họ trở mặt, mỗi người mỗi ngả *Nhún vai*. Thế nên cứ bình tĩnh mà xem, hihi. Con người Đại đế ấy mà, bụng dạ tâm tư đen tối khó dò, cực kỳ khủng bố (xếp số 1 trong số các nam chính của tôi). Để leo lên được vị trí ngày hôm nay thì mỗi bước anh ấy làm mà các bạn nhìn thấy đều có lý do, đều là thủ đoạn. Trên vũ đài chính trị, những thủ đoạn dơ bẩn là cực kỳ nhiều, nếu mình sống thì kẻ khác phải chết. Tôi vốn không muốn viết ra quá rõ ràng như vậy, vì cuốn sách này là chính trị chứ không phải thương trường, nhưng đọc được những bình luận kịch liệt và khó nghe, tôi vẫn phải lên tiếng. Đọc truyện vốn dĩ luôn phải giữ cho tâm trạng vui vẻ. Nhưng ai hiểu tôi đều biết tôi rất thương độc giả, rất mong các bạn đọc truyện cũng được vui vẻ
Sẽ không ai hiểu được cô đau khổ nhường nào đối với việc của Ken. Thậm chí cả đêm qua cô đã mơ thấy ác mộng, ban nãy cô còn không có dũng khí nói chuyện với Ken.
Thế mà người ra lệnh cho cô làm chuyện ấy lại vừa hay là người hiểu rõ nỗi đau của cô nhất trên đời.
Anh hiểu cô đau khổ cỡ nào, hiểu cô tự trách cỡ nào. Nhưng vì sao anh vẫn kiên quyết bắt cô làm chuyện này? Có thể giống như ban nãy anh nói, chính vì cô là sống lưng của anh, cô mới nhất định phải tự mình giành lấy mục tiêu mà anh muốn đạt được, cho dù là chuyện khiến cô phải đau khổ, hơn nữa, anh cũng không cho phép cô hối hận.
Chỉ cần cô còn đứng cạnh anh ngày nào thì máu dính vào tay cô sẽ mỗi ngày một nhiều, cho dù đó là máu của những người có quan hệ mật thiết nhất với cô… nếu người đó ngáng đường anh.
Nhưng, một người như anh vì sao lại kiên nhẫn nhắc lại cho cô nghe sứ mệnh của mình? Vì sao vào lúc cô đau khổ nhất, anh lại là người xuất hiện bên cạnh cô?
Đây có lẽ là thủ đoạn cao siêu để anh lôi kéo lòng người chăng, thế nên ở bên cạnh anh mới có một Mục Tịnh xuất sắc sẵn sàng bán mạng như vậy?
Rất lâu sau, anh nhẹ nhàng buông cô ra, làm như ban nãy chưa hề có chuyện gì xảy ra vậy.
Lăng Họa đứng trước mặt anh, cô giơ tay lên, thẳng thừng quẹt dòng nước mắt vương trên má.
“Xin lỗi.” Cô đã khôi phục lại lý trí của mình: “Chase, xin lỗi, nhưng tôi cần nghỉ ngơi”.
“Một ngày.” Anh đáp rất nhanh: “Tôi cho cô thời gian tròn một ngày”.
“Được.”
Cô đồng ý, nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cũng không nói thêm câu nào mà quay người đi ra khỏi phòng.
Ra khỏi Berker Palace, ông trời vẫn còn trêu ngươi cô một vố, cô bắt gặp Ken đang chuẩn bị lên xe rời đi.
Có một khoảnh khắc, đầu óc cô trống rỗng. Cô cố gắng ép cơn run rẩy nơi khóe miệng và lòng bàn tay lại, tiến lên một bước, đi về phía Ken, người đang nhìn mình.
Dường như chỉ sau một ngày, Ken đã già đi chục tuổi. Ông ấy tiều tụy hẳn nhưng vẫn được chống đỡ bởi những từng trải thường ngày nên không hoàn toàn ngã gục.
“Ken!” Cô chào ông ấy, giọng vẫn còn khàn đặc.
“Rene.” Ken mỉm cười hòa nhã, nói: “Tôi phải đi đây”.
Khó khăn lắm cô mới kìm chế được dòng nước mắt dâng lên sau bốn chữ ấy, mắt cô một lần nữa đỏ lên giữa bóng đêm.
“Bảo trọng nhé, Ken.” Trầm mặc một lát, cô cố gắng mỉm cười: “Hy vọng mọi sự tốt lành đến với ông”.
Ken nhìn cô: “Sẽ như vậy thôi, cuộc chiến nơi đây đã kết thúc thì vẫn còn những chiến trường khác. Đời người chính là như vậy, vĩnh viễn không bao giờ để bạn may mắn thoát được những thứ mà bạn phải gánh chịu, nhưng chung quy nó vẫn giúp cô có sức mạnh để bò dậy, tiếp tục bước đi”.
Sau đó ông ta đưa tay vỗ vai cô như một bậc cha chú hiền từ: “Rene, cô sẽ càng ngày càng phát triển, rất tốt, giống như tôi và Tim luôn kỳ vọng”.
Lăng Họa nhắm mắt lại, khẽ gật đầu, nước mắt đọng lại nơi khóe mắt, cuối cùng vẫn không rơi xuống.
“Tạm biệt.”
Cô đứng nguyên tại chỗ nhìn cho đến khi chiếc xe của Ken biến mất trong bóng tối, rất lâu rất lâu sau mới quay người rời đi.
***
Sau khi trở về nhà, cô đã ngủ một giấc tưởng như dài vô tận.
Dường như lâu lắm rồi cô không được ngủ bình yên như thế, cho tới khi ánh nắng chói chang xiên vào mắt ép cô phải tỉnh dậy, cô mới nhận ra đã là bốn giờ chiều.
Cô đã ngủ gần hai mươi tiếng đồng hồ.
Cô cầm di động lên, không có tin tức, không có tin nhắn, cô không check mail mà gọi thẳng cho Đốc Mẫn.
“Ôi, người mất tích cuối cùng cũng quay về rồi!” Đốc Mẫn nhận điện thoại trong tích tắc, kêu lên một tiếng kỳ quái.
Lăng Họa lườm nguýt: “Sao hôm nay anh nhận điện thoại nhanh vậy? Em còn tưởng anh đang ở trong vòng tay người đẹp nào?”.
“Làm gì có ai mới bốn giờ chiều đã ngồi trong vòng tay người đẹp chứ? Mấy chuyện đó cứ phải tới tối mới có sức hiểu không?” Đốc thiếu gia uể oải đáp: “Sao hả, bỗng dưng hôm nay lại gọi điện tới, lúc trước chẳng phải bị Chase Qu hành đến sống không yên ư?”.
“Đi ăn đồ nướng với em đi.”
“Hôm nay em không đến Berker Palace sao?”
“Em nghỉ.”
Hiệu suất của Đốc Mẫn rất cao, nửa tiếng sau là đã có mặt ở dưới nhà cô. Đi gặp “ngôi sao lắm người hâm mộ” này, Lăng Họa không bao giờ phải trang điểm. Cô mặc đại một chiếc áo phông có mũ, quần đùi và giày thể thao rồi chạy xuống nhà.
Từ xa, cô đã nhìn thấy Đốc Mẫn ngồi trong chiếc xe mui trần, huýt sáo về phía cô như một gã lưu manh. Các cô gái xung quanh thi thoảng lại quay đầu nhìn, ngay cả bảo vệ khu nhà cũng nhìn cô bằng ánh mắt mờ ám.
“Anh thần kinh hả!” Cô không lên xe mà đứng bên cạnh cầm mắt kính lườm anh ấy: “Cứ thế này đi ăn đồ nướng?”.
“Lâu lắm không gặp em rồi, kích động khó kiềm chế.” Đốc Mẫn nhìn cô cười hì hì, lúm đồng tiền bên má trái khiến người ta đảo điên: “Được rồi, em đừng giận. Anh để xe ở chỗ em, chúng ta đi bộ ra đó là được chứ gì?”.
Đốc Mẫn cao khoảng 1 mét 86, vóc dáng người mẫu, dù có mặc áo rách thì cũng đủ sức khiến mấy cô gái nhỏ quỳ rạp. Mỗi lần đi đường cùng anh ấy, cô đều cảm thấy phiền, vì có cảm giác tất cả mọi người đều đang nhìn mình, hôm nay cũng không phải ngoại lệ.
“Tiểu Họa, sao anh có cảm giác hôm nay em nóng tính quá vậy?” Đi trên đường, Đốc Mẫn nhìn khuôn mặt bực dọc của cô: “Có phải em chậm kinh một tháng rồi không? Có bầu rồi?”.
Lăng Họa nghiến răng quay đầu lại, nhe răng cười với anh ấy: “Cảm ơn anh, chắc là em quan hệ với ma đấy mà”.
Tới quán nướng, cô vung tay, yêu cầu với chủ quán cả một đống đồ, khiến Đốc Mẫn nhướng mày: “Em ăn hết từng ấy thứ hả?”.
“Mặc kệ, chỉ là muốn ăn thôi, ăn rồi tâm tình sẽ tốt hơn.”
Đốc Mẫn lắc đầu: “Anh nói cho em nghe, bây giờ công việc đang chiếm sự toàn bộ tinh thần của em. Em như vậy sẽ rối loạn nội tiết tố rồi thành bà già khó tính đấy”.
“Câm miệng.” Cô lườm anh.
“Chase Qu đối xử với em thế nào?”
Cô vừa nghe, trong đầu lập tức hiện lên cảnh tượng anh đứng ôm mình trong văn phòng tối qua, biểu cảm trên gương mặt lập tức trở nên cứng đờ.
Đốc Mẫn và cô quả thực quá thân, vừa nhìn thấy biểu cảm đó, anh ấy đã hỏi ngay: “Hắn ngủ với em rồi?”.
“Cút.”
“Tin tức tối qua cũng do hắn động tay động chân phải không?” Đốc Mẫn bật nước ngọt cho cô, tùy tiện nhắc đến: “Trước kia chắc Ken rất mong được làm người kế nhiệm”.
Lăng Họa im lặng giây lát: “Có thể đừng nói mấy chuyện này không?”.
“Được được được.” Đốc Mẫn thấy vậy lập tức giơ tay: “Em muốn nói gì cứ nói, anh không nhiều lời nữa”.
“Nói về anh đi.”
“Haizz…” Anh ấy thở dài, day day thái dương: “Anh thì có gì để nói đâu. Gần đây bố anh cứ giục anh kết hôn suốt, ông ấy muốn bế cháu nội ấy mà”.
“Phụt…” Cô suýt nữa phun nguyên ngụm nước ngọt trong miệng ra.
“Có buồn cười đến vậy không?” Đốc Mẫn nhìn cô chằm chằm như ôm cả thâm thù đại hận: “Lẽ nào em không cảm thấy đau khổ và phẫn nộ sao? Anh sắp bị ép chết rồi. Cứ mỗi lần anh về nhà là bố mẹ lại lần lượt niệm chú bên tai anh, vừa niệm vừa cho anh xem cả đống ảnh gái trong Wechat… Mà chưa hết đâu, anh mà không về họ sẽ bom anh trên Wechat, còn nhằm lúc anh đang làm việc, mẹ ơi, suýt nữa anh tưởng mình liệt dương…”.
Lăng Họa bò rạp ra bàn, cười không ngồi dậy được.
“Em cứ cười đi.” Đốc Mẫn vừa nói vừa bực bội cầm cái cánh gà rán nhân viên phục vụ vừa bê lên, đặt trước mặt cô: “Tóm lại là em luôn thích gây dựng niềm vui của mình trên nỗi đau của anh”.
“Vậy em hỏi anh, khi nào thì anh định lấy vợ?” Cô cầm cánh gà lên.
“Anh hả?” Đốc Mẫn dựa lưng vào ghế, rướn môi cười: “Chưa biết nữa, tóm lại bây giờ chưa muốn, anh còn chưa đến ba mươi tuổi cơ mà”.
“Nhưng anh cứ chơi bời mãi như vậy cũng không phải cách, trừ phi anh định chơi cả đời.”
“Anh không định chơi cả đời.” Thứ gì đó tận sâu trong đáy mắt bị che giấu bởi biểu cảm hờ hững của anh: “Nhưng chí ít thì người cùng anh xuống mồ phải là cô gái anh thật lòng yêu thương”.
“Anh từng thật lòng yêu thương ai chưa?” Lăng Họa chống tay lên má: “Nào, để em nghĩ xem, từ hồi cấp ba… cô Tiểu A đó?”.
Đốc Mẫn lắc đầu.
“Cici?”
Anh ấy lại lắc đầu.
Cô đã liệt kê mấy cô bạn gái coi như đã hẹn hò với Đốc Mẫn một khoảng thời gian mà không phải dựa trên nền tảng xác thịt nhưng đều bị anh ấy phủ nhận.
“Mà thôi, quan trọng là anh vui vẻ.” Cô tiếp tục ăn cánh gà: “Nhưng câu vừa rồi của anh em đồng tình”.
Ngẫm nghĩ một chút, mắt cô chợt sáng lên: “Mà em cũng đã từng rất gần với nơi yên nghỉ cuối cùng rồi đấy”.
Nhìn khuôn mặt trầm xuống của cô, Đốc Mẫn khẽ hỏi: “Hắn từng tới tìm em?”.
Cô “ừm” đáp lại.
Biểu cảm của Đốc Mẫn trong giây lát không còn ôn hòa dịu dàng như mọi khi mà toát ra chút không vui: “Nghe đám bạn trong ngành ở nước A nói sau này có khả năng hắn định quay về thành phố T”.
Cô gật đầu, mỉm cười thản nhiên: “Thành phố T lớn như vậy, em không tin là sẽ gặp lại”.
“Gặp rồi sẽ thế nào?” Anh ấy nhìn thẳng vào mắt cô.
“Chẳng thế nào cả.” Cô đặt chiếc cánh còn lại vào đĩa của Đốc Mẫn: “Có thể thế nào được đây?”.
***
Ăn uống xong, họ đi dạo một vòng bên bờ sông, mua cốc Smoothie mà Lăng Họa tâm niệm muốn ăn mãi rồi mới từ từ tản bộ đi về.
Đêm đã khuya, được sống một ngày không căng thẳng, cô hoàn toàn thả lỏng cơ thể.
Nhưng khi Đốc Mẫn và cô cùng đi tới trước cửa tiểu khu, cả người cô lại run lên như bị ai đánh một gậy vậy, cô dừng phắt lại.
“Ấy?” Đốc Mẫn quay đầu lại: “Em sao thế?”.
Cô nhìn chiếc xe đỗ trước cửa khu nhà, dụi dụi mắt để nhìn cho rõ biển số.
“Đốc Mẫn…” Lát sau cô hít sâu: “Anh về đi, khẩn trương để mà còn ngả vào vòng tay người đẹp”.
“Hả?” Đốc Mẫn chẳng hiểu gì.
“… Anh ấy đến rồi.” Lăng Họa cảm thấy đầu mình sắp nổ tung.
“Hắn là ai?”
“Chase.” Cô cứng đờ gượng gạo cử động khóe môi, ra hiệu cho anh ấy nhìn về phía chiếc xe: “Đó là xe của anh ấy”.
Nói rồi, cô để Đốc Mẫn đó, đi về phía xe của Cù Khê Ngưng, bây giờ trong đầu cô chỉ có một trăm dấu ? và dấu ! to vật. Nửa đêm nửa hôm, anh hạ cố tới nhà cô làm gì?!
Cô vừa đi tới bên cạnh xe, cánh cửa sau liền từ từ hạ xuống, khuôn mặt của Cù Khê Ngưng hiện rõ trước mắt cô.
“Chase.” Cô tin rằng lúc này biểu cảm trên mặt mình vô cùng bình tĩnh: “Chào anh”.
“Bảo bối…”
Nhưng ai ngờ, một giây sau, xưng hô trầm bổng du dương của Đốc Mẫn đã khiến mọi sự cố gắng của cô bị phá vỡ.
Theo sau đó, một cánh tay từ sau lưng cô vòng ra, nhẹ nhàng ôm lấy cổ cô.
Lăng Họa quay mắt phắt sang nhìn anh ấy với nét mặt “Anh chết chắc rồi”, giận dữ lườm Đốc Mẫn, tỏ ý bảo anh ấy mau cút xa.
“Anh lên nhà đợi em, em đừng để anh đợi lâu quá nha.” Đốc Mẫn cười gian xảo với cô bằng khuôn mặt “hồ ly tinh” của anh ấy, làm như hoàn toàn không nhìn thấy Cù Khê Ngưng ngồi trong xe vậy.
Cô bỗng dưng dựng hết tóc gáy lên, một là vì ghê người bởi câu nói của Đốc Mẫn, hai là… hai là vì sao cô lại có cảm giác như bị bắt gian tại giường thế này?
Đốc thiếu gia phong tình nói xong bèn điềm nhiên rời khỏi nơi “phát nổ”, để lại một Lăng Họa vô duyên vô cớ cảm thấy chột dạ và một Cù Khê Ngưng ngồi trong xe mặt không cảm xúc.
Anh dùng đôi mắt như chim ưng của mình nhìn cô chằm chằm mấy giây rồi đưa phong bì trong tay cho cô.
Lăng Họa đón lấy, nhẹ nhàng mở ra, lấy ra hai thứ giống như vé vào cửa.
Mượn ánh đèn đường để xem xét một chút, cô bỗng ngẩng phắt lên, tròn xoe mắt nhìn anh, trong ánh mắt dần dần có những vụn sáng tung ra.
Mẹ ơi, cô quả thật không dám tin vào mắt mình! Thứ anh vừa cho cô, thứ đó là… là vé VIP buổi liveshow của Tạ Tu Dực tại thành phố T vào tối ngày kia!
Cù Khê Ngưng không đợi những phản ứng khác của cô, khinh thường nâng cửa xe lên, trước khi chiếc xe lao vút đi, anh buông một câu: “Tôi hiểu rồi, hóa ra cô thích mấy tay ái nam ái nữ”.
*Lời tác giả: Đại đế: Để dỗ con gái đang tổn thương cách gì là tốt nhất?
Djay: Vé vào cửa liveshow của mình!
Đại đế: Vì sao mình phải lấy người đàn ông khác ra để chọc vui người con gái của mình?
Djay: Cậu có lấy hay không?
Đại đế: … Đưa đây, đồ ái nam ái nữ!
Oa, Đại đế dám mắng Djay và Đốc Mẫn là ái nam ái nữ!!!
Tôi có đôi lời, chương trước mọi người đọc khoảnh khắc cuối cùng có thể cảm thấy sao Đại đế bỗng nhiên thân mật với Tiểu Họa nhanh như vậy? Ôi, vậy thì có thể chỉ một giây sau các bạn đã thấy họ trở mặt, mỗi người mỗi ngả *Nhún vai*. Thế nên cứ bình tĩnh mà xem, hihi. Con người Đại đế ấy mà, bụng dạ tâm tư đen tối khó dò, cực kỳ khủng bố (xếp số 1 trong số các nam chính của tôi). Để leo lên được vị trí ngày hôm nay thì mỗi bước anh ấy làm mà các bạn nhìn thấy đều có lý do, đều là thủ đoạn. Trên vũ đài chính trị, những thủ đoạn dơ bẩn là cực kỳ nhiều, nếu mình sống thì kẻ khác phải chết. Tôi vốn không muốn viết ra quá rõ ràng như vậy, vì cuốn sách này là chính trị chứ không phải thương trường, nhưng đọc được những bình luận kịch liệt và khó nghe, tôi vẫn phải lên tiếng. Đọc truyện vốn dĩ luôn phải giữ cho tâm trạng vui vẻ. Nhưng ai hiểu tôi đều biết tôi rất thương độc giả, rất mong các bạn đọc truyện cũng được vui vẻ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.