Mục Tiêu Của Tôi, Định Mệnh Của Tôi
Chương 55: Ngoại truyện Cù Tử Cần - Ngô Thiên Thu
Tang giới
08/01/2020
"Cheers!"
Cù Tử Cần đứng giữa đám đông, nâng ly hướng về mọi người: "Friday night, không say không về!"
Sau khi nghe lệnh của cô, mọi người đều vui vẻ náo nhiệt nâng ly lên. Những ly rượu chạm vào nhau, phát ra những tiếng giòn tan. Trong quán bar ánh sáng lập lòe quái dị, mùi rượu và sự quyến rũ riêng có ở nơi đây lan tỏa trong không khí, khiến người ta mơ hồ say sưa.
Sau khi đã uống khoảng mười cốc, Cù Tử Cần có hơi choáng váng. Cô rút di động ra xem rồi lập tức đặt ly rượu trong tay xuống.
"Party Queen." Tô Ly vỗ vai cô rồi nhướng mày: "Sao hả, lại quay về làm một đứa trẻ ngoan à?"
Cô vênh mặt lên: "Cậu hiểu mà, làm trò."
"Không mệt sao? Ngày nào cũng phải nhập vai diễn xuất." Tô Ly vừa nói chuyện với cô, vừa mỉm cười với hai cô gái đi ngang qua họ. Hai cô gái đó cảm giác như sắp ngừng thở.
"Cậu muốn nói chuyện thì nói đàng hoàng, đừng có vừa nói vừa phóng điện tứ phía." Cô lườm nguýt.
Tô Ly đẹp trai cao gầy học chung một trường với cô, là tài tử nổi tiếng nhất trường. Chỉ có điều ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, giữa họ đã như bùng cháy ngọn lửa anh em. Tuy rằng đều là nhân vật phong vân nhưng hoàn toàn không phát triển theo hướng phim thần tượng, ngược lại trở thành đồng đội sống chết có nhau, kiểu có cởi trần trước mặt đối phương, đối phương vẫn ngủ ngon lành vậy.
"Nói thật nhé." Tô Ly lắc đầu với cô: "Ngày nào cậu cũng thay đổi nhân cách như vậy không mệt sao? Ở trước mặt người nhà thì đóng vai một cô em gái dễ thương ngoan ngoãn, nghiêm túc học hành, tới trước mặt bạn bè thì trở về làm nữ hoàng tiệc tùng tìm kiếm niềm vui... Mình thấy với khả năng diễn xuất chói lọi này, cậu tới Hollywood cũng không thành vấn đề."
"Cậu biết anh mình là ai mà, dẫu sao thì cũng có gen di truyền."
Cù Tử Cần nhún vai, với lấy chiếc balo bên cạnh, chạy ra ngoài như một cơn gió.
Dọc đường, cô bảo tài xế lao vun vút như bay, chưa đầy mười phút sau đã tới trước cửa nhà. Hơn nữa trong vòng mười phút ấy, cô còn hoàn thành một loạt các việc như: Thay quần áo, tẩy trang, chải tóc, xịt nước hoa che lấp mùi rượu... Sau khi hoàn thành xong, cô còn tiện thể lấy ba cuốn giáo trình trong balo ra, ôm lên tay.
Đi vào trong nhà, bố mẹ Cù Khê Ngưng đang ngồi trên sofa xem tivi. Cô cởi giày, ngoan ngoãn chào hỏi: "Bố mẹ, con đã về."
"Sao muộn vậy?" Bà Cù nhìn về phía cô, hỏi: "Hôm nay chẳng phải thứ Sáu sao?"
"Đúng vậy, con có gửi tin nhắn cho mẹ mà. Con và bạn vào thư viện tự học ạ." Cô giơ ba cuốn sách trong tay lên, đi về phía sofa: "Sắp thi tới nơi rồi, không tự học thêm con không yên tâm."
"Ừm." Ông Cù là người nghiêm nghị, lúc này mặt vẫn không chút biểu cảm: "Chỉ có người chuẩn bị sẵn sàng mới là người giành chiến thắng."
"Vâng vâng vâng, "phụ thân đại nhân" dạy phải ạ." Cô cúi thấp đầu xuống.
"Đừng có đùa giỡn." Ông Cù lắc đầu, bỗng nhiên nhíu mày: "Sao mùi nước hoa trên người con nồng nặc thế hả? Đi học mà còn xịt nước hoa làm gì, có phải đi thi hoa hậu đâu."
Con ngươi của cô đảo đảo, lập tức tỏ vẻ vô tội: "Ôi bố, con sai rồi, con gái yêu cái đẹp không biết phải làm sao, sau này con sẽ xịt ít đi một chút."
"Được rồi, con về phòng tiếp tục học đây." Thấy bố không định gạn hỏi nữa, cô khẩn trương quay đầu chuồn lẹ.
"Nhìn chị dâu của con kìa, xuất sắc bao nhiêu." Ông Cù ở phía sau bổ sung thêm một câu: "Tốt nghiệp cùng trường với con mà người ta vào làm cho Chính phủ đấy."
Ánh mắt cô chợt tối đi nhưng ngay sau đó cô vẫn cười tít: "Đương nhiên rồi, nếu không sao được làm chị dâu của con chứ! Có thể bắt anh trai con làm tù binh chắc chắn là có đẳng cấp!"
"Bố đang bảo con học hỏi người ta."
"Vâng, vâng."
Trở về phòng, cô xoay ngược tay, nhẹ nhàng khóa cửa lại, nụ cười trên khuôn mặt cũng tan biến trong khoảnh khắc.
Giống như một bầu trời xanh mây trắng bỗng có mây mù kéo tới vậy. Cô quăng ba lô và ném ba cuốn sách trong tay xuống đất, nhắm mắt lại, trượt ngồi xuống nền đất với nét mặt vô cảm.
Mệt không?
Cô lại nhớ tới câu hỏi ban nãy của Tô Ly.
Sao lại không mệt chứ? Cô không phải là một diễn viên trời sinh, luôn sợ rằng cách diễn xuất vụng về của mình sẽ khiến mình lộ rõ sơ hở. Nhưng lâu dần, diễn nhiều rồi, cô lại giống như thật vậy. Chỉ có điều, mỗi khoảnh khắc trở về căn phòng của mình, cô đều mệt mỏi tưởng chừng tan chảy.
Cô không muốn làm một đứa con ngoan chút nào, chưa bao giờ mong muốn.
Nhưng cô không có sự lựa chọn.
Cô có một lai lịch như vậy, một gia thế như vậy, anh ruột cô, Cù Khê Ngưng lại là một người có quyền thế. Bất luận thế nào, số phận cũng đã định sẵn ít nhất ở ngoài mặt, trước mặt cái gọi là "thế tục", cô phải vào vai một đứa con ngoan.
Từ nhỏ tới lớn, vẫn luôn như vậy, đọc những cuốn sách cô không thích đọc, học những ngôi trường cô không thích học, cùng bố mẹ đi gặp những con người cô không muốn gặp, giả vờ không thích vui chơi, không thích đàn đúm, không thích yêu đương... Vào vai một đứa con gái "trong sáng" trước mặt tất cả mọi người.
"Cộc cộc."
Một âm thanh rất khẽ vọng vào tai cô như thế.
Cù Tử Cần nhẹ nhàng lúc lắc cái đầu, gương mặt bày ra một vài biểu cảm tinh tế.
Sau đó, cô đứng dậy, đi tới bên cạnh cửa sổ phòng mình.
Một gương mặt tuấn tú và điển trai lúc này đang áp ngoài cửa sổ. Người đó nhìn thấy cô, bèn nhe răng cười, trong nụ cười có cả những tia sáng.
Cô lườm nguýt, bực bội đẩy cửa ra: "... Ngô Thiên Thu, kiếp trước anh là tắc kè phải không?"
Mỗi lần cô thấy anh dùng cách này để tới thăm mình, cô luôn toát mồ hôi hột thay anh... Để trốn tránh bố mẹ, trốn tránh vệ sỹ, đúng là cách gì cũng có thể nghĩ ra được. Thế này mà bất cẩn ngã xuống đất, không chết thì cũng tàn phế. Nhưng cô có khuyên thế nào, anh cũng không nghe, cứ thích nửa đêm trèo tường như thế này.
"Suỵt... Anh càng ngày càng cảm thấy mình giống Super Mario..." Lúc này, Ngô Thiên Thu bò vào phòng qua ô cửa sổ, rồi ôm chầm cô vào lòng: "Nhỏ tiếng thôi, đừng để bố mẹ em nghe thấy."
"Không nghe thấy được đâu." Cô được anh ôm vào lòng, đứng im bất động: "Cách âm của nhà em rất tốt."
"Tốt tới mức ông anh trai ma quỷ đó của em và Tiểu Hoa Hoa có lăn lộn mười lần trong phòng ngủ em vẫn ngủ ngon, đúng không?" Tiếng cười giòn tan của anh vọng xuống từ trên đỉnh đầu.
Cù Tử Cần đấm anh một cái, nhưng khóe miệng không khỏi rướn lên một nụ cười.
"Em uống rượu đấy à?" Anh nhạy bén ngửi thấy mùi rượu ẩn đằng sau lớp nước hoa của cô.
"Ừm, em uống một chút với đám bạn." Cô suy nghĩ mấy giây rồi trả lời như vậy.
"Thế mà lâu nay anh vẫn nghĩ em không biết uống rượu đấy." Ngô Thiên Thu ôm cô một lúc, hôn lên tai cô rồi chân thành cảm thán: "Cần Cần, anh rất nhớ em."
"Ồ." Cô đáp đại một tiếng.
"Cần Cần, em có thể đừng lạnh nhạt với anh như thế được không." Lúc này anh buông cô ấy, nhìn cô ấy chăm chú: "Anh biết em chưa đồng ý làm bạn gái của anh, nhưng em đã chấp nhận để anh nhiều lần đột nhập vào phòng như vậy, nếu nói em không có chút cảm xúc nào với anh, dù anh có tin thì bản thân em cũng không tin mà, đúng không?"
Cô ngắm khuôn mặt điển trai của anh, bình tĩnh nói: "Quá nhanh rồi."
"Chuyện gì quá nhanh?"
"Hai chúng ta mới quen nhau chưa đầy một tháng, kể từ ngày anh bắt đầu nhắn tin cho em."
"Chuyện tình cảm có thể đo đếm bằng thời gian sao? Dù lâu hay dài cũng chẳng thể so bì với tình cảm." Anh nhìn vào mắt cô, nói rành mạch từng từ từng chữ: "Ngay từ ngày đầu tiên quen em, anh đã nói với em rồi, anh yêu em từ cái nhìn đầu tiên. Anh cảm thấy em chính là cô gái định mệnh trong cuộc đời anh. Anh hoàn toàn nghiêm túc, chưa bao giờ chân thành như thế. Chỉ cần em đồng ý, bây giờ chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn ngay. Điều kiện tiên quyết là anh không bị bố mẹ em hay anh trai em đánh chết."
Cù Tử Cần thấy lòng rung động, cắn cắn môi.
"Anh biết, mà chắc là Tiểu Hoa Hoa cũng đã nói với em, anh thừa nhận trước kia anh rất lăng nhăng, đời sống tình cảm loạn cào cào."
Anh ngồi xuống giường cô, kéo cô ngồi lên đùi mình: "Nhưng anh chưa động lòng với bất kỳ cô gái nào trong số họ. Tuy nói vậy chẳng hay ho chút nào, nhưng anh trai em cũng là kiểu người như vậy mà. Em thấy đấy, bây giờ anh ta bám lấy Tiểu Hoa như một con chó Pug vậy, những người chưa bao giờ biết rung động một khi tìm được chân tình sẽ là chuyện trọn đời trọn kiếp."
Cô vốn dĩ vẫn đang nghiêm túc lắng nghe, cho tới khoảnh khắc anh miêu tả Cù Khê Ngưng giống gió Pug, cô thật sự không nhịn được nữa, đánh vào vai anh một cái: "... Anh mới là chó Pug."
"Thì đúng vậy." Anh cười tít mắt, vừa quyến rũ vừa ấm áp: "Khi đứng trước mặt em, anh chính là chó Pug, cả ngày chạy quanh em, đuổi cũng không chịu đi."
Cô nhìn anh, lòng chợt mềm nhũn, cảm giác như có cả một tòa thành bỗng dưng sụp đổ. Cảm giác này, khi đối diện với anh đã từng xuất hiện rất nhiều lần, cô không lấy làm lạ.
Ngô Thiên Thu là một người đàn ông rất có sức hấp dẫn, dù là về IQ hay EQ, anh đều vượt trội trong số những người đàn ông cô từng gặp. Hơn nữa, anh còn hài hước, thường xuyên bất chấp hình tượng để chọc cho cô vui. Khi ở bên anh cũng là lúc nụ cười xuất hiện nhiều nhất trên gương mặt cô.
Không cần phải nghi ngờ, bản thân cô cũng đã rung động.
"Bình thường chỉ được gặp em buổi tối, thật sự quá giày vò. Cuối tuần em lại phải ở bên bố mẹ, hoàn toàn không gặp được." Anh cọ trán mình vào trán cô: "Anh chẳng thiết đi làm nữa, chỉ muốn cả ngày đắm chìm trong sắc đẹp của cô tiểu tiên nữ này thôi..."
"Willis." Cô bỗng nhiên gọi tên anh.
"Ừ?"
"Anh có hiểu em không?"
Ngô Thiên Thu nhìn cô vẻ nghi hoặc: "Có lẽ cũng khá hiểu đấy."
"Thế ư?" Cô nhìn thẳng vào anh: "Vậy em cảm thấy em là người như thế nào?"
Anh ngẫm nghĩ, còn chưa kịp lên tiếng, cô đã nói tiếp: "Là một tờ giấy trắng được bảo vệ kỹ càng? Ngoan ngoãn? Nghe lời? Hiểu chuyện? Đáng yêu? Đơn thuần? Có một đôi mắt to, một gương mặt trái tim, một ánh mắt biết cười... hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ và sở thích của anh, là như vậy sao?"
Ánh mắt cô rất bình thản, bình thản như một hồ nước chết.
Ngô Thiên Thu há hốc miệng, anh định gật đầu nói "Phải" nhưng nhìn biểu cảm của cô, anh chợt do dự.
"Dù em có là người thế nào, anh cũng thích." Rất lâu sau, anh đã nói vậy.
Ánh mắt Cù Tử Cần trở nên lấp lánh: "Thế ư?"
"Cho dù con người thật của em ham chơi, đời sống tình cảm hỗn loạn, coi cuộc đời như trò chơi... Anh cũng thích sao?"
Nghe xong câu nói của cô, có một khoảnh khắc Ngô Thiên Thu đã ngẩn người.
Cù Tử Cần yên lặng nhìn anh.
Từ sau khi quen anh, cô vẫn luôn do dự rốt cuộc liệu có nên cho anh biết chân tướng hay không. Dẫu sao thì cô luôn có cảm giác sở dĩ lúc trước anh yêu cô từ cái nhìn đầu tiên, có lẽ thuần túy chỉ vì bị vẻ ngoài của cô lừa gạt.
Nhưng càng đi sâu tìm hiểu, cô lại càng quan tâm tới anh hơn, đến nỗi cô cũng bất giác đóng vai "chung tình" mà anh thích từ lúc nào không rõ. Nhưng sâu tận trong đáy lòng, cô vẫn mang một cảm giác tội lỗi sâu sắc: Đây vốn không phải điều cô muốn anh nhìn thấy.
Vậy mà cô không có gan nói thật với anh, bởi vì cô biết một khi mở lời, có thể sẽ không rút lại được.
Trầm mặc một lúc, Ngô Thiên Thu nhún vai: "Thế ư?"
"Hả?" Cô chưa phản ứng lại kịp.
"Ý của em là thật ra em là một cô gái tồi tệ, anh không hiểu sai chứ?"
Cô nhìn thẳng vào đôi mắt bình thản của anh: "Có thể hiểu là như vậy."
"Tệ đến mức nào?" Anh hỏi tiếp.
Cô cắn răng: "Anh thật sự muốn biết sao?... Em sợ sẽ làm tan vỡ mộng tưởng của anh."
"Nếu hôm nay em đã dám nói ra, còn sợ làm anh vỡ mộng ư?" Ngô Thiên Thu nửa đùa nửa thật.
"Em từng có rất nhiều bạn trai, có người quen một ngày thì chia tay, người lâu nhất cũng chưa đầy một tháng. Em không thích học, thường xuyên trốn tiết đi chơi game, sau đó lại hối lộ cho giáo viên để nâng điểm. Em thích uống rượu, em còn từng hút thuốc, phàm là những việc xấu nhất anh nghĩ tới em đều từng làm rồi."
Anh nhìn cô: "Giết người phóng hỏa thì sao?"
"... Vậy thì chưa."
Bầu không khí vốn dĩ đang nặng nề bị anh khuấy lên, dường như đã thay đổi. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng không lườm anh: "Một con người như vậy chắc là cũng chẳng khác biệt so với các cô gái ăn chơi trước kia anh quen. Em chưa bao giờ là một thiên thần trong sáng, một cô gái ngoan ngoãn, cũng chẳng có điểm gì đặc biệt. Em có thể tiếp tục giả vờ nhưng em không muốn làm vậy với anh."
Bởi vì em thật lòng thích anh, nên em không muốn lừa dối anh nữa.
Căn phòng rơi vào im lặng.
Một lát sau, Ngô Thiên Thu nhẹ nhàng buông đôi tay đang ôm chặt cô ra.
Trái tim cô bỗng nặng nề trong khoảnh khắc, cảm giác như có một hòn đá tảng đè nặng lên.
Anh không nói gì cả, trông cũng không tức giận, không thất vọng, cũng không có cảm xúc nào khác. Chỉ có điều cô nhìn ra được, trong đôi mắt anh có những cảm xúc cô không thể đọc hiểu.
Sau khi thẳng thắn nói rõ với anh, cô những tưởng anh sẽ thể hiện sự kinh ngạc hoặc băn khoăn nào đó, không ngờ lại là một sự mơ hồ như vậy.
Nhưng ngược lại nó càng khiến cô sợ hãi hơn.
"Những chuyện này, bố mẹ em, anh trai em đều không biết phải không?" Anh bình tĩnh nói.
Cô gật đầu: "Em cũng vĩnh viễn không muốn để họ biết."
"Em thật sự thích chơi bời vậy sao?"
Cô bật cười, ánh mắt lại có phần thê lương: "Chỉ có chơi như vậy, em mới không cảm thấy cô đơn."
Ngô Thiên Thu nhìn cô, lát sau, anh khẽ gật đầu.
"Anh về đã." Lúc này, anh đứng lên, từ từ đi tới bên cửa sổ: "Chắc là tối nay em uống không ít rượu rồi, em nghỉ ngơi sớm đi."
Cù Tử Cần nhìn anh, bàn tay bỗng chốc lạnh giá, trái tim cũng như bị ai khoét mất một mảng.
Anh chưa bao giờ tạm biệt cô lạnh lùng như vậy, thường thì đuổi mãi anh mới chịu về, kiên quyết dính lấy cô tới khuya mới bịn rịn rời đi.
Cô há hốc miệng, muốn nói với anh câu gì đó, nhưng tới cuối cùng lại chỉ là một lời "Tạm biệt" yếu đuối và bất lực.
Anh cũng không nói gì thêm, khéo léo nhẹ nhàng bò ra ngoài, biến mất trong bóng tối như lúc anh tới đây vậy.
Cô đóng cửa sổ lại, thất thần ngồi xuống ghế, chống tay lên trán.
Phải, đúng là cô muốn thẳng thắn nói với anh bộ mặt thật của mình, vì cô phát hiện mình đã thật lòng thích anh rồi. Cô muốn có một tình yêu chân thành cùng người đàn ông này, thế nên mới không muốn lừa dối... Nhưng kết quả, có lẽ anh vẫn không thể chấp nhận một sự thật về cô như thế.
Đúng vậy, con người thật của cô có khác gì những người anh từng gặp đâu? Anh cũng được coi là người đã gặp vô số các cô gái, tới cô, những tưởng cô là một cô gái ngoan, không bị xã hội nhuốm bẩn nên mới thích sự mới mẻ ở cô, chứ không phải là con người cô.
Cô thật ngốc, cô nên lừa gạt anh mãi mãi, lừa gạt anh cả đời. Dù sao thì cô vẫn luôn là diễn viên đại tài. Chân thành lừa gạt người đàn ông mình yêu, cô nghĩ mình có thể làm được.
Vì chí ít như vậy, cô có thể giữ anh ở lại.
***
Sau đêm hôm đó, Ngô Thiên Thu hoàn toàn không liên lạc thêm với cô.
Cù Tử Cần như người mất hồn vậy.
Suốt cả một tuần, cô không trốn tiết nữa, cũng không tới quán bar, cô đã thật sự ôm sách tới thư viện học... Mặc dù cô học chẳng vào, nhưng cô vẫn mở sách ra, chống cằm ngồi ngây người trong thư viện. Trở về nhà, cô cũng nói rất ít. Tuy ông bà Cù đều cảm thấy kỳ lạ, nhưng thấy cô thật sự vào phòng nghiêm túc học hành thì cũng không nói gì.
Biểu hiện khác thường này của cô đương nhiên đã làm đám bạn xung quanh hết hồn. Tất cả mọi người đều lần lượt tới "quan tâm" cô, kéo cô đi quán bar, cô đều không chịu.
Hôm đó tan học, Tô Ly thật sự không nhìn nổi nữa bèn lao thẳng tới chỗ của cô, đứng nhìn cô: "Tối nay cậu phải tới Pub với mình."
"Không đi." Cô chậm chạp thu dọn sách vở.
"Cậu nhìn cái vẻ như bị người ta đánh hỏng não bộ của mình đi, chẳng qua là thất tình thôi mà? Cậu tưởng mình không nhìn ra chắc?"
Cù Tử Cần ngẩng đầu lên nhìn cậu ta, không lên tiếng.
"Nói đúng rồi chứ gì? Gã đàn ông nào đã mê hoặc cậu đến điên đảo thần hồn vậy? Cậu không tới chơi, mọi người đều mất hứng. Tối nay cậu phải đi với mình, coi như thả lỏng bản thân. Phải nhanh chóng bước ra khỏi chuyện thất tình này, phải lập tức tìm kiếm người mới. Đi nào, tối nay chúng ta tìm cho cậu một anh chàng đẹp trai."
"Cậu tự đi tìm anh chàng đẹp trai đi." Cô uể oải ôm sách, đi thẳng qua người Tô Ly ban nãy còn phát biểu hùng hồn.
"Này! Molly! Cậu là đồ vô dụng..."
Tô Ly gọi với cô mấy tiếng ở phía sau, cô vẫn coi như không nghe thấy.
Trở về nhà, cô quăng sách lên bàn học, nằm đờ người ra giường.
Cô ngước lên nhìn trần nhà, trong đầu lại nhớ tới những ngày Ngô Thiên Thu tới tìm mình. Anh kể chuyện cười cho cô nghe, buồn cười tới độ cô phải bò ra bàn, với lấy miếng bánh cắn vào miệng để ngăn không cho bố mẹ nghe thấy. Lại có lần anh uống hơi quá chén, ôm cô vào lòng xoay vòng vòng, còn nhất quyết muốn chơi với cô trò "đi máy bay"... Khi đối diện với cô, anh luôn giống một cậu nhóc chưa lớn, tuy rằng cô từng nghe Lăng Họa kể: Ở trong Chính phủ anh là một nhân viên rất thâm độc và tàn nhẫn.
Nghĩ mãi nghĩ mãi, cô bỗng cảm giác sống mũi cay cay.
Cô thật sự rất nhớ anh, nghĩ tới là trái tim đau nhói.
Thật sự không nhịn được nữa, cô cầm di động lên, gửi cho anh một tin nhắn: Anh có thể qua đây tìm em không?
Gửi xong, cô lại không dám chờ câu trả lời của anh, để di động ở chế độ im lặng rồi ném lên tủ đầu giường, nhắm mắt lại.
Ai ngờ, có thể vì mấy hôm nay ngủ không ngon giấc, cô vốn chỉ định nhắm mắt nghỉ ngơi chốc lát, kết quả cơn buồn ngủ lại ào ào ập tới, làm cô thiếp đi.
Chẳng biết đã qua bao lâu, trong mơ màng, cô cảm giác có ai đó ngồi xuống giường. Dường như có người đưa tay vuốt ve trán cô, sau đó trên trán lại có những xúc cảm dịu dàng và mềm mại.
Cô từ từ mở mắt ra.
Cô đã nhìn thấy Ngô Thiên Thu.
Cù Tử Cần lập tức ngồi bật dậy, mở tròn mắt nhìn người đang gần mình trong gang tấc. Để chứng minh mình không nằm mơ, cô còn giơ tay lên tự véo má... Đau quá, xem ra là thật...
Anh quan sát biểu cảm đáng yêu của cô, thật sự không nhịn nổi cười, bèn giơ tay vuốt ve gò má đỏ ửng ấy: "Em không nằm mơ đâu."
"... Sao anh lại tới đây?" Vừa nhìn thấy anh, trái tim cô bắt đầu đập dữ dội.
Anh bật cười: "Chẳng phải em vừa gửi tin nhắn sao?"
Cô sững người, nhớ ra tin nhắn mình gửi trước khi đi ngủ: "... Cả tuần nay anh không tới tìm em."
"Anh sang nước P công tác." Giọng anh rất dịu dàng: "Một phút trước khi em gửi tin, máy bay vừa hạ cánh, anh cũng định xuống sân bay là tới nhà em luôn."
Chỉ cần nghe thấy giọng anh, lòng cô lại vừa xót xa vừa mềm nhũn: "Nhưng anh chẳng nhắn tin hay gọi điện cho em..."
Nụ cười của Ngô Thiên Thu càng cưng chiều thêm vài phần: "Thứ nhất là vì anh bận, thứ hai là anh sợ em suy nghĩ lung tung, thế nên anh cũng tranh thủ tuần này để sắp xếp lại mọi ý nghĩ, muốn hôm nay nói trước mặt em."
"Nhưng xem ra, hình như anh phán đoán sai rồi, như vậy càng khiến em suy nghĩ lung tung hơn." Anh giơ tay ra, kéo thẳng cô vào lòng: "Anh xin lỗi."
Vòng tay của anh ấm áp, nóng rực, chỉ xa cách một tuần ngắn ngủi, ngửi thấy mùi hương quen thuộc của anh, cô đã muốn khóc. Cô rất ghét sự vô dụng này của bản thân, nhưng sau đó lại nghĩ, chỉ cần gặp được anh thì chẳng còn chuyện gì quan trọng cả.
"Có phải em sợ anh biết được sự thật về em thì sẽ rời xa không?" Anh hôn lên tai cô: "Dù sao thì hôm đó anh chưa nói gì đã ra về."
Cô gật đầu.
"Em tự ti về bản thân đến vậy sao?" Anh lắc đầu, nhướng mày: "Em là nữ hoàng tiệc tùng không biết thua cuộc cơ mà?"
Cô nghẹn lời, trừng mắt: "Thật sự xin lỗi, trong tình cảm em chỉ là một đứa nghiệp dư."
"Thế nên hôm đó anh chỉ muốn xem phản ứng của em mà thôi." Anh nháy mắt: "Anh cố tình ra về mà không nói gì cả."
Cô bàng hoàng khi biết hôm đó anh cố tình, đồng thời cũng thở phào trong lòng, sau đó lại cảm thấy giận dữ, đánh lên vai anh.
Ngô Thiên Thu cũng không trốn tránh, nhận một cú đánh anh còn cười phá lên: "Vì anh quá thích cảm giác bị em lừa đến xoay mòng mòng. Em cũng thi thoảng phải cho anh giở trò một chút chứ, nếu không thì anh đáng thương quá."
"Thật ra hai chúng ta rất giống nhau." Anh ôm cô, cười nói: "Chưa từng thật lòng thích một ai, chỉ vì quá cô đơn mà muốn có ai đó ở bên. Tuy rằng như vậy rất có lỗi với quá khứ của chúng ta nhưng có lẽ đó chính là tiền đề để bây giờ chúng ta có thể gặp được nhau."
"Em còn tưởng không bao giờ gặp được một người như anh." Cô nói.
"Nhưng em đã gặp rồi, cũng giống như anh đã gặp được em, thế nên tuyệt đối đừng có suy nghĩ anh bị hấp dẫn vì sự ngụy trang của em. Anh yêu em từ cái nhìn đầu tiên thì nhất định là vì chính em mà thôi."
Từng câu từng chữ anh nói đều lướt qua tai cô rồi chảy vào trái tim cô.
"Anh nói thật sao?" Cô nghiêng đầu.
"Anh thề chưa từng nói mấy lời sến sẩm như vậy với cô gái nào khác." Anh giả vờ giả vịt giơ tay lên.
"Làm sao biết thật hay giả?"
Anh bật cười, liếc nhìn ra ngoài cửa rồi quay đầu lại, nghiêm túc nói: "Cần Cần, anh biết em mang trong mình cảm giác tội lỗi, dù về tình cảm hay cuộc sống, lại còn giấu giếm bố mẹ và anh trai mình. Nhưng em không thể sống cả đời trong áy náy được. Anh cũng sẽ không để em đau khổ như vậy cả đời. Em sớm muộn cũng phải để họ biết em thật sự thích điều gì, họ là những người thân thiết nhất của em cơ mà."
"Để họ biết ư? Như vậy rất có thể họ sẽ đuổi em ra khỏi nhà mất..." Cô rướn môi: "Nhà họ Cù sẽ không chấp nhận một đứa con vô dụng đâu."
Ngô Thiên Thu đang định nói câu gì đó thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ bị mở ra.
"Cạch."
Cù Tử Cần quay ngoắt đầu nhìn ra cửa, trái tim như ngừng đập trong khoảnh khắc.
Vì thất thần trở về nhà, cô quên cả khóa cửa. Lúc này ngoài đó đang xuất hiện ông bà Cù. Hai vị phụ huynh mặt không cảm xúc nhìn thấy cảnh tượng trong phòng: Một chàng trai trẻ lạ mặt, không biết từ đâu xuất hiện đang ngồi trên giường con gái mình, ôm con gái mình.
Cả căn phòng lặng ngắt tưởng chừng có thể nghe thấy âm thanh của một chiếc kim rơi xuống đất, không ai nói lời nào.
Toi rồi.
Trong lòng cô lúc này chỉ xuất hiện ba chữ ấy.
Thật sự toi rồi!
Bầu không khí tĩnh lặng không duy trì được quá lâu.
Chẳng mấy chốc, chưa đợi biểu cảm trên khuôn mặt ông Cù từ xanh ngắt chuyển sang bùng nổ, Ngô Thiên Thu đã dứt khoát bỏ Cù Tử Cần ra, đứng dậy khỏi giường.
Nhưng, điều khiến cô bất ngờ là anh vẫn dám nắm chặt tay cô – ngay trước mặt bố mẹ cô.
Bây giờ đầu óc cô như nổ bom, một giây cũng không thể suy nghĩ được nữa. Ánh mắt cô chỉ có thể run rẩy nhìn qua nhìn lại từ bố sang mẹ. Nếu cô có thể lựa chọn, cô nghĩ phản ứng cô có thể làm nhất lúc này là nhảy thẳng từ trên cửa sổ xuống, bởi vì như vậy có lẽ sẽ quyết vấn đề nhanh hơn.
Đáng tiếc, dù là Ngô Thiên Thu hay bố mẹ cô, có lẽ sẽ đều không cho phép cô bỏ trốn giữa trận.
"Cháu chào hai bác."
Lúc này Ngô Thiên Thu nắm lấy tay cô, kiên quyết kéo cô đi ra cửa, nụ cười vẫn đong đầy trên gương mặt: "Cháu là Ngô Thiên Thu."
Sắc mặt tái mét của ông bà Cù đến nhìn cũng không thể nhìn nổi nữa. Họ còn chưa kịp lên tiếng, anh đã tiếp tục nổ súng trước: "Trước khi hai bác đánh gãy chân cháu hoặc báo cảnh sát, cháu hy vọng được tự do trình bày trong vòng một phút, sau đó cháu chấp nhận mọi sự xử lý của hai bác."
Cù Tử Cần cảm thấy bố mẹ cô đã dùng toàn bộ sự văn hóa và giáo dục một đời để kiểm soát những lời nói ra. Qua khoảng mười giây, cô nhìn thấy bố gật đầu một cái cực kỳ khẽ.
"Cháu tên là Willis Wu. Cháu tin rằng nếu hai bác chưa nghe thấy tên cháu bao giờ thì cũng đã từng nhìn thấy cháu qua tivi. Cháu làm việc tại Chính phủ nước A, giữ chức vụ Bộ trưởng bộ ngoại giao, là đồng nghiệp của con trai hai bác, Chase. Cháu tốt nghiệp khoa Truyền thông đại học P, có thu nhập ổn định, có nhà có xe, tuyệt đối không phải thành phần háo sắc, có ý đồ đen tối gì đó."
Ngô Thiên Thu nói xong một đoạn dài gần như có thể paste lên các trang mạng xem mặt, cô quan sát thấy sắc mặt bố mẹ có đôi chút thoải mái hơn.
"Để hai bác nhìn thấy hành vi không khác gì một kẻ háo sắc như ban nãy, là vì sự quản giáo quá nghiêm khắc mà hai bác dành cho Tử Cần, khiến cháu không thể tới nhà gặp gỡ theo phương thức thông thường. Việc này cháu sai trước. Đương nhiên, việc này không ảnh hưởng tới tình yêu chân thành cháu dành cho cô ấy, muốn hẹn hò với cô ấy bằng điều kiện kết hôn. Cháu lấy danh dự và nhân cách ra để đảm bảo những lời trên đây không chút giả dối." Anh nghiêm túc nói.
Tuy rằng lần đầu tiên được nghe anh tỏ bày chính thức khiến trái tim cô đập thình thịch dữ dội, nhưng vì lại ở ngay trước mặt bố mẹ nên đã mất hết cảm giác lãng mạn của mấy cô thiếu nữ, chỉ còn phần nhiều là sự căng thẳng, bởi vì cô phát hiện sắc mặt bố mẹ càng khó coi hơn.
"Thế nên, cậu đang chỉ trích chúng tôi có vấn đề trong việc quản lý nó quá nghiêm khắc?" Rất lâu sau, ông Hoắc lên tiếng.
"Cháu không dám, cháu không hề chỉ trích cách giáo dục của hai bác. Mà cháu đang cảm thấy Tử Cần của hiện tại không được thực sự vui vẻ. Cháu nghĩ dù là người làm cha mẹ như hai bác hay là cháu, thì đều mong được nhìn thấy Tử Cần vui vẻ thoải mái, chứ không phải khiến cô ấy phải dối lòng làm vài chuyện." Anh vừa nói mà bàn tay của anh cũng không ngừng truyền tới hơi ấm. Cô cắn răng, lòng thấy ấm áp.
Bao nhiêu năm nay, bên cạnh cô từng có rất nhiều người, nhưng chưa từng có một ai thật sự quan tâm tới cô, muốn cô được "thực sự vui vẻ".
Đa phần họ chỉ cảm thấy ở bên cô được vui, được vui chơi đã đời, hai bên có thêm người bầu bạn. Cô biết mình chưa từng thích bất kỳ ai trong số họ. Khi mọi huyên náo qua đi, cô chỉ còn một mình, vẫn cứ cảm thấy cô đơn như cũ.
Anh trai yêu cô, nhưng cũng không thể ở mãi bên cô. Bố mẹ yêu cô nhưng lại luôn dùng sự nghiêm khắc để biểu đạt tình yêu của họ.
Nhưng hôm nay, lần đầu tiên có một người lại dám kiên định nắm lấy tay cô, nói với cô và bố mẹ của cô rằng, anh thật lòng quan tâm tới cô.
"Tử Cần!"
Lúc này mẹ quay về phía cô với vẻ mặt vô cảm: "Mẹ không cho rằng người đàn ông mồm mép này thật sự quan tâm tới con, con đừng để bị cậu ta dạy thói xấu."
"Mời cậu lập tức rời khỏi nhà chúng tôi." Ông Cù nghiêm giọng.
Ngô Thiên Thu thấy vậy, lập tức hiểu được căn nguyên tâm bệnh của cô nghiêm trọng đến mức nào, nhưng lúc này cứ cứng rắn cũng không phải cách giải quyết. Anh suy nghĩ mấy giây, nghiêng đầu nhìn cô, nhẹ nhàng buông tay cô ra, chuẩn bị rời đi: "Xin lỗi hai bác."
"Đợi đã."
Khi anh chuẩn bị ra khỏi phòng ngủ thì cô bất ngờ giữ chặt tay anh.
Cả bố mẹ cô và Ngô Thiên Thu đều sững người.
"Anh không phải đi." Cô hít sâu một hơi, nhìn bố mẹ: "Anh ấy không mồm mép, cũng không dạy xấu con. Con muốn cảm ơn anh ấy. Nếu không có anh ấy, có lẽ cả đời này con cũng không có dũng khí nói mấy lời này."
Lúc này đầu óc cô trống rỗng, nhưng cô dũng cảm hơn bao giờ hết. Bao năm qua, cô luôn làm một đứa con ngoan trước mặt bố mẹ, không dám nói gì. Cho dù diễn đến đường cùng cũng không muốn bị vạch trần. Nhưng đến giây phút này, cô bỗng dưng cảm thấy chuyện gì cũng không còn quan trọng. Bị vạch trần thì sao chứ? Cô là một đứa con tồi tệ thì sao chứ? Cô muốn được sống vì chính mình.
"Thật ra con chưa từng học hành chăm chỉ, vì con không thích học một chút nào."
Cô nhìn bố mẹ, nói rành mạch: "Gì mà tới thư viện tự học đều là lừa dối bố mẹ. Con thích uống rượu, thích tới bar cùng chơi với bạn bè. Những thành tích học tập đều là gian lận, thầy cô con cũng mua chuộc cả; Con cũng không thích mấy bữa tiệc giao lưu của bố mẹ, con cũng không thích cười nói giả tạo với họ. Con càng không thích bố mẹ và họ so sánh xem con của ai giỏi hơn ai. Họ khiến con ghê tởm. Con cũng không bao giờ trở thành một người như chị dâu được, con không phải một người như vậy..."
Cô càng nói càng nhanh, càng nói càng nghẹn ngào. Thì ra được trút hết cảm xúc là như vậy, cô không kiểm soát được lời mình nói: "Mọi người luôn muốn con trở thành một người như anh trai, là vì anh trai khiến bố mẹ có thể diện. Con không cảm thấy bố mẹ thật sự yêu con. Bố mẹ chỉ coi con và anh trai như quân cờ, tiện cho hai người làm ăn và thăng tiến mà thôi. Mẹ kiếp, con thật sự chịu đủ rồi. Con đã trở thành người bố mẹ mong muốn suốt bao nhiêu năm, thật ra con hoàn toàn không phải, nếu bố mẹ thật sự cảm thấy con khiến bố mẹ ghê tởm thì cứ đuổi con đi đi."
Nói tới câu cuối cùng, giọt nước mắt cô nhẫn nhịn cũng đã rơi xuống, tầm nhìn trở nên mơ hồ. Cô thở dốc, chỉ có thể nhìn rõ hình như bố đang đi về phía cô.
Cô nhìn thấy khuôn mặt phẫn nộ của bố, và bàn tay giơ cao lên của ông.
Đánh thì đánh đi.
Cô nhắm mắt lại.
Cứ như vậy bị đuổi ra khỏi nhà cũng không sao cả.
Nhưng cái tát như cô nghĩ không rơi xuống. Cô mở mắt ra, nhìn thấy Ngô Thiên Thu đứng bên cạnh giơ tay lên, giữ chặt cổ tay bố.
"Bác trai, xin đừng làm chuyện khiến bác phải hối hận, đừng tổn thương Cần Cần."
"Đây là chuyện nhà chúng tôi, liên can gì tới cậu?!" Ông Cù đỏ bừng mặt: "Bây giờ cậu cút ra ngoài cho tôi, tôi không cần biết cậu là nhân vật nào!"
"Đúng là không liên can tới cháu, nhưng cháu không thể chứng kiến ai đó tổn thương Cần Cần trước mặt cháu, cho dù là bố ruột của cô ấy. Bác nghĩ đánh là có thể thay đổi được cô ấy sao? Chỉ càng đẩy cô ấy ra xa thêm thôi."
"Chúng tôi dạy con không cần cậu dạy!" Bà Cù cũng rất giận, nhìn kỹ thì tay bà đang run lên.
"Có chuyện gì vậy?"
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền tới một giọng nói quen thuộc.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía cửa.
Cù Khê Ngưng và Lăng Họa đang xách vali đứng ngoài, nét mặt mệt mỏi bụi bặm, có lẽ vừa hạ cánh.
Cù Tử Cần cũng ngây ra, hoàn toàn không ngờ một cục diện vốn hỗn loạn còn có người mới tham gia vào.
Anh trai cô và chị dâu cũng có mặt đúng lúc này, khác gì đại chiến thế giới.
Ngô Thiên Thu nhìn thấy Cù Khê Ngưng cũng có phần ngượng ngập, nhưng quay lại nhìn cô với khuôn mặt ầng ậng nước, anh vẫn không hề có nhượng bộ, chỉ giơ tay xoa đầu cô.
"Hay lắm, hai đứa tới rất đúng lúc."
Ông Cù hất tay đi ra khỏi cửa, nói với hai người họ: "Khê Ngưng, con xem em gái con thành ra cái bộ dạng gì đi, còn qua lại với tên lưu manh này, ra thể thống gì!"
"Bây giờ nó còn nói mọi thành tích ngoài mặt đều là giả vờ, bảo bố mẹ đuổi nó đi kìa!" Bà Cù lắc đầu, giọng cũng hơi nghẹn lại.
Cù Khê Ngưng và Lăng Họa nhìn khung cảnh trước mặt, trao ánh mắt cho nhau. Lúc này Cù Khê Ngưng khẽ họ một tiếng, nói: "Bố mẹ đừng giận, Cần Cần có chuyện gì, chúng con sẽ từ từ nói chuyện."
"Bố mẹ, Ngô Thiên Thu cũng không phải loại lưu manh, anh ấy là bạn của con và Khê Ngưng." Lăng Họa ở bên nói giúp: "Mọi người nói chuyện đi, con tiễn anh ấy xuống nhà."
Ông bà Cù không nói gì, coi như ngầm đồng ý, đi tới thư phòng trước. Cù Khê Ngưng bỏ vali xuống, đi vào phòng ngủ của cô, đứng trước mặt cô và Ngô Thiên Thu.
"Anh, anh đừng mắng anh ấy."
Cô nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng đáng sợ của Cù Khê Ngưng bèn đứng chắn trước mặt Ngô Thiên Thu: "Anh ấy chỉ giúp em thôi."
Cù Khê Ngưng nhìn cô rồi đánh mắt sang Ngô Thiên Thu: "Anh sẽ không mắng cậu ta, chỉ đấm thôi."
"Anh tới đây!"
Ngô Thiên Thu kéo cô sang bên, nhìn Cù Khê Ngưng không chút sợ hãi: "Dù nói thế nào, cũng không thay đổi được suy nghĩ lấy Cần Cần của tôi, đằng nào cũng đánh, tôi chịu được."
Cù Khê Ngưng cười khẩy, lẳng lặng vung nắm đấm lên.
"Được rồi được rồi." Lúc này Lăng Họa rảo bước đi từ ngoài vào, chắn giữa hai người họ: "Hai người đừng làm mọi việc loạn thêm được không?"
"Tinh thần anh tốt quá nhỉ?" Lăng Họa quay người, nhìn Cù Khê Ngưng: "Ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ mà vẫn còn sức đấm người? Anh dẫn Cần Cần vào nói chuyện với bố mẹ đi đã."
"Anh có sức hay không em biết rõ mà." Cù Khê Ngưng từ tốn đáp.
Vào lúc này vẫn còn tâm trạng đùa giỡn e chỉ có anh. Cù Tử Cần và Ngô Thiên Thu không hẹn mà gặp đều cố nhịn cười. Lăng Họa vừa tức giận vừa xấu hổ, giẫm mạnh một cái lên chân Cù Khê Ngưng, rồi đẩy anh ra ngoài.
"Cần Cần, em qua đây." Cô vẫy tay với con bé.
"Em đi đi." Ngô Thiên Thu lặng lẽ nắm tay cô, dịu dàng nói: "Đừng sợ."
"Ngô Thiên Thu." Trước khi vào thư phòng, Cù Khê Ngưng nói một câu nửa đùa nửa thật: "Cậu đợi đó, cái chân của cậu tôi nhất định phải đánh gãy."
...
Cù Tử Cần cùng Cù Khê Ngưng đi vào thư phòng, không còn gì nghi ngờ, đập vào mắt là khuôn mặt tái mét của ông bà Cù.
Cô ngồi xuống đối diện với họ, trông có vẻ đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại.
"Khê Ngưng, con xem giờ nó ra cái bộ dạng gì, nhà họ Cù chúng ta sao lại có loại con này, thật sự khiến người ta khó tin, chắc chắn là theo người đàn ông ban nãy học thói xấu!" Bà Cù phẫn nộ: "Con nói xem, sau này phải làm sao?"
"Mẹ." Cù Khê Ngưng nhẹ nhàng giơ tay lên: "Con biết bây giờ bố mẹ đang tức giận, nhưng có một điểm con buộc phải thanh minh. Con vẫn luôn biết suy nghĩ thật sự của Tử Cần, nhưng không báo với bố mẹ. Thế nên hôm nay con cũng phải chịu trách nhiệm."
Cù Tử Cần nhìn khuôn mặt không hay nói cười của anh trai, trong lòng dường như đang viết liền sáu dấu chấm than.
Trên đời chỉ có anh trai tốt, có anh trai là có một viên ngọc.
"Bố mẹ bận rộn, con có nhiều thời gian bên nó hơn. Nó ham chơi, con lại không nỡ nhốt nó vào ép học. Nó trở nên như vậy, con chắc chắn có trách nhiệm. Thế nên bố mẹ, bố mẹ càng nên trách cứ con. Nó còn nhỏ thì hiểu chuyện gì?"
Cù Tử Cần cảm động chực khóc.
Ông Cù hít sâu một hơi: "Vậy con cho bố một cách giải quyết đi."
"Chuyện này không thể giải quyết." Cô nghiến răng: "Bố mẹ, dù lần này bố mẹ nói gì, có đánh con sống dở chết dở, con cũng không sống như vậy nữa. Con biết bây giờ bố mẹ nghĩ con đại nghịch bất đạo, nhưng con muốn sống vì mình, làm việc con muốn làm."
"Là ăn chơi đàn đúm?" Bà Cù trừng mắt.
"Con có việc muốn làm, sau này con muốn tổ chức các sự kiện. Con vẫn luôn ham mê ngành này, mà nó cũng đang khá hot. Con hiểu mọi người thích gì, đây là sở thích của con, chứ không phải là kinh tế hay chính trị."
"Công việc vớ vẩn." Ông Cù tức đến rung râu.
"Con nghĩ con không nói tiếp được nữa, vì suy nghĩ của bố mẹ sẽ chẳng bao giờ thay đổi. Bây giờ con có thể dọn ra ngoài. Con sẽ tự làm việc, không đòi một xu nào của gia đình nữa."
Cho dù nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo lộ liễu của Cù Khê Ngưng nhưng cô vẫn đứng lên.
"Mày đừng có quay về nữa!" Ông Cù đập tay xuống bàn, quát to.
Cù Tử Cần mặt mũi vô cảm, vung tay đi ra ngoài. Cô lao vào phòng mình, lấy vali ra, bắt đầu nhét quần áo vào.
Không bao lâu sau, khi cô sắp thu dọn xong, thì nghe thấy tiếng bước chân khẽ khàng.
Ngẩng đầu lên, cô đỏ mắt nhìn Cù Khê Ngưng.
"Anh, anh mắng em cũng được, đánh em cũng được, hôm nay em nhất định phải đi." Cô khàn giọng.
"Anh không mắng em, càng không đánh em. Ban nãy anh đã thuyết phục được bố mẹ, từ nay về sau họ sẽ không quản chế em nữa, anh ủng hộ em dọn đi."
Cô sững người nhìn anh, nghĩ mình nghe nhầm.
"Anh không tán thành thái độ tiêu cực em dành cho bố mẹ, nhưng anh ủng hộ suy nghĩ của em. Đúng là em nên dựa vào nỗ lực của mình để chứng minh bản thân. Em cũng phải vượt qua khó khăn để học những bài học cuộc đời. Em càng có thể dựa vào những việc ấy để thuyết phục bố mẹ. Nhưng quá trình này sẽ rất dài, cũng bắt em phải nỗ lực và chịu khổ. Từ nay về sau, em thật sự phải tự dựa vào sức của mình đấy."
Cù Tử Cần nghiến răng: "Em làm được, cho dù em không làm được, em cũng quỳ mà bước qua."
"Có quyết tâm này là được."
Cù Tử Cần ngước lên: "Còn về Ngô Thiên Thu, em thật sự thích anh ấy. Em không dám chắc bọn em có thể đi tới cuối cùng hay không, nhưng em muốn cùng anh ấy đi tới cuối cùng."
Cù Khê Ngưng trầm mặc rất lâu mới thở dài: "... Ai bảo anh chỉ có một cô em gái chứ."
Cô kéo vali hành lý cùng Cù Khê Ngưng đi xuống nhà.
Vừa ra khỏi cửa thì nhìn thấy Ngô Thiên Thu và Lăng Họa đứng dưới ánh đèn. Ngô Thiên Thu mặc không nhiều, run người đứng đợi cô. Thấy cô xuất hiện, mắt anh cũng sáng lên.
"Cần Cần, bố mẹ có đánh em không?"
Ngô Thiên Thu rảo bước đi tới trước mặt cô, muốn ôm lấy cô nhưng ngại khuôn mặt sắt Cù Khê Ngưng ở bên cạnh.
Cô thấy vậy cực kỳ buồn cười nhưng cố nhịn, lắc đầu với anh: "Không có, hôm nay em chính thức bỏ nhà ra đi."
"Hả?" Ngô Thiên Thu trợn tròn mắt: "Sao được?"
"Tức là từ nay về sau bố mẹ không lo cho em nữa, em cũng không dựa vào họ nữa, xem có thể tự xây một khoảng trời riêng cho mình không."
Ánh mắt Ngô Thiên Thu sáng lên, anh liếc nhìn Cù Khê Ngưng rồi nói: "Cắt toàn bộ nguồn kinh tế, chỉ một mình em lăn lộn?"
"Ừm." Cô gật đầu: "Sau này em sẽ không tới bar chơi bời nữa, trừ phi thật sự có tụ tập bạn bè. Em không thể qua một đêm là chăm chỉ học hành, nhưng sẽ cố gắng không bài xích nữa... Em sẽ tự đi kiếm chỗ làm thêm, sau đó đợi ngày tốt nghiệp, làm việc em muốn làm."
"Rất dũng cảm." Nghe xong, Lăng Họa mỉm cười gật đầu.
"Anh, anh và chị dâu chăm sóc bố mẹ nhé." Cô quay sang nhìn Cù Khê Ngưng: "Em không hiếu thảo, khiến bố mẹ đau lòng, nhưng giờ em chỉ có thể tiếp tục làm họ buồn thôi."
"Họ sẽ hiểu mà." Cù Khê Ngưng vỗ vai cô: "Dù sao thì bố mẹ chỉ có một cô con gái là em."
"Tôi cảnh cáo cậu." Trước khi lên nhà, Cù Khê Ngưng vẫn chưa tha cho Ngô Thiên Thu, túm lấy cổ áo anh, lôi ra trước mặt mình: "Chuyện giữa cậu và Tử Cần, tôi chưa có gật đầu đâu. Bố mẹ cũng vậy. Cậu được ở gần con bé là vinh hạnh lắm rồi. Cậu nên biết mình cần làm gì và không được làm gì, biết chưa hả?"
Ngô Thiên Thu nhìn ông anh vợ tương lai còn hắc ám hơn cả xã hội đen, hít sâu: "... Anh yên tâm đi."
"Tuy tôi không ở đây, nhưng tai mắt thì nhiều vô kể. Tử Cần mà mất một cọng lông, tôi nhất định cho cậu tan xác."
Sau khi bóng họ khuất dạng, Cù Tử Cần mới phá lên cười.
"... Em còn cười hả!" Anh kéo cô vào lòng, cọ cọ chỗ râu mới mọc lên má cô: "Chồng tương lai của em bị uy hiếp kìa, mạng khó bảo toàn..."
"... Chồng tương lai gì chứ?"
"Hả?" Anh nhướng mày tỏ vẻ không vui: "Em còn định tìm người khác à? Cù Tử Cần, em đi đâu tìm được một người bị anh vợ tương lai uy hiếp còn đi theo em hả?"
Đúng là mặt dày, Cù Tử Cần khó xử nói: "Như anh thấy đấy, bây giờ em thật sự không còn gì cả, ngoài họ Cù này, một thời gian dài sau này chắc vẫn uống nước lã thôi. Dù nhìn từ góc độ nào thì vẫn khác xa cô gái mà anh yêu cầu, anh nghĩ kỹ thật chưa?"
Anh không cười nữa, chăm chú nhìn cô.
"Vậy thì, anh cũng hy vọng em nghe cho kỹ. Anh thích em, chưa bao giờ vì em là cô gái theo mẫu hình tượng của anh, cũng chẳng phải vì em là Cù Tử Cần. Anh là người chỉ đi theo cảm giác. Khi anh yêu em từ cái nhìn đầu tiên, anh chẳng biết gì về em cả. Anh yêu con người chân thật của em, và anh cũng tin vào người anh yêu, nhất định sẽ trở thành người rực sáng."
Anh nghiêng đầu, bất ngờ đưa tay che mắt cô lại. Cô cảm nhận được có thứ gì lành lạnh được đeo vào ngón giữa bàn tay trái.
Trái tim cô đập dồn dập, cúi đầu xuống nhìn thì thấy một chiếc nhẫn xinh xắn đang lấp lánh trên tay.
"Lần này anh gấp gáp đi công tác, cũng là để lấy chiếc nhẫn đã đặt làm từ lâu. Giai đoạn trước mắt anh tạm thời dùng nó để trói chặt em. Khi nào thời cơ chín muồi, chúng ta đổi ngón tay nhé."
Đeo vào ngón giữa đại diện cho người đã đính hôn.
Cô đã từng ôm thái độ đời là trò chơi để đối mặt với mọi thứ. Cô không yêu ai cũng không mong được ai yêu mình. Cô mặc một chiếc áo giáp che chặt bản thân, giả vờ như mình rất vui vẻ.
Về sau, cô được chứng kiến người anh trai tưởng như vô cảm của mình cũng trở nên có máu có thịt, cô tò mò sức mạnh của tình yêu vĩ đại nhường nào mà có thể thay đổi một con người.
Bây giờ, cuối cùng thì cô cũng hiểu.
Sự xuất hiện của người ấy sẽ làm sáng bừng cuộc sống của bạn, khiến không khí cũng trở nên ngọt ngào. Vì có anh ấy, con đường sau này dường như không còn quá gập ghềnh. Mỗi hành động của anh ấy đều ảnh hưởng tới cảm xúc của bạn, nhân đôi niềm vui hay nỗi buồn của bạn.
Anh ấy sẽ khiến bạn trở nên tốt đẹp.
Anh ấy sẽ khiến bạn càng thêm yêu bản thân.
Anh ấy sẽ khiến bạn càng thêm yêu cuộc đời.
Đương nhiên, còn một chuyện rất quan trọng nữa.
Bạn biết anh ấy yêu bạn nhường nào...
Cù Tử Cần đứng giữa đám đông, nâng ly hướng về mọi người: "Friday night, không say không về!"
Sau khi nghe lệnh của cô, mọi người đều vui vẻ náo nhiệt nâng ly lên. Những ly rượu chạm vào nhau, phát ra những tiếng giòn tan. Trong quán bar ánh sáng lập lòe quái dị, mùi rượu và sự quyến rũ riêng có ở nơi đây lan tỏa trong không khí, khiến người ta mơ hồ say sưa.
Sau khi đã uống khoảng mười cốc, Cù Tử Cần có hơi choáng váng. Cô rút di động ra xem rồi lập tức đặt ly rượu trong tay xuống.
"Party Queen." Tô Ly vỗ vai cô rồi nhướng mày: "Sao hả, lại quay về làm một đứa trẻ ngoan à?"
Cô vênh mặt lên: "Cậu hiểu mà, làm trò."
"Không mệt sao? Ngày nào cũng phải nhập vai diễn xuất." Tô Ly vừa nói chuyện với cô, vừa mỉm cười với hai cô gái đi ngang qua họ. Hai cô gái đó cảm giác như sắp ngừng thở.
"Cậu muốn nói chuyện thì nói đàng hoàng, đừng có vừa nói vừa phóng điện tứ phía." Cô lườm nguýt.
Tô Ly đẹp trai cao gầy học chung một trường với cô, là tài tử nổi tiếng nhất trường. Chỉ có điều ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, giữa họ đã như bùng cháy ngọn lửa anh em. Tuy rằng đều là nhân vật phong vân nhưng hoàn toàn không phát triển theo hướng phim thần tượng, ngược lại trở thành đồng đội sống chết có nhau, kiểu có cởi trần trước mặt đối phương, đối phương vẫn ngủ ngon lành vậy.
"Nói thật nhé." Tô Ly lắc đầu với cô: "Ngày nào cậu cũng thay đổi nhân cách như vậy không mệt sao? Ở trước mặt người nhà thì đóng vai một cô em gái dễ thương ngoan ngoãn, nghiêm túc học hành, tới trước mặt bạn bè thì trở về làm nữ hoàng tiệc tùng tìm kiếm niềm vui... Mình thấy với khả năng diễn xuất chói lọi này, cậu tới Hollywood cũng không thành vấn đề."
"Cậu biết anh mình là ai mà, dẫu sao thì cũng có gen di truyền."
Cù Tử Cần nhún vai, với lấy chiếc balo bên cạnh, chạy ra ngoài như một cơn gió.
Dọc đường, cô bảo tài xế lao vun vút như bay, chưa đầy mười phút sau đã tới trước cửa nhà. Hơn nữa trong vòng mười phút ấy, cô còn hoàn thành một loạt các việc như: Thay quần áo, tẩy trang, chải tóc, xịt nước hoa che lấp mùi rượu... Sau khi hoàn thành xong, cô còn tiện thể lấy ba cuốn giáo trình trong balo ra, ôm lên tay.
Đi vào trong nhà, bố mẹ Cù Khê Ngưng đang ngồi trên sofa xem tivi. Cô cởi giày, ngoan ngoãn chào hỏi: "Bố mẹ, con đã về."
"Sao muộn vậy?" Bà Cù nhìn về phía cô, hỏi: "Hôm nay chẳng phải thứ Sáu sao?"
"Đúng vậy, con có gửi tin nhắn cho mẹ mà. Con và bạn vào thư viện tự học ạ." Cô giơ ba cuốn sách trong tay lên, đi về phía sofa: "Sắp thi tới nơi rồi, không tự học thêm con không yên tâm."
"Ừm." Ông Cù là người nghiêm nghị, lúc này mặt vẫn không chút biểu cảm: "Chỉ có người chuẩn bị sẵn sàng mới là người giành chiến thắng."
"Vâng vâng vâng, "phụ thân đại nhân" dạy phải ạ." Cô cúi thấp đầu xuống.
"Đừng có đùa giỡn." Ông Cù lắc đầu, bỗng nhiên nhíu mày: "Sao mùi nước hoa trên người con nồng nặc thế hả? Đi học mà còn xịt nước hoa làm gì, có phải đi thi hoa hậu đâu."
Con ngươi của cô đảo đảo, lập tức tỏ vẻ vô tội: "Ôi bố, con sai rồi, con gái yêu cái đẹp không biết phải làm sao, sau này con sẽ xịt ít đi một chút."
"Được rồi, con về phòng tiếp tục học đây." Thấy bố không định gạn hỏi nữa, cô khẩn trương quay đầu chuồn lẹ.
"Nhìn chị dâu của con kìa, xuất sắc bao nhiêu." Ông Cù ở phía sau bổ sung thêm một câu: "Tốt nghiệp cùng trường với con mà người ta vào làm cho Chính phủ đấy."
Ánh mắt cô chợt tối đi nhưng ngay sau đó cô vẫn cười tít: "Đương nhiên rồi, nếu không sao được làm chị dâu của con chứ! Có thể bắt anh trai con làm tù binh chắc chắn là có đẳng cấp!"
"Bố đang bảo con học hỏi người ta."
"Vâng, vâng."
Trở về phòng, cô xoay ngược tay, nhẹ nhàng khóa cửa lại, nụ cười trên khuôn mặt cũng tan biến trong khoảnh khắc.
Giống như một bầu trời xanh mây trắng bỗng có mây mù kéo tới vậy. Cô quăng ba lô và ném ba cuốn sách trong tay xuống đất, nhắm mắt lại, trượt ngồi xuống nền đất với nét mặt vô cảm.
Mệt không?
Cô lại nhớ tới câu hỏi ban nãy của Tô Ly.
Sao lại không mệt chứ? Cô không phải là một diễn viên trời sinh, luôn sợ rằng cách diễn xuất vụng về của mình sẽ khiến mình lộ rõ sơ hở. Nhưng lâu dần, diễn nhiều rồi, cô lại giống như thật vậy. Chỉ có điều, mỗi khoảnh khắc trở về căn phòng của mình, cô đều mệt mỏi tưởng chừng tan chảy.
Cô không muốn làm một đứa con ngoan chút nào, chưa bao giờ mong muốn.
Nhưng cô không có sự lựa chọn.
Cô có một lai lịch như vậy, một gia thế như vậy, anh ruột cô, Cù Khê Ngưng lại là một người có quyền thế. Bất luận thế nào, số phận cũng đã định sẵn ít nhất ở ngoài mặt, trước mặt cái gọi là "thế tục", cô phải vào vai một đứa con ngoan.
Từ nhỏ tới lớn, vẫn luôn như vậy, đọc những cuốn sách cô không thích đọc, học những ngôi trường cô không thích học, cùng bố mẹ đi gặp những con người cô không muốn gặp, giả vờ không thích vui chơi, không thích đàn đúm, không thích yêu đương... Vào vai một đứa con gái "trong sáng" trước mặt tất cả mọi người.
"Cộc cộc."
Một âm thanh rất khẽ vọng vào tai cô như thế.
Cù Tử Cần nhẹ nhàng lúc lắc cái đầu, gương mặt bày ra một vài biểu cảm tinh tế.
Sau đó, cô đứng dậy, đi tới bên cạnh cửa sổ phòng mình.
Một gương mặt tuấn tú và điển trai lúc này đang áp ngoài cửa sổ. Người đó nhìn thấy cô, bèn nhe răng cười, trong nụ cười có cả những tia sáng.
Cô lườm nguýt, bực bội đẩy cửa ra: "... Ngô Thiên Thu, kiếp trước anh là tắc kè phải không?"
Mỗi lần cô thấy anh dùng cách này để tới thăm mình, cô luôn toát mồ hôi hột thay anh... Để trốn tránh bố mẹ, trốn tránh vệ sỹ, đúng là cách gì cũng có thể nghĩ ra được. Thế này mà bất cẩn ngã xuống đất, không chết thì cũng tàn phế. Nhưng cô có khuyên thế nào, anh cũng không nghe, cứ thích nửa đêm trèo tường như thế này.
"Suỵt... Anh càng ngày càng cảm thấy mình giống Super Mario..." Lúc này, Ngô Thiên Thu bò vào phòng qua ô cửa sổ, rồi ôm chầm cô vào lòng: "Nhỏ tiếng thôi, đừng để bố mẹ em nghe thấy."
"Không nghe thấy được đâu." Cô được anh ôm vào lòng, đứng im bất động: "Cách âm của nhà em rất tốt."
"Tốt tới mức ông anh trai ma quỷ đó của em và Tiểu Hoa Hoa có lăn lộn mười lần trong phòng ngủ em vẫn ngủ ngon, đúng không?" Tiếng cười giòn tan của anh vọng xuống từ trên đỉnh đầu.
Cù Tử Cần đấm anh một cái, nhưng khóe miệng không khỏi rướn lên một nụ cười.
"Em uống rượu đấy à?" Anh nhạy bén ngửi thấy mùi rượu ẩn đằng sau lớp nước hoa của cô.
"Ừm, em uống một chút với đám bạn." Cô suy nghĩ mấy giây rồi trả lời như vậy.
"Thế mà lâu nay anh vẫn nghĩ em không biết uống rượu đấy." Ngô Thiên Thu ôm cô một lúc, hôn lên tai cô rồi chân thành cảm thán: "Cần Cần, anh rất nhớ em."
"Ồ." Cô đáp đại một tiếng.
"Cần Cần, em có thể đừng lạnh nhạt với anh như thế được không." Lúc này anh buông cô ấy, nhìn cô ấy chăm chú: "Anh biết em chưa đồng ý làm bạn gái của anh, nhưng em đã chấp nhận để anh nhiều lần đột nhập vào phòng như vậy, nếu nói em không có chút cảm xúc nào với anh, dù anh có tin thì bản thân em cũng không tin mà, đúng không?"
Cô ngắm khuôn mặt điển trai của anh, bình tĩnh nói: "Quá nhanh rồi."
"Chuyện gì quá nhanh?"
"Hai chúng ta mới quen nhau chưa đầy một tháng, kể từ ngày anh bắt đầu nhắn tin cho em."
"Chuyện tình cảm có thể đo đếm bằng thời gian sao? Dù lâu hay dài cũng chẳng thể so bì với tình cảm." Anh nhìn vào mắt cô, nói rành mạch từng từ từng chữ: "Ngay từ ngày đầu tiên quen em, anh đã nói với em rồi, anh yêu em từ cái nhìn đầu tiên. Anh cảm thấy em chính là cô gái định mệnh trong cuộc đời anh. Anh hoàn toàn nghiêm túc, chưa bao giờ chân thành như thế. Chỉ cần em đồng ý, bây giờ chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn ngay. Điều kiện tiên quyết là anh không bị bố mẹ em hay anh trai em đánh chết."
Cù Tử Cần thấy lòng rung động, cắn cắn môi.
"Anh biết, mà chắc là Tiểu Hoa Hoa cũng đã nói với em, anh thừa nhận trước kia anh rất lăng nhăng, đời sống tình cảm loạn cào cào."
Anh ngồi xuống giường cô, kéo cô ngồi lên đùi mình: "Nhưng anh chưa động lòng với bất kỳ cô gái nào trong số họ. Tuy nói vậy chẳng hay ho chút nào, nhưng anh trai em cũng là kiểu người như vậy mà. Em thấy đấy, bây giờ anh ta bám lấy Tiểu Hoa như một con chó Pug vậy, những người chưa bao giờ biết rung động một khi tìm được chân tình sẽ là chuyện trọn đời trọn kiếp."
Cô vốn dĩ vẫn đang nghiêm túc lắng nghe, cho tới khoảnh khắc anh miêu tả Cù Khê Ngưng giống gió Pug, cô thật sự không nhịn được nữa, đánh vào vai anh một cái: "... Anh mới là chó Pug."
"Thì đúng vậy." Anh cười tít mắt, vừa quyến rũ vừa ấm áp: "Khi đứng trước mặt em, anh chính là chó Pug, cả ngày chạy quanh em, đuổi cũng không chịu đi."
Cô nhìn anh, lòng chợt mềm nhũn, cảm giác như có cả một tòa thành bỗng dưng sụp đổ. Cảm giác này, khi đối diện với anh đã từng xuất hiện rất nhiều lần, cô không lấy làm lạ.
Ngô Thiên Thu là một người đàn ông rất có sức hấp dẫn, dù là về IQ hay EQ, anh đều vượt trội trong số những người đàn ông cô từng gặp. Hơn nữa, anh còn hài hước, thường xuyên bất chấp hình tượng để chọc cho cô vui. Khi ở bên anh cũng là lúc nụ cười xuất hiện nhiều nhất trên gương mặt cô.
Không cần phải nghi ngờ, bản thân cô cũng đã rung động.
"Bình thường chỉ được gặp em buổi tối, thật sự quá giày vò. Cuối tuần em lại phải ở bên bố mẹ, hoàn toàn không gặp được." Anh cọ trán mình vào trán cô: "Anh chẳng thiết đi làm nữa, chỉ muốn cả ngày đắm chìm trong sắc đẹp của cô tiểu tiên nữ này thôi..."
"Willis." Cô bỗng nhiên gọi tên anh.
"Ừ?"
"Anh có hiểu em không?"
Ngô Thiên Thu nhìn cô vẻ nghi hoặc: "Có lẽ cũng khá hiểu đấy."
"Thế ư?" Cô nhìn thẳng vào anh: "Vậy em cảm thấy em là người như thế nào?"
Anh ngẫm nghĩ, còn chưa kịp lên tiếng, cô đã nói tiếp: "Là một tờ giấy trắng được bảo vệ kỹ càng? Ngoan ngoãn? Nghe lời? Hiểu chuyện? Đáng yêu? Đơn thuần? Có một đôi mắt to, một gương mặt trái tim, một ánh mắt biết cười... hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ và sở thích của anh, là như vậy sao?"
Ánh mắt cô rất bình thản, bình thản như một hồ nước chết.
Ngô Thiên Thu há hốc miệng, anh định gật đầu nói "Phải" nhưng nhìn biểu cảm của cô, anh chợt do dự.
"Dù em có là người thế nào, anh cũng thích." Rất lâu sau, anh đã nói vậy.
Ánh mắt Cù Tử Cần trở nên lấp lánh: "Thế ư?"
"Cho dù con người thật của em ham chơi, đời sống tình cảm hỗn loạn, coi cuộc đời như trò chơi... Anh cũng thích sao?"
Nghe xong câu nói của cô, có một khoảnh khắc Ngô Thiên Thu đã ngẩn người.
Cù Tử Cần yên lặng nhìn anh.
Từ sau khi quen anh, cô vẫn luôn do dự rốt cuộc liệu có nên cho anh biết chân tướng hay không. Dẫu sao thì cô luôn có cảm giác sở dĩ lúc trước anh yêu cô từ cái nhìn đầu tiên, có lẽ thuần túy chỉ vì bị vẻ ngoài của cô lừa gạt.
Nhưng càng đi sâu tìm hiểu, cô lại càng quan tâm tới anh hơn, đến nỗi cô cũng bất giác đóng vai "chung tình" mà anh thích từ lúc nào không rõ. Nhưng sâu tận trong đáy lòng, cô vẫn mang một cảm giác tội lỗi sâu sắc: Đây vốn không phải điều cô muốn anh nhìn thấy.
Vậy mà cô không có gan nói thật với anh, bởi vì cô biết một khi mở lời, có thể sẽ không rút lại được.
Trầm mặc một lúc, Ngô Thiên Thu nhún vai: "Thế ư?"
"Hả?" Cô chưa phản ứng lại kịp.
"Ý của em là thật ra em là một cô gái tồi tệ, anh không hiểu sai chứ?"
Cô nhìn thẳng vào đôi mắt bình thản của anh: "Có thể hiểu là như vậy."
"Tệ đến mức nào?" Anh hỏi tiếp.
Cô cắn răng: "Anh thật sự muốn biết sao?... Em sợ sẽ làm tan vỡ mộng tưởng của anh."
"Nếu hôm nay em đã dám nói ra, còn sợ làm anh vỡ mộng ư?" Ngô Thiên Thu nửa đùa nửa thật.
"Em từng có rất nhiều bạn trai, có người quen một ngày thì chia tay, người lâu nhất cũng chưa đầy một tháng. Em không thích học, thường xuyên trốn tiết đi chơi game, sau đó lại hối lộ cho giáo viên để nâng điểm. Em thích uống rượu, em còn từng hút thuốc, phàm là những việc xấu nhất anh nghĩ tới em đều từng làm rồi."
Anh nhìn cô: "Giết người phóng hỏa thì sao?"
"... Vậy thì chưa."
Bầu không khí vốn dĩ đang nặng nề bị anh khuấy lên, dường như đã thay đổi. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng không lườm anh: "Một con người như vậy chắc là cũng chẳng khác biệt so với các cô gái ăn chơi trước kia anh quen. Em chưa bao giờ là một thiên thần trong sáng, một cô gái ngoan ngoãn, cũng chẳng có điểm gì đặc biệt. Em có thể tiếp tục giả vờ nhưng em không muốn làm vậy với anh."
Bởi vì em thật lòng thích anh, nên em không muốn lừa dối anh nữa.
Căn phòng rơi vào im lặng.
Một lát sau, Ngô Thiên Thu nhẹ nhàng buông đôi tay đang ôm chặt cô ra.
Trái tim cô bỗng nặng nề trong khoảnh khắc, cảm giác như có một hòn đá tảng đè nặng lên.
Anh không nói gì cả, trông cũng không tức giận, không thất vọng, cũng không có cảm xúc nào khác. Chỉ có điều cô nhìn ra được, trong đôi mắt anh có những cảm xúc cô không thể đọc hiểu.
Sau khi thẳng thắn nói rõ với anh, cô những tưởng anh sẽ thể hiện sự kinh ngạc hoặc băn khoăn nào đó, không ngờ lại là một sự mơ hồ như vậy.
Nhưng ngược lại nó càng khiến cô sợ hãi hơn.
"Những chuyện này, bố mẹ em, anh trai em đều không biết phải không?" Anh bình tĩnh nói.
Cô gật đầu: "Em cũng vĩnh viễn không muốn để họ biết."
"Em thật sự thích chơi bời vậy sao?"
Cô bật cười, ánh mắt lại có phần thê lương: "Chỉ có chơi như vậy, em mới không cảm thấy cô đơn."
Ngô Thiên Thu nhìn cô, lát sau, anh khẽ gật đầu.
"Anh về đã." Lúc này, anh đứng lên, từ từ đi tới bên cửa sổ: "Chắc là tối nay em uống không ít rượu rồi, em nghỉ ngơi sớm đi."
Cù Tử Cần nhìn anh, bàn tay bỗng chốc lạnh giá, trái tim cũng như bị ai khoét mất một mảng.
Anh chưa bao giờ tạm biệt cô lạnh lùng như vậy, thường thì đuổi mãi anh mới chịu về, kiên quyết dính lấy cô tới khuya mới bịn rịn rời đi.
Cô há hốc miệng, muốn nói với anh câu gì đó, nhưng tới cuối cùng lại chỉ là một lời "Tạm biệt" yếu đuối và bất lực.
Anh cũng không nói gì thêm, khéo léo nhẹ nhàng bò ra ngoài, biến mất trong bóng tối như lúc anh tới đây vậy.
Cô đóng cửa sổ lại, thất thần ngồi xuống ghế, chống tay lên trán.
Phải, đúng là cô muốn thẳng thắn nói với anh bộ mặt thật của mình, vì cô phát hiện mình đã thật lòng thích anh rồi. Cô muốn có một tình yêu chân thành cùng người đàn ông này, thế nên mới không muốn lừa dối... Nhưng kết quả, có lẽ anh vẫn không thể chấp nhận một sự thật về cô như thế.
Đúng vậy, con người thật của cô có khác gì những người anh từng gặp đâu? Anh cũng được coi là người đã gặp vô số các cô gái, tới cô, những tưởng cô là một cô gái ngoan, không bị xã hội nhuốm bẩn nên mới thích sự mới mẻ ở cô, chứ không phải là con người cô.
Cô thật ngốc, cô nên lừa gạt anh mãi mãi, lừa gạt anh cả đời. Dù sao thì cô vẫn luôn là diễn viên đại tài. Chân thành lừa gạt người đàn ông mình yêu, cô nghĩ mình có thể làm được.
Vì chí ít như vậy, cô có thể giữ anh ở lại.
***
Sau đêm hôm đó, Ngô Thiên Thu hoàn toàn không liên lạc thêm với cô.
Cù Tử Cần như người mất hồn vậy.
Suốt cả một tuần, cô không trốn tiết nữa, cũng không tới quán bar, cô đã thật sự ôm sách tới thư viện học... Mặc dù cô học chẳng vào, nhưng cô vẫn mở sách ra, chống cằm ngồi ngây người trong thư viện. Trở về nhà, cô cũng nói rất ít. Tuy ông bà Cù đều cảm thấy kỳ lạ, nhưng thấy cô thật sự vào phòng nghiêm túc học hành thì cũng không nói gì.
Biểu hiện khác thường này của cô đương nhiên đã làm đám bạn xung quanh hết hồn. Tất cả mọi người đều lần lượt tới "quan tâm" cô, kéo cô đi quán bar, cô đều không chịu.
Hôm đó tan học, Tô Ly thật sự không nhìn nổi nữa bèn lao thẳng tới chỗ của cô, đứng nhìn cô: "Tối nay cậu phải tới Pub với mình."
"Không đi." Cô chậm chạp thu dọn sách vở.
"Cậu nhìn cái vẻ như bị người ta đánh hỏng não bộ của mình đi, chẳng qua là thất tình thôi mà? Cậu tưởng mình không nhìn ra chắc?"
Cù Tử Cần ngẩng đầu lên nhìn cậu ta, không lên tiếng.
"Nói đúng rồi chứ gì? Gã đàn ông nào đã mê hoặc cậu đến điên đảo thần hồn vậy? Cậu không tới chơi, mọi người đều mất hứng. Tối nay cậu phải đi với mình, coi như thả lỏng bản thân. Phải nhanh chóng bước ra khỏi chuyện thất tình này, phải lập tức tìm kiếm người mới. Đi nào, tối nay chúng ta tìm cho cậu một anh chàng đẹp trai."
"Cậu tự đi tìm anh chàng đẹp trai đi." Cô uể oải ôm sách, đi thẳng qua người Tô Ly ban nãy còn phát biểu hùng hồn.
"Này! Molly! Cậu là đồ vô dụng..."
Tô Ly gọi với cô mấy tiếng ở phía sau, cô vẫn coi như không nghe thấy.
Trở về nhà, cô quăng sách lên bàn học, nằm đờ người ra giường.
Cô ngước lên nhìn trần nhà, trong đầu lại nhớ tới những ngày Ngô Thiên Thu tới tìm mình. Anh kể chuyện cười cho cô nghe, buồn cười tới độ cô phải bò ra bàn, với lấy miếng bánh cắn vào miệng để ngăn không cho bố mẹ nghe thấy. Lại có lần anh uống hơi quá chén, ôm cô vào lòng xoay vòng vòng, còn nhất quyết muốn chơi với cô trò "đi máy bay"... Khi đối diện với cô, anh luôn giống một cậu nhóc chưa lớn, tuy rằng cô từng nghe Lăng Họa kể: Ở trong Chính phủ anh là một nhân viên rất thâm độc và tàn nhẫn.
Nghĩ mãi nghĩ mãi, cô bỗng cảm giác sống mũi cay cay.
Cô thật sự rất nhớ anh, nghĩ tới là trái tim đau nhói.
Thật sự không nhịn được nữa, cô cầm di động lên, gửi cho anh một tin nhắn: Anh có thể qua đây tìm em không?
Gửi xong, cô lại không dám chờ câu trả lời của anh, để di động ở chế độ im lặng rồi ném lên tủ đầu giường, nhắm mắt lại.
Ai ngờ, có thể vì mấy hôm nay ngủ không ngon giấc, cô vốn chỉ định nhắm mắt nghỉ ngơi chốc lát, kết quả cơn buồn ngủ lại ào ào ập tới, làm cô thiếp đi.
Chẳng biết đã qua bao lâu, trong mơ màng, cô cảm giác có ai đó ngồi xuống giường. Dường như có người đưa tay vuốt ve trán cô, sau đó trên trán lại có những xúc cảm dịu dàng và mềm mại.
Cô từ từ mở mắt ra.
Cô đã nhìn thấy Ngô Thiên Thu.
Cù Tử Cần lập tức ngồi bật dậy, mở tròn mắt nhìn người đang gần mình trong gang tấc. Để chứng minh mình không nằm mơ, cô còn giơ tay lên tự véo má... Đau quá, xem ra là thật...
Anh quan sát biểu cảm đáng yêu của cô, thật sự không nhịn nổi cười, bèn giơ tay vuốt ve gò má đỏ ửng ấy: "Em không nằm mơ đâu."
"... Sao anh lại tới đây?" Vừa nhìn thấy anh, trái tim cô bắt đầu đập dữ dội.
Anh bật cười: "Chẳng phải em vừa gửi tin nhắn sao?"
Cô sững người, nhớ ra tin nhắn mình gửi trước khi đi ngủ: "... Cả tuần nay anh không tới tìm em."
"Anh sang nước P công tác." Giọng anh rất dịu dàng: "Một phút trước khi em gửi tin, máy bay vừa hạ cánh, anh cũng định xuống sân bay là tới nhà em luôn."
Chỉ cần nghe thấy giọng anh, lòng cô lại vừa xót xa vừa mềm nhũn: "Nhưng anh chẳng nhắn tin hay gọi điện cho em..."
Nụ cười của Ngô Thiên Thu càng cưng chiều thêm vài phần: "Thứ nhất là vì anh bận, thứ hai là anh sợ em suy nghĩ lung tung, thế nên anh cũng tranh thủ tuần này để sắp xếp lại mọi ý nghĩ, muốn hôm nay nói trước mặt em."
"Nhưng xem ra, hình như anh phán đoán sai rồi, như vậy càng khiến em suy nghĩ lung tung hơn." Anh giơ tay ra, kéo thẳng cô vào lòng: "Anh xin lỗi."
Vòng tay của anh ấm áp, nóng rực, chỉ xa cách một tuần ngắn ngủi, ngửi thấy mùi hương quen thuộc của anh, cô đã muốn khóc. Cô rất ghét sự vô dụng này của bản thân, nhưng sau đó lại nghĩ, chỉ cần gặp được anh thì chẳng còn chuyện gì quan trọng cả.
"Có phải em sợ anh biết được sự thật về em thì sẽ rời xa không?" Anh hôn lên tai cô: "Dù sao thì hôm đó anh chưa nói gì đã ra về."
Cô gật đầu.
"Em tự ti về bản thân đến vậy sao?" Anh lắc đầu, nhướng mày: "Em là nữ hoàng tiệc tùng không biết thua cuộc cơ mà?"
Cô nghẹn lời, trừng mắt: "Thật sự xin lỗi, trong tình cảm em chỉ là một đứa nghiệp dư."
"Thế nên hôm đó anh chỉ muốn xem phản ứng của em mà thôi." Anh nháy mắt: "Anh cố tình ra về mà không nói gì cả."
Cô bàng hoàng khi biết hôm đó anh cố tình, đồng thời cũng thở phào trong lòng, sau đó lại cảm thấy giận dữ, đánh lên vai anh.
Ngô Thiên Thu cũng không trốn tránh, nhận một cú đánh anh còn cười phá lên: "Vì anh quá thích cảm giác bị em lừa đến xoay mòng mòng. Em cũng thi thoảng phải cho anh giở trò một chút chứ, nếu không thì anh đáng thương quá."
"Thật ra hai chúng ta rất giống nhau." Anh ôm cô, cười nói: "Chưa từng thật lòng thích một ai, chỉ vì quá cô đơn mà muốn có ai đó ở bên. Tuy rằng như vậy rất có lỗi với quá khứ của chúng ta nhưng có lẽ đó chính là tiền đề để bây giờ chúng ta có thể gặp được nhau."
"Em còn tưởng không bao giờ gặp được một người như anh." Cô nói.
"Nhưng em đã gặp rồi, cũng giống như anh đã gặp được em, thế nên tuyệt đối đừng có suy nghĩ anh bị hấp dẫn vì sự ngụy trang của em. Anh yêu em từ cái nhìn đầu tiên thì nhất định là vì chính em mà thôi."
Từng câu từng chữ anh nói đều lướt qua tai cô rồi chảy vào trái tim cô.
"Anh nói thật sao?" Cô nghiêng đầu.
"Anh thề chưa từng nói mấy lời sến sẩm như vậy với cô gái nào khác." Anh giả vờ giả vịt giơ tay lên.
"Làm sao biết thật hay giả?"
Anh bật cười, liếc nhìn ra ngoài cửa rồi quay đầu lại, nghiêm túc nói: "Cần Cần, anh biết em mang trong mình cảm giác tội lỗi, dù về tình cảm hay cuộc sống, lại còn giấu giếm bố mẹ và anh trai mình. Nhưng em không thể sống cả đời trong áy náy được. Anh cũng sẽ không để em đau khổ như vậy cả đời. Em sớm muộn cũng phải để họ biết em thật sự thích điều gì, họ là những người thân thiết nhất của em cơ mà."
"Để họ biết ư? Như vậy rất có thể họ sẽ đuổi em ra khỏi nhà mất..." Cô rướn môi: "Nhà họ Cù sẽ không chấp nhận một đứa con vô dụng đâu."
Ngô Thiên Thu đang định nói câu gì đó thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ bị mở ra.
"Cạch."
Cù Tử Cần quay ngoắt đầu nhìn ra cửa, trái tim như ngừng đập trong khoảnh khắc.
Vì thất thần trở về nhà, cô quên cả khóa cửa. Lúc này ngoài đó đang xuất hiện ông bà Cù. Hai vị phụ huynh mặt không cảm xúc nhìn thấy cảnh tượng trong phòng: Một chàng trai trẻ lạ mặt, không biết từ đâu xuất hiện đang ngồi trên giường con gái mình, ôm con gái mình.
Cả căn phòng lặng ngắt tưởng chừng có thể nghe thấy âm thanh của một chiếc kim rơi xuống đất, không ai nói lời nào.
Toi rồi.
Trong lòng cô lúc này chỉ xuất hiện ba chữ ấy.
Thật sự toi rồi!
Bầu không khí tĩnh lặng không duy trì được quá lâu.
Chẳng mấy chốc, chưa đợi biểu cảm trên khuôn mặt ông Cù từ xanh ngắt chuyển sang bùng nổ, Ngô Thiên Thu đã dứt khoát bỏ Cù Tử Cần ra, đứng dậy khỏi giường.
Nhưng, điều khiến cô bất ngờ là anh vẫn dám nắm chặt tay cô – ngay trước mặt bố mẹ cô.
Bây giờ đầu óc cô như nổ bom, một giây cũng không thể suy nghĩ được nữa. Ánh mắt cô chỉ có thể run rẩy nhìn qua nhìn lại từ bố sang mẹ. Nếu cô có thể lựa chọn, cô nghĩ phản ứng cô có thể làm nhất lúc này là nhảy thẳng từ trên cửa sổ xuống, bởi vì như vậy có lẽ sẽ quyết vấn đề nhanh hơn.
Đáng tiếc, dù là Ngô Thiên Thu hay bố mẹ cô, có lẽ sẽ đều không cho phép cô bỏ trốn giữa trận.
"Cháu chào hai bác."
Lúc này Ngô Thiên Thu nắm lấy tay cô, kiên quyết kéo cô đi ra cửa, nụ cười vẫn đong đầy trên gương mặt: "Cháu là Ngô Thiên Thu."
Sắc mặt tái mét của ông bà Cù đến nhìn cũng không thể nhìn nổi nữa. Họ còn chưa kịp lên tiếng, anh đã tiếp tục nổ súng trước: "Trước khi hai bác đánh gãy chân cháu hoặc báo cảnh sát, cháu hy vọng được tự do trình bày trong vòng một phút, sau đó cháu chấp nhận mọi sự xử lý của hai bác."
Cù Tử Cần cảm thấy bố mẹ cô đã dùng toàn bộ sự văn hóa và giáo dục một đời để kiểm soát những lời nói ra. Qua khoảng mười giây, cô nhìn thấy bố gật đầu một cái cực kỳ khẽ.
"Cháu tên là Willis Wu. Cháu tin rằng nếu hai bác chưa nghe thấy tên cháu bao giờ thì cũng đã từng nhìn thấy cháu qua tivi. Cháu làm việc tại Chính phủ nước A, giữ chức vụ Bộ trưởng bộ ngoại giao, là đồng nghiệp của con trai hai bác, Chase. Cháu tốt nghiệp khoa Truyền thông đại học P, có thu nhập ổn định, có nhà có xe, tuyệt đối không phải thành phần háo sắc, có ý đồ đen tối gì đó."
Ngô Thiên Thu nói xong một đoạn dài gần như có thể paste lên các trang mạng xem mặt, cô quan sát thấy sắc mặt bố mẹ có đôi chút thoải mái hơn.
"Để hai bác nhìn thấy hành vi không khác gì một kẻ háo sắc như ban nãy, là vì sự quản giáo quá nghiêm khắc mà hai bác dành cho Tử Cần, khiến cháu không thể tới nhà gặp gỡ theo phương thức thông thường. Việc này cháu sai trước. Đương nhiên, việc này không ảnh hưởng tới tình yêu chân thành cháu dành cho cô ấy, muốn hẹn hò với cô ấy bằng điều kiện kết hôn. Cháu lấy danh dự và nhân cách ra để đảm bảo những lời trên đây không chút giả dối." Anh nghiêm túc nói.
Tuy rằng lần đầu tiên được nghe anh tỏ bày chính thức khiến trái tim cô đập thình thịch dữ dội, nhưng vì lại ở ngay trước mặt bố mẹ nên đã mất hết cảm giác lãng mạn của mấy cô thiếu nữ, chỉ còn phần nhiều là sự căng thẳng, bởi vì cô phát hiện sắc mặt bố mẹ càng khó coi hơn.
"Thế nên, cậu đang chỉ trích chúng tôi có vấn đề trong việc quản lý nó quá nghiêm khắc?" Rất lâu sau, ông Hoắc lên tiếng.
"Cháu không dám, cháu không hề chỉ trích cách giáo dục của hai bác. Mà cháu đang cảm thấy Tử Cần của hiện tại không được thực sự vui vẻ. Cháu nghĩ dù là người làm cha mẹ như hai bác hay là cháu, thì đều mong được nhìn thấy Tử Cần vui vẻ thoải mái, chứ không phải khiến cô ấy phải dối lòng làm vài chuyện." Anh vừa nói mà bàn tay của anh cũng không ngừng truyền tới hơi ấm. Cô cắn răng, lòng thấy ấm áp.
Bao nhiêu năm nay, bên cạnh cô từng có rất nhiều người, nhưng chưa từng có một ai thật sự quan tâm tới cô, muốn cô được "thực sự vui vẻ".
Đa phần họ chỉ cảm thấy ở bên cô được vui, được vui chơi đã đời, hai bên có thêm người bầu bạn. Cô biết mình chưa từng thích bất kỳ ai trong số họ. Khi mọi huyên náo qua đi, cô chỉ còn một mình, vẫn cứ cảm thấy cô đơn như cũ.
Anh trai yêu cô, nhưng cũng không thể ở mãi bên cô. Bố mẹ yêu cô nhưng lại luôn dùng sự nghiêm khắc để biểu đạt tình yêu của họ.
Nhưng hôm nay, lần đầu tiên có một người lại dám kiên định nắm lấy tay cô, nói với cô và bố mẹ của cô rằng, anh thật lòng quan tâm tới cô.
"Tử Cần!"
Lúc này mẹ quay về phía cô với vẻ mặt vô cảm: "Mẹ không cho rằng người đàn ông mồm mép này thật sự quan tâm tới con, con đừng để bị cậu ta dạy thói xấu."
"Mời cậu lập tức rời khỏi nhà chúng tôi." Ông Cù nghiêm giọng.
Ngô Thiên Thu thấy vậy, lập tức hiểu được căn nguyên tâm bệnh của cô nghiêm trọng đến mức nào, nhưng lúc này cứ cứng rắn cũng không phải cách giải quyết. Anh suy nghĩ mấy giây, nghiêng đầu nhìn cô, nhẹ nhàng buông tay cô ra, chuẩn bị rời đi: "Xin lỗi hai bác."
"Đợi đã."
Khi anh chuẩn bị ra khỏi phòng ngủ thì cô bất ngờ giữ chặt tay anh.
Cả bố mẹ cô và Ngô Thiên Thu đều sững người.
"Anh không phải đi." Cô hít sâu một hơi, nhìn bố mẹ: "Anh ấy không mồm mép, cũng không dạy xấu con. Con muốn cảm ơn anh ấy. Nếu không có anh ấy, có lẽ cả đời này con cũng không có dũng khí nói mấy lời này."
Lúc này đầu óc cô trống rỗng, nhưng cô dũng cảm hơn bao giờ hết. Bao năm qua, cô luôn làm một đứa con ngoan trước mặt bố mẹ, không dám nói gì. Cho dù diễn đến đường cùng cũng không muốn bị vạch trần. Nhưng đến giây phút này, cô bỗng dưng cảm thấy chuyện gì cũng không còn quan trọng. Bị vạch trần thì sao chứ? Cô là một đứa con tồi tệ thì sao chứ? Cô muốn được sống vì chính mình.
"Thật ra con chưa từng học hành chăm chỉ, vì con không thích học một chút nào."
Cô nhìn bố mẹ, nói rành mạch: "Gì mà tới thư viện tự học đều là lừa dối bố mẹ. Con thích uống rượu, thích tới bar cùng chơi với bạn bè. Những thành tích học tập đều là gian lận, thầy cô con cũng mua chuộc cả; Con cũng không thích mấy bữa tiệc giao lưu của bố mẹ, con cũng không thích cười nói giả tạo với họ. Con càng không thích bố mẹ và họ so sánh xem con của ai giỏi hơn ai. Họ khiến con ghê tởm. Con cũng không bao giờ trở thành một người như chị dâu được, con không phải một người như vậy..."
Cô càng nói càng nhanh, càng nói càng nghẹn ngào. Thì ra được trút hết cảm xúc là như vậy, cô không kiểm soát được lời mình nói: "Mọi người luôn muốn con trở thành một người như anh trai, là vì anh trai khiến bố mẹ có thể diện. Con không cảm thấy bố mẹ thật sự yêu con. Bố mẹ chỉ coi con và anh trai như quân cờ, tiện cho hai người làm ăn và thăng tiến mà thôi. Mẹ kiếp, con thật sự chịu đủ rồi. Con đã trở thành người bố mẹ mong muốn suốt bao nhiêu năm, thật ra con hoàn toàn không phải, nếu bố mẹ thật sự cảm thấy con khiến bố mẹ ghê tởm thì cứ đuổi con đi đi."
Nói tới câu cuối cùng, giọt nước mắt cô nhẫn nhịn cũng đã rơi xuống, tầm nhìn trở nên mơ hồ. Cô thở dốc, chỉ có thể nhìn rõ hình như bố đang đi về phía cô.
Cô nhìn thấy khuôn mặt phẫn nộ của bố, và bàn tay giơ cao lên của ông.
Đánh thì đánh đi.
Cô nhắm mắt lại.
Cứ như vậy bị đuổi ra khỏi nhà cũng không sao cả.
Nhưng cái tát như cô nghĩ không rơi xuống. Cô mở mắt ra, nhìn thấy Ngô Thiên Thu đứng bên cạnh giơ tay lên, giữ chặt cổ tay bố.
"Bác trai, xin đừng làm chuyện khiến bác phải hối hận, đừng tổn thương Cần Cần."
"Đây là chuyện nhà chúng tôi, liên can gì tới cậu?!" Ông Cù đỏ bừng mặt: "Bây giờ cậu cút ra ngoài cho tôi, tôi không cần biết cậu là nhân vật nào!"
"Đúng là không liên can tới cháu, nhưng cháu không thể chứng kiến ai đó tổn thương Cần Cần trước mặt cháu, cho dù là bố ruột của cô ấy. Bác nghĩ đánh là có thể thay đổi được cô ấy sao? Chỉ càng đẩy cô ấy ra xa thêm thôi."
"Chúng tôi dạy con không cần cậu dạy!" Bà Cù cũng rất giận, nhìn kỹ thì tay bà đang run lên.
"Có chuyện gì vậy?"
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền tới một giọng nói quen thuộc.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía cửa.
Cù Khê Ngưng và Lăng Họa đang xách vali đứng ngoài, nét mặt mệt mỏi bụi bặm, có lẽ vừa hạ cánh.
Cù Tử Cần cũng ngây ra, hoàn toàn không ngờ một cục diện vốn hỗn loạn còn có người mới tham gia vào.
Anh trai cô và chị dâu cũng có mặt đúng lúc này, khác gì đại chiến thế giới.
Ngô Thiên Thu nhìn thấy Cù Khê Ngưng cũng có phần ngượng ngập, nhưng quay lại nhìn cô với khuôn mặt ầng ậng nước, anh vẫn không hề có nhượng bộ, chỉ giơ tay xoa đầu cô.
"Hay lắm, hai đứa tới rất đúng lúc."
Ông Cù hất tay đi ra khỏi cửa, nói với hai người họ: "Khê Ngưng, con xem em gái con thành ra cái bộ dạng gì đi, còn qua lại với tên lưu manh này, ra thể thống gì!"
"Bây giờ nó còn nói mọi thành tích ngoài mặt đều là giả vờ, bảo bố mẹ đuổi nó đi kìa!" Bà Cù lắc đầu, giọng cũng hơi nghẹn lại.
Cù Khê Ngưng và Lăng Họa nhìn khung cảnh trước mặt, trao ánh mắt cho nhau. Lúc này Cù Khê Ngưng khẽ họ một tiếng, nói: "Bố mẹ đừng giận, Cần Cần có chuyện gì, chúng con sẽ từ từ nói chuyện."
"Bố mẹ, Ngô Thiên Thu cũng không phải loại lưu manh, anh ấy là bạn của con và Khê Ngưng." Lăng Họa ở bên nói giúp: "Mọi người nói chuyện đi, con tiễn anh ấy xuống nhà."
Ông bà Cù không nói gì, coi như ngầm đồng ý, đi tới thư phòng trước. Cù Khê Ngưng bỏ vali xuống, đi vào phòng ngủ của cô, đứng trước mặt cô và Ngô Thiên Thu.
"Anh, anh đừng mắng anh ấy."
Cô nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng đáng sợ của Cù Khê Ngưng bèn đứng chắn trước mặt Ngô Thiên Thu: "Anh ấy chỉ giúp em thôi."
Cù Khê Ngưng nhìn cô rồi đánh mắt sang Ngô Thiên Thu: "Anh sẽ không mắng cậu ta, chỉ đấm thôi."
"Anh tới đây!"
Ngô Thiên Thu kéo cô sang bên, nhìn Cù Khê Ngưng không chút sợ hãi: "Dù nói thế nào, cũng không thay đổi được suy nghĩ lấy Cần Cần của tôi, đằng nào cũng đánh, tôi chịu được."
Cù Khê Ngưng cười khẩy, lẳng lặng vung nắm đấm lên.
"Được rồi được rồi." Lúc này Lăng Họa rảo bước đi từ ngoài vào, chắn giữa hai người họ: "Hai người đừng làm mọi việc loạn thêm được không?"
"Tinh thần anh tốt quá nhỉ?" Lăng Họa quay người, nhìn Cù Khê Ngưng: "Ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ mà vẫn còn sức đấm người? Anh dẫn Cần Cần vào nói chuyện với bố mẹ đi đã."
"Anh có sức hay không em biết rõ mà." Cù Khê Ngưng từ tốn đáp.
Vào lúc này vẫn còn tâm trạng đùa giỡn e chỉ có anh. Cù Tử Cần và Ngô Thiên Thu không hẹn mà gặp đều cố nhịn cười. Lăng Họa vừa tức giận vừa xấu hổ, giẫm mạnh một cái lên chân Cù Khê Ngưng, rồi đẩy anh ra ngoài.
"Cần Cần, em qua đây." Cô vẫy tay với con bé.
"Em đi đi." Ngô Thiên Thu lặng lẽ nắm tay cô, dịu dàng nói: "Đừng sợ."
"Ngô Thiên Thu." Trước khi vào thư phòng, Cù Khê Ngưng nói một câu nửa đùa nửa thật: "Cậu đợi đó, cái chân của cậu tôi nhất định phải đánh gãy."
...
Cù Tử Cần cùng Cù Khê Ngưng đi vào thư phòng, không còn gì nghi ngờ, đập vào mắt là khuôn mặt tái mét của ông bà Cù.
Cô ngồi xuống đối diện với họ, trông có vẻ đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại.
"Khê Ngưng, con xem giờ nó ra cái bộ dạng gì, nhà họ Cù chúng ta sao lại có loại con này, thật sự khiến người ta khó tin, chắc chắn là theo người đàn ông ban nãy học thói xấu!" Bà Cù phẫn nộ: "Con nói xem, sau này phải làm sao?"
"Mẹ." Cù Khê Ngưng nhẹ nhàng giơ tay lên: "Con biết bây giờ bố mẹ đang tức giận, nhưng có một điểm con buộc phải thanh minh. Con vẫn luôn biết suy nghĩ thật sự của Tử Cần, nhưng không báo với bố mẹ. Thế nên hôm nay con cũng phải chịu trách nhiệm."
Cù Tử Cần nhìn khuôn mặt không hay nói cười của anh trai, trong lòng dường như đang viết liền sáu dấu chấm than.
Trên đời chỉ có anh trai tốt, có anh trai là có một viên ngọc.
"Bố mẹ bận rộn, con có nhiều thời gian bên nó hơn. Nó ham chơi, con lại không nỡ nhốt nó vào ép học. Nó trở nên như vậy, con chắc chắn có trách nhiệm. Thế nên bố mẹ, bố mẹ càng nên trách cứ con. Nó còn nhỏ thì hiểu chuyện gì?"
Cù Tử Cần cảm động chực khóc.
Ông Cù hít sâu một hơi: "Vậy con cho bố một cách giải quyết đi."
"Chuyện này không thể giải quyết." Cô nghiến răng: "Bố mẹ, dù lần này bố mẹ nói gì, có đánh con sống dở chết dở, con cũng không sống như vậy nữa. Con biết bây giờ bố mẹ nghĩ con đại nghịch bất đạo, nhưng con muốn sống vì mình, làm việc con muốn làm."
"Là ăn chơi đàn đúm?" Bà Cù trừng mắt.
"Con có việc muốn làm, sau này con muốn tổ chức các sự kiện. Con vẫn luôn ham mê ngành này, mà nó cũng đang khá hot. Con hiểu mọi người thích gì, đây là sở thích của con, chứ không phải là kinh tế hay chính trị."
"Công việc vớ vẩn." Ông Cù tức đến rung râu.
"Con nghĩ con không nói tiếp được nữa, vì suy nghĩ của bố mẹ sẽ chẳng bao giờ thay đổi. Bây giờ con có thể dọn ra ngoài. Con sẽ tự làm việc, không đòi một xu nào của gia đình nữa."
Cho dù nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo lộ liễu của Cù Khê Ngưng nhưng cô vẫn đứng lên.
"Mày đừng có quay về nữa!" Ông Cù đập tay xuống bàn, quát to.
Cù Tử Cần mặt mũi vô cảm, vung tay đi ra ngoài. Cô lao vào phòng mình, lấy vali ra, bắt đầu nhét quần áo vào.
Không bao lâu sau, khi cô sắp thu dọn xong, thì nghe thấy tiếng bước chân khẽ khàng.
Ngẩng đầu lên, cô đỏ mắt nhìn Cù Khê Ngưng.
"Anh, anh mắng em cũng được, đánh em cũng được, hôm nay em nhất định phải đi." Cô khàn giọng.
"Anh không mắng em, càng không đánh em. Ban nãy anh đã thuyết phục được bố mẹ, từ nay về sau họ sẽ không quản chế em nữa, anh ủng hộ em dọn đi."
Cô sững người nhìn anh, nghĩ mình nghe nhầm.
"Anh không tán thành thái độ tiêu cực em dành cho bố mẹ, nhưng anh ủng hộ suy nghĩ của em. Đúng là em nên dựa vào nỗ lực của mình để chứng minh bản thân. Em cũng phải vượt qua khó khăn để học những bài học cuộc đời. Em càng có thể dựa vào những việc ấy để thuyết phục bố mẹ. Nhưng quá trình này sẽ rất dài, cũng bắt em phải nỗ lực và chịu khổ. Từ nay về sau, em thật sự phải tự dựa vào sức của mình đấy."
Cù Tử Cần nghiến răng: "Em làm được, cho dù em không làm được, em cũng quỳ mà bước qua."
"Có quyết tâm này là được."
Cù Tử Cần ngước lên: "Còn về Ngô Thiên Thu, em thật sự thích anh ấy. Em không dám chắc bọn em có thể đi tới cuối cùng hay không, nhưng em muốn cùng anh ấy đi tới cuối cùng."
Cù Khê Ngưng trầm mặc rất lâu mới thở dài: "... Ai bảo anh chỉ có một cô em gái chứ."
Cô kéo vali hành lý cùng Cù Khê Ngưng đi xuống nhà.
Vừa ra khỏi cửa thì nhìn thấy Ngô Thiên Thu và Lăng Họa đứng dưới ánh đèn. Ngô Thiên Thu mặc không nhiều, run người đứng đợi cô. Thấy cô xuất hiện, mắt anh cũng sáng lên.
"Cần Cần, bố mẹ có đánh em không?"
Ngô Thiên Thu rảo bước đi tới trước mặt cô, muốn ôm lấy cô nhưng ngại khuôn mặt sắt Cù Khê Ngưng ở bên cạnh.
Cô thấy vậy cực kỳ buồn cười nhưng cố nhịn, lắc đầu với anh: "Không có, hôm nay em chính thức bỏ nhà ra đi."
"Hả?" Ngô Thiên Thu trợn tròn mắt: "Sao được?"
"Tức là từ nay về sau bố mẹ không lo cho em nữa, em cũng không dựa vào họ nữa, xem có thể tự xây một khoảng trời riêng cho mình không."
Ánh mắt Ngô Thiên Thu sáng lên, anh liếc nhìn Cù Khê Ngưng rồi nói: "Cắt toàn bộ nguồn kinh tế, chỉ một mình em lăn lộn?"
"Ừm." Cô gật đầu: "Sau này em sẽ không tới bar chơi bời nữa, trừ phi thật sự có tụ tập bạn bè. Em không thể qua một đêm là chăm chỉ học hành, nhưng sẽ cố gắng không bài xích nữa... Em sẽ tự đi kiếm chỗ làm thêm, sau đó đợi ngày tốt nghiệp, làm việc em muốn làm."
"Rất dũng cảm." Nghe xong, Lăng Họa mỉm cười gật đầu.
"Anh, anh và chị dâu chăm sóc bố mẹ nhé." Cô quay sang nhìn Cù Khê Ngưng: "Em không hiếu thảo, khiến bố mẹ đau lòng, nhưng giờ em chỉ có thể tiếp tục làm họ buồn thôi."
"Họ sẽ hiểu mà." Cù Khê Ngưng vỗ vai cô: "Dù sao thì bố mẹ chỉ có một cô con gái là em."
"Tôi cảnh cáo cậu." Trước khi lên nhà, Cù Khê Ngưng vẫn chưa tha cho Ngô Thiên Thu, túm lấy cổ áo anh, lôi ra trước mặt mình: "Chuyện giữa cậu và Tử Cần, tôi chưa có gật đầu đâu. Bố mẹ cũng vậy. Cậu được ở gần con bé là vinh hạnh lắm rồi. Cậu nên biết mình cần làm gì và không được làm gì, biết chưa hả?"
Ngô Thiên Thu nhìn ông anh vợ tương lai còn hắc ám hơn cả xã hội đen, hít sâu: "... Anh yên tâm đi."
"Tuy tôi không ở đây, nhưng tai mắt thì nhiều vô kể. Tử Cần mà mất một cọng lông, tôi nhất định cho cậu tan xác."
Sau khi bóng họ khuất dạng, Cù Tử Cần mới phá lên cười.
"... Em còn cười hả!" Anh kéo cô vào lòng, cọ cọ chỗ râu mới mọc lên má cô: "Chồng tương lai của em bị uy hiếp kìa, mạng khó bảo toàn..."
"... Chồng tương lai gì chứ?"
"Hả?" Anh nhướng mày tỏ vẻ không vui: "Em còn định tìm người khác à? Cù Tử Cần, em đi đâu tìm được một người bị anh vợ tương lai uy hiếp còn đi theo em hả?"
Đúng là mặt dày, Cù Tử Cần khó xử nói: "Như anh thấy đấy, bây giờ em thật sự không còn gì cả, ngoài họ Cù này, một thời gian dài sau này chắc vẫn uống nước lã thôi. Dù nhìn từ góc độ nào thì vẫn khác xa cô gái mà anh yêu cầu, anh nghĩ kỹ thật chưa?"
Anh không cười nữa, chăm chú nhìn cô.
"Vậy thì, anh cũng hy vọng em nghe cho kỹ. Anh thích em, chưa bao giờ vì em là cô gái theo mẫu hình tượng của anh, cũng chẳng phải vì em là Cù Tử Cần. Anh là người chỉ đi theo cảm giác. Khi anh yêu em từ cái nhìn đầu tiên, anh chẳng biết gì về em cả. Anh yêu con người chân thật của em, và anh cũng tin vào người anh yêu, nhất định sẽ trở thành người rực sáng."
Anh nghiêng đầu, bất ngờ đưa tay che mắt cô lại. Cô cảm nhận được có thứ gì lành lạnh được đeo vào ngón giữa bàn tay trái.
Trái tim cô đập dồn dập, cúi đầu xuống nhìn thì thấy một chiếc nhẫn xinh xắn đang lấp lánh trên tay.
"Lần này anh gấp gáp đi công tác, cũng là để lấy chiếc nhẫn đã đặt làm từ lâu. Giai đoạn trước mắt anh tạm thời dùng nó để trói chặt em. Khi nào thời cơ chín muồi, chúng ta đổi ngón tay nhé."
Đeo vào ngón giữa đại diện cho người đã đính hôn.
Cô đã từng ôm thái độ đời là trò chơi để đối mặt với mọi thứ. Cô không yêu ai cũng không mong được ai yêu mình. Cô mặc một chiếc áo giáp che chặt bản thân, giả vờ như mình rất vui vẻ.
Về sau, cô được chứng kiến người anh trai tưởng như vô cảm của mình cũng trở nên có máu có thịt, cô tò mò sức mạnh của tình yêu vĩ đại nhường nào mà có thể thay đổi một con người.
Bây giờ, cuối cùng thì cô cũng hiểu.
Sự xuất hiện của người ấy sẽ làm sáng bừng cuộc sống của bạn, khiến không khí cũng trở nên ngọt ngào. Vì có anh ấy, con đường sau này dường như không còn quá gập ghềnh. Mỗi hành động của anh ấy đều ảnh hưởng tới cảm xúc của bạn, nhân đôi niềm vui hay nỗi buồn của bạn.
Anh ấy sẽ khiến bạn trở nên tốt đẹp.
Anh ấy sẽ khiến bạn càng thêm yêu bản thân.
Anh ấy sẽ khiến bạn càng thêm yêu cuộc đời.
Đương nhiên, còn một chuyện rất quan trọng nữa.
Bạn biết anh ấy yêu bạn nhường nào...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.