Mục Tiêu Của Tôi, Định Mệnh Của Tôi
Chương 28: Sharks only love blood
Tang giới
15/09/2017
Cô đứng giữa bóng đêm, bỗng chốc thất thần.
Tình yêu?
Từ này hình như đã lâu lắm rồi không xuất hiện trong cuộc sống của cô. Ba năm trước khi từ nước A về nước D, cô đã không còn suy nghĩ đến tất cả những thứ liên quan tới hai chữ “tình yêu” nữa.
Cô từng cảm thấy bốn năm bên Lộ Tân Viễn đã tước đoạt khả năng yêu thương một người khác của mình. Cô sợ hãi khi nảy sinh tình cảm với người khác, vì chuyện này có thể khiến người ta ngọt ngào thì càng có thể khiến người ta đau khổ. Vậy thì so với khổ đau, cô thà lựa chọn không cần.
Như một lẽ tự nhiên, bất kỳ người nào xuất hiện bên cạnh cô sau Lộ Tân Viễn đều không thể khiến bất kỳ con sóng nào trong lòng cô xao động… cho tới khi Cù Khê Ngưng xuất hiện.
Từ sự chán ghét, bài xích ban đầu tới sự kính sợ đành chịu về sau và cuối cùng là căng thẳng, trốn tránh… Thăm dò, trêu chọc nhau, nghi kỵ, dao động. Có những thứ chưa hề tồn tại giữa cô và Lộ Tân Viễn.
Lần đầu tiên cô thấy bối rối khi đối mặt với một người, không biết phải làm sao mới là đúng.
“Không làm được người yêu, vẫn có thể làm bạn bè.”
Rất lâu sau, Lăng Họa vẫn không trả lời thẳng vào câu hỏi của Lộ Tân Viễn mà bình tĩnh nói: “Em mong anh được sống vui vẻ”.
“Không có em, anh sẽ chẳng vui được là bao.” Lộ Tân Viễn nhìn theo bóng lưng cô, cười nhợt nhạt: “Tiểu Họa, đáng đời anh để lỡ em. Có thể anh sẽ sống trong sai lầm này cả đời”.
“Con người luôn phải nhìn về phía trước.” Cô khẽ vẫy tay với anh: “Chí ít em chưa từng hối hận về bốn năm ấy”.
“Đó là khoảng thời gian đẹp hạnh phúc nhất cuộc đời anh.” Lộ Tân Viễn dụi mắt, làm như ban nãy chưa hề có chuyện gì xảy ra, dịu dàng nói: “Sau này chúng ta vẫn sẽ thường xuyên gặp mặt, em nhất định phải tự chăm sóc bản thân đấy”.
“Ừm.”
“Chúc ngủ ngon.” Anh nhìn theo bóng cô khuất sau cánh cửa lớn, chút dịu dàng trên gương mặt từ từ tan biến, không còn dấu vết nào nữa.
Một giây sau, anh rút di động, gọi vào một số điện thoại.
“Chuyển tất cả những gì cậu đã điều tra được cho tôi trong vòng hai ngày tới.” Sau khi đầu kia bắt máy, đôi mắt Lộ Tân Viễn trở nên sắc lạnh dưới ánh trắng: “Tôi sợ muộn nữa, đối phương đã ngồi lên djc ngai vàng, không còn cơ hội nữa”.
…
Sáng hôm sau, Lăng Họa bị đánh thức bởi tiếng chuông cửa.
Lịch trình ngày hôm nay của Paul sẽ bắt đầu từ trưa, buổi sáng để cô tùy ý ngủ bù. Mặc dù cô thức dậy vẫn còn gắt ngủ nhưng cũng không thể tảng lờ tiếng chuông inh ỏi ấy được.
Sau khi mở cửa ra, cô liền thấy nhân vật chuyển phát cẩn thận đặt một vật to đùng, quen thuộc trước mặt mình: “Phiền chị ký nhận bill”.
Cô dụi mắt, vò đầu liếc nhìn thứ ấy, nhíu mày ký cho xong rồi cảm ơn.
Đóng cửa lại, cơn buồn ngủ ban nãy vẫn còn nồng đậm giờ đã tan đi quá nửa. Cô trầm mặc lấy dao rọc giấy ra mở món đồ.
Mở xong, cô bê bức tranh Cù Khê Ngưng tặng ở nước A vào phòng ngủ với khuôn mặt vô cảm.
Lúc đó Chúc Tịnh đã nói để cô cầm theo bức tranh lên máy bay quả thật là bất tiện nên đã đề nghị gửi thẳng tới nhà cô, giảm bớt phiền phức.
Cô gỡ bức tranh phong cảnh lúc trước xuống rồi treo bức mới lên.
Đứng trước khung tranh nhìn một lúc, cô bỗng nhiên đưa tay về phía góc trái bên dưới bức tranh.
Một thứ giống như thẻ cứng lộ ra một góc nhỏ bên cạnh khung tranh. Lúc trước ở nước A cô không có tâm trạng nhìn kỹ, thế nên không phát hiện ra góc nhọn này.
Cô nhẹ nhàng rút ra, quả nhiên là một tấm thẻ nhỏ đúng như cô dự liệu.
Sharks only love blood. (Cá mập chỉ thích uống máu.)
Cô nhìn hàng chữ đó, nhìn đi nhìn lại, tưởng tượng biểu cảm của anh khi viết dòng này tại một đêm tối ở nước A.
Phải chăng có một chút ngập ngừng và do dự?
Chắc là không có đâu nhỉ?
Vì anh là Cù Khê Ngưng, chứ không phải một người bình thường nào khác.
Cá mập chỉ thích uống máu, chỉ có máu mới có thể tạo cho cá mập khoái cảm và cảm giác chinh phục, còn những thứ khác đều không lọt vào mắt nó. Một ngày nếu không còn máu nữa, cá mập sẽ quả quyết bỏ mặc mọi thứ.
Cô đặt tấm thiệp về lại chỗ cũ, nằm ngửa mặt lên giường, gác cánh tay che mắt lại.
Phải, ngay từ ban đầu cô đã biết, làm gì có chuyện gì ngoài ý muốn cơ chứ.
***
Cô vừa bước vào Berker Palace, GAGA liền nói muốn đến tìm cô.
Lăng Họa vốn đang ngồi sửa soạn hồ sơ nhìn thấy GAGA thì giật bắn mình, lập tức kéo cô gái cao ráo xinh đẹp ấy qua một bên cửa sổ, hạ giọng hỏi: “Chu Đa Dư, cậu làm sao thế hả?”.
Khuôn mặt yêu kiều luôn tràn đầy sức sống của GAGA lúc này cắt không còn hột máu. Bình thường đi làm cô ấy trang điểm rất kỹ càng, phấn son đâu ra đấy. Một cô gái ăn diện là thế hôm nay lại để mặt mộc hoàn toàn.
“Sao vậy?” Thấy GAGA không lên tiếng, cô hỏi lại lần nữa.
Hốc mắt GAGA hơi đỏ. Cô ấy ngẩng đầu lên, cố nén nước mắt vào trong rồi cất giọng khản đặc: “Không có gì, tối nay cậu có thời gian không? Mình có thể qua nhà cậu không?”.
Cô rất hiếm khi thấy GAGA nói chuyện yếu ớt như vậy, cả người như hoàn toàn sụp đổ vậy.
“Không thành vấn đề.” Cô ôm lấy người bạn chân thành duy nhất của mình sau bao năm lăn lộn trong Berker Palace: “Có phải vì… Mục Tịnh không?”.
GAGA dựa đầu vào vai cô, không trả lời.
Vậy thì đúng rồi.
Cô thầm thở dài một tiếng ngao ngán trong lòng rồi buông GAGA ra: “Tối nay xong việc mình qua tìm cậu”.
Tiễn GAGA đi rồi, cô xem lại một lượt lịch trình mới của Paul, ánh mắt hơi ngập ngừng.
Ba giờ, Paul sẽ cùng GKang, và… người bây giờ cô không muốn nhìn thấy nhất tổ chức cuộc họp, cô cũng phải có mặt.
Cô im lặng đọc lịch trình một lát rồi ngồi xuống, bình ổn lại tâm trạng, bắt đầu làm việc.
Từ nay về sau, ngày ngày cô sẽ phải gặp anh ở đây và phải đúng như cô nói, phải quan hệ như chưa từng xảy ra chuyện gì.
…
Ba giờ đúng, cô cùng Paul đi vào văn phòng của GKang.
Trong căn phòng sáng trưng, Khang đại nhân ngồi ở bàn làm việc, hai bên là hai lá quốc kỳ quốc gia. Thư ký của ông ta, Tiểu Địch cùng Cù Khê Ngưng, thư ký mới của anh và Mục Tịnh đều có mặt đông đủ.
Cô ung dung bình thản ngồi xuống bên cạnh Paul, lần lượt nhìn qua từng người một.
Sau khi ánh mắt cô va chạm với ánh mắt Cù Khê Ngưng, cô vẫn bình tĩnh quay đi.
Chủ đề cuộc họp hôm nay là một dự án quan trọng mà Chính phủ sẽ khởi động vào cuối năm nay: Xây dựng khu vực nhà máy xí nghiệp tại thành phố P đồng thời giảm bớt tỷ lệ thất nghiệp ở các thành phố lân cận.
Chủ đề này thực tế đã nhiều lần được nhắc tới trong phạm vi cấp cao. Nhưng hai năm trước vì ngân sách nhà nước cùng hàng loạt các nguyên nhân khác, dự án đã bị tạm ngừng tiến độ. Dường như gần đây GKang đã hạ quyết tâm đưa vấn đề này lên chương trình hội nghị cấp quốc gia, cũng yêu cầu tất cả mọi người tiếp theo đây phải coi nó là việc quan trọng hàng đầu.
Thật ra trong lòng mỗi người ngồi đây đều hiểu rõ nguyên nhân GKang đột ngột tăng nhanh tiến độ của dự án này. Đợt bầu cử bốn năm một lần đang đến trước mắt, ông ta muốn tiếp tục ngồi lại Berker Palace thì bắt buộc phải trình ra được một dự án đẹp mắt có thể khiến tất cả nhân dân tin tưởng và khâm phục. Dự án khu công nghiệp một khi thành công tuyệt đối sẽ là lựa chọn số một để ông ta nắm trong tay tiếp tục tranh cử.
“Vậy nên, để đẩy mạnh dự án này, chúng ta buộc phải nói chuyện với trùm thành phố P, Gunter.” GKang và mọi người đã thống nhất xong phần chung. Ông ta quay sang Paul: “Paul, ngày mai anh tới thẳng thành phố P một lần, ngồi nói chuyện với Gunter”.
Nghe xong Paul im lặng, có phần ngập ngừng.
“Sao vậy?” Thấy nét mặt Paul như có vẻ không tán đồng, GKang bèn hỏi: “Đối với điểm này, anh có gì ngần ngại không?”.
“Địa vị khi trước của Gunter ở Berker Palace cùng lập trường hiện tại của ông ta khá tế nhị, tôi lo rằng ông ta sẽ không để Berker Palace được lợi mà giúp chúng ta làm việc này.” Paul vẫn thẳng thừng bày tỏ nỗi lo của mình.
GKang nhíu mày: “Nhưng anh cũng biết rõ, muốn làm chuyện này chúng ta không thể không đối mặt với Gunter”.
“Thật ra chúng ta có thể ra tay ở cửa ngách, không nhất thiết đối đầu trực diện với Gunter.”
“Vậy thì phiền anh nói cho tôi biết chúng ta nên tìm ai?” Việc Paul ba lần bốn lượt đùn đẩy đã khiến GKang tỏ thái độ không vui.
“GKang.” Lúc này, Cù Khê Ngưng im lặng ngồi bên cạnh nãy giờ bỗng nhiên lên tiếng: “Nếu ông và Paul không ngại, tôi có thể làm đại diện đàm phán với Gunter”.
Tất cả ánh mắt đều tập trung về phía anh.
“Trước đây tôi đã tiếp xúc với Gunter mấy lần, vô cùng hiểu phong cách làm việc của ông ta. Có thể Paul không hiểu rõ ông ta lắm nên đưa ra băn khoăn cũng không có gì đáng chê trách. Nhưng tôi cảm thấy tôi có thể kiểm soát được tham vọng của Gunter.” Anh nói năng vừa khiêm tốn vừa gãy gọn, dường như khiến người ta không thể nhận ra rằng anh đang hạ thấp Paul.
Nhưng câu nói này của anh lại đúng là kết quả mà GKang mong muốn. Ông ta trầm tư mấy giây rồi nhanh chóng gật đầu: “Được, Chase, cậu làm đại diện cũng hợp lý”.
“Được, vậy ngày mai tôi xuất phát.”
GKang khẽ gật đầu, nét mặt lộ rõ vẻ hài lòng đối với anh.
Tất cả mọi người có mặt đều có thể nhận ra, nhưng lòng cô càng rõ như gương. Từ mấy hôm trước ở thành phố A, sau khi Cù Khê Ngưng dẫn dắt đội đặc công quốc gia bắt được tên nội gián và đầu sỏ tổ chức khủng bố mà họ ròng rõ hai tháng trời không bắt được chỉ trong vòng hai ngày, sự tán thưởng mà GKang dành cho Cù Khê Ngưng đã tăng vọt như tên lửa. Sự thể hiện xuất sắc của anh khiến nước D nở mày nở mặt, và cũng khiến anh nâng cao địa vị.
Nhưng ngược lại, địa vị của Paul cũng vì thế mà càng lúc càng chênh vênh, một chi tiết nhỏ ban nãy lại càng đổ thêm dầu vào lửa.
Nói xong chủ đề chính, GKang và Cù Khê Ngưng nói thêm vài chuyện ngoài lề. GKang hỏi anh mấy hôm trước ở nước A thế nào. Cù Khê Ngưng đáp vài câu, rồi bỗng nói: “Từ sau khi xảy ra chuyện nội gián, chính quyền nước A không còn ổn định nữa. Tôi thấy Mark rất lo âu, dường như vẫn còn thiếu một người ở bên cạnh cùng ông ấy đồng tâm hiệp lực quản lý đất nước”.
“Đúng vậy.” GKang gật đầu: “Trước mắt xem ra Chính phủ nước A tồn tại một mầm họa không nhỏ”.
“Mark cũng rất đau đầu. Ông không biết đấy thôi, trong khoảng thời gian ở đó, ông ấy liên tục tìm Paul cảm thán chuyện này.” Bất ngờ, Cù Khê Ngưng chĩa mũi nhọn câu chuyện về phía Paul: “Cũng khó trách hai người họ là bạn cũ lâu năm. Tôi thấy Mark chỉ muốn kéo Paul về làm Phó Chủ tịch của mình ngay thôi. Tôi nói có đúng không, Paul?”.
Một nụ cười nhạt khắc trên gương mặt điển trai của anh, nghe có vẻ là đùa giỡn, nhưng thực chất nói câu này là anh đã ghim Paul vào ván đinh, đặt trước mặt mọi người, Paul không thể qua loa cho xong chuyện.
“Phải.” Paul cười, nhưng đáy mắt không hề có nụ cười nào: “Ông ấy cũng vì ‘bệnh nặng nên tìm bừa bác sỹ’ đó mà”.
“Nhưng tôi thấy Mark không hề có vẻ gì là đùa cợt.” Cù Khê Ngưng vẫn không buông tha cho Paul. Một giây sau, cô thấy anh bất ngờ chuyển ánh mắt về phía mình, từ tốn nói: “Rene, cô cũng nghe thấy, không phải sao?”.
Ánh đèn trong phòng như tập trung cả lên người cô.
Paul nhìn cô, GKang nhìn cô, Mục Tịnh nhìn cô… Cù Khê Ngưng càng quan sát cô chăm chú.
Ánh mắt anh vẫn giống như ngày đầu tiên cô quen biết, sắc bén, lạnh lùng, đắc thắng.
“Chase, tai mắt của anh đúng là phân bố không màng biên giới nhỉ.” Lát sau, dưới cái nhìn của tất cả mọi người, cô tủm tỉm đáp lại: “Cho dù hai hôm sau phải truy bắt tội phạm, anh cũng không quên chú ý tới chuyện trong tòa nhà Chính phủ”.
Paul lặng lẽ nở một nụ cười hài lòng.
Còn trong tầm mắt cô, chỉ có cô nhìn thấy, đáy mắt Cù Khê Ngưng lóe lên một cảm xúc khó tả, dường như bị phụ lòng, rất khó chịu.
Khó chịu.
Anh cũng khó chịu ư? Có bằng cô không?
Chính anh tự tay đưa cô tới bên cạnh Paul, thanh gươm của vua Arthur trên tập thiệp trong sổ ghi chép nói rõ dụng ý của anh: Cô chính là thanh bảo kiếm sẽ trải qua rèn giũa chốn sa trường. Khi bảo kiếm đủ mạnh, cuối cùng sẽ vẫn quay trở lại với, cùng anh xưng vương.
Nhưng bây cô là kiếm trong tay người khác, cô chỉ có thể bảo vệ người khác. Đây chính là điều anh hy vọng cô làm, không phải sao?
“Dù sao tôi cũng là người đứng đầu ngành ngoại giao, nắm bắt mọi thông tin mới càng tiến bước vững vàng hơn.”
Rất lâu sau, Cù Khê Ngưng mới nhẹ nhàng đáp lại.
Nhưng ngay lập tức, khi cả căn phòng yên ắng trở lại thì anh đột ngột lên tiếng: “Ngoài ra, GKang, trong chuyến đi tới thành phố P ngày mai, tôi hy vọng được đồng hành cùng Rene”.
Anh nói với GKang, nhưng lại nhìn cô bằng ánh mắt không thể sắc hơn…
*Lời tác giả: Suốt năm năm viết sách của tôi, Đại đế chắc chắn được vinh danh là nam chính khó chơi số 1, còn tệ hại hơn cả Phó “tra nam”, vì sự tệ hại của anh ấy không nằm ở việc anh ấy ra ngoài lăng nhăng với phụ nữ, mà là bạn hoàn toàn không biết anh ấy đang nghĩ gì và rốt cuộc định làm gì (Tiểu Họa đáng thương của tôi). Tiếp theo đây sẽ bước tới thành P với cao trào của quyển Trung, hãy chờ đợi tốc độ xe 1000km/h và những màn ngược
Tình yêu?
Từ này hình như đã lâu lắm rồi không xuất hiện trong cuộc sống của cô. Ba năm trước khi từ nước A về nước D, cô đã không còn suy nghĩ đến tất cả những thứ liên quan tới hai chữ “tình yêu” nữa.
Cô từng cảm thấy bốn năm bên Lộ Tân Viễn đã tước đoạt khả năng yêu thương một người khác của mình. Cô sợ hãi khi nảy sinh tình cảm với người khác, vì chuyện này có thể khiến người ta ngọt ngào thì càng có thể khiến người ta đau khổ. Vậy thì so với khổ đau, cô thà lựa chọn không cần.
Như một lẽ tự nhiên, bất kỳ người nào xuất hiện bên cạnh cô sau Lộ Tân Viễn đều không thể khiến bất kỳ con sóng nào trong lòng cô xao động… cho tới khi Cù Khê Ngưng xuất hiện.
Từ sự chán ghét, bài xích ban đầu tới sự kính sợ đành chịu về sau và cuối cùng là căng thẳng, trốn tránh… Thăm dò, trêu chọc nhau, nghi kỵ, dao động. Có những thứ chưa hề tồn tại giữa cô và Lộ Tân Viễn.
Lần đầu tiên cô thấy bối rối khi đối mặt với một người, không biết phải làm sao mới là đúng.
“Không làm được người yêu, vẫn có thể làm bạn bè.”
Rất lâu sau, Lăng Họa vẫn không trả lời thẳng vào câu hỏi của Lộ Tân Viễn mà bình tĩnh nói: “Em mong anh được sống vui vẻ”.
“Không có em, anh sẽ chẳng vui được là bao.” Lộ Tân Viễn nhìn theo bóng lưng cô, cười nhợt nhạt: “Tiểu Họa, đáng đời anh để lỡ em. Có thể anh sẽ sống trong sai lầm này cả đời”.
“Con người luôn phải nhìn về phía trước.” Cô khẽ vẫy tay với anh: “Chí ít em chưa từng hối hận về bốn năm ấy”.
“Đó là khoảng thời gian đẹp hạnh phúc nhất cuộc đời anh.” Lộ Tân Viễn dụi mắt, làm như ban nãy chưa hề có chuyện gì xảy ra, dịu dàng nói: “Sau này chúng ta vẫn sẽ thường xuyên gặp mặt, em nhất định phải tự chăm sóc bản thân đấy”.
“Ừm.”
“Chúc ngủ ngon.” Anh nhìn theo bóng cô khuất sau cánh cửa lớn, chút dịu dàng trên gương mặt từ từ tan biến, không còn dấu vết nào nữa.
Một giây sau, anh rút di động, gọi vào một số điện thoại.
“Chuyển tất cả những gì cậu đã điều tra được cho tôi trong vòng hai ngày tới.” Sau khi đầu kia bắt máy, đôi mắt Lộ Tân Viễn trở nên sắc lạnh dưới ánh trắng: “Tôi sợ muộn nữa, đối phương đã ngồi lên djc ngai vàng, không còn cơ hội nữa”.
…
Sáng hôm sau, Lăng Họa bị đánh thức bởi tiếng chuông cửa.
Lịch trình ngày hôm nay của Paul sẽ bắt đầu từ trưa, buổi sáng để cô tùy ý ngủ bù. Mặc dù cô thức dậy vẫn còn gắt ngủ nhưng cũng không thể tảng lờ tiếng chuông inh ỏi ấy được.
Sau khi mở cửa ra, cô liền thấy nhân vật chuyển phát cẩn thận đặt một vật to đùng, quen thuộc trước mặt mình: “Phiền chị ký nhận bill”.
Cô dụi mắt, vò đầu liếc nhìn thứ ấy, nhíu mày ký cho xong rồi cảm ơn.
Đóng cửa lại, cơn buồn ngủ ban nãy vẫn còn nồng đậm giờ đã tan đi quá nửa. Cô trầm mặc lấy dao rọc giấy ra mở món đồ.
Mở xong, cô bê bức tranh Cù Khê Ngưng tặng ở nước A vào phòng ngủ với khuôn mặt vô cảm.
Lúc đó Chúc Tịnh đã nói để cô cầm theo bức tranh lên máy bay quả thật là bất tiện nên đã đề nghị gửi thẳng tới nhà cô, giảm bớt phiền phức.
Cô gỡ bức tranh phong cảnh lúc trước xuống rồi treo bức mới lên.
Đứng trước khung tranh nhìn một lúc, cô bỗng nhiên đưa tay về phía góc trái bên dưới bức tranh.
Một thứ giống như thẻ cứng lộ ra một góc nhỏ bên cạnh khung tranh. Lúc trước ở nước A cô không có tâm trạng nhìn kỹ, thế nên không phát hiện ra góc nhọn này.
Cô nhẹ nhàng rút ra, quả nhiên là một tấm thẻ nhỏ đúng như cô dự liệu.
Sharks only love blood. (Cá mập chỉ thích uống máu.)
Cô nhìn hàng chữ đó, nhìn đi nhìn lại, tưởng tượng biểu cảm của anh khi viết dòng này tại một đêm tối ở nước A.
Phải chăng có một chút ngập ngừng và do dự?
Chắc là không có đâu nhỉ?
Vì anh là Cù Khê Ngưng, chứ không phải một người bình thường nào khác.
Cá mập chỉ thích uống máu, chỉ có máu mới có thể tạo cho cá mập khoái cảm và cảm giác chinh phục, còn những thứ khác đều không lọt vào mắt nó. Một ngày nếu không còn máu nữa, cá mập sẽ quả quyết bỏ mặc mọi thứ.
Cô đặt tấm thiệp về lại chỗ cũ, nằm ngửa mặt lên giường, gác cánh tay che mắt lại.
Phải, ngay từ ban đầu cô đã biết, làm gì có chuyện gì ngoài ý muốn cơ chứ.
***
Cô vừa bước vào Berker Palace, GAGA liền nói muốn đến tìm cô.
Lăng Họa vốn đang ngồi sửa soạn hồ sơ nhìn thấy GAGA thì giật bắn mình, lập tức kéo cô gái cao ráo xinh đẹp ấy qua một bên cửa sổ, hạ giọng hỏi: “Chu Đa Dư, cậu làm sao thế hả?”.
Khuôn mặt yêu kiều luôn tràn đầy sức sống của GAGA lúc này cắt không còn hột máu. Bình thường đi làm cô ấy trang điểm rất kỹ càng, phấn son đâu ra đấy. Một cô gái ăn diện là thế hôm nay lại để mặt mộc hoàn toàn.
“Sao vậy?” Thấy GAGA không lên tiếng, cô hỏi lại lần nữa.
Hốc mắt GAGA hơi đỏ. Cô ấy ngẩng đầu lên, cố nén nước mắt vào trong rồi cất giọng khản đặc: “Không có gì, tối nay cậu có thời gian không? Mình có thể qua nhà cậu không?”.
Cô rất hiếm khi thấy GAGA nói chuyện yếu ớt như vậy, cả người như hoàn toàn sụp đổ vậy.
“Không thành vấn đề.” Cô ôm lấy người bạn chân thành duy nhất của mình sau bao năm lăn lộn trong Berker Palace: “Có phải vì… Mục Tịnh không?”.
GAGA dựa đầu vào vai cô, không trả lời.
Vậy thì đúng rồi.
Cô thầm thở dài một tiếng ngao ngán trong lòng rồi buông GAGA ra: “Tối nay xong việc mình qua tìm cậu”.
Tiễn GAGA đi rồi, cô xem lại một lượt lịch trình mới của Paul, ánh mắt hơi ngập ngừng.
Ba giờ, Paul sẽ cùng GKang, và… người bây giờ cô không muốn nhìn thấy nhất tổ chức cuộc họp, cô cũng phải có mặt.
Cô im lặng đọc lịch trình một lát rồi ngồi xuống, bình ổn lại tâm trạng, bắt đầu làm việc.
Từ nay về sau, ngày ngày cô sẽ phải gặp anh ở đây và phải đúng như cô nói, phải quan hệ như chưa từng xảy ra chuyện gì.
…
Ba giờ đúng, cô cùng Paul đi vào văn phòng của GKang.
Trong căn phòng sáng trưng, Khang đại nhân ngồi ở bàn làm việc, hai bên là hai lá quốc kỳ quốc gia. Thư ký của ông ta, Tiểu Địch cùng Cù Khê Ngưng, thư ký mới của anh và Mục Tịnh đều có mặt đông đủ.
Cô ung dung bình thản ngồi xuống bên cạnh Paul, lần lượt nhìn qua từng người một.
Sau khi ánh mắt cô va chạm với ánh mắt Cù Khê Ngưng, cô vẫn bình tĩnh quay đi.
Chủ đề cuộc họp hôm nay là một dự án quan trọng mà Chính phủ sẽ khởi động vào cuối năm nay: Xây dựng khu vực nhà máy xí nghiệp tại thành phố P đồng thời giảm bớt tỷ lệ thất nghiệp ở các thành phố lân cận.
Chủ đề này thực tế đã nhiều lần được nhắc tới trong phạm vi cấp cao. Nhưng hai năm trước vì ngân sách nhà nước cùng hàng loạt các nguyên nhân khác, dự án đã bị tạm ngừng tiến độ. Dường như gần đây GKang đã hạ quyết tâm đưa vấn đề này lên chương trình hội nghị cấp quốc gia, cũng yêu cầu tất cả mọi người tiếp theo đây phải coi nó là việc quan trọng hàng đầu.
Thật ra trong lòng mỗi người ngồi đây đều hiểu rõ nguyên nhân GKang đột ngột tăng nhanh tiến độ của dự án này. Đợt bầu cử bốn năm một lần đang đến trước mắt, ông ta muốn tiếp tục ngồi lại Berker Palace thì bắt buộc phải trình ra được một dự án đẹp mắt có thể khiến tất cả nhân dân tin tưởng và khâm phục. Dự án khu công nghiệp một khi thành công tuyệt đối sẽ là lựa chọn số một để ông ta nắm trong tay tiếp tục tranh cử.
“Vậy nên, để đẩy mạnh dự án này, chúng ta buộc phải nói chuyện với trùm thành phố P, Gunter.” GKang và mọi người đã thống nhất xong phần chung. Ông ta quay sang Paul: “Paul, ngày mai anh tới thẳng thành phố P một lần, ngồi nói chuyện với Gunter”.
Nghe xong Paul im lặng, có phần ngập ngừng.
“Sao vậy?” Thấy nét mặt Paul như có vẻ không tán đồng, GKang bèn hỏi: “Đối với điểm này, anh có gì ngần ngại không?”.
“Địa vị khi trước của Gunter ở Berker Palace cùng lập trường hiện tại của ông ta khá tế nhị, tôi lo rằng ông ta sẽ không để Berker Palace được lợi mà giúp chúng ta làm việc này.” Paul vẫn thẳng thừng bày tỏ nỗi lo của mình.
GKang nhíu mày: “Nhưng anh cũng biết rõ, muốn làm chuyện này chúng ta không thể không đối mặt với Gunter”.
“Thật ra chúng ta có thể ra tay ở cửa ngách, không nhất thiết đối đầu trực diện với Gunter.”
“Vậy thì phiền anh nói cho tôi biết chúng ta nên tìm ai?” Việc Paul ba lần bốn lượt đùn đẩy đã khiến GKang tỏ thái độ không vui.
“GKang.” Lúc này, Cù Khê Ngưng im lặng ngồi bên cạnh nãy giờ bỗng nhiên lên tiếng: “Nếu ông và Paul không ngại, tôi có thể làm đại diện đàm phán với Gunter”.
Tất cả ánh mắt đều tập trung về phía anh.
“Trước đây tôi đã tiếp xúc với Gunter mấy lần, vô cùng hiểu phong cách làm việc của ông ta. Có thể Paul không hiểu rõ ông ta lắm nên đưa ra băn khoăn cũng không có gì đáng chê trách. Nhưng tôi cảm thấy tôi có thể kiểm soát được tham vọng của Gunter.” Anh nói năng vừa khiêm tốn vừa gãy gọn, dường như khiến người ta không thể nhận ra rằng anh đang hạ thấp Paul.
Nhưng câu nói này của anh lại đúng là kết quả mà GKang mong muốn. Ông ta trầm tư mấy giây rồi nhanh chóng gật đầu: “Được, Chase, cậu làm đại diện cũng hợp lý”.
“Được, vậy ngày mai tôi xuất phát.”
GKang khẽ gật đầu, nét mặt lộ rõ vẻ hài lòng đối với anh.
Tất cả mọi người có mặt đều có thể nhận ra, nhưng lòng cô càng rõ như gương. Từ mấy hôm trước ở thành phố A, sau khi Cù Khê Ngưng dẫn dắt đội đặc công quốc gia bắt được tên nội gián và đầu sỏ tổ chức khủng bố mà họ ròng rõ hai tháng trời không bắt được chỉ trong vòng hai ngày, sự tán thưởng mà GKang dành cho Cù Khê Ngưng đã tăng vọt như tên lửa. Sự thể hiện xuất sắc của anh khiến nước D nở mày nở mặt, và cũng khiến anh nâng cao địa vị.
Nhưng ngược lại, địa vị của Paul cũng vì thế mà càng lúc càng chênh vênh, một chi tiết nhỏ ban nãy lại càng đổ thêm dầu vào lửa.
Nói xong chủ đề chính, GKang và Cù Khê Ngưng nói thêm vài chuyện ngoài lề. GKang hỏi anh mấy hôm trước ở nước A thế nào. Cù Khê Ngưng đáp vài câu, rồi bỗng nói: “Từ sau khi xảy ra chuyện nội gián, chính quyền nước A không còn ổn định nữa. Tôi thấy Mark rất lo âu, dường như vẫn còn thiếu một người ở bên cạnh cùng ông ấy đồng tâm hiệp lực quản lý đất nước”.
“Đúng vậy.” GKang gật đầu: “Trước mắt xem ra Chính phủ nước A tồn tại một mầm họa không nhỏ”.
“Mark cũng rất đau đầu. Ông không biết đấy thôi, trong khoảng thời gian ở đó, ông ấy liên tục tìm Paul cảm thán chuyện này.” Bất ngờ, Cù Khê Ngưng chĩa mũi nhọn câu chuyện về phía Paul: “Cũng khó trách hai người họ là bạn cũ lâu năm. Tôi thấy Mark chỉ muốn kéo Paul về làm Phó Chủ tịch của mình ngay thôi. Tôi nói có đúng không, Paul?”.
Một nụ cười nhạt khắc trên gương mặt điển trai của anh, nghe có vẻ là đùa giỡn, nhưng thực chất nói câu này là anh đã ghim Paul vào ván đinh, đặt trước mặt mọi người, Paul không thể qua loa cho xong chuyện.
“Phải.” Paul cười, nhưng đáy mắt không hề có nụ cười nào: “Ông ấy cũng vì ‘bệnh nặng nên tìm bừa bác sỹ’ đó mà”.
“Nhưng tôi thấy Mark không hề có vẻ gì là đùa cợt.” Cù Khê Ngưng vẫn không buông tha cho Paul. Một giây sau, cô thấy anh bất ngờ chuyển ánh mắt về phía mình, từ tốn nói: “Rene, cô cũng nghe thấy, không phải sao?”.
Ánh đèn trong phòng như tập trung cả lên người cô.
Paul nhìn cô, GKang nhìn cô, Mục Tịnh nhìn cô… Cù Khê Ngưng càng quan sát cô chăm chú.
Ánh mắt anh vẫn giống như ngày đầu tiên cô quen biết, sắc bén, lạnh lùng, đắc thắng.
“Chase, tai mắt của anh đúng là phân bố không màng biên giới nhỉ.” Lát sau, dưới cái nhìn của tất cả mọi người, cô tủm tỉm đáp lại: “Cho dù hai hôm sau phải truy bắt tội phạm, anh cũng không quên chú ý tới chuyện trong tòa nhà Chính phủ”.
Paul lặng lẽ nở một nụ cười hài lòng.
Còn trong tầm mắt cô, chỉ có cô nhìn thấy, đáy mắt Cù Khê Ngưng lóe lên một cảm xúc khó tả, dường như bị phụ lòng, rất khó chịu.
Khó chịu.
Anh cũng khó chịu ư? Có bằng cô không?
Chính anh tự tay đưa cô tới bên cạnh Paul, thanh gươm của vua Arthur trên tập thiệp trong sổ ghi chép nói rõ dụng ý của anh: Cô chính là thanh bảo kiếm sẽ trải qua rèn giũa chốn sa trường. Khi bảo kiếm đủ mạnh, cuối cùng sẽ vẫn quay trở lại với, cùng anh xưng vương.
Nhưng bây cô là kiếm trong tay người khác, cô chỉ có thể bảo vệ người khác. Đây chính là điều anh hy vọng cô làm, không phải sao?
“Dù sao tôi cũng là người đứng đầu ngành ngoại giao, nắm bắt mọi thông tin mới càng tiến bước vững vàng hơn.”
Rất lâu sau, Cù Khê Ngưng mới nhẹ nhàng đáp lại.
Nhưng ngay lập tức, khi cả căn phòng yên ắng trở lại thì anh đột ngột lên tiếng: “Ngoài ra, GKang, trong chuyến đi tới thành phố P ngày mai, tôi hy vọng được đồng hành cùng Rene”.
Anh nói với GKang, nhưng lại nhìn cô bằng ánh mắt không thể sắc hơn…
*Lời tác giả: Suốt năm năm viết sách của tôi, Đại đế chắc chắn được vinh danh là nam chính khó chơi số 1, còn tệ hại hơn cả Phó “tra nam”, vì sự tệ hại của anh ấy không nằm ở việc anh ấy ra ngoài lăng nhăng với phụ nữ, mà là bạn hoàn toàn không biết anh ấy đang nghĩ gì và rốt cuộc định làm gì (Tiểu Họa đáng thương của tôi). Tiếp theo đây sẽ bước tới thành P với cao trào của quyển Trung, hãy chờ đợi tốc độ xe 1000km/h và những màn ngược
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.