Mục Tiêu Của Tôi Là Không Ngồi Tù
Chương 33
Cổ Ngọc Văn Hương
19/08/2020
Phương Mộc cắm cúi lau chùi ly rượu. Đêm nay Lý Bích tới, anh muốn bầu không khí lãng mạn một chút, uống rượu, ôn chuyện, sau đó sẽ làm chuyện nênlàm.
Chuyện nên làm đương nhiên không phải thảo luận công việc.
Lý Bích gửi tin nhắn, hơn nửa giờ nữa sẽ đến. Phương Mộc suy nghĩ một chút,viết ‘Chờ em’, lập tức xóa, viết thành ‘Cởi quần áo chờ em’, lại xóa.
Cuối cùng anh trả lời: “Dạng chân chờ em.”
Không sai, đêm nay anh không quan tâm đến bất kỳ thứ gì nữa.
Một lúc lâu sau Lý Bích không hồi âm, nửa ngày mới có tin tức: “Em đang lái xe,chớ nói bậy bạ.”
Phương Mộc cúi đầu, khóe miệng cong cong trả lời một câu: “Không nói lungtung.”
Bây giờ anh không phải là thanh niên 21 năm đó, thời gian có thể chơi đùa cũng không nhiều lắm, có thể sung sướng với Lý Bích được bao lâu thì tốt bấy lâu.Anh không phải người cứng đầu cứng cổ, bây giờ Lý Bích thích anh, anh sẽ như keo quấn lấy hắn, nếu tương lai Lý Bích thay đổi, anh sẽ quay đầu ra đi.
Chuông cửa vang lên ‘Leng keng’, Phương Mộc ra mở cửa, Lý Bích đang cầmmột bó hồng to đứng bên ngoài: “Thầy Phương.”
Phương Mộc vươn tay nhận hoa, cười: “Hoa đẹp quá, quá phí phạm.”
Lý Bích theo anh đi vào, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm anh. Phương Mộc đóngcửa lại: “Đêm nay không xã giao chứ?”
“Không có.”
“Em lái từ đường nào tới vậy, trên đường có bị chặn ——”
Nói còn chưa dứt, Lý Bích đã bước lên: “Trên đường bị anh tán đổ.”
Nụ hôn ấm nóng hạ xuống, Lý Bích ôm anh đè lên bàn, ngậm môi cạy khớphàm Phương Mộc.
Phương Mộc cúi đầu nói: “Không ôn chuyện?”
“Đang ôn chuyện với anh.” Lý Bích kéo áo anh ra, hai tay lướt trên thân thể anh,đầu lưỡi đỏ tươi luồn vào hôn sâu.
Phương Mộc nhỏ giọng nói: “Em muốn làm như vậy với anh đã bao lâu?”
“Không lâu.” Lý Bích kiềm chế nói: “Em nhịn nữa cũng được.”
“Thật không?” Phương Mộc dùng bắp đùi cọ cọ hắn cương lên: “Anh nhớ hồi xưa chúng ta có rất nhiều chuyện để nói, ôn chuyện cũng chưa hẳn phải làm cáinày.”
Lý Bích kéo quần của anh xuống: “Ừm, không cần làm cái này.”
Quần lót không mặc, trực tiếp xoa lên dương v*t đã hơi cương lên, hô hấp Lý Bích dồn dập: “Thầy Phương, anh thật đói khát.”
Phương Mộc chậm rãi ma sát với hắn, nhẹ giọng thở dốc: “Vậy em có muốnchơi không?”
Chuyện nên làm đương nhiên không phải thảo luận công việc.
Lý Bích gửi tin nhắn, hơn nửa giờ nữa sẽ đến. Phương Mộc suy nghĩ một chút,viết ‘Chờ em’, lập tức xóa, viết thành ‘Cởi quần áo chờ em’, lại xóa.
Cuối cùng anh trả lời: “Dạng chân chờ em.”
Không sai, đêm nay anh không quan tâm đến bất kỳ thứ gì nữa.
Một lúc lâu sau Lý Bích không hồi âm, nửa ngày mới có tin tức: “Em đang lái xe,chớ nói bậy bạ.”
Phương Mộc cúi đầu, khóe miệng cong cong trả lời một câu: “Không nói lungtung.”
Bây giờ anh không phải là thanh niên 21 năm đó, thời gian có thể chơi đùa cũng không nhiều lắm, có thể sung sướng với Lý Bích được bao lâu thì tốt bấy lâu.Anh không phải người cứng đầu cứng cổ, bây giờ Lý Bích thích anh, anh sẽ như keo quấn lấy hắn, nếu tương lai Lý Bích thay đổi, anh sẽ quay đầu ra đi.
Chuông cửa vang lên ‘Leng keng’, Phương Mộc ra mở cửa, Lý Bích đang cầmmột bó hồng to đứng bên ngoài: “Thầy Phương.”
Phương Mộc vươn tay nhận hoa, cười: “Hoa đẹp quá, quá phí phạm.”
Lý Bích theo anh đi vào, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm anh. Phương Mộc đóngcửa lại: “Đêm nay không xã giao chứ?”
“Không có.”
“Em lái từ đường nào tới vậy, trên đường có bị chặn ——”
Nói còn chưa dứt, Lý Bích đã bước lên: “Trên đường bị anh tán đổ.”
Nụ hôn ấm nóng hạ xuống, Lý Bích ôm anh đè lên bàn, ngậm môi cạy khớphàm Phương Mộc.
Phương Mộc cúi đầu nói: “Không ôn chuyện?”
“Đang ôn chuyện với anh.” Lý Bích kéo áo anh ra, hai tay lướt trên thân thể anh,đầu lưỡi đỏ tươi luồn vào hôn sâu.
Phương Mộc nhỏ giọng nói: “Em muốn làm như vậy với anh đã bao lâu?”
“Không lâu.” Lý Bích kiềm chế nói: “Em nhịn nữa cũng được.”
“Thật không?” Phương Mộc dùng bắp đùi cọ cọ hắn cương lên: “Anh nhớ hồi xưa chúng ta có rất nhiều chuyện để nói, ôn chuyện cũng chưa hẳn phải làm cáinày.”
Lý Bích kéo quần của anh xuống: “Ừm, không cần làm cái này.”
Quần lót không mặc, trực tiếp xoa lên dương v*t đã hơi cương lên, hô hấp Lý Bích dồn dập: “Thầy Phương, anh thật đói khát.”
Phương Mộc chậm rãi ma sát với hắn, nhẹ giọng thở dốc: “Vậy em có muốnchơi không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.